3.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác, hy vọng tìm được câu trả lời nào đó. Bầu không khí giữa hai người thật kỳ lạ, chân anh vẫn được giữ trong tay của chàng trai trước mặt.
Vương Nhất Bác không nói gì, khiến Tiêu Chiến cảm thấy bất an và lo lắng. Anh cảm nhận được cảm giác áp chế trên người Vương Nhất Bác, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề.
Lúc này, Vương Nhất Bác mỉm cười, đột nhiên buông Tiêu Chiến ra, tự nhiên ngồi xuống thảm trong phòng ngủ, hai tay chắp sau lưng, cách Tiêu Chiến một khoảng an toàn.
"Đương nhiên không phải." Hắn phủ nhận, Vương Nhất Bác không có vẻ như đang nói dối. Hắn vẫn cười với Tiêu Chiến: "Anh ơi, sao anh lại nghĩ em là gay?"
Câu hỏi khiến lưỡi Tiêu Chiến khô khốc, anh không biết phải trả lời thế nào, anh không thể nói anh cảm thấy hành động của Vương Nhất Bác quá đầy ám chỉ được.
Tiêu Chiến thấy mình nghĩ nhiều rồi, có thể Vương Nhất Bác chỉ là đang đùa giỡn với anh. Và những mảnh kí ức kia thật sự là một giấc mơ.
"Thầy Tiêu?" Vương Nhất Bác gọi anh bằng một cái tên nghiêm túc hơn.
Điều này khiến Tiêu Chiến tỉnh táo lại, nhưng anh hơi xấu hổ, xu hướng tính dục của anh vẫn luôn là nữ, Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại mộng tinh liên quan đến Vương Nhất Bác.
"Không có gì." Tiêu Chiến che trán, giọng điệu mang cảm giác hối lỗi. Anh cảm thấy khoảng thời gian này mình đã ở cùng Vương Nhất Bác quá lâu, kịch bản lần này có rất nhiều cảnh tình cảm giữa Lý Ngọc và Trần Sinh, anh sợ mình đã quá nhập vai.
"Tôi xin lỗi." Anh cẩn thận giẫm lên đùi Vương Nhất Bác, thu hẹp khoảng cách giữa Lý Ngọc và Trần Sinh đúng như kịch bản mô tả.
Có lẽ mây mù đã tan, Tiêu Chiến cũng không còn cảm giác kỳ lạ khi tiếp xúc với Vương Nhất Bác nữa. Ngày hôm sau khi quay chính thức, bọn họ phối hợp rất ăn ý, hai người mặc trang phục càng dễ nhập vai hơn, đạo diễn Lý trực tiếp thông qua.
"Sư phụ và đệ tử của chúng ta tối nay diễn rất tốt." Đạo diễn Lý cười sảng khoái, khiến các nhân viên ở đây đều thả lỏng đôi chút.
Tiêu Chiến cũng đang cười, chân anh bị Vương Nhất Bác giữ, anh không có phản ứng gì cho đến khi cảm nhận được có người giúp mình xỏ giày.
"Ơ..." Anh cúi đầu tránh né, nhưng đôi giày trong cảnh quay đã được mang vào chân anh, lần này dường như không ai chú ý đến điều đó, Vương Nhất Bác rất tự nhiên buông tay ra.
Ánh đèn ở trường quay còn mờ, Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng lắc lắc chân: "Tôi tự mang được mà." Anh nhắc nhở Vương Nhất Bác.
Người đàn ông đứng dậy từ dưới sàn, Vương Nhất Bác khi đứng lên trông rất cao lớn. Tiêu Chiến chống tay lên giường, ngẩng đầu nhìn hắn, nghe thấy Vương Nhất Bác nói với anh: "Không phải đạo diễn vừa nói chúng ta có thể tự do phát huy cảnh này hay sao? Trần Sinh nhất định sẽ mang giày cho Lý Ngọc."
Đúng vậy, hiện tại bọn họ vẫn đang quay phim. Bởi vì cảnh đối diễn ngày hôm đó rất hiệu quả nên Vương Nhất Bác gần như luôn tìm Tiêu Chiến cho các cảnh quay hai người mấy ngày tiếp theo.
Hắn gõ cửa và vào phòng đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện, Tiêu Chiến đã thay đổi từ cảm giác khó chịu lúc đầu sang bình tĩnh và chào đón. Thật ra anh cũng là một người tương đối chậm, lúc ở trường quay, mặc dù có thể chơi với mọi người trên phim trường nhưng anh lại không thật sự thân thiết với họ.
Bây giờ chỉ có Vương Nhất Bác là ngoại lệ, nghệ sĩ hàng đầu kém anh sáu tuổi này rất đáng yêu, khiến Tiêu Chiến cảm nhận được chút ấm áp trên trường quay.
"Cậu debut từ show sống còn à?" Hai người ngồi ăn tối cùng nhau, Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại kể cho Tiêu Chiến nghe chuyện quá khứ.
"Dạ, chắc anh chưa xem show đó đâu. Lúc ra mắt em mới 17 tuổi." Vương Nhất Bác đếm trên đầu ngón tay, sau đó mỉm cười nói với Tiêu Chiến: "Năm đó anh vừa đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất phải không? Cũng là năm anh đứng trước truyền thông, tiết lộ bí mật đã kết hôn."
Chủ đề đột nhiên kết thúc, nụ cười trên mặt Tiêu Chiến nhạt dần. Vương Nhất Bác dường như nhận ra mình đã nói sai nên ngừng lại và ngồi thẳng dậy.
"Anh... em xin lỗi, em..." Lời xin lỗi có vẻ chân thành.
Anh sẽ không nghĩ về Từ An Kiều, cũng như những gì đã xảy ra với Từ An Kiều. Không ngờ hôm nay Vương Nhất Bác lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, càng khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Em có thể nhảy. Em là dancer trong nhóm. Anh ơi, anh có muốn xem không? Em sẽ nhảy cho anh xem." Vương Nhất Bác trông rất nhiệt tình.
Hắn bước đến bàn trà mà không đợi Tiêu Chiến kịp nói gì. Hắn bắt đầu nhảy rất hăng, không có nhạc đệm, các động tác dường như rất khó.
Tiêu Chiến là diễn viên, rất ít khi gặp thần tượng trong giới giải trí, anh chỉ nhìn thấy những động tác vũ đạo của Vương Nhất Bác trên TV, bây giờ anh vẫn còn bàng hoàng khi được xem trực tiếp.
Ánh mắt anh bị thu hút, khi Vương Nhất Bác nhảy, quần áo hắn bay lên, hắn thực hiện động tác footwork và dứt điểm thật lạnh lùng trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Chiến.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Chiến lại cười với Vương Nhất Bác, nỗi u ám trong lòng dường như nhanh chóng tan biến, "Thật tuyệt vời." Anh chân thành khen ngợi.
Vương Nhất Bác ngồi lại bên cạnh, nghe Tiêu Chiến nói: "Đạo diễn Lý đã nói với tôi trước khi bộ phim này bấm máy, bạn diễn lần này của tôi là một cậu bé biết nhảy. Ông ấy còn nói sự phối hợp cơ thể và uyển chuyển của cậu rất tốt, có thể học khả năng diễn hí kịch của Trần Sinh rất nhanh."
Trong kịch bản Lý Ngọc là một diễn viên hí kịch thời đó, còn Trần Sinh là đệ tử duy nhất của anh ta. Vai diễn Trần Sinh rất khó nhưng Vương Nhất Bác lại tiếp thu rất nhanh.
"Cậu bé?" Vương Nhất Bác càng quan tâm đến hai chữ này, hắn nhấn mạnh, quay đầu nhìn Tiêu Chiến bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, khiến Tiêu Chiến nhất thời không nói nên lời. Anh hắng giọng nói: "Cậu nhỏ hơn tôi sáu tuổi, không phải là cậu bé sao?"
Anh nói câu này không có lấy một chút tự tin, bởi vì Vương Nhất Bác trông chẳng giống một cậu bé chút nào. Tỷ lệ dáng người rất đẹp, chiều rộng vai cũng là của một người đàn ông trưởng thành.
Tiêu Chiến biết cơ bụng lộ ra lúc nhảy của Vương Nhất Bác cũng không phải vừa. Nhưng người ngồi bên cạnh lại không phản bác, hai người đột nhiên im lặng ăn uống.
Bọn họ đã quay cảnh riêng vào buổi chiều, tối nay mới là điểm nhấn. Đạo diễn Lý thông báo sẽ bắt đầu quay vào lúc 10 giờ tối, nên họ phải gấp rút đến trường quay lúc 09 giờ, còn phải hóa trang nữa.
Không có nhiều thời gian luyện tập, bữa tối cũng rất vội vàng. Địa điểm xảy ra cảnh đối diễn là giường của Trần Sinh nên bọn họ trở về phòng ngủ của Tiêu Chiến.
"Lý Ngọc cũng cảm thấy Trần Sinh dễ thương nên đùa nghịch với hắn ta. Hai người họ chơi trò chơi mà lúc nhỏ Trần Sinh rất thích. Khi đó, Trần Sinh còn nhỏ, luôn ngồi trên người sư phụ, bị cù cũng không chống cự mà chỉ biết cười không ngừng." Tiêu Chiến ngồi trên giường đọc kịch bản cho Vương Nhất Bác nghe.
Không biết từ lúc nào họ bắt đầu dùng chung một kịch bản, như thể điều đó sẽ tiết kiệm giấy vậy. Không ai cho là không thích hợp, Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên giường.
"Trần Sinh đột nhiên đưa tay ra, cố ý nắm lấy eo sư phụ, hắn ta biết Lý Ngọc nhạy cảm nhất ở đây, mỗi khi bị véo hay chạm vào đều không nhịn được cười." Đó là một cảnh tượng rất mơ hồ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đọc kịch bản rồi.
Anh cảm thấy hơi bồn chồn vì Vương Nhất Bác ở quá gần. Ánh mắt của họ đều dán vào kịch bản, nhưng Tiêu Chiến vẫn đọc cho Vương Nhất Bác nghe.
"Lý Ngọc không chịu nổi trò đùa của đệ tử, cuối cùng quay người muốn phản kháng, nhưng không ngờ đệ tử nhỏ tuổi của mình đã trưởng thành, anh ta căn bản không phải đối thủ của Trần Sinh. Anh ta lật người đè lên Trần Sinh, giống như tư thế của đệ tử ngồi trên người anh ta lúc còn nhỏ. Tay anh ta gãi gãi cổ Trần Sinh, lúc nhỏ, Trần Sinh rất sợ nhột."
Eo anh chưa được chạm vào nhưng đọc những dòng này anh vẫn cảm thấy ngứa ngáy. Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến thời gian nghỉ ngơi, hắn trực tiếp lấy kịch bản từ tay Tiêu Chiến ra và nói: "Bắt đầu thôi."
Thời gian quả thực không còn nhiều, họ nằm dài trên giường, tắt đèn trong phòng để tạo bối cảnh, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ phòng khách.
Sau khi nói lời thoại trong kịch bản, giây tiếp theo vòng eo Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác tóm lấy từ bên cạnh. Điểm chung của anh và Lý Ngọc là eo cực kỳ nhạy cảm, anh không thể không hét lên khi bị Vương Nhất Bác bắt lấy.
"A..." Đó là phản ứng bản năng, Tiêu Chiến che miệng lại. Nhưng cảnh quay không thể dừng lại, Vương Nhất Bác dường như vẫn đắm chìm trong kịch bản và không thể thoát ra được.
Hắn gãi eo Tiêu Chiến, hai người nằm trên giường, cơ thể chạm vào nhau nóng rực, Tiêu Chiến cảm thấy hơi thở của mình đang run rẩy.
Vương Nhất Bác tận tâm như vậy khiến nam diễn viên không thể nào chịu thất bại. Tiêu Chiến nói lời thoại rồi quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
"Không ra lớn nhỏ, bây giờ còn dám ức hiếp sư phụ của mình." Anh xoay người đè lên người Vương Nhất Bác, hai người dính chặt vào nhau trong bóng tối, chăn bông trải ra thành hình vòng cung lớn, Tiêu Chiến vẫn đang đỡ phần thân trên của mình.
Vương Nhất Bác gãi eo, anh không nhịn được bắt đầu vặn vẹo thân thể. Anh đưa tay ra sờ vào phần da thịt mẫn cảm của Trần Sinh giống như Lý Ngọc đã làm.
Khi còn nhỏ, cổ của Trần Sinh là sợ nhột nhất, nhưng dường như Vương Nhất Bác không sợ. Đầu ngón tay Tiêu Chiến chạm vào yết hầu Vương Nhất Bác mấy lần, anh xuýt nữa nhảy ra khỏi người hắn.
Thật ngứa, bàn tay to lớn giam cầm eo anh, khiến Tiêu Chiến như muốn bốc cháy. Anh muốn cầu xin sự thương xót, nhưng điều này không phù hợp với Lý Ngọc trong kịch bản. Anh không biết khi nào Vương Nhất Bác mới dừng lại, cơ thể mềm nhũn đến không còn sức lực.
Tiêu Chiến gần như đỏ bừng mặt, cảnh này quá mập mờ anh không thể chịu đựng được. Mọi va chạm dường như đều đốt cháy từng tất da thịt, cuối cùng anh không thể trụ được nữa, ngã đè lên người Vương Nhất Bác.
Hít một hơi thật sâu, anh thậm chí không thể ngăn được tiếng thở hổn hển. Trong kịch bản, đây là thất bại của Lý Ngọc trước Trần Sinh, lúc này anh ta vẫn coi đệ tử của mình như một đứa trẻ và cho rằng đó là đệ tử đang đùa với mình.
Trong bóng tối, anh ta nằm trên cơ thể của Trần Sinh. Giống hệt tư thế hiện tại của Tiêu Chiến, nhưng vẫn chưa chính thức quay, không có sự hỗ trợ của trang phục và camera, Tiêu Chiến có thể biết rõ người nằm dưới anh chính là Vương Nhất Bác.
Nhiệt độ cơ thể hắn rất nóng, đôi bàn tay to lớn vẫn ôm lấy eo anh. Quần áo của Vương Nhất Bác bị nhô lên một chút, Tiêu Chiến cũng không khá hơn là bao. Bụng của họ kề sát nhau, Tiêu Chiến thậm chí có thể cảm nhận được hình dạng cơ bụng của Vương Nhất Bác.
"Đừng bắt nạt sư phụ của con." Đó là lời cầu xin của Lý Ngọc, nhưng khi Tiêu Chiến nói ra lại có hương vị khác. Bàn tay Vương Nhất Bác ở dưới chăn chạm vào lưng Tiêu Chiến, giống như đang an ủi thầm lặng.
Tiêu Chiến cảm nhận được, hai người đều cảm nhận được sự bất thường của nhau. Đây là phản ứng sinh lý mà đàn ông không thể tránh khỏi, Vương Nhất Bác vẫn liên tục vuốt ve khiến lưng Tiêu Chiến tê dại.
"Chờ chút." Hắn hạ giọng, ghé sát vào tai Tiêu Chiến. Hai người vẫn giữ tư thế thân mật, dái tai bị Vương Nhất Bác lướt qua ngứa ngáy khiến Tiêu Chiến run rẩy.
Anh vẫn còn thở dốc, không biết phải mất bao lâu mới dần dần bình tĩnh lại. Anh chống tay đứng dậy khỏi người Vương Nhất Bác, cảm thấy vùng thắt lưng đã bị nhào nặn rất lâu đến đau nhức.
"Em có mạnh tay quá không? Nếu anh thấy đau, em sẽ nhẹ nhàng hơn khi quay." Vương Nhất Bác vẫn đang nói về kịch bản.
Tiêu Chiến lắc đầu, xoay người ngồi lên giường, hất tóc mái lên, chỉ hơn mười phút, toàn thân dường như ướt đẫm mồ hôi.
Trước đây anh đã từng đóng những cảnh ám muội này, nhưng vì đối phương là diễn viên nữ nên họ chưa bao giờ đối diễn với nhau lúc riêng tư. Ánh sáng mờ ảo trong phòng khiến Tiêu Chiến có cảm giác kỳ lạ, Vương Nhất Bác cầm cốc giữ nhiệt đặt ở đầu giường đưa cho Tiêu Chiến: "Uống chút nước đi."
"Cảm ơn." Bạn diễn rất ân cần, Tiêu Chiến đột nhiên lắc đầu cười: "Tôi thật sự rất sợ nhột, giống như Lý Ngọc, rất khó chịu."
Tiêu Chiến hơi sợ loại cảm giác ngứa ngáy này. Sau khi uống nước, anh đưa cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không để ý mình đang làm gì cho đến khi người trước mặt nhận lấy và đặt lên đầu giường.
Anh hơi xấu hổ, nhưng lúc này thật khó để nói ra. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, ân cần đưa tay xoa xoa eo Tiêu Chiến: "Em có thể cảm nhận được. Sư phụ vất vả rồi. Em không sợ nhột, lúc anh gãi cổ em giống như sờ mèo vậy."
Mèo, mèo con đuôi dài chân ngắn. Tiêu Chiến nghĩ đến Kiên Quả để ở nhà bố mẹ, hơi đỏ mặt vì Vương Nhất Bác nghĩ mình là một sinh vật dễ thương như vậy.
Không còn quá sớm, họ vẫn còn một cảnh quay phải hoàn thành. Nhưng cả hai đều ngầm không nhắc đến, thay quần áo và đến trường quay.
"Cảnh quay thế nào rồi?" Vương Nhất Bác hóa trang xong trước, khi hắn đến trường quay, đạo diễn Lý đến bắt chuyện.
Hôm nay Vương Nhất Bác hóa trang rất đơn giản, bởi vì là cảnh đêm, thậm chí trang điểm cũng rất nhẹ. Hắn mặc một cái áo ba lỗ và quần đùi rất bình thường, mát mẻ hơn nhiều so với khi đối diễn với Tiêu Chiến.
"Cũng ổn ạ." Vương Nhất Bác nói với đạo diễn Lý: "Chỉ là tôi không nhột lắm, gãi thì không có cảm giác gì cả."
"Cậu không nhột à?" Đạo diễn Lý hỏi.
Vương Nhất Bác gật đầu: "Từ nhỏ đã không sợ nhột rồi ạ."
Tiêu Chiến cũng đã hoàn thành hóa trang, đạo diễn Lý tỏ vẻ suy tư. "Cậu đã nói gì với đạo diễn Lý?" Anh bước tới chỗ Vương Nhất Bác, hai người sóng vai nhau đến địa điểm quay.
Anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, từng nút đều được cài chặt. Vương Nhất Bác lặng lẽ quan sát một lúc rồi nói: "Chú ấy hỏi em cảnh quay thế nào, em bảo mọi thứ đều ổn, ngoại trừ việc em không thấy nhột."
Rất bình thường, không ai nghi ngờ gì. Họ nằm trên giường của Trần Sinh, đợi đạo diễn bảo bắt đầu.
"Lý Ngọc, Trần Sinh." Giọng của đạo diễn Lý vang lên từ loa cầm tay: "Kịch bản có một chút thay đổi, Nhất Bác vừa nói với tôi cậu ấy không bị nhột, điều này đã mang đến cho tôi một chút cảm hứng."
"Khi cậu ngã lên người Trần Sinh, vì khó chịu nên hơi thở rất mãnh liệt. Hơi thở của cậu vừa phả vào yết hầu của Trần Sinh, tiến lại gần hơn một chút, chúng ta sẽ quay cận cảnh. Lúc này, cơ thể và biểu cảm của Trần Sinh sẽ thay đổi, chẳng hạn như ôm eo hoặc chân của Lý Ngọc, chăn bông bị dịch chuyển." Đạo diễn Lý nói.
Kịch bản càng mờ ám hơn, khiến trái tim vốn đang lo lắng của Tiêu Chiến dần căng lên, anh chưa bao giờ sợ một cảnh tình cảm đến thế, và khi bắt đầu quay, anh hoàn toàn bị mắc kẹt trong thế giới của Trần Sinh.
Đầu ngón tay chạm vào eo anh, xuyên qua bộ đồ ngủ bằng lụa, Vương Nhất Bác mặc bộ đồ mát mẻ, khi anh quay người lại liền chạm vào vòng tay của Trần Sinh.
Những dòng chữ đã khắc sâu, Tiêu Chiến xoay người, ngồi lên bụng Vương Nhất Bác, eo anh bị bắt nạt, anh bắt đầu run rẩy và vặn vẹo theo bản năng. Anh nói lời thoại của Lý Ngọc, dùng tay gãi cổ đệ tử mình.
Giọng của Tiêu Chiến run rẩy, đứt quãng và hoàn toàn khác với thường ngày, anh dường như đã ngừng diễn, gần như không thể nhịn được, trái tim sắp vỡ tung ra, nhưng đạo diễn không nói dừng lại.
Anh lại cảm nhận được, Tiêu Chiến cảm thấy anh cũng giống như Vương Nhất Bác, lực ma sát mãnh liệt khiến anh không thể kiềm chế, mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt, tiếng thở dốc quá lớn, nhịp tim đập mạnh trong môi trường mờ ảo.
Tiêu Chiến không thể nhìn rõ biểu cảm của Vương Nhất Bác, anh nghe lời thoại của người nằm dưới nói. Hơi thở và giọng điệu của Vương Nhất Bác, Trần Sinh hơi bất thường vén bộ đồ ngủ của sư phụ lên.
"Đừng..." Tiêu Chiến phát ra âm thanh, cuối cùng toàn thân đều ngã vào Vương Nhất Bác. Anh đưa tay xuống nắm lấy tay Vương Nhất Bác, giữ thật chặt. Anh vẫn nhớ lời đạo diễn nhắc nhở, Tiêu Chiến không thể quay cảnh này lần hai. Anh hơi nghiêng đầu, nín thở nhìn yết hầu của Vương Nhất Bác, nhưng tính toán sai khoảng cách, môi liền chạm vào yết hầu hắn. Cả người Tiêu Chiến đều vùi vào vai người phía dưới, anh thở dốc kiềm chế bản thân để nói lời thoại của Lý Ngọc. Hai người họ ôm chặt lấy nhau, thậm chí anh còn cảm thấy đau đớn.
Vòng eo của anh bị siết chặt, hai chân của Trần Sinh chống lên, tư thế vô cùng thân mật. Tiêu Chiến nhắm mắt lại, lúc này đạo diễn rốt cuộc cũng hô dừng.
Giọng của đạo diễn Lý rất hưng phấn: "Cảnh quay cuối cùng của Lý Ngọc quá đẹp, môi cậu ấy chạm vào yết hầu của Trần Sinh, có một chút hư ảo. Cảnh quay rất đẹp!"
Tiêu Chiến không nghe rõ, đây hoàn toàn không phải anh cố ý, lời khen ngợi của đạo diễn vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng anh chỉ có thể ôm Vương Nhất Bác, cọng rơm cứu mạng duy nhất vào lúc này.
Thiêu đốt. Tan chảy. Tiêu Chiến cảm thấy bàn tay của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đưa lên từ thắt lưng của mình, cuối cùng chạm vào cổ anh. Sự ấm áp ân cần khiến Tiêu Chiến không khỏi nghiêng đầu dựa vào ngực Vương Nhất Bác.
Bàn tay to lớn luồn vào trong tóc, trong góc tối không ai thấy, Vương Nhất Bác xoa tóc Tiêu Chiến, đôi tay to lớn của hắn khống chế Tiêu Chiến, quay đầu nói gì đó vào tai anh.
"Anh đã làm rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro