Chương 49
Tiêu Chiến đã đóng máy, tiệc nửa tuổi của Toả nhi cũng đã được lên lịch.
Nhưng vì những nguyên nhân chủ quan và khách quan hết kéo lại kéo, bạn nhỏ Toả nhi đã sớm vượt qua thời gian nửa tuổi của mình rồi.
Tiệc nửa tuổi liền dựa theo đề nghị trước đó của mẹ Vương đổi thành hình thức tiệc nhà.
Nhưng nhà họ Vương cực ít tổ chức tiệc nhà.
Tổ tiên trước thời dựng nước là người bên cạnh vị ngồi cao nhất kia, luôn luôn không tranh không đoạt, thời gian nhàn hạ chỉ là ở nhà trồng hoa trêu chim, gần như chưa từng tham dự quá nhiều tụ hội tư nhân.
Đến đời ông nội Vương Nhất Bác, nhà họ Vương dần dần thành việc buôn bán thương mại, chủ mạch Vương thị càng thêm khiêm tốn, ngay cả hôn lễ của ba người con trai đều chỉ cử hành nội bộ, không thông báo cho truyền thông.
Lại đến bữa tiệc nhà này.
Sau khi Vương Nhất Bác tiếp nhận Vương thị thì luôn ít giao du với bên ngoài, ngoại trừ trên chuyên mục tài chính và kinh tế quốc tế bình thường sẽ xuất hiện bóng người hắn, còn lại mấy tin tức giải trí đều tập trung về Tiêu Chiến.
Lại càng không cần phải nói trước đó hai người còn trực tiếp công khai đăng kí ở nước ngoài.
Tuy nói là tiệc nhà, nhưng người nhận được thiệp mời chỉ nhìn một chút đã hiểu ra...
Đây là Vương Nhất Bác muốn tạo vị trí cho Tiêu Chiến. Từ nay về sau, Vương thị sẽ có một chủ nhân (mẫu) khác danh chính ngôn thuận quang minh chính đại.
Đồng thời mượn bữa tiệc nhà này để cố ý thông báo cho bọn họ một tiếng, về sau phải khách khí với Tiêu Chiến hơn nữa.
Tiệc nhà họ Vương đã từng không thông báo cho bất kì truyền thông gì, cũng không chào đón bất kì truyền thông gì đến thăm.
Thiệp mời chủ yếu mời người có bối phận rõ ràng.
Ba Vương gửi cho những đồng chí cách mạng cán bộ cũ, mẹ Vương gửi cho người trong hội phụ nữ và đoàn văn công, còn có một vài đối tác nhất định trong vòng thương nghiệp và bạn từ nhỏ của Vương Nhất Bác.
Đương nhiên, còn có người có dù là ba mẹ Vương, hay là Vương Nhất Bác cũng không muốn mời, nhưng lại không thể không mời trong loại chuyện này.
Vương Huy và Vương Ngũ.
Cùng là anh em một nhà, cho dù quan hệ trong đó có bao nhiêu vi diệu, cũng không thể vả mặt đối phương trong trường hợp thế này, để khách khứa chế giễu.
Ba mẹ Vương bàn bạc thật lâu, vẫn quyết định đưa thiệp mời cho lão tam Vương Huy và lão đại Vương Ngũ.
Từng tấm thiệp mời đẹp đẽ độc đáo, quấn lên một đóa hoa xinh đẹp.
Đẹp mắt.
Đã không có người thân cũng không có bạn tốt - Tiêu Chiến rất hâm mộ bưng mặt, vô cùng đáng thương giương mắt lên quan sát Vương Nhất Bác
"Em cũng muốn mời."
Vương Nhất Bác tiện tay nhét một tấm thiệp trống vào trong tay Tiêu Chiến, xoay người hôn anh một cái.
"Nghe lời, lấy thêm cho em một tấm chơi."
Tiêu Chiến phẫn nộ dùng tấm thiệp không gấp máy bay giấy, cầm máy bay giấy đi tìm Toả nhi chơi.
Gần đây nhóc con đã giảm dần hứng thú với cầu trượt trong thành đồ chơi rồi, ngược lại bắt đầu yêu thích đồ chơi xếp hình in hoạt hình bên ngoài toà thành, có thể tuỳ tiện di chuyển vị trí.
Tiêu Chiến phi máy bay thiệp mời mình vừa gấp xong vào trong thành, quen thói leo lên ngựa nhún lắc qua lắc lại một lát, nhiệt tình hô lên
"Con êy, tới chơi máy bay nhỏ hông nà?!"
Cục gạo nếp nhỏ mập mạp tròn vo đang ôm chân ngồi trên nệm dày, duỗi móng ra gẩy gẩy bàn tính số lượng trước mặt.
Vừa mới nghe được anh triệu hoán, cái tai thính lập tức giật giật, cong khóe miệng lên, thật vui vẻ nhìn về hướng anh
"Ba, ba!"
Là ba ba!!
Toả Toả siêu thích ba ba!!
Nhóc con cũng không thèm chơi nữa, tay chân vụng về xoay người, vui vẻ lắc lắc quần thủng đáy nhỏ bò đến chỗ Tiêu Chiến giống ốc sên nhỏ.
"Ba ba, chờ!"
Ngoại trừ hai tháng đầu đi theo anh, bởi vì không có tiền mà chỉ có thể uống sữa giảm giá, trừ cái đó ra thì cuộc sống tuổi thơ của Toả nhi có thể nói là cực kì làm cho người ta phải hâm mộ.
Không nói đến ba mẹ Vương hận không thể sát trùng mọi thứ cháu trai mình ăn ba ngàn tám trăm lượt, chỉ nói đến việc uống sữa bột thôi, đã phải điều chỉnh chính xác đến bốn mươi ba độ bảy thích hợp nhất trong truyền thuyết mới cho Toả nhi uống.
Nhưng mà Tiêu Chiến lại không giống vậy.
Nhóc con bảy tháng, hẳn phải học được cách làm một con tiểu hồ ly có thể sử dụng đầy đủ mị lực của mình để thông đồng với con khác, chuẩn bị sẵn sàng để sinh sôi đời kế tiếp.
Tiêu Chiến lắc lư lắc lư trên con ngựa nhún cho trẻ em.
Đồng thời có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn nhóc béo không có chút mị lực nào, thậm chí còn mặc quần yếm, lộ ra bốn cái răng sữa nhỏ ngốc hết chỗ nói cười với anh.
Haizzzz.
Đều do gen của Vương Nhất Bác thực sự quá kém. Chắc chắn nhóc con sẽ là một con hồ ly đần độn.
Toả nhi đã thành thạo nắm giữ cách bò cơ bản rất nhanh đã di chuyển từ nệm đến bên người ba nhỏ, rất đáng yêu lung la lung lay đứng lên.
Bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi Tiêu Chiến "Ba!"
"Ai!"
Tiêu Chiến xách da gáy nhóc con, chuẩn bị nhấc con mình lên...
Không di chuyển?
Tiêu Chiến sửng sốt, lại túm một lần, vẫn không hề di chuyển.
"..."
Nhóc con này lại mập lên!!!
Nhưng mà cho đến nay Tiêu Chiến vẫn còn nhớ rõ lần trước mình không cẩn thận nói ra sự thật Toả nhi mập liền khiến nhóc béo uất ức tuyệt thực, thế là lời nói đến bên miệng chỉ có kiên cường nuốt xuống.
Dừng lại nửa ngày, tự mình xoay người, ôm nhóc con từ trên đùi vào trong ngực.
"Con à, hôm nay đã làm gì thế?"
Bạn nhỏ siêu vui vẻ uốn éo trong lòng ba nhỏ, giơ đầu ngón tay út lên, chỉ vào vòng quay số đếm trên tường toà thành đồ chơi
"Toả Tỏa, đếm!"
Tiêu Chiến mù chữ chân thành tán dương Toả nhi
"Không tệ, học tập khiến hồ ly tiến bộ, tương lai con phải trở thành một người làm công tác văn hoá, sau đó tương lai chúng ta cùng nhau đưa Vương Nhất Bác đến viện dưỡng lão, như thế anh ý mới có thể bảo trì sức khỏe và lạc quan được."
Đương nhiên Toả nhi không biết viện dưỡng lão là gì, nhưng ba nhỏ đã nói nhất định là đúng.
Thế là nhóc con rất phối hợp gật đầu, quơ quả đấm nhỏ nói "Lên!"
Bá tổng vừa xác nhận địa điểm và thời gian cuối cùng của tiệc nhà với mẹ Vương, xác nhận danh sách khách khứa với Lâm Vũ xong.
Đồng thời tự mình xem qua menu, cực kì ưu tú tăng thêm mấy món chính thịt gà thịt vịt thịt hươu thích ăn nhất giúp Tiêu Chiến-
Vừa mới từ cửa trước trở lại phòng khách nhà mình. Liền nghe thấy bà xã vừa mới kết hôn còn chưa tới một tháng, đang ôm đứa con trai ưu tú trên mọi phương diện của mình.
Một lớn một nhỏ.
Đang lén lút thương lượng về sau muốn cùng nhau đưa hắn đến viện dưỡng lão. Còn tiến thêm một bước thương lượng muốn mua một chiếc xe rộng rãi nhất để đón hắn.
Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa tòa thành đồ chơi ra, đi vào đứng ở trước mặt Tiêu Chiến và Toả nhi.
Anh bỗng nhiên khép miệng lại, lộ ra một nụ cười siêu đáng yêu
"Ông xã?"
Ánh mắt Vương Nhất Bác quét một vòng trên người con trai, lại rơi vào trên người anh.
Hắn ừ một tiếng, bế nhóc con từ trong lòng Tiêu Chiến ra, chân dài chuyển bước, mang theo nhóc con vô tội đáng thương lại tủi thân đi tới trước bức tường toán học hoạt hình, nghiêm khắc nói.
"Úp mặt vào tường hối lỗi, ba mươi phút."
Kết cục bi thảm của Toả nhi khiến Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác thỏ chết cáo buồn, sợ hắn bảo anh cút đi học bài.
Nghĩ tới nghĩ lui, bị dọa đến mức ngay cả ngựa gỗ nhỏ cũng không dám ngồi, nhảy xuống đuổi theo hắn đến phòng ngủ, vô cùng khéo léo chủ động ôm lấy eo người kia.
"Vương Nhất Bác, anh thật giỏi, thật lợi hại, thật vĩ đại Chiến Chiến yêu anh lắm luôn."
Giữa ban ngày ban mặt.
Sắc mặt Vương Nhất Bác sâu hơn, thuận thế cầm tay Tiêu Chiến, kéo đến trước người.
"Cho nên mới chuẩn bị tự mình đưa đón anh đi viện dưỡng lão?"
Tiêu Chiến quả quyết nói cúi đầu liền cúi đầu "Em sai rùi lần sau không dám nữa, thật!!!"
Một cái tay khác của hắn đã rất có vẻ áp bách đặt ở trên lưng anh, trầm thấp hỏi.
"Sợ anh phạt em?"
Tiêu Chiến đàng hoàng ôm chặt Vương Nhất Bác, rất kiên quyết nói nhỏ.
"Em, không muốn học."
"Cũng được"
"Thật sao?"
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, trong sắc mặt có vẻ không rõ. Hắn cúi người, chậm rãi nhẹ nhàng cắn rái tai anh, giọng nói trầm thấp.
"Trí nhớ và lao động chân tay nhất định phải lựa chọn một trong hai, nếu cục cưng không muốn lao động trí óc, vậy thì nỗ lực lao động chân tay đi, nào, ngoan."
Từ sau khi bạn nhỏ Toả nhi và bạn lớn Tiêu Chiến bị ông cha già Vương Nhất Bác nghiêm khắc phê bình...
Mãi cho đến khi bữa tiệc nhà họ Vương được tổ chức, hai đứa đều biểu hiện cực kì ngoan ngoãn.
Chẳng qua Toả nhi ngoan ngoãn là thật sự ngoan ngoãn. Tiêu Chiến ngoan ngoãn chỉ là tự vệ với ý đồ để mình được miễn lao động chân tay thôi.
Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, tầng tự vệ này càng lúc càng mờ nhạt.
Nói cách khác.
Vương Nhất Bác cũng trở nên càng ngày càng khó lừa gạt. Sinh hoạt không dễ dàng, Tiêu Chiến thở dài một hơi.
Nhà họ Vương giàu có bốn đời, đương nhiên không thiếu một nơi để tổ chức tiệc.
Ba mẹ Vương thảo luận thật lâu, sau đó lại hỏi ý kiến của Vương Nhất Bác, hơn nữa xuất phát từ việc muốn tránh truyền thông, cuối cùng quyết định địa điểm ở nhà tổ nhà họ Vương.
Trước khi cụ Vương mất đã giao toàn bộ Vương thị vào trong tay Vương Nhất Bác, trừ những cái đó, còn giao cho đứa cháu này căn nhà tổ nhà họ Vương.
Căn nhà tổ được chia cho từ thời dựng nước, ở vị trí giao nhau giữa vành đai ba và bốn.
Chỉ cách con đường phồn hoa nhất một đoạn.
Nơi này đã chứng kiến huy hoàng ban đầu của nhà họ Vương, cũng đã chứng kiến quyết định chính xác của cụ tổ khi dứt khoát quyết định chuyển từ quan sang thương trước khi thời đại thay đổi, mang theo toàn bộ nhà họ Vương tránh được một kiếp.
Cũng chứng kiến sau khi cụ Vương qua đời, nhà họ Vương chia năm xẻ bảy, vài đứa con cháu xé rách mặt nạ, bắt đầu tranh đoạt.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hẳn là không thích căn nhà này. Rốt cuộc hai người ở cùng nhau lâu như vậy rồi mà trước nay hắn chưa từng nhắc đến nơi này với anh.
Nhưng tiệc nhà họ Vương, tổ chức ở nhà tổ là một chuyện cực kì bình thường.
Tuy rằng chủ nhân đã qua đời rất lâu, nhưng căn nhà này không bị bỏ không, cây cỏ trong vườn vẫn xum xuê như cũ, ngay cả phòng ốc đều được dọn dẹp không có một hạt bụi.
Bởi vì thời gian tu sửa cũng đã lâu, lúc ấy toàn bộ thành phố J còn chưa phát triển đến vị trí này.
Nhà cũ chiếm địa diện tích trống trải lại rộng lớn, phong cách kiến trúc cổ xưa được xây dựng có chút vụng về, là phong cách mô phỏng kiểu Pháp cực kì nghiêm túc, có hẳn một phòng khách rất to.
Bữa tiệc được tổ chức trong phòng khách này.
Hai bên là cầu thang xoắn ốc uốn lượn từ tầng 3 đến tầng một.
Tiêu Chiến kéo nơ bướm trên bộ tây trang màu đen lấp lánh của mình, lại duỗi tay túm túm cà vạt của Vương Nhất Bác, không vui lắm nói.
( Lấy ý tưởng từ bộ lễ phục nhận giải của GG đem Weibo2024 t7 tuần trước)
"Vì sao anh có thể đeo cà vạt mà em lại phải đeo nơ bướm chứ?"
Hắn đã sớm thay xong quần áo, đang đứng ở phía sau Tiêu Chiến soi gương với anh.
Sau đó vươn tay, không chút cẩu thả giúp Tiêu Chiến điều chỉnh vị trí nơ bướm.
"Anh thích em đeo nơ bướm."
Tiêu Chiến nhe răng nanh giống thỏ, muốn cắn một miếng trên cánh tay đang duỗi lại đây của Vương Nhất Bác.
Vừa mới cắn lên, tưởng tượng đến trường hợp hôm nay, lại dừng miệng, hầm hừ nói.
"Em không thích nơ bướm, em thích cà vạt của anh cơ!"
Vương Nhất Bác cũng không để ý nước miếng của Tiêu Chiến dính trên tay mình.
"Buổi tối trở về cho em thêm cơm, sao hửm?"
Anh gần đây bị lừa rất nhiều lần có vẻ cực kì cẩn thận, cẩn thận đảo mắt, nghi ngờ nghiêng người.
"Thêm cơm nào?"
Đây là một đề tài nguy hiểm chỉ có hai người thân mật nhất mới có thể hiểu.
Nơi phát ra đề tài là vào một lần vận động không hài hòa, hắn dỗ anh nói.
- Cục cưng ngoan một chút, lại ăn thêm một lần cuối cùng, ăn xong chúng ta sẽ ngủ, được không?
Ăn cái rắm ấy!
Chiến Chiến không ăn!!
Cút cút cút!!!!
Tiêu Chiến kiên quyết thề sẽ không bị lừa thêm lần nào nữa.
Hiển nhiên hắn cũng nghĩ tới lời âu yếm giữa hai người trong khoảnh khắc, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi, vẻ mặt cũng sâu thẳm thêm vài phần.
Mà Tiêu Chiến đang ở một bên túm nơ bướm của mình chơi, vừa thấy được vẻ mặt này của hắn.
Hừ, quả nhiên!!!
Đàn ông thúi đúng là không có lòng dạ tốt mà!!!
Anh phẫn nộ từ chối thỉnh cầu thêm cơm của hắn.
"Tự anh thêm cho mình đi! Em muốn xuống tầng ăn gà rán! Tạm biệt!"
"..."
Kết hôn lâu như vậy, gà rán vẫn có sức hấp dẫn không thể chối từ với người yêu sâu như vậy.
Đặc biệt là loại tiệc nhà tự mình chọn món này, tất cả món đều được mang ra.
Vương Nhất Bác với ý đồ thêm cơm thất bại lắc lắc đầu, nhìn Tiêu Chiến mím môi từ trong phòng đi ra ngoài, nhẹ nhàng cong khoé miệng.
Duỗi tay, lấy hai cái hộp bằng nhung tơ vàng hình lục giác cực kì đẹp đẽ từ túi áo tây trang ra.
Hộp quà tinh tế nhỏ xinh, giống nhau như đúc, hiển nhiên là một đôi.
Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua cửa phòng mà Tiêu Chiến vừa mới tùy tay đóng lại, thu hồi tầm mắt, lần lượt mở hai cái hộp trong tay ra.
Đó là một đôi nhẫn nam thuần bạch kim.
Khác với nhẫn kim cương chuyên dành cho phái nữ.
Kiểu nhẫn của nam giới từ trước đến nay chỉ có một loại tương đối, trừ bỏ màu nhẫn và viền nhẫn ra thì gần như không có quá nhiều chi tiết.
Mà viền nhẫn bởi vì giá trị chế tạo quý giá, số lượng định chế ở trong giới đồng tính từ trước đến nay đều rất ít.
Màu nhẫn và viền nhẫn thường thường chỉ sử dụng một tài liệu để chế tạo, mà công nghệ viền nhẫn lại cực kì phức tạp.
Một chiếc nhẫn phái nam, yêu cầu người điêu khắc có được công nghệ thủ công hoàn mỹ, người đánh bóng có tiêu chuẩn gần như khắc nghiệt.
Nếu khách hàng định chế chiếc nhẫn này cần được khảm, thì người khảm nhẫn sẽ nung kim cương và viền nhẫn để dung hợp hoàn mỹ, đạt tới hiệu quả vuông vức trên mặt thị giác.
Huống chi.
Vương Nhất Bác tự mình chọn lựa viên kim cương trân quý gần trăm năm ở nhà họ Vương để nạm lên chiếc nhẫn sắp đưa cho Tiêu Chiến này.
Saphire xanh 60 cara độ tinh khiết fl bị phí phạm của trời, cực kỳ tàn ác cắt thành hai viên kim cương góc độ hoàn mỹ.
Bởi vì công nghệ cắt và độ khúc xạ của bản thân kim cương ảnh hưởng, hai viên kim cương cắt ra có một viên với đường kính lớn hơn viên còn lại khoảng 2mm.
Viên lớn được khảm lên nhẫn của Tiêu Chiến.
Viên nhỏ hơn thì được khảm lên nhẫn của Vương Nhất Bác.
Hơi nghiêng mặt nhẫn, sẽ lộ ra hai chữ khắc ở bên trong.
WX.
Dù sao nhóc thất học Tiêu Chiến ngay cả mặt chữ còn không nhận được đầy đủ, sẽ không đoán được ra hai chữ này có nghĩa là gì.
Nói không chừng còn tưởng là logo của công ty nhẫn nữa.
Hắn đứng ở tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, liền có chút bất đắc dĩ cười cười.
Thôi kệ.
Có thể có biện pháp nào được.
Tiêu Chiến đã sớm chạy ra đương nhiên sẽ không biết hôm nay còn có một phần quà lớn đáng kinh ngạc đang chờ mình.
Anh ra ngoài liền vào phòng khách còn chưa có khách khứa ăn vụng hai miếng cánh gà, ngậm ở trong miệng vừa gặm vừan bò lên trên tầng tìm con trai.
Là một vai chính khác hôm nay, Toả nhi cũng dậy từ sớm.
Chẳng qua là không được ba lớn chăm sóc, mà là đã mặc xong quần áo nhỏ giày nhỏ dưới sự trợ giúp của bà nội, khoẻ mạnh kháu khỉnh vừa có tinh thần vừa đẹp trai.
Tuy rằng rất giống Vương Nhất Bác khi còn nhỏ, nhưng tính cách của Toả nhi còn tốt hơn hắn khi còn nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Vừa không căng mặt, mặt cũng không lạnh lùng, vừa thích cười vừa biết tỏ ra đáng yêu, lúc nhàm chán còn biết tự mình chọc mình vui vẻ, thuận tiện chọc người lớn bên cạnh cùng nhau vui vẻ.
Lúc anh đi vào cửa phòng, liền nhìn thấy nhóc con đang ngồi ở trên trẻ con quơ chân múa tay biểu diễn tiết mục cho mẹ Vương.
Hôm nay nhóc con mặc một bộ tây trang nhi đồng, cũng ra vẻ ta đây thắt cà vạt.
Có màu đen giống nơ bướm của anh, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ béo tròn của Toả nhi, nhìn qua vừa ngốc vừa đáng yêu.
Trực giác của động vật nhỏ khiến nhóc béo trong phòng rất nhanh đã phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Chiến, lập tức xoay người ê ê a a khoa tay múa chân với anh
"Ba ba! Bé bé!"
Nhóc con nói vẫn không rõ lắm, có chút ấp a ấp úng. Nhưng trải qua thời gian dài rèn luyện, Tiêu Chiến vẫn nghe được chính xác ý của Toả nhi.
Ba ba mau tới đây ôm con một cái đi.
Anh đẩy cửa phòng đi vào, nhớ lại lễ nghi lễ phép của loài người, sau đó lộ ra bốn cái răng cười tủm tỉm với mẹ Vương
"Chúc dì buổi sáng tốt lành"
Mẹ Vương ra đời trong dòng dõi thư hương, lớn lên lại vào đoàn văn công.
Bởi vì đi theo đoàn ra không ít nước ngoài diễn xuất, cho nên cũng không có thành kiến gì với tình yêu đồng tính, cũng rất dịu dàng với anh
"Thằng bé này, đã đến lúc nào rồi mà còn không theo Vương Nhất Bác nhau gọi một tiếng mẹ?"
Tiêu Chiến gãi gãi đầu, rất ngoan ngoãn nói "Vậy, mẹ."
Lúc này bà mới tương đối vui vẻ, đánh giá con dâu của mình từ trên xuống dưới một lần, cho dù là khuôn mặt hay là tính cách đều không thấy điểm yếu nào.
"Bộ quần áo này là Nhất Bác chọn cho con đi?"
Tiêu Chiến gật đầu như gà mổ thóc.
Mẹ Vương cười hiền "Nhà thiết kế của bộ quần áo này là người nước ý, lúc lấy kích cỡ cực kì nghiêm khắc, xác nhận rất nhiều lần với nó"
Tiêu Chiến kỳ quái "Ơ, mà anh ý cũng không hỏi kích cỡ với con."
Mẹ Vương như là thuận miệng nói.
"Đúng vậy, lúc ấy Nhất Bác nói với nhà thiết kế- đó là người yêu tôi, tôi có thể không biết kích cỡ sao?"
Con nghi ngờ dì có ý đồ, nhưng con không có chứng cứ.
Dì này hư thật sự.
Tiêu Chiến muốn chuyển đề tài.
Lại thấy mẹ Vương liếc nhìn nơ bướm trước cổ anh, bỏ thêm một câu.
"Lại nói tiếp, cái nơ bướm này vẫn là do nhà thiết kế tự tay may, sau đó người đó lại nói với mẹ, từ lúc hắn tốt nghiệp ngành thiết kế, chưa bao giờ tự tay may nơ bướm cả. Cái nơ bướm này có giá 60 vạn tệ (hơn 2 tỷ), được khâu từ vòng một, đẹp chứ?"
"Đẹp đẹp ạ."
Là nơ bướm quý giá mà lòng dạ hiểm độc đệ nhất thiên hạ may vá.
Tiêu Chiến thật sự ngượng ngùng tỏ ra là mình keo kiệt trước mặt mẹ Vương, một bụng chua xót về tiền đều nói không nên lời.
Cũng may đã tới thời gian tiếp khách.
Hội phụ nữ của mẹ Vương đã đến dưới tầng, dù sao cũng phải tự mình ra đón một chút.
Nghĩ đến cháu trai mình đã ăn sáng rồi, bà liền yên giao cháu nội cho anh, lại dặn dò vài câu, mặc sườn xám cực kì phong tình đi xuống tầng.
Trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại có Tiêu Chiến và Toả nhi.
Nhóc con vừa mềm vừa dẻo cuối cùng đã được như ý nguyện nhào vào trong lòng ba nhỏ, củng củng như sâu gạo, sau đó tìm được vị trí thoải mái mà nằm trong lòng anh
"Ba ba, Toả Tỏa!"
Tiêu Chiến lười biếng ngáp, rung rung chân tượng trưng, nhân tiện rung Toả nhi trên đùi cùng nhau chơi.
Bạn nhỏ vui vẻ ôm cổ ba nhỏ, lắc qua lắc lại ăn vạ trên người anh, vui vẻ như là một nhóc con vui sướng nhất trên thế giới.
"Ba ba ba"
Chỉ tiếc bây giờ Toả nhi đầy thịt, rung lên thật sự quá tốn công.
Anh rung một lát liền bất động, đơn giản nhấc nhóc con lên ngồi trên đùi, sắc mặt nghiêm túc ra đề.
"Một cộng một bằng mấy?"
Toả nhi bị vẻ mặt nghiêm túc của ba nhỏ làm cho kinh ngạc há miệng thở dốc.
Cái đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, đã không thể hiểu được câu hỏi của ba nhỏ, cũng không có giải ra đáp án.
Nhóc con có chút buồn rầu lại suy nghĩ trong chốc lát, tiếp theo trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt anh.
Tay mập vòng ra túi sau mông sờ sờ, lấy ra một cái kẹo thỏ sữa còn chưa ăn.
Một cái thật lớn.
Nhóc con dường như có chút không nỡ, trông mong nhìn cái kẹo thỏ của mình thêm mấy cái, tiếp theo giơ móng, nhét kẹo sữa lớn vào tay Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói.
"Ba ba, ăn."
"..."
Nhìn xem.
Chưa học được cách tính số, đã học cách hối lộ trước rồi!!!
Cũng được.
Làm rất tốt!
Rất có phong thái loá mắt của mình năm đó!!!
Tiêu Chiến vui vẻ ăn cái kẹo thỏ lớn mà Toả nhi hối lộ, sau đó ôm nhóc Tỏa với vẻ mặt đáng thương lên, nhấc lên trên.
"Chúng ta trộm đi ra ngoài nhìn xem đại sảnh bữa tiệc có cái gì để ăn ha, được hông nè?"
Toả nhi luôn luôn thích được Tiêu Chiến ôm nhất, lập tức vươn tay túm lấy vạt áo của anh, ngồi ổn định trong lòng ba nhỏ.
Vừa rồi mẹ Vương đi ra ngoài chỉ khép hờ cửa, không đóng thật.
Tiêu Chiến dùng mũi chân đá, cửa phòng được mở ra dễ dàng.
Hai ba con một lớn một nhỏ thò đầu một trên một dưới ra khỏi phòng như trộm.
Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải " Con à, con nói chúng ta đi xuống từ cái cầu thang nào đây"
Toả nhi ôm cánh tay Tiêu Chiến, hô một tiếng trong trẻo "Ba!"
Anh nhanh chóng tiếp nhận được tín hiệu của nhóc con.
"Ok, ba đây quyết định chúng ta sẽ đi xuống từ cầu thang bên phải. Nếu có thể trực tiếp đi đến bếp là tốt nhất!"
Toả nhi nghiêm trang gật gật đầu, hiển nhiên là cực kì ủng hộ quyết định của ba nhỏ.
Nhưng mà chưa đến năm phút.
Sự thật liền cực kỳ tàn ác vả mặt Tiêu Chiến.
Một lớn một nhỏ đi cầu thang bên phải không chỉ không tìm được phòng bếp, còn đụng phải Vương Huy đang muốn lên tầng ở trên bậc thang.
Có thể nói là cực kì không may mắn.
Toả nhi trong lòng cũng không biết Vương Huy là ai, chỉ nhấc mắt lên tò mò liếc ông ta một cái, sau đó rất kiêu ngạo cúi đầu ngồi trở lại trong lòng Tiêu Chiến.
Có vẻ cũng không muốn phản ứng người họ hàng này.
Anh cũng không muốn nói chuyện với Vương Huy, đang chuẩn bị ôm nhóc con đi xuống cầu thang.
Đã thấy Vương Huy chủ động đi tới, bĩu môi nói "Tiêu Chiến, đã lâu không gặp. Đây là chuẩn bị xuống tầng sao?"
Anh chỉ đành dừng bước chân lại, vẻ mặt không kiên nhẫn liếc Vương Huy một cái, cực kì chân thành nói.
"Tui thấy hôm nay ấn đường của ông biến thành màu đen, nếu không biết điều một chút, có lẽ sẽ gặp xúi quẩy đấy"
Vương Huy bị nghẹn sửng sốt vài giây, sau đó nở nụ cười nói.
"Cậu không phải minh tinh sao? Giới giải trí gần đây khó ở như vậy, đổi nghề đi đoán số mệnh rồi à?"
Tiêu Chiến hít hít mũi, ngửi được mùi bò bít tết dưới tầng, bàn chân đã nghe lí trí bước ra một bước.
Xuống mấy bậc thang, lại nghe được ông ta nói. Anh quay đầu, dựng ngón giữa với quả đầu bóng loáng kia.
"Tui nói cho ông nghe, tui không dễ tính như chồng tui đâu. Hôm nay là một ngày rất quan trọng với tui, ông đừng lén lút làm cái gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro