12.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, miệng vẫn hơi hé mở, vẻ mặt không thay đổi, bị vạch trần cũng không tức giận.
Ánh mắt anh vẫn trìu mến, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác. Anh thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình với ánh mắt trịch thượng, khóe miệng nhếch lên một tia đùa cợt. Nhưng Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không phải cố ý chọc giận mình, anh đưa tay chạm vào má người nọ.
Tiêu Chiến hầu như lúc nào cũng sợ lạnh, lúc quay phim lòng bàn tay luôn lạnh, nhưng lúc này tay anh rất nóng, toàn thân ướt đẫm nước. Anh chỉ nhẹ nhàng nhéo má Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác từ từ buông bỏ ý muốn trêu chọc anh.
Vương Nhất Bác cúi người xuống, hơi hối hận vì vừa rồi đã tàn nhẫn với Tiêu Chiến. Hắn đưa tay xoa dịu cái cau mày của Tiêu Chiến, nhỏ giọng gọi: “Anh.”
Vẫn là danh xưng như thường lệ, nhưng lúc này nghe có vẻ kỳ quái. Tiêu Chiến đưa tay ôm đầu Vương Nhất Bác, dùng má xoa xoa tai hắn.
Da thịt vẫn còn dính chặt vào nhau, cảm giác an toàn mãnh liệt bao trùm Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác vẫn còn ở trong cơ thể anh, hai chân Tiêu Chiến siết chặt eo Vương Nhất Bác hơn.
Vương Nhất Bác quay đầu hôn anh, cảm nhận được sự mệt mỏi tỏa ra từ Tiêu Chiến. Hắn lấy gói thuốc Tiêu Chiến hút mấy ngày trước trên đầu giường ra, dùng ngón tay kẹp điếu thuốc đưa đến miệng anh.
"Muốn hút thuốc không?" Hắn biết Tiêu Chiến muốn hút thuốc, người đàn ông mở miệng ngậm nó. Tiêu Chiến cắn điếu thuốc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không buông đầu ngón tay ra.
Khi bật lửa vang lên, Vương Nhất Bác còn cầm điếu thuốc, đợi Tiêu Chiến rít một hơi rồi lấy đi. Hắn không có thói quen hút thuốc nên ôm cánh tay anh, lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không vội, đợi tro thuốc cháy một lúc lâu mới mở miệng lần nữa. Anh không nhìn Vương Nhất Bác, chỉ chăm chăm vào trần nhà màu trắng. Mùi khói không mấy dễ chịu lan tràn trong không khí, lấn át hơi thở của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không còn ngửi thấy mùi Vương Nhất Bác nữa, cuối cùng rời mắt khỏi trần nhà, tay đặt lên cánh tay Vương Nhất Bác, trong mắt hiện lên một làn sương mờ.
Anh quay mặt sang một bên tránh điếu thuốc mà Vương Nhất Bác lại đưa lên. “Không hút nữa à?” Vương Nhất Bác hỏi anh.
Tiêu Chiến không trả lời, liếc nhìn điếu thuốc chưa cháy. Vương Nhất Bác lấy điếu thuốc Tiêu Chiến ngậm trong miệng lên hút một hơi, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thấy.
“Hút thuốc thật khó.” Vương Nhất Bác cười nói, giờ mới có chút giống người trẻ tuổi. Tiêu Chiến nhớ mình hơn hắn sáu tuổi, nhìn Vương Nhất Bác ném tàn thuốc vào thùng rác cạnh giường rồi đổ nước vào đó.
“Nhưng điếu thuốc có vị của anh, rất ngọt.” Anh nghe thấy Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến đoán Vương Nhất Bác rất thích mình, lời tỏ tình lúc đó với anh có lẽ không phải là nói dối. Anh biết môi mình không có vị, không thể ngọt như lời hắn nói.
Trong phòng vẫn không có ánh sáng, ngay cả chút ánh lửa cuối cùng cũng đã tắt. Nhưng Tiêu Chiến nhìn thấy rõ ý cười trong mắt Vương Nhất Bác, người đàn ông này thật sự rất vui vẻ.
Hắn cúi đầu ôm Tiêu Chiến, trân trọng hôn lên dái tai anh. Sau đó hôn lên quai hàm của Tiêu Chiến, cúi đầu ngậm yết hầu của anh vào miệng.
Hắn mút rất cẩn thận, khiến Tiêu Chiến không chịu nổi mà nhắm mắt lại. Vẻ mặt anh hiện lên vẻ bối rối, hai tay luồn vào tóc Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến hiếm khi trải qua cảm giác dịu dàng sau khi làm tình, anh và Từ An Kiều mấy năm nay không giao tiếp nhiều. Tiêu Chiến không còn nhớ mình từng cảm thấy hưng phấn và được yêu như thế này là lúc nào.
Vương Nhất Bác hôn lên cổ và môi Tiêu Chiến. Hắn ôm lấy lưng anh, ôm anh vào lòng. Mồ hôi vừa đổ ra đã biến thành hơi ấm, lưng Tiêu Chiến rất mềm.
Vương Nhất Bác ôm eo anh, kiên nhẫn hỏi: “Anh có muốn đi tắm không?” Hắn hơi khác trước, biến sức nóng tình dục thành tình cảm dịu dàng, trầm giọng giải thích với Tiêu Chiến: “Anh không dọn dẹp sẽ rất khó chịu, có thể bị sốt."
Nói xong, hắn sờ lên trán Tiêu Chiến, lòng bàn tay lại bị Tiêu Chiến giữ lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Chiến gật đầu với Vương Nhất Bác.
Anh không giãy giụa, Vương Nhất Bác hiểu ý anh. Hắn không hỏi thêm câu nào, trực tiếp bế anh vào phòng tắm. Ánh sáng trong phòng tắm khiến Tiêu Chiến chưa kịp thích nghi nheo mắt lại, anh nằm trên vai Vương Nhất Bác để hắn chăm sóc.
Hắn giữ anh bằng một tay, quấn chăn quanh người anh. Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ bị cảm lạnh, vừa rồi anh đổ mồ hôi quá nhiều. Đợi nước nóng đầy bồn tắm, hai tay hắn ôm mông Tiêu Chiến. Lúc này, Vương Nhất Bác lại muốn ghẹo anh, hắn vỗ mông Tiêu Chiến: "Đào mẩy."
Tiêu Chiến ngó lơ hắn, anh ôm chặt vai Vương Nhất Bác hơn, dùng hết sức trèo về phía cơ thể Vương Nhất Bác.
"Em đã xem tất cả các tạp chí anh chụp, cả những bức ảnh đặc biệt do fan của anh chỉnh sửa. Mọi người đều thích mông của Tiêu Chiến."
Nước trong bồn tắm đã đầy, Vương Nhất Bác ngồi xuống, ôm Tiêu Chiến vào lòng. Nam diễn viên bị hắn trêu chọc đang giả vờ làm con rùa rụt cổ, chui vào vai Vương Nhất Bác như đã ngủ quên.
Thật ra anh vẫn chưa thích nghi được ánh sáng chói như vậy, giống như mối quan hệ của anh với Vương Nhất Bác đã bị lột trần. Nhưng Vương Nhất Bác cũng không chỉ ra tâm ý nhỏ nhặt của Tiêu Chiến, hắn vẫn bóp mông anh, giọng đầy chiếm hữu: “Từ giờ chỉ có em mới được chạm vào nó thôi.”
Hắn dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên nó, từng đợt sóng thịt lắc lư trong nước. Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, hắn lại cứng, nhưng không có ý định tiếp tục.
Lần đầu tiên Tiêu Chiến tiếp nhận những cảm xúc vượt quá lẽ thường của mình, Vương Nhất Bác biết không nên thúc ép anh quá nhiều. Động tác cẩn thận và chậm rãi, sợ làm Tiêu Chiến khó chịu.
Hắn cho tay vào, Tiêu Chiến nằm trên vai hắn rên rỉ. Gò má anh lại nóng bừng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Vương Nhất Bác dựa vào bồn tắm, để Tiêu Chiến thoải mái nằm trên người mình. Nước nóng bao phủ da thịt họ, đầu Tiêu Chiến tựa vào vai hắn hơi nghiêng.
Vương Nhất Bác không thúc giục, đổ nước lên đôi vai lộ ra trong không khí của Tiêu Chiến. Hỏi mấy câu lạc đề: “Lát nữa nấu bữa tối, anh muốn ăn gì?”
Lúc này đã hơn bảy giờ, Tiêu Chiến cũng cảm thấy đói. Ánh mắt anh hơi lơ đãng, lướt qua vai Vương Nhất Bác nói: "Anh không biết."
"Chúng ta không ăn cà tím, cũng không ăn cà rốt. Anh muốn ăn gì? Để em nghĩ xem nên làm gì cho anh ăn đây." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên, vừa nói vừa sờ lưng Tiêu Chiến: "Trong tủ lạnh hình như chẳng có gì cả, hình như có xương đuôi bò. Chúng ta nấu canh củ cải và xương bò nhé?"
Hắn đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy ôm lấy mình, anh không còn sợ hãi như vừa rồi. Có lẽ vì chủ đề của Vương Nhất Bác không còn sắc bén nữa nên Tiêu Chiến dang rộng chân ngồi lên đùi Vương Nhất Bác.
“Ừm.” Anh không có ý kiến, có lẽ Tiêu Chiến bây giờ sẽ đồng ý hết mấy lời đề nghị của Vương Nhất Bác.
Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt Vương Nhất Bác, trên mặt người đàn ông này vẫn còn lớp trang điểm. Họ vừa tan làm đã gặp nhau, còn chưa kịp tẩy trang.
Tiêu Chiến lại cảm thấy xấu hổ, chính anh là người vội vàng gõ cửa phòng Vương Nhất Bác, cũng là anh chủ động leo lên giường hắn.
“Muốn giúp em tẩy trang không?” Vương Nhất Bác hỏi anh, vươn tay lấy nước tẩy trang trên kệ đưa cho Tiêu Chiến.
Không có lý do gì để từ chối, Tiêu Chiến cũng không muốn từ chối. Anh bóp nước tẩy trang vào lòng bàn tay, xoa cho ấm rồi lau lên mặt Vương Nhất Bác. Động tác của anh vẫn tiếp tục, đầu ngón tay của Vương Nhất Bác cũng lặng lẽ bắt đầu.
Phải lấy mấy thứ trong cơ thể Tiêu Chiến ra, khi hắn đưa ngón tay vào, hắn thấy Tiêu Chiến cứng đờ trong giây lát. Hai giây sau, Tiêu Chiến lại tiếp tục tẩy trang cho Vương Nhất Bác, anh làm rất cẩn thận, cọ xát từng ngóc ngách, sợ không tẩy sạch Vương Nhất Bác sẽ khó chịu.
“Có đau không?” Ngón tay hắn cọ trong người anh, từng cử động đều cẩn thận và nhẹ nhàng. Vương Nhất Bác thay đổi hẳn vẻ bạo lực lúc nãy, hắn sợ Tiêu Chiến bị thương.
Không đau, ngón tay chỉ khiến Tiêu Chiến cảm thấy bối rối mà thôi. Anh nghe thấy nhịp tim của chính mình, và con nai con ngơ ngác tìm đường chạy loạn khắp nơi.
Trong lúc hôn, toàn bộ son trên miệng Vương Nhất Bác đều bị anh liếm đi, nhưng Tiêu Chiến vẫn dùng ngón tay ấn lên môi Vương Nhất Bác: “Không đau.”
Giọng anh run rẩy, nhìn Vương Nhất Bác siết chặt lại vì bị kích thích. Anh nhắm mắt lại rồi mở ra: "...Rất thoải mái."
Tiêu Chiến cúi đầu, cảm thấy ngón tay của Vương Nhất Bác ngừng cử động. Anh tháo vòi sen cạnh bồn tắm, mở nước đổ lên mặt Vương Nhất Bác, chọn dòng nước yếu nhất, vừa nói vừa rửa mặt cho hắn.
"Lúc nãy anh thấy rất thoải mái, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy." Lời anh nói là hiển nhiên, Tiêu Chiến tắt nước xả. Anh đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt Vương Nhất Bác, chủ động nhìn vào mắt hắn.
Tiêu Chiến không nói dối, anh muốn bày tỏ tình cảm của mình. Cảm giác được đồ trong cơ thể anh đã lấy ra hết, Vương Nhất Bác rút ngón tay ra ôm chặt anh vào lòng.
Chính Tiêu Chiến là người chủ động ôm khuôn mặt sạch sẽ của hắn, dùng miệng che miệng Vương Nhất Bác. Anh tỉnh táo hơn nhiều so với lúc làm tình và anh biết mình đang làm gì.
Anh tự nguyện dùng đầu lưỡi cậy mở khe hở giữa hai hàm răng của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lần này không có đáp lại, chỉ ngoan ngoãn nằm xuống, để Tiêu Chiến hôn hắn. Hắn nằm dưới Tiêu Chiến, cảm nhận được lưỡi anh đang mút nhẹ. Họ gần nhau đến mức lông mi của Tiêu Chiến chạm vào mí mắt của Vương Nhất Bác.
Thật ngứa ngáy, ngứa ngáy đến tê dại. Vương Nhất Bác cảm thấy tình yêu của mình dành cho Tiêu Chiến ngày càng lớn, mỗi ngày đều nhiều hơn hôm qua.
Bồn tắm nguội dần, nước trong bồn dần hạ nhiệt. Ra khỏi phòng tắm đã là tám giờ, Tiêu Chiến càng buồn ngủ hơn.
Anh vẫn đang được ôm, những người sống tự lập quanh năm không muốn từ chối được chăm sóc. Anh để Vương Nhất Bác sấy tóc, ngay cả những việc nhỏ như cởi áo choàng tắm, thay đồ ngủ cũng đều do Vương Nhất Bác làm.
Trên giường lớn có thêm hai lớp chăn, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không quen ngủ trên giường cứng. Khách sạn không có điều kiện tốt nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để mang lại cho anh những điều tốt nhất.
Không đòi hỏi báo đáp, hắn cài nút trên cùng bộ đồ ngủ cho Tiêu Chiến. Chiều cao của họ gần như nhau, nhưng bộ đồ ngủ trên người Tiêu Chiến lại có vẻ rộng hơn một chút.
Hắn hôn lên má Tiêu Chiến rồi ôm lấy người đàn ông đang buồn ngủ đến mí mắt nhắm nghiền trên giường. Mùi hương của Vương Nhất Bác trên giường khiến Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái.
"Ngủ trước đi, canh xương bò nấu xong em sẽ gọi anh dậy. Em đi nấu đây, thấy khó chịu hay tỉnh giấc thì nhớ gọi em nhé." Vương Nhất Bác chạm vào mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến.
Hắn muốn chuẩn bị bữa tối cho anh. Canh xương bò phải hầm rất lâu, hắn muốn anh thử tay nghề của mình.
Nhưng cánh tay của hắn đã bị kéo lại, Tiêu Chiến nằm trên giường ngẩng đầu nhìn hắn. Vẻ buồn ngủ trong mắt anh dường như đột nhiên biến mất, để lại dấu vết nuối tiếc xen lẫn buồn bã và bất bình.
Anh nằm nghiêng đầu trên giường, nửa mặt vùi vào gối của Vương Nhất Bác. Cho đến khi Vương Nhất Bác dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, nắm lấy đầu ngón tay anh đặt chúng lên tim mình.
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi tên hắn, giọng điệu không giống thường ngày, lời cũng có chút không rõ ràng.
Vương Nhất Bác tiến thêm một bước, cúi đầu che ánh sáng từ phòng tắm. Ngón tay của họ đan vào nhau, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: “Em đây.”
Giọng của hắn tràn ngập sự dịu dàng mà Tiêu Chiến chưa từng nghe thấy trước đây. Anh đặt tay lên ngực Vương Nhất Bác, cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực hắn.
Ngay sau đó, nhịp tim của người đàn ông lại tăng nhanh khi anh gọi Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến càng khó chịu, anh thực sự cảm thấy bản thân 30 tuổi của mình rất giả dối. Nhưng Vương Nhất Bác lại nói hắn ở đây, Tiêu Chiến biết mình tỉnh lại nhất định sẽ nhìn thấy người này, anh bắt đầu tưởng tượng, mùi canh xương bò mà anh chưa từng ngửi qua nhất định cũng có vị ngọt của củ cải.
“Sao vậy?” Vương Nhất Bác thấy anh không nói gì, cúi đầu thêm một chút. Hắn cười nhìn Tiêu Chiến, sờ sờ má anh.
“Cục cưng.” Hắn lại gọi anh là cục cưng.
Môi Tiêu Chiến hơi hé ra, lúc này ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy. Cái gọi này của Vương Nhất Bác đã phá vỡ mọi sự giả vờ của anh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nói: "Anh đã lừa dối... Anh thực sự đã ngoại tình..."
Hắn đã đoán được rồi, và Tiêu Chiến cũng đã đoán được khi anh liên tục đáp lại những nụ hôn của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến biết được điều đó từ cách Vương Nhất Bác đối xử lạnh lùng và xa lánh anh mấy ngày qua. Anh chắc chắn, từ lâu anh đã chắc chắn rằng mình sẽ ngoại tình.
Anh không thể cưỡng lại được, anh thích Vương Nhất Bác. Anh đã bị mê hoặc từ lâu, lời hứa trọn đời mà anh đã hứa với vợ khi kết hôn bảy năm trước đã bỏ quên từ lâu, anh chỉ muốn ngã vào vòng tay của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không khóc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy đau lòng. Hắn dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, cúi xuống và ôm Tiêu Chiến vào lòng qua tấm chăn.
"Không sao, đó không phải lỗi của anh. Sẽ không có ai trách anh đâu. Là em dụ dỗ anh lên giường. Đừng sợ.” Hắn biết Tiêu Chiến là người cổ hủ và bảo thủ, hắn cũng biết việc ngoại tình này với Tiêu Chiến là lệch lạc thế nào.
"Chúng ta ngủ trước đi. Cả ngày quay phim mệt rồi phải không? Đừng nghĩ nữa, đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ ở đây. Mọi chuyện không phải lỗi của anh. Tất cả đều không phải lỗi của anh. Việc anh cần làm là ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, ăn canh xương bò em nấu."
Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, trước đây hắn chưa từng dỗ dành ai. Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác dỗ dành và yêu thương, chưa bao giờ chịu thiệt.
Hóa ra cảm giác được yêu là như vậy. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nghĩ về quá khứ của mình với Từ An Kiều, Tiêu Chiến hơi hiểu ra, lời Từ An Kiều nói với anh ngày hôm đó, dường như cũng biết nguyên nhân vì sao Từ An Kiều ngoại tình.
Anh ngủ không yên, sau khi Vương Nhất Bác dỗ Tiêu Chiến ngủ, hắn ngồi bên giường một lúc. Hắn tắt đèn trong phòng tắm, chỉ để lại một khe hở trên cửa khi rời khỏi phòng ngủ, đảm bảo Tiêu Chiến có thể nhìn thấy mình trong bếp khi anh nằm trên giường, sau đó mới đi chuẩn bị bữa tối cho Tiêu Chiến và hắn.
Xương bò đang sôi trong nồi, khi Tiêu Chiến tỉnh dậy đã hai giờ trôi qua. Anh còn chưa mở mắt và lên tiếng thì đã bị Vương Nhất Bác đang dựa vào giường ôm lấy.
"Anh tỉnh rồi à? Ngủ ngon không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng, đặt tay lên người Vương Nhất Bác, ôm lấy hắn, anh lại nhắm mắt lại, gật đầu hỏi: “Anh đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai tiếng, không lâu sau khi canh xương bò sôi. Canh đã nấu xong, đang hâm nóng trong nồi, thấy anh ngủ ngon nên em không đánh thức." Vương Nhất Bác nói.
Hắn ôm anh một lúc rồi đỡ anh ngồi dậy. Đôi dép hắn chuẩn bị cho Tiêu Chiến được đặt bên giường, nhưng Vương Nhất Bác vẫn hỏi: “Anh muốn tự đi hay muốn em ôm?”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang dang rộng cánh tay, sau khi tỉnh lại, xấu hổ lắc đầu, xỏ dép rồi đứng dậy: “Anh tự đi.”
Vương Nhất Bác đã đoán trước được kết quả, cũng không ép Tiêu Chiến. Hắn đưa tay về phía Tiêu Chiến, nhưng lần này hắn không bị từ chối.
Bữa tối trở thành bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm nhưng đã được chuẩn bị tươm tất. Ngoài canh xương bò, Vương Nhất Bác còn xào rau và làm cánh gà cola.
Tất cả đều ngon hơn Tiêu Chiến tưởng tượng, bây giờ anh hiếm khi thấy diễn viên trẻ nào biết nấu ăn. Trong lúc uống canh, Vương Nhất Bác đã gỡ sạch xương bò cho anh, để Tiêu Chiến dễ ăn hơn, anh cũng không từ chối.
“Cảm ơn.” Nhưng anh vẫn lịch sự cảm ơn. Vương Nhất Bác cười nói với Tiêu Chiến: “Lúc mới học nấu ăn, em đã nghĩ đến việc nấu ăn cho anh, sau đó lại nghĩ mình không có cơ hội, không ngờ có một ngày em thực sự sẽ nấu cho anh.” Không có bất kỳ kỹ thuật nào, bữa tối này đều xuất phát từ tấm chân tình của Vương Nhất Bác.
Hắn thật sự không thích nấu ăn và cũng không có hứng thú với việc nấu nướng. Nhưng khi nấu bữa tối, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, nụ cười luôn nở trên môi.
Vương Nhất Bác thật sự đã yêu Tiêu Chiến nhiều năm, canh củ cải và xương bò trong bát vẫn còn rất nhiều. Tiêu Chiến không nói nhiều, anh có vẻ hơi dè dặt cho đến khi lại nằm trên giường của Vương Nhất Bác.
Anh không rời đi, Tiêu Chiến cũng không muốn rời đi. Anh cảm nhận được vai Vương Nhất Bác đang áp vào mình, cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên cơ thể Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến muốn ở lại nơi không tưởng mà Vương Nhất Bác đã xây dựng cho mình, anh nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi: “Em ôm anh ngủ được không?”
Tay đã giơ lên, Tiêu Chiến cũng sẽ không từ chối Vương Nhất Bác. Anh gật đầu nói: “Được.” Cánh tay Vương Nhất Bác đặt lên bụng anh, ngực áp vào lưng Tiêu Chiến.
Họ ôm nhau thật chặt, không kẽ hở. Trong đêm khuya đầu đông, họ cảm nhận được hơi ấm của nhau, chân còn quấn vào nhau.
Chân Tiêu Chiến lạnh buốt, áp vào xương bắp chân của Vương Nhất Bác. Chăn bông được cuộn chặt hơn, Vương Nhất Bác miễn cưỡng để Tiêu Chiến thoáng gió một chút. Hắn ôm anh chặt đến mức Tiêu Chiến thấy khó thở, nhưng anh không buông Vương Nhất Bác mà chỉ đưa tay cầm lấy bàn tay đang che bụng mình.
Anh đã lừa dối, Tiêu Chiến lại nghĩ về chuyện đó. Anh biết mình không còn lối thoát, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với Từ An Kiều, nhưng bây giờ thì khác, Tiêu Chiến cảm thấy một số chuyện đã không còn như xưa.
Nhưng anh muốn một đáp án, một bến cảng để anh cập bến và nghỉ ngơi. Có thể cởi bỏ chiếc mặt nạ mà anh đã đeo giữ nhiều năm, hoặc có thể chấp nhận sự “lệch lạc” trong tim anh.
Vòng tay của Vương Nhất Bác tiếp tục siết chặt, với một sức mạnh vô cùng khó có thể cưỡng lại. Tiêu Chiến cuối cùng cũng lên tiếng: “Vương Nhất Bác.”
Câu hỏi của anh nghẹn lại trong cổ họng, anh lại do dự một giây trước khi hỏi. Tiêu Chiến không thể thay đổi sự thiếu quyết đoán của mình, anh hy vọng có người có thể nghe thấy trái tim anh.
“Em yêu anh.” Nhưng giây tiếp theo Vương Nhất Bác đã nói: “Em thực sự yêu anh, thực sự yêu anh.”
Hắn nghe được tiếng lòng của Tiêu Chiến, không chút do dự đưa ra đáp án. Vương Nhất Bác tự cắt đứt đường lui của chính mình, tạo ra bến cảng cho Tiêu Chiến.
"Dù anh lựa chọn cái gì, dù anh quyết định thế nào. Dù Tiêu Chiến có thích em hay không, em vẫn sẽ chỉ yêu anh mà thôi." Vương Nhất Bác nói.
Hắn nghe thấy tiếng thở của Tiêu Chiến, nhưng lại không thấy được biểu cảm của anh lúc này. Tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được là bàn tay của họ siết chặt vào nhau, chặt đến nổi dường như không gì có thể chia cắt họ suốt quãng đời còn lại.
Giấc mơ ngọt ngào sắp ló dạng, khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, Tiêu Chiến đã không còn ở bên cạnh nữa. Hắn cảm thấy có chút cô đơn, điện thoại cũng không có tin nhắn nào của Tiêu Chiến.
Không gõ cửa phòng bên cạnh, Vương Nhất Bác đêm qua đã nói sẽ đồng ý với mọi quyết định của Tiêu Chiến. Hắn trang điểm rồi đến trường quay, ánh mắt tìm kiếm Tiêu Chiến.
“Đang tìm sư phụ à?” Đạo diễn Lý vừa đến phim trường, còn hơi buồn ngủ. Tối qua ông vẫn làm việc muộn, càng xem càng cảm thấy hai diễn viên chính mà ông chọn là một cặp hoàn hảo. “Hai người các cậu thật là hiểu nhau, mấy ngày cậu vắng mặt, cậu ấy vẫn luôn tìm kiếm cậu, lúc quay phim không nói chuyện, trốn trong góc đọc kịch bản, nếu không thì chỉ nhìn chằm chằm bầu trời. À..."
Đạo diễn Lý đưa tay vỗ nhẹ vào vai Vương Nhất Bác. Đây là động tác đặc trưng của ông: "Tiêu Chiến xin nghỉ buổi sáng, nói có một số việc cần giải quyết. Buổi trưa cậu ấy mới quay lại. Sáng nay chúng ta sẽ quay một số cảnh tập thể, cậu chỉ cần lộ mặt thôi."
Vương Nhất Bác không chắc Tiêu Chiến sẽ làm gì, nhưng suốt buổi sáng hắn không làm phiền Tiêu Chiến. Thời tiết ở Diêm Thành hôm nay thật u ám, giống như một giây tiếp theo bầu trời sẽ sập xuống.
Vương Nhất Bác chịu đựng suốt buổi sáng, cuối cùng không nhịn được khi trợ lý đến đưa bữa trưa. Hôm nay hắn gọi đồ ăn cho hai người, nhưng hiện tại lại không tìm được Tiêu Chiến. Đây là cảm giác khó chịu hiếm có đối với Vương Nhất Bác, và cũng là cảm giác khó chịu duy nhất mà hắn cảm thấy sau khi thu xếp xong. Hắn thích Tiêu Chiến đến phát điên, muốn gặp Tiêu Chiến và cùng ăn trưa với anh.
“Xe đâu?” Vương Nhất Bác hỏi trợ lý.
"A? Xe bảo mẫu ở ngoài trường quay. Anh Bác, anh đang nói về xe của anh à? Nó ở gara khách sạn. Anh cần thì em sẽ mang đến cho anh." Trợ lý nói.
Vương Nhất Bác lắc đầu, đưa tay ra: “Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự đi.” Hắn không thể chờ đợi thêm được nữa.
Vương Nhất Bác cầm chìa khóa chạy ra ngoài, vẫn mặc trang phục của Trần Sinh. Hắn lên xe bảo mẫu đến khách sạn, sau đó lái xe về phía trung tâm thành phố Diêm Thành.
Sau khi bấm số của Tiêu Chiến, tốc độ của Vương Nhất Bác dần tăng lên. Cuộc gọi đầu tiên không có ai trả lời, Vương Nhất Bác nhanh chóng gọi cuộc gọi thứ hai.
Âm báo vang lên hai lần, người ở đầu bên kia đã trả lời điện thoại.
“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác hét lên, sau một câu lại trầm xuống: “Anh ở đâu?” Hắn hỏi.
Người bên kia không nói gì, trên đường đến Hoành Điếm hầu như không có một chiếc xe nào. Vương Nhất Bác nhìn thấy một chiếc xe đậu bên đường, chính là xe của Tiêu Chiến.
Hắn đạp phanh, lái xe sang bên kia đường, dừng trước xe Tiêu Chiến, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Người trả lời điện thoại đang ngồi ở ghế lái, ngạc nhiên khi thấy Vương Nhất Bác đến. Anh nhanh chóng mở khóa cửa, để Vương Nhất Bác lên xe: “Tuyết rơi rồi.”
Diêm Thành lần đầu tiên có tuyết trong năm nay, bầu trời ảm đạm. Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh ghế lái của Tiêu Chiến, lần đầu tiên hắn nghe Tiêu Chiến giải thích với mình.
"Vừa rồi anh đang lái xe, điện thoại bị tắt tiếng." Cảm nhận được điện thoại rung, Tiêu Chiến dừng xe lại.
“Không phải nói trưa nay chúng ta sẽ ăn cùng nhau sao?” Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến. Hắn đưa tay ra vì nhìn thấy năm dấu tay trên mặt Tiêu Chiến, vết tát rõ ràng như vậy hẳn là lúc bị tát đã rất đau.
Hắn không đành lòng đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má Tiêu Chiến. Động tác quay đầu của Tiêu Chiến tuy rất nhẹ nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm nhận được.
"Sáng sớm tỉnh dậy không thấy anh, em tưởng anh không cần em nữa." Vương Nhất Bác nói, ghé người xuống dưới chân Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ hoe, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đau khi bị Từ An Kiều đánh, chỉ khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh mới cảm thấy đau lòng.
Buồn, chua xót và muốn khóc. Anh nắm lấy đầu ngón tay của Vương Nhất Bác, đưa tay ra định ôm, giây tiếp theo đã bị ai đó ôm lấy, đó là ngực Vương Nhất Bác, tai anh áp vào nhịp tim hắn: "Nhất Bác."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, ôm Vương Nhất Bác thật chặt.
"Anh ly hôn rồi."
---
Hong xài VPN trên lap được nên up bằng điện thoại. Mặc dù đã check lỗi trên lap nhưng khi up bằng điện thoại vẫn có thể bị lỗi, nhờ mọi người nhắc với ạ, iu iu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro