Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Coi như tình thú

"Sếp, nghe nói hôm nay bên đầu tư sẽ đến, đến làm gì thì tạm thời chưa biết." Trước đây cũng có chuyện bên đầu tư đến tham quan đoàn, nhưng đa số đều có mục đích rõ ràng chứ không phải chỉ nói đến xem như lần này. Tiểu Kha trong lòng có chút hoảng, cậu đang nghĩ có nên bảo Vương Nhất Bác xin nghỉ ốm hay không.

Vương Nhất Bác cầm kịch bản trong tay, biểu cảm trên mặt chẳng có gì thay đổi, "Đợi đến lúc đó rồi tính, cùng lắm thì lại bị toàn mạng diss một lần."

Nói ra thì có vẻ nhẹ nhàng lắm, đơn giản chỉ là trải qua quá nhiều, cảm xúc cũng đã bị tê liệt.

Tiểu Kha thì không được bình thản như Vương Nhất Bác, cậu gấp đến mức cứ liên tục đi qua đi lại.

"Dừng lại đi, cậu làm tôi chóng mặt quá."

Bây giờ cậu đã có một chút quyền lực nói 'Không', hơn nữa ở Nam Thành còn có người đợi cậu.

Buổi chiều bên đầu tư đến, Vương Nhất Bác lúc ấy đang quay phim nhưng vẫn bị hô dừng, nói là đối phương chỉ đích danh muốn gặp cậu.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, miễn cưỡng đi về phía nhà đầu tư, còn chưa đợi cậu mở lời, đối phương đã nói.

"Đổi chỗ khác nói chuyện."

Tiểu Kha không biết làm gì, trực tiếp đứng chặn trước mặt Vương Nhất Bác, "Giám đốc Cố, chuyện hợp tác anh có thể nói với tôi, không nên trì hoãn việc quay phim."

Không thể nhìn ra cảm xúc gì trong mắt người đàn ông, anh ta chỉ liếc qua hai cái đùi có chút run rẩy của Tiểu Kha, nhàn nhạt nói: "Bệnh lạnh chân, cần phải điều trị sớm."

Vương Nhất Bác kéo người về phía sau, Tiểu Kha đúng là đã có chút manh động.

Đạo diễn nhận ra không khí giữa mấy người không đúng, liền vội vàng đứng ra xoa dịu, "Giám đốc Cố, hay là lát nữa chúng ta đi uống một ly? Thầy Vương bây giờ còn phải làm việc."

Hai bên đều không thể đắc tội, ai biết sau lưng Vương Nhất Bác có người hay không, vẫn là nên cẩn thận một chút.

"Thẩm Tiêu." Người đàn ông đã có chút bực mình, nói ra một cái tên rồi nhìn sang Vương Nhất Bác, chờ đợi phản ứng của cậu.

Vương Nhất Bác liếc liếc mắt, Tiểu Kha vội vàng đưa điện thoại cho cậu, "Nếu như có người tìm sếp, thì em phải nói thế nào."

"Có người" này, đương nhiên là nói Tiêu Chiến.

"Tôi với giám đốc Cố bàn chút chuyện, chắc là sẽ nhanh thôi."

Nói là đổi chỗ khác nói chuyện, kì thực chính là vào phòng trang điểm.

"Cố Thiên." Biết Vương Nhất Bác sẽ không chủ động lên tiếng, Cố Thiên liền giới thiệu trước tên mình.

Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, cả người đã không còn căng thẳng, mục đích của Cố Thiên không phải là cậu, một loại suy đoán nào đó lại xuất hiện trong đầu.

"Anh là gì của Thẩm Tiêu?"

"Dùng cách nói của các cậu, thì chính là kim chủ." Từ trước khi Thẩm Tiêu debut, anh đã giúp cậu rải đường.

Vương Nhất Bác cảm thấy người trước mắt rất thú vị, "Nếu tôi đoán không lầm, Thẩm Tiêu chắc không biết chuyện này."

Đây là tình tiết tiểu thuyết gì vậy? Lát nữa cậu nhất định phải kể cho Tiêu Chiến nghe, coi như cung cấp cho cậu ấy đề tài, cái gì văn học yêu thầm gì đó?

"Hôm nay tôi đến tìm cậu, là muốn hỏi một chút chuyện giữa cậu và Sean." Có bệnh thì vái tứ phương, trước đây anh ta còn có thể dùng tiền đè độ hot của Thẩm Tiêu xuống, nhưng từ sau khi đóng <Vô tận hạ>, mọi chuyện đã dường như mất không chế.

Vương Nhất Bác cũng đã đoán được mục đích đến đây của Cố Thiên, cậu nhìn sợ dây đỏ trên tay, đây là lần trước về Nam Thành Đổng Lam đưa cho cậu và Tiêu Chiến, nói là bảo bình an.

"Chuyện tình cảm không thể giải thích rõ được, theo đuổi người cũng không cần phải có kĩ năng, anh có thể biến cậu ấy thành của mình, nhưng anh không thể ngăn cản cậu ấy tỏa sáng."

Thực ra Vương Nhất Bác cũng chẳng giúp đỡ được gì, bởi vì con át chủ bài lớn nhất chính là Tiêu Chiến yêu cậu.

"Cậu ấy thích người như 'Vương Sơ Thần'?" Cảm giác nguy cơ chính là đến từ lúc đó, anh ta không thể chịu nổi ánh mắt Thẩm Tiêu nhìn Vương Nhất Bác.

"Vương Sơ Thần là tôi trong mắt Tiêu Chiến, nếu Thẩm Tiêu thực sự thích anh, anh cũng có thể là Vương Sơ Thần."

"Tiền đúng là tốt thật đấy, nhưng nó cũng có thể tạo ra khoảng cách giữa hai người. Nếu thực sự yêu, thì hãy đi theo đuổi."

Ở một phương diện nào đó, Thẩm Tiêu đúng là rất giống Tiêu Chiến, nhưng xét trên phương diện tình cảm, Thẩm Tiêu dũng cảm hơn Tiêu Chiến rất nhiều.

Trước khi Cố Thiên đi, đã xin số điện thoại của Vương Nhất Bác, nhưng ở trong mắt người ngoài hai người lại giống như đạt thành một loại thỏa thuận bí mật.

Ai có thể bỏ lỡ một quả dưa lớn thế này, chỉ mấy phút sau dòng chữ 'Chủ tịch tập đoàn Cố thị tham ban Vương Nhất Bác' đã xuất hiện ở trên hotsearch.

Nhưng nó cũng bị rút rất nhanh, đương nhiên người bỏ tiền không phải Lâm Hoa.

Tiêu Chiến liên tục gửi vài tin nhắn, Vương Nhất Bác còn chưa gõ hết một câu thì người ở đầu dây bên kia đã gọi cho cậu.

"Anh ta muốn gì? Có phải anh ta đã lấy cái gì ép cậu không? Vương Nhất Bác, cậu bây giờ là của tôi, ai cũng không thể làm thế với cậu!"

Anh vẫn nhớ lần trước Vương Nhất Bác nói chuyện kia, cậu ấy đã đau khổ đến thế nào.

"Vương Nhất Bác, nói chuyện đi!"

"Cậu đừng sợ, tôi bây giờ mua vé máy bay, tôi đến đón cậu về nhà, phim này chúng ta không đóng nữa, sau này cậu muốn đóng gì tôi viết cho cậu."

"Nói chuyện đi, có phải cậu sợ liên lụy đến tôi không? Đừng sợ, đến vụ kiện với Chu Mạt mà tôi còn thắng được thì tôi còn sợ cái gì?"

Lời nói giống như một chuỗi đại bác, nổ cho Vương Nhất Bác có chút cảm động, "Cậu muốn đến đón tôi về nhà?"

"Bị bắt nạt thì chạy về nhà, trẻ con cũng hiểu đạo lý này, còn cần tôi dạy cậu sao? Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến là quá lo lắng, cho nên không kịp nhận thấy giọng của Vương Nhất Bác kì thực có chút vui vẻ.

"Tiêu Chiến, không phải đã nói rồi sao, cậu phải nghe tôi nói trước."

"Vậy cậu nói." Trong tay Tiêu Chiến cũng không rảnh rỗi, anh đang kiểm tra xem có kịp mua vé chuyến bay gần nhất hay không.

"Gọi video call được không? Tôi muốn nhìn thấy cậu."

Đang định nói lúc nào rồi mà còn muốn gọi video call, nhưng nghe ngữ khí của Vương Nhất Bác giống như không sao, Tiêu Chiến tạm dừng động tác, nói 'Được'.

Video kết nối, Vương Nhất Bác đem sự tình chiều nay kể lại một lượt, "Chỗ thông tin này có đủ tư liệu cho cậu viết tiểu thuyết hay không?"

"Tôi đã rất lo cho cậu." Lúc này Tiêu Chiến không muốn nói đùa, yêu xa sợ nhất chính là một bên xảy ra chuyện.

"Tôi biết, lần sau đừng vội lo lắng, nếu có chuyện gì, tôi sẽ chắc chắn sẽ gọi cho cậu." Giọng của Vương Nhất Bác có chút đau lòng, cái hồi bị diss nhiều nhất, cậu cũng không cảm thấy xót xa như vậy.

Quan hệ chính là một loại phong cấm, trước khi xác nhận quan hệ, Tiêu Chiến làm cái gì cũng sẽ duy trì khoảng cách, còn bây giờ tâm hồn và cả thể xác anh đều ở trên người Vương Nhất Bác.

"Sao có thể không lo? Tôi sợ mình đến không kịp!" Sự tình đều đã nói rõ, Tiêu Chiến tự nhiên lại có chút giận, nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác gọi lại, nhưng anh không nghe.

Nhắn tin cũng không rep.

Nhưng anh không có kéo người vào danh sách đen, anh sợ Vương Nhất Bác thức đêm bay về Nam Thành.

Dỗ người dỗ được một nửa thì Vương Nhất Bác phải đi nghe điện thoại, Tiêu Chiến thấy cậu nửa ngày không gửi tin nhắn lại càng giận hơn, đúng lúc này thì Đổng Lam gõ cửa đi vào hỏi thăm tình hình Vương Nhất Bác.

"Cậu ấy không sao, đối phương là nhìn trúng người khác, nhờ cậu ấy giúp đỡ theo đuổi." Trong lòng Tiêu Chiến đang nghĩ có nên kể chuyện này cho Thẩm Tiêu nghe không, bằng không lương tâm anh sẽ có chút bất an.

Nghe thấy Vương Nhất Bác không sao, Đổng Lam cũng yên tâm phần nào, "Con cũng đừng suốt ngày cãi nhau với Nhất Bác, nó ở ngoài làm việc cũng vất vả."

"Con đâu có cãi nhau với cậu ấy, con chẳng thèm cãi nhau với cậu ấy."

"Chiến tranh lạnh cũng không được, chiến tranh lạnh là nguy hiểm nhất."

"Con biết rồi mẹ, con chỉ bực cậu ấy lúc này rồi mà vẫn còn nói đùa, cãi nhau mấy câu thôi chứ chưa đến mức chia tay." Khó khăn lớn hơn họ còn có thể vượt qua thì cãi nhau cũng chỉ còn là một loại tình thú.

Đổng Lam ra ngoài rồi, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác lại bắt đầu nhắn tin, còn giải thích vừa rồi không nói gì là đi nghe điện thoại.

: Mẹ tôi tưởng là chúng ta cãi nhau rất dữ

: Khuyên tôi không nên bướng bỉnh

Vương Nhất Bác: Cậu không bướng bỉnh với tôi tôi mới thấy sợ

Mất đi ham muốn chia sẻ mới là đáng sợ nhất, nếu những cảm xúc xấu cũng phải cẩn thận giấu đi thì mỗi quan hệ của hai người sẽ rất mệt mỏi.

Vương Nhất Bác: Thật sự có chuyện tôi sẽ tự mình về nhà

Vương Nhất Bác: Ngồi máy bay rất mệt

Vương Nhất Bác: Tôi không nỡ để cậu đến đón tôi

Tiêu Chiến lại gọi video call đến, "Cậu vẫn là trực tiếp nói đi, tôi đọc tin nhắn của cậu mỏi hết cả mắt."

"Vậy thì nhìn chồng đi, thả lỏng cơ mắt."

Hai người trông không giống như đang cãi nhau hay chiến tranh lạnh, Vương Nhất Bác vén tóc ra khỏi trán để cho Tiêu Chiến có thể nhìn được rõ hơn.

"Thỉnh thoảng tôi cũng có thể đến tham ban một lần." Anh cũng không phải búp bê sứ, đi xa một lần là vỡ.

"Vậy đợi đến lúc nào tôi không về được, thì chúng ta mới dùng một lần thỉnh thoảng này."

Tiêu Chiến gật gật đầu, biểu thị đồng ý.

"Hôm nay tôi cùng ba đi xem, có một chỗ rất hợp để làm Studio, chuẩn bị ngày mai đi kí hợp đồng."

Vương Nhất Bác trực tiếp chuyển tiền qua, không đợi Tiêu Chiến cự tuyệt, cậu đã nói trước, "Lần trước bồi thường hợp đồng cậu không chịu dùng tiền của tôi là vì chúng ta vẫn chưa tái hợp, nhưng bây giờ chúng ta đã tái hợp rồi, cậu không thể không dùng tiền của tôi."

Đây là cái kiểu logic gì vậy, Tiêu Chiến mỉm cười chọn Từ chối.

"Tiền thuê Studio, bác và các cậu tranh nhau cho vay, nếu tôi dùng tiền của cậu, họ sẽ rất giận." Lúc đi xem Studio, bác và các cậu thi nhau gọi điện thoại đến, chỉ sợ anh không mượn tiền của họ, cuối cùng Tiêu Tri Viễn phải nói sẽ mượn mỗi người một ít thì tất cả mới yên tâm.

Hơn nữa anh nhớ tiền này của Vương Nhất Bác là lúc trước bán motor.

"Vương Nhất Bác, cậu cầm tiền đi mua motor đi, nhưng chỉ được mua 1 cái, tôi muốn nhìn thấy cưỡi motor." Vương Nhất Bác trước đây từng tham gia thi đấu, anh đã xem rồi, cậu ấy thực sự rất đẹp trai.

"Vậy lần sau về Nam Thành, tôi sẽ chở cậu?"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro