8.
Tiêu Chiến không thể tin nhìn Vương Nhất Bác, thậm chí còn cho rằng mình nghe nhầm. Anh lắc đầu theo bản năng, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, trong con ngươi vẫn còn sợ hãi.
Môi hắn vẫn còn vương vấn trên cổ anh, Vương Nhất Bác chỉ hôn anh vài cái rồi đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến, gần như ôm trọn người ở dưới, hắn dịu dàng hôn lên má và môi Tiêu Chiến.
Điện thoại bên gối vẫn rung, cuộc gọi thứ hai tự động cúp vì không có người trả lời. Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến, vuốt ve gáy anh.
Trước khi màn hình điện thoại tắt, một cơn rung khác lại đập vào tim Tiêu Chiến. Anh nhìn dòng chữ quen thuộc, Vương Nhất Bác đã nhấc điện thoại lên.
"Đừng! Nhất Bác." Tiêu Chiến lớn tiếng.
Anh tóm lấy cổ Vương Nhất Bác, hắn dùng đôi tay to lớn đỡ lưng anh, Tiêu Chiến bị đỡ ngồi dậy, anh ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, giống như đêm qua khi anh phát hiện Từ An Kiều ngoại tình trước cửa nhà mình.
Mọi chuyện lại xoay chuyển, Vương Nhất Bác chỉ liếc nhìn Tiêu Chiến rồi không chút do dự nhấn nút nghe.
"Tiêu Chiến." Giọng Từ An Kiều phát ra từ trong điện thoại.
Đồng tử Tiêu Chiến đột ngột mở to, một cảm giác bất an mãnh liệt chạy dọc sống lưng, anh bất giác rùng mình, nhưng nỗi sợ bị phát hiện lừa dối khiến Tiêu Chiến nép chặt vào vòng tay Vương Nhất Bác.
Anh được ôm chặt hơn, trái tim áp vào ngực Vương Nhất Bác, cổ áo được cởi ra, hơi lỏng lẻo, xương quai xanh Vương Nhất Bác vừa hôn bây giờ có chút lạnh lẽo.
"Tiêu Chiến?" Giọng của Từ An Kiều lại vang lên, mang theo chút nghi ngờ và thiếu kiên nhẫn.
Chiếc chăn quấn quanh lưng Tiêu Chiến, giây tiếp theo Vương Nhất Bác ấn nút tắt tiếng. Hắn không biết Tiêu Chiến có nhìn thấy động tác của hắn hay không, nhưng hắn không ngừng hôn lên môi Tiêu Chiến.
Tiếng nước chóp chép vang vọng bên tai, Tiêu Chiến cảm giác như mình sắp ngừng thở. Anh cảm thấy sợ hãi và sung sướng chưa từng có, nhưng đây chỉ là một nụ hôn đơn giản và bình thường.
Vương Nhất Bác thậm chí còn không cắn anh, nhưng Tiêu Chiến lại trèo lên người Vương Nhất Bác như cọng rơm cứu mạng. Anh muốn rên rỉ nhưng lại không dám phát ra âm thanh, nheo mắt lại, liều mạng lắc đầu, sợ Từ An Kiều bên kia phát hiện ra động tĩnh.
"Đừng sợ cô ấy, em ở đây với anh." Vương Nhất Bác vừa nói vừa hôn anh, giúp Tiêu Chiến thay đổi tư thế, ôm anh sang một bên, mở nút tắt tiếng trước khi Tiêu Chiến nhìn thấy điện thoại.
"...Ừm." Giọng nói nghe rất không ổn định, câu trả lời của Tiêu Chiến gần như im lặng. Không biết anh đang trả lời Từ An Kiều hay Vương Nhất Bác, người ôm anh lại hôn lên má anh, Từ An Kiều bên kia cũng lên tiếng lần nữa.
"Anh đang làm gì vậy? Sao không bắt máy!" Từ An Kiều nói, giọng thiếu kiên nhẫn.
Tiêu Chiến im lặng, anh đã quen nói chuyện với vợ thế này. Từ An Kiều ở đối diện lại nói: "Anh rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh. Nếu không có việc gì thì về nhà đi."
Tiêu Chiến không rảnh, ngày mai còn phải quay phim. Anh không muốn về nhà gặp Từ An Kiều, cũng không muốn rời bỏ điều không tưởng mà Vương Nhất Bác đã xây dựng cho anh.
"Có chuyện gì thì nói qua điện thoại nhé." Giọng vẫn rất dịu dàng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Tiêu Chiến, anh không có bất kỳ động tác hay biểu cảm không cần thiết nào, bàn tay đang giữ vai Vương Nhất Bác vẫn cứng đờ.
Anh là người thành thật và cổ hủ, càng ngày càng cảm thấy việc mình và Vương Nhất Bác làm không phù hợp, anh chậm rãi lùi lại khỏi tay Vương Nhất Bác, muốn rút lại.
"Tôi không thể nói rõ trên điện thoại. Anh không thấy chuyện của tôi đang nằm trên hotsearch à?" Giọng Từ An Kiều càng lớn hơn.
Tiêu Chiến cảm thấy tai mình đau nhức, anh ghét người khác nói to với mình. Từ An Kiều trước đây không như vậy, Tiêu Chiến vẫn thích cách Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói vào tai anh như vừa rồi.
Anh cúi đầu không để ai nhìn thấy vẻ mặt của mình: "Không phải lỗi của em sao?" Anh hỏi.
"Lỗi của tôi? Tiêu Chiến, anh thật sự cho rằng đó chỉ là lỗi của mình tôi à?" Giọng cô ta hơi gắt gỏng trong đêm.
Vương Nhất Bác hạ âm lượng, đưa tay véo tai Tiêu Chiến, dùng tay che lại, quay đầu hôn lên môi Tiêu Chiến.
Có chút động tĩnh, chăn quấn quanh người hai người cọ vào nhau, Từ An Kiều cảm thấy bên kia có gì đó không ổn.
"Có ai khác ở đó không?" Cô ta sắc bén hỏi.
Vương Nhất Bác nhướng mày, nhưng Tiêu Chiến có lẽ không nhìn thấy biểu cảm của hắn. Khi vợ hỏi câu này, anh đột nhiên đứng thẳng lên và nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác trước khi anh kịp nói dối.
"Chị dâu." Âm lượng điện thoại được tăng lên mức tối đa, Vương Nhất Bác đưa lên miệng, Tiêu Chiến ngồi không được nữa, anh ấn đầu gối lên chân Vương Nhất Bác, đưa tay tóm lấy điện thoại.
"Tôi đang đối diễn với anh Chiến. Vừa rồi anh ấy quá nhập tâm vào kịch bản, điện thoại lại tắt thông báo nên không nghe thấy cuộc gọi của chị." Vương Nhất Bác giành lấy quyền nói của Tiêu Chiến, đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh.
Hắn biến cứng rắn thành mềm mại, lại ôm Tiêu Chiến vào lòng, ôm nam diễn viên từ phía sau, dùng đôi tay to vỗ nhẹ vào ngực anh, làn da không cài nút chạm vào đầu ngón tay của Vương Nhất Bác, hắn dường như đang xoa nhẹ.
"Ha..." Người kia cười chế nhạo, Từ An Kiều không để ý đến Vương Nhất Bác. Cô ta tiếp tục nói với Tiêu Chiến: "Anh là vì cậu ta nên mới không muốn về ư? Anh không biết ai là người chụp mấy tấm ảnh lần trước à, Tiêu Chiến? Về ngay đi, tôi nói cho anh biết."
Hotsearch vẫn đang dẫn đầu, các bài đăng về Tiêu Chiến vẫn leo top xu hướng. Từ An Kiều cúp máy, ánh sáng trong phòng bị gián đoạn.
Lại rơi vào bóng tối, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bất lực. Thật ra anh không còn quan tâm ai đã chụp những bức ảnh này, và cũng không còn muốn quan tâm đến những lời chế giễu trên hotsearch.
"Anh muốn về à?" Nhưng Vương Nhất Bác lại hỏi, hắn ôm chặt anh, vùi đầu vào vai Tiêu Chiến, dùng môi hôn lên cổ anh như trước khi nghe điện thoại.
Hắn đang mút làn da của Tiêu Chiến, khiến người ta có chút ngứa ngáy và đau đớn, Tiêu Chiến ôm đầu Vương Nhất Bác, giây tiếp theo liền đẩy hắn, không quá mạnh.
"...Đừng để lại dấu." Giọng anh khàn khàn. "Lúc quay phim sẽ bị phát hiện." Anh nói.
Đôi mắt anh sáng lên, Tiêu Chiến ôm chặt đầu Vương Nhất Bác. Anh không hiểu sao lại muốn được chiều chuộng, cảm thấy Vương Nhất Bác hôn mình thật thoải mái.
Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Từ An Kiều. Màn hình tối đi sau vài giây, Vương Nhất Bác không hôn lên cổ anh nữa, cũng không tiếp tục cởi nút áo trên người anh.
"Hình như cô ấy có chuyện muốn nói với anh. Anh có muốn về không, anh Chiến?" Vương Nhất Bác lại hỏi, tay anh xoa xoa môi Tiêu Chiến, người ngồi trên người hắn buộc phải ngẩng đầu lên, ngón tay chạm vào Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không tiến về phía trước. "Cô ấy hình như đã đoán được chúng ta đang làm gì."
Tiêu Chiến kéo tay hắn ra, lời của hắn đều bị miệng Tiêu Chiến chặn lại. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến chủ động hôn hắn mà không có sự dẫn dắt hay cám dỗ nào.
Anh hôn Vương Nhất Bác, nghiêng người, dang chân rất nhẹ, khi ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, lực cũng rất nhẹ. Tiêu Chiến không liều lĩnh, cũng không mãnh liệt như Vương Nhất Bác. Anh liếm môi Vương Nhất Bác, hôn lên khóe môi hắn rồi nhẹ nhàng mút.
Anh tiến tới cạy răng Vương Nhất Bác, lúc đầu Vương Nhất Bác cắn chặt, Tiêu Chiến nghe thấy một tiếng cười khúc khích, môi nhếch lên.
Nụ hôn được hắn đáp lại thật nhẹ nhàng, tay hắn vuốt ve sống lưng của anh, xoa xoa cặp mông vẫn đang mặc trang phục, trông càng thêm ngượng ngùng vì anh đang ngồi trên đùi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác sờ sờ, nhẹ nhàng nhéo, áp sát vào nhau, bọn họ không dám cử động, như sợ giây tiếp theo sẽ lau súng cướp cò. Tiêu Chiến đã lâu không nhận được nụ hôn dịu dàng như vậy, trong lòng bắt đầu trầm xuống, cảm thấy Vương Nhất Bác giống như lò sưởi trong đêm đông, toát ra ánh lửa khiến người ta muốn đến gần hơn.
Anh chủ động hôn rất lâu, khi ngẩng đầu lên, má và tai nóng bừng, môi cũng rất đỏ, anh nhẹ nhàng cạ mặt vào Vương Nhất Bác, nằm trong vòng tay của người đàn ông, nghe thấy Vương Nhất Bác nói.
"Chúng ta không theo kịch bản." Nói trắng ra là anh đang ngoại tình.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, anh biết mình nên về nhà, muốn biết những bức ảnh đó là ai chụp.
"Có muốn em đưa anh về không?" Vương Nhất Bác hiểu rõ anh đến mức khiến Tiêu Chiến có cảm giác như mình đang bị khống chế, nhưng anh dường như không ghét cảm giác này.
Anh lắc đầu ngồi dậy trong vòng tay Vương Nhất Bác, anh cảm thấy phần thân dưới nóng bừng, khiến anh hơi ngứa ngáy. Nhưng anh vẫn đứng dậy, rút lui khỏi Vườn Địa Đàng mang tên Vương Nhất Bác.
"Cậu nên nghỉ ngơi sớm đi." Anh nói với Vương Nhất Bác: "Tôi về nói chuyện với cô ấy..."
Anh không dám ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, cảm thấy xấu hổ vì sự chủ động vừa rồi của mình. Trang phục trên người quá rườm rà, anh không muốn về nhà thay quần áo, Tiêu Chiến cầm nút áo, nhưng người bên cạnh lại không có ý định rời đi.
Anh đang mặc một bộ đồ diễn, phức tạp đến mức Tiêu Chiến thậm chí không biết giải quyết thế nào. Anh gật đầu đồng ý với sự bất lịch sự của Vương Nhất Bác, đưa tay bật đèn đầu giường.
Tiêu Chiến đứng ở bên giường, nâng vạt áo lên, dừng lại hai giây rồi cởi quần ra. Đôi chân dài của anh lộ ra, quần lót mơ hồ che đi phần trên mông, chiếc quần lót trắng tinh dường như hòa nhập vào quần áo trên cơ thể, trông thật ám muội.
Không khí nóng bức, máy sưởi trong phòng rõ ràng là chưa bật. Quần áo của Tiêu Chiến để trong vali bên kia giường, anh lắc lắc đầu, không biết làm cách nào để đến được đó.
"Anh không biết cách cởi quần áo à?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
Giọng nói không xa cũng không gần, Tiêu Chiến biết hắn đang nhìn mình. Những gì họ làm sáng nay rất mơ hồ và quá đáng, nhưng đó là trong bóng tối, họ còn trốn dưới chăn.
Không giống như bây giờ, ánh sáng phác thảo đường cong hướng lên mông Tiêu Chiến, anh biết chỉ cần quay người lại, Vương Nhất Bác sẽ nhìn thấy phần thân dưới mất tự nhiên của anh.
Hơi thở của anh run rẩy, toàn thân Tiêu Chiến nổi da gà. Anh cảm thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác dán vào cơ thể mình, giống như cơ thể trẻ trung và nóng bỏng đó áp vào lưng anh.
Anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, biết dù thế nào đi nữa cũng phải bước qua Vương Nhất Bác để lấy quần áo, nên đáp: "Ừ."
Sau khi hạ quyết tâm, Tiêu Chiến quay lại, vẫn tự an ủi mình cả hai đều là đàn ông. Vương Nhất Bác đang nằm trên giường trong phòng, đưa tay vẫy vẫy anh.
Đầu gối của Tiêu Chiến áp vào giường, giây tiếp theo anh đã bị giữ lại và kéo về phía trước. Nhưng Vương Nhất Bác lại không làm gì khác, chỉ đưa tay ra cởi nút cho Tiêu Chiến.
Nam diễn viên ngồi trên chiếc bụng mặc quân phục, chiếc quần lót mỏng manh là trở ngại cuối cùng giữa họ. Bàn tay cởi nút của Vương Nhất Bác rất đều đặn nhưng mỗi động tác lại rất chậm rãi.
Không ai nhìn vào mắt nhau, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tay Vương Nhất Bác đang cởi nút. Áo lót cuối cùng cũng được cởi bỏ, Tiêu Chiến gần như khỏa thân trước mặt Vương Nhất Bác.
Có thể nghe thấy tiếng thở, Tiêu Chiến nhấc chân bò về phía trước. Anh không dám lãng phí thêm một giây nào nữa, biết rằng nếu anh ở lại lâu hơn sẽ xảy ra chuyện gì đó, và lần này sẽ không có ai cứu anh.
Anh không chọn quần áo, vội vàng túm lấy mặc vào, Vương Nhất Bác vẫn nằm trên giường nhìn trần nhà cho đến khi Tiêu Chiến mặc quần áo xong chuẩn bị ra khỏi phòng.
"Mặc dày một chút, dự báo thời tiết nói sáng sớm nhiệt độ sẽ lại giảm." Hắn nhắc nhở Tiêu Chiến, rời khỏi giường và đi tới nhặt chiếc áo khoác quân đội bị vứt trên sàn.
Vương Nhất Bác bước tới trước mặt Tiêu Chiến, khoác áo khoác lên người anh, hành động của hắn như là hiển nhiên, ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến.
"...Được." Tiêu Chiến không cự tuyệt, bước thẳng ra ngoài, hai người cũng không nói thêm gì, cửa nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại.
Tiêu Chiến lái xe rất nhanh, về đến nhà Từ An Kiều vẫn chưa ngủ. Cô ta không ở trong phòng ngủ chính, ngồi trên giường trong phòng ngủ cho khách nhìn điện thoại, cô ta có chút kinh ngạc khi thấy Tiêu Chiến trở về, còn cười khẩy khi nhìn thấy chiếc áo khoác quân đội mà chồng cô đang mặc.
"Áo của Vương Nhất Bác?" Cô ta hỏi.
Tiêu Chiến không phản bác, cũng không cởi áo khoác, đứng ở cuối giường trong phòng ngủ dành cho khách, hỏi Từ An Kiều: "Em muốn nói gì với tôi?"
Cuộc nói chuyện của họ không có chút ấm áp nào. Thật nực cười khi cuộc hôn nhân 7 năm của họ lại đi xa đến thế. Tiêu Chiến cảm thấy nhà mình thật lạnh lẽo và thiếu sức sống.
Anh không nhận được câu trả lời từ Từ An Kiều, sau khi hai người im lặng vài phút, sự kiên nhẫn của Tiêu Chiến đã cạn kiệt: "Lần trước chúng ta đã thống nhất."
"Chúng ta đã thống nhất cái gì?" Từ An Kiều hỏi, cuối cùng cô ta cũng đứng lên, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo Tiêu Chiến lóe lên. "Tiêu Chiến, anh đang thẩm vấn tôi à?"
Tiêu Chiến mím môi, không hiểu vì sao vợ cũ của mình lại trở nên thế này, anh cảm giác như đầu mình bị đâm mạnh.
"Không phải đã nói em sẽ chấm dứt với cậu ta rồi sao?" Anh nói, "Không phải em đã hứa sẽ không bị chụp ảnh nữa sao?" Giọng anh trở nên to hơn.
Một lúc sau, Từ An Kiều vén chăn đứng dậy, cô ta không thấp, lưng thẳng hơn Tiêu Chiến.
"Anh đã xem những bức ảnh trên hotsearch chưa?" Cô ta hỏi.
Tiêu Chiến không xem, anh căn bản không có tâm trạng xem, không muốn nhìn thấy vợ mình và tình nhân của cô nữa, thậm chí anh còn không muốn ở cùng một chỗ với Từ An Kiều.
Anh nhìn Từ An Kiều giơ điện thoại lên, hình ảnh trên màn hình khiến tim Tiêu Chiến đập thình thịch. Dù anh có cố gắng che giấu thế nào đi nữa cũng không thể giấu được con ngươi hơi giãn ra của mình, bức ảnh đó...
"Đây là bức ảnh tôi và Lâm Thực bị chụp ở cổng khu nhà tối qua. Lúc đó anh ở đâu?" Từ An Kiều hỏi.
Tiêu Chiến ở đâu, cảnh đêm qua hiện lên trong đầu anh. Vợ anh đang nép vào vòng tay người khác, còn anh thì ngồi trong vòng tay Vương Nhất Bác và hôn hắn trên xe ô tô.
"Trong đoàn phim..."
"Lúc đó anh cũng đang ở cổng khu nhà!" Từ An Kiều ném điện thoại lên giường, giọng nói tràn đầy chắc chắn. "Ở trong xe của Vương Nhất Bác, tôi có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Anh đang làm gì? Anh ở trường quay à, Tiêu Chiến? Anh đang ngồi trong vòng tay Vương Nhất Bác và hôn hắn ta trong xe của hắn!"
"Hôm qua tôi đã tự hỏi tại sao anh lại đột nhiên về nhà?" Cô ta hỏi Tiêu Chiến.
Thật hỗn loạn, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức. Anh muốn bác bỏ lời của vợ, không thể tin được cảnh anh hôn Vương Nhất Bác đêm qua lại bị Từ An Kiều phát hiện. Anh muốn giải thích về nụ hôn giữa anh và Vương Nhất Bác, nhưng giờ anh cảm thấy không cần thiết.
"Trước khi xe chạy xuống nhà Lâm Thực, cậu ấy nhận được tin nhắn trên điện thoại. Đó là bức ảnh tôi và cậu ấy ôm nhau ở cổng khu nhà. Chúng tôi không chắc phía dưới nhà cậu ấy có paparazzi hay không, tôi cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ nên đã về nhà sớm. Hôm qua tôi đã không nhận ra, phải đến khi bức ảnh được tung ra trên hotsearch, tôi mới nhớ ra Vương Nhất Bác đã mặc cái áo khoác này đến nhà hôm qua." Cô ta nhìn vào mắt Tiêu Chiến: "Cái áo khoác đó, giống hệt cái phủ trên người anh trong xe lúc đó."
Từ An Kiều nhìn trang phục của Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác. Cô ta thật sự không ngờ một ngày nào đó người chồng bảo thủ và cổ hủ của cô ta lại ngoại tình.
"Hôm qua hai người hôn nhau trên giường." Cô ta làm sao không hiểu nên đã chuyển sang phòng ngủ dành cho khách, "Hôm qua, tình nhân của anh ở trên xe đã liếc nhìn tôi, chắc chắn là hắn ta đang khiêu khích tôi. Đây có phải là diễn kịch không? Hắn ta chắc chắn có âm mưu gì đó, Tiêu Chiến, hay là anh đã biết rồi. Góc quay của paparazzi là ngay cạnh nơi anh đỗ xe. Anh nghĩ ảnh hôn của anh, nam diễn viên xuất sắc nhất với nghệ sĩ hot bỏng tay, hay là ảnh của tôi, người vợ ngoại tình với một tên trai trẻ vô danh, cái nào sẽ thú vị hơn nhỉ?"
Tiêu Chiến hiểu tất cả, không cần Từ An Kiều giải thích. Anh cúi đầu, không thể tin được toàn bộ sự dịu dàng của Vương Nhất Bác vẫn còn ở trước mắt mình.
Tại sao? Tiêu Chiến không tìm ra nguyên nhân, có phải là vì địa vị của anh trong giới? Hay là để kéo anh xuống?
"Anh có xấu hổ không khi nói chuyện với tôi? Tiêu Chiến, anh và Vương Nhất Bác quay phim lâu như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."
"Từ An Kiều." Tiêu Chiến không muốn nghe thêm nữa, anh cắn môi, không biết bắt đầu từ đâu: "Hôm qua tôi chỉ không muốn làm chúng ta xấu hổ. Trước đó... tôi chưa từng có quan hệ gì với ai, và bây giờ cũng không có. Vương Nhất Bác và tôi không có gì cả."
Anh không hiểu: "Em có nhiều lý do để ngoại tình thế à?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Chính Từ An Kiều là người lừa dối trước, và chính Từ An Kiều là người đã phá vỡ mối quan hệ và cuộc hôn nhân của họ. Tiêu Chiến không hiểu vì sao người này cuối cùng lại quay đầu trách anh, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội hôn nhân của mình.
Không có người trả lời, Từ An Kiều chỉ im lặng. Tiêu Chiến nhớ lại ngày đầu yêu Từ An Kiều, cô ta vẫn thích cười.
Không như bây giờ, hai người nhìn nhau nhưng không nói câu nào. Anh không muốn ở lại thêm nữa, không thể tiêu hóa nổi lượng thông tin mà Từ An Kiều vừa mới vạch trần trước mặt anh. Tiêu Chiến chỉ muốn trốn đi, không muốn gặp ai.
Tiêu Chiến cảm thấy áo khoác trên người nặng đến khó thở, xoay người định bước ra ngoài.
"Một năm 365 ngày, anh có về nhà được 50 ngày không?" Giọng Từ An Kiều rất chậm rãi: "Ngoại trừ quay phim và hoạt động ở thành phố khác, cho dù là quay phim ở Diêm Thành, anh cũng không muốn về nhà. Tốn bao lâu nhỉ? Tôi nhớ không lầm thì chỉ khoảng hai tiếng."
"Anh có cho tôi cuộc sống như tôi mong muốn không? Đã nhiều năm rồi, anh vẫn như vậy, buồn chán và tẻ nhạt, tôi không có chút nhiệt tình nào khi ở bên anh. Anh không chuẩn bị bất ngờ, cũng không có cảm giác lễ nghi nào. Năm nào sinh nhật tôi, anh cũng luôn gửi hoa, luôn là hoa hồng đỏ. Tôi không thích hoa hồng đỏ." Từ An Kiều nói.
Cuộc sống của Tiêu Chiến luôn hướng đến sự nghiệp, anh có thể dành hàng tháng trời để học những kỹ năng mới cho vai diễn, nhưng lại không sẵn sàng dành thời gian ở cạnh cô.
Từ An Kiều không muốn nói ra điều gì quá khó chịu, Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh như vũng nước không bao giờ có sóng. Cô không thể chịu đựng được và không muốn chịu đựng nữa.
"Tôi e Vương Nhất Bác chỉ là một kẻ ham mới mẻ nhất thời, không ai có thể yêu một người như anh." Cô ta nhìn Tiêu Chiến nói.
Lưng vẫn đứng thẳng, Tiêu Chiến đang trốn trong bóng tối, nơi ánh sáng trong phòng ngủ không thể chiếu tới. Hóa ra có rất nhiều lý do để ngoại tình, hóa ra việc Từ An Kiều ngoại tình đều là lỗi của anh.
"Vương Nhất Bác và tôi..."
"Anh còn muốn nói anh và hắn ta không có chuyện gì? Anh không làm gì sao! Anh dám nói mình không bị Vương Nhất Bác cám dỗ không! Giữa hai người không có chuyện gì xảy ra?" Sự ngụy biện và bình tĩnh của anh cuối cùng cũng khiến Từ An Kiều bộc phát.
Cô ta không thể chịu được việc Tiêu Chiến như thế này, và cô ta cũng không thể chịu được sự bình tĩnh của Tiêu Chiến ngay cả khi tra hỏi hay tranh cãi. Cô ta lao tới túm lấy áo khoác của Tiêu Chiến: "Anh có dám ly hôn với tôi không? Tiêu Chiến, anh có dám ly hôn với tôi vì danh dự và danh tiếng của chính mình không!"
Cô ta biết trong lòng Tiêu Chiến, không gì có thể so sánh được với điều này. Vì danh dự và danh tiếng trong giới, Tiêu Chiến thà chịu đựng sự lừa dối của vợ, thể hiện rằng gia đình mình đang hạnh phúc.
Anh có lòng tự trọng rất cao, Từ An Kiều biết sự nghiệp thăng hoa của Tiêu Chiến sẽ không cho phép bất cứ ai phá vỡ nó. Cô ta biết Tiêu Chiến sẽ không ly hôn với mình, cô ta cũng biết điều đó.
Biết Tiêu Chiến sẽ không từ bỏ những điều này chỉ vì vừa bị Vương Nhất Bác cám dỗ.
Chiếc áo khoác bị kéo khỏi tay cô ta, bước chân muốn rời đi của Tiêu Chiến trở nên vội vàng. Anh thậm chí còn không muốn nói một lời nào với Từ An Kiều, chạy vào thang máy, không dám thở khi ấn nút.
Thang máy đi xuống, Tiêu Chiến không biết mình nên đi đâu. Anh không muốn quay lại căn nhà thuộc sở hữu của anh và Từ An Kiều, không muốn quay lại khách sạn của đoàn phim, cũng không muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác lúc này.
Tiêu Chiến đi vào tầng hầm, cúi đầu đi về phía bãi đậu xe của mình, không nhìn đường cho đến khi có tiếng còi vang lên.
Anh nhìn lên và thấy xe của mình đã bị chặn trong bãi đậu xe. Xe của Vương Nhất Bác đỗ trên đường lái xe ở tầng hầm, cửa ghế phụ đã mở sẵn cho anh.
Hắn đứng ở cửa với nụ cười nhạt trên môi. Vương Nhất Bác đưa tay vẫy Tiêu Chiến, nói: "Lên xe đi."
Lẽ ra Tiêu Chiến không nên lên xe, nhưng anh vẫn làm ngược lại. Anh vẫn lên xe của Vương Nhất Bác, để xe đưa anh đến một nơi không xác định.
Anh tưởng Vương Nhất Bác sẽ hỏi một câu, nhưng người ngồi ở ghế lái lại không lên tiếng. Tiêu Chiến cũng muốn hỏi nghi vấn trong lòng, nhưng lại không muốn quay đầu nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác.
Anh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ ô tô, từ mùa đông, đường phố không còn tấp nập như mùa hè. Xe của Vương Nhất Bác đỗ ở dọc bờ biển Diêm Thành, xung quanh không có ai.
"Muốn hút thuốc không?" Vương Nhất Bác lấy ra một bao thuốc lá từ đâu đó, Tiêu Chiến đã lâu không hút.
Anh không biết có phải Vương Nhất Bác đã điều tra anh từ lâu không, nên mới biết anh có thói quen hút thuốc khi tâm trạng lao dốc. Anh cầm lấy một điếu và nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Vương Nhất Bác trả lời.
Hắn giúp Tiêu Chiến châm điếu thuốc, nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến dưới ánh lửa yếu ớt, cuối cùng hỏi: "Chị dâu đã nói gì với anh?"
Tiêu Chiến bị nghẹn ở cơn rít đầu tiên, đã lâu rồi không hút, anh không còn quen nữa. Ho không chịu nổi, anh hạ cửa sổ xuống rũ tàn thuốc.
Anh sẵn sàng quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, cũng sẵn lòng ngước mắt nhìn hắn. Đôi mắt của nam diễn viên trẻ đầy ý cười dịu dàng, Tiêu Chiến không thể hiểu được hắn.
Họ lặng lẽ nhìn nhau, Vương Nhất Bác đưa tay che lấy bàn tay không cầm thuốc của Tiêu Chiến, hắn có vẻ hơi lo lắng, nhìn mặt Tiêu Chiến thì muốn hôn.
Hắn không thể chịu được nữa, liền cuối xuống hôn. Nhưng lần này hắn không thành công, Tiêu Chiến duỗi tay đè lên vai hắn, không đẩy ra, nhưng không để hắn đến gần.
"Tại sao?" Anh hỏi Vương Nhất Bác, giọng đầy tổn thương.
Vương Nhất Bác hiểu, hắn đã biết Từ An Kiều nói gì với Tiêu Chiến.
"Tối hôm qua... cậu cố ý để cô ấy nhìn thấy phải không?" Hai người chỉ cách nhau chưa đầy 20cm, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, anh có thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt đó. Anh đoán rất nhiều lý do, lúc này đã có phần rõ ràng, nhưng Tiêu Chiến không dám và cũng không muốn tin.
"Vâng." Vương Nhất Bác thừa nhận: "Em đã nhờ người chụp ảnh, mua hotsearch. Đó là bức ảnh đầu tiên em mua từ paparazzi. Nếu cô ấy không ngoại tình từ trước, em sẽ không có cơ hội."
Anh dựa vào tay mình và cụp mắt xuống khi nghe những lời của Vương Nhất Bác. Bàn tay cầm điếu thuốc của Tiêu Chiến yếu ớt, không còn chút sức lực nào, anh đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi.
Làn khói phả vào mặt Vương Nhất Bác, có mùi bạc hà, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vào mùa đông, kèm theo đó là giọng nói của Tiêu Chiến: "Tôi không trách cậu."
Tay anh cuối cùng cũng dùng hết sức lực đẩy Vương Nhất Bác ra, lại hút thêm một điếu.
Vương Nhất Bác không gượng ép, quay lại ghế lái, khi Tiêu Chiến hút điếu thuốc thứ tư, hắn hỏi: "Thầy Tiêu có định giữ khoảng cách với em không?"
Tiêu Chiến phớt lờ hắn, chỉ hỏi: "Sao cậu lại làm thế?" Anh không dám nhìn Vương Nhất Bác, lại nghe thấy người đàn ông nói.
"Bởi vì em thích anh." Vương Nhất Bác nói: "Em sắp phát điên rồi."
---
Mai khum có chap mới nha cạ nhà ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro