Chương 33
"..."
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến đang chơi xấu trong ngực mình, cúi đầu xuống trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
"Con trai còn chưa đến sáu tháng, mập chỗ nào."
Tiêu Chiến cúi đầu, cực kì xấu hổ "Chỗ nào cũng mập."
Vương Nhất Bác đưa tay nhéo nhéo cái eo uốn qua uốn lại của anh, trầm giọng dậy bảo
"Anh chỉ thấy em muốn bị đánh đòn thì có."
Tiêu Chiến vội vàng nhảy dựng lên hôn lên mặt hắn một cái, tỏ vẻ chân thành
"Tui không phải, tui không có!"
Hắn cúi người, đè anh lên trên tường phòng bếp, tiếp tục thâm nhập sâu hơn nụ hôn trộm vừa nãy.
Hôn được một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra, dùng ngón cái lau vết nước nhàn nhạt bên môi anh đi, sau đó giúp anh kéo thẳng quần áo bị nhăn lại
"Ngoan, lần này tha cho em."
Tiêu Chiến bị hôn đến uể oải, làm ổ trong ngực hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển vài tiếng, vươn tay ra.
"Vương Nhất Bác, tui muốn mua xe đẹp."
Hắn kéo tay anh qua nắm chặt, sờ sờ mu bàn tay lán mịn của anh
"Em có bằng lái sao?"
Anh ngẫm nghĩ một hồi siêu ngoan nói "Vậy tui muốn có thêm một tài xế nữa."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu "Được."
Tiêu Chiến chợt nghe tin vui, sững sờ, nhảy ra khỏi lòng Vương Nhất Bác
"Thật hay giả đó?"
Hắn nhíu mày, có chút không thích ứng được với việc ôm không khí, dừng một chút mới nói
"Thật, về sau mỗi ngày em đều nghe lời thì em thích gì anh sẽ mua"
"Quá tốt luôn! Yêu anh!"
Tiêu Chiến vui vẻ cho Vương Nhất Bác một tấm thẻ người tốt, nhấc chân lên muốn vụng trộm chuồn mất. Nhưng mà vừa chạy được một bước, đã bị hắn bắt về
"Trước tiên đi dỗ con với anh đã."
"..."
Niềm vui trên mặt Tiêu Chiến rút nhanh đi như thủy triều.
Anh nhíu mày, buồn bã lui bước "Tự anh đi dỗ đi, dù sao nhóc con kia cũng rất dễ dụ dỗ mà..."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, không nói gì.
Anh đành phải miễn cưỡng cười một cái "Được rồi được rồi dỗ thì dỗ! Đi đi đi đi đi đi —"
Vậy mà hôm nay bạn nhỏ Toả nhi lại đột nhiên không hề dễ dỗ. Trong đó, trình độ không dễ dụ lớn nhất biểu hiện trong việc có thể chơi có thể nghịch, chỉ là không chịu ăn cơm.
Mà lại cực kỳ kiên định nói không ăn là không ăn.
Nhóc con đang ngồi trên cầu trượt nhỏ trong thành đồ chơi, phát ra tiếng "ba ba ba" và "ba ba ba" với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Sau đó nhờ sự giúp đỡ của hắn, thành công trượt từ cầu trượt nhỏ xuống.
Lăn đến bên chân Tiêu Chiến.
Sau đó ôm lấy đùi anh.
"Ba!"
Bạn nhỏ Toả nhi hô một tiếng trong trẻo, cũng kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Tiêu Chiến đau khổ nhìn Hạ Vương Nhất Bác, đưa tay xách nhóc con lên, lừa gạt nói
"Toả nhi, cha con nói nếu con còn không ăn cơm, sẽ bán con cho nông dân làm heo con đó!"
Hai ba con nào đó "..."
Nhóc con đáng thương, dưới sự uy hiếp của anh, bị dọa đến mức cơ thể nhỏ nhắn run rẩy, gào một tiếng bật khóc lớn trong ngực anh.
"Oa, oa oa, oa oa oa..."
Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ trong đôi mắt to của Toả nhi, rất nhanh đã làm ướt một bên vai của Tiêu Chiến.
"..."
Vương Nhất Bác thở dài, duỗi tay ra với một lớn một nhỏ "Để anh ôm đi."
Tiêu Chiến vội vàng muốn kín đáo đưa nhóc con đang khóc trong lòng cho Vương Nhất Bác.
Kết quả nhóc con vừa khóc vừa ôm lấy anh không buông, đơn giản muốn bao nhiêu tủi thân có bấy nhiêu tủi thân
"Ba, oa oa oa, ba ba, ba ba ba oa..."
Tiêu Chiến tuyệt vọng ôm lấy nhóc mập lại trong lòng "Được rồi, vẫn là để tui đi."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, đáy mắt như có ý cười "Con của chúng ta thật sự rất thích em."
"..."
Không phải là nói nhảm sao!
Nhóc con này là anh cho ăn từ nhỏ đến lớn đó!
Toả nhi càng trưởng thành, tiếng khóc và độ bền bỉ cũng cùng ngày càng tăng. Vất vả lắm nó mới dỗ nín xong rồi ngủ mất, Tiêu Chiến mệt mỏi đến mức dường như chỉ còn lại nửa cái mạng hồ ly.
Sau khi giao nhóc con ngủ ngon phun bong bóng cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trở lại phòng ngủ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chôn đầu trong chăn, chổng mông lên trời.
Hắn ôm con trai trở về phòng trẻ em, đắp kín chăn cho nó, lại trở về phòng ngủ của mình, bắt được một con đại yêu Tiêu Chiến
"Mệt lắm sao?"
Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, bóp eo cho anh "Đừng lo lắng, con không nhớ được, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ quên thôi."
Tiêu Chiến trở mình, vươn tay vươn chân, ỉu xìu nói với Vương Nhất Bác
"Vừa rồi đạo diễn nhắn tin cho tui, bảo tui ngày mai về đoàn phim khởi công."
Hắn nhíu mày "Nhanh như vậy? Không phải trước đó nói hết tuần sao?"
Anh ủi ủi gối đầu từ dưới lên "Ai biết được, có thể là bởi vì nam hai bị thay người đi. Đạo diễn nói có vài phần phải quay lại lần nữa."
"Vậy anh bảo Lâm Vũ đưa em đi?"
Tiêu Chiến phách lối vắt chân lên trên đùi Vương Nhất Bác, lắc lư lắc lư
"Thôi, đạo diễn nói nam hai vừa vào đoàn cũng đến từ thành phố J như tui, nên đã đặt máy bay cho hai người rồi."
Từ khi chuyện của Nhiễm Thụy bị khui ra, Vương Nhất Bác không tiếp tục nhúng tay vào quyết định tuyển người của đoàn phim nữa, nhưng mà có phải việc chọn nam hai này... quá nhanh hay không.
Vương Nhất Bác đè lại bàn chân đang lắc lư của Tiêu Chiến
"Thành đạo có nói với em nam hai là người nào không?"
Anh hơi nghiêng nghiêng đầu "Hình như là có tên hai chữ, có chút khó đọc, tui quên rồi!"
"..."
Vương Nhất Bác gãi gãi lòng bàn chân Tiêu Chiến, thấp giọng nói "Quên rồi?"
"A—!"
Đệm thịt của động vật là mẫn cảm nhất, chạm vào đều sẽ có phản ứng rất lớn.
Lúc này bị hân làm như thế, cả người anh đều run rẩy, nước mắt tràn ra. Tiêu Chiến chịu không nổi giơ tay lên xin đầu hàng nói
"Tui nói tui nói! Hình như tên là Vương Ngọc, nhưng mà tui không biết chữ kia, tui cũng không biết viết thế nào..."
"..."
Vương Nhất Bác dừng một chút, vốn muốn nói gì, lại không có nói ra khỏi miệng, ngược lại nói
"Ngày mai anh mua cho em một quyển từ điển tiếng Trung, về sau mỗi ngày em đều phải đọc thuộc cho anh."
Tiêu Chiến sắp chết bỗng nhiên nhảy dựng lên "Tui không đọc đâu!"
Hắn sợ anh rơi khỏi giường, đành phải đưa tay đỡ lấy, bình tĩnh nói
"Về sau Toả nhi lên tiểu học, nhỡ may phát hiện ba nhỏ của nó còn không biết nhiều chữ bằng nó thì phải làm sao bây giờ?"
"..."
Tiêu Chiến khổ sở biểu diễn cảnh đột nhiên giả chết. Anh nằm vật xuống giường sau lưng, đạp chân
"Oa oa, sống thật khó khăn quá mà."
Hắn cúi đầu xuống, xích lại gần bên môi anh, chững chạc đàng hoàng nói
"Muốn nũng nịu ôm hôn mới chịu sao?"
"..."
Tiêu Chiến xoay mặt đi, bi thương nói
"Không! Lần này cho dù ôm ôm hôn hôn cũng không đồng ý!"
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, vén chăn lên chui vào.Hắn nằm một hồi giường một hồi sau đột nhiên lên tiếng
"Chiến Chiến?"
Anh đang nằm một bên giả làm thi thể, nghe vậy quay đầu sang "Hở?"
"Trước đó nói sẽ tổ chức một chương trình cho em, em muốn làm cái gì?"
"Hở?"
Mặc dù ann đã xem rất nhiều phim thần tượng, nhưng rất ít khi xem game show.
Thế là Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, thử thăm dò.
"Có thể mở chương trình vào rừng rậm chơi và ăn uống không? Đã rất lâu tui chưa từng về lại rừng sâu núi thẳm rồi!"
"Được."
"???"
Hôm nay Vương Nhất Bác rất dễ nói chuyện đến mức khiến Tiêu Chiến bắt đầu hoài nghi có phải hắn đang đào hố cho mình nhảy vào không.
Anh đảo mắt vài vòng, chống người lên, di chuyển sang bên phải, nằm úp sấp lên trên ngực Vương Nhất Bác. Sau đó dùng móng vuốt chọc chọc lên ngực hắn nhỏ giọng nói
"Thật sự cho tui đi sao?"
Hắn kéo tay anh xuống vừa nói "Ừ."
"..."
Hừm...
Rốt cuộc là có chỗ nào đó nó lạ lắm.
Ánh đèn trong phòng không đủ sáng, khoảng cách giữa hai người lại bởi vì động tác vừa rồi của Tiêu Chiến mà càng thêm gần nhau.
Bên trong hoàn cảnh đột nhiên yên tĩnh này, anh nghe được tiếng hít thở trầm thấp của hắn.
Có thể là ánh mắt của Vương Nhất Bác quá mức nóng rực, dù là người da mặt dày như Tiêu Chiến cũng có chút không chịu nổi.
Anh chống một cái tay lên trên ngực hắn, không quá dễ chịu
"Ai nha anh xem hô hấp của anh tăng lên rồi kia, để tui nhường chỗ cho anh..."
"Không cần."
"Hả?"
Vương Nhất Bác đưa tay bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến "Anh nói, không cần."
"..."
Hắn thế này có chút dọa người.
Anh đánh không lại trốn không thoát, thành thật nằm xuống trong lòng hắn, sờ trái sờ phải
"Vương Nhất Bác, tư thế này rất kỳ quái, bằng không chúng ta đổi tư thế đi..."
Hắn liền đưa tay ra vòng lấy eo Tiêu Chiến, kéo vào trong chăn.
"..."
Đột nhiên phải ngủ cùng một chăn với phiếu cơm dài hạn. Thậm chí có chút hưng phấn nho nhỏ.
Tiêu Chiến dùng chân cọ xát với Vương Nhất Bác, phát hiện hắn lại có công dụng làm ấm chân giống nhóc con.
Hơn nữa đồ làm ấm chân này vừa lớn vừa xài tốt, không chỉ có thể sử dụng dài hạn, vận hành còn yên tĩnh hơn cái nhỏ nhiều.
Tiêu Chiến với trạng thái tỉnh táo rất hài lòng. Thế là anh nhét hai cái chân thon dài mảnh khảnh vào giữa hai chân của hắn, đồng thời ngẩng mặt lên, đắc ý nói.
"Đêm nay chúng ta cứ ngủ như vậy mà đi?"
"..."
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy anb chui vào trong lòng hắn, bổ sung một câu
"Nửa đêm anh đừng có dùng thứ đồ thô to kia của anh cọ tui nha, tui không thích cái kia, lần trước cái kia đâm tui đau quá chừng!"
"..."
Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu.
Sau đó cuối cùng cũng chật vật nghĩ ra, vỗ vỗ bả vai người trong lòng
"Chiến Chiến?"
Anh đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng khò khè.
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, thả nhẹ âm thanh "Ngủ rồi sao?"
Anh không trả lời, dáng vẻ rất vô hại.
Vương Nhất Bác dừng lại mấy giây, giống như là chuẩn bị nuốt lời ra đến khóe miệng trở về, cuối cùng lại có chút không cam tâm.
"Chiến Chiến, em có nghĩ tới tương lai của em không?"
"Tương lai của mỗi người chỉ có mấy chục năm, trong mấy chục năm này, em... Được rồi."
Giọng nói của Vương Nhất Bác rất thấp.
Cuối cùng vẫn không nói hết.
Có lẽ không nên sốt ruột.
Hắn hôn hôn một cái lên trên cài trán trơn bóng của Tiêu Chiến
"Được rồi, ngủ đi."
Một ngày mới đã đến, Tiêu Chiến quyết định ném chồng con lại để đi làm. Anh ôm cái túi hành lý nhỏ của mình, đứng trước cửa ngó nghiêng dáo dác.
"Vương Nhất Bác, tui phải đi kiếm tiền nuôi gia đình rồi anh ở lại bảo trọng nha"
"..."
Vương Nhất Bác tiện tay lấy cái ví ở trên bàn, lấy ra một tấm thẻ từ trong đó.
Tiêu Chiến hết sức phối hợp vươn tay ra với hắn, lúc sắp với được rồi, Vương Nhất Bác lại thu tay về, giơ tấm thẻ kia lên cao.
Tiêu Chiến tức giận cảm thấy gần đây Vương Nhất Bác đã hư rồi.
Hắn hơi cúi đầu, bình thản nói "Nếu như trong đoàn phim có người bắt nạt em, hãy dùng tiền đập chết hắn, biết chưa?"
Dùng tiền đập chết?
Tiêu Chiến biết cắn người, biết đánh người, biết ăn thịt người, nhưng không biết lấy tiền nện người như thế nào, liền ngước mắt sùng bái nhìn Vương Nhất Bác
"Là đổi tiền thành vàng thỏi rồi ném vào đầu hắn sao?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, trên môi mang theo ý cười
"Muốn học sao?"
Anh gật đầu như gà con mổ thóc
"Muốn muốn muốn!"
"Vào đoàn phim thì gọi điện cho anh, đến lúc đó anh sẽ dạy em."
"Ờ..."
Tiêu Chiến không học trộm thành công, đeo túi nhỏ của mình, được Vương Nhất Bác đưa đến sân bay.
Anh đang muốn đẩy cửa xuống xe, lại thấy một đám người không biết là fans hâm mộ hay là phóng viên chạy như điên qua như không muốn sống.
Từ khi việc của Nhiễm Thụy bị tuôn ra, đoàn đội thiếu niên lưu lượng cực hot năm đó của cậu ta và Tiêu Chiến cũng bị blogger kéo ra trước mắt mọi người lần nữa.
Vốn dĩ hai người đã hẹn với fans hâm hộ sẽ cùng nhau trưởng thành, cuối cùng không chỉ có sụp đổ, còn huyên náo đến mức thù hận.
Có vẻ mọi người sẽ có lòng đồng tình với kẻ yếu và người bị hại, nhưng cũng sẽ không muốn để ý xem người bị hại có cần một phần đồng tình này hay không.
Nhiễm Thụy tính kế gây tai nạn, có ý đồ lôi kéo Hoa Thanh Tu để thu hoạch được tài nguyên, lại không ngừng mua thuỷ quân và blogger để giẫm đạp Tiêu Chiến.
Mạng lưới dư luận càng ngày càng loạn, về sau thậm chí có dân mạng hoài nghi chuyện xấu của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vốn cũng là do Nhiễm Thụy bày ra.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này anh mới được hời.
Chỉ là cách nói này không có chứng cứ, truyền thông lại không dám đắc tội Vương Nhất Bác.
Mà Weibo mấy trăm năm chưa cập nhật của Tiêu Chiến đã có thêm mấy triệu lượt bình luận.
Fans hâm mộ vốn đã biến mất như tìm về hết trong vòng một đêm, bình luận về nhan sắc tuyệt vời của Tiêu Chiến, bắt đầu miêu tả mình ủng hộ anh như thế nào.
Nói tóm lại, bây giờ Tiêu Chiến quả thực là một đóa bạch liên ở trong mắt mọi người.
Đến mức phóng viên giải trí lúc nào cũng chờ mong Tiêu Chiến có thể tuôn ra chút gì đó.
Anh thận trọng lùi về trong xe, nhìn xung quanh trong chốc lát.
Đám fans hâm mộ và phóng viên lướt qua bên xe, hiển nhiên không phát hiện Tiêu Chiến trên xe và Vương Nhất Bác ngồi ở ghế điều khiển.
Anh lại thăm dò nhìn thoáng qua, thấy được cái bảng trong tay đám fans chạy cuối cùng. Sau đó quay đầu chọc chọc Vương Nhất Bác
"Anh nhìn kìa, anh nhìn kia kìa! Trong tin nhắn đạo diễn gửi cho tui tối qua nói nam hai chính là cái tên kia!"
Vương Nhất Bác nhìn về hướng Tiêu Chiến chỉ "Vương Ngọc, hai chữ."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng gật đầu, nỗ lực tiến tới nói "Ừm ừm, nhớ kỹ rồi!"
Hắn đưa tay vuốt phẳng quần áo cho anh, mở miệng nói
"Anh gọi nhân viên đưa em đi lối riêng, em trực tiếp đăng ký là được, nếu như gặp phải phóng viên và fans, đừng nên trả lời vấn đề gì của bọn họ cả, biết chưa?"
Tiêu Chiến ngoan ngoãn nháy mắt mấy cái "Biết rồi ba nuôi!"
"..."
Hắn bất đắc dĩ nhìn anh một cái
"Còn có tên Vương Ngọc kia, cái tên này anh không nhớ nổi đã từng nghe ở đâu, nhưng em đừng đi lại gần hắn ta quá."
"Ô kê!"
Vương Nhất Bác căn dặn xong xuôi, bỗng nhiên hơi dừng lại, vẫy vẫy tay với anh
"Tới đây."
Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác muốn cho anh cái gì chơi, vui vẻ đưa mình tới
"Cái gì nha cái gì nha — ưm..."
Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên cúi đầu hôn xuống. Nói về công năng hô hấp, hiển nhiên Vương bá tổng tốt hơn Tiêu Chiến hơn nhiều.
Cứ hôn đến lúc anh có chút thở không ra hơi, đưa tay chống lên ngực hắn mới được thả ra.
Giọng nói của người đàn ông kia đã có chút khàn khàn, chỉ là gắng gượng nhịn xuống, mở cửa xe ra một lần nữa
"Đi đi."
"...Hừ."
Tiêu Chiến bị hôn đến quay cuồng, lau miệng, trên mặt viết đầy vẻ không vui xuống xe, được nhân viên chờ ở bên ngoài đón vào lối đi riêng.
Vương Nhất Bác vẫn luôn chờ đến khi bóng người của Tiêu Chiến biến mất, mới quay đầu xe lại, gọi điện thoại cho Lâm Vũ.
Lúc này Lâm Vũ đã đến chỗ làm, chuẩn bị tiếp tục hội nghị quản lý các phòng ban trước đó chưa làm xong, cùng nhau ở phòng họp chờ đợi ông chủ đến.
Ông chủ từ trước đến nay luôn tới sớm hôm nay không hề báo trước.
Cũng không đến đúng giờ.
Ông chủ đến muộn.
Ông chủ đến trễ hai mươi phút.
Điện thoại của ông chủ đến rồi!
Đám giám đốc vô ý thức ngồi thẳng người, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng nhìn về phía Lâm Vũ.
"..."
Lâm Vũ nhận điện thoại "Ông chủ, buổi sáng tốt lành."
"Các giám đốc đến hết rồi hả?"
"Đúng vậy ông chủ, các giám đốc đã ngồi vào chỗ trong phòng họp rồi."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng "Cậu trực tiếp mở loa ngoài đi."
"..."
Lâm Vũ cung kính nói vâng, sau đó bình tĩnh dịch điện thoại ra khỏi tai, ra hiệu cho các giám đốc, rồi ấn mở loa ngoài điện thoại.
Giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất Bác từ trong ống nghe truyền ra
"Chào mọi người."
Tiếp đó lại có vẻ cố tình dừng lại "Vừa mới đưa người yêu đi làm, buổi sáng hôm nay đến muộn, thật ngại quá."
Lâm Vũ "..."
Các giám đốc "..."
Mỗi một giám đốc của Vương thị đều tốt nghiệp 2 bằng thạc sĩ, hoặc từng du học ở nước ngoài, ai nấy đều là cáo già.
Cho dù ông chủ nói năng uyển chuyển, lại hàm súc, mịt mờ, nhưng mỗi người đang ngồi ở đây đều như bị ép nếm thử mùi vị của cẩu lương.
Quá ngán.
Ngọt đến đáng sợ.
Xảy ra bất ngờ, khiến người ta không tiếp nhận nổi.
Bên trong bầu không khí trầm mặc, vẫn là Lâm Vũ phản ứng nhanh nhất, nói với điện thoại
"Không có việc gì không có việc gì ông chủ, các giám đốc cũng chưa chờ được bao lâu, bọn họ bảo ngài không nên gấp gáp, đến muộn hai giờ cũng được."
Đúng lúc gặp đèn đỏ, hắn dừng xe lại, suy nghĩ một chút rồi nói
"Như vậy đi, tôi mời mọi người ăn sáng, coi như bồi tội vì đến trễ."
Đám người "..."
Nhận chức nhiều năm như vậy, các giám đốc chưa từng được ông chủ mời đi ăn bao giờ, liền sợ ngây người.
Hiển nhiên đang chịu thua với sự nhảy cóc tư duy trước mặt các giám đốc của Vương Nhất Bác, vì không để tình hình rơi vào hoàn cảnh lúng túng, đầu óc Lâm Vũ nhảy số cực nhanh, cố gắng đuổi theo tư duy rơi vào yêu đương gần đây của ông chủ
"Ông chủ quá khách khí rồi, sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được..."
Đèn đỏ chuyển xanh, hắn khởi động xe "Không sao, tôi đã đặt rồi, lát nữa cậu xuống tầng lấy lên chia cho cả công ty."
"..."
Khoan đã.
Cả công ty???
Không đợi Lâm Vũ kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã cúp điện thoại.
Giám đốc phòng thị trường là một chị gái hơn ba mươi tuổi, gợi cảm nóng bỏng, cô hất mái tóc xoăn sóng màu nâu lên, đặt một chồng tài liệu thật dày lên bàn
"Trợ lý Lâm, cậu nói thật với chúng tôi đi, ông chủ đang yêu đương sao? Hay là chuẩn bị làm gì?"
Một giám đốc bộ phận kỹ thuật tầm bốn mươi tuổi nói theo
"Trợ lý Lâm, cậu bảo chúng tôi để ý Weibo của ông chủ, chúng tôi cũng đã nhìn rồi. Nhưng đó không phải là đàn ông sao? Có gì để nhìn chứ!"
"..."
Giám đốc bộ phận PR nhỏ tuổi nhất, không đến ba mươi, nhìn qua rất yếu đuối, lúc này che miệng lại cười khúc khích
"Giám đốc Dương, người tổ chức chương trình như mọi người đều là thẳng nam sao? Nam thì làm sao chứ."
Giám đốc bộ phận kỹ thuật qua tuổi bốn mươi mờ mịt "Hai người đàn ông thì làm sao sinh em bé..."
Lâm Vũ ngắt lời ông ta "Nghe một lời khuyên của tôi này giám đốc Dương, nếu ông không muốn ông chủ bắt ông làm lại hết toàn bộ dự án, thì tuyệt đối đừng nói câu này trước mặt ông chủ"
"Thôi, không nói nữa, đồ ăn đến rồi, tôi đi xuống xem một chút."
Giám đốc kỹ thuật "..."
Hai mươi phút sau, bên trong tổng công ty Vương thị, từ các giám đốc đến bảo vệ lao công, mỗi người đều được phát một phần bữa sáng đến từ lòng đền bù của Vương đổng.
Một hộp KFC.
Mỗi người một hộp.
Một cửa hàng không cung ứng đủ, chỉ riêng nhân viên giao thức ăn của từng nhà đã lên đến hơn ba mươi người rồi.
Chưa tới mười phút, cả công ty không ai không biết, không người không hay việc này.
—
Người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ hôm nay đi làm trễ.
Vì sao lại đến trễ?
Bởi vì phải đưa người yêu đi làm.
Bữa sáng tên là tấm lòng yêu đương.
Đúng là một tấn cẩu lương mà.
Còn cưỡng bách nhân viên phải ăn vui vẻ, ăn sung sướng, ăn để chia sẻ tâm trạng nhún nhảy của ông chủ.
Lúc ôm hộp gà thuộc về mình trở lại văn phòng trợ lý, vậy mà trong lòng Lâm Vũ lại cảm nhận được một phần cân bằng vi diệu.
Đại khái là bởi vì rốt cuộc người dính chưởng không chỉ còn một mình anh ta nữa.
Thật là khiến cho người ta sung sướng mà.
Lâm Vũ mở nắp cốc Coca trong hộp gà ra, đàng hoàng uống một ngụm.
Mùi thơm của gà rán bay ra khỏi tòa nhà Vương thị, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đã lái xe từ sân bay trở về, bước từ thang máy riêng của tổng giám đốc vào phòng làm việc của mình.
Lâm Vũ đậy nắp hộp Coca lại, lau tay, đưa tài liệu đã sắp xếp xong cho hắn
"Ông chủ, mấy cái này là cần chữ ký của ngài."
Vương Nhất Bác tiện tay nhận lấy đặt ở một bên, lại cầm lấy bút máy, viết hai chữ lên trên một tờ giấy A4.
"Cậu tra người này giúp tôi."
Lâm Vũ nhìn tờ giấy kia một chút, thì thầm "Vương Ngọc?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu "Quen biết?"
Lâm Vũ gật đầu "Ông chủ, đây là cháu họ của chú Tư nhà ngài. Trước đó trong đám tang của ông cụ, chắc hẳn ngài đã từng gặp một hai lần trong gia tộc họ Vương rồi."
Vương Nhất Bác đặt bút máy xuống
"Nhớ rồi. Không phải hắn ta vừa về nước sao? Tại sao lại đi làm minh tinh?"
Lâm Vũ nhớ lại mấy giây, có chút do dự nói
"Hình như ông cụ có để lại cho chú Tư của ngài một công ty công nghiệp văn hóa, nhưng mấy năm nay kinh tế vẫn luôn đình trệ..."
"Cho nên hắn ta chuyển nghề sáng giải trí?"
"Đúng. Có thể là bởi vì công ty vừa mới chuyển loại hình, rất cần sự chú ý, cho nên mới tung ra một thần tượng như vậy, Vương Ngọc mà ngài nói chính là một người debut solo rất nổi tiếng."
Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày lại.
"Debut solo?"
Lâm Vũ đổi cách phiên dịch đơn giản hơn "Chính là ra mắt một mình, cho nên mới có được lượng fans lớn như thế."
Sau khi nói xong, Lâm Vũ nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác một chút, lại nói tiếp.
"Ông chủ, nghe nói hắn ta thay thế vai nam hai của Nhiễm Thụy trong đoàn làm phim của cậu Tiêu... Ngài xem, có phải là tổ sản xuất nhìn thấy vì có quan hệ với ngài nên..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro