Chương 16: Khó giải
Nó rất yêu con, nhưng nó không thể không yêu chính bản thân mình.
Cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, nhưng mọi cảm xúc của Tiêu Chiến đều được Vương Nhất Bác đáp trả bằng một nụ cười.
"Tòa 14, phòng 2019"
Trên người còn có chút khó chịu, tâm trạng cũng không phải rất tốt, Tiêu Chiến đậu xe dưới gara, rồi lập tức đuổi người.
Vương Nhất Bác cởi dây an toàn, liếc nhìn vết đỏ trên cổ Tiêu Chiến, hỏi, "Nhà cậu không phải ở tòa 13 sao?"
"Nhà cậu." Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tiêu Chiến trong lòng bực bội, đột nhiên rất muốn hút điếu thuốc.
"Để tôi đưa cậu về nhà, ngộ nhỡ dì nhìn thấy bộ dạng này mà hỏi thì hung thủ tôi còn trình bày quá trình phạm tội."
Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn qua, "Chuyện này nói ra rất quang vinh?"
"Đúng là rất quang vinh, cho dù cậu có lùi lại bao nhiêu bước, thì tôi vẫn luôn tiến về phía cậu." Vương Nhất Bác mỉm cười, cậu biết Tiêu Chiến vẫn luôn có rất nhiều người theo đuổi, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Không thể phán đoán tình yêu của người khác dành cho Tiêu Chiến là nông hay sâu, nhưng người duy nhất có thể có được Tiêu Chiến, chỉ có thể là cậu.
Sau vài phút bế tắc trong xe, Tiêu Chiến bước xuống trước, liền sau đó là Vương Nhất Bác.
"Cậu về trước đi, để tôi bình tĩnh lại." Anh giống như một con rối gỗ, để mặc cho Vương Nhất Bác điều khiển, cảm giác này khiến anh rất khó chịu, bất lực và buồn phiền.
Vương Nhất Bác vẫn đứng im bên cạnh Tiêu Chiến, không hề có ý định muốn đi.
"Sau khi bình tĩnh thì sao?" Con ngươi Vương Nhất Bác tối sầm, cậu quá hiểu con người Tiêu Chiến, sau khi bình tĩnh sẽ là xử lý lạnh, "Tôi không muốn nghe cậu hết lần này đến lần khác nói cho tôi biết nếu chúng ta ở cạnh nhau thì sẽ phải đối mặt với những vấn đề gì."
Cậu đã nghe đủ rồi.
Sẽ gần ít xa nhiều, sẽ mất đi tự do, sẽ không có cảm giác an toàn.
"Chẳng lẽ sau khi ở cạnh nhau, một chút vui vẻ cũng không còn nữa?"
Sao lại không vui vẻ, cho dù kí ức có thể xóa nhòa thì tình cảm vẫn có thể làm chứng. Tiêu Chiến đau khổ đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ để cho người khác chạm vào vị trí chỉ thuộc về một mình Vương Nhất Bác.
"Vui vẻ đến mấy thì cũng sẽ bị tiêu hao bởi những chuyện tầm thường, tôi không muốn bản thân mình phải đi hết từ thất vọng này đến thất vọng khác."
Nếu biết trước sẽ không có kết quả, thì tốt nhất là không nên bắt đầu.
Vương Nhất Bác cất đi nụ cười trên mặt, dùng ngữ khí bức người nói, "Sau khi viết tiểu thuyết cậu lại thích nội hao đến thế sao? Nếu con người kiểu gì cũng phải chết, vậy tại sao còn phải sinh ra?"
"Cậu là không chịu nổi hậu quả của việc ở cạnh nhau, hay là căn bản không muốn ở cạnh nhau? Nếu cậu không còn yêu tôi nữa, vậy thì coi như tôi mạo phạm, tôi điên rồi nên mới nghĩ người ta cũng giống mình, đến bây giờ vẫn còn chưa buông bỏ."
"Không phải, tôi chỉ là sợ." Tiêu Chiến không chịu nổi việc Vương Nhất Bác phủ nhận tình cảm của mình, đầu óc anh bây giờ rất loạn, tất cả mọi chuyện đều đang chệch khỏi sự phát triển mà anh mong muốn, khiến anh không biết phải làm gì, "Cậu về nhà trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện có được không?"
"Cậu chắc chứ?"
Thấy Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác mới vươn tay kéo người vào lòng, Tiêu Chiến gục đầu lên vai cậu, giống như con mèo tìm được cảm giác an toàn.
Mắt tiễn Tiêu Chiến bước vào thang máy tòa 13, Vương Nhất Bác mới xoay người đi về thang máy tòa 14.
Tiêu Chiến đứng ngoài cửa, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mới dám mở cửa bước vào. Đổng Lam đang cầm cốc uống nước, nhìn thấy người bước vào với bộ dạng đầy dấu vết ám muội, cái cốc trên tay 'choang' một tiếng rơi xuống dưới sàn.
Không khó để nhìn ra, con trai mình và Vương Nhất Bác ở bên ngoài làm việc rất kịch liệt.
"Con ngồi xuống trước đi, mẹ dọn xong chỗ này rồi sẽ nghe con biên soạn."
Phản ứng của Đổng Lam bình tĩnh hơn tưởng tượng của Tiêu Chiến rất nhiều, dọn xong mảnh thủy tinh dưới đất, bà lại lấy khăn khô lau sạch luôn vết nước dưới sàn.
"Soạn xong chưa?" Đổng Lam rót một cốc nước khác, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Tiêu Chiến, "Là chó cắn hay là bị bóng đè, con định kể cho mẹ nghe phiên bản nào?"
Tiêu Chiến ánh mắt né tránh, mãi mới hạ được quyết tâm nói, "Con và Vương Nhất Bác, làm rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Con vẫn chưa nghĩ xong." Phần khó mở lời nhất anh đã nói ra rồi, còn lại đều là không chắc chắn.
Đổng Lam nhíu mày, nghiêng người về phía trước, "Vẫn chưa nghĩ xong? Sau này chưa nghĩ cũng không sao, chẳng lẽ chuyện trước đây đến bây giờ vẫn không thể nói rõ?"
Sớm đã đoán được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có vấn đề, ngoại trừ chia tay, làm gì có mâu thuẫn nào mà 7 năm rồi vẫn chưa hết giận? Nghe Tiêu Chiến kể chuyện, Đổng Lam thỉnh thoảng lại ậm ừ hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ may mà thái độ của mình với ba mẹ Vương Nhất Bác cũng không tệ, bằng không sau này sẽ rất khó xử.
"Làm cũng đã làm rồi, mà còn chưa xác định chuyện tương lai? Là gia đình cậu ấy không đồng ý hay là như thế nào?"
Tiêu Chiến cắn môi dưới, đơn giản nói cho Đổng Lam nghe những lo lắng của mình, "Gia đình cậu ấy chắc tạm thời vẫn chưa biết, nhưng chúng con không định ở cạnh nhau, ở cạnh nhau gần ít xa nhiều, con sợ mình sẽ không chịu nổi."
"Chiến Chiến, có phải vì mối quan hệ của ba mẹ, khiến con cảm thấy bất an hay không?"
Tiêu Chiến không nói gì, coi như mặc định.
"Nhưng ba mẹ cũng đâu có ly hôn." Kì thực cùng Tiêu Chiến nói ra những lời này, Đổng Lam cũng cảm thấy xấu hổ, "Nhà chúng ta thuộc kiểu gia đình truyền thống nam chủ ngoại nữ chủ nội. Việc gần ít xa nhiều đúng là khiến tính cách mẹ dần trở nên nóng nảy, mỗi lần ba con về nhà, mẹ và ông ấy ít nhất cũng phải cãi nhau vài lần, nhưng cả ba và mẹ đều không có vấn đề gì về chuyện tình cảm."
"Con nhìn thấy có thể mẹ là người thiếu cảm giác an toàn, nhưng kì thực ba con mới là người yếu đuối. Ông ấy rất sợ mẹ không nói chuyện, nhưng một ngày đào đâu ra lắm chuyện như vậy, cho nên sẽ có lúc mẹ phải giả vờ giận dỗi. Áp lực kinh tế của gia đình mình đều dồn lên vai ba, ở bên ngoài dù khách sạn có đắt đến mấy thì cũng không thể bằng nhà."
Đổng Lam day day viền mắt, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, "Mẹ luôn trách ông ấy không chịu về nhà, là vì mẹ biết ông ấy sợ đèn nhà này sẽ không còn sáng vì ông ấy nữa."
Những lời này Tiêu Chiến chưa bao giờ nghe Đổng Lam nói qua, thì ra ba mẹ còn thương nhau hơn anh tưởng tượng.
"Con không biết, con tưởng là..."
"Lúc video Chu Mạt tỏ tình con bị truyền ra ngoài, ba con biết chắc chắn con sẽ không muốn ở lại công ty, ông ấy sợ con không đủ tiền, sớm đã đi nói chuyện với người ta, bằng không con nghĩ thời buổi này làm sao có thể vay tiền dễ như vậy?"
Sự hi sinh dành cho gia đình, không thể được định nghĩa bằng việc một năm có thể ở nhà bao nhiêu ngày.
"Nhưng với công việc hiện tại của Vương Nhất Bác, mẹ vẫn hi vọng các con cân nhắc thật kĩ, nó không đơn giản chỉ là vấn đề gần ít xa nhiều." Tin đồn trên mạng bà cũng nhìn thấy không ít, nếu Tiêu Chiến thực sự ở cùng Vương Nhất Bác, bất luận công khai hay là không công khai, thứ hai đứa phải đối mặt sẽ chính là rất nhiều ác ý.
Có thể là vì trên người Tiêu Chiến có mùi của người lạ, Kiên Quả đi vòng quanh ngửi ngửi, nhưng nhất quyết không cho anh ôm.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của Bệnh viên trung ương Nam Thành, Đường Thi Thi khóc nức nở nhìn khuôn mặt tái nhợt của con trai. Tiền quyên góp trên mạng chỉ có mấy ngày là dừng, còn bệnh tình của con trai thì vẫn chưa biến chuyển. Cô nhìn lịch sử chuyển tiền của Tiêu Chiến, không ngừng nói câu 'Xin lỗi'.
Nếu bị báo ứng thì xin cứ báo ứng lên người cô đi, chỉ cần con trai cô có thể khỏe lại là được.
Lúc nhận được tin nhắn wechat của Đường Thi Thi, Chu Mạt chỉ cười khẩy một tiếng, cậu ta biết tiền mặc dù không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn khả năng đều sẽ không tồn tại.
"Nhất Bác à, mặc dù mẹ và ba con đều không phản đối chuyện của con với Chiến Chiến, nhưng công việc của con bây giờ..." Lúc Tiêu Chiến đề xuất thuê nhà cho họ, La Xuân Hoa và Vương Chấn đã đoán hai đứa này chắc chắn là có vấn đề gì, chỉ là không ngờ mối quan hệ này sớm hơn suy nghĩ của họ.
"Con sẽ xử lý tốt."
Vương Chấn chắp tay sau lưng đứng trước mặt hai mẹ con, thở dài một tiếng nói, "Đứa trẻ đó tâm tư nhạy cảm, con không được làm gì có lỗi với người ta."
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác mang theo quà tìm đến nhà Tiêu Chiến bái phỏng. Đổng Lam nhìn thấy người trên TV đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, nhất thời không kịp phản ứng.
"Nó có chút sốt, đang ở trong phòng nghỉ ngơi, con cứ vào đi, hai đứa đừng cãi nhau là được."
"Cảm ơn dì."
Có thể cửa ải cha mẹ hai bên qua quá dễ, khiến Vương Nhất Bác quên mất Tiêu Chiến mới chính là nan đề lớn nhất của cậu.
"Tại sao?" Người tối qua rõ ràng rất ôn thuận, bây giờ lại có thái độ cứng rắn, giống như một chậu nước đá dội thẳng lên người Vương Nhất Bác.
Vì sốt nên Tiêu Chiến có chút đau đầu, nói chuyện cũng nhỏ, "Vẫn là lí do cũ, ba mẹ có thể chấp nhận được cách sống này, nhưng tôi bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận."
"Tôi nói tôi có thể giải nghệ, quay về cùng cậu sống một cuộc sống bình thường."
"Vậy tôi sẽ áy náy cả đời." Tiêu Chiến vươn tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Cậu vốn nên tỏa sáng ở trên sân khấu, đừng có vì tôi mà từ bỏ bất cứ thứ gì."
"Nếu cậu muốn cùng tôi làm gì, chỉ cần cậu về Nam Thành, tôi sẽ dành thời gian cho cậu. Không có gánh nặng thân phận, tôi sẽ không tham lam mấy thứ xa vời." Đây đã là cách tốt nhất mà Tiêu Chiến có thể nghĩ ra.
Nhìn bộ dạng ốm yếu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không nỡ tranh luận với anh, chỉ bảo anh cố gắng nghỉ ngơi rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Mỉm cười đi vào, ủ rũ đi ra, Đổng Lam không cần đoán cũng biết kết quả của cuộc trò chuyện.
"Nó rất yêu con, nhưng nó không thể không yêu chính bản thân mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro