10.
"Lý Ngọc." Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, thậm chí còn không nghe thấy đạo diễn Lý đang gọi mình. "Lý Ngọc."
"Đạo diễn Lý gọi anh kìa." Vương Nhất Bác nói, như thể người vừa rồi nói lời lạnh nhạt không phải hắn vậy, hắn vươn tay đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy.
Đạo diễn Lý cách đó không xa đến, ông càng rạng rỡ hơn khi nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. "Cảnh quay này rất đẹp. Cảm xúc giữa Lý Ngọc và Trần Sinh vô cùng tốt. Tôi với nhà sản xuất, phó đạo diễn nhập tâm vào cảnh quay lúc nào không hay."
Ông ấy đang khen ngợi nhưng Tiêu Chiến lại không có tâm trạng để nghe. Anh chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo và chua chát, trông có vẻ vui nhưng thực chất ánh mắt vẫn đang thất thần.
Đạo diễn Lý không để ý, nhưng Vương Nhất Bác đứng gần đó có thể nhìn rõ. Hắn vô tình chạm phải ánh mắt của Tiêu Chiến, nhưng trong mắt lại không có chút an ủi nào, hắn quay đầu nhìn về phía đạo diễn đang nói chuyện.
"Tôi đã thảo luận với phó đạo diễn và quyết định quay mấy cảnh tập thể quan trọng vào hai ngày tới. Cảnh giường chiếu đầu tiên giữa Trần Sinh và Lý Ngọc sẽ phải đợi quay sau. Dự báo thời tiết nói sắp tới có thể trời sẽ mưa, chắc là trận mưa lớn cuối cùng của mùa thu năm nay. Sau đó chúng ta sẽ quay cảnh nóng. Hai cậu có ý kiến gì không?"
Cảnh ân ái đầu tiên giữa Lý Ngọc và Trần Sinh cũng là sau khi Lý Ngọc uống rượu. Vẫn như ngày hôm nay, vị sư phụ không muốn thừa nhận cảm xúc của mình nên phải dựa vào sức mạnh của rượu để trốn trong vòng tay đệ tử.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không phản đối, hai diễn viên đã đọc qua kịch bản.
"Nhưng đội ngũ đạo diễn chúng tôi vẫn phải thảo luận và xin ý kiến của thầy quay phim. Để lên hình đẹp, một số cảnh quay có thể bị mờ. Hai người có thể lộ diện được không?" Đạo diễn Lý nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Tình huống hơi phức tạp, diễn viên hy sinh vì nghệ thuật là điều bình thường. Nếu chỉ để trần thân trên, e là đạo diễn sẽ không hỏi như vậy, Vương Nhất Bác nhíu mày, cũng không nhìn Tiêu Chiến nữa.
"Một số cảnh yêu cầu quay phần thân dưới, không cần khoe quá nhiều, chỉ hông và mông thôi. Chúng tôi cũng không dám quay những phần quan trọng hahaha." Đạo diễn cười, duỗi tay ra nhéo vai hai diễn viên chính: "Hai diễn viên chính của chúng ta không sao đúng không?"
Tiêu Chiến thực ra chưa bao giờ quay cảnh có "chiều sâu" như vậy, anh luôn thận trọng trong vấn đề này. Tiêu Chiến thực sự không biết tiêu chuẩn để lộ mông và hông là gì.
"Tôi không sao, theo ý thầy Tiêu." Vương Nhất Bác trả lời trước.
Chủ đề này được ném sang Tiêu Chiến, khiến trái tim vốn đã dao động của anh lại càng bối rối hơn. Cán cân vốn đã nghiêng từ lâu, bị lời nói của Vương Nhất Bác đập xuống không thương tiếc, Tiêu Chiến không cần suy nghĩ nói: "Tôi có thể."
Đạo diễn Lý càng cười sảng khoái hơn, nói đội sản xuất của họ đã được món hời rồi, để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở riêng trong hai ngày này, lúc đó quay phim cũng sẽ không xấu hổ.
"Được." Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý.
Vừa nói chuyện với Đạo diễn Lý, hắn vừa đưa tay kéo Tiêu Chiến đứng dậy khỏi giường. Động tác rất tự nhiên, giống như mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Chiến vẫn như trước.
Nhưng hắn không còn ngồi xuống giúp Tiêu Chiến xỏ giày, khi ra ngoài phim trường hắn vẫn trò chuyện với Tiêu Chiến, không nói về chủ đề nhạy cảm, phần lớn đều là ý kiến về buổi quay phim hôm nay, trông giống như một hậu bối đang nghiêm túc học hỏi từ tiền bối của mình.
Xe bảo mẫu của hai người đậu bên ngoài trường quay, lúc lên xe Vương Nhất Bác cũng không chào tạm biệt. Họ đã lâu không đi riêng về khách sạn, cuối cùng cũng gặp nhau trong thang máy.
Trợ lý dường như cảm nhận được sự khang khác giữa hai ông chủ, Vương Nhất Bác chỉ gật đầu với Tiêu Chiến khi bước vào thang máy. Lúc hắn không cười hay nói chuyện, khuôn mặt không có biểu cảm gì, cách hắn nhìn về phía trước khiến mọi người hơi sợ hãi.
Tiêu Chiến căng thẳng, anh chắc chắn nhịp tim mình đang run rẩy, không phải vì điều gì khác mà là vì Vương Nhất Bác vừa mới đi thẳng vào thang máy. Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây và anh cũng chưa từng trải qua điều đó trước khi Vương Nhất Bác tỏ tình với anh.
Anh lo lắng lỡ Vương Nhất Bác đề xuất diễn thử, lỡ họ thật sự bước vào phòng anh thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cảnh ân ái có xấu hổ không, anh nên nói gì với Vương Nhất Bác.
Tầng của trợ lý đã đến, chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong không gian chật hẹp. Tiêu Chiến cảm thấy nam diễn viên trẻ kế bên mang đến cảm giác áp chế mạnh mẽ, anh khẽ hé môi, muốn hít sâu một hơi.
Cửa thang máy mở ra, Vương Nhất Bác đưa tay chặn cửa. Hắn luôn để Tiêu Chiến ra khỏi thang máy trước, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn không bước tới vai kề vai với Tiêu Chiến mà chỉ chậm rãi đi phía sau anh.
Phòng của họ ở cuối hành lang, càng đến gần Tiêu Chiến càng thấy bất an. Anh nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của mình, cuối cùng cũng đến được cửa phòng.
Tiêu Chiến thật sự cho rằng Vương Nhất Bác sẽ cùng mình trở về phòng, dù sao Vương Nhất Bác vẫn luôn tỏ ra rất hứng thú với các cảnh quay. Nhưng lần này phía sau không có ai dừng lại, Vương Nhất Bác tiếp tục tiến về phía trước như một cơn gió.
Giống như ngày hôm đó, ở bên phải anh, giữa họ vẫn là một bức tường, lần này thậm chí còn không có ô hay áo khoác. Phán đoán của Tiêu Chiến đã sai, anh không thể cưỡng lại được bản năng của mình, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Cảm xúc trong mắt anh dường như vẫn chưa tan biến, vẻ cau mày của anh trông rất khó chịu. Lúc này Tiêu Chiến còn muốn buột miệng hỏi Vương Nhất Bác có phải cậu không muốn đối diễn với mình nữa hay không.
"Chúng ta không cần đối diễn cảnh giường chiếu nhỉ, hai người ở cùng nhau rất khó xử. Hơn nữa, em chưa đóng cảnh nóng bao giờ, anh Chiến cũng chưa từng đóng cảnh nào phải không? Vậy cứ đến trường quay nghe theo sự hướng dẫn của đạo diễn là được." Vương Nhất Bác là người đầu tiên lên tiếng, chặn tất cả những câu hỏi mà Tiêu Chiến muốn hỏi.
Hắn thậm chí còn nhếch môi nở nụ cười lịch sự thân thiện. Hắn không nói gì về mình, cũng không bảo Tiêu Chiến nghỉ ngơi sớm, càng không nói lời tạm biệt với anh.
Hắn nhanh chóng mở cửa, không chút do dự bước vào phòng, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào trái tim Tiêu Chiến.
Thẻ phòng vẫn còn trong tay, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở của mình sau khi Vương Nhất Bác rời đi. Nặng nề nấc lên, xen lẫn nỗi chua xót khiến Tiêu Chiến đỏ mắt. Anh cảm thấy mình thật đạo đức giả, chính anh là người đẩy Vương Nhất Bác ra xa, hai người không nên duy trì mối quan hệ không đúng mực, Tiêu Chiến biết những gì hắn làm là đúng.
Mở căn phòng ngột ngạt, bóng tối trong phòng càng khiến Tiêu Chiến muốn chạy trốn. Vương Nhất Bác đã từng cùng anh về phòng, thậm chí họ còn hôn nhau ngay khi vừa mở cửa.
Anh đột nhiên muốn cảm giác áp chế do Vương Nhất Bác mang lại, cái ôm cưỡng chế và nụ hôn không thể từ chối từ Vương Nhất Bác. Cảm giác đầu lưỡi tê rần lúc quay phim vẫn vây quanh Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác đã rời đi quá nhanh.
Trong hai ngày tiếp theo, đoàn phim quay cảnh nhóm lớn. Anh và Vương Nhất Bác liên lạc ít hơn trước, trong giờ giải lao, Vương Nhất Bác chủ yếu trượt ván cùng người khác, hoặc ngồi trên ghế cạnh Tiêu Chiến, lướt điện thoại. Nhưng hắn không còn chủ động cho Tiêu Chiến xem điện thoại của mình, cũng sẽ không kể vài mẩu chuyện hài hước vô vị nữa.
"Anh Chiến, anh có muốn ăn không?" Thanh sô cô la được đưa tới đã bóc vỏ. Vương Nhất Bác chưa ăn miếng nào, đưa cho Tiêu Chiến.
Hôm nay Tiêu Chiến không thèm ăn, cũng không muốn ăn đồ ngọt. Nhưng anh không muốn và cũng không dám từ chối Vương Nhất Bác nữa nên giơ tay cầm rồi đưa lên miệng.
Vương Nhất Bác thường xuyên mua đồ ăn vặt cho anh, đồ ăn vặt mở sẵn luôn được một mình Tiêu Chiến thưởng thức. Vương Nhất Bác sẽ dọn dẹp những gì anh chừa lại, nhưng lần này thanh sô cô la không còn là duy nhất.
"Cậu có muốn ăn không? Sô cô la." Vương Nhất Bác lấy sô cô la ra trước mặt Tiêu Chiến và đưa cho các diễn viên khác đang nói chuyện bên cạnh.
Thanh sô cô la tự nhiên trở nên nổi tiếng và biến mất sạch sẽ ngay lập tức. Vương Nhất Bác không ăn, tiếp tục thờ ơ xem điện thoại. Hắn không nhìn Tiêu Chiến, cũng không hỏi Tiêu Chiến sô cô la có ngon như thường lệ không.
Vị đắng trong miệng, không ngọt như bình thường. Tiêu Chiến nhíu mày thật chặt, anh không cắn thanh sô cô la trong tay mà dùng miệng làm tan chảy sô cô la trên bánh quy.
Lúc này Tiêu Chiến mới hiểu được, lời Vương Nhất Bác nói ngày hôm đó thật sự không phải là nói đùa. Hắn càng cho anh nhiều thì rút lui càng nhanh, muốn làm đồng nghiệp bình thường, hắn sẽ không cho anh cơ hội chậm rãi thích ứng.
Thay đổi đột ngột như vậy đấy.
Hai ngày sau, Diêm Thành trời mưa rất to, bầu trời mây đen âm u. Tiếng mưa rơi hơi chói tai, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi cạnh nhau nghe đạo diễn giảng giải.
"Cảnh này rất quan trọng, các cậu đừng lo lắng NG, chúng tôi muốn một thước phim ưng ý nhất. Bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Trần Sinh và Lý Ngọc chính là ở cảnh này."
Kịch bản vẫn đang còn cầm trên tay, lời thoại không được mấy dòng. Những cảnh quan trọng của đạo diễn Lý về cơ bản không có mấy câu thoại, ông thích quay tĩnh hơn.
"Toàn bộ căn phòng sẽ được dọn dẹp kỹ càng khi bắt đầu, đoàn phim sẽ tạo không gian riêng tư cho hai cậu, để các cậu có thể nhập tâm hơn vào cảnh quay. Máy quay đã gắn, các cậu chỉ cần xem như nó không tồn tại. Những người khác không liên quan cũng đã dời đi, chỉ còn lại một số người chúng tôi là đạo diễn, nhà sản xuất và thầy quay phim." Vẻ mặt của đạo diễn Lý rất nghiêm túc, cảnh này xác thực rất quan trọng.
Ông đứng trước mặt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, chỉ vào camera nói: "Không có thiết bị vô tuyến. Để bảo vệ sự riêng tư của hai cậu, chúng tôi sẽ không bật camera cho đến khi chính thức bắt đầu. Khi nào sẵn sàng hãy nói với tổ đạo diễn, các cậu làm quen trước đi, chúng ta cố gắng không diễn quá nhiều, tự nhiên thôi."
Bầu không khí trầm mặc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vô thức đứng thẳng lưng.
"Chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại cho họ, chuẩn bị quay." Đạo diễn nói lời cuối.
Chuyên viên trang điểm bước vào phòng, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng mưa rơi. Căn phòng không có ánh sáng, xung quanh mờ ảo, Tiêu Chiến luôn nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa.
Trang điểm rất nhanh đã xong, nhân viên đóng cửa lại khi chuyên viên trang điểm bước ra ngoài. Giọng của đạo diễn Lý phát ra từ màn hình ở một góc: "Camera đã tắt. Hai diễn viên đang chuẩn bị."
Ngay cả màn dạo đầu của cảnh ân ái này cũng khỏa thân, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng thì Vương Nhất Bác đã quay lưng lại, hắn bắt đầu cởi quần áo. Trong phòng không có hệ thống sưởi, cởi từng lớp quần áo ra hơi lạnh.
Nhưng Vương Nhất Bác cởi quần áo rất nhanh, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy cơ lưng sau lưng hắn. Tiếng cởi khóa quần chạm vào tim Tiêu Chiến, khiến toàn thân anh vô cớ nóng bừng.
Căn phòng thực sự rất riêng tư, phòng của Trần Sinh trong kịch bản còn rất nhỏ. Họ buộc phải đứng rất gần nhau, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể Vương Nhất Bác.
Chiếc quần bị vứt sang một bên, quần lót cũng bị cởi bỏ. Lúc này, Tiêu Chiến lập tức quay đầu đi, không dám nhìn người cùng giới kém mình sáu tuổi.
Tim anh đập không bình thường, Vương Nhất Bác đã nằm trên giường. Hắn nhìn như đang làm việc vô cùng nghiêm túc, vừa lên giường liền quay người về phía Tiêu Chiến.
Bầu không khí còn kỳ lạ hơn, họ không trao đổi một lời nào. Vương Nhất Bác đã sẵn sàng quay, Tiêu Chiến không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Đầu ngón tay anh mềm đi, cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều tê liệt. Nhìn quần áo của Vương Nhất Bác vương vãi trên sàn, mặt đỏ đến mức có thể luộc một quả trứng.
Tiếng kéo khóa áo nghe chói tai, răng Tiêu Chiến run lên, không biết có phải vì lạnh. Anh cởi từng lớp quần áo ra, nhìn gáy Vương Nhất Bác.
Cho đến khi hoàn toàn khỏa thân, Tiêu Chiến mới không thể chịu được mùa đông lạnh giá. Anh chỉ có thể đi về phía nguồn nhiệt duy nhất trong phòng, bên cạnh giường, có ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ, chiếu lên bờ vai và tấm lưng rộng lớn của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nuốt khan, nhắm mắt lại nhấc chăn lên. Anh đặt đầu gối lên chiếc giường nhỏ, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, quay mặt về phía giường.
Đây là tư thế mà họ cần phải đối mặt khi quay phim và họ phải thích ứng trước với nó. Tiêu Chiến kéo chăn đắp cho mình và Vương Nhất Bác, anh vẫn chống đỡ cơ thể mình, nhưng xấu hổ không dám khỏa thân dính chặt vào Vương Nhất Bác.
"Trần Sinh, Lý Ngọc." Giọng của đạo diễn đột nhiên truyền đến, giáng cho Tiêu Chiến một đòn trong không gian chật hẹp.
Anh sợ đến gần như mất trí, sự căng thẳng vừa dâng lên trong cổ họng đã bị ép đến tận cùng, anh nghiêng thẳng về phía Vương Nhất Bác.
Thân thể va chạm vào một chỗ, da thịt dính chặt vào nhau. Nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác nóng đến mức Tiêu Chiến cảm thấy da mình đổ mồ hôi. Anh nằm đè lên nam diễn viên trẻ, đầu óc trống rỗng, không nghe rõ đạo diễn Lý nói gì.
Cho đến khi cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Tiêu Chiến mới lo lắng áp sát vào cổ Vương Nhất Bác. Anh bất an vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, giây tiếp theo đã được vỗ nhẹ vào gáy trấn an: "Họ đến thu dọn quần áo, nếu không camera sẽ quay lại, đừng sợ."
Hắn vẫn có vẻ dịu dàng như trước, như thể dạo này sự xa lánh của hắn chỉ là giả vờ. Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác vuốt ve lưng Tiêu Chiến an ủi, sau đó chậm rãi sờ gáy anh, siết chặt.
Căn phòng có người thứ ba khiến Tiêu Chiến cảm thấy đáng sợ, gần như vùi mình vào vai Vương Nhất Bác. Hơi thở của anh cọ vào cổ Vương Nhất Bác, anh không thể thư giãn cho đến khi tiếng đóng cửa lại vang lên.
Vương Nhất Bác không nhúc nhích, để Tiêu Chiến nằm trên người mình thích ứng. Sự nhạy cảm của da thịt, đàn ông quá dễ bị khiêu khích, họ có thể cảm nhận được sự thay đổi của nhau, không ai dám cử động, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trực tiếp trần trụi tiếp xúc nhau.
"Sẵn sàng chưa?" Giọng của đạo diễn Lý cũng nhẹ nhàng hơn bình thường.
Tay Tiêu Chiến vẫn nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, anh nằm trong vòng tay hắn như đang sợ hãi. Anh cảm nhận được Vương Nhất Bác ôm mình thật chặt, khi vòng tay hắn siết chặt, Tiêu Chiến cảm thấy rất an toàn. Anh không cảm nhận được cái lạnh mùa đông, chăn bông che nửa khuôn mặt của Tiêu Chiến, giống như Vương Nhất Bác là người duy nhất trên thế giới của anh vậy.
Một nụ hôn an ủi rơi xuống mặt Tiêu Chiến, hôn lên má anh vài lần. Vương Nhất Bác ôm gáy Tiêu Chiến bảo anh ngẩng mặt lên, sau đó dụi trán vào trán Tiêu Chiến.
Trong phòng có camera, Tiêu Chiến biết ngoài phòng còn có người khác. Trong kịch bản, Trần Sinh và Lý Ngọc làm tình vào ban ngày, trong khi họ làm tình, có người hầu đi lại bên ngoài phòng.
"Anh vừa uống rượu à?" Giọng của Vương Nhất Bác từ trong bóng tối vang lên, khiến Tiêu Chiến ngứa ngáy.
Anh không khỏi tưởng tượng mình là Lý Ngọc, bắt đầu xoa xoa má và trán Vương Nhất Bác: "Uống một chút rượu gạo, đạo diễn Lý nói như vậy sẽ dễ quay hơn."
Trên người Tiêu Chiến có mùi rượu. Vương Nhất Bác có thể ngửi thấy mùi thơm phả ra từ hơi thở của anh. Rõ ràng hắn có thể hôn lên môi Tiêu Chiến để an ủi anh trong quá trình quay phim, nhưng Vương Nhất Bác đã không.
"Chúng ta có thể bắt đầu chưa? Đừng lo lắng, chỉ là đang quay phim mà thôi." Vừa rồi hắn còn hôn má an ủi anh, mà bây giờ lời nói thật xa cách.
Hơi ấm kéo dài chưa đầy một phút, trái tim mới được sưởi ấm của Tiêu Chiến lại dần nguội đi. Anh không chắc liệu Vương Nhất Bác có muốn kết thúc nhanh chóng hay không, nhưng hiện tại anh chỉ có thể gật đầu.
"Đạo diễn Lý, bắt đầu được rồi." Giọng Vương Nhất Bác được khuếch đại.
Camera đã bật lên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều biết. Giọng của đạo diễn Lý lại vang lên: "Hôn trước như trong kịch bản, cậu có thể khống chế thời gian, chúng ta vẫn sẽ quay một cảnh dài. Khi hôn gần xong, Trần Sinh sẽ kéo chăn ra, máy quay sẽ quay cậu từ trên cao. Đừng lo lắng Nhất Bác, Tiêu Chiến sẽ chặn cậu từ góc độ này. Thời điểm thích hợp cậu có thể động, nhưng không cần phải quá mạnh."
Đạo diễn Lý tiếp tục: "Sau đó các cậu tự nắm bắt, cố gắng hoàn thành các chi tiết của kịch bản càng nhiều càng tốt. Cái chính là hai diễn viên tự diễn. Chúng ta cố gắng thực hiện trong một lần. Khi thay đổi tư thế, Trần Sinh nhớ để lại cho Lý Ngọc một ít dấu vết, cảnh quay dài không thể dựa vào trang điểm, sẽ bị lộ. Các cậu nên bàn bạc riêng, chúng ta đều là diễn viên chuyên nghiệp."
"Cả hai đều có cảnh cận mông. Sau khi thay đổi vị trí, phạm vi chuyển động của Trần Sinh phải càng rộng càng tốt, cả hai không nên gò bó. Quay cảnh dài sẽ tốn nhiều năng lượng và khó bắt trúng thời điểm hơn. Chuẩn bị, bắt đầu quay."
Trong khoảnh khắc, lệnh quay đã đến. Tiêu Chiến vẫn nằm trong lòng Vương Nhất Bác, anh biết mình là Lý Ngọc, Trần Sinh đang hôn lên má anh.
Không còn chỉ ở má, nụ hôn của Vương Nhất Bác rơi xuống từng chút một. Như đang chạy đua với những hạt mưa ngoài cửa sổ, hắn không ngừng mổ vào môi Tiêu Chiến.
Không phải anh và Vương Nhất Bác không có cảm giác quen thuộc. Trong phòng Vương Nhất Bác kéo rèm, họ cũng đã ôm nhau thật chặt.
Anh cảm thấy lưỡi Vương Nhất Bác không ngừng liếm liếm môi mình. Nụ hôn mà họ buộc phải tách ra lúc quay vài ngày trước khiến Tiêu Chiến cảm thấy lạc lõng và mất mát suốt mấy ngày.
Mình là Lý Ngọc, anh tự nhủ. Tiêu Chiến hôn lại Vương Nhất Bác, nắm lấy cánh tay người đàn ông, ngẩng đầu lên, giống như một người say rượu. Mùi rượu gạo lan tỏa trong miệng khiến nụ hôn của Vương Nhất Bác nhất thời trở nên mãnh liệt hơn.
Nụ hôn nghiêm túc đến mức cả hai thậm chí còn nhắm mắt lại. Tiêu Chiến dang tay ôm cổ Vương Nhất Bác, toàn tâm toàn ý đón nhận hơi ấm do Lý Ngọc và Trần Sinh tạo ra.
Bây giờ anh thừa nhận. Anh thích hôn Vương Nhất Bác, thích lưỡi của người đàn ông này quấn vào môi anh, thích Vương Nhất Bác ôm anh và chạm vào anh không ngừng, thích cảm giác nóng bỏng do bàn tay to lớn đó để lại trên cơ thể anh.
Da gà đều nổi lên, họ hôn nhau vài phút mà chưa tách ra. Hai má Tiêu Chiến còn đỏ hơn vừa rồi, mùa đông cũng không còn lạnh nữa.
Anh cảm nhận được thứ đó mạnh mẽ như thế nào, thứ mà anh không cảm nhận được hết khi Vương Nhất Bác mặc quần. Hình dáng và độ cứng đều hung tợn, chỉ cần chạm vào cũng khiến Tiêu Chiến cảm thấy bất an. Anh sẽ thực sự phản ứng với đàn ông, anh sẽ cảm thấy khó chịu và muốn Vương Nhất Bác cọ vào mình.
Chiếc chăn bông trên người anh bị nụ hôn mãnh liệt cuốn đi, Tiêu Chiến đã quên mất cảnh tượng trên giường từ lâu. Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác chạm vào lưng dưới của anh, giây tiếp theo trực tiếp chạm vào mông Tiêu Chiến.
"Chát..." Anh đã bị Vương Nhất Bác xoa nắn đến rên rỉ. Khoái cảm mãnh liệt từ lòng bàn tay Vương Nhất Bác truyền đến mông Tiêu Chiến, anh nghe thấy tiếng bàn tay to vỗ vào mông mình.
Tiêu Chiến không phân biệt được là Vương Nhất Bác hay Trần Sinh. Anh cọ mông vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, được nhào nặn vài lần, anh cảm thấy mình sắp đạt đến cao trào. Trong miệng anh mơ hồ phát ra một vài âm thanh, Vương Nhất Bác lè lưỡi chặn lại.
Thật tuyệt, Tiêu Chiến nhắm mắt nghĩ. Ngay lúc Vương Nhất Bác bắt đầu đẩy hông, anh hoàn toàn quên mất phép tắc, ôm lấy cổ người đàn ông, hung hãn đẩy lưỡi vào trong miệng Vương Nhất Bác.
Nó rất to và nóng, Tiêu Chiến cảm thấy như đang bị thiêu đốt. Lần trước anh chưa từng trải qua sức mạnh của Vương Nhất Bác, eo bị đẩy lên trên, chọc điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, khiến anh muốn bắn ra.
Mông bị đánh thành gợn sóng, bị bàn tay to lớn tóm lấy, bóp mạnh. Họ hôn nhau cuồng nhiệt hơn, Tiêu Chiến không hề biết mình càng mở rộng chân ra, khi Vương Nhất Bác lật người lại đè anh xuống, anh hét lên, cắn môi, bịt miệng như sợ bị nghe thấy.
Đôi mắt anh nheo lại thành khe, toàn bộ cồn dường như đang đổ vào não. Cổ anh bị hôn, Tiêu Chiến bắt đầu run lên vì nhạy cảm.
Anh cảm thấy thật thoải mái, thoải mái đến mức muốn rên thành tiếng. Anh duỗi tay trói cổ Vương Nhất Bác, không nhịn được nữa, mông lên xuống theo lực đẩy của hắn, quên mất tư tưởng truyền thống mà mình vẫn duy trì.
Đầu ngón tay toát mồ hôi, Tiêu Chiến mở lòng bàn tay ôm lấy đầu Vương Nhất Bác. Anh ép Vương Nhất Bác chôn sâu hơn, hôn cổ và liếm da anh. Hắn lại tiến tới hôn anh, Tiêu Chiến đáp lại nhiệt tình, dương vật của anh cọ vào bụng dưới của Vương Nhất Bác.
Hai chân anh siết chặt, nâng đỡ toàn bộ vòng eo của Vương Nhất Bác. Anh cảm thấy thanh hung khí đó đang cọ xát vào đáy chậu và hậu huyệt của mình.
Kích thước của trai trẻ thật đáng sợ, khiến Tiêu Chiến lúc này muốn đầu hàng. Trên cổ anh có những vết đỏ, trông rất gợi tình dưới ống kính.
Nhưng Tiêu Chiến không biết điều đó, anh kêu lên: "Nhanh lên, Trần Sinh..."
Anh không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng tốc độ của Vương Nhất Bác thực sự tăng nhanh rất nhiều. Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp chết, không biết quay cảnh này phải mất bao lâu.
Anh thấy thật khó chịu, một cảm giác khoái cảm mãnh liệt xen lẫn với sự khó chịu. Anh không chỉ muốn quay phim, còn muốn được vuốt ve, muốn được Vương Nhất Bác phục vụ như ngày hôm đó, còn muốn được Vương Nhất Bác hôn liếm môi lưỡi.
Không chỉ cọ xát thế này, anh muốn mọi thứ. Hậu huyệt mở ra rồi đóng lại, dường như đang từ từ mở ra, Tiêu Chiến thấy phần thân dưới của mình ẩm ướt, mồ hôi chảy xuống khe mông.
Anh chạm vào tóc Vương Nhất Bác, không ngừng quay đầu hôn dái tai hắn. Tiêu Chiến do dự một chút, nói những câu mơ hồ, thậm chí chính mình cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Hơi thở phải vào đầu ngực, anh cúi đầu nhìn vào mắt Trần Sinh. Đó là một ánh mắt chăm chú, nhưng Lý Ngọc không thể không nâng ngực lên.
Là Tiêu Chiến, chính là Tiêu Chiến ấn Vương Nhất Bác vùi vào ngực mình. Núm vú của anh bị hút vào miệng, khoái cảm mãnh liệt khiến Tiêu Chiến trực tiếp hét lên trước ống kính.
Miệng anh há to, ngửa đầu lên rất đẹp. Chính ở đó, mỗi cú dập của Vương Nhất Bác đều như đẩy vào hậu huyệt Tiêu Chiến, hắn liếm và cắn núm vú của anh, mút thật mạnh trong những phút cuối cảnh quay.
"Ahhh..." Anh làm ướt bụng Vương Nhất Bác, kéo cổ Vương Nhất Bác, cúi đầu hôn Trần Sinh.
Hoàn toàn không có mối liên hệ nào như vậy, nhưng anh không muốn lừa dối chính mình nữa. Tiêu Chiến chủ động dâng môi ra, siết chặt eo Vương Nhất Bác.
"Trần Sinh... Trần Sinh..." Anh gọi tên Trần Sinh, họ hôn nhau thật sâu.
Anh bám vào Trần Sinh của mình, bám vào Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến sắp khóc: "Trần Sinh, Trần Sinh... cho ta..."
"Cut." Cảnh quay hoàn toàn kết thúc, chăn bông được kéo qua đầu anh. Tiêu Chiến vẫn đang mút lưỡi Vương Nhất Bác, nhịn không được nói: "Trần Sinh, Trần Sinh..."
Anh nhắm mắt lại liếm môi Vương Nhất Bác, chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể nghe được thanh âm này.
Tiêu Chiến nghiêng người chạm vào vai hắn, vẫn đọc thoại: "Trần Sinh, Trần Sinh... cho ta... cho ta..."
"Nhất Bác..."
---
Cay: Chap sau anh Chiến sẽ chính thức được diện kiến "quái vật" đến từ thời tiền sử! muahahaha
Hong bít chap sau là khi nào, nhưng mờ dự là tui sẽ dùng từ hơi bad ahihi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro