
11.
Khi ngồi lên xe trở về Bạch gia, Tiêu Chiến vờ trúng gió. Em quyết định rồi, không thể để Vương Nhất Bác lọt khỏi vòng tay của em. Kế hoạch của em phải thực hiện đến cùng.
Tiêu Chiến nép mình vào ngực lão Đại, bàn tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào cái áo sơ mi của hắn mà thở một cách khó nhọc.
"Em muốn nôn..." Tiêu Chiến ụa lên mấy cái.
Bọn họ đang ở trên đường cao tốc, không thể dừng xe. Vương Nhất Bác vứt toàn bộ giấy tờ trong cái cặp da cá sấu ra phía sau, hắn một tay mở rộng cái cặp, một tay ôm em, nói em cần thì cứ thoải mái nôn ra đi. Hắn còn nói với lên trên, nói Tri Chương gọi ngay cho bác sĩ Lâm đến Bạch gia.
Tiêu Chiến nôn khan vài tiếng rồi lắc đầu quầy quậy nói em nôn không ra, em không muốn bác sĩ, bác sĩ Lâm lúc nào cũng cho thuốc đắng, khó uống chết đi được.
Vương Nhất Bác vuốt vuốt lưng cho Tiêu Chiến, xe vừa dừng cũng tự mình bế xốc em về phòng, đặt em nằm cẩn thận trên giường.
Tiêu Chiến không chịu buông hắn ra. Em nói em lạnh, em tủi thân, em muốn được ôm ngủ, chú đừng bỏ em cô đơn một mình.
Vương Nhất Bác thoáng ngần ngừ. Từ lúc ở trên xe đã bị em cọ cọ đến phát hoả, nay còn ở cùng một chỗ với em thì hắn đến điên mất. Đã lâu từ cái đêm ái ân kia bọn họ không gần gũi rồi. Nhưng nhìn đôi mắt hỷ tước long lanh ngập nước, chớp chớp vẻ khẩn cầu của Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác không thể từ chối được nữa, hắn đành gật đầu, nói em nằm nghỉ, hắn thay quần áo trong lúc bác sĩ khám cho em, xong rồi sẽ qua ngay với em.
Tiêu Chiến giơ ngón tay út ra. Vương Nhất Bác nhìn ngón tay hồng hồng nhỏ nhỏ kia thì ngẩn ra, hỏi làm sao?
"Ngoéo tay đi"
Vương Nhất Bác bật cười. Mười hai năm làm Lão Đại chưa có ai dám không tin hắn, dám bắt hắn thề, vậy mà hôm nay có đứa nhỏ ở đây bắt nạt hắn. Em được lắm.
"Ngoéo thì ngoéo, tôi không ngán em" Vương Nhất Bác cưng chiều cũng giơ ngón út của mình ra. Đám cận vệ đứng xung quanh hai người bị doạ cho sợ hãi.
Sợ hãi vì đòi hỏi có một không hai của Tiêu Chiến đã đành, bọn chúng còn bị sự sủng nịnh của lão Đại làm cho thất kinh hơn. Làm như cái người lạnh lùng, tàn nhẫn, quyết đoán mỗi ngày với cái người đang yêu chiều giơ ngón út ra kia không phải cùng là một.
Lúc Vương Nhất Bác quay lại thì bác sĩ đã khám gần xong, ông nói Tiêu Chiến cơ thể dễ đổ mồ hôi nên lần này bị cảm lạnh thôi, không có gì đáng ngại.
Dì Ân mang cho Tiêu Chiến một chén chè gừng, Vương Nhất Bác tự mình đút cho em ăn. Hắn xem xét nhiệt độ phòng rồi chỉnh lại cho phù hợp, dặn dò bên dưới lúc dọn phòng phải chú ý, không được để nhiệt độ quá thấp hay quá cao.
Cả bọn người hầu dạ ran rồi lục tục lui ra.
Tiêu Chiến nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, há miệng nuốt từng miếng chè nhỏ. Khi em ăn xong rồi uống thuốc, em vẫn không tình nguyện thả Vương Nhất Bác đi.
"Làm sao?" Vương Nhất Bác nhìn em chăm chú hỏi.
Tiêu Chiến vỗ vỗ một bên giường.
Vương Nhất Bác hiểu ý vén chăn chui vào bên cạnh. Tiêu Chiến thỏ thẻ, "Tối nay chú ngủ cùng em đi"
"Em chỉ cảm nhẹ thôi mà? Có người ngủ chung sợ em sẽ không quen đâu?"
"Nhưng em lạnh bụng" Tiêu Chiến vén áo ngủ lên, lại cầm tay Vương Nhất Bác đặt vào vùng rốn của em. Chỗ đó kéo xuống chỉ một chút nữa là đến vùng lông mu của em, rất gần với sủng vật nhỏ xinh trắng trẻo của em nữa.
Đụng chạm này quả thực quá sức là ám muội rồi. Vương Nhất Bác mặt đỏ đến tận mang tai. Hắn lúng túng xoa nhè nhẹ, đường lông bụng của em cọ vào lòng bàn tay hắn nhột nhạt. Lớp da mịn của Tiêu Chiến dưới mấy đầu ngón tay mẫn cảm của hắn mềm như lụa, thiêu đốt Vương Nhất Bác trong bể dục vọng đang ùn ùn kéo đến.
Vương Nhất Bác khó khăn nuốt nước miếng, trái cổ đi lên đi xuống, toàn bộ biểu hiện không thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của Tiêu Chiến. Em vùi mặt vào ngực lão Đại, che dấu biểu tình của bản thân, nhỏ giọng rên rỉ theo từng vòng tay của hắn.
Tiếng rên ngọt nị đánh vào tai Lão Đại ầm ầm, lòng bàn tay hắn còn không tự chủ rịn ra một chút mồ hôi. Vương Nhất Bác xoa bụng cho Tiêu Chiến thêm một lúc nữa thì triệt để muốn rút lui. Hắn mà còn ở đây thêm chút nào nữa thì nguy to, hắn không kìm chế được.
Tiêu Chiến còn không biết? Em giữ chặt tay Vương Nhất Bác lại, ấn tay hắn xuống bên dưới.
"Em ... em ..."
Vương Nhất Bác hoảng hốt. Bộ vị kia của Tiêu Chiến sưng lên một bụm rồi. Con thỏ nhỏ muốn gì thế này?
"Em bắt đền, chú làm em muốn rồi ..."
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy lớp tóc đen mềm thơm thơm của Tiêu Chiến ngay đầu mũi. Bờ vai em trượt khỏi áo ngủ, mỏng manh gầy guộc. Da thịt em lấp ló mịn màng làm khát khao của hắn càng lúc càng nổi sóng.
"Tôi ... nhưng em ... đang ốm mà?" Vương Nhất Bác khổ sở.
"Bác sĩ nói vận động ấm người, chẳng phải em cần ra mồ hôi sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác. Lão Đại của Hồng Kông trong chuyện tình ái không hơn gì cậu trai học lớp mười hai. Lóng ngóng đến tội.
Tiêu Chiến quỳ lên kéo dây rút cởi phăng áo choàng ngủ. Em bây giờ chỉ còn mặc độc có một chiếc quần lót mỏng tang, cự vật sưng to làm đầu nấm của em ló khỏi lưng quần, loang loáng ánh nước.
Vương Nhất Bác nhìn sững cái eo thon nhỏ, vùng nhân ngư gầy mảnh hút xuống của Tiêu Chiến. Đầu óc của hắn trống rỗng, không nghĩ được gì cả. Làm sao bây giờ? Tại sao con thỏ nhỏ hôm nay lại chủ động như vậy? Ai dạy em câu dẫn người khác thế này? Quyến rũ thế này? Chết mất, mình muốn em đến chết mất.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác hoảng hốt nhìn mình thì đẩy hắn ngã xuống giường, trèo lên bụng hắn. Bàn tay không ngoan của em mò vào ngực Lão Đại, ngắt hai núm vú của hắn chơi đùa.
Chọc cho Vương Nhất Bác nổi hứng, Tiêu Chiến vừa cởi nút áo cho người bên dưới, vừa bĩu môi hờn dỗi, "Chú là không muốn em, không thèm em".
Vương Nhất Bác như bị dọa sợ, khó nhọc mở miệng, "Không phải, nhưng mà... Tiêu Chiến này ..."
"Chú ... có nhiều người khác ở bên ngoài, nên không đoái hoài gì em cả" Tiêu Chiến đều giọng chất vấn.
"Không có, tôi ... không có. Nhưng mà... Chiến... em ... khoan đã ..."
Tiêu Chiến đã cởi xong áo choàng ngủ cho Lão Đại. Hắn cũng chỉ còn lại một chiếc boxer trên người. Chỗ tư mật của hắn cũng đội lên thành một cái gò nhỏ rồi.
Tiêu Chiến cười hài lòng. Em cúi xuống, ở trên vùng ngực của hắn khẽ vươn lưỡi ra chạm vào hai đầu vú, miết nhẹ, lại ngậm vào.
Người dưới thân khẽ giật mình, vô thức xiết lấy vòng eo của em. Hôm nay nhất định hắn không thể thoát khỏi em rồi. Tiêu Chiến cầm hai tay của Lão Đại đẩy trượt xuống cặp mông no tròn của em, giọng nửa ra lệnh nửa khát cầu "Bóp mông cho em ... em ngứa"
Vương Nhất Bác như bị thôi miên, em nói gì cũng vâng lời làm theo. Trong khi bé thỏ nhỏ ở trên ngực hắn càn quấy, kích thích mút vú hắn thì hắn nhào nặn hai khoả anh đào của em. Mông Tiêu Chiến không to nhưng lại nhiều thịt, núng nính như hai khối thạch mềm, Vương Nhất Bác bóp đến thích thú. Da thịt hai người chạm vào nhau, dục vọng kéo tới cuồn cuộn, tê rần.
Tiêu Chiến kêu a a, em trườn lên, vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác, uốn éo để hai núm vú của mình cọ cọ với núm vú của hắn, một hồi sau em còn nghiêng đầu mút hầu kết của người kia. Điệu bộ của em từ tốn, chậm rãi nhưng mười phần dâm đãng.
Vương Nhất Bác bị quyến rũ đến điên dại. Máu nóng chạy rần rật trong người. Hắn hực lên theo nhịp điệu của em, nghe con mèo nhỏ rên rỉ nũng nịu thì càng không chịu nổi. Khủng vật của hắn bên dưới bị món đồ của em đè lên càng lúc càng sưng to, cứng đến phát đau.
"Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác thì thầm tên em. Rõ ràng hôm nay không bị hạ dược, sao em lại hứng tình thế này?
Tiêu Chiến ngừng hôn hầu kết của Vương Nhất Bác. Em nhỏm dậy, quỳ trên người hắn, hai chân vẫn khoá chặt hai bên, đẩy chiếc quần lót tuột xuống. Sủng vật của em lập tức bật ra, mềm mại, trắng hồng, còn cương lên như một cây kẹo cứng cầu người cưng nựng.
Vương Nhất Bác nhìn cảnh xuân trước mặt triệt để bị đánh gục. Đôi mắt mờ đi vì tình dục. Hắn nuốt nước miếng liên tục, vô thức kéo eo em tới một chút.
Tiêu Chiến ưỡn lưng, em chống tay lên bức tường trên đầu Vương Nhất Bác. Côn thịt ngọt mềm của em đang ở ngay trước miệng của hắn, cạ vào viền môi Lão Đại, chút dâm thuỷ vương ra, dính dấp khoé miệng đầy khiêu khích.
Vương Nhất Bác đưa lưỡi liếm liếm quy đầu ướt át kia, rồi sủng vật của em được hắn ngậm vào.
Tiêu Chiến sướng đến run lên một cái, món đồ của em nằm trong một vùng ấm nóng, ẩm ướt mềm mại bắt đầu được bú mút. Em kêu lên, em thích quá.
Lão Đại không nói gì, bởi không thể có lời nào có thể diễn tả sự mê say của hắn. Hắn ngậm em, thưởng thức que kem ngon nhất trần đời, vừa thơm vừa mềm. Hắn mút chặt em, lại liếm lộng, một lúc còn dùng đầu lưỡi đảo quanh đầu khấc của em, nhấn nhá quanh những nút thần kinh nhạy cảm ở đó. Tiêu Chiến không quỳ nổi nữa, em chết điếng vì những cơn tê dại ập tới. Dồn dập thèm khát, dồn dập hứng tình.
Vương Nhất Bác cố định hông Tiêu Chiến trong đôi tay hữu lực, áp mặt mình vào vùng hạ thân của em, ngậm sủng vật của em sâu trong cuống họng. Tận lực chiều chuộng em bằng động tác khẩu giao.
Tiêu Chiến thút thít, em sướng lắm. Cho dù em câu dẫn hắn vì muốn thân cận, thì những xúc cảm này quá là chân thực. Khoái cảm do làm tình với Vương Nhất Bác là thực, không giống những suy tính trong đầu em. Vương Nhất Bác không giống những tên kim chủ khác, xem tiểu tình nhân như những món đồ chơi mà chà đạp. Tiêu Chiến phải thừa nhận hắn rất cưng sủng em, nâng niu em, nhẹ nhàng trân trọng em trong từng cái vuốt ve mơn trớn.
Chìm trong nhục cảm, Tiêu Chiến hoảng sợ nhận ra em thích ái ân cùng Vương Nhất Bác khi em co giật bắn ra trong miệng hắn.
"Chú ơi, nhổ ra mau"
"Tôi ... lỡ nuốt hết rồi?" Vương Nhất Bác ngại ngùng.
"Bẩn ..."
"Của em không bẩn"
Tiêu Chiến trừng mắt "Vậy của ai thì bẩn?"
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, thành thật "Tôi chưa từng cùng ai ngoài em, nên không biết. Nhưng của em ngọt lại thơm. Không bẩn"
"Vậy em thử của chú" Tiêu Chiến nghe lời nói của Lão Đại thì hài lòng. Quả nhiên hắn không có ai ngoài em, em tin hắn vì em chẳng là gì để hắn phải dấu diếm cả. Hắn có bao nuôi cả mười người, Tiêu Chiến cũng không có quyền gì ý kiến.
Vương Nhất Bác để mặc cho Tiêu Chiến tuột boxer của hắn xuống. Con khủng long của hắn so với em thực sự rất khác biệt. Thoát khỏi lớp vải bó chặt, nó hùng dũng đứng bật dậy, lớp gân xanh tím vằn vện chạy dọc thân trụ.
Tiêu Chiến cúi mặt mút mút đầu khấc kia một chút làm quen, rồi cũng từ tốn ngậm vào.
To quá, Anna nói càng to chơi càng sướng, nhưng Tiêu Chiến nghĩ thứ này mà đâm vào thì em hỏng mất. Em muốn nuốt xuống tận gốc nhưng không thể, đầu khấc to tròn chạm tới cuống họng rồi mà khủng vật kia mới vào được hơn nửa.
Tiêu Chiến ấm ức. Em mút, em liếm, em đảo lưỡi làm đủ kiểu mà mãi Vương Nhất Bác vẫn chưa bắn. Hắn thực ra được em chiều chuộng thì ngồi chết điếng vì sung sướng, ở bên trên nhìn em hì hục thương đến nhũn tim.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn ai oán làm Vương Nhất Bác ngại ngùng lôi em lên, "Được rồi, bé con, tôi thích lắm"
"Của chú phải làm sao thì mới bắn chứ? Dai sức muốn chết. Chú bắt đền cho em"
"Bắt đền?"
"Ừm. Cái tội không nghe lời" Tiêu Chiến ngúng nguẩy.
Vương Nhất Bác cười, hôn lên má em một cái, "Bắt đền làm sao?"
Tiêu Chiến luồn tay dưới gối, lấy ra một chiếc khăn tay. Trong khi Vương Nhất Bác còn chưa hiểu gì em đã dùng nó bịt mắt hắn lại.
"Tôi ... hơi sợ" Vương Nhất Bác có chút run rẩy.
"Chú ... sợ tối à?"
"Ừm. Có chút ... không thích"
Tiêu Chiến nghe thế định tháo khăn ra nhưng Vương Nhất Bác giữ tay em lại. "Không sao, em tiếp tục đi, miễn em luôn ở bên cạnh tôi là được" hắn nói.
Tiêu Chiến gật đầu, "Yên tâm đi, em ở đây". Nói rồi em nghiêng đầu hôn lên vết sẹo trên má của Vương Nhất Bác an ủi, bàn tay đưa xuống cầm khủng vật kia của hắn sục sục.
Trước mắt là một mảng tối đen, Vương Nhất Bác không nhìn thấy gì nên mọi giác quan khác bị khuếch đại lên gấp đôi. Hắn cảm giác dục vọng của mình đang được Tiêu Chiến âu yếm, sưng cứng ngập tràn khoái cảm. Rồi có một thứ gì đó trơn lạnh phủ lên. Vương Nhất Bác nắm eo Tiêu Chiến, cảm nhận em đang nhúc nhắc mở rộng hai chân. Khủng long của hắn chạm vào một cái huyệt nhỏ mềm ướt, được tay em giữ chặt, rồi từ từ ấn xuống.
Đầu khấc len vào huyệt nhỏ, như rồng chui vào lòng sông. Vương Nhất Bác sửng sốt nhận ra Tiêu Chiến muốn ở phía trên tự mình chơi với anh bạn của hắn. Em ngồi xuống một chút lại nhổm lên, giống như để cho cúc hoa của em làm quen với con rồng châu Á này từng chút một. Nhấp lên ấn xuống kiên trì một hồi, cự vật to lớn của Vương Nhất Bác mới chạm được vào huyệt nhỏ ở tít bên trong.
Giấu tiếng thở dài hài lòng trong cổ, Vương Nhất Bác cảm nhận được vách tràng non mềm đang ôm chặt lấy khủng vật của hắn, ấm nóng lại trơn như tơ lụa thít chặt làm hắn sướng quá. Hắn muốn đẩy em nằm xuống để chơi em, chà xát côn thịt ra vào huyệt nhỏ cho đã cơn hứng khởi. Nhưng tay hắn bị em giữ lại rồi.
Tiêu Chiến rên một hơi dài. May mà em đã kịp mở rộng và làm sạch trước, bằng không thì giờ này em làm sao ăn nổi "cây cời lò" khổng lồ này chứ?
Vừa giữ hai tay Vương Nhất Bác trên đầu, vừa vịn nó làm điểm tựa, Tiêu Chiến bắt đầu thử động. Cậu trai kia nói gì nhỉ? Cậu ta thích ở trên, tư thế này sâu nhưng lại nắm quyền chủ động, bé nhún thử đi, sẽ thích ngay mà.
Ngay lần nhấp nhô đầu tiên, Tiêu Chiến đã làm cho khủng vật kia chạm tới điểm nhạy cảm của em. Em kêu ô một tiếng, run rẩy, làm Vương Nhất Bác sau lớp khăn bịt mắt nhướng mày lên.
"Em ... có sao không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nhưng em nhận ra Lão Đại không thấy được, nên là em chồm tới ghé vào tai hắn thì thầm.
"Em không sao, chú ơi em sướng"
Vương Nhất Bác triệt để bị những lời dâm kêu của Tiêu Chiến đánh gục. Em vừa dứt lời liền kéo hai tay hắn đặt vào eo em, lại đè hai chân hắn dang rộng, đẩy dục vọng hắn chôn sâu hơn một tầng nữa vào sâu thẳm của em, rồi em bắt đầu vịn vai Vương Nhất Bác mà nhún thử.
Quả thực không tồi.
Tiêu Chiến là một học trò xuất sắc, chỉ nghe mấy tiểu tình nhân kia nói qua liền lĩnh hội được căn cơ. Em ở trên bụng Vương Nhất Bác lựa thế mà lên xuống. Ban đầu là chậm rãi, sau đó nhanh dần.
Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi, bấu lấy eo em cùng em dục tiên dục tử.
Tiêu Chiến rên lên thành tiếng, khủng vật của Lão Đại nong huyệt nhỏ của em căng ra hết cỡ, mỗi lần em nhún xuống đều đâm thẳng vào tiền liệt của em, làm mông em tê điếng vì cực khoái. Tiêu Chiến theo bản năng sướng rồi thì càng muốn sướng hơn. Em ngồi xuống mỗi lúc một mạnh hơn, điên cuồng đẩy đưa, em há miệng nấc lên, động tác cũng nhanh dần. Vương Nhất Bác trợ lực cho em, hắn nhíu chặt mi tâm, cảm nhận cơn co thắt của em.
Anna nói Tiêu Chiến cần thả lỏng, đừng quan tâm người bên dưới, em càng thoải mái thì ông chủ càng tận hứng hơn. Nhìn vật nhỏ của mình vì mình mà lên đỉnh, có ông chủ nào không thích chứ?
"Cho em ... cho em đi mà" Tiêu Chiến nức nở. Tốc độ trừu sáp giờ đây liên tục không ngừng được, em bị chính cơn sướng của mình doạ sợ. Em kêu a a vật vã, hai chân run bần bật.
Chiếc giường kingsize rung động, nệm giường cũng rung lên. Căn phòng ngập tràn mùi vị tình dục. Lão Đại cũng kêu lên. Hắn bị con thỏ nhỏ đưa vào mê cung ân ái không lối thoát.
Tiêu Chiến giật phắt chiếc khăn bịt mắt của Vương Nhất Bác ra. Em là tự mình chơi, tự mình sướng tới tê điếng nhưng vẫn hờn giận. Em trước mặt người kia khóc nức nở, vừa nhún liên hồi vừa trào nước mắt. Miệng rên rỉ những lời oán hận.
"Em ghét chú. Em hận"
"Em sướng chết mất. Em chết mất. Cứu em"
Vương Nhất Bác không thể ngừng lại, cũng không thể ngừng em lại. Họ đã tới giai đoạn không thể rời nhau ra, chỉ biết cùng nhau điên cuồng cọ xát, đâm rút, hoà tan vào nhau. Vương Nhất Bác nhìn chăm chăm vào chỗ nối của hai người, Hắn bắt lấy sủng vật của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng tuốt thêm cho em.
Tiêu Chiến rùng mình, em tới rồi. Vật cưng của em co giật liên hồi, bắn phụt lên bụng Vương Nhất Bác. Tràng đạo của em nuốt lấy cây cời lò to lớn kia không buông, bóp thả mấy cái, cũng thành công làm Vương Nhất Bác đầu hàng. Hắn ôm lấy em, em không cho hắn rút ra nên một luồng nước ấm phun trào bên trong em, nóng bỏng, đặc sệt.
Tiêu Chiến kiệt sức nằm lả trên bụng Vương Nhất Bác. Chỗ giao nhau còn giữ nguyên, rỉ rả tinh dịch hoà quyện. Vương Nhất Bác vuốt lưng cho em, hôn lên trán em.
"Bé con, hôm nay sao lại mãnh liệt như vậy?"
"Họ nói người như chú sẽ có rất nhiều tiểu tình nhân ở bên ngoài"
"Không có"
"Họ nói chú không ân ái cùng em là chán em rồi, sẽ đuổi em đi"
"Bậy nào. Không bao giờ có chuyện đó"
"Họ nói trẻ tuổi như chú, không thể mấy tháng mới gần gũi một lần. Khẳng định là chú không thích em nữa"
"Đừng mà. Em đừng tin lời bọn họ. Lần sau sẽ không để em đi gặp mấy người như vậy nữa"
"Vậy, chú không chán em chứ?"
Vương Nhất Bác khẽ cười. "Tôi còn lâu mới chán em, sẽ không bao giờ".
Tiêu Chiến mỉm cười, một nụ cười đa nghĩa. Em dụi mặt vào ngực Lão Đại, vòng tay ôm cổ hắn, thì thầm, " Vậy em tạm yên tâm, hôm nay em tha cho chú. Tới đây thôi, nhé. Em mệt rồi"
Vương Nhất Bác xốc người trong tay, bế Tiêu Chiến vào phòng tắm. Tiêu Chiến mặc hắn làm sạch cho mình, rũ mắt nằm yên. Lão Đại sau lần lăn giường đầu tiên đã có kinh nghiệm, nhẹ nhàng móc hết thứ đồ thừa ra, lau rửa cho em, lại đích thân thay drap giường, thay áo choàng ngủ cho Tiêu Chiến.
Hắn ôm em vào giường, tém chăn cho em cẩn thận. Tiêu Chiến cuộn chăn trong ngực, vùi mặt tránh đi nụ hôn tạm biệt, kêu gừ gừ như mèo nhỏ gắt ngủ. Vương Nhất Bác hôn ngược hôn xuôi không được, đành cười trừ mà tắt đèn cho em rồi mới trở về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro