Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

Warning: Lần đầu ướp thịt mặn, câu từ thô thiển, cân nhắc trước khi đọc!

---

Giọng của anh bị bóp nghẹt, Vương Nhất Bác ấn vào môi Tiêu Chiến. Mọi tiếng rên rỉ đều bị chặn lại, bộ đàm của đạo diễn cũng chỉ nghe được một âm thanh yếu ớt.

Vương Nhất Bác cắn môi Tiêu Chiến, như đang bộc phát hết dục vọng đã kìm nén bấy lâu nay, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến chủ động như vậy, cả người đều áp vào người hắn.

Kéo dài và nóng bỏng, Tiêu Chiến nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của Vương Nhất Bác. Anh đáp trả mãnh liệt, hôn Vương Nhất Bác trong không khí ngột ngạt được chăn bao phủ.

Liếm môi, mút lưỡi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh cảm thấy ham muốn vừa mới dịu đi của mình lại trỗi dậy, thứ thuộc về Vương Nhất Bác trên đùi anh vẫn còn nóng hổi.

Tiêu Chiến nửa mở mắt, nhớ nhung sự dịu dàng của Vương Nhất Bác. Chiến tranh lạnh giai đoạn này tựa như cũng vì cảnh này mà chấm dứt, anh bám lấy vai nam diễn viên trẻ, vô thức cọ chân vào eo hắn.

Muốn nhiều hơn, muốn hôn sâu hơn. Tiêu Chiến nhận ra anh và Vương Nhất Bác vẫn còn ở trường quay, anh thực sự quá nhập tâm vào bộ phim.

"Tiêu Chiến, Nhất Bác, nhân viên sẽ vào đưa quần áo cho hai cậu ngay bây giờ." Giọng của đạo diễn Lý vang lên, nghe cũng không mất tự nhiên.

Hơi thở của Tiêu Chiến đột nhiên trở nên gấp gáp, Vương Nhất Bác buông môi ra, khuôn mặt hơi nhếch lên không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến.

Họ nhìn nhau rất lâu nhưng dường như không có nhiều cảm xúc. Nhiệt độ bên trong chăn nóng như lửa đốt. Tiêu Chiến hô hấp gấp gáp, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác không muốn buông ra.

Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đột nhiên giơ tay lên dùng ngón tay vỗ nhẹ vào ống kính treo phía trên đầu giường, mồ hôi của Tiêu Chiến vẫn còn trên ngón tay Vương Nhất Bác, làm lem ống kính đã được lau sạch.

Tốc độ đưa đồ của nhân viên quá chậm. Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, chống hai tay hai bên người Tiêu Chiến, nói bằng giọng mà chỉ có hắn và Tiêu Chiến mới có thể nghe thấy: "Camera đã tắt."

Cửa được mở ra từ bên ngoài, nhưng không ai có thể nhìn thấy động tĩnh dưới chăn. Lúc này, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn Tiêu Chiến lần nữa, không giống như nụ hôn cuồng nhiệt và khẩn trương vừa rồi, nụ hôn này nhẹ nhàng, dường như khiến Tiêu Chiến tan chảy.

"Thầy Tiêu, thầy Vương, tôi để quần áo trên ghế nhé." Nhân viên hướng về phía giường nói.

Chỉ sợ trên đời không có ai biết hai vị diễn viên khỏa thân dưới chăn vẫn đang lén lút hôn nhau. Hai chân họ đan vào nhau, nghe thấy giọng nói của người thứ ba chỉ khiến Tiêu Chiến càng hưng phấn hơn.

Anh ôm Vương Nhất Bác chặt hơn, đây là chỗ dựa duy nhất của anh lúc này. Cảm nhận được ngón tay luồn vào tóc mình, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Ừm." Vương Nhất Bác đáp lại nhân viên.

Hắn vừa nói một chữ lại bị Tiêu Chiến hôn một cái. Tiêu Chiến dường như mắc phải loại hội chứng thèm hôn không thể chữa khỏi mà chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể trị.

Thật kỳ lạ, lần này Vương Nhất Bác không đáp lại. Sau khi để Tiêu Chiến liếm môi mình hai ba lần, Vương Nhất Bác mới từ từ buông cánh tay đang ôm anh ra.

Hắn đứng dậy, không khí lạnh từ mọi hướng ùa vào chiếc giường ấm áp, gáy không được Vương Nhất Bác chống đỡ, rơi xuống gối, Tiêu Chiến há miệng thở hổn hển.

Anh không đưa tay ra ôm Vương Nhất Bác nữa, nhìn người đàn ông nhấc chăn lên ra ngoài, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. Nghĩ đến việc mình từ chối mấy ngày trước, chính anh đã đẩy Vương Nhất Bác ra xa.

Cảnh ân ái thân mật đã quay xong, anh không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác nữa, lúng túng nhìn đi chỗ khác, nhưng không gian quá chật hẹp, vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy ham muốn mãnh liệt của chàng trai trẻ.

Nó đứng thẳng, như không sợ lạnh chút nào. Cảm giác vừa rồi chạm vào nó vẫn còn, Tiêu Chiến vẫn cảm giác được đùi và mông của mình bị đè lên, hơi thở còn chưa bình tĩnh lại đã trở nên gấp gáp hơn, anh nhanh chóng rời mắt đi, không dám nhìn nữa.

Toàn thân anh mềm nhũn, tê dại, Vương Nhất Bác bước qua anh, đi đến chỗ nhân viên đặt quần áo. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác lau sạch vết bẩn vừa để lại trên bụng mình bằng áo lót sạch sẽ, sau đó mặc vào mà không chút chán ghét.

Quần lót, quần ngoài. Khi thắt lưng được buộc lại, con thú khổng lồ đã hoàn toàn bị che khuất, nhưng nhịp tim của Tiêu Chiến vẫn không ổn định khi nằm trên giường. Anh cảm nhận được Vương Nhất Bác đang đến gần mình, vội vàng nhắm mắt lại lảng tránh.

"Mặc quần áo vào." Quần áo của Tiêu Chiến được đặt xuống đầu giường, giọng của Vương Nhất Bác mất đi chút lễ độ thường ngày. Lời của hắn có vẻ ra lệnh, nhưng không có cách nào để từ chối.

Vì vậy Tiêu Chiến xấu hổ bò ra khỏi giường, không muốn Vương Nhất Bác nhìn thấy chỗ riêng tư của mình. Anh dùng chăn che đi những bộ phận quan trọng, khuôn mặt ửng hồng.

Nam diễn viên trẻ đứng bên giường quay đầu lại, vai vẫn to rộng, Tiêu Chiến vội vàng mặc quần, đồng thời không quên nhìn chằm chằm vào sau gáy Vương Nhất Bác.

"Hai anh vẫn ổn chứ ạ?" Có tiếng gõ cửa, câu hỏi của nhân viên khiến động tác của Tiêu Chiến dừng lại.

"Mặc quần áo rồi đi ra ngoài." Vương Nhất Bác trả lời trước một bước. Sau đó hắn quay sang Tiêu Chiến nói: "Chắc đạo diễn Lý có chuyện muốn nói."

Hắn vừa nói vừa thản nhiên nhặt áo ấm của Tiêu Chiến lên. Giũ áo ra mặc lên đầu anh, cũng không nói nguyên nhân giúp anh mặc áo, chỉ ra lệnh: "Giơ tay ra."

Có lẽ hai người cùng mặc quần áo sẽ nhanh hơn, chưa đầy hai phút dây kéo áo khoác của Tiêu Chiến đã được kéo lên. Anh nửa đứng dậy khỏi giường và nhìn Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh.

Tiêu Chiến không biết có phải vì mình quá nhập vai hay không, nhưng anh thừa nhận lúc này anh rất muốn Vương Nhất Bác đưa tay ra ôm mình, anh chỉ muốn một cái ôm đơn giản, thậm chí chỉ là một cái vỗ nhẹ mà thôi.

Nó hẳn sẽ rất ấm áp và thoải mái, anh biết Vương Nhất Bác có khả năng khiến anh ấm áp và thoải mái. Nhưng Vương Nhất Bác lại không làm gì, cũng không giúp Tiêu Chiến đi tất hay lấy giày, đợi Tiêu Chiến buộc dây giày cuối cùng rồi mới đút hai tay vào túi quần đi thẳng ra ngoài.

Đạo diễn Lý vẫn đang xem đi xem lại cảnh vừa quay, khuôn mặt sáng lên khi nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi tới: "Cảnh quay rất tốt. Tôi chưa bao giờ quay được một cảnh quay dài đẹp như vậy."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt của đạo diễn Lý. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy xấu hổ khi mọi cảnh thân mật đều bị ghi lại. Anh không ngờ camera trong phòng có thể ghi lại nét mặt của họ một cách chi tiết như vậy.

Chiếc giường rung chuyển, hông liên tục đẩy về phía trước. Anh nhìn thấy vết đỏ thẫm do Vương Nhất Bác để lại trên cổ mình, chợt cảm thấy rùng mình vì những vết đỏ đó.

"Màn biểu diễn phút cuối của Lý Ngọc rất tốt, hoàn toàn là một phản ứng tuyệt vời mà nhân vật sẽ làm ra." Trong màn hình, Tiêu Chiến chủ động vươn tay ra, ngẩng đầu đuổi theo Vương Nhất Bác.

Anh ta dường như đã bị chơi đùa đến chín muồi, toàn thân toát ra một màu đỏ chín, đôi mắt mờ mịt, cổ ngẩng lên vừa phải.

"Tiêu Chiến xứng đáng đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất ở tuổi 23, nắm bắt tâm lý nhân vật một cách hoàn hảo. Vừa xem xong, chúng tôi hoàn toàn đắm chìm trong bộ phim, toàn thân cảm thấy nhiệt huyết dâng trào." Lời của đạo diễn Lý không che giấu điều gì, nụ cười nồng nhiệt của ông ấy không ngừng khuếch đại bên tai Tiêu Chiến.

Anh cảm thấy rất nóng và tai anh chắc chắn đang đỏ lên. Đáp lại lời đạo diễn, anh nghe thấy Vương Nhất Bác khen ngợi mình: "Thầy Tiêu thật sự rất tuyệt, tôi gần như không thể theo kịp."

Nhưng Tiêu Chiến biết mình chỉ đơn giản là quá nhập tâm vào vai diễn mà thôi. Trong quá trình quay, anh đã hiểu từ lâu cơ thể đè trên mình không phải là Trần Sinh, mà là linh hồn của Vương Nhất Bác, được bao bọc bởi lớp vỏ của Trần Sinh.

Anh cũng cảm thấy lời Vương Nhất Bác nói có chút gay gắt, không hiểu vì sao cuối cùng Vương Nhất Bác lại hôn anh. Những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy tính chiếm hữu đó là gì?

"Hai cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, tối nay hai cậu không có cảnh quay nào cả. Tôi tưởng cảnh quay dài này sẽ mất nhiều thời gian mới quay được." Đạo diễn Lý lại xua tay rồi bắt đầu quay phần tiếp theo của bộ phim.

"Thầy Tiêu, anh cũng về à?" Vương Nhất Bác quay lại hỏi.

Hai tay hắn vẫn đút trong túi, nụ cười trên mặt vẫn xa cách, như đang đặt câu hỏi với một đồng nghiệp bình thường, quên mất rằng hắn vẫn còn "quấy rầy" Tiêu Chiến năm phút trước.

"Ừ về." Giọng của anh cứng ngắc, Tiêu Chiến cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt. Khi nhìn thấy Vương Nhất Bác gật đầu, anh bước từng bước cùng Vương Nhất Bác ra ngoài.

Ngoài trường quay chỉ có xe của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ở một bên lại nói: "Trợ lý của em hôm nay có việc phải làm, anh Chiến có thể đưa em về được không?" Hắn mỉm cười, tám chiếc răng lộ ra rất đẹp. Tiêu Chiến có thể nhìn ra vẻ đạo đức giả của Vương Nhất Bác, khi người này cười thật, đôi mắt sẽ nheo lại.

Nhưng anh không từ chối Vương Nhất Bác, gật đầu nói: "Được." Anh ngồi vào ghế sau xe bảo mẫu, giây tiếp theo Vương Nhất Bác liền chen vào.

Trợ lý của Tiêu Chiến đã mấy ngày không nhìn thấy thầy Vương đi cùng với sếp, nhưng anh ta vẫn im lặng yêu cầu tài xế lái xe.

"Làm phiền rồi, thầy Tiêu." Thật khách khí, ghế ba người chỉ chứa hai người bọn họ, cũng không chật chội chút nào. Trong gương chiếu hậu, Tiêu Chiến không đáp lại Vương Nhất Bác, anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con đường ướt sau khi mưa tạnh.

Anh cảm thấy thật tồi tệ, trái tim như bị ngọn lửa thiêu đốt. Anh có thể hiểu được sự bạo lực lạnh của Vương Nhất Bác mấy ngày qua, nhưng là do anh cự tuyệt hắn trước.

Quay phim là quay phim, nhưng sau khi tắt máy quay, rõ ràng là hắn đã hôn anh trước. Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác bây giờ muốn gì, chỉ cảm thấy máy sưởi trong xe rất nóng, anh không muốn bộc lộ sự tức giận của mình với người khác.

Cửa sổ xe hạ xuống một khe nhỏ, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào. Trong không khí ẩm ướt vẫn còn một lớp sương, gió thổi vào cổ áo Tiêu Chiến.

Tài xế và trợ lý ngồi ở hàng ghế đầu không để ý, chỉ có Vương Nhất Bác quay lại nhìn Tiêu Chiến. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy phía sau cái đầu phồng lên của Tiêu Chiến, khiến Vương Nhất Bác liên tưởng đến một con thỏ đang giận dữ.

Thực sự rất khó để liên tưởng một người 30 tuổi với những sinh vật dễ thương, nhưng Vương Nhất Bác không nghi ngờ gì về suy nghĩ hiện tại của mình. Nụ cười trên môi chỉ có mình hắn biết, hắn cũng không lên tiếng ngăn chặn hành vi tự ngược đãi bản thân của Tiêu Chiến.

Xe chạy rất nhanh, nhưng vừa dừng lại, Tiêu Chiến liền mở cửa bước xuống, đi về phía trước mà không chào Vương Nhất Bác. Nhưng bước đi của chàng trai rất lớn, Vương Nhất Bác cũng theo sau anh chưa đầy một mét, không vượt quá cũng không theo sát.

Tiêu Chiến càng tức giận hơn, anh luôn cảm thấy mình bị Vương Nhất Bác chơi đùa, dùng lực rất lớn ấn vào thang máy. Từ tầng một đến tầng ba mươi, Vương Nhất Bác vẫn không nói với anh một lời trong mấy phút.

Quẹt thẻ phòng mở cửa, khi Tiêu Chiến đóng cửa lại, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang mỉm cười. Tim anh lại đột nhiên đập mạnh, anh đóng cửa lại đứng bất động.

Anh nghe được cảm xúc của chính mình trong bóng tối, luôn cảm thấy Vương Nhất Bác một giây sau sẽ gõ cửa phòng mình. Tiêu Chiến đứng canh cửa trong bóng tối, nhưng một phút sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Anh không thể chịu đựng được nữa, nghĩ rằng Vương Nhất Bác đang giằng co với mình. Nghiêng người nhìn khung cảnh bên ngoài qua mắt mèo, nhưng chỉ còn lại một hành lang trống trải.

Vương Nhất Bác thực sự đã bỏ cuộc, Tiêu Chiến nghĩ. Anh biết lựa chọn của Vương Nhất Bác không hề sai, thậm chí đó còn là lựa chọn đúng đắn của hai người, anh đã có gia đình, vợ anh vẫn ở nhà.

Tiêu Chiến buông tay nắm cửa xuống, cảm thấy bực bội, cơn gió mát vừa thổi qua khiến anh cảm thấy lạnh buốt, muốn tìm khăn giấy lau đi.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Tiêu Chiến lấy nó ra khỏi túi khi đi đến bàn trà. Cuộc gọi đến của Vương Nhất Bác trên màn hình khiến Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu.

Trong lòng anh vẫn còn hơi do dự, nhưng ngón tay đã nhanh lẹ ấn nút nghe rồi. Giọng Vương Nhất Bác truyền đến từ đầu dây bên kia: "Thầy Tiêu không định đến đối diễn với em à?"

Giọng không trầm, có cảm xúc hơn khi gọi anh là thầy Tiêu, Tiêu Chiến trực tiếp cúp điện thoại.

Có tiếng gõ cửa, không giống với tính cách thường ngày của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhìn chiếc điện thoại tối om rồi chậm rãi đi về phía cửa phòng.

Hắn mở cửa, Tiêu Chiến đứng ở cửa. Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng khách là ánh hoàng hôn ảm đạm, chiếu ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt Tiêu Chiến như ống kính phim.

Vương Nhất Bác không nói gì, cũng không đề cập đến kịch bản, chỉ cười với Tiêu Chiến, má sữa khẽ nâng. Hắn đi thẳng vào phòng, phòng ngủ tối om, ngày mai không có cảnh giường chiếu.

Nhưng Tiêu Chiến cũng theo hắn vào trong, Vương Nhất Bác vừa ngồi lên giường liền nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, nói chính xác hơn là tiếng cửa đập mạnh, Tiêu Chiến như một cơn gió, đẩy Vương Nhất Bác thẳng xuống giường.


(đoạn tiếp theo hơi thô, giờ quay đầu vẫn còn kịp)


Trong ba mươi năm cuộc đời, có lẽ anh chưa từng không đúng mực như vậy, không suy nghĩ, anh ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, hôn hắn mãnh liệt hơn bao giờ hết, sâu hơn mỗi lần Vương Nhất Bác hôn anh.

Anh ghét sự bạo lực lạnh của Vương Nhất Bác đối với mình, ghét sự quan tâm và nụ cười giả dối của Vương Nhất Bác, ghét Vương Nhất Bác có thể rời khỏi hiện trường nhanh như vậy.

Tiêu Chiến gắt gao cắn môi Vương Nhất Bác, ngay cả mắt anh cũng chua chát và ươn ướt. Nhưng anh chỉ chủ động được ba giây, trong nháy mắt bị lật người đè xuống giường, Tiêu Chiến liền cảm giác được toàn thân bị nâng lên.

Trong lòng anh căng thẳng, nhưng anh không từ chối. Tiêu Chiến chủ động ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, giây tiếp theo liền đưa tay kéo áo khoác của thanh niên.

Vương Nhất Bác giống như một con cá, cởi quần áo rất nhanh. Hắn vừa hôn anh vừa cởi quần áo anh, má anh ướt đẫm nước bọt, nhưng Tiêu Chiến lại không hề cảm thấy chán ghét.

Vương Nhất Bác hơi thô bạo, khiến Tiêu Chiến bị đau khi kéo quần. Nhưng Tiêu Chiến cảm thấy mình cũng điên rồi, có thể cảm nhận được niềm vui từ nỗi đau mà Vương Nhất Bác mang lại.

Anh cởi bỏ quần áo mà không hề nghĩ xem liệu mình có làm đúng hay không. Khoảnh khắc Vương Nhất Bác liếm cổ anh, Tiêu Chiến chỉ muốn buông bỏ mọi thứ.

Anh muốn được yêu thương, muốn bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác chạm vào toàn bộ cơ thể mình, muốn Vương Nhất Bác áp vào người anh và hôn anh một cách chân thành. Đó không phải là diễn xuất, họ không phải Trần Sinh và Lý Ngọc, họ là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Quần áo bị lột sạch, hai người ngã ra trên giường. Mải cho đến khi hơi nóng chạm vào mông, Tiêu Chiến mới hoàn hồn thoát khỏi nụ hôn của Vương Nhất Bác.

Có chút sợ hãi, nhưng mong chờ lại nhiều hơn. Tiêu Chiến nhìn thấy rõ ánh mắt chiếm hữu và hung hãn của Vương Nhất Bác trong bóng tối, anh cảm thấy tay mình bị nắm lấy và đặt lên dương vật đang cương cứng của Vương Nhất Bác.

"Thầy Tiêu có biết mình đang làm gì không?" Giọng Vương Nhất Bác đầy dụ hoặc.

Nó to và nóng, Tiêu Chiến thấy lòng bàn tay mình sắp bốc cháy. Anh chưa bao giờ so sánh kích thước của những người đàn ông trưởng thành khác, tự hỏi có phải giới trẻ bây giờ phát triển quá tốt hay không.

Tay anh không thể bao hết nó, anh nắm lấy quy đầu của Vương Nhất Bác, cảm thấy hắn đang đẩy vào lòng bàn tay mình.

"Em cố ý làm vậy." Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, giọng chắc chắn.

Đây là trò chơi của Vương Nhất Bác, là cái lưới Vương Nhất Bác giăng ra không thể phá được. Anh không nghe thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác vì người đàn ông đã bắt đầu hôn anh.

Tiêu Chiến cảm nhận được đôi môi mình đang run rẩy, không thể từ chối sự thân mật của Vương Nhất Bác. Anh cầm dương vật của Vương Nhất Bác bằng cả hai tay, cảm thấy nó đang giật giật trong lòng bàn tay mình.

"Anh, anh có thích không?" Câu hỏi của Vương Nhất Bác thật khiến người ta xấu hổ, Tiêu Chiến thấy má mình như bốc cháy.

Anh không dám động tay, sự táo bạo trước đó đã biến thành xấu hổ. Bởi vì nụ hôn của Vương Nhất Bác đã dập tắt cơn giận trong lòng anh, anh lại trở thành con cá nằm trên thớt.

Tiêu Chiến ôm lấy dương vật của hắn, cảm thấy Vương Nhất Bác đang đụ vào tay mình. Anh ngẩng đầu lên mút lưỡi Vương Nhất Bác, chiếc gối mà Vương Nhất Bác ngủ mỗi đêm được đặt dưới thắt lưng anh.

Tiêu Chiến cảm nhận được mùi hương trên giường Vương Nhất Bác, đó là mùi hương mà anh ngửi thấy trên người người này mỗi ngày. Bàn tay to lớn xuyên qua vai anh, giữ lấy gáy Tiêu Chiến nâng lên.

Họ hôn sâu đến nổi Tiêu Chiến không thở được. Cách hôn nhanh và mãnh liệt của Vương Nhất Bác sắp khiến anh nghẹt thở, nhưng Tiêu Chiến lại không muốn trốn chút nào.

Tay anh di chuyển nhanh chóng, cầm lấy dương vật của Vương Nhất Bác và chạm vào nó. Anh nhịn không được dùng đầu ngón tay nghịch nghịch quy đầu của hắn, cảm giác được Vương Nhất Bác ấn háng mình vào người anh, giây tiếp theo dương vật của hai người đã ép vào nhau.

Vương Nhất Bác bắt đầu đẩy nhanh về phía trước, như đang dùng dương vật của chính mình đụ ngón tay của Tiêu Chiến. Tay nam diễn viên hoàn toàn không thể nắm giữ dương vật của cả hai, anh ngẩng đầu lên điên cuồng mút lưỡi với Vương Nhất Bác.

Bàn tay to của Vương Nhất Bác chạm vào gáy anh, vuốt ve vai và lưng của Tiêu Chiến. Hắn không ngừng dùng tay chà xát cơ thể anh.

Hắn không thể dừng một phút nào, cảm thấy Tiêu Chiến nới lỏng tay cầm dương vật mình. Người phía trên đè lên anh như một khúc gỗ trôi dạt, mông Tiêu Chiến lắc lư theo, hai chân đã móc vào eo hắn.

Bụng đẹp, bụng mềm. Thân hình của Tiêu Chiến rất đẹp, các cơ trên ngực mềm mại do không dùng nhiều sức lực, Vương Nhất Bác xoa đi xoa lại nhiều lần, háng dùng lực đẩy lên trên.

Hắn buông môi Tiêu Chiến ra, nóng lòng muốn mút đầu vú Tiêu Chiến.

"Ưmmm..." Tiếng rên rỉ kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vang lên khi không có camera.

Tiêu Chiến đẩy ngực mình lên trên, ôm đầu Vương Nhất Bác, để hắn mút sâu hơn.

"Nhất Bác, Nhất Bác... ahhhhh..."

Anh hét lên, tay Vương Nhất Bác xoa mông anh, ngực run lên vì bị mút, Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy sướng như vậy. Thậm chí còn thoải mái hơn hơn lần blow job cuối cùng.

Bàn tay xoa mông anh của hắn thật to, bàn tay Vương Nhất Bác vừa nóng vừa khỏe, giống như dương vật đang chà vào dương vật anh vậy. Tiêu Chiến ngẩng đầu sắp khóc, răng không cắn được môi.

Tất cả những tiếng rên rỉ của anh đều phát ra, mông anh bị Vương Nhất Bác véo và đánh. Ngón tay hắn chậm rãi xoa xoa lỗ huyệt của anh, toàn bộ nước trái cây bên trong dường như bị ép ra hết.

Tiêu Chiến cảm nhận được sự kỳ lạ của cơ thể, bên trong rất ngứa và nóng. Vương Nhất Bác trực tiếp đút một ngón tay vào, cảm giác cực kỳ chật khiến dương vật của hắn càng lớn.

Hắn buông ngực Tiêu Chiến ra, nụ cười lần này rất chân thật: "Mông anh cắn thật giỏi nhỉ, cắn muốn đứt ngón tay em. Sao còn chảy nước? Đàn ông cũng có thể phun nước à? Anh Chiến?" Trước đây chưa từng trải qua loại chuyện này, Tiêu Chiến không khỏi đỏ mặt.

Anh không biết đàn ông có thể ra nước hay không, và anh không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình.

"Anh Chiến có phải sinh ra để cho em đụ không? Sao cái lỗ này lại mềm mại dễ chịu như vậy, bên trong vừa nóng vừa chật, chờ em vừa cắm vào một phát là bắn luôn đó hử?" Vương Nhất Bác vẫn đang nói bậy.

Hắn thường không nói nhiều, nhưng lúc này lại nói không ngừng nghỉ. Nhưng Tiêu Chiến muốn hắn nói nhiều hơn, mấy ngày nay anh đã chịu đựng đủ sự bạo lực lạnh của Vương Nhất Bác rồi.

Dù hắn có nói bậy hay muốn gì đi nữa, anh vẫn muốn Vương Nhất Bác nói chuyện với mình, ngay cả khi anh không đáp lại một lời nào.

Núm vú lại bị mút, ngực Tiêu Chiến tê dại. Vương Nhất Bác cắn ngực anh, ngón tay trong hậu huyệt cũng tăng lên, từ một lên hai, ba ngón.

Anh thực sự rất biết cách ướt, mông đúng là tài sản thiên bẩm. Hóa ra khi chụp ảnh cho tạp chí, các nhiếp ảnh gia sẽ chụp cận cảnh mông của anh, Tiêu Chiến cũng đã xem ảnh chụp màn hình mông của mình do fan chụp trên mạng.

Quả thực nó rất mẩy, Tiêu Chiến khi tập luyện hiển nhiên sẽ tránh tập mông, nhưng đây là thiên bẩm. Trước đây anh không thích mông của mình, nhưng giờ anh cảm thấy rất vui khi được Vương Nhất Bác xoa nắn.

Thật thoải mái, làn sóng thịt không ngừng nẩy lên. Tay Vương Nhất Bác siết chặt, dương vật của hắn cọ cọ vào mông Tiêu Chiến.

Bốn ngón tay đã xâm nhập vào hậu huyệt của anh, ngón tay của Vương Nhất Bác thậm chí còn to hơn trước, Tiêu Chiến cảm thấy chúng đang cọ xát vào đáy chậu của mình, anh dùng tay vuốt ve bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác.

"Vừa rồi trên trường quay anh có nhìn lén không?" Vương Nhất Bác tay vẫn đang đút vào hậu huyệt của anh, khiến Tiêu Chiến rên rỉ ư a. Dương vật đã xuất tinh một lần, bây giờ lại ngẩng lên.

"Lúc nãy có phải muốn chạm vào không? Em thấy lúc đó mặt anh Chiến đỏ bừng." Hậu huyệt đã mở rộng đủ rồi, Vương Nhất Bác vừa nói vừa hôn lên má Tiêu Chiến.

Hắn cúi đầu hôn Tiêu Chiến, sau đó cầm dương vật của mình đánh vào lòng bàn tay anh. Hắn thấy người bên dưới cau mày, thật kỳ lạ, Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ như vậy.

Giây tiếp theo, Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, cảm giác trống rỗng mãnh liệt khiến Tiêu Chiến mở mắt ra. Anh ôm vai Vương Nhất Bác vặn vẹo mông, cảm nhận được quy đầu của Vương Nhất Bác ấn vào lỗ huyệt của mình, tinh hoàn của hắn đánh vào mông anh.

"Nhất Bác... Nhất Bác..." Tiêu Chiến sốt ruột kêu lên.

"Bây giờ mới biết tên em là Nhất Bác à, chẳng phải lúc quay phim vẫn gọi Trần Sinh sao? Muốn làm tình với Trần Sinh, chẳng phải đã gọi Trần Sinh với em hay sao?" Vương Nhất Bác là cố ý, cố ý buông lời cay nghiệt.

Tiêu Chiến cảm thấy không sai, đây chính là cái bẫy của Vương Nhất Bác. Nhưng hiện tại anh không thể đẩy ra được chứ đừng nói là muốn đẩy ra. Tiêu Chiến yêu thích từng cái vuốt ve của Vương Nhất Bác.

Anh là đàn ông, không thể để Vương Nhất Bác chủ động mãi được. Một tay kéo đầu Vương Nhất Bác xuống, hôn thật mạnh. Tay còn lại nắm lấy quy đầu của Vương Nhất Bác, anh nâng một bên mông lên đút vào miệng huyệt.

"Ưm..." To quá, mới một nửa quy đầu đã đầy như vậy. Anh hôn không được nữa, mở miệng rên rỉ: "A... ưm... Nhất Bác... cho anh... cho anh đi..."

Anh muốn, cảm thấy cơ thể mình như vừa bị hoán đổi. Lúc này anh chỉ muốn Vương Nhất Bác cho anh, thích dương vật của người trẻ tuổi này, ngay cả trên phim trường cũng muốn.

Vương Nhất Bác quá hiểu anh, liếc mắt là có thể nhìn ra Tiêu Chiến nghĩ gì. Hắn nắm lấy bàn tay đang cầm dương vật của Tiêu Chiến, dựng chân của anh lên. Tư thế này khiến Tiêu Chiến có thể nhìn thấy mình bị Vương Nhất Bác đi vào, anh chăm chú nhìn, nghe Vương Nhất Bác nói.

"Hôm nay anh chịu không nổi rồi phải không? Em đút cái miệng nhỏ phía dưới trước. Lần sau lại cho cái miệng trên anh Chiến ăn được không?" Hắn vừa nói vừa lắc eo để Tiêu Chiến thích ứng.

Cảm giác thật dễ chịu, Tiêu Chiến gật đầu đáp lại không chút do dự: "Được... được, lần sau... lần sau anh sẽ mút cho em."

Anh rất muốn, nhưng Vương Nhất Bác lại bắt nạt anh, chậm chạp đi vào, Tiêu Chiến không ngừng vặn vẹo hông, mở mắt gọi tên Vương Nhất Bác: "Nhất Bác..."

"Lần sau hãy bú. Bây giờ cái lỗ của anh muốn ăn dương vật của Nhất Bác." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói.

Hắn đâm vào được nửa chừng, lỗ huyệt của Tiêu Chiến đã tê dại rồi. Hậu huyệt ướt và nóng quấn quanh dương vật của Vương Nhất Bác, hậu huyệt của Tiêu Chiến như có hàng nghìn cái miệng, tranh nhau thè lưỡi ra mút bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác.

Hắn gần như không nhịn được, nhưng vẫn cúi đầu nói với Tiêu Chiến: "Anh, nói lại đi. Anh nói một lần rồi em đút cho anh. Sẽ rất thoải mái, còn sướng hơn lần trước nhiều."

Vương Nhất Bác liếm núm vú của Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng. Đầu lưỡi hắn đùa giỡn với nó, sự mềm mại khiến Tiêu Chiến lưu luyến, khiến anh muốn nheo mắt cảm nhận, nhưng giây tiếp theo đầu vú đã bị mút mạnh.

"Aaa... a..." Tiêu Chiến rên lên, một nỗi hưng phấn dâng trào.

Hậu huyệt cảm nhận được hình dạng của dương vật, nó càng trở nên thèm khát hơn khi được nới lỏng.

Nước bên trong chảy ra, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Trong tiếng kêu rên, anh muốn ấn mông mình xuống.

"Nói trước đi." Vương Nhất Bác ôm mông thịt anh lại.

"Anh không... không, em vào... em vào trước đã." Tiêu Chiến không nói được, những lời này quá "bẩn".

Tâm lý bảo thủ và cổ hủ của anh không cho phép điều đó, nhưng Vương Nhất Bác làm sao có thể cho anh cơ hội phản kháng, hắn giả vờ muốn rút dương vật đã đâm vào một nửa ra.

"Đừng..." Tiêu Chiến kẹp chặt, đã bao lâu rồi anh chưa giải phóng ham muốn của mình, anh không còn nhớ lần cuối mình được thỏa mãn là khi nào. Anh là người trưởng thành, anh chỉ đơn giản là không thể kìm nén được ham muốn của mình.

Anh chưa bao giờ muốn điều đó đến thế, anh biết Vương Nhất Bác sẽ khiến anh thư sướng. Lúc này, cảm xúc trực tiếp lấn át lý trí: "Lần sau sẽ bú cho Nhất Bác, ừm... bây giờ cái lỗ của anh muốn... ăn dương vật của Nhất Bác trước... ahhhhhh... Nhất Bác... ahhhh..."

Ngay khi vừa nói xong, Vương Nhất Bác vốn đã cạn kiệt kiên nhẫn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Hắn ôm mông Tiêu Chiến, trực tiếp đụ nó đến điểm sâu nhất, mông Tiêu Chiến đói khát nuốt trọn dương vật của Vương Nhất Bác.

Chỉ có rút và đâm, không có bất cứ một kỹ thuật nào vào lúc này. Mọi cuộc nói chuyện đều bị át bởi hành động, và họ trở thành những sinh vật bị tình dục thao túng.

Ôm eo xoa mông, mông Tiêu Chiến bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác tát đến đỏ lên. Dấu vết trên cổ anh chồng lên nhau, không cần lo người ngoài phát hiện ra điều gì bất thường, dù sao bọn họ vừa mới quay cảnh nóng cách đây một tiếng.

Cảnh ân ái đã chuyển hướng và hai diễn viên hoàn toàn cống hiến cho nghệ thuật của mình. Ngực Tiêu Chiến bị liếm cắn đến hỗn loạn, anh bị Vương Nhất Bác dùng sức đụ mạnh, dương vật lại xuất tinh.

"Có phải ở đây không?" Vừa rồi hắn đã chạm vào chỗ này, Vương Nhất Bác nghiền lên điểm cao trào của Tiêu Chiến, điểm nhô lên dường như chọc vào mắt mã của hắn.

"Đừng, ahhhhh..." Tiêu Chiến bị ép khóc, đã rơi hết nước mắt. Mông anh ướt sũng, những làn sóng khoái cảm mạnh hơn cả xuất tinh ập đến.

Anh không thể hét lên vì Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghe lời của anh. Giây tiếp theo, hắn lại đâm thêm vài cú nữa, cơ thể chàng trai trẻ như máy đóng cọc, đẩy Tiêu Chiến đến một cao trào khác.

Dương vật của anh vẫn còn cứng một nửa, không bắn ra được gì.

"Ahhhhh..." Anh rên lên cùng với khoái cảm chưa từng trải qua trước đây.

Tiêu Chiến ôm chặt đầu Vương Nhất Bác, đẩy thẳng ngực vào miệng hắn.

Anh cảm thấy mình đang lên đỉnh từ phía sau, theo cách mà anh chưa bao giờ nghĩ đến. Khi Vương Nhất Bác đụ anh không ngừng nghỉ, anh trực tiếp đạt đến cao trào.

Nước trong hậu huyệt dầm dề, chảy ướt khắp dương vật của Vương Nhất Bác. Hậu huyệt Tiêu Chiến siết chặt hơn khi anh đạt đến cao trào, lỗ huyệt dường như đã thích nghi trước lực đẩy của Vương Nhất Bác.

Hắn ngậm đầu vú Tiêu Chiến, hưởng thụ cảm giác dương vật được lỗ huyệt xoa bóp. Hắn thích nghe Tiêu Chiến rên rỉ khi cao trào, anh vẫn luôn gọi tên hắn.

"Anh ơi, có sướng không nào?" Hắn hỏi Tiêu Chiến.

Khoái cảm đi qua một chút, Tiêu Chiến ôm đầu Vương Nhất Bác xoa xoa má hắn. Chân anh siết chặt hơn một chút, vì anh biết Vương Nhất Bác sẽ tiếp tục.

"Sướng, rất sướng..." Anh nói thật sướng, toàn thân áp vào người Vương Nhất Bác, mong chờ dương vật bên trong sẽ tiếp tục đụ anh.

Sự mong đợi của Tiêu Chiến không phải là vô ích, bởi vì Vương Nhất Bác cũng muốn anh, hắn bắt đầu đục mạnh về phía trước. Lần này thậm chí còn sâu hơn trước, Vương Nhất Bác không ngừng để Tiêu Chiến từng bước trải nghiệm những cảnh giới khoái lạc khác nhau.

Quy đầu di chuyển qua điểm nhạy cảm, đụ vào sâu hơn. Khoái cảm thật đáng sợ, từng đợt từng đợt quét về phía Tiêu Chiến. Anh có cảm giác như Vương Nhất Bác mỗi lần đụ anh đều đạt cực khoái, cảm giác giống hệt như khi anh xuất tinh.

Phía trước lại đứng lên, hai tay Vương Nhất Bác ôm lấy vuốt ve. Vẫn ngậm núm vú của Tiêu Chiến trong miệng, hắn hỏi Tiêu Chiến có thể cho hắn uống một ngụm sữa không.

"Được... được." Anh sẽ chỉ đồng ý, anh sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của Vương Nhất Bác. Mông ngậm dương vật và tận hưởng cực khoái, Tiêu Chiến không thể tưởng tượng được điều gì hạnh phúc hơn thế này trên đời.

Đột nhiên tăng tốc độ đẩy hông, Vương Nhất Bác buông núm vú của Tiêu Chiến ra. Hắn đặt hai tay lên hai bên tai Tiêu Chiến và đẩy dương vật lên trên.

"Aa... Nhất Bác... không... không muốn ah ah... nhanh quá, nhanh quá..." Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa gọi tên Vương Nhất Bác.

"Anh, là của Nhất Bác sao? Là Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác sao?" Vương Nhất Bác không ngừng động tác, đâm vào chỗ sâu nhất của Tiêu Chiến.

Hắn nhìn thấy Tiêu Chiến gật đầu, lại thấy Tiêu Chiến gật đầu điên cuồng: "Là của Nhất Bác aah ah... Anh là của Nhất Bác, là của Nhất Bác. Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác..."

Hậu huyệt không ngừng mút, Tiêu Chiến lại một lần nữa xuất tinh vào trong lòng bàn tay của Vương Nhất Bác. Chỗ sâu trong hậu huyệt của anh hoàn toàn mở ra, càng đáng sợ hơn, một loại khoái cảm không thể tưởng tượng được ập thẳng vào.

"Ư a ư... Cho anh đi... Nhất Bác... cho anh aaa..."

Tiêu Chiến cảm giác được, đến cuối cao trào anh kêu lên: "Bắn vào... Nhất Bác... bắn vào, hết đi! Haa aa..."

Không nhịn được, Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, ép cả người về phía trước. Nỗi xót xa của mối tình bí mật nhiều năm kết thành tinh hoa trong người Vương Nhất Bác. Hắn bắn vào trong cơ thể Tiêu Chiến trong chút do dự.

"Aaa..." Nóng quá, đó là một trải nghiệm mà Tiêu Chiến cả đời sẽ không bao giờ quên.

Mông anh kẹp chặt, mắt anh mờ đi sau khi làm tình. Hai tay anh vẫn ôm cổ Vương Nhất Bác, khi Vương Nhất Bác cúi đầu hôn anh, anh theo bản năng lè lưỡi liếm liếm.

Thế là họ trao nhau nụ hôn, Vương Nhất Bác cuối cùng mút lấy môi dưới của Tiêu Chiến. Miệng Tiêu Chiến vẫn hơi hé mở, nhỏ giọng gọi tên hắn: "Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác mỉm cười ôm anh vào lòng, như đang ôm một bảo bối tối cao độc nhất vô nhị.

"Cục cưng, anh ngoại tình rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro