Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.

Nhiệt độ trong lều không ngừng tăng lên, Vương Nhất Bác ngồi xuống ôm lấy người trước mặt. Khuôn mặt hắn tràn đầy sự hài lòng và dịu dàng, khóe môi cũng khẽ khàng nở một nụ cười tươi.

Hắn thấy Tiêu Chiến đỏ mặt vì mấy lời sến sẩm "Anh nhớ em". Môi anh vẫn còn hơi đỏ và sưng, Vương Nhất Bác dùng miệng chạm vào.

“Em cũng rất nhớ Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác chân thành nói. Hắn bày tỏ tình yêu của mình bằng hành động, chiếc đèn mini rong lều cũng nóng đến sắp bốc cháy.

Thời gian nghỉ trưa không còn nhiều, bữa trưa cũng phải vội vã. Vương Nhất Bác mang đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn lên.

"Sáng nay em chiên món này." Vương Nhất Bác đặt một đĩa trứng ráng vàng trước mặt Tiêu Chiến.

"Trứng chiên?" Tiêu Chiến thật ra hơi mệt, nhấc tay cũng khó. Vương Nhất Bác nhận ra sự mệt mỏi của anh nên dùng đũa gắp trứng đưa lên miệng.

“Cắn một miếng xem.” Hương vị trứng rất bình thường, Tiêu Chiến cắn hai miếng cũng không thấy vị gì đặc biệt.

Nhưng mùi vị có chút khác với trứng. "Có vẻ hơi tanh, có mùi..." Tiêu Chiến cau mày nói: "Có mùi rất lạ."

Anh không thích lắm, Vương Nhất Bác cũng không đút cho anh nữa. Nụ cười trên mặt hắn có chút ác ý, hắn ngồi cạnh Tiêu Chiến nói: “Không phải trứng.”

Hắn nghĩ Tiêu Chiến rất đáng yêu, cụng đầu vào bàn tay đang giơ lên ​​của Tiêu Chiến: “Trứng đà điểu, anh còn có thể nếm ra được mùi vị trứng à?”

"Trứng đà điểu?" Tiêu Chiến chưa từng ăn trứng đà điểu, trong mắt kinh ngạc. Anh chạm vào đầu Vương Nhất Bác, vuốt vuốt tóc hắn, sau đó véo vào tai người trước mặt.

“Không phải hôm trước anh nằm mơ thấy nó vứt anh xuống đất hay sao? Để trừng phạt cái tội làm đau Tiêu Chiến, chúng ta phải ăn trứng nó đẻ.” Lý do của Vương Nhất Bác cũng rất ngây thơ.

Nhưng giọng điệu của hắn làm như mình vô cùng có lý, Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị. “Ai thèm quan tâm đến giấc mơ chứ?” Tiêu Chiến nhéo nhéo mặt hắn, cảm thấy trong mắt Vương Nhất Bác lấp lánh ánh sao.

Vương Nhất Bác nắm tay anh đặt lên đùi mình. Ngón tay họ đan vào nhau không muốn buông ra, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dùng vai của hắn đụng vào vai Tiêu Chiến: “Ai bảo nó làm anh bị thương?”

Hắn đang tức giận với con đà điểu trong giấc mơ, e rằng trên đời này chỉ có mình Vương Nhất Bác là như vậy. Hắn cố tình nghiêng người nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: “Lần sau anh cưỡi lên em, em sẽ không làm anh bị thương.”

Lời của hắn có gì đó sai sai, nhưng việc hắn lôi kéo Tiêu Chiến “chống đẩy” vào buổi tối là sự thật. Dù đã nhiều lần chứng kiến ​​sức mạnh của Vương Nhất Bác nhưng Tiêu Chiến vẫn thở dài trước sức trẻ của hắn.

Thân hình rõ ràng không vai u thịt bắp, nhưng tỷ lệ vai lưng vô cùng tuyệt vời. Cơ lưng của Vương Nhất Bác rất đẹp, chỉ trong một hơi thở hắn có thể chống đẩy hàng chục cái.

“Còn khỏe hơn đà điểu.” Hắn đỡ Tiêu Chiến nằm lên giường, anh quay đầu lại khen hắn.

Tiêu Chiến thầm nghĩ Vương Nhất Bác còn tốt hơn đà điểu rất nhiều, nhưng anh lại cố tình không muốn nói với hắn. Tâm trạng của anh đã tốt hơn, kéo dài âm cuối bằng giọng mũi.

"Có ý gì?" Vương Nhất Bác nghe được ý đồ của Tiêu Chiến, trực tiếp lật người nằm xuống giường.

"Thì mạnh hơn nó một chút thôi." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, mỉm cười dựa vào hắn. “Bài tập” vừa rồi khiến Vương Nhất Bác đổ mồ hôi một chút, cơ bắp của hắn bóng mồ hôi.

Tiêu Chiến dùng ngón tay lau hạt mồ hôi, lúc ngẩng đầu lên, anh bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào mình. Mồ hôi trên ngón tay vừa ẩm vừa nóng, Tiêu Chiến gõ nhẹ vào chóp mũi Vương Nhất Bác.

"Mạnh hơn một chút?" Tiêu Chiến không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần.

"Chỉ là a hahaha, đừng! Đừng, em làm gì vậy!" Anh bị cù vào eo, bí mật nhỏ đã được Vương Nhất Bác khám phá trong cảnh thân mật đầu tiên.

Tiếp xúc lâu ngày cũng không khiến Tiêu Chiến quen với sự đụng chạm bất ngờ của Vương Nhất Bác, ngược lại càng lúc càng nhạy cảm hơn. Vừa rồi anh vẫn đang nằm trên người Vương Nhất Bác, nhưng kích thích đột ngột ở thắt lưng khiến Tiêu Chiến muốn ngồi dậy.

Không thể dùng sức, cả người chỉ có thể vặn vẹo trên người hắn.

"Đừng, Nhất Bác... Nhất Bác…" Thật ra Vương Nhất Bác không dùng nhiều lực, nhưng Tiêu Chiến quả thật không chịu được kích thích thế này.

Anh đoán được Vương Nhất Bác sẽ cù mình, nhưng khi bị cù thật, anh vẫn không thể phản kháng. Ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn lên, Tiêu Chiến nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác thở hổn hển.

“Em làm gì vậy?” Anh nhẹ giọng phàn nàn, răng thỏ cắn vào vai Vương Nhất Bác.

Vị hơi mặn nhưng Tiêu Chiến không chán ghét chút nào. Vương Nhất Bác ôm eo anh, sờ đến mông.

“Là anh khiêu khích trước mà, còn hung dữ với em.” Vương Nhất Bác vừa ăn cướp vừa la làng, quay đầu hôn lên môi Tiêu Chiến.

Họ lại dính vào nhau, vừa rồi Tiêu Chiến vẫn đang phàn nàn về Vương Nhất Bác. Lúc này anh cũng đã mê mẩn cảm giác hôn nhau, cho dù chiều nay hai người có quay nhiều cảnh hôn, cũng khó có thể thỏa mãn.

Cả hai quấn quít không rời, dù đang thiếu dưỡng khí. Họ trốn trong khách sạn, trốn trong phòng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không dám mang hành lý qua, trên người vẫn mặc đồ ngủ và quần lót của Vương Nhất Bác.

Hắn không thích mặc đồ ngủ khi ngủ, bí mật chỉ được khám phá sau khi anh thực sự thân với Vương Nhất Bác. Đùi bị nhào nặn, vì giữ dáng nên nam diễn viên có rất ít thịt trên người. Nhưng bẩm sinh Tiêu Chiến lại vượt trội hơn người. Vương Nhất Bác cảm thấy toàn bộ da thịt trên cơ thể Tiêu Chiến đều tập trung ở mông và đùi anh.

Chân anh hơi tê vì bị tát, những âm thanh ái muội vang vọng trong không khí. Tiêu Chiến vừa vặn mông, Vương Nhất Bác liền đắp chăn cho anh. Anh vòng tay ôm lấy Vương Nhất Bác, hôn hắn, không muốn buông ra.

Hầu hết các cảnh quay ngày mai đều là cảnh hôn, hai diễn viên chính biết họ đối diễn trước cũng không có gì sai. Chỉ là nếu đứng trước ống kính sẽ không đỏ mặt như vậy, ánh mắt nhìn nhau cũng không đầy khao khát.

"...Sao anh lại hung dữ với em được chứ?" Tiêu Chiến nói sau khi hít một hơi thật sâu. Anh giả vờ đánh vào miệng Vương Nhất Bác, nhưng không dùng ngón tay.

Tiêu Chiến đặt tay lên mặt Vương Nhất Bác, nhìn vào mắt hắn qua kẽ tay. Anh giơ tay lên cố đứng dậy, nhưng giây tiếp theo đã bị bắt đặt trở lại giường.

"Đừng..." Nhưng muộn rồi, lúc này Tiêu Chiến chỉ có thể cầu xin lòng thương xót.

Anh quỳ lên eo Vương Nhất Bác, cúi xuống nhẹ nhàng nói với hắn: “Hôm nay anh mệt rồi, chúng ta đừng giỡn nữa, được không?”

Anh biết Vương Nhất Bác muốn làm gì, dù sao nằm dưới thân hắn cũng rất sướng. Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhấc mông lên, nhưng anh không muốn Vương Nhất Bác tiếp tục.

Anh đã bay cả chuyến bay dài, buổi trưa còn “làm bài tập”. Lúc quay phim vào buổi chiều anh vô cùng buồn ngủ. Trở về phòng thậm chí còn không mở nổi mắt khi Vương Nhất Bác ôm vào giường.

Phòng tắm bừa bộn, giờ cũng khó mà nằm yên trên giường. Anh biết mình không nên cố ý khiêu khích Vương Nhất Bác, nên nắm lấy tay hắn lắc lắc.

Trước đây, Tiêu Chiến không bao giờ có thể tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ như thế này, gặp được Vương Nhất Bác chính là một bước ngoặt trong đời anh.

“Em có mạnh hơn đà điểu không?” Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, kéo anh lại để anh nằm trong vòng tay mình.

Tiêu Chiến nằm sấp nhắm mắt lại, giọng ngái ngủ nói: "Em là nhất... Vương Nhất Bác là số một."

Anh không nói dối, trên môi nở nụ cười. Biết Vương Nhất Bác dễ dụ nên lại bị kéo xuống hôn lần nữa, Tiêu Chiến ngay cả khi hôn lại cũng cảm thấy buồn ngủ.

Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến mệt mỏi, cũng không muốn bắt nạt anh nữa. Hắn thay đổi tư thế thoải mái để Tiêu Chiến nằm xuống. Ham muốn của hắn nổi lên vì Tiêu Chiến, anh nhẹ nhàng xoa xoa lên.

"Anh ơi, anh phải nói gì đó để dỗ nó, nếu không nó sẽ không ngủ đâu.” Vương Nhất Bác giả vờ lừa Tiêu Chiến.

Nhưng động tác của hắn lại vô cùng dịu dàng, bàn tay to lớn vuốt ve gáy Tiêu Chiến dỗ anh ngủ, Tiêu Chiến sờ sờ lỗ tai hắn: “Vương Nhất Bác tốt nhất trên đời sẽ cho anh ngủ.”

Giọng anh nhỏ dần, Tiêu Chiến thấy mình đã rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Cơ thể anh được bao bọc trong niềm vui ấm áp và dễ chịu, anh cảm thấy mình nhất định sẽ có một giấc mơ ngọt ngào.

Chứng khó ngủ trước đó đã được chữa khỏi. Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ đến điều gì khác trước khi đi ngủ. Thế giới của anh tràn ngập tình yêu.

Đồ lót đã được cởi bỏ và đồ ngủ cũng được cởi nút. Tiêu Chiến phối hợp với hành động của Vương Nhất Bác, cho phép bản thân nghiện chứng tình dục mang tên Vương Nhất Bác.

Anh có thể vẫn cương trực, nhưng không cần phải nhàm chán như thế. Niềm vui liên tục ập đến khi Vương Nhất Bác bước vào, người bên dưới chỉ cẩn thận xoa nắn một lúc rồi mãn nguyện dừng lại.

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến càng thêm thỏa mãn, anh dùng mặt cọ cọ trán Vương Nhất Bác.

“Bé ngoan.” Được bạn nhỏ nhỏ hơn sáu tuổi dỗ dành, Tiêu Chiến chủ động dâng phần ngực của mình lên. Anh đã quen với “bài tập” của Vương Nhất Bác trước khi đi ngủ, ba ngày mất ngủ ở Ý đã được bù đắp.

Đầu ngực bị mút, Tiêu Chiến hài lòng ngủ thiếp đi.

---

Mùa đông lạnh giá không còn khắc nghiệt nữa, trường quay cũng trở nên vui tươi vì có hai nhân vật chính. Thậm chí, đạo diễn Lý còn nói rằng tính cách của Tiêu Chiến vui vẻ hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu quay. Ông ấy còn cười đùa liệu bước sang tuổi 30 có phải là trở ngại hay không, nói anh trước khi bước sang tuổi 30 rất trầm tĩnh.

Chỉ có Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mới biết lý do. Họ cứ nhìn nhau cười dưới ống kính, không rời xa nhau ngay cả khi đang quay.

"Rất tốt, nhập vai rất nhanh." Đạo diễn Lý khen ngợi trước máy quay. Ông cảm thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là hai diễn viên chính tốt nhất mà ông từng hợp tác.

Yếu tố tình dục và bầu không khí vừa đủ. Phải đến cuối tháng 12, quá trình quay phim kéo dài ba tháng mới kết thúc, vẫn còn một số cảnh trống phải quay vào mùa xuân.

Vương Nhất Bác đóng máy vài ngày trước cuối năm. “Ngày mai em có đi Tề Thành không?” Buổi tối Tiêu Chiến hỏi hắn.

Chương trình tìm kiếm tài năng còn kỳ cuối, Vương Nhất Bác phải đến Tề Thành để ghi hình tập cuối. Hắn gật đầu, “Em phải tham dự một bữa tiệc vào ngày đầu năm.”

Tiêu Chiến đã biết điều này, nhưng anh vẫn cảm thấy thất vọng khi tận tai nghe Vương Nhất Bác nói. Tính chất công việc của họ là không thể tránh khỏi việc chia xa nhiều hơn sum họp.

Vai diễn của anh vẫn chưa xong, anh phải ở lại đoàn phim vào đêm giao thừa. Vương Nhất Bác từ Tề Thành vội vã trở về Diêm Thành cũng không phải chuyện dễ. Anh chỉ hơi lạc lõng chốc lát, Tiêu Chiến đã điều chỉnh lại tâm tình.

“Vậy chúng ta cùng nhau đón Tết Nguyên đán nhé.” Thực ra anh cũng biết mình có phần phụ thuộc vào Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến lại không muốn phủ nhận nó.

Vương Nhất Bác duỗi ngón út, nhướng mày yêu cầu Tiêu Chiến ngoắc tay cùng mình: “Ngoắc tay đóng dấu, trăm năm không được phép đổi, ai nói dối sẽ biến thành..."

"Biến thành chuột," Vương Nhất Bác nói, "Biến thành chuột lái máy bay đưa nhau vòng quanh thế giới."

"Đó là Shuke." Tiêu Chiến sửa lại.

Vương Nhất Bác không phản bác, ôm Tiêu Chiến, hôn rồi lại hôn. Hắn vội vã đến sân bay khi trời gần sáng và không đánh thức Tiêu Chiến dậy.

Miễn cưỡng xa nhau, nhưng cũng chỉ vài ngày. Ghi hình chương trình và tham gia tiệc đầu năm cũng chỉ tốn có ba ngày, giống như lần Tiêu Chiến đến Ý.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không nỡ rời xa Tiêu Chiến, hắn ngồi ở mép giường nhìn gương mặt đang say ngủ của người yêu. Kìm nén ham muốn của mình, Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến hai lần, cuối cùng nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người trên giường đã mở mắt. Tiêu Chiến ôm gối của Vương Nhất Bác sang một bên, trong mắt tràn đầy không muốn chia xa.

"Hẹn gặp lại." Anh nói với Vương Nhất Bác, sau này hai người sẽ không ở cùng một đoàn phim, cũng sẽ không thể gặp nhau thường xuyên như vậy nữa.

Anh chỉ giả vờ ngủ và không muốn nói lời tạm biệt với Vương Nhất Bác. Chỉ có Tiêu Chiến biết, trong thâm tâm anh vẫn có chút bất an. Vương Nhất Bác còn trẻ và chắc chắn là mẫu người thu hút mọi người.

Tiêu Chiến không muốn trở thành người ích kỷ, nhưng thật ra anh không muốn để người khác nhìn thấy Vương Nhất Bác. Sự chiếm hữu chưa từng có khiến Tiêu Chiến nằm trên giường thở dài, than thở về tuổi 30 của mình. Giây tiếp theo, một tin nhắn khác của Vương Nhất Bác lại đến.

Đó là một bức ảnh tuyết rơi. Tiêu Chiến nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập”.

[Tuyết lại rơi rồi. Anh nhớ mặc thêm quần áo ấm khi ra ngoài. Hôm nay trời lạnh lắm.]

[Đọc được tin nhắn của em thì nhớ trả lời nhé, phải ăn sáng nữa đó.]

Đang nhập...

Tiêu Chiến nhìn dòng chữ biến mất, một giây sau bắt đầu gõ lại.

Anh không biết Vương Nhất Bác định nói gì với mình. Anh nhìn dòng chữ đang nhập cứ xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi lại xuất hiện.

Anh khó có thể chịu được nữa, nỗi khao khát trong lòng sắp trào ra. Nhưng Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nói gì nữa, Tiêu Chiến đợi đến trường quay mới chụp ảnh bữa sáng hôm nay.

Tuyết rơi khá dày, trước khi phim bắt đầu, Tiêu Chiến trốn dưới mái hiên ngắm tuyết. Hôm nay anh im lặng rất nhiều vì Vương Nhất Bác không có ở đây.

Các diễn viên khác không dám nói chuyện với nam diễn viên, chỉ có thầy quay phim cùng Tiêu Chiến trốn trong tuyết. Cameraman chụp ảnh Tiêu Chiến đang vươn tay đón những bông tuyết, nhìn thấy sự buồn chán của anh.

Bình thường Tiêu Chiến luôn đùa giỡn với Vương Nhất Bác, thầy quay phim cảm thấy thật yên ắng. Anh ấy tương đối quen thuộc với Tiêu Chiến, hỏi: "Cậu nhớ Trần Sinh à?"

Anh ấy đang nói về Trần Sinh, không phải Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn vào camera trước mặt mà không gật đầu cũng không lắc, như muốn xuyên qua lỗ đen nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

Anh lại vươn tay đón tuyết, thở dài tựa vào lan can dưới mái hiên, giọng nói chậm rãi truyền đến: “Nhất Bác không có ở đây.”

Anh hơi ngượng ngùng nhìn vào camera rồi đưa những bông tuyết tan chảy trong tay về phía camera: “Tuyết rơi rồi.”

Tuyết rơi cả ngày, Vương Nhất Bác cũng bận ghi hình. Hai ngày dài trôi qua nhanh chóng, Tiêu Chiến không có thời gian để nghỉ ngơi vào đêm giao thừa.

Anh đang quay những cảnh cuối, nhiều nhất có thể hoàn thành trong hai ngày. Gần 12 giờ, anh kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác. Khoảng 7 giờ tối, hắn nói với anh rằng buổi ghi hình chương trình đã kết thúc.

[Vừa rồi anh đang quay phim, nghe đạo diễn Lý nói 12 giờ ở trường quay sẽ có bắn pháo hoa.]

Tin nhắn của anh vừa được gửi đi, giây tiếp theo cuộc gọi của Vương Nhất Bác đã đến.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi tên Vương Nhất Bác, chương trình ghi hình đến tận sáng sớm, Vương Nhất Bác tan làm cũng không có thời gian nói chuyện điện thoại.

“Hả, Hoành Điếm có bắn pháo hoa à?” Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

Hắn không nhìn thấy Tiêu Chiến gật đầu, vẫn đang trang phục quay nhìn lên bầu trời tối đen. Không có một ngôi sao nào trên bầu trời đầy tuyết nên bầu trời rộng lớn trông có chút cô đơn.

"Đúng vậy, họ nói 12 giờ sẽ có pháo hoa." Tiêu Chiến nói.

Thật ra đây là tục lệ ở Hoành Điếm hàng năm, Tiêu Chiến cũng từng quay phim ở đây vào đêm giao thừa, nhưng anh không để ý cũng không quan tâm.

Đầu dây bên kia không lên tiếng, Tiêu Chiến đứng trong màn đêm lạnh lẽo, thở vào lòng bàn tay.

“Có phải trời rất lạnh không?” Vương Nhất Bác lại hỏi, sau đó nói thêm: “Anh vừa quay xong không thay quần áo, chỉ mặc áo khoác ngẩng đầu chờ pháo hoa sao?”

Hắn hiểu rõ Tiêu Chiến, người đàn ông 30 tuổi bị vạch trần. Tiêu Chiến không nói gì túm lấy quần áo của mình, nói: “Không kịp thay, sợ bỏ lỡ pháo hoa.”

Đã là 11 giờ 52 rồi, Tiêu Chiến sợ sẽ bỏ lỡ màn bắn pháo hoa năm nay. Anh muốn callvideo với Vương Nhất Bác cho hắn xem pháo hoa ở Hoành Điếm.

Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Chiến chợt nhớ đến hôm qua Vương Nhất Bác cứ nhập rồi lại xóa tin nhắn. Anh cắn môi: “Hôm qua có phải em muốn nói gì với anh không? Anh thấy em gõ phím hồi lâu không nói gì.”

Giọng của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, nói với Tiêu Chiến: “Sau 12 giờ em sẽ nói cho anh biết.”

“Tại sao phải sau 12 giờ?” Tiêu Chiến lại ngẩng đầu nhìn trời, giơ điện thoại ra xem giờ. Đồng hồ đã qua 12 giờ 58, anh nhanh chóng nói với Vương Nhất Bác: "Được rồi, sau 12 giờ hãy nói cho anh biết."

Tiêu Chiến nói hơi nhanh, liên tục liếc nhìn bầu trời. Anh lại hỏi Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, em có nguyện vọng gì không?"

Bên kia im lặng, sau đó vang lên tiếng cười của Vương Nhất Bác. Như những gợn sóng trên mặt hồ: “Nếu có, anh có thể giúp em thực hiện không?”

Tiêu Chiến không đoán được điều ước của Vương Nhất Bác là gì. Rất nhiều điều hiện lên trong đầu anh, rất có thể Vương Nhất Bác sẽ đưa ra những yêu cầu rất quá đáng và xấu xa.

Cũng có thể đề xuất hẹn hò vì dường như họ chưa có mối quan hệ rõ ràng. Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác sẽ nói nguyện vọng gì, chắc không phải là hái sao hay trăng trên trời đâu, nên nói: “Nếu trong khả năng, anh nhất định sẽ đáp ứng.”

Khi anh nói xong, thời gian trên điện thoại đã nhảy lên 59 phút. Tiêu Chiến vội vàng cúp điện thoại, thậm chí còn không kịp nói lời nào.

Anh callvideo, giây tiếp theo đã có người bắt máy. Anh đeo tai nghe vào tai rồi giơ điện thoại lên cho Vương Nhất Bác xem bầu trời.

"Nhất Bác…"

Thời gian đã điểm 12 giờ, pháo hoa đột nhiên nở rộ trên bầu trời theo tiếng gọi của Tiêu Chiến. Bầu trời phía trên toàn bộ Hoành Điếm tràn ngập pháo hoa, cả thế giới nhuộm màu sáng rực rỡ.

"Chúc mừng năm mới!" Tiêu Chiến hét lên. Anh tăng âm lượng tai nghe lên to nhất có thể, hy vọng có thể nghe thấy giọng của Vương Nhất Bác giữa tiếng ồn ào.

"Tiêu Chiến." Giọng nói truyền vào tai, trong tai nghe và cả bên ngoài. Tiêu Chiến mở to mắt, không thể tin quay đầu lại.

Vào ngày tuyết rơi, tất cả phương tiện giao thông công cộng từ Tề Thành đến Diêm Thành đều bị ngừng hoạt động. Nhưng lái xe sẽ tốn tận năm tiếng. Vương Nhất Bác sáng mai còn có buổi diễn tập cho bữa tiệc mừng năm mới, điều xa xỉ này Tiêu Chiến chưa bao giờ dám mơ tới.

Anh quay lại và nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Chúc mừng năm mới."

Giọng nói đó lại vang lên từ người đứng trước mặt anh. Pháo hoa trên trời đang nở rộ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mặt đối mặt nhìn nhau dưới bầu trời đầy sao nhân tạo.

Tiêu Chiến không thể tin vào mắt mình, nhìn Vương Nhất Bác cởi áo khoác ra, choàng vào bộ y phục mỏng manh của mình.

"Anh ơi, anh sẽ thực hiện nguyện vọng của em chứ?" Vương Nhất Bác chào kiểu hoàng tử, duỗi tay ra trước mặt Tiêu Chiến. Hắn nhìn vào mắt Tiêu Chiến và nói với anh.

“Quay phim xong chúng ta cùng đi cắm trại nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro