1.
WARNING:
Đây là fanfic! Đây là fanfic! Đây là fanfic! Vui lòng không nhầm lẫn giữa hiện thực và fic!
Anh Chiến là ván đã đóng thuyền.
Anh Bác đập thuyền cướp ván!
Nếu không chấp nhận được, hãy click back!!!
---
"Anh Tiêu, anh có biết về đoạn video lan truyền gần đây trên Internet không?" Những câu hỏi mà giới truyền thông đặt ra trong cuộc phỏng vấn này đều rất hóc búa, khiến Tiêu Chiến ngồi trong phòng phỏng vấn cảm thấy khó chịu.
Camera trước mặt đang phát sóng trực tiếp, để không bị chú ý, anh chỉ có thể giả vờ ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra: "Video gì?"
Tiêu Chiến vẫn nở nụ cười trên môi, đôi lông mày dịu dàng trông vẫn như thường.
Khán giả xem trực tiếp và Tiêu Chiến đều đồng thời xem video, toàn bộ hình ảnh mờ ảo, nhưng không khó có thể nhận ra đôi nam nữ ôm nhau đi về phía trước trong đêm tối rất thân mật.
Tiêu Chiến đương nhiên đã nhìn thấy đoạn video này, mấy ngày trước nó đã chiếm No.1 trên hotsearch, anh đã bỏ ra hàng chục triệu để dìm xuống. Trước khi đến phỏng vấn hôm nay, Tiêu Chiến đã biết giới truyền thông sẽ không thể bỏ qua chủ đề hot này.
Anh ngẩng đầu nhìn người chủ trì cuộc phỏng vấn, đặt hai tay trước bụng, chống khuỷu tay lên thành ghế sofa: "Là vợ tôi và bạn của cô ấy."
Nói dối, vẻ mặt Tiêu Chiến trông rất hoàn mỹ. Khán giả ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được câu trả lời này không khỏi nản lòng, ngoại trừ fan, hầu hết đều đã giải tán.
Cuộc phỏng vấn kéo dài 30 phút và khi kết thúc, Tiêu Chiến đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh trở lại xe bảo mẫu trước khi tẩy trang, đoàn làm phim tối nay còn có cảnh nên anh phải nhanh chóng quay lại trường quay.
"Anh Chiến, chúng ta lại lên hotsearch rồi." Trợ lý phía trước quay đầu lại, giơ chiếc điện thoại hiển thị hotsearch lên, Tiêu Chiến chỉ liếc nhìn một cái.
Anh quay đầu không nói một lời, nhéo sống mũi có chút bất lực và đau đớn: "Những gì cần giải thích đã giải thích rồi, bọn họ có nói hay bàn luận thế nào cũng không thể khống chế được."
Anh đã nói dối trong lúc livestream. Và mọi người đang phân tích "cái chết" trong cuộc hôn nhân giữa anh và vợ. Tiêu Chiến từ lâu đã biết Từ An Kiều lừa dối mình, nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ. Thật sự không ngờ lại có ngày bị paparazzi vạch trần.
Công việc của Tiêu Chiến rất bận rộn, anh dành gần 300 ngày mỗi năm để quay phim bên ngoài. Họ mới kết hôn cách đây vài năm, cuối cùng anh và Từ An Kiều cũng không thoát khỏi "lời nguyền bảy năm". Nhưng Tiêu Chiến vẫn duy trì cuộc hôn nhân này, anh là một người đàn ông rất truyền thống, đến bây giờ anh vẫn không muốn ly hôn với Từ An Kiều.
Xe phóng nhanh trên đường, khi về đoàn trời đã chạng vạng.
Đoàn làm phim mấy ngày nay không ai dám lên tiếng, chuyện vợ nam diễn viên ngoại tình ai cũng biết. Tuy Tiêu Chiến nổi tiếng tốt tính, nhưng không ai dám đụng vào anh lúc này.
Các nhân viên suốt dọc đường đều chào đón anh, khi trở lại phòng thay đồ để thay quần áo và trang điểm, Tiêu Chiến không nói gì, cau mày chặt đến mức chuyên gia trang điểm bên cạnh cũng không trang điểm được.
"Xin lỗi." Tiêu Chiến nhận ra có gì đó không đúng, nở nụ cười xin lỗi với chuyên gia trang điểm: "Tôi đã làm chậm trễ công việc của chị."
"Không đâu, không đâu." Chuyên gia trang điểm nói nhanh, vẻ mặt cô nghiêm túc hơn khi trang điểm cho Tiêu Chiến. Cô đồng cảm với người đàn ông trước mặt này, không hiểu tại sao lại có người nghĩ đến việc lừa dối khi có một người chồng như Tiêu Chiến.
Đây là điều mà cả giới giải trí đã thừa nhận, đồng nghiệp cũng không dễ lừa như khán giả. Khi Tiêu Chiến bước vào trường quay, mọi người đều im lặng, chỉ có đạo diễn mới dám tiến tới chào nam diễn viên.
"Sau khi Trần Sinh quay xong cảnh này, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi quay cảnh của cậu. Cậu ăn cơm chưa?" Đạo diễn Lý là đạo diễn có trình độ chuyên môn cao, tuổi tác thuộc vào hàng lão làng nhất trong giới giải trí. Ông xoa bộ râu xám mỉm cười với Tiêu Chiến, đi tới vỗ nhẹ lên vai anh.
"Tôi ăn rồi." Tiêu Chiến lại nói dối.
Anh ngồi trước màn hình camera, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Vương Nhất Bác, nhưng ánh mắt lại có chút lơ đãng.
Khoảng bảy tám phút sau, đạo diễn Lý ở một bên lại vỗ vai Tiêu Chiến, đứng dậy trước.
Vương Nhất Bác vẫn đang mặc trang phục, ánh mắt đầu tiên rơi vào Tiêu Chiến. Nam diễn viên đi theo đạo diễn Lý cúi đầu, cau mày suy nghĩ điều gì đó.
"Nhất Bác quay cảnh này rất tốt. Tôi mới nói với sư phụ của cậu chúng ta sẽ tiếp tục quay sau khi ăn." Đạo diễn Lý nói, Vương Nhất Bác thủ vai đệ tử của Tiêu Chiến trong bộ phim này.
"Anh Chiến." Vương Nhất Bác gọi.
"Các diễn viên đi ăn tối đi. Tôi sẽ không đi cùng các cậu. Còn vài cảnh trống chưa quay, Tiêu Chiến ăn xong nghỉ ngơi một lát đi. Tối nay có rất nhiều cảnh, không dễ đâu." Đạo diễn Lý xua tay.
Tiêu Chiến không thích đám đông, hiện tại anh cũng không muốn ở chung một nhóm với người khác. Anh vô thức đi theo bước chân của Vương Nhất Bác, cho đến khi dừng lại đã đứng trước lều nghỉ ngơi của hắn.
Chỉ có ánh sáng trong khu vực quay chụp là chói lóa, còn môi trường xung quanh đều mờ ảo. Chiếc đèn trong lều treo trên giá sắt, Vương Nhất Bác kéo ghế ra nhìn Tiêu Chiến: "Anh."
Hắn gọi anh thân mật đến mức Tiêu Chiến khó mà từ chối. Vừa đi tới, anh vừa cười khổ nói: "Cảm ơn."
Thật ra anh có lều riêng, nhưng Tiêu Chiến không hiểu sao hôm nay lại không muốn đến đó, đi được vài bước khiến anh có chút mệt mỏi, theo bản năng anh cảm thấy lều nghỉ của Vương Nhất Bác an toàn hơn.
Anh ngồi trên chiếc ghế tựa do Vương Nhất Bác kéo ra, mở to mắt nhìn mái lều màu xanh đậm. Mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, còn chưa kịp đánh thức vị giác của Tiêu Chiến, anh đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Anh có muốn ăn gì không?"
"Tôi..."
"Anh ăn cơm chưa?"
Tiêu Chiến vừa ngồi thẳng dậy, ánh mắt chạm phải ánh mắt của chàng trai đối diện, trong bóng tối ánh mắt Vương Nhất Bác rất sáng, cơm trong tay cũng bốc khói khiến Vương Nhất Bác trông có chút hư ảo.
Tiêu Chiến không nói gì, có lẽ anh không muốn nói dối nữa. Vương Nhất Bác lấy một đôi đũa ở bên cạnh rồi đặt trước mặt Tiêu Chiến.
"Anh có muốn ăn cơm không?" Hắn không chút do dự, đặt đôi đũa vào tay Tiêu Chiến.
Người đối diện lắc đầu, nhưng Tiêu Chiến vẫn không từ chối đôi đũa Vương Nhất Bác đưa. Trước mặt anh có bốn món, ngoại trừ đĩa rau xanh ra, những món còn lại đều cay, Vương Nhất Bác không ăn cay, Tiêu Chiến cũng không quên quản lý khẩu phần ăn trong quá trình quay phim.
Nhưng Vương Nhất Bác dùng đũa gắp một miếng thịt luộc, dầu đỏ làm vấy bẩn thành bát sứ trắng của Tiêu Chiến, anh nói cảm ơn nhưng không động đũa.
Không ai thúc giục anh, không ai làm khó anh. Vương Nhất Bác bắt đầu cúi đầu ăn, hai má phồng lên vì thức ăn. Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên một cảm giác áy náy, bạn diễn nhỏ hơn anh sáu tuổi trước mặt luôn rất ân cần, Tiêu Chiến đoán Vương Nhất Bác đã đặc biệt nhờ người nấu những món này cho mình nên quyết định ăn vài miếng.
Thật ra Tiêu Chiến không có cảm giác thèm ăn, anh ăn được vài miếng rồi buông đũa. Vương Nhất Bác cũng không nói gì với anh nữa. Không lâu sau, trợ lý đạo diễn gọi hai diễn viên chính đến cảnh quay.
"Chúng tôi đến đây." Vương Nhất Bác tắt màn hình điện thoại, đứng dậy mở cửa lều cho Tiêu Chiến, ban đêm trời thu đã se lạnh, áo dài hai người mặc hơi mỏng.
Họ lần lượt đến bên cạnh đạo diễn, bộ phim truyền hình này chỉ mới bắt đầu quay được hơn nửa tháng, và đây cũng là bộ phim truyền hình đầu tiên của Tiêu Chiến kể từ khi anh ra mắt.
Anh và Vương Nhất Bác cùng nhau bước tới trước máy quay, đạo diễn Lý đi tới giải thích cảnh quay cho hai diễn viên.
"Cảnh này chủ yếu nói về Trần Sinh phát hiện ra mình bị sư phụ thu hút. Hai người ngày đêm thân thiết, cậu ấy phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với Lý Ngọc, không chỉ là tình cảm giữa thầy và trò."
"Động tác hẳn là mập mờ hơn một chút, hai người còn chưa phối hợp nhiều, biểu cảm và lời thoại rất tốt, nhưng động tác lại quá cứng nhắc, trông không giống như một sư phụ và đệ tử đã ở bên nhau bảy năm."
"..."
Quá trình quay phim bắt đầu, những cảnh trước đó cũng rất tốt, Tiêu Chiến luôn rất chuyên nghiệp, dường như đang đắm chìm trong quá trình quay phim, những chuyện tồi tệ xảy ra mấy ngày qua dần qua đi.
Thời gian trôi qua nhanh hơn dự kiến.
"Đây là cảnh quay cuối cùng. Hôm nay chúng ta sẽ quay xong. Tối nay đoàn làm phim sẽ cùng nhau ăn tối. Ngày mai bão đến, cả đoàn sẽ được nghỉ lễ!" Đạo diễn Lý luôn là người truyền sức mạnh, cổ vũ cả trường quay.
Tiêu Chiến không cười nỗi, cảm giác trống rỗng khi ngừng làm việc càng khiến anh sợ hãi hơn. Cảnh quay cuối cùng là cảnh mơ hồ nhất trong cảnh quay ngày hôm nay giữa anh và Vương Nhất Bác.
Trần Sinh vốn đã phát hiện ra tình cảm của mình với sư phụ, hơi ngập ngừng túm lấy mắt cá chân của sư phụ khi hắn ta giúp người rửa chân. Lý Ngọc giẫm lên đầu gối của hắn, nhận thấy điều kỳ lạ khi nói chuyện với đệ tử. Cho đến khi Trần Sinh đột nhiên đứng dậy ôm lấy eo Lý Ngọc, trong đêm tối có một dòng nước ngầm dâng lên.
"Dừng lại, không đúng." Đạo diễn Lý lần thứ hai hét lên dừng lại, đôi mày vốn đang thư giãn bình thường của ông nhăn lại. Ông cầm bộ đàm lên, nhìn vào màn hình camera và bắt đầu nói chuyện với hai diễn viên chính.
"Lý Ngọc, cậu sao vậy? Cậu không thể để ý tình cảm của Trần Sinh dành cho cậu. Trong mắt cậu lúc này cậu ấy chỉ là một đệ tử ngoan ngoãn thôi." Đạo diễn Lý lý giải.
Tiêu Chiến có gì đó không ổn, anh vẫn có thể diễn cảnh rửa chân, nhưng khi Vương Nhất Bác từ trên sàn đứng dậy ôm lấy anh, Tiêu Chiến nhịn không được đẩy hắn ra.
Anh vẫn còn bị ảnh hưởng bởi hiện thực, khoảnh khắc Vương Nhất Bác ôm anh, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là cảnh Từ An Kiều ôm người đàn ông xa lạ trong video, Tiêu Chiến bắt đầu theo bản năng cự tuyệt hành động ôm eo, anh không thể kiềm chế bản thân, muốn đẩy tay Vương Nhất Bác ra.
"Thật xin lỗi." Anh rất có khiếu diễn, trong quá trình quay phim hiếm khi mắc phải những lỗi nhỏ như vậy. Tiêu Chiến gật đầu xin lỗi với nhân viên một cách đờ đẫn, trời đã gần sáng và mọi người đang rất mệt mỏi.
"Trước tiên hãy tưởng tượng tình cảm của Lý Ngọc dành cho Trần Sinh bây giờ. Cậu ấy chỉ là đệ tử của cậu, còn cậu đã có vợ. Cậu ấy ngày nào cũng đến rửa chân cho cậu, hôm nay ôm cậu cũng chỉ là làm nũng với cậu mà thôi. Dù hơi ngạc nhiên khi lớn lên cậu ấy vẫn thân mật với cậu nhưng cậu sẽ thấy vui hơn là đẩy cậu ấy ra." Đạo diễn Lý lại bắt đầu hướng dẫn Tiêu Chiến.
Nam diễn viên chính đầu óc choáng váng, ánh sáng ở trường quay vô cùng mờ mịt. Ngay cả cameraman cũng lùi ra xa, Tiêu Chiến vẫn mặc áo choàng ngồi trên giường, còn Vương Nhất Bác thì ngồi xổm trước mặt anh.
Chỉ có Trần Sinh đang ngồi trên mặt đất mới có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lý Ngọc, Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt cô đơn và khó chịu của Tiêu Chiến. Chân Tiêu Chiến vẫn còn chưa mang giày, lúc ngừng quay thì xấu hổ chạm vào đùi mình.
"Đạo diễn Lý." Vương Nhất Bác lên tiếng, dừng việc quay phim đang hành hạ Tiêu Chiến.
Hắn giơ tay ra hiệu cho trợ lý đang đợi ngoài cửa, sau đó nói với đạo diễn Lý: "Hôm nay chúng ta ngừng quay được không ạ? Muộn quá rồi, mọi người đều mệt mỏi, với lại quay cả ngày nên sức khỏe của tôi không được tốt, tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người."
Trợ lý mang nước nóng đến, Vương Nhất Bác vừa nói vừa đổ vào nắp bình. Hắn chưa kịp đợi câu trả lời của đạo diễn Lý đã đưa nắp bình cho Tiêu Chiến, dùng giọng nói mà chỉ có hai người họ mới nghe được: "Uống một chút trà để xoa dịu tinh thần, bình sạch đó, em vẫn chưa dùng."
Có lẽ Tiêu Chiến thật sự bất cẩn nên không từ chối trà của Vương Nhất Bác. Trà rất thơm, thoang thoảng mùi nhân sâm, Tiêu Chiến đưa lên miệng, hơi nóng phả vào mặt.
Vương Nhất Bác không buông tay ra, đầu ngón tay vẫn nắm chặt nắp bình. Hắn nhìn Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà, đầu gối hơi nhích về phía trước một chút, chạm vào chân Tiêu Chiến trên giày.
"Ngày mai lại quay." Giọng của đạo diễn Lý cuối cùng cũng vang lên.
Kết thúc cảnh quay, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm. Anh cầm nắp bình trong tay uống hết trà rồi trả lại cho Vương Nhất Bác. "Cảm ơn cậu."
Vương Nhất Bác cầm lấy nắp bình, đứng dậy cúi đầu nhìn người trên giường. Hắn liếc nhìn đôi chân Tiêu Chiến giấu dưới áo choàng, trắng sáng trong đêm tối.
Hắn không trả lời lời cảm ơn của Tiêu Chiến, tự rót cho mình một ít trà nhân sâm khác, cố ý xoay nắp bình mà không ai biết, đặt môi mình lên vết môi Tiêu Chiến vừa để lại.
Trà ngọt trong miệng nhưng lại không thể làm dịu cơn khát của Vương Nhất Bác. Cuối cùng hắn cũng trả lời Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu, không có gì."
Nhìn thấy Tiêu Chiến mang giày vào, họ lần lượt bước vào phòng thay đồ của mình.
Lên xe bảo mẫu khác nhau đến nhà hàng, đạo diễn Lý rất dễ gần khi không làm việc. Ông vỗ vai Tiêu Chiến và nói về những chuyện thường ngày, như thể khó chịu trên phim trường vừa rồi đã là quá khứ.
Ngày mai đoàn làm phim được nghỉ nên mọi người đương nhiên có thể uống rượu. Thân phận của Tiêu Chiến vẫn còn, anh có thể dùng đồ uống thay rượu với những người đến nâng cốc chúc mừng. Mọi người trong vòng đều biết tửu lượng của diễn viên Tiêu không cao, sẽ không có ai khiến Tiêu Chiến phải xấu hổ với tình trạng hiện tại của anh.
"Anh Chiến." Vương Nhất Bác ngồi cùng bàn với Tiêu Chiến. "Em có thể chúc mừng anh không?" Tối nay Vương Nhất Bác chỉ uống hai ly với đạo diễn Lý và nhà sản xuất, Tiêu Chiến không biết tại sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên nâng cốc chúc mừng anh.
Nhưng anh biết mình không thể thay thế bằng đồ uống, huống chi Tiêu Chiến hôm nay tâm tình rất không tốt. Thành thật mà nói, anh muốn uống một chút, nhưng anh không thể chuyển đồ uống của mình thành rượu khi người khác đang nâng cốc, vì sợ có người lén lút nói rằng anh uống rượu để giải tỏa nỗi buồn.
Tiêu Chiến muốn giữ thể diện nên đã giấu kín điều đó. Đợi đến khi Vương Nhất Bác tự tay rót rượu, đưa ly vào tay anh.
Những chiếc ly chạm nhẹ vào nhau, Tiêu Chiến uống hết trong một ngụm.
Hình ảnh vợ lừa dối hết lần này đến lần khác hiện lên trong tâm trí anh, những cuộc cãi vã thầm lặng và bị kìm nén ở nhà, và cuộc hôn nhân mà rõ ràng anh đã cố gắng hết sức để duy trì nhưng vẫn chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Rượu cạn sạch, Vương Nhất Bác nâng ly cùng Tiêu Chiến hết ly này đến ly khác. Hắn nhận thấy sức uống của Tiêu Chiến rất yếu, khi gò má Tiêu Chiến ửng hồng, hắn liền ngừng uống.
Nhưng nam diễn viên lại nâng cốc lên, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác: "Sao cậu không uống?"
Anh vẫn muốn uống, Tiêu Chiến cảm thấy uống rất vui vẻ.
Anh lại cụng ly với Vương Nhất Bác, lại không thấy người đàn ông này muốn nâng ly cùng uống với mình.
"Uống đi, chúng ta uống tiếp đi." Tiêu Chiến không cam lòng, say rượu bắt đầu nói nhiều. Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác đang cầm ly rượu, cố gắng nhấc nó lên mời Vương Nhất Bác uống.
Tay anh rất lạnh, khi tay trái bị Vương Nhất Bác cầm lấy, anh bị nhiệt độ trên cơ thể thiếu niên thiêu đốt. Tiêu Chiến hơi choáng váng, anh vẩy tay hắn ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn.
"Thầy Tiêu say rồi." Anh nghe thấy Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến có chút không vui, người say không thích người khác nói như vậy, nỗi cay đắng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, anh nâng ly lên để chứng tỏ bản thân và uống hết trong một ngụm.
"Tôi... không say." Tiêu Chiến nâng ly lên đưa cho Vương Nhất Bác, nhất thời quên mất họ đang nắm tay nhau, không phù hợp với địa vị của mình.
Tiêu Chiến lắc đầu cố gắng xua tan cơn say, nhưng khi được Vương Nhất Bác đỡ vai, anh không còn ý thức để phản kháng nữa. Trợ lý của anh muốn tới giúp đỡ nhưng Vương Nhất Bác đã né tránh mà không để lại dấu vết.
"Đạo diễn Lý, anh Tiêu say rồi, tôi đưa anh ấy về." Hắn vòng tay qua eo Tiêu Chiến, xuýt nữa bế anh đến chỗ đạo diễn Lý. Đạo diễn đang uống rượu với nhà sản xuất và biên kịch, xoay người nhìn hai diễn viên chính hơi say.
"Tiêu Chiến say rồi phải không?" Ông từng quay một bộ phim với Tiêu Chiến, đương nhiên biết rõ tửu lượng của anh nên nói đùa: "Có phải cậu lừa sư phụ của mình không? Trường quay nhiều người như vậy không ai có thể dụ dỗ được diễn viên chính của tôi đâu nhé."
Vương Nhất Bác mỉm cười nói: "Tửu lượng anh Chiến không cao." Bàn tay ôm eo Tiêu Chiến càng chặt hơn, người đàn ông say rượu đang lẩm bẩm, tựa vào người hắn.
"Cậu có thể tự đưa cậu ấy về được không? Có cần tôi gọi thêm vài người nữa không?" Đạo diễn Lý lại hỏi.
Vương Nhất Bác từ chối và cuối cùng đưa Tiêu Chiến rời khỏi nhà hàng. Tài xế và trợ lý của hắn đã đợi ở cửa từ lâu, khi hắn chuẩn bị lên xe thì trợ lý của Tiêu Chiến đã tới tìm người.
"Thầy Vương, cứ giao thầy Tiêu cho tôi." Hạ Minh đưa tay ra đỡ Tiêu Chiến ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng không ngăn cản, chỉ ôm lấy eo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vỗ nhẹ. Người đàn ông say rượu không muốn cử động nên nghiêng đầu, dựa sát vào vòng tay Vương Nhất Bác một chút.
Nhìn thấy Tiêu Chiến không chịu buông tay Vương Nhất Bác, Hạ Minh có chút xấu hổ đứng đó.
"Không sao đâu. Cậu và tài xế về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ đưa anh ấy về phòng, đừng lo lắng." Vương Nhất Bác nói chắc chắn.
Hạ Minh suy nghĩ một chút, chỉ có thể gật đầu đồng ý đề nghị của Vương Nhất Bác.
Ở Diêm Thành trời đang mưa, tài xế lái xe rất chậm. Tiêu Chiến một mình dựa vào xe, Vương Nhất Bác cũng không nhìn anh. Khoảng cách giữa hai người ngồi ở ghế sau không hề gần chút nào, thật sự trông như một mối quan hệ hợp tác rất bình thường, giống như việc đưa Tiêu Chiến về khách sạn là quyết định lịch sự và bất đắc dĩ của Vương Nhất Bác.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, trợ lý của Vương Nhất Bác bung ô mở cửa xe.
"Anh Chiến, chúng ta đến rồi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đặt tay lên vai Tiêu Chiến, nửa đỡ nửa ôm, lấy ô từ tay trợ lý rồi nói: "Tôi sẽ tự đưa anh ấy vào."
Không một lời giải thích, thậm chí không một cái cớ. Chiếc ô nghiêng về phía Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đi vào sảnh khách sạn, tựa như không lo lắng bị chụp.
Cửa thang máy mở ra, hắn trực tiếp ôm eo Tiêu Chiến đi vào. Nam diễn viên chân mềm nhũn, dựa vào cánh tay hắn. Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc nhìn camera ở góc thang máy.
Khoảng cách hơn ba mươi tầng rất xa, Tiêu Chiến chỉ lặng lẽ tựa vào người hắn, không làm gì khác. Vương Nhất Bác cảm thấy việc giúp một người say rượu đi bộ thực sự rất phiền phức nên đã đưa tay bế anh ra khỏi thang máy.
Nam diễn viên hơi run, Tiêu Chiến bắt đầu vùng vẫy chỉ sau vài bước. Bàn tay Vương Nhất Bác ôm chặt đùi Tiêu Chiến. "Thả tôi ra." Tiêu Chiến vô thức cử động, giây tiếp theo liền bị đặt ở cửa phòng khách sạn.
Vương Nhất Bác không biết thẻ phòng ở đâu, ngoài Tiêu Chiến và hắn, ở tầng này chỉ có đạo diễn Lý và nhà sản xuất. Trong hành lang khách sạn vắng lặng, Tiêu Chiến sắp bị ép vào cửa.
Nhiệt độ phía sau anh rất nóng, là nhiệt độ cơ thể trẻ trung khỏe mạnh của Vương Nhất Bác. Hắn biết Tiêu Chiến nhất định sẽ nhớ lại chuyện xảy ra tối nay khi tỉnh dậy vào hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn chưa muốn làm chuyện quá đáng như vậy.
"Thẻ phòng của anh đâu?" Hắn giả vờ hỏi Tiêu Chiến, không đợi trả lời, hắn đã mò mẫm trong túi của Tiêu Chiến. Nam diễn viên không thể chống đỡ nổi, hai tay giữ cửa, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tìm thấy thẻ phòng của anh.
Đáy quần của anh được giữ lại và thẻ phòng được rút ra khỏi túi. Vương Nhất Bác tốt bụng mở cửa cho Tiêu Chiến, hắn nắm tay nắm cửa mà không đẩy ra, lúc này mới tiến lại gần Tiêu Chiến.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, môi đã chạm vào dái tai Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dùng môi cọ cọ đôi tai mềm mại đó.
"Anh Chiến, anh có muốn thử với em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro