Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

Tiêu Chiến mất một lúc mới bình tĩnh lại, lúc đứng dậy khỏi Vương Nhất Bác, cũng không nhìn vào mắt người đàn ông mà nói: "Thật xin lỗi." Mồ hôi trên trán làm ướt phần tóc mái vừa mới được tạo kiểu.

Giường của Trần Sinh trong kịch bản không lớn lắm vì cảnh tiếp theo họ cần phải chen chúc với nhau. Đạo diễn Lý đang nói chuyện với biên kịch về cảnh quay sắp tới, chuyên gia trang điểm và trợ lý bước vào hỏi hai diễn viên chính có cần gì không.

"Lý Ngọc Trần Sinh, chúng ta tiếp tục đi." Đạo diễn Lý lên tiếng.

Căn phòng lại rơi vào bóng tối, chỉ còn quay phim cầm camera đứng cách giường hai mét. Họ chưa bao giờ đối mặt nhau trong cảnh này nên Tiêu Chiến hơi e ngại.

"Sư phụ." Vương Nhất Bác đã bắt đầu thoại: "Con có thể ôm người ngủ được không?"

Trần Sinh hai tay chuẩn bị động, trán áp vào sau gáy Lý Ngọc. Tiêu Chiến cảm nhận được hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác, cọ sát vào da thịt anh, ngứa ngáy.

Nhưng anh không thể từ chối, anh chỉ có thể cười. Lý Ngọc không biết tình cảm của Trần Sinh, càng yêu quý người đệ tử này, cũng không nghĩ đến chàng thanh niên đã trưởng thành theo hướng khác.

"Không ngủ được?" Anh ta hỏi Trần Sinh.

"Tối quá." Trần Sinh nói.

Tiêu Chiến quay người lại, cuối cùng cũng mặt đối mặt với người trước mặt. Ngay cả trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Vương Nhất Bác, đôi mắt đó tràn đầy tình cảm, anh không chắc đó có phải là của Trần Sinh hay không, nhưng Vương Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm anh, khiến Tiêu Chiến có chút không yên tâm.

"Lớn thế này mà còn sợ tối à, vậy lúc ta không có ở đây con làm sao ngủ được." Anh đưa tay ôm Vương Nhất Bác vào lòng, còn tưởng tượng người đàn ông có vóc dáng bằng mình là một đứa trẻ luôn cần dỗ dành đi ngủ như lúc bé.

Tiêu Chiến đưa tay vuốt tóc Vương Nhất Bác, cảm nhận được vòng tay ôm eo mình thật chặt. Vương Nhất Bác gần như khảm anh vào trong cơ thể mình, khiến hơi thở của Tiêu Chiến hơi hỗn loạn.

Hai người ôm nhau thật chặt, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại sờ sờ đầu Vương Nhất Bác, chân tay kề sát vào nhau toát mồ hôi, anh có chút bối rối không biết tại sao Vương Nhất Bác còn chưa nói lời thoại.

Nhưng đạo diễn không hô dừng, họ ôm nhau khoảng hai phút. Ngay khi Tiêu Chiến thật sự cho rằng mình chỉ đơn giản là ngủ với Vương Nhất Bác thì người trong vòng tay anh lại lên tiếng: "Người cũng ôm sư mẫu ngủ thế này à?"

Đây là miếng mồi đầu tiên của Trần Sinh, câu hỏi này hiển nhiên không đủ thông minh, có lẽ không có đệ tử nào hỏi sư phụ mình điều này, nhưng Lý Ngọc không tức giận.

Anh ta chưa bao giờ nói với Trần Sinh rằng mối quan hệ giữa anh ta và vợ thật sự không tốt. Hai người từ nhỏ đã không có nhiều tình cảm với nhau, càng đừng nói đến việc ngủ chung thế này.

Lý Ngọc chỉ vỗ nhẹ vào đầu Trần Sinh, hỏi đùa đệ tử có phải muốn kết hôn và sinh con sớm không.

"Con sẽ không kết hôn sinh con, con sẽ ở bên cạnh sư phụ cả đời." Trần Sinh nói.

Lời thoại văng vẳng bên tai cho đến khi Tiêu Chiến thiếp đi trong vòng tay của Trần Sinh theo kịch bản. Khoảnh khắc Tiêu Chiến nhắm mắt lại, anh cảm thấy nhận thức của mình được khuếch đại, bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác ôm lấy lưng anh, đầu Vương Nhất Bác vùi vào vai anh.

Không phải anh chưa từng đóng cảnh tình cảm nhưng đây là lần đầu tiên anh gần gũi với một người cùng giới như vậy. Anh cảm thấy tay Trần Sinh chạm vào mặt mình, đó không phải là Trần Sinh, Tiêu Chiến biết, đó là Vương Nhất Bác.

Từ trán đến lông mày, rồi chạm nhẹ vào sống mũi, sự tương tác giữa hai người không được mô tả chi tiết trong kịch bản, nhưng mỗi diễn viên đều có lý giải riêng về kịch bản. Anh không ngăn Vương Nhất Bác, chỉ nằm đó thở trong vòng tay của nam diễn viên trẻ.

Lông mi ngứa ngáy khi đầu ngón tay chạm vào, và khi đôi tay ấy lướt qua vành môi, anh cảm giác như có một dòng điện chạy qua. Điều này khiến Tiêu Chiến buông lỏng cảnh giác, mọi cảm nhận của anh đều tập trung vào đôi môi bị ngón tay Vương Nhất Bác chạm vào.

Anh gần như quên mất đoạn tiếp theo của kịch bản, cho đến khi Trần Sinh cúi đầu hôn lên môi Lý Ngọc. Tiêu Chiến không dám mở mắt ra, nhưng vẫn không nhúc nhích, cảm nhận được hơi ấm của Vương Nhất Bác.

Thật nóng, trên môi như có dòng điện chạy qua. Đây là nụ hôn đầu tiên của Trần Sinh, cũng là lần đầu hắn ta dám "mạo phạm" sư phụ mình. Hắn không kiềm chế được bản thân, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt vẫn đang say ngủ của Lý Ngọc.

Cảm xúc của chàng trai khó có thể kìm nén, đè mạnh môi hơn. Hắn ta thè lưỡi liếm môi Tiêu Chiến, buộc Lý Ngọc đang ngủ say phải hơi ngẩng đầu lên. Tình tiết mà họ ngầm nảy sinh trong cảnh quay cuối cùng đã kết thúc lúc đạo diễn Lý yêu cầu dừng lại.

Môi lập tức bị tách ra, động tác lui về phía sau của Tiêu Chiến cũng không hề che giấu. Không biết xấu hổ hay là ghê tởm, anh che miệng thở mạnh, hơi ngượng ngùng vẫy tay với Vương Nhất Bác, rồi vùi mình xuống giường che mặt đi.

Chỉ có Vương Nhất Bác biết hành động của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng không bắt được khoảnh khắc mắt hắn tối sầm. Vương Nhất Bác chỉ im lặng chờ Tiêu Chiến xuống giường, cảnh quay tối nay của họ đã kết thúc.

"Lý Ngọc có thể tới vào tối mai. Mấy cảnh của Lý Ngọc sắp tới đều là với Trần Sinh." Đạo diễn Lý vẫn đang nói trong loa cầm tay. "Gần đây Trần Sinh quay nhiều cảnh riêng hơn, thời gian này Nhất Bác không có sắp xếp gì khác đúng không? Hôm nay muộn rồi, sáng mai sẽ quay một số cảnh trống và cảnh tập thể, buổi chiều cậu đến trường quay, chúng ta quay vài cảnh riêng."

Vương Nhất Bác nói được, Tiêu Chiến buộc phải ngẩng đầu khỏi giường. Anh đã giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất trong bộ phim đầu tiên của mình, sau đó Tiêu Chiến về cơ bản là hướng dẫn những người khác trong toàn bộ quá trình quay phim.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình được người khác dẫn dắt, cũng là lần đầu tiên anh không thể kiềm chế cảm xúc trong lúc quay, rõ ràng Trần Sinh và Vương Nhất Bác không giống nhau.

Người đàn ông vẫn ngồi ở mép giường, Vương Nhất Bác cũng không biết anh đã ngồi dậy. Hắn cúi đầu đi giày cũng cản trở tầm nhìn của Tiêu Chiến ra bên ngoài, tấm lưng rộng tạo cho người ta cảm giác an toàn.

Nhưng lần này Vương Nhất Bác dường như không ở lại, Tiêu Chiến không biết có phải vì hành động trốn dưới chăn của mình đã gây hiểu lầm hay không. Vương Nhất Bác đi ra ngoài thậm chí còn không quay đầu lại, khi Tiêu Chiến đứng dậy, anh đã thấy người đàn ông rời đi cùng trợ lý.

Anh chợt cảm thấy có chút mất mát, kể từ khi bộ phim này bắt đầu quay, mỗi khi có cảnh quay chung Vương Nhất Bác đều sẽ đợi anh. Trên đường trở về phòng thay đồ, anh đang nghĩ có lẽ hành động đẩy Vương Nhất Bác ra và bịt môi của mình quá khiến người ta tổn thương.

Con trai ở độ tuổi đôi mươi luôn có lòng tự trọng cao, Tiêu Chiến hơi lơ đãng khi tẩy trang. Anh không biết phải giải thích thế nào với Vương Nhất Bác, huống chi việc anh hấp tấp đến gặp Vương Nhất Bác để nói cho hắn biết chuyện này cũng có chút kỳ lạ.

"Tối nay anh về nhà." Anh nói với trợ lý, cố gắng phân tán suy nghĩ khỏi chuyện của Vương Nhất Bác. Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng thay đồ, Tiêu Chiến còn chưa kịp nhận được câu trả lời. Anh nhìn trợ lý ra hiệu mở cửa.

Là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không ngờ tới. Nghệ sĩ hàng đầu này đã xóa bỏ lớp trang điểm và thay quần áo bình thường, đứng tựa vào cửa phòng thản nhiên nhìn anh.

Trong mắt hắn không có chút cảm xúc nào, khiến bàn tay cầm bông tẩy trang của Tiêu Chiến hơi run. Anh gọi: "Nhất Bác." Sau đó lại hỏi: "Có chuyện gì không?"

Trước khi đến xin lỗi Vương Nhất Bác, anh không ngờ đứa nhỏ này lại đến cửa tìm mình. Điều này càng khiến cảm giác tội lỗi của Tiêu Chiến càng thêm sâu sắc, anh không ngừng suy nghĩ về lý do tại sao mình lại có hành động thô lỗ như thế sau khi quay cảnh tình cảm.

Bất cứ ai cũng đều sẽ không vui, anh nghĩ tính cách Vương Nhất Bác thật sự rất tốt.

"Anh về khách sạn không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Sau khi quay, họ thường cùng nhau về khách sạn, nhưng hôm nay thật đáng tiếc, Tiêu Chiến lắc đầu: "Tối nay tôi phải về nhà, xin lỗi, Nhất Bác." Anh xin lỗi.

Người ở cửa không có động tĩnh gì, Tiêu Chiến cũng không nhúc nhích. Anh cảm thấy giữa hai người có một cảm giác bối rối mơ hồ, ngay khi anh nghĩ Vương Nhất Bác sẽ quay người bỏ đi thì người đàn ông lại lên tiếng: "Vừa hay em cũng phải về nhà, tiện thể em đưa anh về luôn nhé."

Tiêu Chiến không biết địa chỉ của Vương Nhất Bác ở Diêm Thành, cũng không biết Vương Nhất Bác có phải là nói dối hay không. Nhưng lúc này, anh lại không muốn cự tuyệt Vương Nhất Bác, không chút do dự nói: "Được."

Trong lòng có chút kích động, Tiêu Chiến nghĩ mình có thể giải thích cho Vương Nhất Bác hành động lúc nãy. Nhưng họ không nói gì cho đến khi bước ra khỏi trường quay, Vương Nhất Bác chỉ im lặng đi bên cạnh anh, cúi đầu nhìn điện thoại.

Tiêu Chiến liếc qua trang trò chuyện rồi quay đi, không muốn tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Diêm Thành đã bước vào cuối thu, gió đêm thật là buốt giá.

Anh ngồi vào ghế phụ của Vương Nhất Bác, lén lút quay lại nhìn người đàn ông đang cởi áo khoác. Vương Nhất Bác thắt dây an toàn nói: "Ngồi vững." Giọng nói trầm thấp, khi lái xe trông trưởng thành hơn bình thường.

Tiêu Chiến không biết nên nói gì, thậm chí còn có chút tò mò Vương Nhất Bác có biết hướng nhà mình hay không. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc, nguồn sáng duy nhất trong xe là ngọn đèn đường phía trên.

Tiêu Chiến nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác, cảm thấy ánh đèn đường chiếu vào Vương Nhất Bác giống như một cảnh trong phim. Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã ra khỏi đường cao tốc cho đến khi xe của Vương Nhất Bác dừng lại ở đèn đỏ.

Người ngồi trên ghế lái không hề do dự, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một cách công khai. Vương Nhất Bác hơi nhướng mày, cắt ngang đôi mắt đang ngơ ngác của Tiêu Chiến.

"Anh rất miễn cưỡng khi nói chuyện với em?" Không hề vòng vo, câu hỏi mà Vương Nhất Bác thốt ra khiến Tiêu Chiến đóng băng ngay tại chỗ.

"Không." Anh nhanh chóng phủ nhận, giọng điệu kiên quyết hơn anh tưởng. Anh sợ Vương Nhất Bác nghĩ mình muốn quanh co, "Tôi..."

Đèn xanh bật lên, đường ngoại ô vào đêm khuya không có chiếc xe thứ hai. Vương Nhất Bác không thu hồi ánh mắt, cũng không lái xe về phía trước.

Hắn gắt gao nhìn Tiêu Chiến cho đến khi người ngồi ở ghế phụ nói: "Cậu hiểu lầm rồi, chỉ là tôi không quen thôi. Đây là lần đầu tiên tôi đóng cảnh thân mật với người cùng giới, lúc đó..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại, Tiêu Chiến muốn nói lúc đó Vương Nhất Bác hôn anh quá mạnh. Anh thật sự rất khó thích ứng với việc bị hôn đột ngột, tim đập rất nhanh, không thể đẩy ra khi đạo diễn chưa bảo dừng. Anh chỉ muốn trở thành con rùa rụt đầu không muốn đối mặt với người vừa đóng cảnh hôn cùng mình.

"Lúc đó sao? Anh không quen chỗ đông người à? Thực ra lúc đó cameraman ở khá xa chúng ta. Em và thầy Tiêu có nhiều cảnh tình cảm. Chắc anh đã đọc kịch bản, chúng ta có tổng cộng 68 cảnh hôn, để hai chúng ta làm quen với nhau trong quá trình quay phim, đạo diễn Lý đều quay riêng. Hiện tại tiến độ quay đã được một phần tư, chúng ta mới chỉ quay xong cảnh hôn đầu tiên."

Đèn xanh lại đổi màu, đèn đỏ chói mắt khiến Tiêu Chiến tránh đi.

"Anh là diễn viên, em biết anh chỉ là chưa thích ứng được thôi. Lần trước đạo diễn Lý đã nói chúng ta cần phải tiếp xúc nhiều hơn. Em nghĩ chúng ta nên xem qua cảnh hôn trước. Nếu không lúc quay sẽ không suôn sẻ, cũng không tốt cho em và anh, có đúng không?"

Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác nói nhiều như vậy. Họ là diễn viên chính trong bộ phim này, bọn họ không nên trì hoãn tiến độ quay: "Đúng vậy.". Anh nói thêm: "Hôm nay là vấn đề của tôi, tôi chưa thể điều chỉnh ngay lập tức được. Cậu có giận không?"

Đèn xanh bật sáng, lần này Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông phanh. Hắn lắc đầu nói: "Sao em có thể giận anh Chiến được?"

Hắn hỏi lại, giọng điệu rất chân thành. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mỉm cười với Vương Nhất Bác. Anh tự trấn an mình không từ chối Vương Nhất Bác nữa và không có ác ý với những cảnh thân mật giữa hai người. Giống như Vương Nhất Bác nói, anh chỉ hơi không quen mà thôi.

Vẻ mặt buồn bã vừa rồi của Tiêu Chiến biến mất, hiểu lầm giữa hai người nhanh chóng được giải quyết. Trong xe bắt đầu vang lên những bản nhạc nhẹ, Tiêu Chiến ngạc nhiên mở to mắt nói: "Phong cách nhạc của cậu cũng giống tôi, danh sách phát của tôi cũng có mấy bài này."

Anh và Vương Nhất Bác cũng thật ăn ý, sau vài tháng, Tiêu Chiến cảm thấy họ rất hợp nhau. Vương Nhất Bác tính tình tốt, tuy ít nói nhưng luôn mang đến cảm giác có thể nương tựa và khiến tinh thần trở nên tốt hơn, Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh hắn.

Bọn họ nói chuyện rôm rả, phải đến khi xe của Vương Nhất Bác dừng trước cổng khu nhà Tiêu Chiến, nam diễn viên mới nhận ra Vương Nhất Bác thật sự biết địa chỉ nhà anh.

"Trợ lý của anh nói với em." Vương Nhất Bác vừa rồi có hỏi trợ lý của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tháo dây an toàn, ngẩng đầu định cảm ơn Vương Nhất Bác, lại phát hiện người trước mặt đang cau mày. "Sao vậy?" Anh không biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Vừa mới ra khỏi đường cao tốc, Tiêu Chiến hạ nửa cửa sổ xuống để thông gió. Không có cửa kính che tầm mắt, anh có thể nhìn rõ bóng người đang ôm nhau ở lối vào khu nhà.

Tin tức vợ anh ngoại tình cách đây một tháng vẫn luôn tràn ngập trong các buổi phỏng vấn. Cho dù anh biết Từ An Kiều đã lừa dối mình từ lâu, cho dù anh biết vợ mình vẫn thường xuyên liên lạc với người đó. Nhưng trước khi về nhà hôm nay, Tiêu Chiến vẫn nghĩ có lẽ mình có thể nói rõ ràng hơn với Từ An Kiều.

Anh tận mắt nhìn thấy vợ mình đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác. Khoảng cách không xa, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười và khuôn mặt ngọt ngào của Từ An Kiều, không biết họ nói gì.

Anh nhìn thấy Từ An Kiều ngẩng đầu lên và hôn một người đàn ông khác say đắm trước cửa khu nhà của họ. Tiêu Chiến không thể buông tay khỏi dây an toàn, toàn thân cứng đờ không tin vào mắt mình.

"Tiêu Chiến." Anh tựa hồ nghe được giọng của Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến."

Bàn tay to lớn che mắt anh lại, người ngồi ở ghế lái nghiêng người ôm lấy anh. Vương Nhất Bác dùng sức xoay Tiêu Chiến lại, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm về phía đó, "Cô ấy đang nhìn qua."

Lúc đó, sự hoảng loạn dường như bò khắp người Tiêu Chiến. Anh không muốn Từ An Kiều chú ý đến mình, mọi dự định tối nay đều tan thành mây khói.

Anh gần như xấu hổ, bám vào cánh tay Vương Nhất Bác như nắm cọng rơm cứu mạng, "Cô ấy đã nhìn qua rồi à?" Giọng anh run rẩy.

"Hình như cô ấy đang tới đây..." Vương Nhất Bác trầm giọng nói, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến. "Cô ấy tới đây."

Tiêu Chiến mở to mắt, anh không thể để Từ An Kiều tìm thấy mình. Vương Nhất Bác đột nhiên kéo chiếc áo khoác vừa cởi ra ném ở ghế sau, trực tiếp che đầu Tiêu Chiến.

Hắn kéo cổ áo khoác, từ từ ngồi lại vào ghế lái, "Lại đây." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sợ đến mức không biết lúc này ai đang ngoại tình. Nhưng khi Vương Nhất Bác dùng áo khoác che đầu, Tiêu Chiến lại có một loại cảm giác an toàn chưa từng có.

Đó là chút tôn nghiêm của anh, hắn biết. Tiêu Chiến không chút do dự nhào vào vòng tay hắn, trực tiếp ngồi lên đùi Vương Nhất Bác.

Chiếc áo khoác che phủ anh, anh vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, không nhúc nhích.

"Nhìn lên." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến không hiểu tại sao, nhưng anh vẫn ngẩng đầu trong vòng tay Vương Nhất Bác, giây tiếp theo, có người giữ gáy anh, giọng nói của Vương Nhất Bác áp vào môi Tiêu Chiến: "Hôn em đi, giả vờ như chúng ta đang làm tình. Cô ấy sợ sẽ bỏ đi, sẽ không nhận ra anh đâu, áo khoác đã che anh rồi."

Tiêu Chiến không nhúc nhích, dường như anh đang do dự và suy nghĩ lần cuối.

"Chúng ta diễn vì cô ấy." Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, "Đừng sợ." Giây tiếp theo, môi hắn bị Tiêu Chiến cắn, mang theo cảm giác căng thẳng, Tiêu Chiến quá sợ hãi bị phát hiện, anh chỉ có thể run rẩy hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Quả nhiên là một diễn viên giỏi. Để đào sâu tình tiết, anh chủ động thè lưỡi, cánh tay khóa lên vai Vương Nhất Bác, áo khoác vẫn phủ lên đầu Tiêu Chiến. Trong bóng tối, dưới con mắt của vợ, anh đã chủ động hôn Vương Nhất Bác thật sâu, thậm chí còn cố hết sức nhún cơ thể lên xuống.

Từ An Kiều nhìn thấy, cô ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe đang quan sát họ từ phía bên kia. Có hai người ôm nhau trong bóng tối, cô ta không thể nhìn rõ mặt họ.

Vừa rồi cô ta còn tưởng là Tiêu Chiến, nhưng khi đến gần, cô ta mới nhận ra không phải. Một người tẻ nhạt và nhàm chán như chồng cô ta tuyệt đối không thể làm chuyện này với một người ngồi trong ô tô hé mở cửa sổ được, chưa kể cô ta biết Tiêu Chiến không phải gay.

Thân thể chồng lên nhau trong xe đang nâng lên hạ xuống, trông vô cùng dữ dội. Từ An Kiều dường như nghe thấy tiếng hôn nhau, cô ta sợ hãi đến mức quay người bỏ đi.

Đúng lúc đó, cô ta chợt bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ngồi ở ghế lái. Đôi mắt xa lạ đang lộ rõ ​​sự hưng phấn.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vợ Tiêu Chiến cách đó vài bước, nhướng mày.

(mượn ảnh cậu Diệp xíu ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro