Chương 10
"Nhất Bác, em và Tiêu Chiến, anh thích người nào nhất?"
Câu hỏi của Giang Vi khiến hô hấp của Tiêu Chiến ngưng trệ lại. Đây là điều anh luôn muốn hỏi Vương Nhất Bác nhưng lại không dám hỏi, dường như anh đã sớm biết câu trả lời. Anh sợ nếu hỏi ra câu hỏi này, anh và Vương Nhất Bác sẽ thật sự kết thúc.
Tiêu Chiến cụp mắt chờ đợi câu trả lời của Vương Nhất Bác. Âm thanh của kim đồng hồ trong phòng khách dường như bị khuếch đại lên, anh liếm môi, lòng bàn tay cũng lấm tấm mồ hôi.
Anh bức thiết hi vọng giờ phút này có thể nghe tên mình thốt ra từ miệng của Vương Nhất Bác, hi vọng mình có thể được Vương Nhất Bác kiên quyết lựa chọn.
Làm ơn, làm ơn đi ông trời, hãy để Vương Nhất Bác nói yêu con, Tiêu Chiến cầu xin trong lòng.
Một giây, năm giây, mười giây.... Chờ đợi quá lâu, Vương Nhất Bác vẫn không chịu nói gì. Trái tim Tiêu Chiến càng lúc càng trĩu nặng, anh buông đôi môi bị chính mình cắn đến trắng bệch ra, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Vương Nhất Bác.
Chỉ trong chớp mắt hai ánh mắt chạm nhau, trái tim Tiêu Chiến đang co rút vì căng thẳng lại đột nhiên rơi xuống.
Lạch cạch, chiếc đũa trong tay cũng từ trên bàn rơi xuống mặt đất.
Trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy biểu cảm như vậy, do dự, do dự, giống như còn cực kỳ xin lỗi.
Ở trong ánh mắt này, Tiêu Chiến hiểu rõ, anh không phải là người được lựa chọn kia.
Đối với Vương Nhất Bác mà nói, anh chỉ là phương án B, là lựa chọn thứ hai.
Nếu lần đầu tiên động tâm đã được trao cho Giang Vi, vậy thì lần thứ hai động tâm này, Vương Nhất Bác rốt cuộc đã từng cho anh hay chưa? Tiêu Chiến nhìn người đối diện, từ từ nhắm mắt lại.
Phủ định lại thêm phủ định, Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác chỉ nhận được một vòng phủ định tuần hoàn.
Không biết có phải vì tiếng đũa rơi, hay là vì Vương Nhất Bác đã im lặng một thời gian dài, Giang Vi đột ngột lại cười rộ lên trong điện thoại.
"Tiêu Chiến tiên sinh, em biết anh đang nghe." Giang Vi vẫn cười, thậm chí đã không phân biệt được là say hay tỉnh, "Câu hỏi này chắc anh cũng muốn hỏi từ lâu rồi. Em giúp anh hỏi, bây giờ đã biết câu trả lời chưa?"
Đốt tay Tiêu Chiến nắm chặt đến trắng bệch. Anh nhắm chặt hai mắt, không nói chuyện, giờ phút này anh cũng không biết mình còn có thể nói được cái gì, đây không phải là đáp án mà anh mong muốn.
"Giang Vi, đừng phát bệnh ở đây nữa." Vương Nhất Bác cau mày, lạnh giọng nói.
"Em chỉ muốn giúp anh thôi." Giang Vi vẫn cười, "Vương Nhất Bác, em đã giúp anh nhận thức rõ trái tim của chính mình, sao anh lại không cảm kích chứ."
"Đánh rắm." Vương Nhất Bác cúp điện thoại.
Bữa cơm đêm Giáng sinh này ăn cũng không vào nữa, cúp điện thoại rồi, hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng, Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe. Anh hơi ngửa đầu chớp chớp mắt vài lần, cố gắng để không rơi nước mắt.
Thật ra cũng không phải là uỷ khuất, mà là nỗi buồn không thể diễn tả. Tiêu Chiến không biết khoảng thời gian anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau rốt cuộc có thể coi là cái gì, càng không biết anh là gì trong trái tim của Vương Nhất Bác.
Anh đã làm rất nhiều dự án, đã thực hiện vô số phương án B, cũng vô số lần trở thành phương án B của đối tác, đây là chuyện rất bình thường. Thế giới của người trưởng thành không chỉ có phương án B, thậm chí sẽ có phương án C, D, E.... Những điều này Tiêu Chiến đều hiểu, cũng có thể chấp nhận được.
Chỉ riêng với Vương Nhất Bác, thì không được.
Tiêu Chiến phải là người duy nhất của Vương Nhất Bác, nếu không được, vậy thì bọn họ cũng không cần tiếp tục nữa.
Không phải anh ép buộc gì, mà là bởi vì quá yêu, thời điểm yêu một người quá nhiều, sẽ không có cách nào cam lòng trở thành người được lựa chọn thứ hai.
Mưa rào dường như nói đến là đến, rơi ào ào, sau đó qua cơn mưa, trời lại sáng trong như cũ. Mà khi tiếng sấm to nhất, hạt mưa lại thường nhỏ nhất, giống như khi một người lựa chọn ra đi, cánh cửa cũng được đóng lại nhẹ nhàng nhất.
Dường như chỉ trong nháy mắt, đối mặt với sự do dự của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng phải cúi đầu trước mặt thần ái tình.
Đêm đó, hai người ôm tâm sự nằm ở trên giường, Tiêu Chiến không ngủ được, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây người. Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, không biết có phải đã ngủ hay không.
Tiêu Chiến nhớ rất rõ, đêm đó ánh trăng rất sáng, đến cả phòng ngủ cũng không còn tối nữa. Không biết ngây người bao lâu, Tiêu Chiến từ trên giường ngồi dậy, lay lay bả vai của người bên cạnh, gọi tên Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, em nhìn anh."
"Ừm?"
"Em nhìn anh, nhìn kỹ anh xem."
"Tiêu Chiến, ngủ đi." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến không nói gì nữa. Anh dựa vào ánh trăng mà nhìn Vương Nhất Bác, trán, thái dương, sống mũi.... Nhìn rất nghiêm túc, nhìn rất cẩn thận. Anh muốn nhìn nhiều hơn một chút, giống như ngày mai không còn nhìn được nữa.
Chờ đến rạng sáng ngày mai, anh rốt cuộc cũng không cần vì tình cảm mà trở thành người bị lựa chọn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải gặp anh nữa.
Đây là chuyện tốt, đi tìm người thực sự thích mình, sẽ tốt hơn nhiều so với ở bên Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến rời đi, không xách theo bất cứ thứ gì, ngay cả một chiếc vali cũng không mang.
Sáng sớm ngày lễ Giáng sinh, trời Bắc Kinh vẫn còn tối, cửa hàng tiện lợi Lawson ở cổng tiểu khu vẫn mở cửa, Tiêu Chiến ngồi trên bậc thềm lối vào cửa hàng tiện lợi mà không đi vào.
Anh vẫn do dự, rời khỏi nhà không quá năm phút, Tiêu Chiến đã lại muốn quay về.
Trong mối quan hệ này, anh luôn cảm thấy rằng mình trả giá nhiều hơn, nhưng suy cho cùng, là do anh không thể thiếu Vương Nhất Bác. Bây giờ anh thực sự muốn rời đi, rõ ràng là chuyện đôi bên cùng có lợi, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn đợi ở cổng tiểu khu tới rạng sáng.
Anh không bỏ đi được, cũng không muốn vào cửa hàng tiện lợi tránh rét, anh nghĩ, nhỡ may Vương Nhất Bác ra tìm anh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh rồi.
Nếu Vương Nhất Bác kêu anh trở về, vậy thì anh sẽ trở về.
Đêm tháng Mười Hai ở Bắc Kinh quá lạnh, chiếc áo khoác lông vũ của Tiêu Chiến bị gió rét thổi qua, anh ngồi ở đầu phố mà run lên cầm cập. Nhân viên cửa hàng tiện lợi kéo anh vào trong tránh rét, nhưng anh chỉ lắc đầu.
"Cảm ơn, tôi đang đợi một người."
"Vào trong đợi đi, bên ngoài lạnh quá."
"Không sao đâu, chắc là sẽ đến sớm thôi." Tiêu Chiến nói.
Nhân viên cửa hàng thấy anh cố chấp, cho nên cũng không khuyên nữa, một lát sau lại cầm một chiếc áo khoác quân đội ra, không hề phân trần mà đưa nó cho Tiêu Chiến.
Trời tờ mờ sáng, cửa hàng bánh rán bên kia đường mở cửa, trước cửa đã có một hàng dài xếp hàng chờ, mọi người đều đến để mua bát tào phớ đầu tiên của buổi sáng. Tiêu Chiến chậm rãi nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác.
7 giờ, lượng người trước cửa hàng bánh rán đã thưa dần, Tiêu Chiến vẫn ngồi trước cửa hàng tiện lợi chờ đợi, ôm chân, đầu gục vào đầu gối.
8 giờ, cửa hàng bánh rán đóng cửa. Gió Bắc Kinh vẫn thổi mạnh như vậy, lỗ tai Tiêu Chiến đã đông cứng đến phát đau.
Đúng 9 giờ, Tiêu Chiến đứng dậy đi vào cửa hàng tiện lợi, đem áo khoác quân đội trả lại cho nhân viên cửa hàng. Nhân viên trực đêm kia đã tan tầm, người mới đến làm ca sáng đưa cho Tiêu Chiến một miếng chocolate, nói là của nhân viên trực đêm để lại cho anh.
Tiêu Chiến đã đợi suốt tám tiếng đồng hồ, trời Bắc Kinh cũng mưa to như lần trước, chỉ cần Vương Nhất Bác chạy ra tìm anh, anh sẽ ngoan ngoãn cùng Vương Nhất Bác trở về, nhưng Tiêu Chiến không chờ được.
Lần này, Tiêu Chiến cuối cùng cũng rời đi, không quay đầu lại nữa.
Ngày hôm đó Tiêu Chiến trốn làm, anh ngồi trên hàng ghế cuối cùng của xe buýt, nhìn dòng người đi lại vội vàng, thế nhưng lại phát hiện ra, mình không có chỗ nào để đi.
Anh lấy miếng chocolate trong túi ra cắn một miếng, sau vài giây, Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau xe buýt oà khóc.
Chocolate nguyên chất, rất đắng.
Trái tim đau nhói, đau đến mức Tiêu Chiến không chịu nổi, chỉ có thể hít sâu vài lần, nước mắt dường như chảy ngược, tràn cả vào tim.
Đau quá, trái tim Tiêu Chiến chưa từng đau như vậy.
Không có Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chỉ có hai bàn tay trắng.
/
Một tuần sau, tại buổi lễ trao giải thường niên của một nền tảng Video nào đó, mọi tầng lớp trong vòng tròn đều đến, ngay cả đồng nghiệp của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng gặp không dưới 10 người, nhưng Tiêu Chiến không tới.
Cậu nhờ trợ lý đi hỏi thăm, trợ lý trở về nói, Tiêu Chiến đã từ chức rồi.
Cũng là trong đêm hôm đó, Vương Nhất Bác nhận hai cú đấm từ Hứa Lâm.
Thật ra đêm đó khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác cũng không ngủ được. Cậu nghe tiếng cửa nhà đóng lại, sau đó mới từ từ ngồi dậy.
Câu hỏi của Giang Vi thực sự khiến cậu do dự, nhưng điều khiến cậu do dự không phải là bản thân câu hỏi, cậu yêu Tiêu Chiến, cho nên Tiêu Chiến không phải là điều khiến cậu phải lựa chọn.
Dưới bàn tay của thần ái tình, Tiêu Chiến là câu trả lời duy nhất của Vương Nhất Bác.
Nhưng nếu giữ Tiêu Chiến lại bên mình, Vương Nhất Bác lại luyến tiếc.
Cậu không có cách nào cho Tiêu Chiến một tương lai, thậm chí còn không dẫn dắt được chính mình trong cuộc sống hỗn độn đó. Vương Nhất Bác không có cách nào trả lời câu hỏi của Giang Vi trước mặt Tiêu Chiến, bởi vì nếu nói ra đáp án, cậu sợ Tiêu Chiến sẽ đi theo cậu mà chịu khổ đến hết đời.
Giang Vi là mối tình đầu của cậu, là tình cảm mờ mịt khờ dại của tuổi trẻ, cứ mơ mơ màng màng ở bên nhau, bình đạm trôi qua bốn năm. Tiêu Chiến là lần động tâm đầu tiên của cậu, tuy rằng thời gian ở bên nhau không lâu lắm, nhưng Vương Nhất Bác lại thực sự yêu anh.
Có lẽ là vì nụ hôn đầu tiên mà Tiêu Chiến lấy hết can đảm trao cho cậu trong quán cà phê, có lẽ là chiếc khăn quàng cổ mà Tiêu Chiến tặng cho cậu vào mùa Đông, có lẽ là quả dưa hấu mùa hè mà Tiêu Chiến chạy chân đất đút cho cậu, cũng có lẽ là câu trả lời "Được" của Tiêu Chiến khi ngồi sau xe máy....
Vương Nhất Bác không biết là vì cái gì, nhưng cậu yêu Tiêu Chiến từ tận đáy lòng.
Tiêu Chiến không biết, bữa cơm kia là lần đầu tiên Vương Nhất Bác vào bếp, để thoả mãn cái gọi là "Bữa tối dưới ánh nến" trong miệng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã nghĩ thực đơn trước cả một tuần, tự mình chạy tới chợ chọn mua những con tôm to nhất.
Nhưng cậu không có kinh nghiệm, về nhà thấy tôm đã chết hết, cậu lại chạy tới chợ mua lần nữa, còn nổi nóng với ông chủ, nói rằng sao có thể bán cho cậu tôm yếu như vậy, nếu đối tượng của cậu ăn bị tiêu chảy thì sao.
Tiêu Chiến không biết, khi công ty đưa cho Vương Nhất Bác kịch bản hợp tác với Giang Vi, Vương Nhất Bác đã đập vào bàn trong phòng họp ngay trước mặt ông chủ. Cậu chỉ là một hồ già thấp cổ bé họng, ông chủ chỉ vào mũi cậu, nói, không quay thì lập tức cút đi.
Tiêu Chiến không biết, cặp nhẫn Cartier C mà Tiêu Chiến luôn muốn mua kia, Vương Nhất Bác đã mua nó, chính vào đêm Giáng sinh đó, Vương Nhất Bác vừa về đến Bắc Kinh đã đến thẳng trung tâm mua sắm. Cậu vốn định làm quà Giáng sinh đưa cho Tiêu Chiến, nhưng cuối cùng vẫn không lấy ra.
Đêm đó Vương Nhất Bác không đuổi theo, cậu nghĩ, nếu sớm hay muộn cũng sẽ làm Tiêu Chiến rời đi, vậy thì không bằng đi luôn bây giờ.
Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy Tiêu Chiến sẽ trở về, giống như cậu có niềm tin rằng Tiêu Chiến yêu mình, trong tiềm thức Vương Nhất Bác cảm thấy bọn họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau.
Mãi cho đến buổi sáng của bữa tiệc đó, Vương Nhất Bác mới phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không thể liên lạc được với Tiêu Chiến.
Cũng là trong buổi sáng hôm đó, cậu mới hiểu, Tiêu Chiến thực sự đã đi rồi.
/
Hứa Lâm rủ Tiêu Chiến đi Luân Đôn với cậu, lần này nói rất nghiêm túc, giống như là đang truyền đạt một mệnh lệnh.
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu nói không đi.
Hứa Lâm có chút bực bội, mấy ngày nay Tiêu Chiến vẫn luôn ở lại chỗ cậu, âm thầm nghỉ việc, ngày nào cũng không ăn được mấy miếng cơm, cân nặng đã sụt đi không ít.
Nếu có thể, lúc ấy đáng lẽ phải đấm cho Vương Nhất Bác thêm vài cái nữa, Hứa Lâm nghĩ.
"Anh phải đi cùng em. Một mình anh ở lại Bắc Kinh thì sống như thế nào? Lại đi tìm Vương Nhất Bác sao? Lại muốn bị gánh nặng đó kéo theo sao?"
"Cậu ấy không phải là gánh nặng." Tiêu Chiến nói.
"Anh vẫn còn thay cậu ta nói chuyện! Anh nhìn xem anh đau khổ như thế nào! Có phải vẫn muốn cùng cậu ta ở bên nhau không?" Hứa Lâm tính tình ngay thẳng, lúc này lại càng thêm tức giận.
Có phải vẫn muốn cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau không? Tiêu Chiến nghe thấy câu hỏi của Hứa Lâm, nhưng không biết phải trả lời như thế nào. Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến nhẹ giọng nói:
"Ai mà không muốn lấy được người mình yêu. Anh cũng muốn chiếm lấy Vương Nhất Bác làm của riêng, nếu cậu ấy thực sự chỉ thuộc về một mình anh thì tốt quá rồi. Nhưng mà anh không làm được, lão Hứa, cậu ấy không yêu anh, một chút cũng không yêu anh."
"Cậu ấy chắc hẳn rất thích người yêu cũ, em biết không, trong ví tiền của cậu ấy vẫn còn bức ảnh chụp chứng minh thư của cô ấy khi mười mấy tuổi; còn bé như vậy đã thích người ta rồi, anh làm sao mà so được, anh so không được."
Vẻ mặt Tiêu Chiến rất cô đơn, trong mắt cũng không còn ánh sáng của ngày xưa.
"Anh có hạnh phúc hay không lại là chuyện khác. Cậu ấy không yêu anh, ở bên anh thì cậu ấy sẽ không vui vẻ."
"Sao anh có thể làm cậu ấy không vui chứ."
Tiêu Chiến không muốn quay lại nữa. Ngày đó khi oà khóc trên ghế sau xe buýt, anh đã biết anh và Vương Nhất Bác hoàn toàn phải tách rời.
Hứa Lâm sau đó cũng không thể đến Luân Đôn, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi ngày bay, nhưng Hứa Lâm không bước lên chuyến bay kia, cậu không thể để Tiêu Chiến một mình ở lại Bắc Kinh.
Hứa Lâm nói kiếp trước của cậu chắc hẳn đã phạm phải tội ác gì đó, cho nên kiếp này phải làm trâu làm ngựa bên cạnh Tiêu Chiến.
Định mệnh luôn đến rồi đi, nếu lần đó Hứa Lâm bước lên chuyến bay tới Luân Đôn, có lẽ sau này sẽ không thể ở bên cạnh Diệp Lan. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Tiêu Chiến đều bĩu môi, theo cách nói của Tiêu Chiến, Hứa Lâm là vì Diệp Lan mà ở lại, hoàn toàn không phải vì anh.
"Anh đúng là đồ không có lương tâm!" Hứa Lâm vô cùng đau đớn.
Sau khi Tiêu Chiến từ chức trở về làm báo giấy, ngành sản xuất báo giấy quan trọng nhất là nội dung, Tiêu Chiến rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, không cần nỗ lực nhiều đã đạt được những thành tựu to lớn.
Sau đó, đơn vị muốn chuyển anh đến trung tâm truyền thông mới, Tiêu Chiến cân nhắc hồi lâu nhưng không đi.
Anh vẫn cố tình tránh né một điều gì đó, gắt gao cuộn chặt mình trong mảnh đất an toàn nhất, ở mảnh đất này, anh chỉ cần tiếp xúc với một số thứ "tích cực" theo nghĩa truyền thống, ít chiêu trò, ít thú vị, nhưng an toàn.
Gia đình mua cho anh một căn nhà riêng ở Bắc Kinh, nằm trên đường vành đai ba, vị trí cũng không tệ lắm, nhưng sau khi đơn vị chuyển đến địa điểm mới, nằm trên đường chéo với vành đai ba, lại cách nhà anh khá xa, đi làm hay tan tầm đều mất một khoảng thời gian dài.
Anh cũng hẹn hò với bạn trai mới, tên là Triệu Vũ, cũng coi như là đồng nghiệp, tuy rằng công việc khác nhau, nhưng nói cái gì cũng hiểu được.
Triệu Vũ lớn hơn anh ba tuổi, là đàn anh của Hứa Lâm khi còn học ở Boston, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại nổi tiếng với mọi dự án trong tay, là một nhân vật tàn nhẫn trong ngành.
Tuổi trẻ tài cao, không thể không nói, ngọn đèn này dường như thật sự sáng hơn không ít.
Triệu Vũ không phải là thế thân của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thực sự rất thích Triệu Vũ.
Triệu Vũ đối với anh rất tốt, làm việc lại chín chắn ổn định, không động tay động chân. Sau khi ăn hai bữa cơm đã tìm ra khẩu vị ưa thích của Tiêu Chiến, công việc có bận rộn cũng sẽ báo cáo hành trình cho Tiêu Chiến mỗi ngày, sẽ không mất tích, sẽ không mất liên lạc, không có dây dưa với bạn trai cũ hay bạn gái cũ, mỗi lần đi công tác trở về sẽ mua cho Tiêu Chiến một đống đồ, quần áo, khăn quàng cổ, nhu yếu phẩm hàng ngày, những thứ ngon và thú vị.... miễn là nhìn thấy, đều sẽ mang về.
À đúng rồi, còn có cả một cặp nhẫn tình nhân.
Đó là phiên bản giới hạn của Gucci Nhật Bản, Triệu Vũ đi Tokyo công tác đã mua nó mang về, kích thước đã tính toán kỹ, cho nên Tiêu Chiến đeo lên rất vừa vặn.
Nhưng mà cặp nhẫn đó chỉ có một mình Triệu Vũ đeo, Tiêu Chiến nói rằng anh không có thói quen đeo nhẫn.
Thật ra anh không phải là không có thói quen đeo nhẫn, mà là đeo nhẫn, anh sẽ nhớ tới cặp nhẫn Cartier C kia, anh vốn muốn Vương Nhất Bác tặng trong lễ Tình nhân tiếp theo, nhưng lại không chờ được.
Tiêu Chiến cảm thấy áy náy với Triệu Vũ.
Anh cũng không ở chung với Triệu Vũ. Triệu Vũ có nhà ở phía Đông thành phố Bắc Kinh, cũng trên vành đai ba, cách đơn vị của Tiêu Chiến rất gần, cho dù đi bộ đến chỗ làm cũng không mất bao nhiêu thời gian. Triệu Vũ đã đề cập với Tiêu Chiến rất nhiều lần, bảo anh dọn qua ở cùng nhau, nhưng Tiêu Chiến chưa đồng ý.
Lý do Tiêu Chiến đưa ra là, trong nhà có quá nhiều đồ đạc, anh lười không muốn dọn.
Thật buồn cười, nhưng Triệu Vũ cũng không nói thêm, Tiêu Chiến muốn thế nào, Triệu Vũ đều chiều theo ý của anh.
Bọn họ cũng sẽ làm tình, là thuê khách sạn ở bên ngoài, làm đến tận hứng. Tiêu Chiến luôn nghĩ, Triệu Vũ ở trên giường dịu dàng hơn nhiều so với Vương Nhất Bác.
Anh cảm thấy mình có chút biến thái, ngay cả loại chuyện này cũng vô thức mang đi so sánh.
Trẻ con mới có thể nghĩ rằng thích một người là thích cả cuộc đời, trong thế giới của người lớn, người ta sẽ thích hết người này đến người khác, miễn là cái thích đó diễn ra tuần tự, cho nên không ảnh hưởng đến toàn cục; cứ thích là có thể ở bên nhau, cho nên sẽ có trật bánh, có đến và đi, có thay lòng đổi dạ.
Thích là một chuyện rất dễ dàng, có thể là vì ngoại hình sáng sủa, có thể là một gương mặt xinh đẹp, cũng có thể là một tấm thẻ ngân hàng.... Có rất nhiều lý do để thích một người, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng đều là người bình thường, giống như tất cả mọi người, cho nên cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Tiêu Chiến thích Triệu Vũ, cho nên anh có thể cùng Triệu Vũ yêu đương hay làm tình. Ngày mai anh cũng có thể thích người khác, cũng có thể cùng người khác yêu đương làm tình.... Đây là lựa chọn của anh.
Nhưng Tiêu Chiến sẽ không đeo nhẫn tình nhân với Triệu Vũ, sẽ không cùng Triệu Vũ ở chung một nhà, sẽ không nổi nóng với Triệu Vũ, cũng sẽ không đem phần dưa hấu ngọt nhất kia chia cho anh ta.
Không chỉ là Triệu Vũ, cho dù là bất kỳ ai khác, Tiêu Chiến cũng sẽ không làm như vậy.
Cuộc đời một con người, chân chính động tâm dường như chỉ có một lần, sau đó những cái gọi là động tâm thứ hai, thứ ba..., dường như chỉ giống vậy, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng là thiếu cái gì? Tiêu Chiến cũng không thể nói rõ.
Anh nhớ tới trong cuốn nhật ký, bà ngoại đã hình dung ông ngoại là "Mơ xanh", trước đây anh vẫn luôn không hiểu, nhưng bây giờ dường như có thể hiểu rõ hơn một chút.
Mơ xanh còn non, dính sương sớm thì ăn không ngon, nhưng cho dù ở đâu hay lúc nào, cho dù không ăn được mơ xanh, nhưng chỉ cần nhắc đến chữ mơ thôi, liền giống như thật sự đã cắn được vào quả non vào sáng sớm, trong miệng cũng chua xót tới tận dạ dày.
Hương vị như thế nào cũng không quan trọng, nó sẽ vĩnh viễn được ghi nhớ.
Vĩnh viễn nhớ kỹ, vĩnh viễn không thể thay thế.
/
Người trưởng thành không phải yêu một lần là xong, quá trình nhận thức rõ bản thân từ trước đến giờ không phải là mây cuộn mây tan. Nếu cho Vương Nhất Bác một cơ hội nữa, đêm Giáng Sinh đó, cậu nhất định sẽ không do dự.
Giữ một người ở bên cạnh không phải chuyện dễ dàng, làm một người rời đi lại có muôn ngàn cách. Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác cũng từng nghĩ đến việc mang Tiêu Chiến trở về, nhưng dường như dùng cách nào cũng vô dụng, cậu đã cố hết sức, nhưng nghênh đón lại là tình yêu mới của Tiêu Chiến.
Cậu cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao Tiêu Chiến lại mẫn cảm như vậy đối với Giang Vi, bởi vì khi cậu đối mặt với Triệu Vũ, cậu cũng hận không thể khiến người này biến mất hoàn toàn khỏi Trái Đất.
Không phải nói chỉ yêu mình sao? Không phải nói sẽ không động tâm lần thứ hai sao? Sao bây giờ lại có thể yêu người khác? Sao lại có thể ở bên cạnh người khác được?
Vương Nhất Bác chưa từng phiền muộn như vậy, đứng không được, ngồi cũng không xong, cứ đi đi lại lại trong phòng, hết lần này đến lần khác đấm vào tường, khiến mu bàn tay bê bết máu.
Khi đó cậu vừa mới chuyển sang công ty mới, trợ lý mới vô cùng sợ hãi, vừa kéo cậu không cho cậu đập vào tường lần nữa, vừa an ủi cậu, nói rằng, cho dù chuyện gì xảy ra thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.
Vương Nhất Bác tự giễu cười ha hả, cậu biết sẽ không khá lên được, chính mình gieo nhân nào thì phải nhận quả đó, không thể trách cứ bất kì ai.
Sau này cậu cùng Hứa Lâm ăn cơm rất nhiều lần, dù sao khi đó cậu đã không còn là kẻ lông bông vô danh nữa, nhưng Hứa Lâm cũng chưa bao giờ có thiện cảm với cậu. Vương Nhất Bác không yêu cầu bất cứ điều gì, chỉ hi vọng có thể thường xuyên biết được tin tức của Tiêu Chiến từ Hứa Lâm.
Mãi cho đến tháng Ba năm nay, Hứa Lâm mới nói cho cậu biết, Tiêu Chiến và Triệu Vũ đã chia tay.
"Tại sao chứ?" Vẻ mặt Vương Nhất Bác có chút nghiêm túc, lông mày cũng cau chặt lại.
"Tôi không biết." Hứa Lâm cau mày, chậm rãi cắt thịt bò bít tết, "Nhưng mà cậu nói xem, sao lại trùng hợp như vậy chứ?"
"Trùng hợp cái gì?"
"Đúng vào lúc cậu xảy ra chuyện thì chia tay."
Hứa Lâm cũng không nói quá rõ ràng, Vương Nhất Bác cau mày suy nghĩ ý tứ trong câu nói, một lúc lâu sau, hai mắt cậu đột ngột sáng lên.
"Ý anh là, chuyện này là do Triệu Vũ đứng sau màn, Chiến Chiến chia tay với anh ta là vì tôi?"
"Chuyện này tôi cũng không biết." Hứa Lâm cắt miếng thịt bò bít tết trong đĩa thành từng miếng nhỏ, ung dung cắn một miếng, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt cũng sáng lên: "À, đúng rồi, gần đây cậu lịch trình của cậu thế nào? Có kín không?"
"Kín, chút nữa còn phải chạy chương trình."
"Chậc, tiếc thật đấy." Hứa Lâm tặc lưỡi, "Nghe nói cái chương trình đang ghi hình ở Hải Nam vừa lúc thiếu một vũ đạo sư."
"Tôi cũng không đi được." Vương Nhất Bác nói.
"Ồ, tôi định dẫn Tiêu Chiến qua đó chơi mấy ngày."
Vương Nhất Bác vừa nghe vậy đã mở to hai mắt, vội vã gật đầu: "Tôi đi, tôi sẽ lập tức liên hệ với tổ chương trình. Khi nào? Mấy ngày?"
/
Cho nên, Tiêu Chiến thật sự là bị Hứa Lâm ủ mưu đưa đến đảo Hải Hoa, cậu cố ý để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đoàn tụ, mặc dù cậu tức giận Vương Nhất Bác đến ngứa răng.
Nhưng Tiêu Chiến cuối cùng cũng phải ở bên người mà anh thực sự yêu. Mấy năm nay, Tiêu Chiến rốt cuộc yêu ai, Hứa Lâm đều có thể nhìn thấy rõ.
Ở những ngã rẽ của cuộc đời, có quá nhiều người sát vai rồi bỏ lỡ, thế giới quá rộng lớn, nếu bỏ lỡ rồi sẽ biến mất trong biển người, những người từng yêu không nhất định là có thể gặp lại. Hứa Lâm hiểu rõ đạo lý này, cậu vĩnh viễn nhớ rõ cái đêm ấy ở Boston, Tiêu Chiến kéo vali hành lý, bất an đứng giữa ánh đèn neon.
Dưới sự lựa chọn của thần ái tình, Tiêu Chiến nhất định phải được ưu ái, Hứa Lâm nghĩ.
Chỉ là Hứa Lâm không ngờ ở đảo Hải Hoa lại xảy ra chuyện này. Cậu nhìn hotsearch mà đau đầu, suy xét đủ thứ, lại quên mất rằng Vương Nhất Bác không còn là tiểu hồ già của bốn năm trước nữa.
Nhất cử nhất động đều bị lọt vào ống kính, dưới hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm, không có một giây phút tự do.
Thật sự quá khó khăn, Hứa Lâm cảm thấy mình có lòng nhưng không có đủ tinh lực.
"Hai người bọn họ không chia tay được, anh cứ yên tâm đi." Diệp Lan nói.
/
Đêm ở đảo Hải Hoa thật an tĩnh, Tiêu Chiến không ngủ được. Phòng ngủ có một cửa sổ lớn cao từ trần xuống sàn, nhìn ra ngoài là biển khơi rộng lớn. Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ, nương theo ánh trăng mà nhìn mặt biển đến xuất thần.
Điện thoại rung lên, là Triệu Vũ gọi tới. Tiêu Chiến chần chừ một lát, sau đó nhận cuộc gọi.
"Xin chào?"
"Là anh."
Đó là một giọng nói rất dịu dàng, ngay cả khi tức giận, ngay cả khi ảnh của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xuất hiện trên hot search, thời điểm đối mặt với Tiêu Chiến, Triệu Vũ vẫn ôn nhu như cũ.
"Vâng." Tiêu Chiến đáp lại.
"Em thấy hot search chưa?"
"Thấy rồi."
"Không có gì muốn nói với anh sao? Không sợ anh làm ra chuyện gì khác à?" Triệu Vũ có chút kinh ngạc.
"Anh sẽ không." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.
"Sao em có thể khẳng định như vậy?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh yêu em."
Triệu Vũ ở đầu bên kia cứng lại, sau đó khẽ cười, mang theo tiếng thở dài.
Người được yêu thì luôn luôn tự tin, Tiêu Chiến cụp mắt nghe tiếng cười gượng gạo của Triệu Vũ. Anh biết Triệu Vũ sẽ không làm tổn thương anh, tình yêu mà Triệu Vũ dành cho anh đã khiến anh có đủ tự tin.
Bởi vì anh cũng yêu một người như vậy, yêu đến mức mặc dù phát điên, cũng sẽ không mảy may làm tổn thương đến người kia.
Thật là thú vị, Triệu Vũ cho anh cảm giác tự tin kia, nhưng ở phía Vương Nhất Bác, anh lại muốn đuổi theo hỏi xem Vương Nhất Bác rốt cuộc có yêu mình không.
"Tiêu Chiến, anh biết em vẫn còn thích Vương Nhất Bác. Em cũng nên hiểu rõ, đêm nay anh làm như vậy, rốt cuộc là muốn nói với em cái gì."
"Vâng."
"Em nên suy xét rõ ràng rồi lựa chọn lại, anh cho em thời gian." Triệu Vũ nói.
Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Anh đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Triệu Vũ. Hôm nay cái hot search này đơn giản là muốn nói với anh, Vương Nhất Bác không còn là đứa nhỏ vô danh bốn năm trước nữa, nghệ sĩ đỉnh lưu phải tuân theo quy củ, thoả mãn hàng ngàn hàng vạn kỳ vọng, dựa trên cơ sở này, Vương Nhất Bác không thể tuỳ tiện được.
Mà cùng anh ở bên nhau, là cùng một người đàn ông ở bên nhau, rõ ràng đã vượt quá mọi quy tắc.
Tiêu Chiến lắc đầu, cho dù là bốn năm trước hay bây giờ, anh và Vương Nhất Bác vẫn là một cặp không có khả năng nhất.
Anh mở Weibo xem lại bảng hot search, không biết bên nào đứng ra điều hành, cái đề mục giữa anh và Vương Nhất Bác đã không còn nữa, tìm tên Vương Nhất Bác cũng không thể thấy được một chút dấu vết nào của bức ảnh kia, dường như chuyện này đêm nay vẫn chưa từng xảy ra, anh chỉ có thể từ thời gian thật trên Weibo để tìm ra một ít dấu vết còn sót lại.
Không có gì đáng ngạc nhiên, tuy rằng hot search đã bị xoá bỏ, nhưng cư dân mạng vẫn thảo luận về chuyện này, những người hâm mộ vẫn điên cuồng khống bình suốt cả đêm.
Tiêu Chiến kéo xuống, hầu hết nội dung đều giống nhau, mãi cho đến khi anh nhìn thấy một cái Weibo như vậy, ngón tay liền dừng lại.
Weibo kia nói: Nếu Vương Nhất Bác thích đàn ông, vậy thì đến quỷ cũng có thể nhìn thấy rồi.
Là fans của Vương Nhất Bác đăng lên, với hơn 10.000 bình luận.
Dường như cả thế giới đang nói với anh rằng, anh và Vương Nhất Bác không thể ở bên nhau, không có khả năng ở bên nhau, Vương Nhất Bác không có khả năng thích một người đàn ông.
Tiêu Chiến nhớ tới ánh đèn flash ở lối vào khách sạn hai ngày trước, nhớ tới Vương Nhất Bác nắm tay anh hỏi anh có muốn chạy không, nhớ đến nụ hôn nghẹt thở trên vách tường....
Anh nhìn bài đăng trên Weibo, hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy quỷ à? Thần tượng của cô còn ngủ cùng đàn ông đấy, có tính là nhìn thấy quỷ hay không?
Tiêu Chiến ném điện thoại lên giường, xoay người đi ra ngoài, trong bóng tối gõ cửa phòng ngủ của Vương Nhất Bác.
"Chiến Chiến?" Vương Nhất Bác có chút buồn ngủ, cậu không nghĩ Tiêu Chiến lại đến tìm cậu vào lúc này.
"Em nói muốn anh cho phép em yêu anh ở trên hòn đảo này à?" Tiêu Chiến hỏi.
"A?" Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, gật đầu, "Đúng vậy."
"Em định yêu anh như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro