Chương 2
Những lời này vừa ra, vẻ mặt của Dung Thịnh trở nên vi diệu mấy phần.
Gã nhìn Tiêu Chiến một cái, trên mặt lộ ra một vẻ mặt như xem kịch vui, sau đó đẩy ghế tổng tài rộng rãi về sau, vắt hai chân, nhếch môi cười như không cười xem người trước mặt diễn trò.
Tiêu Chiến rất khôn khéo đợi mười mấy giây, không đợi được Vương Nhất Bác phản ứng, anh đã kiên nhẫn không bỏ nói
"Nếu một triệu khó quá, chín trăm ngàn… cũng được?"
Lại qua mấy giây.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng bút máy va vào mặt bàn.
Giọng của Vương Nhất Bác vốn đã trầm thấp, lúc này lại mang theo mấy phần rùng mình, nghe qua rất u ám
"Cậu còn có mặt mũi đòi tiền tôi?"
"Đó là cần thiết đấy!"
Tiêu Chiến vỗ bàn làm việc của Dung Thịnh một cái, rất tức giận nói
"Vương Nhất Bác! Tui còn sinh một nhóc con mập mạp cho anh rồi! Không phải bây giờ anh nên đưa tui một tờ chi phiếu, để tôi giao con cho anh rồi đi tha hương sao?!"
Vương Nhất Bác "...."
Dung Thịnh ".…"
Trong nháy mắt ngắn ngủi, không khí phòng làm việc trầm mặc đến quỷ dị.
Một lát sau.Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng
"Tiêu Chiến, cậu có chức năng đó sao?"
Tiêu Chiến căn bản không bị Vương Nhất Bác dọa, phản ứng nhanh chóng nói
"Ế? Sao anh biết là tui không thể?! Không tin chúng ta thử một lần nữa? Nhưng lần này anh phải trả tiền phòng"
"..."
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nói ra từng chữ "Không biết xấu hổ.”
Sau đó nặng nề cúp điện thoại. Âm thanh máy bận lập tức vang vọng trong ống nghe.
Cậu mờ mịt trầm mặc mấy giây, xoay người nói với Dung Thịnh
"Vương Nhất Bác là tiểu thư trong khuê phòng sao? Nếu không tại sao tôi bảo anh ta thuê phòng lại như đang đoạt lần đầu tiên của anh ta vậy?”
Dung Thịnh đang cầm cốc nước đưa đến bên mép, nghe vậy thiếu chút nữa bị một hớp nước sặc chết.
Gã đặt cốc xuống, không biết suy nghĩ bay đến chỗ nào rồi, lộ ra một nụ cười lịch sự của dân bại hoại với Tiêu Chiến.
Dung Thịnh ngoắc ngoắc tay, anh tiến tới. Hai cái đầu chụm vào một chỗ.
Dung Thịnh hứng thú dồi dào nói
"Tiêu Chiến, cậu nói thật với tôi, Vương Nhất Bác thật sự có con trai?"
Anh chân thành gật đầu "Thật đấy, trắng trẻo mập mạp, cắn một ngụm rất ngon!"
"…"
Sao nghe lời này cứ là lạ.
Dung Thịnh cũng không ngẫm nghĩ nhiều, dụ dỗ nói với Tiêu Chiến
"Như vậy, cậu nói cho tôi biết mẹ đứa bé là ai, tôi giúp cậu trả sáu trăm ngàn, còn giải trừ phong sát của công ty với cậu, thế nào?"
"Được thôi!
Tiêu Chiến vỗ đùi, chỉ mình "Chính là tui nè! Anh có cần con trai Vương Nhất Bác không? Bán rẻ cho anh chín trăm ngàn"
Dung Thịnh: “…”
Dung Thịnh trầm mặt xuống "Tiêu Chiến, cậu nghĩ tôi ngu sao?"
Lại thêm một tên loài người không tin vào sự ngu xuẩn của mình. Tiêu Chiến rất thất vọng sờ mũi một cái, cố gắng giải thích.
"Không phải các anh có bệnh gì đó đặc biệt sao…"
Dung Thịnh nhíu mày nói "Đúng là có. Nhưng Tiêu Chiến à, chắc cậu không biết loại người có trường hợp đặc biệt này sẽ cực kì khiêm tốn để sinh sống, huống chi cậu đang ở vũng nước bẩn khắp nơi trong vòng giải trí, tôi cũng không cảm thấy cậu sẽ lấy chuyện này ra để nói bậy bạ khắp nơi"
"...."
Sau một cuộc đối thoại, hiển nhiên Dung Thịnh đã không còn kiên nhẫn.
Gã đưa ngón tay ra chỉ về hướng cửa, nói với anh
"Mặc dù đen đến đâu cuối cùng cũng sẽ tẩy trắng nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể tẩy trắng cho bản thân bằng con đường chính đáng. Cho dù cậu chuẩn bị dùng đứa trẻ nhà ai để lừa Vương Nhất Bác, tốt nhất cũng không nên ra ngoài nói bậy bạ với phóng viên"
"Tôi có thể coi lời hôm nay của cậu là thuận miệng nói bừa, nhưng nếu như cậu tiếp tục nói bậy bạ. Nhất Bác bên kia…"
"Nhà họ Hạ cũng không dễ nói chuyện như tôi đâu. Tôi nói vậy cậu đã hiểu chưa, Tiêu Chiến?"
"…"
Là cái thế giới quá mức phức tạp này đã không cần chân thành như vậy luôn sao?
Tiêu Chiến nhịn kích động muốn xòe đuôi tát cho Dung Thịnh choáng váng, ôn hòa nhã nhặn đứng lên.
Dung Thịnh vẽ vài nét bút trong Ipad, giống như nhớ ra cái gì đó
"Đúng rồi, cậu vi phạm quảng cáo đồ uống kia, tiền vi phạm sáu trăm ngàn, Triệu Minh hẳn đã nói cho cậu rồi nhỉ?"
Tiêu Chiến nhìn cái cổ bóng loáng của Dung Thịnh, nghiến răng. Gã không nghe được câu trả lời, theo bản năng ngẩng đầu một cái.
Phát hiện ánh mắt cậu nhìn mình nóng bỏng khao khát giống y như đám phụ nữ muốn leo lên giường mình trong công ty vậy.
Mấy năm nay gã chơi hoa, số phụ nữ mập mờ sống chung đếm không xuể.
Cho dù là tán tỉnh hay là câu dẫn khiêu khích, đều hiếm khi như bây giờ… cảm giác không thoải mái lắm.
Chắc là ánh mắt Tiêu Chiến quá mức trực tiếp. Còn chẳng có nửa phần thẹn thùng gì cả.
Tầm mắt Dung Thịnh dao động chốc lát, cuối cùng rơi vào đôi môi đỏ thắm của Tiêu Chiến.
Vừa rơi xuống, liền thấy đầu lưỡi ướt át tỉ mỉ liếm một vòng quanh môi.
Tuổi còn nhỏ mà đã giỏi câu dẫn người.
Sau đó liền nghe được anh đáng thương nói "Dung tổng, tôi thật sự không còn tiền"
Mục tiêu của công ty giải trí đương nhiên là tiền. Nếu mỗi một nghệ sĩ vi phạm hợp đồng đều tới khóc nghèo với ông chủ, công ty đã trở thành ủy ban cứu tế rồi.
Dung Thịnh gõ ngón tay lên bàn mấy cái, nhìn đôi mắt ướt át của Tiêu Chiến, cuối cùng nhếch môi cười sâu xa
"Không có tiền sao… Nhưng công ty quảng cáo và kế toán thúc giục rất gấp, phải làm sao bây giờ đây?"
Tiêu Chiến mím môi một cái, giơ lên một ngón tay với Dung Thịnh
"Gia hạn, gia hạn một tháng?”
Nụ cười khóe miệng của Dung Thịnh mang theo phần vui vẻ thích thú.
Gã ngừng chốc lát, đột nhiên hỏi
"Triệu Minh nói trước kia cậu làm thực tập sinh rất bận, lần với Vương Nhất Bác là lần đầu tiên?"
Tiêu Chiến sửng sốt một giây, ánh mắt nhìn về phía Dung Thịnh bỗng mở to ra mấy phần.
Nhưng gã lý giải không sai…
Tiêu Chiến lén lút đánh giá Dung Thịnh ngồi trên ghế làm việc.
Ngũ quan, tạm được.
Thể trạng, thích hợp.
Bắp thịt, chắc có chứ nhỉ?
Kích cỡ…
Tiêu Chiến mặt không cảm giác nhìn bàn làm việc rất lớn kia.
Kích cỡ không biết.
Hy vọng không phải là loại trông đẹp mà không xài được.
Tiêu Chiến vừa suy nghĩ trong lòng, vừa lanh lợi dịu dàng gật đầu một cái với Dung Thịnh.
Đôi mắt kia vừa ướt át vừa quyến rũ, lúc nhìn người ta lại đặc biệt chăm chú.
Dung Thịnh chơi trong showbiz nhiều năm như vậy rồi, vẫn không hiểu nổi đám người thích chơi sao nam rốt cuộc là sở thích gì.
Rõ ràng đều có cấu tạo cơ thể giống nhau.
Nhưng mà…
Lại có cảm giác chinh phục không giống.
Dung Thịnh cười một tiếng, nói với anh "Biết tư thế gì?"
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn, rất vô tội nói
"Anh thích tư thế gì? Tui rất mềm mại nha"
"Ồ?"
Lúc đề tài chuẩn bị tiến vào giai đoạn không thích hợp cho thiếu nhi, cửa phòng làm việc bị gõ từ bên ngoài.
Tiêu Chiến thậm chí lập tức nghe được giọng nói của Triệu Mình.
"Xin lỗi Dung tổng, ngài có ở đây không? Tôi tìm ngài có việc gấp"
"..."
Bầu không khí vất vả lắm mới mập mờ, đã bị chất giọng vịt đực của Triệu Minh làm cho không còn tí gì.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Triệu Minh liếc mắt liền thấy được anh ngồi trên ghế sa lon cho khách, đi lên xách anh như xách gà
"Tôi đã bảo cậu đến tìm tôi, ai cho cậu lá gan tới quấy rầy Dung tổng?"
"..."
Nếu không phải anh cắt đứt tui, bây giờ tui đã biết được kích cỡ của Dung tổng các người rồi đó biết không?!
Giận thật chứ!!
Tiêu Chiến trợn mắt nhìn Triệu Minh một cái, xoay người nhìn Dung Thịnh.
Dung Thịnh đã sớm khôi phục dáng vẻ cười híp mắt, thân thiết nói với Triệu Minh
"Sao lại vội vã đến đây vậy? Tôi bảo thư ký rót cho anh cốc nước"
Triệu Minh vội vàng ân cần nói
"Cám ơn Dung tổng. Tôi sợ thằng nhóc không có mắt này quấy rầy ngài, nên đến dẫn cậu ta về"
Dung Thịnh đạo mạo nghiêm trang nhìn Tiêu Chiến một cái
"Anh nói Tiêu Chiến? Không đâu, cậu ta vẫn còn nhỏ, tôi trò chuyện với cậu ta mấy câu, còn thấy rất thú vị"
Triệu Minh làm trong này đã mấy chục năm rồi, vừa nghe Dung Thịnh nói vậy liền cảm thấy có vẻ không ổn.
Gã lau mồ hôi mỏng trêи trán, đắn đo nói
"Cảm ơn Dung tổng nâng đỡ. Sắp đến giờ tan làm rồi, tôi đã hẹn một bữa cơm cho Tiêu Chiến, chuẩn bị dẫn cậu ta đi thấy việc đời, ngài xem…"
Dung Thịnh ung dung nhấp một hớp cà phê, cười hỏi "Bữa cơm?"
"Đúng đúng đúng, ông chủ Lưu của tập đoàn Khải Thế và ông chủ Tôn của công nghiệp Mậu Đạt luôn muốn ăn một bữa cơm cùng Tiêu Chiến, bọn họ luôn hợp tác với công ty chúng ta, hôm nay vừa vặn có thời gian rảnh"
"???"
Anh từ trên ghế salon đứng lên, đi tới bên cạnh Triệu Minh, đưa ngón tay ra đâm đâm cái eo mập mạp của gã
"Chuyện đó, anh Triệu…"
Triệu Thông ấn anh sang bên cạnh một cái "Cậu ra ngoài chờ đi."
"…"
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Dung Thịnh, chỉ thấy Dung Thịnh đặt cốc cà phê xuống, rất tùy ý nói
"Tôi nhớ tuổi tác của ông chủ Lưu và ông chủ Tôn đều không nhỏ đâu, Triệu Minh, anh cũng biết chịu đựng đấy"
Triệu Thông nhìn Dung Thịnh một cái, trong lòng do dự chốc lát, cắn răng cười nói
"Chuyện này, Dung tổng… Ngài cũng biết, ông chủ Lưu và ông chủ Tôn đều là bạn tốt nhiều năm của lão chủ tịch…"
"Phải"
Dung Thịnh cắt đứt lời Triệu Minh, xếch đuôi mắt, cười nói "Chế giễu tôi ư? Được rồi, dẫn người cút đi"
"…"
Đang từ trai đẹp cường tráng lại biến thành hai lão già vừa xấu vừa thối rồi.
Haiz, không cười nổi mà
Anh uể oải đi cuối đoàn người, ưu sầu nhìn Triệu Minh miệng lưỡi sinh gió, hận không thể dùng đuôi quật bay đầu chó của gã.
Phục vụ mặc sườn xám dẫn bọn họ vào phòng, ông chủ Lưu và ông chủ Tôn dừng bước, đồng loạt nhìn Tiêu Chiến.
Triệu Minh từ sau đẩy anh một cái, thấp giọng nói "Còn không mau đi vào! Muốn hai ông chủ mời cậu sao?"
"…"
Nếu như không phải anh nghèo túng, cũng chưa từng cơm ở nhà hàng cao cấp sáu sao, bây giờ đã có thể biểu diễn màn chạy ngay tại chỗ rồi.
Kệ đi vậy.
Ăn no trước rồi nói sau.
Tiêu Chiến ưỡn ngực cất bước, lúc đang chuẩn bị đi vào phòng. Tầm mắt liếc một cái, không nhịn được nhìn sang đoàn người vừa ra khỏi thang máy.
Người đi tuốt đằng trước kia?
Không phải cha ruột của nhóc con nhà mình sao?!
Tiêu Chiến tập trung nhìn lại.
Đúng như dự đoán, Vương Nhất Bác mặc ân âu phục màu xám tro, cà vạt nhạt màu, vẻ mặt lạnh nhạt nói gì đó với người bên cạnh.
Kích cỡ…
Không có ngăn che dư thừa, mặc dù bây giờ còn chưa hoạt động.
Nhưng nhìn từ cách đi đường ——
Cơ hội tốt ngàn năm có một đây!
Nói không chừng trừ việc có thể thỏa mãn cảm nhận khoái cảm của loài người một chút, càng có thể ném nhóc con về!
Không thể bỏ qua!!
Tiêu Chiến cười hì hì một tiếng, xoay người nói
"Anh Triệu, gần đây em bị tiểu nhiều tiểu gấp không người, muốn đi WC! Lập tức quay lại ngay!"
Đương nhiên là không có khả năng tiểu nhiều tiểu gấp được, đời này càng không thể, bằng không sao còn có thể thoải mái như vậy được.
Tiêu Chiến trốn sau cái cột cẩm thạch trong nhà hàng, rướn cổ lên lén lén lút lút nhìn Vương Nhất Bác dẫn mấy người vào trong căn phòng cuối cùng.
Anh đang chuẩn bị theo sau, điện thoại trong túi rung hai cái.
Là Triệu Minh nhắn tin đến.
[Không muốn chết thì lăn về nhanh.]
Loài người, khẩu khí rất lớn đó.
Tiêu Chiến nhét điện thoại vào túi, bước chân rón rén. Nhưng mà vừa chạy tới cửa phòng, đã bị hai tên vệ sĩ cường tráng một trái một phải ngăn lại.
"Cậu tìm ai?"
Tiêu Chiến bên trái nhìn một chút bên phải nhìn một chút, so sánh xong mới thấy dáng dấp của cha nhóc con đúng là không tồi.
Vì vậy anh đưa tay chỉ vào phòng
"Tui tìm Vương Nhất Bác"
Hai tên vệ sĩ liếc nhau một cái "Ngài Vương đang bàn chuyện với khách trong phòng, không gặp người lạ"
Cậu chân thành vô tội, thậm chí còn có chút ít tủi thân
"Tui biết Vương Nhất Bác mà, không phải chuyện tui lăn giường với anh ta được đưa lên trang nhất sao? Sao có thể nói là người lạ được?"
Hai tên vệ sĩ không hẹn mà cùng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cứng ngắc nói
"Xin lỗi, không có sự đồng ý của ngài Vương, cậu không thể đi vào"
Anh nhún vai một cái "Haiz, được rồi"
Sau đó Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt đưa tay kéo khóa cửa phòng xuống một cái.
Cửa mở ra.
Hai tên vệ sĩ: “…”
Lúc tới Tiêu Chiến đã nghe được phục vụ đi ngang qua nói đây là phòng cao cấp nhất trong nhà hàng.
Đúng như dự đoán.
Đẩy cửa nhìn một cái, đồ trang trí bên trong lập lòe ánh vàng, tràn đầy mùi thơm của tiền.
Từ bức tranh treo tường đến bàn ghế gỗ đen, đều này khiến cho Tiêu Chiến nghèo rớt mồng tơi không nhịn được toát ra hai chữ KHÁT VỌNG viết hoa.
Cho nên bỗng chốc đã quên mất ngài Vương vốn nên được chú ý nhất.
Cho đến khi Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, mặt mày lạnh lẽo nhìn về phía hai tên vệ sĩ lúng túng ngoài cửa, lạnh lùng nói
"Thuê mấy người để trang trí sao?"
Lúc này Tiêu Chiến mới lau nước miếng, chuyển tầm mắt lên mặt
"Không liên quan đến bọn họ, là tôi xông… Ể, Nhiễm Thụy, chào buổi tối nha."
Đây không phải là đồng đội đã từng là bạn tốt, hôm nay thành nhân vật chính Thụ sao.
Thất kính thất kính quá.
Tiêu Chiến cười hì hì vẫy tay với Nhiễm Thụy "Cậu cũng đến ăn cơm sao?"
Nhiễm Thụy hoảng hốt, theo bản năng nhìn người đại diện, lại nhìn Vương Nhất Bác, sau đó mới không được tự nhiên trả lời
"Chiến Chiến..… Chào buổi tối"
Trước đây Nhiễm Thụy và Tiêu Chiến debut như một nhóm thực tập sinh, mấy tháng trước anh gây ra chuyện, công ty liền đổi người đại diện cho Nhiễm Thụy, đương nhiêm nhóm nhiếc gì đó cũng phải giải tán.
Hôm nay gặp mặt, một người vừa nghèo vừa chán nản, lưu lạc tới mức phải đi cùng hai ông già.
Một người khác hiển nhiên là được người đại diện dẫn đến ăn cơm với mấy nhà đầu tư phim.
Con người đều có số mệnh mà.
Tiêu Chiến hâm mộ nhìn thức ăn đủ màu sắc trên bàn bọn họ.
Trông ngon thật đấy. Hơn nữa còn nhiều thịt ngon.
Trừ thịt gà, còn có thịt vịt, thịt ngỗng…
Hú hú hú, còn có thịt dê nướng nữa.
Đều là dáng vẻ chưa bị động đến.
Anh hít mũi một cái, đáng thương nói với Vương Nhất Bác.
"Tui có thể ngồi xuống ăn chung không? Tui chỉ ăn thôi, tuyệt đối không chen miệng, cũng không nói cho người khác biết, mấy người trò chuyện cái gì đều không cần quan tâm đến tui"
"…"
Vương Nhất Bác lạnh lùng hất cằm, nói với vệ sĩ
"Mời cậu ta ra ngoài"
Hai tên vệ sĩ vừa mới phạm sai lầm, bây giờ rất nhanh chóng một trái một phải kéo cánh tay Tiêu Chiến lôi ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh bọn họ liền phát hiện, người bị kéo vẫn không nhúc nhích.
Vệ sĩ "???"
Cánh tay bị nắm nhỏ gầy quá mức, gần như không nhìn ra nửa lạng thịt.
Ngay cả thân thể cũng rất gầy yếu. Ông anh vệ sĩ nghi ngờ đời người một giây, lại dùng hết sức lôi đi.
Tiêu Chiến rất nhanh đã nặn ra hai giọt nước mắt, óng ánh trong suốt treo ở khóe mắt, lớn tiếng nói
"Tên tra nam Vương Nhất Bác kia! Ngủ xong liền quỵt nợ, ngay cả một bữa cơm cũng không cho người ta ăn!"
"Tiêu Chiến ——!!!"
Vương Nhất Bác giận đến mức giọng nói cũng run rẩy, nhìn chằm chằm anb thật lâu, ngược lại giận dữ cười nói
"Được, một bữa cơm mà thôi. Vương Nhất Bác tôi mời được"
Nhiễm Thụy nghe lời này một cái, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt nhìn anh lập tức thêm mấy phần ý cười miễn cưỡng.
Anh ta chủ động tới giúp Tiêu Chiến kéo ghế ra, lại đẩy bả vai anh một cái
"Chiến Chiến, đừng làm loạn với Vương tổng nữa. Mau ngồi xuống đi"
Hai tên vệ sĩ cũng không biết Tiêu Chiến thoát khỏi lòng bàn tay họ kiểu gì, ngẩng đầu một cái đã thấy anh ngồi ở vị trí rồi.
Hơn nữa còn rất nhanh chóng giơ đũa lên, bảo đảm nói với những người khác
"Mọi người cứ yên tâm nói chuyện, tui chắc chắn sẽ không nói một chữ, tui cực kì có chữ tín"
Lâm Vũ thề, trong tám năm sóng gió anh ta làm thư kí cho Vương Nhất Bác, chưa bao giờ ăn một bữa tối trong không khí vi diệu như thế này cả.
Trong bữa cơm trừ nhà làm phim lễ phép lại không mất lúng túng, vô số lần nhắc tới đề tài, điều khiến người ta chú ý nhất chính là Tiêu Chiến ngồi trên ghế ngoài cùng.
Hơn nữa, anh thật sự làm theo lời bảo đảm lúc trước của hắn.
Chỉ ăn chứ không nói lời nào.
Bén nhạy.
Nhanh chóng.
Động đũa và tiếng nhai đều rất nhỏ.
Hơn nữa.
Lâm Vũ tuyệt vọng phát hiện, mặc dù lý trí luôn nói cho anh ta biết Tiêu Chiến không phải là một người tốt, nhưng anh ta vẫn thấy dáng vẻ anh ăn cơm đặc biệt đẹp mắt…
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn ăn đến đỏ bừng.
Quai hàm phồng lên, giống như động vật nhỏ tích trữ đồ ăn.
Lâm Vũ sám hối cúi đầu xuống, cảm thấy có thể mình đã hư rồi.
Vù vù vù vù, một mâm thịt ngỗng trân châu đi xuống. Ào ào ào ào, một mâm xôi gà lá sen đi xuống.
Sụt sụt sụt sụt…
Vương Nhất Bác giơ tay lên cắt đứt nhà sản xuất phim, dừng một chút, vẫn cau mày nói với Tiêu Chiến
"Ăn từ từ, không ai giành với cậu cả"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên từ cái đĩa mạ vàng to hơn hai cái đầu hắn, không nhanh không chậm lau dầu bên mép một cái, rất ưu nhã nói
"Không cần phải để ý đến tui, mấy người cứ trò chuyện của mấy người đi"
Ăn quá ngon.
Ăn ngon đến mức anh không nhịn được muốn vui vẻ vẫy đuôi. Tiêu Chiến dịch dịch mông, thu lại cái đuôi đang ngo ngoe muốn động đậy về.
Sau đó rất thành thạo xé thịt chim bồ câu ra khỏi cái đùi, vui vẻ nói với Vương Nhất Bác
"Anh Vương, tui có thể gọi thêm một đĩa này không?"
"…"
Vương Nhất Bác nhìn Lâm Vũ một cái.
Anh gọi người phục vụ tới, lại tăng thêm một đĩa chim bồ câu hầm rượu vang.
Tiêu Chiến hết sức cảm động.
Vì vậy tốc độ cái đĩa sạch bong lại tăng nhanh thêm.
Cuối cùng, một bàn món ngon vốn để tạo không khí đều rơi hết vào bụng anh hết rồi.
Anh đứng lên, sờ cái bụng hơi nhô ra, không tránh khỏi than thở một câu
"Ố ồ… Nhìn y như lúc tui mang thai ba tháng vậy"
Tất cả mọi người trong phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa.BLúc lâu sau, Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng
"Vậy sao? Cậu cũng rất có hiểu biết đấy"
Tiêu Chiến ợ một cái, nghiêng đầu liếc hắn, quyết định nể mặt mình được ăn no mà không so đo với hắn
"Tôi còn biết sáu tháng, chín tháng trông như thế nào cơ"
Vương Nhất Bác có vẻ rốt cuộc không thể nhịn được trình độ không biết xấu hổ của anh nữa, đứng lên nhấc chân đi ra ngoài.
Lâm Vũ lập tức đuổi theo từ phía sau, vừa đi hai bước liền bị nhà sản xuất phim thận trọng kéo lại
"Thư ký Lâm, đây, việc đầu tư còn chưa nói xong mà… Anh xem…"
Lâm Vũ nhìn Vương Nhất Bác không dừng bước chân, thở dài
"Ngài cũng nhìn thấy thái độ của ông chủ tôi rồi đấy, ngài cảm thấy còn thích hợp để nói tiếp sao?”
Nhà sản xuất phim vẫn không từ bỏ, lại nói thêm một câu
"Nhưng mà cơ hội khó có được, Tiểu Nhiễm cậu ta…"
Lâm Vũ kéo tay nhà sản xuất phim xuống "Người mới debut, tin chắc ngài cũng biết đạo lý tốt quá hóa dở… Chờ một chút! Cậu Tiêu!”
Còn không chờ Lâm Vũ theo sau, anh đã như bôi dầu lên lòng bàn chân đi theo phía sau Vương Nhất Bác rồi.
Giày da bóng loáng của hắn đạp lên sàn nhà sáng chói của nhà hàng, đi được một đoạn vẫn chưa nghe thấy Lâm Vũ đi sau sắp xếp lịch trình, liền nhìn về sau một cái.
Mới vừa xoay qua chỗ khác, liền thấy Tiêu Chiến ngoẹo đầu, nụ cười đáng yêu nâng tay lên với hắn, lên tiếng chào như mèo chiêu tài.
"…"
Chắc là do ánh đèn trong nhà hàng quá sáng, làm nổi bật gương mặt tươi sáng diễm lệ của anh. Giống như có một loại cám dỗ không rành chuyện đời nhưng lại động lòng người.
Không biết từ ý tưởng kì quái gì trong lòng, Vương Nhất Bác hướng tầm mắt xuống mấy phần, trùng hợp rơi vào cái bụng hơi nhô ra vì no của Tiêu Chiến
Rõ ràng đã vào mùa đông, người trước mặt vẫn chỉ mặc một cái áo khoác.
Lông bên trong đã lòi cả ra, hẳn cũng dùng lâu rồi. Vương Nhất Bác nhẫn nhịn, mặt không cảm giác hỏi
"Mời cậu ăn cơm rồi, còn đi theo tôi làm gì?"
Tiêu Chiến cắn cái miệng mềm của mình, trên mặt hiếm thấy lộ ra vẻ xấu hổ. Anh dẫm lên miếng gạch sáng bóng tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt hani, nhỏ giọng thương lượng
"Tui không có tiền gọi xe, có thể chở tui một đoạn không?"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải cho cậu đi nhờ?"
Tiêu Chiến cố gắng thuyết phục nói
"Chỉ đi một đoạn nhỏ từ chỗ này thôi! Anh tìm một ngõ hẻm không người ném tui vào đó là được!”
"???"
Cái gì gọi là ném vào đó?
Giết người vứt xác sao?
Rốt cuộc trong đại sảnh nhà hàng có nhiều người đến người đi, rất nhanh, hắnliền phát hiện đã có người ở trong bóng tối len lén chụp hình.
Nếu như lại lên báo, ai biết họ sẽ viết quan hệ của hai người thế nào.
Tình xưa khó dứt?
Tình cảm mãnh liệt trở lại?
Kim chủ lớn lưu luyến tiểu pháo hôi không có danh tiếng?
Vương Nhất Bác cắn răng, hung hăng lườm anh một cái
"Lên xe"
"Tới ngay, tới ngay!!”
Xe của ông chủ Vương có vẻ mới, giống như là mới thay không lâu.
Anh khom lưng chui vào xe, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, thật tâm thật ý tán dương
"Chiếc Santana màu đen này thật không tệ. Vương tổng là ông chủ, nhân viên đúng là có phúc"
Ngồi ở ghế tài xế phía trước là một trong hai tên vệ sĩ giữ cửa
"Cậu Đàm, chiếc này của ngài Hạ không phải Santana, là Phaeton mới nhập khẩu"
"À…"
Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác một chút, lập tức đổi lời nói
"Vương tổng đại diện cho hình ảnh của công ty, lái xe đàng hoàng là phải, quá phải"
Vương Nhất Bác mặt lạnh xéo sắc nói.
"Đừng nói nhảm với cậu ta, hỏi nhà cậu ta ở đâu, nhanh chóng đưa người về đi"
Vệ sĩ vội vàng tiếp lời tới "Cậu Tiêu, hiện giờ cậu đang ở đâu?"
Khu nhà Tiêu Chiến ở căn bản không có một cái tên rõ ràng, anh suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, cuối cùng phải lấy điện thoại ra xem bản đồ, chỉ một vị trí trên đó cho ông anh vệ sĩ kiêm tài xế.
Khu đó cách trung tâm thành phố quả thực rất xa.
Trong lòng anh rất ngại xe chạy chậm, tràn đầy hài lòng muốn Vương Nhất Bác tìm một chỗ không người quăng anh đi
"Vương Nhất Bác, anh thả tui ở đầu ngõ phía trước là được, tui tự ngồi xe bus về"
Vương Nhất Bác dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh
"Giờ này toàn bộ xe bus trong thành phố đã sớm dừng hoạt động rồi. Tùy tiện thả cậu xuống, nếu cậu xảy ra chuyện gì, không phải lại có nhiều truyền thông hơn đến tìm tôi gây phiền toái sao?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, ngay thẳng nói "Nếu như anh cho tui một triệu, chắc chắn tui sẽ không làm phiền anh nữa"
Vương Nhất Bác ngoắc ngoắc khóe miệng "Nằm, mơ, đi."
Haiz.
Đàm phán thất bại.
Anh rất không vui xoay mặt đi, đặt đầu lên cánh tay, lại gác cánh tay lên trên cửa sổ xe, nhìn cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa xe, bảo trì vẻ trầm mặc.
Từ góc độ của Vương Nhất Bác vừa vặn có thể thấy gò má của anh. Sống mũi xinh đẹp cùng đôi môi mỏng, ánh mắt cong dài, đúng là khuôn mặt khiến người ta yêu thích.
Mà ở một giây kế tiếp.
Khuôn mặt xinh đẹp kia rất nhanh đã bị chủ nhân nó đánh vỡ.
"A a a! Dừng dừng dừng ở quầy bán đồ lặt vặt trước mặt một chút! Tui phải đi mua sữa bột cho nhóc con trong nhà nữa!"
Vương Nhất Bác sửng sốt, theo bản năng nói
"Cậu thật sự có con sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro