Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

Giới lưu học sinh xưa nay không lớn.

Dù sinh viên năm nhất hay đàn anh đàn chị, cứ vào hai ba nhóm Wechat thì có thể nhìn thấy người quen cũ.

Tiêu Chiến cũng coi như khá nổi tiếng, không phải vì anh ấy thích ăn chơi hay có lịch sử đen gì, mà vì đẹp.

Đối với sinh viên không có áp lực kinh tế, cột thứ nhất của tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm, chắc chắn là ngoại hình, còn cái khác, sau này hẵng nói.

Tiêu Chiến có vận đào hoa tốt như vậy, ngoài đẹp và dáng người cao gầy ra, còn có một ưu điểm khó mà khiến người ta phớt lờ nhất: dịu dàng dễ gần.

Sự dịu dàng của anh ấy giống như vẻ đẹp trai của mình, nổi tiếng trong giới lưu học sinh.

Dẫu sao thì hầu hết các chàng trai cũng vừa thoát khỏi tầm kiểm soát của ba mẹ, trong tay lại không thiếu tiền, khó tránh cậy nhà mình có chút bối cảnh, lái xe gì xịn, mũi dài đến đỉnh đầu.

Nhưng Tiêu Chiến không như vậy, anh ấy đối với ai cũng lịch sự hòa nhã, đón tiếp niềm nở, không bao giờ nói những lời ngông cuồng, khi mấy người bạn tụ tập bàn tán bộ ngực khủng của đàn em nào đó mới tới, anh ấy cũng không tham gia, chỉ ngồi một bên chơi điện thoại.

Con gái ở Âu – Mỹ có chút học thức, thích nhất là nói chuyện nữ quyền, người chưa bao giờ dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn phụ nữ như Tiêu Chiến, cũng được nhiều đàn chị thích.

Nói chung, anh ấy là mẫu bạn trai tiêu chuẩn, theo lời của một số đàn chị: Tiêu Chiến sau này tốt nghiệp về nước, cũng muốn lưu danh sử sách.

"Cậu biết gì không, Tiêu Chiến đó, vừa nãy lại được người ta xin wechat nữa." Vương Nhất Bác ngồi trên sofa trong góc của KTV, Lão Tứ ở bên cạnh đụng cậu ấy, chỉ chàng trai đang nói chuyện với người khác, nói: "Người làm mưa làm gió, soái ca, đỉnh lưu trong giới lưu học sinh, hì, nhưng mà độc thân."

Lão Tứ cười, uống một hớp bia, giọng điệu ngưỡng mộ, nhìn qua Tiêu Chiến bên kia, lại nhìn qua Vương Nhất Bác bên này, thở dài một hơi nói: "Con gái bây giờ, sao đều nhìn mặt thế? Sao không nhìn linh hồn thú vị của tôi?"

Vương Nhất Bác lườm cậu ta một cái, không nói gì, cũng uống một hớp bia, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nhiều người theo đuổi như vậy mà còn độc thân?"

"Đúng thế, sao có thể tùy tiện nhìn trúng người khác được." Lão Tứ có chút ghen tị nói, "Người như thế, cũng không thể chọn thỏa thích!"

Lúc này, ánh đèn trong KTV hơi mờ, ánh đèn neon trên trần của những cái disco ball, phối cùng nhau quả thực sến súa hết sức. Trên màn hình phát bài hát tiếng Trung, nhưng không phải phối với MV của nó, một đôi nam nữ không biết ở đâu đến, đi trên một bãi cỏ rộng lớn, màu sắc rất bão hòa, chẳng khác gì một bộ phim kinh điển. KTV mở trong phố người Hoa, được như thế này là đã hài lòng lắm rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên Vương Nhất Bác ra ngoài chơi với họ, Lão Tứ gọi cậu ấy đến.

Cậu ta là bạn học lớp TOEFL của Vương Nhất Bác trước kia ở trong nước, vì chơi game, hai người hay liên lạc với nhau, năm nay cậu ấy qua đây, cũng là Lão Tứ lái xe đến sân bay đón cậu ấy.

Coi như nửa anh em rồi.

Lão Tứ là dân chơi, vừa sang Mỹ chưa được bao lâu thì đã quen một nửa giới lưu học sinh, lúc đó Vương Nhất Bác vẫn đang ở trong nước, chờ visa và tài liệu, hai người nửa đêm gọi video chơi game, Lão Tứ sẽ kể mấy chuyện hóng hớt câu được câu chăng cho cậu ấy nghe.

Tất nhiên, Vương Nhất Bác không có hứng thú với chuyện này, nhưng cậu ấy nghe lão Tứ nhắc đến Tiêu Chiến rất nhiều, với lời nói kiểu ngưỡng mộ.

Lần này tụ tập, không tính là ít, đều là người trong một nhóm Wechat, khoảng mười hai mười ba người, đối với người không thích xã giao như Vương Nhất Bác mà nói, là tốt nhất. Vì cậu ấy không cần trở thành tiêu điểm, ở trong góc thích làm gì thì làm, nhẹ nhõm cả người.

Bên cạnh có một cô gái uống nhiều, la hét, nam sinh cao gầy mặc áo lam đằng kia đi qua, đưa cho cô gái đó một ly nước, cô gái nghiêng đầu dựa vào, ngã xuống trên vai nam sinh.

Ánh sáng màn hình vừa vặn sáng lên, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, theo bản năng tránh né, động tác không mạnh, nhưng rõ ràng là phản xạ có điều kiện.

"Này, cậu có thấy cô gái mặc váy ngắn ở đằng kia không?" Lão Tứ mới đi uống một vòng, lại vòng về, vừa đặt mông ngồi xuống, ghé bên tai Vương Nhất Bác nói.

"Ở đây có nhiều người mặc váy ngắn như vậy." Vương Nhất Bác nói.

"Thì cái người mặc áo Chanel, tóc ngắn, cái người bên phải Tiêu Chiến, không phải dựa trên người anh ấy." Lão Tứ ngại chỉ, nên miêu tả rất chi tiết.

"Ò, thấy rồi." Vương Nhất Bác nhìn về phía bên kia, liếc cô gái đó một cái, lại chuyển ánh mắt đến trên người Tiêu Chiến, cô gái uống say tựa trên vai anh ấy, dường như đã ngủ rồi, anh ấy cũng không dịch ra, cứ như vậy mặc cho cô tựa, không nhúc nhích.

Bộ dạng hơi cứng ngắc, có chút buồn cười, Vương Nhất Bác cũng cười thật, nhưng không ngờ, cậu ấy vừa mới mở miệng thì đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngẩn người, vội vàng thu biểu cảm lại.

Đối phương dường như không chú ý, tùy ý nhìn một cái, tầm nhìn lại chuyển lên màn hình. Phía trên đang phát một bài hát không nổi lắm, tên là《Bảo bối giấu tên》, ca sĩ tên Hoàng Nghĩa Đạt này không tính là rất nổi, nhưng Vương Nhất Bác biết.

"Thế nào hả?" Lão Tứ uống chút rượu nên không tỉnh táo lắm, có hơi sốt ruột, đụng Vương Nhất Bác.

Tối nay đưa cậu ấy đến đây, chính là muốn cho anh em của mình nhìn người trong lòng.

"Thế nào cái gì?" Vương Nhất Bác căn bản đã không nhớ được cô gái đó như thế nào, đành phải nhìn lại một cái, nhìn xong, lại nhìn sang người bên cạnh, mặt bên của Tiêu Chiến, đang nghiêm túc nghe hát, môi mở khép nhẹ, hình như đang ngân nga theo.

"Xinh không? Đồng hương của tôi, cũng là vừa biết, muốn theo đuổi chị ấy." Lão Tứ thấp giọng một chút, chàng trai bình thường thoạt nhìn cao lớn thô kệch, không biết xấu hổ, khi nói chuyện này lại ngượng ngùng.

Không biết là ai cho âm thanh bài hát lớn hơn một chút, hơi ồn, trên màn hình không hiểu sao đôi nam nữ đó vẫn đang tản bộ trên bãi cỏ, bộ phận lời bài hát chạy đến đoạn điệp khúc, mấy cái cái disco ball sến súa trên đỉnh đầu nhấp nháy theo, ánh đèn cũng sáng lên.

Hướng Vương Nhất Bác nhìn qua, người nghiêng mặt trong miệng vô ý ngâm nga bài hát, quay đầu về phía cậu ấy bên này.

Lần này hai người nhìn nhau.

Ánh đèn trong KTV không hề logic sáng lên, trong khoảnh khắc đó, mặt của Tiêu Chiến vốn dĩ không rõ ràng lắm, đột nhiên trở nên sáng ngời. Khi anh ấy nhìn về phía Vương Nhất Bác, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt to lại mở tròn lấp lánh, dưới ánh đèn chiếu rọi, mang theo một ít màu aqua không nên có, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, không biết là vì nhận ra Vương Nhất Bác đang nhìn anh ấy, hay thần thái thường có của anh ấy.

"Xinh."

Vương Nhất Bác quay đầu lại, uống một hớp bia, cũng xem như trả lời Lão Tứ.

Lão Tứ ở bên cạnh hài lòng thỏa dạ, cười hì hì, ánh đèn trong phòng lại tối đi, phát xong hai bài hát của Huỳnh Nghĩa Đạt, lại nhảy đến nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, cảm giác từ thời đại này sang thời đại khác.

Một nữ sinh nhảy lên bắt đầu nhún nhảy, miệng hát theo qua loa, uống xong ba hiệp, đã hơn một giờ đêm rồi, nhóm lưu học sinh trong phòng KTV vẫn không biết mệt mỏi, rất nhộn nhịp.

Vương Nhất Bác hơi buồn ngủ rồi, dù cậu ấy không phải người ngủ sớm gì, nhưng bình thường thức khuya cũng phần lớn là chơi game, rất ít khi ở bên ngoài chơi đến muộn như vậy, cậu ấy không nhịn được, ngáp một cái.

Lão Tứ ở bên cạnh, tâm trí đặt trên người nữ thần của cậu ta, tìm được cơ hội thì ghé qua nói vài câu, tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, xem ra cũng không có ý muốn đi.

Trong phòng có mấy người đã ngã ra ngủ, KTV mở suốt đêm, mọi người xem ra là không định vội về trước bình minh.

Vương Nhất Bác chờ lão Tứ qua, đặt rượu xuống, nói với cậu ta mình phải đi trước rồi.

"Sao lại đi hả? Còn sớm mà, mới hơn một giờ." Lão Tứ uống nhiều, nói rất to, may mà nhạc nền cũng đủ lớn.

"Buồn ngủ rồi." Vương Nhất Bác nói, "Tôi đưa tiền cho cậu trước, đến lúc đó cậu giúp tôi trả nhé."

Lưu học sinh ra ngoài chơi, dù nhiều người có tiền đi chăng nữa, cũng là chế độ AA.

"Này, soái ca phải đi rồi hả?!"

Tưởng là mình có thể lặng lẽ rời khỏi phòng, không ngờ có một cô gái đi qua, cũng uống đến ăn nói lung tung, trên tay vẫn cầm micro, nhét vào tay Vương Nhất Bác: "Cả buổi tối vẫn chưa nghe cậu hát đấy, không được, hát một bài hẵng đi."

Lời nói thu hút một số ánh mắt trong phòng, Vương Nhất Bác trong lòng thầm mắng một câu, nhưng không muốn mất mặt, thoái thác nói: "Tôi không biết hát."

"Không sao, hát tùy thích, hát một bài mới cho đi!" Giọng cô gái càng lúc càng to, kéo tay cậu ấy qua. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Chiến ở trên sofa bên kia cũng nhìn về phía cậu ấy, cô gái lúc nãy trên vai anh ấy, đã ngã ra sau ngủ rồi.

Vương Nhất Bác không phải người không cho người khác mặt mũi, đành phải nhận micro, thiết bị chọn bài hát được đưa qua, lướt lịch sử, tùy tiện chọn một bài biết hát.

《Bảo bối giấu tên》của Huỳnh Nghĩa Đạt.

Kiểu tụ họp này mà hát tình ca cay đắng, là mất hứng nhất.

Khúc dạo đầu vừa ra, sự hứng thú của mọi người đã bị dập tắt 60%, còn lại chỉ có thể dựa vào uống rượu chống đỡ tinh thần thôi, người hát vẫn thong thả an nhàn, cũng lười quan tâm nhiều như thế, cầm micro lên bắt đầu hát.

Giọng của Vương Nhất Bác trầm, giọng của Hoàng Nghĩa Đạt cũng không phải thuộc loại cao, ngược lại thích hợp vô cùng. Mấy cái disco ball kia đang di chuyển từ từ, ánh đèn chiếu trên mặt vủa Vương Nhất Bác, sống mũi cao và đuôi mắt hơi nhếch lên, làm đặc biệt nổi bật.

Vương Nhất Bác có một khuôn mặt rất hấp dẫn người khác, khi cậu ấy ở trong nước thì không thiếu người thích, nhưng vì tính cách hướng nội, không ít người thích cậu ấy, không dám tùy ý đến gần, con người cậu ấy dường như tự mang một loại cảm giác khoảng cách.

Khúc dạo đầu vang lên, người bên cạnh lại bắt đầu tiếp tục náo nhiệt, không có người nào thật sự đang nghe cậu ấy hát, Vương Nhất Bác cũng chỉ giống như hoàn thành nhiệm vụ.

"Tôi thấy mình như lặn trong biển người / Đưa tên người bay đến đông tây nam bắc / Tôi muốn làm cho trái đất này / Ngoài tôi ra cũng không còn người nào biết người là ai / Người là ai của tôi."

Từ góc độ của Tiêu Chiến, ánh đèn nhấp nháy trên mặt Vương Nhất Bác, mang theo một cảm giác cô độc nhưng lại tự tại.

Anh ấy chớp mắt, ngón tay không tự chủ được nhẹ nhàng vỗ theo.

Sau khi hát xong, Vương Nhất Bác trả lại micro cho cô gái đó, những người bên cạnh ồ lên nói hát hay như thế, hát một bài nữa. Vương Nhất Bác cười khua tay, nói: "Không hát nữa, ngày mai còn có việc, đi trước."

Chào Lão Tứ, cậu ấy đẩy cửa vừa đi ra ngoài, vừa mở điện thoại chuẩn bị gọi lái thay.

Sau khi từ trong phòng ra, Vương Nhất Bác hơi ù tai, có lẽ là từ môi trường quá ồn ào đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

New York bước vào cuối thu, gió thổi mát mẻ. Cậu ấy đứng ở cửa KTV, đối diện là một hàng thịt nướng, bên cạnh có một quán cơm sườn Vũ Xương, cậu ấy nghĩ đến đây, bụng hơi đói.

Phần mềm gọi lái thay không có ai phản hồi, sau khi hủy, cậu ấy đặt lại lần nữa, mười phút sau vẫn không ai trả lời, Vương Nhất Bác thở dài, trong lòng đang đấu tranh có nên mạo hiểm lái xe khi say rượu không, cậu ấy cũng chẳng uống bao nhiêu, chỉ uống một chai bia, nồng độ không cao, nhưng dù sao cũng là lưu học sinh nên vẫn có chút lo lắng.

"Không gọi được lái thay?" Đột nhiên phía sau có một người đi ra, Vương Nhất Bác giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Chiến.

Anh ấy mặc một chiếc áo len xanh nhạt, áo hơi rộng, treo trên cơ thể cao gầy của anh ấy, làm nổi bật khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay của Tiêu Chiến.

"Ừ, không được gọi." Vương Nhất Bác cắn môi, gật đầu, lại nhìn điện thoại.

Vẫn không chút phản ứng nào.

"Muộn quá rồi đó." Tiêu Chiến lại gần, mỉm cười nói, nhìn màn hình điện thoại của Vương Nhất Bác một cái, lại nói: "Nhà cậu ở đâu?"

"Bên Manhattan." Vương Nhất Bác trả lời.

"Ò, tôi cũng ở đó, tôi không uống bia, nếu không tôi lái xe?"

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Xe của tôi đang đậu ở bãi đậu xe đằng kia, phải đi bộ vài phút." Cậu ấy cất điện thoại, chỉ về phía bên kia đường.

"Ò, đi thôi." Tiêu Chiến nói xong liền đi về phía trước.

Flushing vào một giờ sáng rất yên tĩnh, hoàn toàn giấu đi sự náo nhiệt ban ngày, những hàng quán lặng lẽ hai bên đường, hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến kề vai đi với nhau, cũng không nói nhiều. Vương Nhất Bác không phải người nói nhiều, cũng không phải là kiểu tính cách thích chủ động kéo gần khoảng cách với người khác.

"Cậu là bạn của Lão Tứ?" Vẫn là Tiêu Chiến mở lời trước.

"Ừ, bạn học lớp TOEFL trong nước trước đây."

"Ò, con người cậu ta rất thú vị, thường tổ chức tụ tập." Tiêu Chiến dường như rất quen thuộc với lão Tứ.

Vương Nhất Bác không biết tiếp lời như thế nào, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cậu ấy và Tiêu Chiến đi không gần nhau, hai người cách nhau một khoảng, áo len của Tiêu Chiến hơi rộng, buông hai tay xuống, tay áo sẽ che nửa bàn tay, một cơn gió thổi qua, anh ấy giơ tay lên chà xát, nói: "Buổi tối lạnh thật."

"Mùa đông sắp đến rồi đó."

Người bên cạnh cười hì hì, Vương Nhất Bác không hiểu tại sao, nhìn sang, Tiêu Chiến mở mắt, môi cong lên một nụ cười, đuôi mắt có nếp nhăn.

"Cười cái gì?"

"Thảo luận thời tiết, là tìm cớ để nói chuyện nhỉ?" Người cười nói.

Vương Nhất Bác ngây người, không nghĩ Tiêu Chiến thẳng thắn như vậy, thấp giọng nói: "Không phải anh mở miệng nói?"

"Cũng đúng." Tiêu Chiến không thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói, giống như là đột nhiên nhận ra.

Chưa bao lâu, hai người đã đến bãi đậu xe, Vương Nhất Bác lấy xe, đưa chìa khóa xe cho Tiêu Chiến, ngồi xuống ghế phụ lái.

Xe của cậu ấy mới mua, là Audi TT, chiếc xe này không dễ lái, đầu xe quá cao, tầm nhìn không rõ như SUV.

"Không giống phong cách của cậu." Tiêu Chiến ngồi xuống, khởi động xe, nói một câu.

"Ý gì?"

"Tôi cho rằng cậu sẽ lái xe Jaguar gì đó, không nghĩ là chiếc này."

Vương Nhất Bác im lặng một hồi, nói: "Nói chủ đề xe, có phải tìm chủ đề nói chuyện không?"

Người bên cạnh, lái xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, bật cười nói: "Lòng trả thù rất nặng."

Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu được, tại sao Lão Tứ miêu tả Tiêu Chiến lại được yêu thích như thế rồi. Trong thời gian chưa đến nửa tiếng, cậu ấy và Tiêu Chiến đã nói vài câu, thì có thể cảm giác được rõ ràng, đây là một người khiến người ta rất thoải mái, sẽ không khiến người ta có cảm giác nặng nề.

Cậu ấy di chuyển cơ thể, nhìn thấy Tiêu Chiến bật chế độ sưởi ấm, miệng nói: "Lạnh chết rồi."

Đang nói, cơ thể còn làm quá mà co về phía trước, hai tay giữ vô lăng, cằm cũng sắp chống trên vô lăng, như một động vật bị đóng băng.

Vương Nhất Bác không hiểu sao lại muốn cười, cậu ấy cũng không nhịn được, cười ra tiếng.

Tiêu Chiến nghe được, nhân lúc đèn đỏ, quay đầu sang, như giận mà không giận trừng cậu ấy một cái, đôi mắt mang chút hơi nước, rõ ràng là một khuôn mặt đẹp trai tiêu sái, nhưng lại mang vài phần hờn dỗi không nói rõ được.

"Một mình cậu qua đây học, hay nhà cậu cũng ở đây?" Tiêu Chiến đã ấm hơn một chút, ngả người ra sau, hỏi.

"Qua một mình, nhưng có dì ở California."

"Ò, vậy cũng rất tốt, sau này nhập cư sẽ có người chăm sóc."

"Anh thì sao?"

"Tôi hả, haiz." Tiêu Chiến đột nhiên thay đổi giọng điệu, thở dài. "Trong nhà có chút chuyện, không về được nữa."

Vương Nhất Bác ngây người, cảm thấy mình hình như hơi mạo phạm, hỏi chuyện không nên hỏi, cũng không biết có nên tiếp lời không.

Cậu ấy nghĩ đến nhiều người đến đây du học, ngoài một bộ phận trong nhà có tiền, hoặc là thật sự được cử đi học ra, còn có một nhóm người, chính là trong nước gia đình có chút quyền lực, sau đó ngã ngựa, đưa con cái đi, thì cũng không về được nữa.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã chọc vào chuyện đau lòng của Tiêu Chiến, không nói nữa.

Tiêu Chiến lại như không sao, tiếp tục nói: "Cậu đang nghĩ gì?"

"Không có gì." Vương Nhất Bác hắng giọng, cậu ấy cũng không thể nói, tôi đang đoán xem anh có phải con trai của quan chức tham nhũng bị song quy không.

Tiếu Chiến đột nhiên mỉm cười, cười rất xán lạn, lại có đèn đỏ, anh ấy chậm rãi giẫm phanh, quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, cười híp mắt, nói: "Dọa cậu đó, xem nhiều phim quá rồi đấy, tôi học xong thì về."

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, cậu ấy không nghĩ Tiêu Chiến lại như vậy. Hai người quen biết lần đầu, đã biết chọc cậu ấy.

Lái xe từ Flushing về Manhattan, có lẽ cần khoảng nửa tiếng.

Tiêu Chiến lái xe khá vững, dù ban đêm không có ai cũng sẽ không lái quá nhanh, không giống Vương Nhất Bác, hai người trong xe vẫn tiếp tục nói câu được câu chăng, phần lớn thời gian là Tiêu Chiến nói. Anh ấy sẽ nói chút chuyện của trường học, cũng thỉnh thoảng nhắc đến tình sử của Lão Tứ, cười nhạo vài câu.

Vương Nhất Bác chỉ nghe và tiếp lời, cậu ấy cảm thấy Tiêu Chiến và những gì cậu ấy nghe được, cũng không giống nhau lắm.

Dịu dàng là dịu dàng, nhưng kiểu dịu dàng này lại mang chút gian xảo, nói sao nhỉ, sinh động hơn lời đồn một chút.

Vương Nhất Bác ở trong một căn chung cư hơi cũ, nhưng khu vực rất tốt, ở vị trí tương đối trung tâm của Manhattan, chung cư cũng khá cao, từ trong phòng nhìn ra ngoài rất thông thoáng.

Xe chạy đến cổng chung cư, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ gì đó, nói với Tiêu Chiến ở bên cạnh: "Anh làm sao để về?"

Tiêu Chiến đưa cậu ấy đến nhà, nhưng nơi anh ấy sống còn cách một quãng, cũng không thể để người ta đi bộ về, hành vi này thực sự có chút bại hoại.

Hệ thống sưởi ấm trong xe đã tắt giữa đường, hai tay Tiêu Chiến vịn vô lăng, co người về phía trước, tựa đầu vào vô lăng, anh ấy nhìn Vương Nhất Bác, cũng lộ ra biểu cảm nghi hoặc, hỏi: "Phải rồi, tôi làm sao để về đây?"

Cảnh đêm của Manhharton sáng hơn Flushing một chút, ánh đèn ngoài cửa xe chiếu vào, ngũ quan của Tiêu Chiến được tôn lên đặc biệt nổi bật, khi anh ấy nói câu này, lông mày hơi nhíu lại, mang theo một chút vô tội thích đáng.

Thay vì nói người này "đẹp trai", Vương Nhất Bác càng cho rằng anh ấy "xinh đẹp".

Hai từ này đều là từ khen ngợi, nhưng có khác biệt nho nhỏ, không liên quan gì đến việc miêu tả nam và nữ. Chỉ là cái sau có một số yếu tố dịu dàng, khéo đưa đẩy hơn "đẹp trai" một chút, không quá góc cạnh.

Thùng xe của chiếc xe này không rộng, khoảng cách hai người có chút gần, lon bia Vương Nhất Bác uống cũng rất biết điều, lúc này có chút gió thổi qua, có tinh thần hơn hẳn, bắt đầu gây rối trong máu và não của anh ta.

Cậu ấy siết nắm tay, trong lòng âm ỷ có chút dự cảm, nhưng lại không dám mở miệng nói, chỉ hít một hơi thật sâu.

Đèn flash nhấp nháy và phát ra âm thanh có tiết tấu, trong chiếc xe dừng ở ven đường, hai người im lặng không nói. Mấy người say rượu đi qua, liếc vào trong xe, may mà kính cửa xe dán màng, nhìn không rõ.

Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí này thực sự ngột ngạt, khiến cậu ấy khó chịu, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng cậu ấy, lâu rồi không có nhưng lại đáng sợ, là từ sau khi ra nước ngoài đến đây, lần đầu tiên như vậy.

Người tựa trên vô lăng, rõ ràng không uống bia, lại giống như say không biết làm sao, chỉ nhìn Vương Nhất Bác, dường như đang đợi đáp án của câu hỏi.

"Phải rồi, tôi làm sao để về đây?"

Vương Nhất Bác hít thở sâu, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, nhìn anh ấy một hồi, thấy trên mặt người đối diện hơi ửng hồng, cậu ấy mới khẽ hỏi, gằn từng chữ một: "Anh phải?"

Nói được một nửa, không hiểu gì cả, không đầu không đuôi.

"Cậu phải không?" Người bên kia cũng hiểu rồi, dùng câu hỏi trả lời câu hỏi, một trong những cách xảo quyệt nhất.

Vương Nhất Bác cũng không phải ngốc, cậu ấy rất thông minh, cũng từng trải.

Ngọn lửa trong người đã bùng lên, cậu ấy lấy hết can đảm, đưa tay lên gò má của Tiêu Chiến, không cảnh báo, cười nói: "Đã muộn rồi, vậy thì ngày mai hẵng về."

Chung cư này ở Manhattan, cái khác không nói, chỉ có cửa sổ sát đất của mỗi căn, khiến người ta cực kỳ hài lòng.

Lúc đó Vương Nhất Bác đến chọn nhà, là nhìn trúng điểm này.

Căn hộ của cậu ấy ở tầng 15, thang máy từ từ đi lên, giữa chừng có một người phụ nữ Ấn Độ vào, nhìn họ một cái, rồi dắt con chó của cô đi ra, con chó đó còn quay đầu sủa hai tiếng với Tiêu Chiến, hình như không thích anh ấy.

Không gian thang máy không tính là lớn, hai người toàn thân khô nóng, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm nút bấm của thang máy, nhảy lên từng số, cậu ấy vừa căng thẳng vừa hứng phấn, người bên cạnh đột nhiên tiến lại gần, dựa vào rất gần, uể oải nói một câu: "Thang máy chậm quá à."

Câu nói này, rõ ràng là nội dung hằng ngày, nghe giọng điệu lại khiến Vương Nhất Bác hạ thân căng chặt.

Sau khi hai người vào chung cư, Vương Nhất Bác dùng hết sức đẩy Tiêu Chiến vào tường, Tiêu Chiến hừ nhẹ, nhưng cũng phối hợp giơ tay vòng qua cổ cậu ấy, sáp đến hôn cậu ấy. Hai người không ai nhường ai.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến chủ động như vậy, càng thêm hưng phấn, cậu ấy vừa cởi áo len của Tiêu Chiến, lại cởi quần áo của mình, hai người vừa hôn vừa cởi, ôm Tiêu Chiến lên giường.

Trên thảm còn có gạt tàn của Vương Nhất Bác, dì đã đến dọn phòng sạch sẽ cho cậu ấy rồi, cũng bị đá sang một bên.

Tiêu Chiến bị cậu ấy đè trên giường, đôi mắt trong suốt nhìn cậu ấy, thở hổn hển, cười nói: "Sao hả, cậu biết tôi ở dưới?"

Vương Nhất Bác không tỉnh táo, lười để ý, chỉ đưa tay xuống hạ thể của anh ấy, cầm lấy chỗ đã cứng lên, nhẹ nhàng bóp một cái, lớn tiếng nói: "Mặc kệ anh, làm với tôi thì phải ở dưới."

Nói xong liền dùng thứ thô cứng của mình, cọ vào đùi trong của Tiêu Chiến, dịch tuyến tiền liệt tiết ra, cọ đến rối tinh rối mù, Tiêu Chiến cười trốn tránh, hai chân lại thành thật mở ra một chút, để Vương Nhất Bác có thể sờ sâu hơn.

"Ưm..." Chất bôi trơn mát lạnh bôi vào hậu huyệt, từ từ khuyếch trương, Tiêu Chiến lạnh đến run rẩy, giây tiếp theo lị bị lòng bàn tay ấm nóng của Vương Nhất Bác ấn vào chỗ nhạy cảm trên ngực cậu, được lưỡi ẩm ướt liếm láp nhiều lần, anh ấy như một con cá, vặn vẹo trên giường, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ này của Tiếu Chiến mê hoặc, đàn ông bị nửa thân dưới khống chế, không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ chỉ muốn đem cái thứ kia đâm vào nơi nó nên vào, để cho cái nơi ấm áp kia gắt gao bao bọc mình.

Cậu ấy lấy một cái bao cao su từ trong tủ đầu giường, đeo vào, vuốt ve hạ thể của Tiêu Chiến, lại hôn anh ấy, không thể chờ được nữa đem thứ đó của mình đâm thẳng vào.

"Ưm ..." Tiêu Chiến theo bản năng lùi ra phía sau, vươn tay muốn đẩy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác theo tình thế nắm lấy cổ tay của anh ấy, kẹp trong lòng bàn tay, ngón tay của một bàn tay khác cắm vào trong miệng của anh ấy, chơi đùa lưỡi của anh ấy, ngón tay và phần dưới gần như thực hiện các động tác giống nhau.

Vương Nhất Bác nhễ nhại mồ hôi, tóc mái cũng rũ xuống, cậu ấy đã lâu rồi chưa làm tình với người khác, cũng đã lâu rồi chưa có lại cảm giác này, Tiêu Chiến bị cậu ấy đè dưới thân, hai mắt mở ra rồi khép lại, đáy mắt ngập ánh nước vì bị tình dục kích thích, không phải thật sự khóc, nhưng so với khóc còn quyến rũ hơn.

Người có học vấn cao đến đâu, khi làm chuyện này, cùng lắm cũng chỉ là một loài động vật mà thôi.

Sự xinh đẹp và ngoan ngoãn của Tiêu Chiến, khiến Vương Nhất Bác càng trở nên bành trướng, cậu ấy lật người Tiêu Chiến lại, cắm vào từ phía sau, nhìn vòng eo xinh đẹp của Tiêu Chiến, anh ấy bị đâm đến vỡ tiếng, dù miệng xin tha, nhưng tay lại vuốt ve hạ thân của mình.

Chuyện tình dục đã lâu không làm, cũng không diễn ra quá lâu. Sau khi kết thúc, Vương Nhất Bác không vội rút ra, mà vẫn giữ nguyên tư thế cắm vào từ phía sau, ôm lấy Tiêu Chiến, mặt dán trên lưng anh ấy, thở dốc, mồ hôi nhễ nhãi, đợi đến khi vật kia mềm lại, mới có chút không nỡ rút ra.

Vì cậu ấy buông tay ra, Tiêu Chiến ngã thẳng xuống giường, dùng hết sức lật người nằm ngửa, thở hổn hển, dường như chưa lấy lại tinh thần.

Vương Nhất Bác đứng dậy, rút khăn giấy lau hạ thể của Tiêu Chiến, lại lau tay, còn hôn Tiếu Chiến một cái, sau đó cầm lấy một gói thuốc lá từ trên bàn bên cạnh, lại đặt gạt tàn ở bên giường.

Tách.

Là tiếng bật lửa nhẹ nhàng, cả người Vương Nhất Bác toàn là mồ hôi, nằm nhoài bên mép giường, thò người ra bên ngoài, hơi ngước đầu lên.

Tiêu Chiến trở mình, nhìn cậu ấy một cái, hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

"Căn chung cư này không có gì tốt, chỉ có góc cửa sổ này là rất đẹp." Vương Nhất Bác giơ ngón tay kẹp điếu thuốc lên, chỉ cửa sổ sát đất phía trước, đã kéo một lớp rèm ren trắng, không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, nhưng ánh đèn đêm có thể xuyên qua.

Tiêu Chiến nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, nhưng không nhìn rõ lắm.

"Thuốc có gì tốt để hút?" Anh ấy lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, hỏi:

Vương Nhất Bác quay đầu lại, lúc này trên mặt Tiêu Chiến vẫn còn dư vị của cao trào chưa biến mất hoàn toàn, cậu ấy hút một hơi, sáp lại gần, phun khói thuốc vào miệng Tiêu Chiến, vươn lưỡi ra trao cho anh ấy một nụ hôn ướt át mang theo mùi thuốc lá Marlboro.

"Vì chán." Hôn một lát, cậu ấy mới buông Tiêu Chiến ra, lại hút một hơi, bắn tàn thuốc vào gạt tàn, rồi dập thuốc.

"Sao anh biết tôi phải không?" Vương Nhất Bác nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi.

Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn cậu ấy, đảo mắt, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau, nói: "Tôi không biết."

"Hửm?"

"Cậu phải, nên mới cảm thấy tôi cho rằng cậu phải đó." Tiêu Chiến nói:

"Ý gì?"

"Giống như cậu cảm thấy tôi đang phóng tín hiệu, nếu cậu không có ý gì với tôi, sao lại cảm thấy như vậy chứ?" Tiêu Chiến nói hơi vòng vo.

Vương Nhất Bác nghĩ, lúc đó ở trong xe, cậu ấy hỏi như vậy, thật sự là vì cậu ấy cảm thấy Tiếu Chiến đang phóng tín hiệu nào đó, tín hiệu của những người như họ.

Anh ấy mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đồng ý.

Thông thường, sau khi chuyện này kết thúc, là lúc hai người lựa lời tâm sự với nhau, nói những lời lấy lòng có thể khiến cho hành vi dã thú trước mắt có vẻ mang chút màu sắc gì đó của nền văn minh hiện đại.

Trong phòng im ắng, Tiêu Chiến không muốn xấu hổ, mấp máy môi định nói gì đó, người bên cạnh đột nhiên nhìn anh ấy một cái, đè lên người anh ấy.

"Một lần nữa đi."

Nụ hôn ướt át khiến Tiêu Chiến cũng không thể nghĩ đến những thứ khác được nữa, chỉ có thể để cho Vương Nhất Bác ôm mình, thành thật tách hai chân ra, kẹp lấy eo cậu ấy, tận tâm tận lực đắm chìm trong sự tuyệt vời của tình dục.

Đêm nay, đối với hai người mà nói, là một lần gặp gỡ quá bình thường, thậm chí ngay cả gặp gỡ cũng không nói được.

Trong giới lưu học sinh, chuyện này thật sự nhiều không đếm xuể, trời sáng thì mặc quần áo đi, có tiếp theo hay không thì tùy tâm trạng và cơ hội. Ít nhất đến lúc này, hai người họ đều chưa nghĩ tới chuyện sau này với không sau này gì đó.

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì nhìn thấy Tiêu Chiến tắm xong từ phòng tắm đi ra, trong tay còn cầm một cái khăn, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh ấy, nói: "Cái khăn này tôi dùng qua rồi, ném vào máy giặt cho cậu."

Bây giờ là hơn bảy giờ sáng, anh ấy định về.

Vương Nhất Bác ngủ mê man gật đầu, lại ngã xuống giường. Đột nhiên trong chăn vươn ra một cánh tay, mở ra giữa không trung, dường như là động tác ôm, người mà đầu vẫn vùi trên gối, nói với người đang đứng, quấn một cái khăn tắm ở hạ thân: "Ngủ thêm chút nữa, ăn sáng cùng nhau đi."

Tiêu Chiến ngây người, suy nghĩ một chút, bỏ áo sơ mi trong tay xuống, đi đến bên giường, anh ấy thật sự cũng muốn ngủ thêm chút nữa, đêm qua điên cuồng quá.

Vừa chui vào chăn, Vương Nhất Bác liền lật người, ôm lấy Tiêu Chiến cả người đầy mùi thơm sữa tắm, còn cọ trên người anh ấy, khàn giọng nói: "Sữa tắm mới mua đó, mùi hương rất dễ chịu phải không? "

"Cũng được." Tiêu Chiến được ôm rất thoải mái, anh ấy nhắm mắt, hờ hững trả lời, lại không nhịn được dựa vào vòng tay ấm áp bên cạnh.

Nếu như thực sự phải nói, ai đã bật công tắc đó trước? Tiêu Chiến là người cắm chìa khóa vào, vậy Vương Nhất Bác chính là người không chút suy nghĩ vươn tay, chuyển động chìa khóa, vặn mở khóa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx