Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

"Ưm..." Tiêu Chiến nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại xem là ai, anh hoàn toàn không hiểu lời của Vương Nhất Bác, giây tiếp theo đã bị đẩy vào bóng tối.

Đèn trong phòng khách sạn bị Vương Nhất Bác dứt khoát tắt đi, cửa phòng cũng bị bàn chân vô tình đá rầm một tiếng. Hắn gần như không suy nghĩ mà cắn môi Tiêu Chiến, tiếng kêu nhẹ nhàng đó giống như quyến rũ, khiến cho Vương Nhất Bác toàn thân nổi da gà.

Đó là một nụ hôn rất mãnh liệt, mùi rượu còn vương vấn trên người cả hai. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác khống chế trong lòng bàn tay, say đến mức không nhận ra mình đang bị diễn viên cùng đoàn ăn đậu hũ.

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác ôm lấy eo anh, áo sơ mi phía dưới của Tiêu Chiến bị kéo ra khỏi quần, làn da nhiều năm không tiếp xúc với ánh nắng của anh, sờ vào có cảm giác trơn trượt khiến Vương Nhất Bác không thể ngưng tay.

Hắn vừa đẩy Tiêu Chiến lên giường vừa hôn, dùng răng cắn đầu lưỡi Tiêu Chiến, không quan tâm đến việc anh đang đẩy hắn, hắn đè mạnh người xuống giường.

Ngay cả đùi của anh cũng mở rộng, cơ thể Tiêu Chiến theo bản năng trở nên nhạy cảm. Anh bị hôn đến mức không còn cách nào tránh né, dần dần chấp nhận sự thật bị hôn. Nồng độ cồn quá cao, Tiêu Chiến có lẽ cũng không biết mình đã bắt đầu phản ứng.

Anh từ từ trèo lên người Vương Nhất Bác, để hắn khám phá mọi thứ trên người mình. Bàn tay to lớn vuốt ve eo anh, vừa tê vừa ngứa, Tiêu Chiến nhắm mắt lại phát ra một âm thanh không thể kiềm chế.

Vương Nhất Bác hôn anh mãnh liệt hơn, tìm kiếm sự mềm mại trong miệng Tiêu Chiến, họ quấn lấy nhau, cơ thể cũng trở nên nóng bỏng.

Hắn có thể tiếp tục, thậm chí có thể làm ra chuyện táo bạo hơn với Tiêu Chiến mà chỉ có hai người họ biết, dù sao người dưới thân hắn cũng đã bị kích thích. Vương Nhất Bác vừa rút đầu lưỡi lại, Tiêu Chiến không nhịn được men theo người hắn tìm kiếm.

Bàn tay to nắm lấy cằm Tiêu Chiến, hắn mơn trớn má anh. Nam diễn viên say rượu đôi mắt mở to sững sờ, anh không thể nhìn thấy ai đang giữ mình trong bóng tối.

Động tác vuốt ve của Vương Nhất Bác rất dịu dàng, hắn ôm Tiêu Chiến vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Người vốn đã buồn ngủ từ từ chìm vào giấc ngủ dưới sự thoải mái đó, trông rất vô hại trong vòng tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không có cách nào bảo đảm ngày mai Tiêu Chiến sẽ không nhớ, hắn càng không muốn lập tức khiến mọi chuyện không có lối thoát. So với hành vi của Tiêu Chiến khi say, điều hắn mong muốn hơn cả chính là sự chủ động của người này khi tỉnh táo.

Hắn nằm trong bóng tối trên giường Tiêu Chiến, đôi bàn tay to lớn vẫn từng chút xoa xoa phần eo lộ ra ngoài của anh, đôi chân Tiêu Chiến thật săn chắc dưới chiếc quần jean, Vương Nhất Bác không khỏi chạm vào chúng mấy lần.

Hắn đứng dậy khỏi giường, cẩn thận cởi giày và tất của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bật đèn ngủ ở mức thấp nhất, vẻ mặt đầy tham lam nhìn Tiêu Chiến trong bóng tối.

Hắn giữ mắt cá chân anh trong tay, bàn tay to lớn ôm lấy lòng bàn chân của Tiêu Chiến trong không trung, Vương Nhất Bác cúi đầu như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, vô cùng cẩn thận bắt đầu chạm vào từng tấc da thịt của Tiêu Chiến.

Một mắt cá chân đẹp như vậy, sẽ càng tuyệt vời hơn với một chiếc vòng chân. Hắn nghĩ đến cảnh tượng với Tiêu Chiến vài giờ trước, khi người đàn ông chỉ dám giẫm lên mũi giày hắn vì xấu hổ.

Không dám đặt lên đùi, Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến hơi cổ hủ và buồn cười. Hắn ngước nhìn người vẫn chưa tỉnh lại dù đã bị hắn sờ mó hồi lâu, vẫn thoải mái dang rộng tay chân.

Áo khoác được cởi ra, Tiêu Chiến kéo lớp áo lót lên do chăn hơi nóng. Anh không biết cảnh xuân mình vừa bày ra, cũng không biết Vương Nhất Bác đang dùng ánh mắt thế nào nhìn anh.

Không phải lỗi của mình, Vương Nhất Bác nghĩ. Hắn đưa tay chạm vào bụng Tiêu Chiến, tàn nhẫn đốt cháy mọi bộ phận nhạy cảm trên cơ thể người say, Tiêu Chiến vẫn kéo mạnh vạt áo, như chờ đợi ai đó xoa dịu ham muốn đáng thương của mình.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật xấu, nhưng Tiêu Chiến cũng chẳng hơn gì. Hắn vươn tay nắm lấy tay cầm vạt áo của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng kéo quần áo của người đàn ông xuống.

Người nằm trên gối dường như ngủ rất thoải mái, khiến Vương Nhất Bác nhớ đến mỗi đêm ở bên Tiêu Chiến mà lòng đầy luyến tiếc. Hắn rất thích khuôn mặt đang ngủ của Tiêu Chiến, trông anh ngoan ngoãn đến mức dễ bị người khác dụ dỗ.

Bị hôn cũng không tỉnh, môi áp sát vào nhau, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của Tiêu Chiến. Trong hơn nửa tháng, Vương Nhất Bác có thể ngửi rõ mỗi khi hắn và Tiêu Chiến ở gần nhau trong một cảnh quay.

Nó không phải mùi nước hoa, dường như là một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác thở ra một hơi, không biết mình đã ở lại bao lâu, mới miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi phòng Tiêu Chiến.

Trong hành lang, đạo diễn và nhà sản xuất cùng nhau quay lại, đạo diễn Lý cũng không uống nhiều nên gọi Vương Nhất Bác từ khoảng cách hơn mười mét.

"Đạo diễn Lý." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tiêu Chiến lại, nụ cười trên mặt khôi phục vẻ lịch sự thường ngày, bước tới trước mặt đạo diễn Lý, chưa đợi đạo diễn kịp hỏi đã chủ động giải thích: "Tôi sợ anh Chiến lúc nửa đêm thấy không thoải mái nên đã chăm sóc anh ấy một lúc."

Đạo diễn Lý hoàn toàn không nghĩ đến điều gì khác, nghe vậy, ông ngẩng đầu nhìn cửa phòng Tiêu Chiến. Ông ấy vẫn còn hơi say, chỉ "ồ" một tiếng vỗ vai Vương Nhất Bác.

"Ngày mai cậu có một cảnh với Tiêu Chiến... Các cậu, cảnh quay với Tiêu Chiến cứng nhắc quá. Sư phụ của cậu còn chậm, cậu ấy... cậu ấy có lẽ lần đầu gặp kịch bản đồng tính nên không quen. Nhất Bác cậu còn trẻ, nếu không có việc gì thì cứ đến trước mặt cậu ấy hôn hôn hít hít. Hôn rồi thì các cậu sẽ không còn cứng nhắc khi quay nữa. Haha..." Đạo diễn Lý lẩm bẩm. Trợ lý tỏ ý xin lỗi với Vương Nhất Bác, nhà sản xuất đã dựa vào tường từ lâu, không động đậy.

Vương Nhất Bác nói: "Tôi sẽ làm vậy."

"Nhưng mà cũng không thể thân thiết quá." Đạo diễn Lý lại xua tay lắc đầu: "Cậu chưa thể thân cận quá được. Cảnh này... cảnh của các cậu vẫn chưa đạt đến cao trào, nếu lúc đó hôn nhau, ờ... thế thì cảnh hôn hoặc cảnh ân ái sẽ dễ quay, muốn mơ hồ thì cậu và Tiêu Chiến phải mơ hồ hơn nữa... " Đạo diễn Lý huyên thuyên, cuối cùng được trợ lý nhắc nhở đỡ vào phòng. Vương Nhất Bác ở phía sau, nghe được giọng của đạo diễn Lý từ trong phòng truyền đến: "Sau này tôi sẽ cho cậu thêm thời gian để bồi đắp tình cảm!"

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì cho đến khi hành lang rơi vào im lặng. Vương Nhất Bác đứng một lát rồi đi về phòng Tiêu Chiến, hắn không có thẻ phòng nên lần này không thể trực tiếp xông vào.

Hơi ấm của Tiêu Chiến dường như vẫn còn ở trên tay, Vương Nhất Bác đưa đầu ngón tay lên mũi ngửi mùi thơm của Tiêu Chiến.

---

Tiêu Chiến đầu đau như búa bổ, khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, anh nhắm mắt lại, sờ đầu giường rồi cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt mà anh vẫn hay để bên cạnh.

Nước đầy, hơi ấm đánh thức Tiêu Chiến. Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm giác nôn nao khiến Tiêu Chiến nhất thời không thể thả lỏng.

Chậm rãi mở mắt, anh nhìn thấy trang trí quen thuộc của khách sạn, anh vỗ vỗ đầu, cảm giác được áo khoác đã bị cởi ra, giày tất đều vứt ở bên cạnh giường.

"Hừm..."

Những ký ức rời rạc khiến Tiêu Chiến khó có thể chấp nhận được. Eo bị ai đó đỡ từ ô tô đến thang máy, mọi chuyện xảy ra sau đó dường như có chút hư ảo.

Đôi mắt anh đờ đẫn, ngồi trên giường hồi lâu không nhúc nhích. Anh không chắc liệu ký ức của mình có phải là sự thật hay không, khuôn mặt anh đỏ bừng vì hoài nghi.

Thời gian trên điện thoại đã là 05 giờ chiều, Tiêu Chiến vẫn ngồi yên không dậy. Anh không trả lời khi chuông cửa reo, cho đến khi tiếng chuông biến thành tiếng gõ cửa cộc cộc.

"Đến liền." Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh lại, từ trên giường đứng dậy vẫn còn hơi choáng váng, ôm đầu từng bước một chạy ra, mở cửa mà không hỏi là ai.

"Anh Chiến." Là Vương Nhất Bác.

Khuôn mặt trước mặt khiến Tiêu Chiến choáng váng, trùng lặp với tất cả những cảnh tượng trong trí nhớ của anh.

Vương Nhất Bác tay phải vẫn đang bưng bữa tối, tay trái cuộn kịch bản lại. Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, cúi đầu nhìn đôi chân trần của Tiêu Chiến, đột nhiên cười hỏi: "Anh, sao anh không mang dép?"

"A... à." Tiêu Chiến tỉnh táo lại, cửa đã bị Vương Nhất Bác mở ra. Anh đành phải nghiêng người để Vương Nhất Bác vào, vừa nhìn người đàn ông bước đến sofa trong phòng khách và đặt hộp cơm xuống.

Kịch bản bị ném sang một bên, Vương Nhất Bác đang mở túi đóng gói rất cẩn thận. Tiêu Chiến nhắm mắt lại khi đóng cửa, anh không chắc những mảnh ký ức vụn vặt trong đầu là thật sự xảy ra hay chỉ là tưởng tượng trong cơn say của anh.

"Tối hôm qua sau khi đưa anh về phòng, em gặp đạo diễn Lý, ông ấy nói cảnh quay giữa hai chúng ta vẫn chưa ổn lắm. Bảo khi nào không có việc gì thì nên đến gặp anh, tiếp xúc với anh thường xuyên hơn. Nếu chúng ta quen thuộc rồi thì những cảnh quay chung có thể sẽ dễ dàng hơn. Không còn xấu hổ nữa." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói.

Hắn mở thức ăn được chuẩn bị đặc biệt ra, nhấc từng cái ra đặt lên bàn trà. Hắn thậm chí còn không nhìn về hướng phòng ngủ của Tiêu Chiến, ngồi trên sofa, rặt một vẻ lịch sự đến thăm tiền bối.

"Đạo diễn Lý... à, được được." Tiêu Chiến ngập ngừng trả lời. Anh hơi xấu hổ, có lẽ vì không đi dép, Vương Nhất Bác ăn mặc rất chỉn chu, thậm chí còn làm tóc và trang điểm.

"Em ăn trước đi, anh tắm rửa xong sẽ ăn sau." Tiêu Chiến nói.

Anh không hỏi nhiều, nhẹ nhàng vào phòng ngủ đóng cửa lại, cũng không đóng hết. Vương Nhất Bác có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm trong phòng ngủ.

Hắn không ăn hay làm bất cứ điều gì khác. Ngồi trên sofa lặng lẽ chờ Tiêu Chiến đến, mùi sữa tắm và dầu gội thơm nức. Tiêu Chiến với mái tóc ướt bước ra khỏi phòng, thay quần áo và ngồi trên một chiếc sofa khác cạnh Vương Nhất Bác.

Đó là một cảnh tượng rất bình thường, nhưng hai người không thân quen lắm. Vương Nhất Bác không nói nhiều, đưa đũa cho anh rồi bắt đầu ăn, ăn rất chậm rãi, không ngấu nghiến như hôm qua, vừa nhìn TV không bật trong phòng khách.

"Muốn xem TV không?" Tiêu Chiến chú ý tới, đứng dậy tìm điều khiển.

"Không." Vương Nhất Bác ngắt lời anh, lần này ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Tiêu Chiến: "Tối qua anh nghỉ ngơi có tốt không?"

Ánh mắt hai người trực tiếp gặp nhau, khiến Tiêu Chiến khó tránh khỏi xấu hổ. Thật ra anh hoàn toàn không biết cách hòa hợp với người khác, huống chi người trước mặt còn là đối tượng của những ký ức không thể chấp nhận được trong đầu anh.

Điều này khiến Tiêu Chiến rất khó chịu, thậm chí anh không còn sức để cầm đũa. Anh không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác mà nghe hắn nói tiếp.

"Anh Chiến đêm qua uống hơi nhiều."

"Cậu đưa tôi về à?" Tiêu Chiến hỏi: "Tối hôm qua."

Chủ đề đi đúng hướng, Vương Nhất Bác tiếp tục ăn cơm trong bát. Hắn trông không có gì lạ cả, gật đầu nói với Tiêu Chiến: "Vâng."

"Em thấy trợ lý của anh không cao, sợ anh ấy không thể đưa anh về. Em nghĩ chúng ta ở cùng một tầng nên đưa anh về cũng tiện hơn." Vương Nhất Bác nói.

Hắn không nói gì thêm, để chủ đề Tiêu Chiến còn muốn hỏi mắc kẹt tại chỗ. Tiêu Chiến đến sau bữa tối cũng không hỏi câu nào, máy sưởi trong phòng làm khô tóc anh, Vương Nhất Bác cầm kịch bản lên, bảo anh cùng mình thảo luận về cảnh quay ngày mai.

Vẫn là cảnh Trần Sinh yêu Lý Ngọc, để thuận lợi cho cảnh quay, họ cùng nhau vào phòng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác liếc nhìn chiếc giường được sắp xếp gọn gàng của Tiêu Chiến, quay người lại nói: "Chúng ta bắt đầu được chưa?"

Tiêu Chiến ngồi trên giường, bỏ kịch bản sang một bên, Vương Nhất Bác nắm chân anh, càng nóng hơn.

Vương Nhất Bác đang nói lời thoại của mình, nghe rất đúng theo kịch bản. Trong kịch bản, Trần Sinh xuất hiện, hắn ta giữ chân Lý Ngọc bằng cả hai tay và bắt đầu chơi đùa với chúng vô cùng tình cảm.

Sau khi Vương Nhất Bác nói xong, ngước lên nhìn sư phụ mình, Tiêu Chiến khẽ mở miệng định tiếp lời thoại, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôn Vương Nhất Bác.

"Xin lỗi." Rõ ràng hôm nay anh không thể nhập vai, không thể giẫm lên đùi đệ tử như Lý Ngọc trong kịch bản, còn cả cảnh dùng đầu ngón tay chỉ vào trán Vương Nhất Bác.

Không có camera, Tiêu Chiến lúc này không thể bình tĩnh được. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đóng chung với diễn viên khác thật khó khăn đến vậy, như thể sự nghiệp của anh đã gặp phải nút thắt ngay khi gặp Vương Nhất Bác.

"Không sao." Vương Nhất Bác buông chân Tiêu Chiến ra: "Anh vẫn chưa thân với em. Đạo diễn Lý nói chúng ta nên diễn chung vài lần thì sẽ quen thuộc hơn. Ông ấy bảo anh chưa từng đóng phim đồng tính. Nên vẫn chưa quen với nó lắm. "

Tiêu Chiến thật sự không quen với điều đó, nhưng không phải là do kịch bản đồng tính. Anh không thể nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, không thể giẫm chân lên đùi hắn lúc này.

​Điều đó rất mất tự nhiên, khiến Tiêu Chiến muốn rời đi ngay lập tức. Anh vừa mới cử động, lòng bàn chân đã đột nhiên bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác giữ lại: "Thử lại lần nữa đi."

Chỉ vậy thôi, Tiêu Chiến không có cơ hội từ chối. Vương Nhất Bác đã bắt đầu nói lời thoại của Trần Sinh, một lần nữa chơi đùa với đôi chân của Tiêu Chiến.

Những lời đó không rõ ràng, là sư phụ, Lý Ngọc cũng không thu được bất kỳ manh mối nào. Nhưng chân Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác nắm trong tay, mỗi lần vuốt ve đều khiến toàn thân anh run lên.

Chân anh không phải là bộ phận nhạy cảm, nhưng tay Vương Nhất Bác lại gãi gãi vào lòng bàn chân, ngón tay nhéo nhéo ngón chân của Tiêu Chiến, đoạn này không được viết chi tiết trong kịch bản.

Đạo diễn Lý cũng nói, để hai người thoải mái tự do phát huy. Ngứa ngáy đến mức Tiêu Chiến muốn vùng vẫy. Bắp chân của anh hoàn toàn được ôm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn nghệ sĩ trẻ tuổi hàng đầu này, đây là lần đầu tiên anh thấy có người nghiêm túc nhập vai như vậy. Nhưng anh không thể gián đoạn sự nhiệt tình với diễn xuất của chàng trai trẻ, anh run rẩy nói vài lời thoại tiếp theo.

Lý Ngọc cưng chiều Trần Sinh, anh ta đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, lúc này, đệ tử không kìm được những suy nghĩ trong lòng, đột nhiên ôm lấy sư phụ của mình như một đứa trẻ.

Vương Nhất Bác vồ lấy anh, kịch bản miêu tả như vậy. Hắn dùng hai tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, vuốt ve lên xuống có chút không kiên nhẫn và kiềm chế. Mặt hắn vùi vào ngực sư phụ, hắn có thể nghe thấy nhịp tim của Tiêu Chiến xuyên qua lớp quần áo mỏng.

Giống như sét đánh, toàn thân Tiêu Chiến bắt đầu có cảm giác kỳ quái, anh ngã về phía sau, theo bản năng ôm lấy Vương Nhất Bác để ổn định cơ thể. Trong kịch bản, đến lượt anh lên tiếng, lúc này anh nên chạm vào tóc Vương Nhất Bác, anh giơ tay lên nhưng không đặt xuống, Vương Nhất Bác đang nằm trong vòng tay anh thở mạnh, hơi nóng khiến Tiêu Chiến cảm thấy ngứa ngáy và nóng rực.

"Tối qua tôi... đã làm điều gì không nên làm sao?" Anh không nói lời thoại, khéo léo hỏi câu hỏi mà anh giấu kín trong lòng.

Tay anh chạm vào vai Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến không đẩy ra. Anh tưởng Vương Nhất Bác sẽ thả anh ra, nhưng hắn không làm vậy: "Anh không nên làm gì?"

"Ừm... hai chúng ta có làm điều gì không nên làm không?" Tiêu Chiến nhắm mắt hỏi.

Anh cảm thấy trí nhớ của mình chắc chắn là chính xác vì Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời. Lúc này, đôi tay đang ôm anh buông ra, Vương Nhất Bác lại lui về giường, như không còn chút luyến tiếc nào.

"Sư phụ, người đã nhớ ra chưa?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cái gì?" Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi, hẳn là thật.

Nhưng Vương Nhất Bác lại mỉm cười, hai má sữa nâng lên, trông đặc biệt vô hại, không giống như vẻ mặt lạnh lùng lúc bình thường: "Lúc ra khỏi thang máy, đỡ anh thật sự rất bất tiện, em không còn cách nào khác là phải bế anh. Em tưởng anh không nhớ nên không nhắc lại, sợ anh sẽ xấu hổ." Nói rất tự nhiên.

Tiêu Chiến do dự một chút, nhưng vẻ mặt Vương Nhất Bác lại không có vẻ lừa dối chút nào: "Chỉ vậy thôi à?"

Anh nhìn Vương Nhất Bác nghiêng đầu cau mày suy nghĩ, hai giây sau mới nói: "Em hỏi anh thẻ phòng ở đâu, anh không để ý đến em, em tự ý tìm, lục túi quần của anh, thật thất lễ. Em tìm thấy chìa khóa phòng rồi đỡ anh lên giường, cởi áo khoác, giày, tất, thấy cốc giữ nhiệt của anh ở đầu giường nên đun nước, sợ anh tỉnh dậy sẽ khát nước khó chịu."

Mặc kệ lớn hay nhỏ, Vương Nhất Bác đều đã suy nghĩ hết tất thảy. Hắn nhìn vào mắt Tiêu Chiến rồi nói: "Em ở bên cạnh anh đợi một lát, thấy anh không tỉnh lại cũng không cảm thấy khó chịu nên em rời đi. Khi ra ngoài em gặp đạo diễn Lý và nhà sản xuất Thẩm. Em trò chuyện với họ một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi."

Vương Nhất Bác giải thích rõ ràng mọi việc, khiến Tiêu Chiến không thể tìm ra lỗi. Giọng điệu của hắn chân thành đến mức nghe có vẻ không thể là nói dối được.

"Sao vậy anh?" Vương Nhất Bác hỏi: "Anh mất cái gì à?"

Một cảnh tượng đang diễn ra trong đầu Tiêu Chiến, giọng nói của Vương Nhất Bác phát ra.

--

"Anh Chiến, anh có muốn thử với em không?"

--

Tiêu Chiến không hiểu tại sao bóng tối ở cửa ra vào lại chân thực đến vậy. Anh thật sự đã mơ thấy Vương Nhất Bác sau khi say rượu, trong giấc mơ, Vương Nhất Bác đang tán tỉnh và hôn anh.

"Anh?" Vương Nhất Bác lại gọi, trầm tư hỏi: "Anh có thấy khó chịu không? Em nghĩ hôm qua tâm trạng anh không tốt."

Hóa ra tất cả chỉ là mơ, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu. Anh chưa bao giờ có giấc mơ chân thực như vậy, anh vẫn mơ hồ nhớ được hơi thở của Vương Nhất Bác khi hôn mình, trong mơ anh thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái, kích động ôm lấy vai Vương Nhất Bác.

Làm sao có thể... Làm sao có thể...

Tiêu Chiến lắc đầu phủ nhận, anh không dám nhìn mặt Vương Nhất Bác nữa, không hiểu tại sao mình lại mơ thấy hôn Vương Nhất Bác. Rõ ràng anh không phải gay.

"Anh rất tốt." Vương Nhất Bác đột nhiên nói.

Tiêu Chiến thoát khỏi dòng suy nghĩ, Vương Nhất Bác lại không có phản ứng gì mà tóm lấy chân anh. Có thể làm điều đó một lần nữa mà không còn ngượng ngùng, luyện kịch bản thế này thật sự rất hữu ích, họ sẽ dần quen với sự tiếp xúc ngụy trang này.

"Tôi rất tốt sao?" Anh cười ngượng nghịu, biểu cảm cứng đờ. Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang đùa giỡn mình, nếu anh tốt thì tại sao Từ An Kiều lại lừa dối anh?

Không ai thích bị lừa dối, và mọi người đều biết Tiêu Chiến bị cắm sừng. Người trong giới này, ai sau lưng ai còn chưa biết, anh không hiểu Vương Nhất Bác sao có thể nói anh rất tốt.

"Đương nhiên, em cảm thấy anh rất tốt." Vương Nhất Bác lại nói, hắn rất chân thành, ánh mắt tròn xoe nghiêm túc: "Người tốt như anh Chiến nhất định có rất nhiều người thích, chắc chắn cũng có nhiều người yêu anh."

Tiêu Chiến không nói nên lời, anh cảm thấy Vương Nhất Bác không hề nói dối. Cơn đau và tê dại ở chân truyền đến, anh nhận ra khoảng cách giữa mình và Vương Nhất Bác lúc này đã quá gần.

Tiêu Chiến nhấc chân lên để tránh lần nữa, anh cảm thấy mình vẫn phải xác nhận trước một điều, anh căng thẳng đến mức yết hầu run lên.

"Nhất Bác, cậu... là gay à?"

---

Ây nhô chào năm mới cạ nhà iu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro