Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Trong lòng Lâm Vũ hết sức bi thương, sắc mặt thê lương nhìn về phía Hoa Thanh Tu cùng Tiêu Chiến ngồi trên lưng ngựa.

Vui vẻ là bọn họ.

Người làm công thì chẳng có cái gì hết.

Lâm Vũ bất lực cúi đầu xuống, nhìn tin nhắn nhận được trên điện thoại. Lúc vẫn chưa nghĩ ra được nên trả lời như thế nào, Vương Nhất Bác lại gửi một tin nữa đến.

Ông chủ lớn_ Cậu ấy có đang bận không? Cậu chụp một bức ảnh đang làm việc gửi cho tôi.

"!!!"

Lâm Vũ run lẩy bẩy, chật vật yên lặng gõ chữ ở trong gió rét

_ Ông chủ, Tiêu tiên sinh đi hóa trang rồi, tạm thời không chụp được.

Ông chủ lớn_ Vậy cậu quay video hóa trang cho tôi.

"..."

Lâm Vũ ôm điện thoại khổ sở muốn khóc

_ Ông, ông chủ... Tiêu tiên sinh nói video hóa trang khó coi...

Ông chủ lớn_ Vậy sao.

Một cái dấu chấm câu này có thể nói là cực kì thâm thúy. Thành công thống trị toàn bài, có tác dụng khái quát chủ đề.

Lâm Vũ đang bị dấu câu thống trị kia khiến nỗi sợ quanh quẩn trong lòng hồi lâu, rốt cuộc mới đau khổ cầm điện thoại lên về phía Tiêu Chiến và Hoa Thanh Tu, chụp mấy tấm, vẻ mặt đưa đám gửi cho Vương Nhất Bác.

_ ảnh đây ạ [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Lâm Vũ lương tâm bất an lập tức miễn cưỡng cứu vãn sau khi sự thật bị lộ ra, nói

_ Ông chủ ngài đừng nóng giận, chủ yếu là tôi sợ ngài hiểu lầm, đây chỉ là một cảnh quay rất bình thường! Thật, đạo diễn cũng không kêu cắt! Mọi người đều ở đây!!!

Nhưng mà hiển nhiên câu này cũng không thể vãn hồi được tâm tình Vương Nhất Bác

Hồi lâu sau, màn hình điện thoại của Lâm Vũ sáng lên.

Ông chủ lớn_ Ồ.

Lâm Vũ nhìn chữ này, tính toán hồi lâu, cảm thấy thật sự là mưa gió sắp tới, vì vậy khi Tiêu Chiến và Hoa Thanh Tu vừa diễn xong thì lập tức đi tới.

Làm một con hồ ly tinh từ trước đến nay chưa từng được cưỡi ngựa, hiển nhiên chỉ cưỡi mười mấy phút không thể đã nghiền được.

Nhất là sau khi đạo diễn kêu cắt, Tiêu Chiến thật sự quyết luyến không thôi với con ngựa dưới người mình.

Mà ngay lúc này, đại khái là đã nhìn ra anh rất hứng thú với việc cưỡi ngựa, Hoa Thanh Tu lại chủ động mở miệng nói mình vừa vặn có một trại ngựa ở ngoại ô thành phố J.

Nếu như Tiêu Chiến muốn cưỡi, tuần này sẽ dẫn anh qua chơi vào hôm đoàn phim được nghỉ.

Tiêu Chiến lập tức dâng trào thanh xuân, không hề làm bộ làm tịch mà chấp nhận lời mời của Hoa Thanh Tu.

Vì vậy khi Lâm Vũ đi qua, anh đang nhiệt tình bàn bạc về hành trình cưỡi ngựa ngày hôm đó với Hoa Thanh Tu.

Hai người còn mặc trang phục vừa mới diễn xong, vô cùng thân mật vai sóng vai đi với nhau. Nhất là lúc đi qua máy tạo gió, Hoa Thanh Tu còn kéo áo khoác màu vàng của Hoàng thái tử trên người mình, che Tiêu Chiến bên cạnh vào trong lòng.

"..."

Thật xin lỗi.

Quấy rầy rồi.

Lâm Vũ cảm thấy lúc này mình qua tìm anh chắc chắn sẽ cực kì lúng túng, nhưng đâu còn cách nào nữa.

Anh ta than thở một tiếng, lấy dũng khí vừa được Vương Nhất Bác ban cho, ba bước gộp làm hai đuổi kịp Tiêu Chiế

"Tiêu tiên sinh, xin chờ một chút."

Anh thò đầu ra từ trong của áo khoác Hoa Thanh Tu, liếc mắt liền thấy được Lâm Vũ cầm điện thoại mới trong tay, vui mừng hớn hở nói

"Lâm Vũ! Anh tới rồi!"

Lâm Vũ lộ ra một nụ cười khách sáo, rồi gật đầu một cái với Hoa Thanh Tu, mở miệng nói

"Tiêu tiên sinh, không biết bây giờ cậu có rảnh không?"

Anh ồ một tiếng, lại quay đầu nhìn Hoa Thanh Tu, rất khó khăn nói

"Nhưng vừa rồi Hoa Thanh Tu nói sẽ biểu diễn một màn quadra kill, tui muốn đi nhìn..."

"..."

Cuối cùng vẫn là Hoa Thanh Tu nể mặt Lâm Vũ, sảng khoái thả Tiêu Chiến đi

"Không sao, tôi về phòng chờ cậu, dạy cậu chơi muộn chút vậy."

Lúc này Tiêu Chiến mới miễn cưỡng đáp ứng, trước khi đi vẫn chưa yên tâm, lại xác nhận cùng Hoa Thanh Tu một lần

"Vậy anh đừng ngủ, ở trong phòng chờ tui nha."

Hoa Thanh Tu cười nói "Yên tâm đi."

"..."

Haiz.

Lâm Vũ giận mà không dám nói được gì, đành yên lặng xoay người, dẫn anh ra ngoài một đoạn thật xa, mới đưa túi đựng hộp điện thoại mới cho Tiêu Chiến

"Tiêu tiên sinh, đây là ông chủ tự đi mua, cậu nhìn xem có thích không?"

Nhưng mà thiếu niên lãnh khốc Tiêu Chiến cũng không quan tâm ai mua điện thoại

"Là bộ nhớ 12g sức chứa 1024mg sao?"

"..." Lâm Vũ thành thật nói

"Đây là bộ nhớ lớn nhất được bán trong thành phố, đương nhiên ông chủ mua cho cậu toàn là thứ tốt nhất."

"Đó không phải là điều đương nhiên sao!! Con trai cũng sinh cho anh ta rồi, cũng không bảo anh ta xài tiền nuôi không!!"

Lâm Vũ quyết định vẫn nói rõ ràng ra

"Tiêu tiên sinh, ý tôi là... mặc dù bây giờ ông chủ không ở bên cạnh cậu, nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm đến chuyện của cậu. Cậu quay phim bên ngoài một mình... có phải nên nghĩ đến ông chủ một chút không."

Tiêu Chiến vô tội "Nhớ anh ta làm gì?"

Lâm Vũ cắn răng một cái "Tiêu tiên sinh, nếu cậu đã xác định quan hệ với ông chủ, tôi đề nghị cậu nên giữ một khoảng cách với Hoa ảnh đế, như vậy vừa có thể diệt sạch lời ong tiếng ve của người khác, cũng sẽ không tạo ra hiểu lầm dư thừa."

Anh ngơ ngác "Hở? Hiểu lầm gì?"

"... Đương nhiên là hiểu lầm trước đó cậu vừa có quan hệ với ông chủ, sau lưng lại có quan hệ bất chính với Hoa  ảnh đế rồi!"

"..." Tiêu Chiến cảm thấy loài người thật sự quá phức tạp.

Ở trong hoàn cảnh sinh tồn của hồ ly, hoàn toàn không tồn tại chế độ một vợ một chồng lâu dài, mà là dựa theo kỳ phát tình và kỳ sinh sản hàng năm để tính toán thời gian giao phối.

Mỗi lần giao phối kết thúc, quan hệ vợ chồng có thể giải trừ sau đó. Đến khi mùa giao phối mới đến, sẽ có một đống lớn để lựa chọn.

Nói thật, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy Vương Nhất Bác không tốt chỗ nào.

Nhưng đã có rất nhiều lần anh ám chỉ kéo dài quan hệ bạn lữ với hắn nhưng Vương Nhất Bác lại chưa hề cho bất kỳ câu trả lời gì, thậm chí ngay cả sờ một cái tượng trưng cũng không có.

Cũng không thể bởi vì hân không muốn làm mà anh phải nhịn mãi chứ.

Cái này sao có thể được?

Tiêu Chiến gãi đầu, nghiêm túc giải thích cho Lâm Vũ

"Không có đâu, bây giờ tui và Vương Nhất Bác không có quan hệ gì cả. Anh ta đâu có ngủ với tui, bây giờ bọn tui đều là hồ... à người, người tự do."

"..."

Tam quan của Lâm Vũ đã vỡ nát

"Cậu và ông chủ cũng đã có con rồi, hơn nữa bây giờ đang là trạng thái sống chung, cho dù ông chủ không ngủ cùng cậu... vậy cũng không thể coi là tự do được chứ?"

Tiêu Chiến nhăn mũi "Như vậy tui sẽ nói với anh luôn! Tui cảm thấy cơ thể Vương Nhất Bác không ủng hộ anh ta tìm người yêu đâu."

"???"

Anh bắt đầu phân tích cho Lâm Vũ

"Tui nói cho anh nghe luôn anh ta không cứng nổi hoặc có thể không có ham muốn để tôi dùng sức làm anh ta miễn cưỡng cứng lên — haiz, kệ đi. Tui cho anh địa chỉ mấy bệnh viện khoa nam chuyên nghiệp, nếu không anh nói với anh ta, xem anh ta có đồng ý đối mặt với vấn đề sinh lý hay không."

"..." Lâm Vũ cảm thấy có thể mình đã biết được bí mật không nên biết gì đó.

Đại khái là thấy nửa ngày Lâm Vũ không hồi âm lại, anh đẩy bả vai Lâm Vũ một cái, kỳ quái nói

"Sao sắc mặt anh lại khó nhìn thế?"

Bây giờ chính là hối hận.

Đặc biệt hối hận.

Lâm Vũ thề hôm nay sau khi trở về sẽ mua một quyển hoàng lịch treo ở đầu giường, chuyện thứ nhất mỗi ngày thức dậy chính là nhìn xem hôm nay có thích hợp ra đường hay không.

Lâm Vũ buồn thảm nhìn Tiêu Chiến một cái, há miệng nói

"Không sao, Tiêu tiên sinh... tôi đã mang điện thoại đến cho cậu rồi, tôi về trước đây."

Anh đã lấy được điện thoại mới, có thêm mấy phần đồng tình

"Trông anh không tốt lắm, có cần tui gọi xe cho anh không?"

"Không cần..."

Anh ta ôm sự đồng tình đối với ông chủ, bước đi thật nhanh.

Gió rét xào xạc. Sự tuyệt vọng của đồng chí Lâm Vũ đối với Tiêu Chiến cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Anh cầm điện thoại mới, trở về khách sạn mà đoàn phim thuê, nhấn nút thang máy lên tầng của Hoa Thanh Tu.

Cửa thang máy mở, một người đàn ông mặc tây trang màu đen sát vai đi qua anh.

Tiêu Chiến vốn đang cúi đầu cài đặt điện thoại mới, căn bản không để ý đến người trong thang máy.

Nhưng lúc người đàn ông kia đi ra lại vô tình lướt qua anh, thành công thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến.

Anh liếc gã một cái, theo bản năng hít mũi. Tiêu Chiến hơi sững sờ, xoay người đi theo.

Người đàn ông kia đi rất nhanh, anh cũng đi theo thật nhanh.

Vừa đi vừa linh hoạt chơi trò xếp hình Tetris có sẵn trong điện thoại. Sau khi chơi được hai ván, người đàn ông kia đã dẫn Tiêu Chiến đi đến một góc chết trong hầm để xe, quay mặt sang, có chút hung ác nhìn về phía anh

"Cậu theo dõi tôi?"

Tiêu Chiến tắt trò xếp hình Tetris đi, lắc đầu một cái

"Không có nha, tui đi theo anh quang minh chính đại mà."

"..."

Gã hung tợn nhìn Tiêu Chiến một cái

"Cậu đi theo tôi làm gì? Muốn chết sao?!"

Anh cười hắc hắc, nhét điện thoại vào túi quần, chân thành nói

"Đi theo anh đương nhiên là bởi vì trông anh rất ngon!"

Vẻ mặt gã đàn ông biến đổi "Cậu có ý gì?"

Tiêu Chiến kích động chà xát tay tay, ánh mắt nhìn về phía gã giống như là nhìn một con gà nướng béo mập

"Để tui ngửi một cái coi, ai nha, chỉ có 250 năm! Anh giỏi quá nha!"

"..."

Mặc dù người phía đối diện có vẻ nhỏ bé, yếu đuối, ngay cả vẻ mặt cũng vừa vô hại lại đơn thuần. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà gã đột nhiên chảy đầy mồ hôi lạnh.

Gã lui về sau một bước theo bản năng.
Nhưng góc chết không có camera này là gã tự tìm, lui về phía sau một bước chính là vách tường cứng rắn.

Không thể lui được nữa.

Gã đàn ông hít mạnh một hơi, dán chặt trên tường, đưa tay sờ đến bên hông, lạnh lùng nói

"Tôi không hiểu cậu nói gì hết!"

Tiêu Chiến tò mò nhìn gã một cái, tốt bụng phổ cập khoa học

"Anh muốn móc súng sao? Súng không có ích gì với tui đâu, hơn nữa sẽ bị cảnh sát bắt đó."

"..."

Một khẩu súng lục gắn ống giảm thanh đen ngòm chỉ về phía Tiêu Chiến. Rốt cuộc gã đã tìm được một ít lòng tin từ khẩu súng, nhe răng cười một tiếng

"Có trách thì trách mày nhanh mắt lắm mồm, biết quá nhiều cũng không có chỗ tốt - đừng lo lắng, tao sẽ tiễn mày lên đường một cách yên lặng."

Không biết là sợ hãi quấy phá hay là ác ý quá mức, trong nháy mắt họng súng dừng lại trước mặt anh, một phát đạn liền bắn về phía Tiêu Chiến.

Lúc bắn quả thật không hề có tiếng gì.

Gã đàn ông trơ mắt nhìn viên đạn xuyên qua không khí, bắn thẳng tắp vào trong vách tường gara.

"..."

Sắc mặt gã bỗng nhiên trắng bệch.

Nhưng sắc mặt vốn tái nhợt của Tiêu Chiến lại bởi vì vừa vận động mà hồng hào lên, nhìn qua cực kì khỏe khoắn. Anh quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái, giọng nói phức tạp

"Người anh em, không bắn được sao!! Đàn ông có thể không được mọi thứ, nhưng không thể không bắn được đâu!"

"..."

Lúc này trào phúng có vui không?

Vậy thì đúng là —

Quá vui chứ gì nữa.

Tiêu Chiến phủi bụi vừa dính vào lòng bàn tay, lộ ra một nụ cười cực tốt bụng

"Ai nha, không bằng thế này đi! Tui cho anh chạy 39m trước! Nếu như bị tui chộp được, tui sẽ ăn anh, có được hay không?"

Đôi môi gã đàn ông run rẩy, giống như là muốn nói cái gì, nhưng lại không thể nói ra được. Trước khi có thể tu hành thành hình người, gã đã từng nghe tổ tiên cha chú nói đến chuyện về những đại yêu.

Tuy đại yêu cũng là yêu tộc, nhưng cơ bản đều có đạo hạnh ngàn năm. Đa số bọn họ đều lánh đời, không gặp người sống, độc lai độc vãng, không hiểu cách đối nhân xử thế.

Lại càng không biết vui buồn yêu hận của loài người.

Tính cách quỷ quyệt, coi rẻ tính mạng, ăn tươi nuốt sống, thích giết chóc thành tính.

Khẩu súng của gã là được ông chủ cho, cho dù để đối phó với người hay yêu, cũng có lực sát thương cực lớn, gần như là không thể sống sót được.

Nhưng ở trước mặt người này lại giống như trò đùa.

Hai đầu gối của gã mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến

"Tiểu, tiểu yêu có mắt mà không thấy thái sơn... Cầu, van cầu lão tổ bỏ qua cho tiểu yêu một mạng! Tiểu yêu sẽ làm làm trâu làm ngựa báo đáp lão tổ! Van cầu lão tổ tha mạng..."

"Không thể đâu."

Anh cong chân ngồi xổm xuống trước mặt gã đàn ông kia, nháy nháy mắt nhìn gã

"Vốn là có thể bỏ qua cho anh, nhưng trên người anh có mùi máu người, ngửi qua có vẻ rất ngon, không thể bỏ qua được."

"..."

Gã cũng sắp sợ đến khóc lên rồi, cả người run rẩy vái lạy anh, hoảng hốt nói

"Tôi...t..tôi vậy tôi sẽ đi bắt mấy người cho ngài ăn, ngài đừng ăn tôi! Van xin ngài, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ cho ngài —"

"Không được không được."

Tiêu Chiến rất nghiêm túc xua tay, tuân thủ luật pháp "Tui phải làm một đại yêu xinh đẹp của xã hội chủ nghĩa, không thể ăn thịt người. Ăn là sẽ bị bắt đó."

Anh suy nghĩ, có chút không kiên nhẫn liếc khẩu phần ăn của mình một cái

"Nhưng ăn yêu sẽ không có bị bắt, cho nên rốt cuộc có muốn chạy trước 39m hay không?"

"..."

Mắt thấy nói nhiều vô dụng, cả người gã nhiên cứng đờ. Chỉ thấy một người cao mét tám trong phút chốc đã biến mất không thấy, âu phục vốn đang mặc trên người bởi vì không còn gì để chống đỡ, liền mềm mại rũ xuống mặt đất.

Mà nơi gã biến mất, một con rắn lớn bằng cổ tay trẻ con bò ra ngoằn ngoèo.
Toàn thân con rắn kia màu tro xám đen, theo bản năng ngẩng đầu lên phun lưỡi rắn về phía Tiêu Chiến. Rồi lại thụt vào rất nhanh, giống như bị kinh sợ mà lập tức chui vào gầm đám xe.

Tiêu Chiến vừa có vẻ chê bai lại có vẻ oan ức mím môi một cái

"Haiz... Khó trách khó ngửi như vậy, quả nhiên là động vật bò sát thúi ình."

Kệ đi.

Ăn tạm vậy.

Anh đưa chân dẫm lên cái đuôi nhọn của con rắn, sau đó xách nó lên. Nhìn bốn phía không có người, vì vậy cực kì thành thạo chộp vào trong tay thắt nút chết.

Bó thành một bó, ném vào trong miệng một cái.

Hút hết.

Tiêu Chiến sờ cái bụng phồng lên sau khi ăn, lại nhìn xung quanh, vẫn không có người. Âu phục và súng lục mà gã đàn ông để lại cũng bởi vì chủ nhân mất tích vô cớ mà nằm lăng lóc trên mặt đất.

Anh ung dung nấc một cái vì no, sau đó lấy cái điện thoại mới 50 triệu ra có thể lưu trữ được 1024g ra bấm 110.

Sau khi tổng đài bắt máy, liền nghe được tiếng khóc yếu đuối đến không thở được, tuy bất lực nhưng lại dễ nghe vang lên trong điện thoại, muốn bao nhiêu tê tâm liệt phế thì có bấy nhiêu.

"Chú cảnh sát, hu hu hu! Tui thấy một khẩu súng lục ở đây! Là súng thật đó! Người ta sợ quá đi mất oa oa oa!"

"..."

Tổng đài đáng thương bị chất giọng rưng rức của Tiêu Chiến dọa sợ, mãi mới tìm được tiếng nói, mở miệng nói

"Vâng, làm phiền ngài báo vị trí cụ thể, tình huống xung quanh cùng tên họ của ngài, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức phái cảnh sát tới."

Anh lập tức phối hợp gật đầu một cái, nhanh chóng nói "Ngay tại đài truyền hình ở ngoại ô thành phố J, dưới đất..."

Một cái tay đã nhặt khẩu súng dưới đất lên, cổ tay chuyển một cái, bỏ súng vào túi quần.

Đối phương nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, tổng đài đành phải hỏi tiếp

"Thưa ngài, dưới đất cái gì ạ?"

Nhan Bạch đứng tại đối diện cách đó không xa đang cười như không cười nhìn lại chỗ này. Tiêu Chiến bĩu môi, nói vào trong điện thoại

"Xin lỗi nha, tui vừa nhìn lại, là một khẩu súng đồ chơi. Quấy rầy mọi người rồi."

"..." Tổng đài tức giận nói tạm biệt với Tiêu Chiến, cúp điện thoại.

Anh không thể thành công làm việc nghĩa cũng rất tủi thân, khổ sở bỏ điện thoại vào trong túi, lại ợ một cái.

Trên khuôn mặt trẻ con của Nhan Bạch mang vẻ hứng thú dồi dào

"Như thế nào? Ăn ngon không?"

Anh thành thật liếm môi "Bình thường thôi."

Nụ cười của Nhan Bạch liền lại sâu mấy phần

"Gã mới hóa người không lâu, không hợp khẩu vị của cậu cũng là bình thường."

Dễ nói chuyện như vậy sao.

Lúc này Tiêu Chiến mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông đối diện một cái, tò mò hỏi

"Trước kia gã là tài xế đi theo bên cạnh anh đúng không?"

Nhan Bạch ngoắc ngoắc khóe miệng

"Đúng vậy, trước khi chết có thể được lão tổ tông Hồ tộc nhớ đến, cũng coi như chết có ý nghĩa rồi"

Tiêu Chiến không phản ứng lại lời gã, sờ bụng một cái

"Gã ăn người đã mấy ngày, còn chưa tiêu hóa xong, hệ thống tiêu hóa của đám rắn mấy người đúng là không tốt chút nào"

Nhan Bạch yên lặng chốc lát, lại tiếp lời anh

"Cậu nói không sai, lần này về tôi sẽ bảo bọn họ tăng cường rèn luyện, mỗi ngày trườn thêm 5000m."

"..." Được lắm.

Trườn nhiều hơn, thịt ngon hơn.

Tiêu Chiến ăn no cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa vốn không thích loại yêu quái huyết thống kỳ quái như Nhan Bạch.

Anh chớp mắt mấy cái, đang chuẩn bị tạm biệt với người trước mặt, liền nghe được điện thoại của Nhan Bạch reo lên.

Nhan  Bạch không hề kiêng dè Tiêu Chiến đang ở đây, lúc này liền nghe máy.

Là Nhiễm Thụy gọi tới.

Giọng của một người đàn ông hơn 20 tuổi ở trong điện thoại vẫn rất mềm mại, có vẻ ỏn ẻn trong ỏn ẻn khó mà hình dung được

"Nhan Bạch, vừa rồi tài xế của anh mới bảo ở dưới tầng chờ em, sao em xuống đã không thấy đâu rồi?"

Nhan Bạch liếc Tiêu Chiến một cái.

"..." Ai bít gì đâu

Nhan Bạch lộ ra một nụ cười, mập mờ trả lời

"Gã xảy ra chút chuyện, cho nên tôi tự mình tới đón em, có vui không?"

Nhiễm Thụy vui vẻ "Có thật không? Anh ở chỗ nào?"

"Ở hầm đỗ xe, tôi chờ em, bảo bối."

Từ góc độ của Tiêu Chiến nhìn sang, vừa vặn có thể thấy được hai cái răng nanh lúc Nhan Bạch mỉm cười.

Điện thoại cắt đứt.

Nhan Bạch lắc lắc điện thoại, khẽ nhếch mày "Không hiếu kỳ tại sao đột nhiên tôi lại xuất hiện ở chỗ này sao?"

Sau khi Tiêu Chiến ăn no chỉ muốn nằm, ngay cả đầu óc cũng lười chuyển động.

"Có gì mà phải tò mò, đến đón bảo bối của anh chứ sao."

"Cậu ta?"

Trong giọng nói của Nhan Bạch có vẻ khinh miệt dễ thấy, gã chuyển sang nhìn Tiêu Chiến lần nữa, nhẹ giọng nói

"Sai rồi, tôi chỉ muốn đến nhìn mỹ nhân phương Đông thôi."

"..."

May mà da mặt Tiêu Chiến đủ dày, nghe vậy thì hài lòng gật đầu một cái, khích lệ nói

"Cảm ơn đã khen, anh nói nhiều hơn tài xế của anh đó."

"Vậy sao?"

Tiêu Chiến rất cho mặt mũi "Đúng nha."

Nhan Bạch cười một tiếng "Vậy cậu có định quăng Vương Nhất Bác, đến ở chung với tôi không?"

Anb rất thận trọng mà do dự.

Hơn nữa nhanh chóng so sánh khuyết điểm của Vương Nhất Bác và Nhan Bạch.

Sau đó lắc đầu một cái, rất nhức đầu thở dài

"Không được không được, tui không thích động vật bò sát, mấy người lạnh như băng, quan trọng nhất là còn rất trơn trượt."

"..."

Không đợi Nhan Bạch mở miệng lần nữa, Tiêu Chiến liền chỉ chỉ về hướng thang máy hầm đỗ xe

"Ê, đại bảo bối của anh đến rồi kìa."

"..."

Gã nhìn sang theo tầm mắt anh, Nhiễm Thụy đúng là mới vừa ra khỏi thang máy, có vẻ như đang tìm vị trí của gã khắp nơi.

Nhan Bạch có chút thất vọng vuốt tay

"Được rồi, xem ra hôm nay không có cơ hội rồi."

Gã đứng thẳng người khỏi cái xe đang tựa vào, đi đến bên cạnh anh

"Đại mỹ nhân của tôi, ngày khác gặp lại."

"Bái bai."

Tiêu Chiến lạnh nhạt qua loa lấy lệ đôi câu với Nhan Bạch, đứng tại chỗ nhìn gã đi về phía trước hai bước, đột nhiên kêu một tiếng

"Ê."

Nhan Bạch dừng bước chân, quay đầu cười lộ ra hai cái răng khểnh

"Mỹ nhân, tôi còn giúp được gì không?"

Anh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn phải nể mặt hôm nay mình được ăn no mà làm chuyện tốt.

Vì vậy anh nhìn về phía Nhan Kiên Bạch, nghiêng đầu

"Xem anh tu luyện nhiều năm như vậy, khuyên anh một câu, phải làm yêu quái tốt cho xã hội chủ vào, dừng có tạo sát nghiệt."

Tiêu Chiến hơi dừng lại, cười hì hì

"Trên tay nhuốm máu, tương lai sẽ bị sét đánh đó."

Có vẻ Nhan Bạch không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ nói với gã như vậy, sửng sốt mấy giây, mới cong mắt lên

"Được thôi, nếu như mỹ nhân đồng ý giao phối với tôi, tôi sẽ bỏ qua cho Nhiễm Thụy, như thế nào?"

"..."

Đại khái là đã nhìn ra anh mới vừa cự tuyệt không đủ dứt khoát, Nhan Bạch lại lui hai bước, trở lại bên người Tiêu Chiến.

Bởi vì hầm đỗ xe vốn trống trải lạnh lẽo, giọng nói của gã càng thêm cám dỗ

"Chiến Chiến, tôi rất lợi hại. Cậu hẳn biết chứ? Rắn có hai cái..."

Tiêu Chiến bẹp bẹp miệng.

Đúng là đã từng nghe nói.

Nhưng chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng đúng là có chút... muốn thử xem sao......

Anh tò mò không nhịn được cúi đầu xuống nhìn giữa hai chân Nhan Bạch, chỉ tiếc cái gì cũng không nhìn ra được.

Chú ý tới tầm mắt của anh, Nhan Bạch hơi cúi đầu, tiến lại gần bên tai Tiêu Chiến. Đầu lưỡi lạnh lẽo chậm rãi phun ra, nhanh chóng chạm một cái lên trên lỗ tai xinh xắn kia.

Bỗng chốc cả người Tiêu Chiến lạnh đến run rẩy, nhảy ra hai bước

"Oa, anh bị bệnh thần kinh à?"

Nhan Bạch cười to ha ha, trên khuôn mặt trẻ con vô tội lộ ra vẻ phóng đáng khác hẳn lúc bình thường

"Tiêu Chiến, cậu là yêu, Vương Nhất Bác có thể thỏa mãn cậu sao?"

Gã đột nhiên lại xích lại gần anh, cong khóe miệng một cái, nói thật thấp

"Anh ta đủ dài sao? Có thể lấp đầy cậu sao?"

Đúng nga.

Anh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Nhan Bạch nói rất có lý, vì vậy mở miệng nói

"Thân ái, bảo bối của anh đã tự mình vận chuyển hàng tới rồi, bây giờ đang ở vị trí sau lưng chúng ta 10m chờ ký nhận hàng kìa."

"..."

Nhan Bạch không thể không đứng dậy, quay người về phía sau.

Quả nhiên.

Nhiễm Thụy đầy vẻ không thể tin đứng ở bên cạnh, cả người viết toàn chứ lảo đảo muốn ngã, giọng nói cũng run lên

"Hai người... Hai người..."

Tiêu Chiến cảm giác mình cũng sắp nhảy disco theo tiết tấu của Nhiễm Thụy rồi

"Không có gì đâu, bọn tui chưa kịp làm gì cả!"

Nhưng vừa nói ra, vẻ mặt Nhiễm Thụy càng khó chịu hơn, cậu ta nhìn về phía Nhan Bạch, giọng nói cũng kéo dài ra

"Nhan Bạch, anh..."

Nhan Bạch tiếp lời Tiêu Chiến, cười nói "Đúng vậy bảo bối, bọn tôi chưa kịp làm gì đâu, đừng khổ sở như vậy."

"..."

Ngay lúc anh hết sức tò mò chuẩn bị xem Nhiễm Thụy có cho Nhan Bạch một cái tát không, lại thấy mặt Nhiễm Thụy biến sắc, gắng gượng nặn ra một nụ cười.

Tiếp đó, Nhiễm Thụy đi về phía trước một bước, lại quay đầu dùng lời nhỏ nhẹ nói với Nhan Bạc

"Nhan Bạch, anh hiểu lầm rồi. Chiến Chiến là bạn tốt của em, đương nhiên em biết anh và cậu ấy không có gì."

Nói xong, Nhiễm Thụy cực kì lo lắng nhìn Tiêu Chiến

"Chẳng qua là hầm đỗ xe nhiều người, trước đó cậu mới... xảy ra chuyện kia với Vương tiên sinh, tớ sợ nếu bị phóng viên chụp được, sẽ không tốt cho anh ấy."

"..."

Anh chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ hơn cả anh như vậy, bỗng chốc không phản ứng kịp.

Vẫn là Nhan Bạch có sức đề kháng mạnh vỗ bả vai Nhiễm Thụy, lại tiếp tục diễn kịch

"Tôi biết này, bảo bối Tiểu Thụy của chúng ta là tri kỉ nhất rồi, không để ý đến cậu ấy nữa. Đi ăn cơm nào"

Nhiễm Thụy thẹn thùng rũ mắt, một lát sau vừa như có chút không nỡ ngẩng đầu lên

"Vậy Chiến Chiến..."

Tiêu Chiến vừa nổi da gà vừa đuổi người "Hai người đi nhanh đi, đi đi đi, quấy rầy rồi!"

"..."

Hai người có thể coi như là cút cùng nhau đi.

Bên tai Tiêu Chiến rốt cuộc đã khôi phục yên tĩnh.

Anh nhìn đồng hồ, cảm giác bây giờ chính là thời điểm bắt đầu sinh hoạt ban đêm, vì vậy quyết định đi tìm Hoa Thanh Tu chơi game.

Sau đó sẽ nhìn xem có thể tìm được những chuyện vui khác hay không.

Tiêu Chiến vừa xoa bụng, vừa ấn thang máy lên tầng lần nữa. Không biết có phải đã lâu không ăn đồ ăn hoang dã không mà chức năng của hệ thống tiêu hóa giảm xuống đáng kể hay là bởi vì ăn quá no cũng không chừng.

Tiêu Chiến tựa vào trong thang máy, luôn cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái. Một đoạn ngắn ngủi từ bãi đỗ xe đến phòng Hoa Thanh Tu, trên trán anh đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Đến lúc dừng lại trước cửa phòng, Tiêu Chiến đã đau đến mức không đứng thẳng được. Nhưng mà giữa việc chơi game và nghỉ ngơi, anh vẫn không chùn bước lựa chọn chơi game.

Tiêu Chiến hít một hơi, gõ cửa phòng Hoa Thanh Tu

"Tui tới rồi!"

Hình như Hoa Thanh Tu vừa tắm xong, trên người còn có hơi nóng, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đen ra mở cửa phòng, có chút kinh ngạc nói

"Trễ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu không tới nữa chứ."

Tiêu Chiến uể oải đi vào phòng, lại lấy điện thoại ra kín đáo đưa cho Hoa Thanh Tu ngồi ở bên cạnh, giương mắt nói

"Tới chơi game."

"..."

Hoa ảnh đế nhận lấy điện thoại, lại không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu anh hai cái

"Được được được, bây giờ sẽ tải cho cậu."

Tiêu Chiến tựa đầu lên ghế, giống như lão địa chủ xã hội cũ dùng ánh mắt giám sát đứa người ở mà nhìn Hoa Thanh Tu làm việc, còn luôn luôn thúc giục

"Sao còn chưa tải xong vậy?"

Hoa Thanh Tu nhìn độ tiến triển "Sắp rồi, cậu không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại xấu như vậy."

Anh đau đến mức ngã ra ghế, lẩm bẩm nói

"Qua đêm tại nhà ảnh đế, ai ngờ sự thật cuối cùng..."

"..."

Hoa Thanh Tu đưa tay sờ trán Tiêu Chiến một cái, nhíu mày

"Tiêu Chiến, sao cậu lại đổ mồ hôi lạnh?"

Anh chớp mắt, tủi thân cuộn tròn người lại, cực kì đáng thương nói

"Hoa Thanh Tu, bụng đau quá, muốn té xỉu..."

Lời còn chưa dứt, liền ngã sang bên cạnh Hoa Thanh Tu không nhúc nhích.

Anh ta dừng tay trên trán Tiêu Chiến chốc lát, lại do dự hồi lâu, vẫn tuột xuống, dò được hai tay anh.

Lòng bàn tay cũng lạnh.

Vẻ mặt Hoa Thanh Tu hoảng hốt, cố tình lúc này Tiêu Chiến đang cuộn tròn lại kêu mấy tiếng, khiến anh ta sợ hãi ôm lấy anh, gọi người đại diện và trợ lý chạy đến bệnh viện.

Bởi vì là Hoa Thanh Tu tự mình gọi điện thoại, vì vậy bác sĩ trực nói cho khoa trưởng, khoa trưởng lại vội vàng báo lên phó viện trưởng.

Phó viện trưởng thảo luận một chút, điện thoại cho viện trưởng.

Cho nên đến khi Tiêu Chiến rúc trong lòng Hoa Thanh Tu đến bệnh viện, lại bị ôm xuống xe, hồ ly thành tinh bị một hàng áo blouse bao quanh đến dựng cả lông.

Tiêu Chiến không dám hôn mê nữa, nắm lấy vạt áo Hoa Thanh Tu không buông tay

"Cho tui hai gói thuốc xổ là được rồi!"

Anh ta bị sắc mặt tái nhợt của Tiêu Chiến dọa sợ, ôm hắn dụ dỗ nói

"Mấy người này đều là chuyên gia khoa dạ dày, để bọn họ khám cho cậu, rất nhanh sẽ hết đau, có được không?"

Tiêu Chiến cụp đuôi điên cuồng lắc đầu "Không được, không được, không được!"

"..."

Hoa Thanh Tu không ép được anh, chỉ đành phải nhìn một hàng bác sĩ đứng trước mặt

"Nửa đêm khiến mọi người vất vả rồi, tối nay cũng coi như làm thêm giờ, làm phiền mọi người tối nay chờ ở phòng nghỉ nhé."

Bác sĩ luôn gặp nhiều người bệnh, đương nhiên cũng gặp không ít cặp đôi phái nam mập mờ tới đây.

Thấy tình cảnh này, họ nhìn nhau một cái. Trưởng khoa nhận được ám chỉ của viện trưởng, lập tức gật đầu với Hoa Thanh Tu

"Ông chủ nhỏ cứ yên tâm, có vẻ Tiêu tiên sinh chỉ bị ăn đau bụng, chúng tôi sắp xếp cho cậu ấy một cuộc kiểm tra nhỏ trước, nếu như không có vấn đề gì thì chỉ cần uống thuốc là được."

Nhưng mà sau khi kết quả kiểm tra đi ra, trưởng khoa có chút khó xử nói

"Ông chủ nhỏ, lần này đúng là Tiêu tiên sinh không có gì đáng ngại, nhưng chúng tôi lấy máu xét nghiệm, phát hiện Tiêu tiên sinh bị thiếu dinh dưỡng khá nặng, cho nên lần này ăn đồ hỏng mới có thể nghiêm trọng như vậy."

"Thiếu dinh dưỡng?"

Hoa Thanh Tu theo bản năng ôm lấy Tiêu Chiến trong lòng.

Rất nhẹ, trên người đúng là không mấy lạng thịt.

Nghệ sĩ và diễn viên quả thật luôn phải chú ý ăn uống vì để giữ thể hình, nhưng cũng không đến mức khiến mình đói bụng thiếu dinh dưỡng thế này.

Không biết chuyện gì xảy ra, Hoa Thanh Tu đột nhiên nghĩ tới sau khi scandal của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bị tuôn ra, cuộc sống nghệ sĩ của anh rơi vào đáy cốc, còn gần như bị táng gia bại sản.

Là bởi vì chuyện kia, nên ngay cả cơm cũng không ăn nổi sao?

Khoa trưởng thấy vẻ mặt Hoa Thanh Tu không tốt lắm

"Ngài đừng lo lắng, mặc dù dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng Tiêu tiên sinh còn trẻ, còn chưa tạo ra ảnh hưởng quá lớn, sau này chú ý điều dưỡng, còn chưa ảnh hưởng đến sinh hoạt."

Anh ta gật đầu một cái "Được, vậy làm sao bây giờ?"

"Vừa rồi chuyên gia khoa dạ dày tiến hành xét nghiệm, đề nghị truyền nước ba ngày trước."

Tiêu Chiến bám lấy Hoa Thanh Tu không buông tay, héo rũ cự tuyệt

"Không truyền nước."

Hoa Thanh Tu ôm Tiêu Chiến chuyển đến phòng bệnh, ôn hòa gật đầu với trưởng khoa

"Được rồi, tôi biết rồi, ông sắp xếp một y tá vững tay đến đây đi."

"..."

Anh không ngừng làm ầm ĩ, lại gào khóc bị chọc kim. Cuối cùng tủi thân rúc vào mép giường ngủ mất.

Hoa Thanh Tu đứng ở mép giường kéo chăn cho Tiêu Chiến, rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài sửa sang lại bản thân.

Mới vừa kéo ra cửa phòng bệnh, liền thấy được Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro