Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29.

Kết thúc buổi tiệc, Tiêu Chiến ở trên xe săm soi chiếc máy ảnh. Em rất có năng khiếu chụp ảnh nên một hai đề nghị Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn cho em chụp. Mỗi kiểu đều căn chỉnh rất kỹ.

"Chú, dịch qua phải một chút, chút nữa, nữa ..."

"Hầy, nhiều quá. Chú lại dịch qua trái một chút đi ..."

Vương Nhất Bác chiều em nhích tới nhích lui đổ mồ hôi hột, tới lúc xem ảnh thì hắn phá ra cười.

"Sao lại cười? Em chụp đẹp lắm cơ mà?"

"Tôi đã nghi rồi, không ngờ đúng thật. Em bị bệnh căn giữa à? Chụp cứ phải chia đều các thứ mới chịu được?"

"Đâu nào?"

"Em xem đi. Này, bức này, đây, đây nữa, đây cũng vậy nốt. Tôi phải gửi Tri Chương xem mới được" Vương Nhất Bác ở một bên phì cười, chọc ghẹo Tiêu Chiến không ngừng.

Em chu môi trợn mắt, giật cái máy lại, "Không cho".

"Sao chứ?"

"Hình em chụp, không cho chú gửi cho người khác". Em tốn bao nhiêu công chụp, lại mang cho người khác xem? Tuy chỉ là để méc em mắc bệnh căn giữa đi nữa Tiêu Chiến cũng không nguyện ý.

Tiêu Chiến không hiểu sao em bắt đầu nảy sinh sự chiếm hữu đối với Vương Nhất Bác. Em hiểu rõ Vương Nhất Bác và Tri Chương là anh em kết nghĩa thật, nhưng sự thân thiết của họ làm em nổi lên chút nhỏ mọn của trẻ con.

Vương Nhất Bác thấy thỏ con xù lông thì không chọc em nữa. Hắn mở rộng vòng tay ôm em vào lòng, ở bên trên lén hôn lên tóc em.

"Ngày mai đến lượt tôi chụp cho em nhé?"

Tiêu Chiến giơ máy ảnh làm một tấm selfie. Em dựa lưng vào ngực Lão Đại, cười rạng rỡ. Người kia không cười, đang cúi xuống chạm môi vào tóc em, ánh mắt dịu dàng hướng xuống đầy ôn nhu.

"Được. Em mà phát hiện chú căn giữa thì chú chết chắc rồi"

Nghe mấy câu dằn dỗi kia Vương Nhất Bác chỉ muốn đè nghiến em xuống mà hôn tới tấp. Thỏ con vừa thơm vừa mềm, hắn nhịn nhịn mấy tháng cũng muốn phát điên. Giữa hai người bọn họ từ dạo ân oán một phút tan tành kia, tự dưng lại phát sinh ra một cái ranh giới mong manh mà không ai dám phá vỡ. Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác vẫn còn giận em. Vương Nhất Bác nghĩ em vẫn chưa quên đau đớn cũ. Rốt cuộc cả hai dần dần xích lại gần nhau nhưng ám muội thăm dò lẫn nhau, không ai vượt lên trước. Sợ sự táo bạo của mình sẽ bị từ chối. Sợ trái tim sẽ đau thêm một lần nữa.

Ngay trong đêm, những tít báo mạng đã dồn dập lên khuôn. Gì mà "Người tình bí ẩn của minh tinh Tống Duy", "Tống Duy thân mật với kim chủ giấu mặt ở đêm tiệc từ thiện" ... những bài báo úp mở đính kèm vài hình ảnh mờ nhạt, chụp hai người đang châu đầu nói chuyện, Tống Duy còn khẽ níu tay người kia rất thân mật.

Fan thì nửa tin nửa ngờ, người qua đường thấy náo nhiệt cũng ghé vào bình luận. Ai ai cũng đều công nhận vị kim chủ kia nhìn rất có khí chất, góc hàm vuông sắc nét, dáng ngồi cũng chứng tỏ là người quyền quý.

Vương Nhất Bác thì không lướt weibo nên cũng không nắm thông tin mấy, nhưng Tiêu Chiến thấy siêu thoại của idol nổ tung thì nhấn xem, xem rồi thì phì cười.

Em trong bữa ăn sáng chọc Vương Nhất Bác là chú sắp nổi tiếng rồi.

"Nổi lắm luôn á. Người yêu bí mật của minh tinh đang lên kia mà?"

Vương Nhất Bác ngả người ra ghế, nghiêng đầu nhíu mày nghi hoặc "Cái gì nổi chứ?"

Kéo cái ghế sát lại, Tiêu Chiến cũng không ăn nữa, em mở điện thoại cho Lão ngây thơ Đại kia xem hắn đang được truy lùng danh tính thế nào? Dang cư mận đang đoán già đoán non ra sao.

"Em đây truy tinh mà em không được ghép với idol, trong khi chú không làm gì, chỉ ngồi kế bên mà lại trở thành người yêu của ngôi sao Tống Duy. Em ghen tị" Tiêu Chiến vừa ghé đầu vào xem cùng Vương Nhất Bác vừa bình luận. Nào ngờ người kia càng lúc càng đen mặt. Hắn không ưa việc nổi tiếng như thế này một tí nào. Hoàn toàn bất lợi cho việc làm ăn vốn không nên khoa trương của hắn.

Vương Nhất Bác gọi một cuộc điện thoại. Tiêu Chiến nghe thấy hắn nói cái gì đó phiền phức rồi thôi. Vậy mà chỉ chừng nửa tiếng sau, tất cả các bài báo đều biến mất như chưa từng tồn tại.

"Lợi hại" Tiêu Chiến bĩu môi, giơ ngón cái biểu thị nể phục. Vương Nhất Bác càu nhàu tôi đã cho phép đâu, làm sao họ lại dám xâm phạm quyền riêng tư như thế? Tiêu Chiến cười, nghĩ đúng là quyền riêng tư cũng có this có that, có người nọ có người kia. Phải như là người khác thì thua đi, chứ làm sao mà bịt nổi dư luận ăn dưa cơ chứ?

Vương Nhất Bác xử lý xong rồi thì không quan tâm nữa, hắn với tay lấy dĩa nho, tỉ mỉ lột vỏ rồi bảo Tiêu Chiến há miệng để hắn đút cho. Tiêu Chiến ngồi kề bên vẫn đang tấm tắc xem ảnh idol của em, thỉnh thoảng vẫn tự nhiên mà nhận nho Lão Đại tiếp cho, nhìn đi nhìn lại cả hai thực là thân mật.

Tống Duy thấy mấy bài báo mình dày công bày ra bị dẹp chỉ trong một phút thì càng cảm nhận rõ hơn uy quyền của Lão Đại. Anh ta từ sự nể phục chuyển sang mến mộ rồi thích Vương Nhất Bác càng lúc càng nhiều hơn.

Liên lạc với Tri Chương mấy lần xin gặp Vương Nhất Bác không được, Tống Duy quyết định tiếp cận từ xa tới gần. Để bắt đầu làm thân với Tiêu Chiến, Tống Duy tặng em một số quà lưu niệm có chữ ký, phim mới ra rạp sẽ gửi vé mời cho em.

Qua một thời gian thì mối quan hệ bạn bè cả hai coi như hữu hảo. Chỉ có điều thân với Tiêu Chiến thì dễ, tiếp cận với Vương Nhất Bác lại là một chuyện còn xa vời.

Tống Duy không biết Tiêu Chiến sống cùng Vương Nhất Bác ở Bạch gia, vẫn nghĩ em là một tiểu trợ lý được Lão Đại coi trọng mà thôi.

Nhân dịp Công ty Tống Duy tổ chức một buổi fan meeting ngay ngày sinh nhật của anh ta, Tống Duy bèn mời Tiêu Chiến tham gia, còn vờ ngại ngần nói anh ta muốn mời cả Lão Đại, nhưng sợ hắn từ chối.

Tiêu Chiến nhận được vé mời thì hí hửng cảm ơn. Khó mà kiếm vé lắm. Em nói để em đưa vé cho Lão Đại, không chắc chú ấy có thể đến được, nhưng nếu anh muốn mời em có thể thử.

Tống Duy tất nhiên mừng ra mặt, cảm ơn Tiêu Chiến rối rít, rồi còn như thuận tiện vờ hỏi em thêm thông tin về Vương Nhất Bác.

"Chú ấy thích ăn gì?"

"Ờm, em thấy chú ấy rất dễ ăn, nấu gì cũng ăn hết" Tiêu Chiến thật thà, em thấy em nấu lên ngon dở gì cũng được Lão Đại kia vét sạch dĩa.

"Chú ấy thích nghe loại nhạc gì?"

Nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, Tiêu Chiến trả lời, "Hình như mấy cái nhạc khổ tình ..." Em không chắc lắm, vì ở bên cạnh em Vương Nhất Bác toàn nghe theo list nhạc của em thôi.

"Chú Vương ... có người yêu chưa?" Tống Duy cầm tay Tiêu Chiến, vẻ tò mò hóng bát quái, còn huyên thuyên tỏ vẻ ngưỡng mộ người đàn ông lạnh lùng của Bạch gia nữa.

"Em ... chưa thấy chú ấy giới thiệu. Em cũng không biết đâu"

"Nếu vậy ..." giọng Tống Duy ngập tràn vui vẻ vì có hy vọng quyến rũ, tiến tới với Vương Nhất Bác, "Chú ấy chắc chắn có rất nhiều tiểu tình nhân bên cạnh?"

Câu hỏi này làm Tiêu Chiến chết lặng, không trả lời được. Em chính là tiểu tình nhân, là bạn giường sớm tối đây này. Ôi cái chức nghiệp chết tiệt. Tiêu Chiến bị nhắc nhớ đến thân phận của mình thì xụ mặt xuống, nhỏ giọng trả lời, "Cũng... không ..."

Nhận được mấy câu trả lời như ý, Tống Duy vui lắm, trước khi chia tay Tiêu Chiến còn nhắc đi nhắc lại em cố gắng mời Vương tổng nha, anh ta rất chào đón và mong đợi.

———

Ngày diễn ra fan meeting kia quả nhiên Lão Đại đã đến cùng với Tiêu Chiến. Lý do vì hắn thấy em rất háo hức, hắn lại lo ngại về vấn đề an toàn.

Nghe nói fan meeting được tổ chức ở một sân vận động. Tuy sân này không quá lớn nhưng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, xô bồ. Vương Nhất Bác không nguyện ý để người hắn yêu bị chen chúc xô đẩy giữa biển người, mà cho cận vệ ôm em trong tay để bảo vệ thì hắn lại càng không chấp nhận.

Việc khó vẫn phải tự mình làm thôi.

Chương trình ngoài một hai bài hát Tống Duy tự mình biểu diễn, còn có các ca sĩ khác cùng Công ty hoặc thân thiết tới góp vui. Khán đài đông cứng người, băng rôn chăng khắp nơi. Fan của Tống Duy mỗi khi tới tiết mục của hắn liền la hét ầm ĩ.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn thỏ con lắc lư, cầm hai thanh phát sáng đập vào nhau bôm bốp, em thỉnh thoảng cũng tăng động gào khản giọng thì bật cười. Hắn cùng hai vệ sĩ mặt lạnh im lặng đứng bao lấy Tiêu Chiến, đối lập khung cảnh xung quanh toàn nam thanh nữ tú đang hát theo ca sĩ, có người còn khóc vì sự xuất hiện của idol.

Im lặng dõi nhìn em hồn nhiên vui vẻ, Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Tiêu Chiến lúc hào hứng còn khoác vai hắn, bắt hắn đung đưa theo em. Em muốn gì, Vương Nhất Bác đều chiều theo em hết.

Tống Duy đứng trên sân khấu, liếc xuống thấy Vương Nhất Bác thì vui mừng ra mặt. Anh ta cố tình sắp xếp khu Vip cho Tiêu Chiến để dễ bề quan sát. Lão Đại của Bạch gia mang khẩu trang, còn đội mũ lưỡi trai. Nhưng cái khí chất bức người lồ lộ nên chỉ cần liếc qua, Tống Duy đã nhận ra.

Tiết mục cuối cùng được sắp đặt là cắt bánh kem. Tuy Tống Duy giả vờ ngạc nhiên nhưng ai cũng biết ngày hôm đó là sinh nhật của anh ta. Các nghệ sĩ vây quanh chúc mừng, fan cùng nhau hát bài sinh nhật.

Pháo bông từng chùm được bắn lên, Tống Duy cười rạng rỡ cắt bánh, rồi phát biểu. Đoạn đầu đương nhiên là phải cảm ơn fan, cảm ơn công ty quản lý rồi.

Khắp các khán đài vang lên từng tràng khóc cười, vỗ tay cực kỳ náo nhiệt. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến trong tay vì hai bên fan quá kích động nên xô đẩy lẫn nhau. Tiêu Chiến được bảo vệ trong ngoài, ôm cổ Vương Nhất Bác nhìn lên sân khấu cười sung sướng.

"Thích anh ta đến vậy sao?"

"Không phải thích. Là mến mộ đó. Chú không thấy Tống Duy soái sao? Diễn xuất của anh ấy cũng rất đạt đó!"

Ngó cái mặt phởn chưa kìa. Vương Nhất Bác hít hà mùi ngọt ngào trên tóc em, ở bên tai Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Thích người ta hơn cả tôi à? Tống Duy đó soái hơn tôi sao?"

Tiêu Chiến nghe ai đó đổ dấm thì nhe răng cười, nghiêng đầu hôn chóc chóc lên má hắn, nói em cũng thích chú mà?

Vương Nhất Bác tưởng mình nghe lầm, hỏi lại nhưng lời nói của hắn chìm nghỉm vào tiếng gào thét của biển người. Vì cái vị minh tinh trên kia vừa mới nhắc cái gì đó mà ân nhân và chân tình.

Tiêu Chiến đột nhiên quay lại, nhìn Vương Nhất Bác một cái vẻ đầy ngạc nhiên.

Tống Duy vừa nói rằng mọi thành công và sự mến mộ của khán giả mà anh ta giành được ngày hôm nay, là bắt nguồn từ sự giúp đỡ của một người ân nhân. Người đó tuy bề ngoài không toàn mỹ vì một có vết sẹo lớn, nhưng trái tim chân thành và lòng tốt của anh ấy là một kiệt tác không chút tì vết. Người đó cũng có mặt ở đây ngày hôm nay, tuy tôi không tiện nêu tên nhưng bằng những lời nói này, xin gửi đến anh ấy lòng cảm ân và yêu mến.

Vương Nhất Bác nhìn lại Tiêu Chiến, hỏi em sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?

"Anh ấy cảm ơn chú phải không?"

"Làm gì có? Tôi có giúp đỡ gì đâu mà anh ta cảm ơn. Chắc là một ai khác"

"Nhưng rõ ràng Tống Duy nhìn về phía này cơ mà? Còn cái gì vết sẹo nữa?" Tiêu Chiến thấy thắc mắc vô cùng.

Vương Nhất Bác vẫn kiên định lắc đầu. Hắn làm gì nhớ chuyện buổi chiều hôm ấy gặp Tống Duy đâu? Mà hắn cũng chỉ dàn xếp giúp lão kim chủ kia, không trực tiếp giúp gì anh ta thì làm sao mà nhớ?

Buổi fan meeting kết thúc. Tống Duy cho trợ lý tìm gặp Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nói muốn mời mọi người dùng cơm. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hỏi ý, hắn thì tuỳ em định đoạt. Lưỡng lự một hồi thì Tiêu Chiến cũng đồng ý tham gia bữa tiệc sinh nhật này.

Xe đưa hai người đến một nhà hàng kiểu Nhật. Bọn họ dùng cơm trong một phòng riêng.

Bữa sinh nhật này chỉ có ba người. Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và Tống Duy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro