Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16.

Tiêu Chiến không nghe được tiếng pháo hoa, sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại lời hắn nói. Anh không thể giấu được sự phấn khích trong lòng. Tình yêu thời trẻ cũng không có sự rung động và nhiệt tình như bây giờ.

Anh nhảy cẫng lên, lao vào vòng tay của Vương Nhất Bác, cả hai đều bị đánh bật ra sau. Hành động này không phù hợp với thân phận và tính cách của anh, nhưng trong đôi mắt của Tiêu Chiến lại tràn đầy ý cười.

“Sao em lại về?” Giọng anh ngạc nhiên. Vương Nhất Bác ôm eo anh quay hai vòng. Trên bầu trời vẫn còn pháo hoa, chỉ có hai người họ bí mật gặp nhau ở góc trường quay.

Họ ôm nhau, im lặng nhìn đối phương. Đêm tuyết lạnh giá đầy ngọt ngào, Vương Nhất Bác kéo áo khoác lên vai Tiêu Chiến.

“Nhớ anh.” Hắn nói.

Đôi môi khẽ chạm vào nhau, mặc dù chỉ mới xa nhau có một ngày. Xa cách đã nuốt chửng mọi lý trí của hai người, họ trốn trong bóng tối được áo khoác che chắn, giải tỏa nỗi nhớ nhung.

Đầu lưỡi chuyển động nhẹ nhàng, môi ngứa ngáy tê rần. Tiêu Chiến nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của Vương Nhất Bác, ánh mắt sáng ngời khi tách ra.

Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nghiêng người về phía trước tựa vào vòng tay của hắn. Pháo hoa Hoành Điếm đã hết từ lâu, Tiêu Chiến nhắm mắt nói: “Anh rất nhớ em.”

Đêm qua anh không ngủ được, không nhịn được nói: “Anh rất nhớ em.” Giờ không thể dùng lý do đối diễn nữa, hai người rón rén trở về khách sạn.

Bọn họ như kẻ trộm, lén lút trốn về khách sạn. Ngay khi vừa bước vào phòng Vương Nhất Bác đã ôm lấy anh từ phía sau. Cả hai quăng mình trên sofa, cơ thể dính chặt nhau.

Hai ngày nay Vương Nhất Bác rất mệt mỏi, nằm trên ngực Tiêu Chiến, không muốn đứng dậy. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiêu Chiến vuốt ve cổ và đầu xoa dịu tinh thần của Vương Nhất Bác.

“Đêm qua em nằm mơ, nằm mơ thấy anh ngủ không ngon giấc.” Vương Nhất Bác nói.
Hắn ôm Tiêu Chiến chặt hơn, vùi mặt vào ngực anh với nỗi nhớ nhung.

Tiêu Chiến ngày hôm qua thật sự ngủ không ngon, anh và Vương Nhất Bác dường như có mối liên kết tinh thần. Chàng trai đang nằm trên ngực ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu rồi xoa xoa mặt Tiêu Chiến.

"Sau đó em không thể ngủ được, muộn rồi nên em không dám gọi cho anh. Em nghĩ có lẽ mình đã lo lắng hơi quá. Không có em, chắc anh vẫn có thể ngủ ngon." Họ đều là người trưởng thành, không cần phải quá phụ thuộc vào nhau.

Tiêu Chiến nghịch tóc Vương Nhất Bác, làm rối mái tóc tạo kiểu của hắn. Người đàn ông này vội vã từ Tề Thành trở về, vẫn chưa tẩy trang lớp trang điểm trên mặt.

Tiêu Chiến lắc đầu, lấy khăn tẩy trang thường ngày trên bàn trà, lau mặt Vương Nhất Bác rất nhẹ, hơi thở hơi nặng. Anh lau lớp trang điểm trên mắt của Vương Nhất Bác, sau đó lại nhìn hắn.

Khăn ướt lại bắt đầu cọ xát nhẹ nhàng, Tiêu Chiến ngủ không ngon giấc. Vương Nhất Bác ở bên cạnh anh như đã thành thói quen, Tiêu Chiến sợ mình trong phút chốc không thể thích ứng được.

Nhưng từ Diêm Thành đến Tề Thành, Vương Nhất Bác phải bắt đầu tổng duyệt lúc 12 giờ trưa mai, mắt anh chua xót: “Phải đi ngay mà, em có ngốc không hả, lại lái xe về vội vàng như vậy?"

Thật ngốc mà, Vương Nhất Bác thậm chí còn không ngủ đủ giấc. Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng, nhưng anh không thể nói dối rằng không có Vương Nhất Bác thì anh vẫn có thể ngủ ngon.

Mắt và mũi anh nổi lên một tầng chua xót, anh ngượng ngùng ôm Vương Nhất Bác nói: “Chúng ta đều là người lớn, có thể tự chăm sóc bản thân. Anh lớn hơn em sáu tuổi, cũng không phải trẻ con."

Tiêu Chiến cố gắng tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất cảm động. Trên đời không nên có thêm một kẻ ngốc nào giống như Vương Nhất Bác, lái xe tới lui suốt mười tiếng đồng hồ chỉ để gặp anh.

Anh có thể cảm nhận được sự bận rộn của người trước mặt. Ngủ không đủ giấc, dưới mắt toàn là quầng thâm và bọng mắt. Anh đưa tay chạm vào chúng.

Vương Nhất Bác bế anh lên đi quanh phòng. Miệng ngâm nga một giai điệu, bàn tay to vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến.

Cảm giác giống như được nằm trong nôi, khiến Tiêu Chiến phì cười. Nỗi chua xót vừa rồi cũng dần tan biến, anh dựa vào vai Vương Nhất Bác: “Tự nhiên sao thế?”

Anh thích Vương Nhất Bác ôm mình, cảm thấy yên tâm khi lồng ngực của họ áp vào nhau. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về phòng ngủ, nói: “Dỗ con ngủ.”

Hắn đặt Tiêu Chiến lên giường, chống tay nhìn anh, Vương Nhất Bác biết anh chỉ đang giả vờ mạnh mẽ, thật ra trong lòng lại cần dỗ dành, yêu thương. Anh là một người trưởng thành, độc lập, nhưng trước mặt mình, Vương Nhất Bác hy vọng anh được làm một đứa trẻ.

"Vì ​​em quá nhớ anh. Vì ​​đêm qua em không ngủ được, không có anh ở bên, em không thể ngủ ngon nên đành phải lái xe về. Em muốn ngủ ngon với anh." Vương Nhất Bác nằm bên cạnh Tiêu Chiến, duỗi tay ra đan vào tay anh.

Cảm thấy còn chưa đủ, một lúc sau hắn bế Tiêu Chiến lên đặt anh nằm trên người mình, duy trì tư thế thân mật. Như thế Vương Nhất Bác mới cảm thấy thoải mái.

"Hôm đó em muốn nói gì với anh?" Tiêu Chiến hỏi lại hắn.

Anh nằm trên lồng ngực Vương Nhất Bác, có thể nghe thấy nhịp tim của hắn. Hai người nhéo ngón tay nhau có chút trẻ con. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, đắp chăn cho anh.

"Em muốn nói với anh... Em đã bắt đầu nhớ anh trước cả khi lên xe. Em không muốn đi ghi hình, cũng không có hứng thú làm việc. Chỉ muốn ở bên anh, không muốn đi đâu cả."

"Sao em không nói cho anh biết?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi hắn.

Anh chặn ánh sáng chiếu vào mặt Vương Nhất Bác, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chỉ nhìn anh với ấm áp và tình cảm. Vương Nhất Bác vòng tay ôm Tiêu Chiến và nói: “Em sợ gây áp lực cho anh.”

Vương Nhất Bác lúc nào cũng nghĩ cho Tiêu Chiến, càng khiến anh không muốn xa hắn. Ngay cả khi chỉ cần hai ba ngày nữa hoàn thành công việc là có thể đi cắm trại với Vương Nhất Bác, anh vẫn cảm thấy thật lâu.

Anh không có kế hoạch gì cho khoảng thời gian tiếp theo, chỉ có một hai sự kiện phải tham dự cho đến Tết Nguyên Đán. Tiêu Chiến đã bắt đầu mong chờ cuộc sống tự do cùng Vương Nhất Bác, mong chờ kỳ nghỉ của riêng mình.

"Anh không thể ngủ ngon được." Vì vậy anh ngừng giả vờ và nói sự thật với Vương Nhất Bác. “Em không ở bên, anh cứ thao thức cả đêm.”

Anh cũng nhớ Vương Nhất Bác, còn tưởng rằng Vương Nhất Bác đã mở cửa quay lại cùng anh. Sáng nay Tiêu Chiến tỉnh dậy, cảm thấy trống rỗng. Anh không quen với việc không có Vương Nhất Bác trong đoàn phim.

Tiêu Chiến cảm thấy mình đã thay đổi. Anh nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác kể hắn nghe mấy chuyện thú vị hôm nay.

"Em thì sao? Đi ghi hình không có gì vui à?" Tiêu Chiến hỏi.

Thực ra chẳng có gì thú vị cả. Vương Nhất Bác chỉ coi đó là công việc. Hắn nghe Tiêu Chiến nói: “Thật ra, chương trình mà em debut lúc đó đã mời anh làm khách mời.”

“Khi nào vậy?” Suy nghĩ của Vương Nhất Bác bị thu hút.

"Anh chỉ nhớ ra khi xem chương trình gần đây." Tiêu Chiến nói: "Hình như là tập thứ tám, một tháng trước trận chung kết, đoạn phải trình diễn chung với khách mời. Khi đó, tổ chương trình đã mời anh." Tiêu Chiến là diễn viên và cũng là một ca sĩ.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, hắn chăm chú nhìn Tiêu Chiến đang nằm trong lòng mình. Hắn không thể nằm yên được nữa, ngồi dậy, gần Tiêu Chiến hơn.

Tiêu Chiến nhận thấy tâm trạng Vương Nhất Bác không ổn liền đưa tay chạm vào ngực hắn.

"Sao anh không tới?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu: “Lúc đầu anh đã đồng ý, nhưng gần đến ngày thì đoàn phim xảy ra chuyện.”

Vương Nhất Bác không hề biết giữa hắn và Tiêu Chiến lại có chuyện như vậy. Dù bây giờ đã quá muộn để nói ra điều này nhưng rất có thể quỹ đạo cuộc đời hắn và Tiêu Chiến sẽ hoàn toàn khác.

"Nhưng chúng ta đã đoàn tụ rồi phải không?" Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt đầy mất mát của Vương Nhất Bác.

Thật ra anh đã nhớ chuyện này từ lâu nhưng chưa bao giờ nói với Vương Nhất Bác. Bây giờ anh cảm thấy mình không nên giấu giếm Vương Nhất Bác thêm nữa.

Hắn lại hôn Tiêu Chiến, vẫn có chút miễn cưỡng. Tim đập thình thịch, hắn kìm nén bản thân, hỏi anh: “Nếu lúc đó anh tham gia chương trình, anh có hợp tác với em không?”

Vương Nhất Bác tập nào cũng đứng top 1. Hắn có quyền là người đầu tiên chọn khách mời.

Mặc dù đã là quá khứ nhưng Tiêu Chiến vẫn tưởng tượng ra một khả năng trong đầu. Anh chắc chắn rằng mình sẽ chọn Vương Nhất Bác. Lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác trên trường quay, anh đã cảm thấy người này thật khác biệt.

“Nếu Nhất Bác chọn anh, anh nhất định sẽ chọn em.” Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, cắn mạnh vào môi Tiêu Chiến. Cảm thấy trái tim mình được lấp đầy, tưởng tượng cảnh bọn họ sẽ gặp nhau thế nào.

Có lẽ hắn sẽ cướp Tiêu Chiến khỏi tay Từ An Kiều từ nhiều năm trước? Có lẽ họ sẽ yêu nhau từ rất lâu.

“Tiêu Chiến.” Hắn gọi tên Tiêu Chiến, động tác có chút gấp gáp, nhưng sẽ không làm Tiêu Chiến bị thương. "Em yêu anh."

"Em đã yêu anh từ rất lâu rồi, em rất yêu anh, vô cùng yêu anh, mãi mãi chỉ yêu mình anh." Một loạt lời yêu thương khiến toàn thân Tiêu Chiến nóng lên.

Anh bị Vương Nhất Bác đẩy xuống giường, vừa hôn vừa nói. Tính cách của Tiêu Chiến luôn dè dặt. Anh nhớ cho đến bây giờ anh vẫn chưa bày tỏ tình cảm của mình với Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất yêu anh, không sợ tương lai hay thay đổi. Hắn không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với Tiêu Chiến, gần như hy sinh tình yêu của mình cho anh.

Bọn họ triền miên trong cơn say tình, Vương Nhất Bác một lần nữa lấp đầy Tiêu Chiến bằng tuổi trẻ nhiệt huyết. Anh tóm lấy lưng Vương Nhất Bác, để lại dấu vết trên đó.

"Nhanh lên... Nhất Bác." Anh muốn tình yêu của Vương Nhất Bác đạt đến cao trào.

Anh vừa khóc vừa gọi tên Vương Nhất Bác, nói những điều mà hắn thích nghe. Khi Tiêu Chiến nói ra những lời đó, anh cảm thấy khoái cảm trong cơ thể càng trở nên mãnh liệt hơn.

Ra ra vào vào. Bụng anh no căng, được ôm vào phòng tắm lau chùi. Ngày nào anh cũng được ru ngủ, hôm nay anh cũng chủ động đưa đầu ngực vào miệng Vương Nhất Bác.

"Muốn ăn..." Tiêu Chiến vẫn có chút xấu hổ.

Anh thích sự thoải mái và cảm giác an toàn mà Vương Nhất Bác mang lại. Anh vừa xoa tai Vương Nhất Bác vừa được hắn mút, nhưng hôm nay anh lại không cảm thấy buồn ngủ.

Tiêu Chiến xoa xoa, cố gắng dỗ Vương Nhất Bác ngủ một lát. Anh cảm thấy lực mút ngày càng dịu dàng, cúi đầu xuống, Vương Nhất Bác đã nhắm mắt lại.

Miệng và lưỡi chỉ có thể liếm mút theo bản năng. Tiêu Chiến cuối cùng cũng lấy hết can đảm cúi đầu ghé sát vào tai Vương Nhất Bác. Yết hầu khẽ lăn, hơi thở ấm áp.

“Anh yêu em.” Cuối cùng anh cũng nói.

Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác đã ngủ rồi, không ngờ người đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra. Tiêu Chiến lại bị đè xuống giường, ánh mắt Vương Nhất Bác không còn buồn ngủ như lúc nãy nữa, hoàn toàn tỉnh táo.

“Nói lại lần nữa.” Hắn siết chặt vai Tiêu Chiến, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"..." Tiêu Chiến biết tối nay mình không thể trốn thoát được. Anh dùng ngón tay chạm vào sống mũi Vương Nhất Bác, nhìn vào mắt hắn nói: "Anh yêu em rất nhiều."

Không có bất kỳ kích thích nào, Tiêu Chiến tận mắt nhìn thấy hắn cứng lên lần nữa. Vương Nhất Bác hưng phấn dụi vào ngực anh: “Lại lần nữa… lại lần nữa.”

Giấc ngủ như mong đợi hoàn toàn không xảy ra, mãi đến sáu giờ sáng, hai người mới nhận ra đã đến lúc phải tách ra. Vương Nhất Bác miễn cưỡng đứng dậy khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, lúc bước đi vang lên tiếng rầm rập.

Bụng Tiêu Chiến căng đầy, hiện tại có chút tức giận. Anh đá vào ngực Vương Nhất Bác: “Em còn phải lái xe đó.”

Anh lo Vương Nhất Bác không nghỉ ngơi đầy đủ, hắn thì ngược lại lại nắm lấy mắt cá chân của anh, hôn hôn lên. Vương Nhất Bác phải vội vàng trở về Tề Thành, nhanh chóng mặc quần áo, cả đêm vui vẻ đến nỗi má sữa muốn bay lên.

“Không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ rất mệt đấy.” Tiêu Chiến nói thêm. Vương Nhất Bác mặc quần áo, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bĩu môi: “Đừng nghịch.”

Anh đang nói chuyện đoàng hoàng, nhưng Tiêu Chiến lại không phải đối thủ của Vương Nhất Bác về độ “mặt dày”. Họ trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng, Vương Nhất Bác nói: “Thức ba ngày ba đêm cũng không sao.”

Thật sự đã quá muộn, Tiêu Chiến ôm hắn lần nữa. Vương Nhất Bác dựa vào trong ngực Tiêu Chiến, cả hai đều không dám nói lời tạm biệt.

"Tối nay em lại về." Vương Nhất Bác nói, hắn không có việc gì làm sau buổi tổng duyệt. "Đợi em trong khách sạn nhé, không ai biết em ‘kim ốc tàng kiều’ đâu."

Tiêu Chiến gật đầu, nhìn Vương Nhất Bác rời đi. Anh cuộn tròn ôm mình thành quả bóng, nằm trên gối của Vương Nhất Bác đến bình minh.

Cảm giác đó lại đến, Tiêu Chiến biết mình cũng không khá hơn Vương Nhất Bác là bao. Toàn thân anh đau nhức, muốn được ôm lần nữa, anh đang mong chờ màn đêm mau buông xuống.

---

Vài ngày sau, cảnh quay cuối cùng cũng hoàn thành, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến được đến khu cắm trại như ý muốn. Tiêu Chiến rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc trực thăng đậu trên tuyết, Vương Nhất Bác thậm chí còn ngồi ở ghế lái.

“Đến đây.” Hắn vẫy tay về phía Tiêu Chiến.

"Chúng ta sẽ đi bằng trực thăng ư?" Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi.

Vương Nhất Bác quay đầu nhướng mày nhìn anh, lấy ra một tập tài liệu. “Hai năm trước em từng đóng vai phi công, còn thi lấy bằng đấy nhé.”

Hắn quay lại thắt dây an toàn cho Tiêu Chiến, sau đó giải thích những biện pháp đề phòng khi bay. Tiêu Chiến nhớ ra trước đây, Vương Nhất Bác nói người không giữ lời hứa sẽ biến thành chuột lái máy bay.

Vương Nhất Bác đã giữ lời hứa nhưng vẫn trở thành kẻ ngốc lái máy bay. Chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất và hướng tới đích đến của họ.

"Beita Beita." Vương Nhất Bác giơ tay giả làm máy liên lạc.

Tiêu Chiến ngớ người một lát mới mỉm cười giơ tay lên: "Beita nhận lệnh, Shuke có gì cần chỉ thị?"

Họ vẫn ngầm hiểu nhau, ở vùng ngoại ô hoang vắng, dưới trực thăng là tuyết vô tận, họ bay lên không trung như có cánh.

"Tôi là phi công Shuke. Nhiệm vụ hôm nay là..." Hắn nhìn Tiêu Chiến: "Đồng hành cùng Beita đến nơi xa nhất trên thế giới."

Trực thăng từ từ hạ cánh, trước mặt là một hồ băng. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dỡ thiết bị xuống dựng lều trước hồ băng. Họ đã chuẩn bị “đồ nghề” rất kỹ, cùng nhau đào hố trên băng.

Trong hồ có cá, hai người cùng nhau câu cá giữa cái hố nhỏ. Một đống lửa đốt trên mặt đất, trời dần tối cũng không thấy lạnh.

Họ bắt được vài con cá nhưng không có con nào lớn. Ngồi trước lửa trại ăn cá nướng chỉ thêm muối thôi nhưng vẫn rất ngon và vui vẻ.

Bầu trời đầy sao vào một đêm tuyết rơi ở ngoại ô rất đẹp, hai người cùng nằm trong lều ngắm sao.

“Cá không ăn mồi.” Hồi lâu không bắt được cá, Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác: “Cá đang ngủ.” Anh ngáp một cái, cũng hơi buồn ngủ.

“Hai con chuột cũng sắp đi ngủ rồi.” Vương Nhất Bác trêu Tiêu Chiến, đặt lưỡi câu sang một bên. Trong lều của họ còn có một đống lửa để sưởi ấm, hai người ôm nhau vẫn có chút ấm áp.

Hạ lều xuống, vẫn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao trên đầu. Tiêu Chiến lắc đầu: "Beita và Shuke không phải chuột..."

Anh ngủ thiếp đi, nhưng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Vương Nhất Bác không có ở đó. Trên đỉnh lều có thể ngắm mặt trời mọc.

Anh biết Vương Nhất Bác nhất định ở gần đây nên đứng dậy mở lều nhìn xem. Bầu trời vẫn chưa bừng sáng hoàn toàn, vừa mới được tô điểm bởi ánh ban mai. Vương Nhất Bác quay lưng về phía lều, đắp người tuyết.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi hắn, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn lại. Hắn bước tới ôm lấy Tiêu Chiến và nói: “Chào buổi sáng, em muốn gọi anh dậy ngắm bình minh, nhưng sao anh lại tự dậy?”

Tiêu Chiến híp mắt, tựa đầu vào tai Vương Nhất Bác. “Anh mơ thấy em đang đắp người tuyết cho anh, nên muốn dậy xem.”

Anh dỗ dành Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại thích mấy kiểu như này. Đôi mắt liền biến thành mắt cún tròn xoe, vội vàng đứng dậy chỉ người tuyết mình đã làm cho Tiêu Chiến.

Họ cùng nhau ngắm bình minh. Tiêu Chiến dựa vào cánh tay Vương Nhất Bác, cảm thấy tràn đầy sức sống. Lúc lên trực thăng, anh còn hà hơi trên kính.

Trực thăng rất ồn, họ vẫn chưa cất cánh. Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào tay Vương Nhất Bác. Anh có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ, cho hắn xem một trái tim nhỏ trên cửa sổ.

"Gửi cho phi công Shuke." Tiêu Chiến có vẻ trẻ con hơn một chút, lông mày cong lên khi anh cười. Tình yêu khiến anh rạng rỡ và xinh đẹp hơn trước.

Hai người làm tổ trong nhà Vương Nhất Bác, mèo con đang ở nhà bố mẹ Tiêu Chiến cũng được đón về. Nhưng Kiên Quả không được phép vào phòng ngủ vào ban đêm, Vương Nhất Bác đã dạy nó ngủ một mình.

“Bố là của papa.” Hắn lảm nhảm với mèo con khi Tiêu Chiến đang tắm.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến năm mới. Hai sự kiện cuối năm của Vương Nhất Bác trước thềm năm mới đều diễn ra suôn sẻ. Hắn hy vọng công việc sẽ sớm kết thúc, bởi vì hôm nay Tiêu Chiến được nghỉ, vẫn đang đợi hắn ở nhà.

Giới truyền thông không ngừng đặt câu hỏi trong buổi phỏng vấn. Vương Nhất Bác là cái tên hot bỏng tay trong showbiz, ngay cả vệ sĩ cũng không thể ngăn cản những người phỏng vấn vây quanh.

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười lịch sự, đúng lúc này, một câu nói đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh tại hiện trường.

"Thầy Vương Nhất Bác!" Một phóng viên giơ camera lên, trên màn hình hình như đang phát thứ gì đó.

Điện thoại của tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt vang lên, một hot topic vừa leo thẳng lên hotsearch. Đoạn video giống hệt những gì phát trên camera của phóng viên.

Cái ôm thân mật trên phim trường vào đêm giao thừa, những bức ảnh Vương Nhất Bác ra vào phòng của đoàn làm phim Tiêu Chiến, bóng dáng mơ hồ của hai người đang cắm trại ở ngoại ô.

“Mối quan hệ giữa anh và thầy Tiêu là gì?!” Phóng viên đổ xô đến hỏi.

"Anh Vương, anh là người chen chân vào hôn nhân của người khác à?"

"Thầy Vương…"

"Thầy Vương Nhất Bác!"

Các vệ sĩ xông tới đẩy lùi tất cả các phóng viên vây quanh Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đứng giữa thảm đỏ với chiếc micro trên tay. Toàn bộ sự kiện được truyền hình trực tiếp.

Khi mọi người cho rằng Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi thì hắn, đang được các vệ sĩ vây quanh, đã cầm micro lên. Vương Nhất Bác ngước nhìn các phóng viên trước mặt, rồi nhìn vào camera đang phát sóng trực tiếp.

"Tôi yêu Tiêu Chiến, tôi đang theo đuổi anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro