Chương 13: Thành công chấm dứt hợp đồng
Nhưng khi tôi trưởng thành thì cũng mất luôn người mà mình yêu nhất.
Lúc từ phòng Tiêu Chiến đi ra, cả người Vương Nhất Bác đều có chút bần thần.
Cậu không phải chưa từng nghĩ Tiêu Chiến là vì sợ yêu xa cho nên mới lựa chọn dừng lại, chỉ là cậu không ngờ, vẫn còn có một tầng nguyên nhân sâu xa nữa.
An định, là một điều hết sức đơn giản, nhưng cậu lúc này lại không thể cho được cậu ấy.
Tiêu Chiến vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, cổ họng đắng đến khó chịu. Lúc Vương Nhất Bác đi anh không giữ cậu ấy lại, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ biết mưa gió bên ngoài rất lớn, đến sấm sét cũng đang cười nhạo cho sự kém cỏi của họ.
Buổi tối về Nam Thành, Tiêu Chiến bắt đầu phát sốt, anh sốt liên tục ba ngày không dứt.
"Về nhà mà còn không thích ứng?" Đổng Lam đứng bên giường nhìn chằm chằm Tiêu Chiến uống thuốc, "Nuốt không được thì chia thành hai lần nuốt."
Tiêu Chiến là đối tượng gặp khó khăn trong việc uống thuốc, hay bị bệnh nhưng lại không chịu uống thuốc, cho nên mối lần ốm đều sẽ kéo dài rất lâu.
"Mẹ, con đâu có phải trẻ con." Bởi vì bị bệnh nên giọng nói của Tiêu Chiến lúc này cũng trở nên mềm nhũn.
Cũng chỉ có lúc bị ốm, Đổng Lam mới cảm thấy Tiêu Chiến vẫn chưa trưởng thành.
"Con cũng biết con không còn là trẻ con? Đến uống thuốc mà cũng còn cắt xén."
"Mẹ ~"
"Được rồi, lát nữa ba mẹ Nhất Bác đến, con nhớ dọn dẹp phòng mình nhé."
Hai ngày trước La Xuân Hoa ghé qua, Tiêu Chiến lúc đó đang sốt đến mơ hồ, đến mí mắt cũng không nhấc lên nổi. La Xuân Hoa xót quá lập tức gọi điện thoại mắng Vương Nhất Bác, trách cậu việc cùng nhau sao lại không biết chăm sóc bạn bè.
Mặc dù Đổng Lam nói không liên quan nhưng La Xuân Hoa vẫn chưa hết giận, vừa nghe tin Tiêu Chiến hạ sốt bà liền bảo chút nữa sẽ sang thăm.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Con bị bệnh mà còn liên lụy Nhất Bác bị mắng."
Cửa phòng đóng lại, Tiêu Chiến chật vật mò tìm điện thoại di dộng không biết đã chạy xuống cuối giường từ lúc nào.
: Bị ốm rồi?
: Bao giờ hết sốt thì trả lời tôi nhé
Tin nhắn là được gửi từ hai ngày trước, Tiêu Chiến từ trên giường ngồi dậy, đầu vẫn còn có chút choáng váng.
: Là trường quay có việc gì sao? Tôi bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn
Điện thoại rung đến mức đau đầu, Tiêu Chiến nằm trên giường ba ngày, râu dưới cằm đã lún phún mọc ra, phát hiện Vương Nhất Bác gọi video call, anh vội vàng tắt camera ngay khi vừa kết nối.
"Hết sốt chưa?" Bộ dạng hoảng loạn tắt camera của Tiêu Chiến khiến cho Vương Nhất Bác mỉm cười sau hai ngày lạnh mặt.
Hết sốt rồi, nhưng giọng nói vẫn còn nghẹt nghẹt, "Hôm nay vừa hết sốt, là kịch bản có chỗ cần sửa?"
"Sửa hay không sửa là việc của đạo diễn Trần, tôi hỏi cậu đã hết sốt chưa? Có chịu ngoan ngoãn uống thuốc hay không?"
Có thể là vì bị bệnh, Vương Nhát Bác chỉ mới nói hơi to một chút, Tiêu Chiến đã cảm thấy cậu hung dữ, trong lòng bắt đầu ấm ức.
"Sao tự nhiên cậu lại dữ thế?"
Vương Nhất Bác run hết cả tay, hoảng loạn cúp điện thoại, sợ nếu còn tiếp tục trò chuyện thì cậu sẽ bay về Nam Thành tìm Tiêu Chiến mất.
"Tôi...cậu nghỉ ngơi tốt nhé, tôi chuẩn bị quay đây."
Tiểu Kha ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác khóe miệng khẽ giật giật, họ vừa mới tan làm, giờ lại phải quay sao?
Ngơ ngác nhìn cuộc gọi video đã bị cúp mất hai giây, Tiêu Chiến lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, anh vùi mặt vào chăn, tự thôi miên mình rằng Vương Nhất Bác vừa rồi không nghe thấy.
Lúc đánh răng, anh tiện tay lướt một vòng newfeed, chẳng có tin gì mới, ngoại trừ một người vừa đăng bài gây quỹ từ thiện.
Đây là Đường Thi Thi, bạn học cấp 3 của anh và Vương Nhất Bác, con trai cô ấy bị bệnh máu trắng, tiền tiết kiệm trong nhà đã hết, chỉ có thể lên xin quyên góp trên mạng.
"Sinh mệnh đúng là mong manh."
Bởi vì chuẩn bị phá hợp đồng, trên người anh cũng không có dư tiền nhàn rỗi, wechat chuyển cho Đường Thi Thi 1 vạn.
Ngày anh đến Triều Mộ để bàn chuyện hợp đồng, anh lại gặp Chu Mạt.
"Tiêu Chiến, nếu vì tôi tỏ tình với cậu mà cậu muốn chấm dứt hợp đồng, thì thật sự không đáng." Chu Mạt vẫn luôn cho rằng Tiêu Chiến là một người lý trí, sẽ không bao giờ hành động theo cảm tính, cho nên mới đến công ty từ sớm đợi anh.
Vừa mới ốm dậy, cả người Tiêu Chiến vẫn còn có chút mệt mỏi, nhìn thấy Chu Mạt lại càng bực bội.
"Chuyện hủy hợp đồng là nói với cậu?"
"Nhất định phải đi đến bước này sao?"
Đồng nghiệp đều khuyên Chu Mạt không nên nóng vội, với tính cách của Tiêu Chiến, chỉ cần cậu chịu bỏ thời gian, mỹ nhân kiểu gì cũng sẽ đến tay. Nhưng khi Chu Mạt nhìn thấy tên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xếp cạnh nhau, cậu ta đã không thể ngồi yên được nữa.
Bởi vì không có phần thắng, cho nên mới muốn chủ động ra tay.
Chỉ là không ngờ đụng phải tảng bê tông.
"Chu Mạt, Triều Mộ họ Chu, nhưng tôi họ Tiêu." Nhà tạm thời vẫn chưa bán được, một nửa tiền bồi thường là Tiêu Tri Viễn hỏi mượn bạn bè, anh không có thời gian ở đây xử lý Chu Mạt.
Nếu như trước đây Chu Mạt nhìn thấy sự chiếu lệ và mất kiên nhẫn trên mặt Tiêu Chiến, thì bây giờ cậu ta chỉ nhìn thấy chán ghét.
"Có thực sự cần thiết không? Chỉ vì một chuyện nhỏ mà chấm dứt hợp đồng, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn."
Không thể nói chuyện với Chu Mạt, Tiêu Chiến đi tìm những lão tổng khác, kiểu gì chẳng có một người giải quyết.
Người trong công ty nhìn thấy bộ dạng này của Chu Mạt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Chiến lại từ chối lời tỏ tình của cậu ta.
"Tôi muốn chấm dứt hợp đồng, tiền bồi thường tôi sẽ chuyển vào tài khoản công ty đúng thời hạn."
"Tiêu Chiến, tôi mong cậu hãy suy nghĩ kĩ, tôi cũng giống như cậu, đều là bạn cấp 3 của Vương Nhất Bác." Nếu như tiền không thể giữ được Tiêu Chiến, thì Chu Mạt có thể động đến người.
Vương Nhất Bác bây giờ đã là người của công chúng, chỉ cần một chút thông tin tiêu cực cũng có thể phóng đại vô cùng, nếu cái giá phải trả cho việc chấm dứt hợp đồng là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có còn dám kiên quyết nữa không?
Tiêu Chiến nheo mắt, ở ngay trước mặt Chu Mạt gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, "Cậu có phốt gì trong tay Chu Mạt không? Cậu ta đang dùng cậu để uy hiếp tôi."
"Đánh cậu ta nhập viện vì cậu ta dám bắt nạt học sinh khóa dưới có tính không?"
"Ồ." Tiêu Chiến nhấc mắt nhìn Chu Mạt, "Chấm dứt hợp đồng."
Bước ra khỏi Triều Mộ, Tiêu Chiến đẩy đẩy gọng kính, cả người đều thấy nhẹ nhõm.
Nếu Vương Nhất Bác thực sự có phốt gì đó trong tay Chu Mạt, anh chưa chắc đã có thể thuận lợi chấm dứt hợp đồng, có một điểm Chu Mạt tính không sai, Vương Nhất Bác chính là cố kị của anh.
: Cảm ơn
: Cảm ơn kiểu gì? Lấy thân báo đáp?
: Cậu giải nghệ thì tôi lấy thân báo đáp
Không có câu trả lời, đến 'đang nhập tin nhắn' cũng không có, Vương Nhất Bác không do dự, anh cũng không cần phải áy náy.
Vương Sơ Thần và Hứa Chỉ đã viên mãn rồi, câu chuyện của anh và Vương Nhất Bác cũng nên ở lại trong kí ức.
Về đến nhà, Đổng Lam làm một bàn đồ ăn chúc mừng Tiêu Chiến chuộc thân thành công.
"Tiếp theo con định làm gì?"
"Tạm thời con chưa nghĩ ra, con không muốn kí hợp đồng với công ty nữa, con muốn tự làm."
Kí hợp đồng có lợi ích mà cũng có ràng buộc, năng lực nghiệp vụ tốt chắc là chỉ có Triều Mộ, nhưng Triều Mộ họ Chu, vậy thì thà dựa vào chính mình còn hơn.
"Con muốn tự mở studio?" Đổng Lam lo Tiêu Chiến không đủ sức, vừa phải viết sách vừa phải điều hành studio.
Tiêu Chiến nhặt mấy hạt cơm trong bát, cũng có chút mơ màng: "Để con nghĩ thêm đã."
Một người ở trường quay, một người ngồi ở trước máy tính, thỉnh thoảng họ vẫn sẽ nói chuyện, giống như là hai người bạn cũ.
Đầu tháng 8, <Vô tận hạ> thuận lợi đóng máy, <Nụ hôn nghiệt ngã> của Tiêu Chiến cũng phát hành chương đầu tiên.
#Vương Nhất Bác phỏng vấn đóng máy
#Nụ hôn nghiệt ngã cảnh báo BE
Dưới hai dòng chữ chỉ toàn mấy lời than thở, nói hai người họ không hổ là bạn thân, phát dao cũng rủ nhau phát cùng một ngày.
Phỏng vấn đóng máy có nhắc đến tuổi 18 tươi đẹp, Thẩm Tiêu vẫn tính là bình thường, nhưng câu trả lời của Vương Nhất Bác thì lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Vương Nhất Bác: Tuổi 18 rất đẹp sao?
MC: Đương nhiên
Vương Nhất Bác: Nhưng khi tôi trưởng thành thì cũng mất luôn người mà mình yêu nhất.
Câu chuyện của <Vô tận hạ> một lần nữa lại bị mang ra nghị luận, 'Vương Sơ Thần' và Vương Nhất Bác quá giống nhau, tên 'Hứa Chỉ' viết tắt là XZ, mà tên của Sean cũng chính là Tiêu Chiến.
Lần phỏng vấn này của Vương Nhất Bác kết hợp với những gì Tiêu Chiến nói trước khi khai máy, rất khó để người ta không hoài nghi hai người không chỉ là bạn bè bình thường.
: Tôi sắp về Nam Thành rồi
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tin nhắn mà trong lòng bỗng có chút hoảng, cách màn hình anh còn có thể giả vờ tự nhiên, chứ mặt đối mặt anh chỉ lo mình sẽ bị Vương Nhất Bác đánh bại.
Ở bữa tiệc đóng máy, đoàn làm phim cũng tổ chức luôn sinh nhật sớm cho Vương Nhất Bác.
"Bác ca, sinh nhật vui vẻ." Thẩm Tiêu tặng Vương Nhất Bác món quà mà cậu cẩn thận lựa chọn, trong lòng nói lời tạm biệt với Vương Sơ Thần.
Không ai biết vào một ngày tan làm nào đó, câu trả lời của Vương Nhất Bác đã khiến cho Thẩm Tiêu tỉnh ngộ.
"Bác ca, nếu em nói em thích anh, anh có tin không?"
"Người cậu thích là Vương Sơ Thần"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro