Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Từ An Kiều nhìn lén người khác nên hơi căng thẳng, cũng không để tâm tới ánh mắt đó, vội vàng rời đi, nhanh chóng lên xe đợi cô ta ở cổng khu nhà.

Nụ hôn của Tiêu Chiến vẫn chưa dừng lại, bên tai chỉ còn lại tiếng hai người hôn nhau, lưỡi anh không ngừng hấp thu hơi ấm của Vương Nhất Bác, như thể chỉ có sự tiếp xúc cơ thể gần gũi như vậy mới có thể khiến anh bớt căng thẳng.

Anh không biết Từ An Kiều đã đi chưa, nhưng anh đã hôn đến mức toàn thân đổ mồ hôi. Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Chiến an ủi.

Hắn đáp lại nụ hôn mãnh liệt của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng ngậm đầu lưỡi trong miệng mút mát, tay còn lại vẫn ôm lấy gáy Tiêu Chiến, vuốt ve phần đuôi tóc vốn đã dài của anh.

Họ hôn nhau rất lâu, cho đến khi Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến không thể chịu được nữa. Sự kích thích mạnh mẽ khiến mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, khi Vương Nhất Bác buông anh ra, hắn liếm liếm đôi môi vốn đã ướt át của Tiêu Chiến.

Một nụ hôn tựa như an ủi, Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến. Hắn dùng tay lau sợi bạc trên môi Tiêu Chiến rồi nói với anh: "Không sao đâu, cô ấy đi rồi."

Vương Nhất Bác trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Hai tay anh vẫn nắm chặt vạt áo trên vai Vương Nhất Bác, dựa vào diễn viên trẻ nhỏ hơn mình sáu tuổi, hít một hơi thật sâu.

Anh vẫn còn lo lắng, lồng ngực phập phồng. Vương Nhất Bác lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, lúc này hắn vẫn đang bảo Tiêu Chiến đừng sợ.

Nam diễn viên vẫn bị vùi trong chiếc áo khoác, phải mất vài phút sau anh mới tỉnh táo lại. Mặt anh đỏ bừng, đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Chiến ngồi dạng chân trên người người khác.

"Thật xin lỗi..." Giọng nói khàn khàn, đôi môi sưng đỏ, trông Tiêu Chiến như vừa bị bắt nạt và tàn phá. Anh khó khăn trèo khỏi người hắn, lần này người ngồi ở ghế lái cũng không ngăn cản.

Vương Nhất Bác đưa tay ra bảo vệ Tiêu Chiến, đỡ anh ngồi vào ghế phụ. Tiêu Chiến vẫn còn có chút bối rối, vẫn chưa trả lại chiếc áo khoác cho chủ nhân của nó.

Anh đờ đẫn nhìn mũi giày của mình, Tiêu Chiến cũng không phản kháng khi Vương Nhất Bác thắt dây an toàn cho anh.

Xe bắt đầu di chuyển về phía cổng khu nhà, khi dừng ở cổng, Vương Nhất Bác quay đầu lại. Hắn nghiêng người thấy bảo vệ đang đi qua bên ngoài cửa kính.

"Em sẽ đưa anh xuống tầng hầm. Bọn paparazzi đã biết địa chỉ của anh rồi. Đỗ xe ở lối vào không an toàn." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không phản đối, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Vương Nhất Bác hạ cửa kính ô tô xuống để Tiêu Chiến có không gian nói chuyện với nhân viên bảo vệ.

"Vâng, đậu tạm thôi, lát nữa sẽ đi." Vương Nhất Bác nghe anh nói với bảo vệ.

Anh không phản đối, cửa kính ô tô lại từ từ nâng lên. Vương Nhất Bác lái xe vào gara ngầm của và đậu xe ở chỗ trống ở tầng dưới đơn vị của Tiêu Chiến.

Bây giờ đã là sáng sớm, tầng hầm chẳng có mấy xe, ánh sáng mờ mờ lúc này có chút chói mắt, đánh thức những suy nghĩ khác của Tiêu Chiến.

Anh động đậy, cởi dây an toàn, cởi áo khoác, đưa cho Vương Nhất Bác, nói: "Cảm ơn." Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến rất gượng gạo, tràn đầy mệt mỏi và kiệt sức.

Anh thật sự vô cùng xấu hổ. Vợ anh đã lừa dối ngay trước mặt anh, bị Vương Nhất Bác tình cờ nhìn thấy, thậm chí anh còn nhờ Vương Nhất Bác cùng đóng giả lừa gạt.

Khi trả lại áo khoác, ngón tay chạm vào nhau, một dòng điện ngứa ran lập tức lan khắp cơ thể Tiêu Chiến. Anh vẫn còn nhớ những gì mình và Vương Nhất Bác vừa làm trên xe, sự tiếp xúc thân thể gần gũi khiến Tiêu Chiến nhất thời không thể đối mặt với ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Anh mở cửa bước xuống xe, định lấy vài thứ rồi lái xe về khách sạn ở Hoành Điếm. Nhưng Tiêu Chiến quá mệt mỏi, bản thân anh cũng không nhận ra tầm mắt anh đã hơi choáng váng, bước chân đầu tiên đã loạng choạng.

Anh thậm chí còn không nói lời tạm biệt, trước khi bước vào thang máy ở tầng hầm, anh nghe thấy tiếng cửa đóng sầm sau lưng. Là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quay người lại nhìn thấy hắn. Chiếc áo khoác lại được khoác lên người Vương Nhất Bác, khiến bờ vai vốn đã rộng của hắn trông an toàn hơn.

"Em lên cùng anh nhé?" Tiêu Chiến chẳng có lý do gì lại nói với Vương Nhất Bác rằng anh sẽ rời đi.

Nhưng Vương Nhất Bác đi theo, Tiêu Chiến đột nhiên không muốn từ chối hắn lúc này. Anh lẳng lặng nhường đường cho Vương Nhất Bác vào.

Anh vẫn chưa đưa người bạn nào về nhà, ngôi nhà anh đã lâu không về trông có vẻ lạnh lẽo. Từ An Kiều không phải là người thích trang hoàng cuộc sống, Tiêu Chiến cũng không có thời gian cho ngôi nhà của họ.

"Cậu mang dép tôi được không?" Giọng Tiêu Chiến khàn đặc, nhà họ không có dép cho khách.

Anh đưa đôi dép của mình cho Vương Nhất Bác rồi đi chân trần vào phòng của vợ chồng anh. Ngôi nhà rất lớn, nhưng không có hệ thống sưởi sàn trông đặc biệt lạnh lẽo trong đêm thu.

Anh không mời Vương Nhất Bác ngồi xuống, có lẽ Tiêu Chiến không còn sức lực để làm bất cứ điều gì. Anh không quan tâm Vương Nhất Bác bước vào nhà vợ chồng anh mà không chào hỏi, anh cũng không quan tâm Vương Nhất Bác cứ nhìn anh chằm chằm.

Tiêu Chiến không thừa nhận với chính mình, sự can thiệp của Vương Nhất Bác lúc này thậm chí còn khiến anh có cảm giác an toàn mãnh liệt. Anh không biết cảm giác an toàn này đến từ đâu, rõ ràng Vương Nhất Bác không làm gì cả.

Anh không biết phải thu dọn đồ đạc gì nên ngồi ở cuối giường ngẩng đầu nhìn vào mắt người trước mặt. Bầu không khí trong không gian riêng tư thật kỳ lạ, Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi với Vương Nhất Bác trên xe.

Họ không nói chuyện, nhưng cảm giác rất thân thuộc. Vương Nhất Bác đứng bên giường xuýt chạm vào Tiêu Chiến đang ngồi trên giường, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, tựa hồ sắp xảy ra chuyện gì đó kỳ quái.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, đầu gối chạm vào bắp chân Tiêu Chiến. Đôi mắt ngước lên nhìn Tiêu Chiến, hai người vẫn không nói gì, Tiêu Chiến chỉ im lặng nhìn hắn.

Anh có chút lo lắng, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Tiêu Chiến nghe thấy nhịp tim mình tăng tốc, anh cảm thấy đáng lẽ lúc mới vào phòng mình nên bật đèn lên, không nên ở trong không gian tối tăm với Vương Nhất Bác.

Nụ hôn bất ngờ, nhưng Tiêu Chiến không từ chối. Anh bị hụt hơi khi Vương Nhất Bác cắn môi, người trước mặt tốc độ rất nhanh, Vương Nhất Bác trực tiếp chen vào giữa môi và răng anh, không cho Tiêu Chiến cơ hội thở.

Không giống như lúc Tiêu Chiến chủ động trên xe, lần này quyền thống trị hoàn toàn nằm trong tay Vương Nhất Bác. Hắn không hề báo trước mà đẩy nam diễn viên lớn tuổi hơn mình lên giường, không có diễn xuất hay kịch bản, cũng không có lý do gì để hôn lần này.

Nhưng hắn nhận được phản hồi, có lẽ là do Tiêu Chiến đã kìm nén quá lâu. Sau khi chứng kiến ​​vợ lừa dối ngay trước mặt, lòng tự trọng của anh đã không còn trụ vững được nữa.

Anh vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, đáp trả nhiệt tình. Không quan tâm đến hành vi vượt rào của hắn, ngay cả bàn tay lần mò quanh eo anh kéo vạt áo ra vuốt ve, anh cũng không để ý. Tiêu Chiến không còn muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, cũng không bận tâm tình cảm của Vương Nhất Bác dành cho anh là gì.

Họ hôn nhau thật sâu, thậm chí cả tấm nệm do ma sát quá mạnh cũng phát ra tiếng động, trong bóng tối không ngừng khuếch đại, khiến Tiêu Chiến không thở được như chìm trong vực thẳm.

Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng đóng cửa, ngoài phòng hình như có ánh sáng yếu ớt. Tiêu Chiến bỗng nhiên đẩy hắn, Vương Nhất Bác đang đè lên anh cũng bị buộc phải đứng dậy.

Có người tới, Vương Nhất Bác bình tĩnh đứng dậy khỏi giường, đứng cách Tiêu Chiến một mét. Hắn nhìn Tiêu Chiến hoảng hốt ngồi dậy, vội vàng chỉnh lại quần áo bị hắn làm lộn xộn.

Chưa kịp bình tĩnh lại, Từ An Kiều đã giật mình khi bước vào phòng bật đèn lên. Cô ta nhìn hai người đàn ông người đứng người ngồi trong phòng, đầu óc nhất thời trống rỗng.

"Chị dâu." Nhưng Vương Nhất Bác lại chào hỏi trước không hề có chút sơ sót nào. Hắn chỉ Tiêu Chiến đang ngồi trên giường với Từ An Kiều: "Anh Chiến và tôi đang đối diễn, tôi là bạn diễn của anh ấy trong bộ phim gần đây. Tôi tên Vương Nhất Bác." Hắn đưa tay ra, nhìn rất thân thiện.

Bàn tay trước mặt giơ lên, khiến Từ An Kiều không có lý do gì để từ chối, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác, cô ta từ từ đưa tay ra bắt tay đồng nghiệp của chồng. Ánh mắt uể oải, tầm nhìn di chuyển đến khuôn mặt chồng, cô ta mỉm cười có chút ngượng ngùng hỏi: "Anh về khi nào? Sao không nói cho tôi biết."

Trong bầu không khí ngưng đọng, Tiêu Chiến cũng không trả lời câu hỏi của vợ. Ánh mắt anh không còn rơi vào Vương Nhất Bác nữa mà cúi đầu im lặng.

Cho đến khi người đứng trước mặt đột nhiên gọi anh: "Anh Chiến."

"À..." Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như có tơ máu. Anh có chút sợ hãi khi nhìn Vương Nhất Bác dưới ánh đèn, anh phải thừa nhận rằng mình vừa vượt qua ranh giới với Vương Nhất Bác, tại nhà của anh và Từ An Kiều, trên chiếc giường mà lẽ ra anh phải nằm với vợ.

"Em về trước. Khi nào anh tiện thì gọi cho em nhé." Vương Nhất Bác nói. Sau đó hắn quay sang Từ An Kiều nói: "Chị dâu, tôi đi trước."

Hắn rất đứng đắn, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra với Tiêu Chiến vậy. Từ An Kiều có lẽ không để ý, quay đầu nhìn chồng khi Vương Nhất Bác rời đi.

Căn phòng chìm vào im lặng, tiếng nước chảy mơ hồ vừa rồi giờ đã rõ ràng hơn. Tiêu Chiến không biết vì sao vợ mình lại về nhà nhanh như vậy, anh còn tưởng đêm nay người này không về.

Hai người không ai lên tiếng, một người ngồi một người đứng. Trông không giống như hai vợ chồng đã cưới 7 năm, họ không nhìn nhau, nhìn nhau chỉ khiến đôi bên thêm mệt mỏi, cuộc hôn nhân này từ lâu chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Tiêu Chiến cảm thấy không thoải mái khi ở trong không gian kín này.

Trước mặt anh là cảnh Từ An Kiều hôn người khác, anh cảm thấy hơi buồn nôn. Anh lại bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi, lúc trên xe anh vẫn khoác áo khoác của Vương Nhất Bác, không biết Từ An Kiều có nhận ra Vương Nhất Bác hay không.

Cuộc hôn nhân của anh đã tan vỡ từ lâu, cảm giác ngột ngạt cứ dày vò Tiêu Chiến. Lúc đứng dậy, anh nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Tôi đi ra ngoài."

Mục đích hôm nay quay lại là để nói rõ với Từ An Kiều, nhưng hiện tại Tiêu Chiến không còn chút mong đợi nào nữa, anh không muốn cứu lấy mối quan hệ thất bại này một mình.

Khi đến cửa phòng, anh bước ra khỏi phòng ngủ chính và gần như bỏ chạy khi mở cửa. Tiêu Chiến không biết nên đi đâu, xuống lầu chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Đi đâu cũng được, anh nghĩ trong thang máy.

Cửa thang máy vừa mở, anh đang định nhanh chóng rời khỏi thang máy thì Vương Nhất Bác xuất hiện ở góc tầng hầm, hắn vẫn mặc áo khoác, như thể đã mong đợi Tiêu Chiến sẽ xuất hiện ở đây.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nhưng Tiêu Chiến cũng không hỏi thêm câu nào nữa, bọn họ quá hiểu nhau, không ai nhắc đến nụ hôn trong phòng ngủ chính, giống như bây giờ, không ai muốn nhắc đến tại sao Tiêu Chiến lại lên xe của Vương Nhất Bác.

Cửa sổ ghế phụ không hạ xuống, chắn hết tầm nhìn bên trong xe, cửa sổ xe Vương Nhất Bác có kính chống nhìn trộm, nhưng Tiêu Chiến chỉ lặng lẽ mở cửa.

Anh thắt dây an toàn, không hỏi Vương Nhất Bác đi đâu. Cho đến khi người ngồi trên ghế lái chủ động đưa ra chủ đề này, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Anh đã từng đến đường Hoàn Hải ở phía tây Diêm Thành chưa?"

Tiêu Chiến chưa từng đến đó, không có nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống nên anh lắc đầu.

Vương Nhất Bác giơ đồng hồ lên nói với Tiêu Chiến: "Bây giờ là 01 giờ 39, chúng ta đến đường Hoàn Hải phía tây là khoảng 03 giờ 30. Ở góc núi gần biển, có thể nhìn thấy rõ bình minh Diêm Thành nhất."

Hắn quay lại hỏi ý kiến Tiêu Chiến: "Con đường trên đỉnh núi là đường đua xe máy, chỉ có thể đi xe máy đến đó. Công việc phụ của em là một tay đua chuyên nghiệp. Không biết anh Chiến có biết không." Vương Nhất Bác nói: "Em có thẻ vào đường đua đó, anh muốn đi xem không?"

Tiêu Chiến không có hứng thú với các môn thể thao mạo hiểm, nhưng lời của Vương Nhất Bác quá hấp dẫn. Cuối cùng anh cũng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác: "Được."

Hai người đến nhà Vương Nhất Bác đổi xe, Vương Nhất Bác đưa mũ bảo hiểm cho Tiêu Chiến, hắn không nói nhiều, không nói với anh rằng mũ dành cho cuộc đua chuyên nghiệp an toàn hơn rất nhiều.

Hắn từ trong cốp xe lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm, đội lên, đưa tay giúp Tiêu Chiến đội mũ bảo hiểm mà người mới rất khó đội. Lúc lên xe, hắn quay lại nhìn Tiêu Chiến, họ nhìn nhau qua mũ bảo hiểm.

"Lên xe thôi." Tiêu Chiến lên xe, ngồi phía sau Vương Nhất Bác. Cánh tay của anh bị kéo về phía trước: "Giữ em đi, nếu không sẽ rất nguy hiểm."

Vương Nhất Bác giữ cánh tay Tiêu Chiến vòng qua người mình, vừa vặn ga, hắn đã cảm nhận được cơ thể căng cứng của Tiêu Chiến. Trên con phố vắng vẻ lúc sáng sớm, xe máy bắt đầu lao vút đi tiến vào trục đường chính.

Tiêu Chiến cảm nhận được cơn gió lướt qua mình. Anh hơi sợ, nhưng hơn cả là ngạc nhiên, anh ôm chặt eo Vương Nhất Bác, cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.

Cảm giác tốc độ này quá tuyệt vời, phá vỡ sự cứng nhắc thường ngày của Tiêu Chiến. Anh đội mũ bảo hiểm mỉm cười, toàn thân nằm trên lưng Vương Nhất Bác. Trong lúc chờ đèn giao thông, có người nắm đầu ngón tay của anh, Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tiêu Chiến.

Họ không nói gì, nhưng những ngón tay đan vào nhau ngay lập tức. Hơi ấm dường như thoáng qua nhưng cả hai đều không quên.

Chiếc xe phóng nhanh về phía đường cao tốc vành đai phía tây, Tiêu Chiến lần đầu tiên nhìn thấy cảnh biển không có ánh sáng, mặt nước đen kịt khiến người ta sợ hãi, anh quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía núi.

Hướng về phía đỉnh núi, anh ôm Vương Nhất Bác chặt hơn. Xe chạy một lúc lâu, khi dừng lại trên đỉnh núi thì trời đã lờ mờ sáng, Vương Nhất Bác xuống xe trước, cởi mũ bảo hiểm cho Tiêu Chiến.

Bị nhét vào trong đó thật khó chịu, ngón tay hắn chạm vào cằm Tiêu Chiến. Cả hai vẫn không nói gì khi cởi mũ bảo hiểm, như thể chỉ có sự thân mật ngầm từ chuyến đi.

Ngồi trên bãi cỏ, có thể nhìn thấy biển từ đỉnh núi. Họ chờ đợi mà không nói một lời, cũng không cảm thấy lâu. Ánh bình minh từ từ xuất hiện trên bầu trời, Tiêu Chiến đã lâu không có thời gian để chiêm ngưỡng thiên nhiên.

Cuộc sống của anh luôn vội vã, lúc này anh cảm thấy tâm hồn mình được thanh lọc. Chưa bao giờ nghĩ bình minh lại có thể đẹp đến thế, bầu trời chuyển sang màu hồng, xen lẫn ánh cam rồi dần dần chuyển sang màu tím rất nhạt.

Anh cảm thấy gió biển thổi vào mặt và nhìn thấy sóng vỗ vào những tảng đá dưới chân núi. Quang cảnh xung quanh vẫn tối, nhưng anh đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

"Đẹp không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Họ không có nhiều thời gian để ở lại, nhưng Tiêu Chiến đã cảm thấy hài lòng. Anh mỉm cười với Vương Nhất Bác: "Đẹp."

Lên xe và đội mũ bảo hiểm lại. Nhìn ánh bình minh qua kính mũ bảo hiểm, dường như là một khung cảnh khác. Anh vẫn nằm trên lưng Vương Nhất Bác, đầu đội mũ tựa lên bờ vai rộng của hắn, lần này không cần Vương Nhất Bác nhắc nhở, Tiêu Chiến đã ôm chặt lấy hắn.

Đường xuống núi hơi dốc, Tiêu Chiến nhìn thấy hoa khắp núi. Con đường vòng núi quanh co, đến mỗi ngã rẽ lại có thể nhìn thấy ánh bình minh và biển. Mỗi thời điểm đều khác nhau, những thay đổi của thiên nhiên luôn kỳ diệu.

Tiêu Chiến bắt đầu mong chờ từng ngã rẽ cho đến khi Vương Nhất Bác đỗ xe dưới chân núi.

"Anh có thể chạy xe máy không?" Hắn hỏi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, không buông tay ôm Vương Nhất Bác ra, một lúc sau mới nói: "Ừm."

Có lẽ anh biết Vương Nhất Bác muốn làm gì, lần đầu tiên anh không muốn trốn tránh những thứ mới mẻ. Vương Nhất Bác xuống xe trước, đi tới trước mặt Tiêu Chiến nói: "Muốn thử không? Em sẽ giữ anh từ phía sau. Đừng sợ."

Hắn luôn nói đừng sợ, đây là lời an ủi. Nhưng Tiêu Chiến tin tưởng, gật đầu nói được rồi ngồi về phía trước, nhường chỗ cho Vương Nhất Bác.

Chân dài lại lên xe, Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống liền ôm lấy eo Tiêu Chiến, người phía trước gần như ngồi lên đũng quần hắn, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy nóng khi đội mũ bảo hiểm.

Nó gần đến mức anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ và hình dạng. Nhưng tay đua chuyên nghiệp phía sau lại nghiêm túc giới thiệu chiếc xe của mình với anh, hắn ôm eo Tiêu Chiến và nói: "Em muốn đảm bảo rằng em có thể giữ chân ga từ phía sau."

"Ừ." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đáp lại, bắt chước Vương Nhất Bác, anh hơi nghiêng người, nắm lấy tay lái, cảm nhận được eo mình đang bị Vương Nhất Bác ôm.

"Vặn ga." Vương Nhất Bác nói.

Qua hai chiếc mũ bảo hiểm, âm thanh dường như truyền thẳng vào tai Tiêu Chiến, anh cảm nhận được nhịp tim của Vương Nhất Bác, lấy hết can đảm để vặn ga.

Lao về phía trước, đúng lúc đó mặt trời bị chôn vùi dưới biển cuối cùng cũng nhô lên khỏi mặt nước. Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn bao giờ hết, anh không còn sợ vì Vương Nhất Bác ôm anh sau lưng, bàn tay to lớn của người đàn ông thật ấm áp, lồng ngực có thể ôm lấy toàn bộ lưng Tiêu Chiến.

Anh chạy về phía mặt trời mọc và nghe thấy lời động viên của Vương Nhất Bác ở phía sau.

"Giỏi." Hắn khen ngợi anh: "Rất giỏi."

Vương Nhất Bác cầm lại tay lái trong lúc đợi đèn giao thông, đã vào trung tâm thành phố không thích hợp cho người mới tập lái, Tiêu Chiến buông tay ra, nhưng cũng không yêu cầu đổi vị trí.

Anh bị ép ngồi phía trước xe máy, Vương Nhất Bác ép sát anh hơn vì hắn phải lái xe. Anh dường như bị mê hoặc bởi nhịp tim của Vương Nhất Bác, nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Nếu luyện tập nhiều hơn, anh có thể trở thành một tay đua chuyên nghiệp."

Lời khen ngợi của Vương Nhất Bác rất trong sáng. Dù biết đó là lời khích lệ nhưng Tiêu Chiến vẫn rất vui. Anh dường như đã quên hết mọi rắc rối tối nay, chỉ nhìn mặt trời đã ló dạng trước mặt.

Vương Nhất Bác lại vặn ga và đưa Tiêu Chiến về hướng ánh sáng. Hắn cúi thấp người xuống, hai chiếc mũ bảo hiểm nhẹ nhàng va vào nhau, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có chuyện muốn nói nên dựa lưng sát vào ngực Vương Nhất Bác.

Anh nghe Vương Nhất Bác nói.

"Về nhà em nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro