Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Độc chiếm

"Vậy bây giờ ca ca có thể dừng phạt chồng được chưa?"

Ở dưới lầu hứng một ít gió lạnh, Tiêu Chiến cảm thấy cả người phát run, vừa leo lên giường liền rúc vào lòng Vương Nhất Bác.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Sáng mai kiểu gì cũng có người bị cảm.

Vương Nhất Bác có chút hối hận, lẽ ra cậu không nên tùy tiện dẫn Tiêu Chiến ra ngoài.

"Tôi đi nấu cho cậu một ít nước gừng."

Tiêu Chiến quấn lấy không cho Vương Nhất Bác đi, "Cậu cho tôi ôm một lúc, nước gừng khó uống lắm, tôi không uống nổi."

Đổng Lam cũng hay thích nấu nước gừng cho anh, bây giờ nghĩ đến là anh lại thấy buồn nôn.

"Ngày mai sẽ bị cảm đấy, hay là tôi pha cho cậu một gói rễ bản lam nhé?"

Người trong lòng vẫn lắc đầu, đem tay nhét vào trong áo cậu sưởi ấm.

"Tay lạnh thế này, sáng mai thật sự sẽ bị cảm đấy."

"Hay là đi tắm nước nóng?"

Vương Nhất Bác dỗ mãi, Tiêu Chiến mới chịu gật đầu.

Mặc dù phòng tắm đã bật sẵn máy sưởi, nhưng khoảng khắc da thịt bị lộ ra ngoài Tiêu Chiến vẫn khẽ rùng mình một cái.

Điều chỉnh nhiệt độ nước đến mức chịu đựng cao nhất của cơ thể, khi Tiêu Chiến bước ra ngoài, cả người anh đều đang bốc hơi.

"Cậu tự hấp bản thân à?"

Tiêu Chiến lạnh đến mức răng va lập cập, anh chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra con mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

"Cậu thế này không ổn, vẫn nên uống một chút thuốc dự phòng, nếu cậu bị cảm thật tôi vào đoàn rồi sao có thể chăm sóc được cậu?"

"Cậu cũng đi tắm đi, tôi ôm cậu ngủ một giấc là khỏi."

Người hơn hai mươi tuổi, trước đây ở trong đoàn ngày nào cũng thấy ôm một túi thuốc bắc, hôm nay nói thế nào cũng không chịu uống thuốc.

"Cậu ngoan ngoãn uống thuốc, tôi mới cho cậu ôm đi ngủ, bằng không tối nay tôi sẽ ngủ sofa." Vương Nhất Bác biết chuyện này không thể chiều theo Tiêu Chiến, bằng không ngày mai chính là Tiêu Chiến chịu khổ.

Người trên giường kéo chăn trùm qua đầu, đến nhìn cũng không muốn nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn cái cục tròn tròn trong chăn, khẽ thở dài, người hai ngày qua kiên quyết muốn nuôi con, bây giờ lại hờn dỗi giống như một đứa trẻ.

Pha một gói thuốc cảm mang đến bên giường, Vương Nhất Bác kéo kéo cái chăn đã không còn nhìn thấy góc, "Tôi tắm xong rồi, cậu mau ra ôm đi."

Sao có thể nhanh như vậy, Tiêu Chiến vừa mới thò đầu ra khỏi chăn liền bị Vương Nhất Bác đánh lén, cậu nắm cằm anh, đem nước thuốc trong miệng mớm không sót giọt nào.

Đợi Tiêu Chiến nuốt xong thuốc trong miệng, Vương Nhất Bác lại mớm thêm ngụm thứ hai thứ ba, tận cho đến khi thuốc trong cốc đều vào hết trong bụng Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, tối nay cậu ngủ sofa!"

"Được, hay là cậu còn muốn nếm thử mùi vị nước gừng?"

Lời uy hiếp này quả nhiên hữu dụng, Tiêu Chiến lại rút vào trong chăn, Vương Nhất Bác sợ anh ngộp thở, nhẹ nhàng kéo anh ra khỏi chăn.

"Tôi đi tắm rồi ra ôm cậu ngủ."

Đợi đến khi Vương Nhất Bác tắm xong, Tiêu Chiến đã ngủ gà ngủ gật.

"Tôi buồn ngủ quá, Vương Nhất Bác."

"Vậy ngủ đi."

"Nhưng tôi không ngủ được."

Tiêu Chiến cong gối cọ cọ vào giữa hai chân Vương Nhất Bác, giọng nói còn có chút ấm ức. "Mấy ngày trước cậu thao đau tôi rồi có biết không?"

Chỗ bị khiêu khích lập tức ngẩng đầu.

Cậu đương nhiên biết, Tiêu Chiến đau đến phát khóc.

"Cho nên tối nay không làm cậu nữa, cho chồng hôn một cái có được không?" Tiêu Chiến mỗi khi đỏ mắt thật sự rất giống con thỏ dễ bắt nạt, mặc dù Vương Nhất Bác vẫn chưa đến mức cầm thú, nhưng cũng không thể cưỡng lại được sự cố ý trêu chọc của Tiêu Chiến.

Không dám hung hăng bắt nạt đối phương, Vương Nhất Bác ngậm môi Tiêu Chiến, vốn dĩ chỉ định hôn nhẹ một cái, ai ngờ lại bị ôm cổ thâm nhập sâu hơn.

Nụ hôn có vị rễ bản lam khiến cho Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, anh thò tay vào trong áo Vương Nhất Bác, miệng thốt ra một tiếng rên nhẹ.

Nắm lấy bàn tay đang không ngừng gây rối, Vương Nhất Bác cố đè nén tình dục trong lòng, "Đừng sờ nữa, còn muốn đi ngủ nữa không?"

"Bây giờ không muốn nữa." Tiêu Chiến gác chân lên eo Vương Nhất Bác, lật mình cưỡi lên người cậu, "Vừa rồi cậu bắt tôi uống thuốc, giờ tôi phải trả thù."

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, dang rộng hai tay, bày ra bộ dạng tùy anh muốn làm gì thì làm, "Trả thù đủ rồi thì ngoan đi ngủ nhé."

"Cậu!"

Cậu không ngờ Tiêu Chiến lại trực tiếp lột quần mình, thò tay nắm lấy con quái thú sớm đã thức tức không ngừng di chuyển lên xuống.

"..."

Ngón cái thỉnh thoảng lại lướt lên trên, ban đầu còn rất kích thích, nhưng sau đó Vương Nhất Bác dần nhận ra có chút bất ổn, mỗi lần cậu chuẩn bị lên đỉnh, Tiêu Chiến lại lập tức thu tay, căn bản không muốn cho cậu bắn.

"Ca ca muốn phạt chồng như thế này?" Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến vào lòng, dỗ dành anh cho mình thoải mái.

Người cách đó không lâu rõ ràng còn ngủ gà ngủ gật, lúc này lại gian manh giống như một con cáo nhỏ, "Phạt chồng đứng, khi nào người ta hết giận mới được bắn ra."

"Nhỡ chồng nhịn hỏng thì phải làm sao?" Giọng nói của Vương Nhất Bác sớm đã khàn đặc, bàn tay vừa thò xuống dưới liền bị Tiêu Chiến nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tiêu Chiến đá mấy cái, cũng cởi quần của mình ra, điều chỉnh một chút tư thế, chặt chẽ đem cái đó của Vương Nhất Bác kẹp ở giữa khe mông.

"Mấy ngày trước cậu mới thao sưng chỗ đó của tôi, tôi có hỏi cậu phải làm sao không?"

Huyệt khẩu vẫn còn hơi sưng, nhưng vừa chạm phải nhiệt độ quen thuộc liền lập tức đóng đóng mở mở dụ dỗ Vương Nhất Bác mau đẩy vào trong, Tiêu Chiến lập tức kẹp chặt eo cậu, hung dữ nói, "Không được động, phạt đứng."

"Ca ca đừng dụ chồng nữa, không phải vẫn còn đau sao?"

Có những món nợ nhất định phải được giải quyết, nhân lúc mình còn đang chiếm thế thượng phong, "Mấy hôm nay cậu lạnh nhạt tôi, vừa rồi còn bắt tôi uống thuốc, cậu nói có đáng phạt không?"

"Oan uổng quá, tôi thực sự không biết phải nói chuyện con cái thế nào, càng không muốn cãi nhau với cậu." Đại khái là cảm thấy Tiêu Chiến quá muốn có con, cho nên chỉ có thể im lặng phản kháng.

Cuộc sống của cậu và Tiêu Chiến, tuyệt đối không thể xuất hiện người thứ ba.

"Cho nên liền chiến tranh lạnh với tôi?"

Tiêu Chiến rất sợ chiến tranh lạnh, cho nên chỉ cần thái độ của Vương Nhất Bác hơi lạnh một chút, anh liền cảm thấy bất an, cũng rất dễ bị kích động nổi loạn.

"Tôi đâu có chiến tranh lạnh với cậu, tôi chỉ là không trả lời những câu hỏi liên quan đến con cái mà thôi." Cậu biết mình nhất định sẽ mềm lòng với Tiêu Chiến, sẽ bị Tiêu Chiến làm cho thỏa hiệp.

Tiêu Chiến nằm trên người Vương Nhất Bác, bàn tay hai người nắm càng lúc càng chặt, "Vương Nhất Bác, chúng ta thêm một quy định nữa nhé, tuyệt đối không được chiến tranh lạnh?"

"Được."

Không tiếp tục cùng Tiêu Chiến tranh luận chuyện hai ngày vừa rồi có phải là chiến tranh lạnh hay không, Tiêu Chiến cảm thấy phải, thì chính là phải, dỗ người hết dỗi mới là ưu tiên hàng đầu.

"Tôi biết cậu không muốn cùng người khác chia sẻ tình yêu và tinh lực của tôi, nhưng cậu phải nói với tôi chứ, cậu biết tôi sẽ nghe lời cậu mà."

Vương Nhất Bác không biết nên khóc hay nên cười, bây giờ thì ngoan như vậy, hai ngày trước lúc thảo luận vấn đề, mình có nói cái gì, cũng không thấy người này nghe vào nửa chữ.

"Vậy bây giờ ca ca có thể dừng phạt chồng được chưa?"

"Chẳng may nhịn hỏng thật, thì ai phục vụ ca ca?"

Bàn tay đang đan chặt không biết từ lúc nào đã được thả ra, ngón tay với vết chai mỏng thò vào trong áo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng xoa lên điểm nhạy cảm trên eo.

Người trên thân thoải mái rên rỉ.

"Không có ai." Tiêu Chiến hôn lên yết hầu trước mặt, ngoan ngoãn nói, "Tiêu Chiến sẽ là Tiêu Chiến của một mình Vương Nhất Bác."

Dục vọng độc chiếm được thỏa mãn, Vương Nhất Bác nắm lấy mông Tiêu Chiến xoa bóp thật mạnh, thở dài cắn lên tai con cáo giảo hoạt.

"Cho chồng cọ một chút có được không? Chồng sẽ không cắm vào."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ là hai tay đặt trên vai Vương Nhất Bác, ôm chặt người trước mặt, kìm nén thở dốc.

Khe mông bị dương vật ma sát qua lại, vừa rát vừa ngứa, nơi trước đây vẫn bị nhét đầy, lúc này lại có chút trống trải.

"Hu hu hu, bên trong ngứa."

Hơi thở của Tiêu Chiến bắt đầu trở nên run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lúc trước đã bị dục vọng đánh tan, anh vặn vẹo eo tìm kiếm côn thịt của Vương Nhất Bác.

"Bên trong ca ca vẫn chưa khỏi, chồng sẽ dùng ngón tay." Vương Nhất Bác chỉ có khuôn mặt nhỏ, còn lại cái gì cũng lớn.

Trong huyệt vẫn còn hơi khô, ngón tay Vương Nhất Bác di chuyển có chút khó khăn, đợi đến lúc trơn tru hơn mới không ngừng tấn công vào điểm gồ lên bên trong huyệt khẩu.

"Ưm a...a...hu hu hu, còn muốn sâu hơn chút nữa."

Dưới eo tê dại, Tiêu Chiến còn muốn ngồi xuống nữa, muốn nuốt ngón tay sâu thêm một chút, anh cắn lên vai Vương Nhất Bác, bất an rên rỉ.

Ngón tay cắm rút ra vào mang theo một ít dịch ruột dinh dính, rơi trên ga giường, nhuộm thành màu thẫm.

Cũng không biết rốt cuộc là ai đang trừng phạt ai, Tiêu Chiến bị tình dục hành hạ đến sắp phát điên, bất luận anh cầu xin thế nào, Vương Nhất Bác cũng không chịu cắm vào.

"Nhỡ chồng lại thao khóc ca ca thì phải làm sao?"

"Không khóc, a...ưm chồng vào đi, mau vào bên trong..."

Con ngươi Vương Nhất Bác tối xuống, ngón tay lại ở bên trong chuyển động ra vào, xác nhận Tiêu Chiến không còn kêu đau nữa, mới rút ngón tay ra.

"Để tinh dịch của chồng bắn vào bôi trơn có được không?"

Tiêu Chiến khó chịu ở bên tai Vương Nhất Bác không ngừng thổi khí nóng, cảm nhận dương vật nóng bỏng đang nghiên qua nghiền lại giữa hai mông anh.

"Vào, vào đi...ưm"

"Đừng gấp, chồng sẽ ở bên ngoài làm cho bảo bảo cao trào như lần trước nhé?"

Kí ức mơ hồ trở về một lần nào đó lúc trước.

Vương Nhất Bác cũng bắt nạt anh như thế này, chỉ cọ mông anh đã làm anh thao đến cao trào, "Không, không muốn."

Cự tuyệt trên giường nghe thế nào cũng giống như một lời mời gọi.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy khoái cảm xông thẳng lên não theo từng động tác đâm rút của Vương Nhất Bác, anh kêu lên một tiếng kìm nén, một giây trước khi Tiêu Chiến thất thủ Vương Nhất Bác đột phá những nếp gấp tiến vào nơi sâu nhất, cả hai cùng nhau cùng đạt đến cao trào.

Sâu mấy giây thất thần, Vương Nhất Bác đè người xuống dưới thân, lấy tinh dịch làm chất bôi trơn chậm rãi chuyển động, dần dần đánh thức dục vọng của Tiêu Chiến.

"Cậu, cậu..." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, có chút ấm ức, lần nào cũng là anh bị bắt nạt, "Cậu không thể làm bình thường một chút hay sao..."

Chiêu thức của hai người không nhiều, thậm chí tư thế cũng chỉ có mấy cái, nhưng mỗi lần anh đều bị làm cho không biết trời đâu đất đâu.

"Thế này còn không bình thường? Nếu không phải sợ bị chụp lén, trong xe, trước cửa sổ, ngoài trời tôi còn muốn làm hết một lượt."

"Cậu...a ~" Tiêu Chiến còn muốn nói gì nhưng đã bị Vương Nhất Bác chặn lại bằng một cú thúc sâu.

Đầu ngực sớm đã bị cắn sưng, cảm giác tê dại trong người khiến anh khát vọng bị hung hăng chiếm hữu, "Chồng ơi thao sâu một chút nữa đi...:

Mi mắt mềm mại như tơ, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng nhe nanh múa vuốt vừa rồi.

Vương Nhất Bác thao đỏ mắt, đem người ấn xuống dưới hông hung hăng đâm chọc, thao cho người dưới thân phải cong người lên hét lên một tiếng.

"Ưm...sâu quá, chồng thật biết thao."

"Tiêu Chiến là của ai? Hả?"

"Là, a! Là của Vương Nhất Bác!"

Đêm đã khuya, tuyết bên ngoài cửa sổ rơi càng lúc càng dày, Tiêu Chiến ở dưới thân Vương Nhất Bác thừa hoan, bao dung từng đợt tấn công mãnh liệt của cậu.

Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác, là Tiêu Chiến của một mình Vương Nhất Bác.

Và Vương Nhất Bác, cũng chỉ thuộc về một mình Tiêu Chiến.

=================
Tự hứa với bản thân lần sau sẽ chỉ dịch thanh thủy văn😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro