Chap 19 : Nhân Tâm
Vương Đế lặng người đứng giữa sân viện đầy bông tuyết trắng bay theo cơn gió mùa đông giá lạnh, ánh mắt hắn mang theo ngũ vị hỗn tạp mà hướng về khung cảnh trước mắt.
Im lặng mà nhìn, hắn nhìn thấy thân bạch y gầy yếu trơ trọi ngồi xổm giữa khoảng sân tuyết băng lạnh, y ngồi xổm hơi hơi cúi người trong tay hệt hư hết sức nâng niu một thứ gì đó rất nhỏ bé và yếu ớt .
Cảnh vật xung quanh như bị đông lạnh, duy chỉ có hình ảnh đơn bạc kia hiện lên một cách ấm áp đơn thuần, cái người thân hình gầy yếu kia hôm nay đã chịu khoác thêm lên người một chiếc áo choàng lông thú, y đã biết yêu thương bản thân mình hơn một chút.
- Không sao không sao.
Sẽ ổn thôi.
Âm thanh vang lên nho nho tựa như không giữa khoảng không gian rộng lớn lại dường như mang theo tia ấm áp mà rất lâu rất lâu rồi hắn mới được cảm nhận thêm một lần nữa .
Tiểu Điềm Tử tiến lên ba bước nhanh một bước lùi dẫm chân hai cái rồi lại tiến thêm hai bước, rất nhanh người đang ngồi xổm quay lưng lại đối diện với hắn cũng từ từ xoay người lại.
Có thể xem đây chính là ám hiệu giữ y và hắn, mắt y mù lòa chỉ có đôi tai là nhạy cảm hơn, y cũng chỉ có thể dựa vào âm thanh để nhận biết sự việc xung quanh và xác định người cạnh bên mình là ai.
Nếu là Tiểu Điềm Tử đến tìm y, hắn sẽ tiến nhanh ba bước thật vang lại lùi về một bước bàn chân dẫm lên nền tuyết hai lần rồi tiến tới thêm hai bước nữa, một cách nhận biết người tới tìm y là hắn và cũng là một cách giữ an toàn cho chính bản thân y cùng những bí mật, để y không vì không nhìn thấy xung quanh mà lỡ lời tâm sự cùng kẻ nào khác ngoài Tiểu Điềm Tử.
Giờ đây đối với Tiêu Chiến mà nói, chỉ có tiểu thái giám Tiểu Điềm Tử này là người đáng tin tưởng là chỗ dựa duy nhất của y ở chốn hiểm nguy luôn rình rập này .
Còn hỏi vì sao y lại tin tưởng Tiểu Điềm Tử nhiều như vậy thì chính y cũng sẽ lắc đầu mà không có câu trả lời đáng thuyết phục nào cả, có lẽ...chỉ là cảm giác.
Cảm giác đơn phương từ y mà thôi, một cảm giác ấm áp hiếm lạ giữa mùa đông lạnh giá, một cảm giác đáng tin tưởng khi người kia vì y mà hết lần này đến lần khác cố chấp cùng với sự mạo hiểm ở lại cạnh y trong chốn lãnh cung không có gì tốt đẹp này.
Chắc có lẽ vì trái tim của y tổn thương quá nhiêu, sâu thẳm như vực thẳm không đáy...chắc có lẽ vì mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước mà bản thân y lại luyến tiếc chút gì đó từ một người .
- Là ngươi sao Tiểu Điềm Tử?
Tiêu Chiến lên tiếng, y cũng từ từ cất từng bước cẩn trọng tiến về phía trước, bước di chuyển có phần khó khăn vì lớp băng tuyết dưới chân có chút dày hơn so với mấy ngày trước, chắc là do cơn bão tuyết đêm hôm qua và trận tuyết hôm nay vẫn chưa dứt tạo thành.
Tiểu Điềm Tử nhanh chóng chạy đến bên y, hết sức cẩn thận dìu y từng bước cẩn trọng đi vào bên trong nhã gian tránh tránh gió tuyết lớn .
Bên trong nhã gian tồi tàn này vẫn ấm áp hơn ngoài sân viện rất nhiều, Tiêu Chiến được hắn chu đáo đỡ mình ngồi xuống tấm đệm nhỏ được hắn lót sẵn trên chiếc ghế gỗ thô cứng.
Sau khi yên vị, y mở ra hai lòng bàn tay vẫn luôn nâng niu giữ lấy thứ gì đó bên trong từ lúc còn ở ngoài sân viên đến bây giờ, hắn tò mò liếc mắt nhìn sang thì thấy bên trong là một chú chim nhỏ .
Chú chim non nhỏ xíu vẫn còn bộ lông tơ xám nhạt màu xen kẽ là những chiếc lông vũ dài nhỏ đang dần dần phát triển, một chú chim nhỏ tròn tròn thoạt nhìn thật đáng yêu .
Chú chim này hẳn là vì gió tuyết thổi mạnh, không cẩn thận ngã khỏi tổ ở trên cây rớt xuống nền tuyết lạnh giá bên dưới, thật may cho nó gặp được được Tiêu Chiến đúng lúc, nếu không bây giờ ngoài sân viện đã có một tượng băng hình chú chim nhỏ thật tinh xảo.
- Chú chim nhỏ này ngã từ trên cây cao rơi xuống, thật may ta tìm thấy nó kịp lúc...nếu không lại sẽ có thêm một sinh mạng nhỏ nữa phải chịu khổ...
Y vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt nhẹ bộ lông tơ mềm mại của chú chim nhỏ, trong giọng nói hắn có thể cảm nhận được ý tứ của y.
Không biết là vô tình hay cố ý, trong lời nói nhẹ nhàng ấy lại dường như mang theo sự đau đớn không nguôi, những từ càng về sau càng nhỏ dần đi, có phải y đang nghĩ về điều gì đó không .
Lòng hắn chợt nhói lên một cái, nghe tới câu nói kia hắn không thể nào không liên tưởng tới hình ảnh đứa nhỏ mệnh khổ kia còn đang phải ở Thái y viện chữa trị bệnh tình.
Hắn không thể nào không nghĩ tới lần hắn có ý định muốn cướp đi sinh mệnh bé nhỏ ấy.
Trong tâm hắn bây giờ chính là bị dày vò không ít bởi hình ảnh đứa bé oa oa khóc lớn hai hàng nước mắt chảy dài gương mặt non nớt đỏ bừng khóc đến nghẹn ngào hay là những vết bầm tím lớn có nhỏ có li ti khắp cơ thể non nớt...
Đáng lý ra đứa bé không phải chịu dày vò bởi từng cơn đau đớn do bị hạ độc, đáng lý ra đứa nhỏ kia không phải chịu dựng những trận hành hạ quái ác của bọn hạ nhân, đáng lý ra đứa bé sẽ lớn lên khỏe mạnh như bao đứa trẻ nhỏ khác, ...và đáng lý ra ba người bọn họ không phải đi vào bước đường cùng thế này ...
- Tiểu Điềm Tử.
Tiểu Điềm Tử.
Tiêu Chiến cất tiếng gọi hắn, y muốn nhờ hắn xem xem chú chim non nhỏ này có điểm gì bị thương hay không, giọng của y vốn rất hòa ái có phần nhỏ nhẹ, thế nên lúc y gọi, hắn vẫn chưa thoát khỏi mớ hỗn độn suy tư của chính bản thân mình.
- Tiểu Điềm Tử .
Tiểu Điềm Tử ngươi làm sao vậy ? .
Y không cảm nhận thấy hắn trả lời liền có chút lớn tiếng hơn gọi hắn, Tiểu Điềm Tử chợt nghe thấy y gọi liền sực tỉnh thoát khỏi thế giới riêng của mình, khẽ đưa tay chạm nhẹ vào mu bàn tay gầy yếu của y, biểu hiện mình đã nghe thấy tiếng y gọi, và hắn vẫn ổn vẫn ở bên cạnh y.
- Tiểu Điềm Tử ngươi xem giúp ta, chú chim non vẫn ổn cả chứ.
" Béo tròn, rất tốt "
- Béo tròn sao ?
Hẳn là chú chim nhỏ béo tròn thật khả ái đi.
Hắn nhìn thấy y khẽ mỉm cười, chỉ là hơi cong khóe môi rất nhẹ, nhưng làm sao mà hắn không nhận ra khi từng biểu hiện nhỏ nhất của y hắn cũng không hề bỏ xót.
Một chút ít đó đủ để hắn cảm nhận được tâm trạng hôm nay của y có phần tốt hơn thường ngày dù chỉ một chút ít, một điểm rất nhỏ mà thôi, bàn tay nhỏ tiếp tục vuốt vuốt bộ lông tơ cảm nhận sự mềm mại của chúng.
- Béo tròn...những vật nhỏ béo tròn mới tốt làm sao.
Một lần nữa hắn cảm nhận được y dường như không nói về vật nhỏ chim non kia mà như ám chỉ một điều gì đó, một đứa bé béo tròn khả ái chẳng hạn.
Không gian chợt rơi vào yên tĩnh lạ thưởng, ngay cả tiếng gió tuyết gào rú cũng chẳng nghe ra.
" Béo tròn thật tốt " Tiêu Chiến y là đang nghĩ về đứa con mệnh khổ của mình sao .
Y đã từng vẽ ra diễn cảnh tươi đẹp hạnh phúc của một nhà ba người giữa khí lạnh mùa đông .
Cục tròn tròn trắng sữa trong y phục đỏ lon ton chạy trên đôi chân nhỏ đuổi theo bắt lấy mấy bông tuyết chơi đùa đến vui vẻ miệng cười khanh khách, y cùng với người mà y yêu ở một bên cùng nhau thưởng thức khung cảnh sinh động đáng yêu kia.
Hơi ấm từ vòng tay của người ấy bao quanh lấy y, ôm trọn lấy y vào lòng một đời yêu thương và bảo vệ...
Nhưng tất thảy chỉ là mộng tưởng, mà đã là mộng cho nên đã sớm tan theo mấy khói...
Một viễn cảnh tươi đẹp hạnh phúc một nhà ba người y từng ao ước, bây giờ đã không cần nữa.
Không phải không còn cơ hội... mà là y không cần đến nữa....
- Bảo Bảo...
Bảo Bảo hôm nay vẫn tốt chứ ?
Sau khoảng lâu im lặng, y lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí có chút kỳ lạ này .
Buông xuôi...đúng là y đã từng có ý định buông xuôi, và cả bây giờ cũng chưa từng có ý định quay lại .
Y không còn tha thiết bất cứ thứ gì xung quanh mình nữa, mặc kệ tất cả thuận theo quy luật, cái gì đến sẽ đến, bản thân y đã không còn sức để gắng gượng được nữa.
Tiêu Chiến y muốn dùng chính bản thân mình khiến cho hắn sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại.
Chỉ là bây giờ y nghĩ về Bảo Bảo nhiều hơn mà thôi, y chỉ muốn Bảo Bảo mỗi ngày trôi qua sống thật tốt, ăn no ngủ kỹ rồi vui vui vẻ vẻ...không cần gì nhiều chỉ cần những thứ nhỏ nhặt như vậy thôi cũng đủ làm cho y vui lên.
" Đứa bé rất tốt, ngủ thật say "
Viết ra những từ đó hẳn là hắn phải kìm chế bản thân mình để không phải run rẩy vì tức giận, một câu nói dối trắng trợn.
Từ trước đến nay, Vương Nhất Bác hắn chưa từng phải giấu dím hay nói dối điều gì nhất là với ss riêng lần này có thể lời nói dối sẽ tốt hơn là cái sự thật đáng sợ kia .
- Thật sao ?
Vương Đế không gây khó dễ gì tới Bảo Bảo chứ?
" Không có.
Hoàng thượng sai người đặc biệt chiếu cố đứa bé "
- Tiểu Điềm Tử ngươi có thể giúp ta một việc không ?
.
.
.
Ngày hôm sau hắn trở lại lãnh cung, như thường ngày mang chút đồ ăn tẩm bổ cho y còn đặc biệt mang thêm một túi nhỏ bên hong
Cẩn thận đưa túi nhỏ bên hong mình cho y, bên trong có vài cuộn tơ cùng dụng cụ đan mà hắn nghe theo ý của y mang đến
- Đa tạ ngươi .
" Ngươi không nhìn thấy, liệu có thể đan áo sao ? "
Ngày hôm qua sau cuộc trò chuyện đôi ba câu giữ một người mù một người giả câm, trước khi Tiểu Điềm Tử rời khỏi lãnh cung, Tiêu Chiến mở lời nhờ hắn tìm những món đồ vật dụng mà trước kia y đã từng dùng qua và lén mang chúng đến cho mìn.
Tất nhiên với hắn việc tìm những món đồ vật y từng dùng đó không có khó khăn gì, cung Kiên Nghi trước kia cũng là nhà, là nơi ở của hắn.
Những thứ y nhờ hắn mang đến là ít vật dụng may vá, hắn biết y mặc dù là nam nhân nhưng ngoài cầm kỳ thi họa ra thì y còn rất giỏi những việc như bếp núc hay may vá.
Tiêu Chiến thường xuyên tự tay mình may y phục cho hắn, có lần là chiếc áo choàng thêu hình hắc báo, có lần lại là chiếc khăn tay nhỏ, hay một túi hương mang bên người .
Nhưng đó là lúc mắt y còn sáng, bây giờ thì...vật dụng trong tay y có phải có phần nguy hiểm quá rồi không .
- Thật ngại quá, ngươi có thể giúp ta một chút không .
Tiêu Chiến cầm trên tay cuộn tơ lớn cùng hai thanh đan, y làm thế nào cũng không thể tự mình xỏ kim, việc này chỉ đành phải nhờ tiểu thái giám giúp mình một tay .
Một lần nữa hắn quá quen thuộc với sự việc này, trước kia cũng là hắn giúp y công đoạn xỏ kim.
Bàn tay lớn kẽ chạm vào đôi tay gầy gò của y và lấy đi hai vật dụng kia, tất cả những hành động đó có ba phần ôn nhu bảy phần cẩn thận như thể chỉ sợ một chút tác động mạnh nào đó thì người bên cạnh hắn lúc này sẽ tan biến.
- Cảm ơn ngươi Tiểu Điềm Tử .
Nhận lại đồ vật từ trong tay hắn, y cẩn thận lần mò cảm nhận đồ vật trong tay mình, có chút khó khăn xác định chiều hướng, nhưng rất nhanh sau đó, đôi tay của y rất nhanh quen với những món đồ kia, bắt đầu từ những bước đầu tiên tạo nên thứ gì đó mà y mong muốn .
Y ngồi trên ghế gỗ im lặng chú tâm vào công việc của mình, tốc độ tay rõ ràng so với trước kia chậm hơn rất nhiều, mãi một hai canh giờ sau thứ y muốn tạo vẫn chưa thành hình.
Tiểu Điềm Tử hắn ở bên cạnh y, ánh mắt không rời đi dù chỉ một chút, tất thảy từng cử chỉ động tác đều thu hết vào tầm mắt.
Càng nhìn người bên cạnh tâm hắn lại càng co rút, quặn thắt từng cơn đau nối tiếp nhau, cảm giác đau đớn chỉ có tăng chứ không hề vơi y .
Thâm tâm tự hỏi, vì cớ gì thanh mai trúc mã hai người bọn họ lại có kết cục bi ai như hiện tại, hà cớ gì tất thảy hạnh phúc đều rời xa bọn họ, chỉ để lại toàn đắng cay và đau thương.
Câu hỏi đó đeo bám hắn mãi những ngày qua, dằn xé nội tâm cùng với mớ hỗn tạp cuộn lấy nhau thành một mớ kẽm gai khó lòng thoát khỏi.
Hắn chăm chăm nhìn y đến mơ mơ màng màng, đến khi sắc đỏ nơi đấu ngón tay thu hút tâm trí của hắn trở lại thực tại thì tay của y đã bị thương .
- Ưm ...
Vì không nhìn thấy thế nên khi kim đâm vào tay khiến y có chút giật mình không kìm nén được tiếng rên vô thức phát ra và làm cho người bên cạnh y lúc này có chút giật mình hốt hoảng .
Tiểu Điềm Tử vội nắm lấy tay y, nơi đầu ngón tay có vệt máu chảy dài làm cho tâm can hắn như bị người lôi hết ra ngoài dù cho đây chỉ là một vết thương không đáng là gì với nam nhân.
- Không cần...
Trong nhất thời có chút kích động hắn không biết làm sao hay là thói quen liền cúi đầu ngậm ngón tay kia vào miệng, dùng nhiệt độ ấm áp bên trong xoa dịu cơn đau cho y và điều đó thành công làm cho Tiêu Chiến giật mình suýt chút nữa làm rơi đồ trên tay kia, y có phản kháng muốn thu tay lại nhưng không thành công, vì người kia giữ tay y quá chặt, dù bằng cách nào đi nữa, y vẫn không đủ sức để phản kháng.
Sự ấm áp và mềm mại này mang lại cảm giác có phần thân quen khiến cho cơn đau nơi đầu ngón tay nhanh chóng lùi xa, máu đỏ cũng bị ngăn lại không còn chảy nữa...
- Ngươi thật giống với hắn...
.
.
.
_ Kim_
Tết năm ngoái vật vã với Tình Yêu Thương Hại.
Tết năm nay chật vật với Phong Vân Ái Nguyệt .
Dạo này Kim không có cả thời gian nghỉ ngơi nên ra chap rất chậm .
Vỏn vẹn mấy k chữ ít ỏi đó là đổi từ những giờ nghỉ trưa hay giấc ngủ mà có.
Dù có dù không mỗi một chiếc fic đều là đứa con tinh thần của Kim .
Cảm ơn m.n đã ủng hộ ở lại nơi đây hơn 1 năm qua.
Tết rồi, vui vẻ nhé cả nhà .
Chap 20: Ta muốn hắn sống trong hối hận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro