Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Nữ sinh

Vương Nhất Bác yêu thích nhất là buổi tối.

Sau khi rời xa xưng hô Tiểu Bá Vương làm mưa làm gió ở cao trung, niềm yêu thích này cũng không biến mất. Đa số học sinh trường dạy nghề (*) không đến thư viện, trước kỳ thi cũng sẽ giả vờ chăm chỉ xuất hiện trong phòng học, vừa vô tình vừa cố ý xuất hiện trước mặt thầy cô để lưu lại ấn tượng. Nhưng vị này trong tiết tự học buổi tối trước ngày thi một ngày cũng vắng mặt.
(职业: chức giáo, theo tớ tra được là trường dạy nghề.)

Thầy giáo sống không còn gì luyến tiếc lần nữa đánh một dấu gạch đỏ sau tên của cậu.

Những chuyện này không hề ảnh hưởng đến những nữ sinh "Rốt cuộc biết vì cái gì mà nhiều nữ sinh thích cậu ấy như vậy" lấy hết dũng khí, ngượng ngùng, nũng nịu hay to gan lớn mật đến gần cậu ở hành lang, khán đài sân bóng, cổng trường, xe buýt và tàu điện ngầm. Nhưng mà đến tận lúc tốt nghiệp, cũng không có nữ sinh nào thành công tới gần cậu dù chỉ một lần. Đi quá xa rồi, trở về chủ đề thôi, vào năm thứ hai Vương Nhất Bác học ở trường dạy nghề, cậu gặp được một nữ sinh.

Đây cũng không phải câu chuyện tình yêu lãng mạn gì, chỉ là cô ấy ở trên nhà Tiêu Chiến một tầng.

"Vương Nhất Bác!"

Lúc nữ sinh ở thang máy gọi tên cậu, vẻ mặt cậu lạnh nhạt xách túi lớn của cửa hàng tiện lợi, bên trong chất đầy khăn giấy mua một tặng một và một chai nước tương loại lớn, còn tay trái cầm hai bó rau cần. Nữ sinh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cậu từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi, "Cậu là Vương Nhất Bác ở lớp bên cạnh đúng không?"

Cậu phun ra hai chữ, "Không phải."

Hai cánh cửa thang máy sáng lóa mở ra, cậu đi ra ngoài.

Đi chết đi.

Trong lòng Vương Nhất Bác nói.

Nhưng mà cậu không biết, nữ sinh rón ra rón rén theo đuôi phía sau cậu, thấy rõ số nhà, chủ nhật một mình tự đến bấm chuông cửa.

Dưới khe hở của cánh cửa bóng người di chuyển, âm thanh dép lê bước trên đất càng ngày càng gần, cô cho rằng bạch mã hoàng tử sắp xuất hiện rồi.

Một người khác mở cửa ra.

Có lẽ mới thức dậy, người ấy tóc tai lộn xộn, đeo một cái mắt kính lớn, bộ dáng buồn ngủ mông lung.

Thật là gầy.

"Em chào anh! Em là bạn học của Vương Nhất Bác, anh là... anh trai của cậu ấy sao?"

Đối phương nhìn cô, đôi môi mềm mại phát ra âm thanh mang theo ý cười.

"Anh trai? Ờ, xem như vậy đi."

Cô chú ý đến bộ dáng một tay anh chống lên cánh cửa, có thể sánh với những tác phẩm điêu khắc đã xem qua trong phòng học mỹ thuật, nhưng mà anh quá gầy, quần áo ở nhà bằng bông mặc mà vẫn còn rộng, chiếc eo đó cứ như là không có xương vậy.

"Bạn học, có chuyện gì vậy?"

Đối phương ôn nhu lên tiếng nhắc nhở nàng.

"Câu lạc bộ của chúng em tổ chức một buổi gặp mặt KTV (*) vào thứ bảy tuần sau. Chủ nhiệm câu lạc bộ muốn Vương Nhất Bác đến..." Gió từ sau lưng thổi tới, thổi lên dũng khí của cô, "Là em! Là em thật sự hy vọng cậu ấy tới, bởi vì em thật sự rất thích Vương Nhất Bác."

(KTV: Karaoke Television, họp mặt cùng nhau để karaoke.)

Cách một lớp mắt kính, lông mi đối phương giương cao, nhẹ nhàng nhìn qua liếc mắt một cái.

Đợi cô biết người tên Tiêu Chiến này không phải là anh trai của Vương Nhất Bác, đó cũng chính là vào ngày gặp mặt.

Phòng có ánh sáng tối tăm, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, ngồi trên sô pha, hơi mỉm cười với cô.

Khác với lúc mới gặp, bây giờ anh tóc đen nhu thuận rơi xuống chiếc cổ trắng, trên mặt không đeo mắt kính, giờ phút này có thể nhìn thấy hết tất cả những gì được lộ ra.

Rất nhiều nam sinh và nữ sinh ngồi bên cạnh vây quanh anh, mà Vương Nhất Bác cô tâm tâm niệm niệm, đang mở rộng hai chân ngồi ở một chỗ khác của sô pha, áo sơ mi trên người không cài nút đầu tiên, bộ dáng trước sau như một là "người sống chớ đến gần".

Chính vào lúc này, cô nhạy cảm phát hiện không khí ở nơi này không giống với bình thường. Cô đoán bởi vì người làm việc ở ngoài xã hội không còn là học sinh này, đột nhiên xuất hiện ở đây, ngồi giữa đám thiếu niên thiếu nữ ngây thơ, tựa như tờ giấy trắng bị tạt lên một vết sơn, vừa nhìn thấy là cực kỳ chói mắt.

Tiêu Chiến lấy gói thuốc từ bàn trà lên, thuần thục lấy ra một điếu thuốc rồi nhìn ngắm nó, chính mình lại cười, "Phòng có thể hút thuốc, nhưng không thể hút trước mắt các em được."

Nam sinh học nhiếp ảnh bình thường hòa đồng thân thiện ngồi gần Tiêu Chiến nhất, cũng cúi đầu, nhìn chăm chú điếu thuốc lá đang chuyển động, hay kỳ thật là đang chăm chú nhìn hai ngón tay tinh tế của Tiêu Chiến.

Trên đầu ánh đèn biến hóa nhiều góc độ, Tiêu Chiến khẽ cười, thật sự như là pháo hoa nhân gian bình dị gần gũi.

Vì thế có một cô gái lớn mật hỏi, "Anh Tiêu Chiến có bạn gái chưa?"

Tiêu Chiến nói, "Anh có bạn trai rồi."

Không để ý đến một mảnh yên tĩnh, anh nở nụ cười, tiếng cười này trong ánh đèn kỳ quái vô cùng vui vẻ.

Anh chỉ chỉ màn hình lớn.

"Đến lúc hát rồi đó, đây đều là những ca khúc tuyên truyền từ thiện."

Cô nghĩ, đương nhiên bọn họ sẽ không quan tâm là vui đùa hay là sự thật, ai lại để ý Tiêu Chiến có phải nói thật hay không, chỉ cần nhìn thấy nụ cười này, trong đầu sẽ còn nghĩ được điều gì khác sao.

Thừa dịp phần lớn mọi người đang giành nhau ca hát, nam sinh lại gần hỏi Tiêu Chiến.

"Lúc nãy anh nói anh học thiết kế hả?"

"Đúng vậy."

"Em đang học nhiếp ảnh, cũng đang có kế hoạch chuẩn bị mở studio chụp ảnh của riêng mình."

"Bây giờ học sinh lợi hại như vậy sao? Khi anh còn học thiết kế ở trường, anh muốn làm," Tiêu Chiến dừng lại một giây, như có như không nhảy qua câu này, "Những hoạt động chụp ảnh nghiệp dư cũng rất khó khăn, có lúc anh chụp đi chụp lại cả nửa ngày, thế là học trưởng an ủi anh, nếu ảnh chụp không đủ đẹp, chứng tỏ khoảng cách của anh chưa đủ gần."

"Nhiếp ảnh gia Capa vì đến quá gần chiến trường nên mới chết."

Tiêu Chiến chăm chú nhìn nam sinh, đôi mắt long lanh ánh nước, vòng cung đuôi mắt lay động, "Đối với ông ấy, điều đó rất đáng giá, em không nghĩ vậy sao?"

Nam sinh ngơ ngẩn.

"Là thật đó." Cô đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhích người mấy cái trên sô pha để tiến qua, đưa điện thoại di động của mình qua như dâng vật quý cho Tiêu Chiến, "Năm nay anh ấy đoạt giải trên bảng tin của trường, anh xem nè, điện thoại em còn rất nhiều ảnh chụp..."

Tiêu Chiến không chút để ý nhìn màn hình cô đưa qua.

"Rất gợi cảm."

Tiêu Chiến nói.

Ngữ điệu anh thản nhiên mà ôn nhu, "Phế tích thành thị, đại học yên tĩnh, công viên giải trí không người, em làm sao nghĩ ra được những bức ảnh như thế vậy? Rất có cảm giác hiện thực, ảnh chụp rất gợi cảm, thật sự rất cuốn hút."

So với liếc mắt xem qua một lần, ngữ khí của những lời này làm cho người ta cảm thấy Tiêu Chiến thật lòng thật dạ, không hề giả dối, không hề thổi phồng, nghiêm túc khích lệ hơn bất kỳ ai.

Cô không hiểu sao mà chột dạ, còn nam sinh giống như cô chưa trải qua việc đời, tai mơ hồ đỏ lên.

"Cảm ơn."

Nam sinh há miệng nói hai chữ, lại lặp lại một lần, "Cảm ơn."

Không biết rằng chính mình đã nói hai lần.

Tiêu Chiến lại cười một chút với nam sinh, đôi mắt sáng long lanh.

Nam sinh đại khái hơi đắc ý, chắc chắn là vậy, cho nên cậu ta nhún vai, vạt áo sơ mi nhếch lên thể hiện điều đó, thanh âm cậu ta cũng mang theo sự thô lỗ, "Điện thoại của em còn rất nhiều ảnh chụp, anh có muốn xem một chút không? Anh cũng cảm thấy là chụp... rất đẹp sao?" Cô cảm thấy bộ dáng chân tay luống cuống của nam sinh có chút đáng thương. Thế nhưng Tiêu Chiến chỉ cầm điếu thuốc đảo một vòng trên ngón tay, mỉm cười không nói lời nào.

"Vậy anh muốn xem không?"

Tiêu Chiến nói, "Em cẩn thận."

"Cái gì?" Nam sinh nghiêng người, tránh khỏi người phía sau lưng, cái ly trong tay người tới vẫn lật úp tạo nên một đường cong, đổ xuống chỗ Tiêu Chiến.

Cô thề, cô hoàn toàn không chú ý đến Vương Nhất Bác đứng lên từ khi nào.

Thiếu niên đút tay vào túi quần, mặt không cảm xúc dừng ở trong bóng tối của ánh đèn.

"A." Thanh âm không có một chút áy náy cũng không có một chút gợn sóng, "Thật ngại quá."

Tiêu Chiến không nhìn đến chỗ quần áo bị ướt của anh, mà là tới gần cô, kề vào lỗ tai cô nhẹ giọng nói chuyện. Cô ngửi được một mùi hương nước hoa nam tính nhàn nhạt pha chút cồn, "Có thể phiền em vào phòng nhân viên dọn dẹp mượn giúp anh một cái khăn lông được không?"

Trốn vào sau màn cửa cũng không phải ý của cô.

Cô lại một lần nữa thề.

Vừa cầm được khăn lông trong tay, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn không phải của một người. Thanh âm Vương Nhất Bác quá dễ nhận ra, chỉ có bốn chữ.

"Lại đây cho em."

Âm thanh đóng sập cửa lớn như sấm sét và âm thanh lôi kéo lảo đảo nghiêng ngả, còn có âm thanh của thân thể người bị đập lên vật cứng.

"Kéo anh rời khỏi phòng, em muốn hút thuốc hả?"

Đó là thanh âm của Tiêu Chiến.

"Em không muốn hút thuốc."

"Vậy thì đúng rồi đó, người bạn nhỏ tuổi còn trẻ không được nghiện thuốc lá đâu."

Lạch cạch, tiếng bật lửa đốt cái gì đó, ngọn lửa đốt điếu thuốc phát ra mùi cháy khét, cô nhìn xuyên qua mép của bức màn, vừa lúc thấy được sườn mặt Tiêu Chiến, ý cười nhẹ nhàng.

"Giống loại người như đại ca ca đây, nghiện thuốc chính là 'thông báo bệnh tình nguy kịch', 'bệnh nan y thời kỳ cuối' không có thuốc chữa, còn em là 'đợi quan sát ở phòng bệnh' có thể 'có thuốc cứu được'."

"Em đã nói anh không được nói mình như vậy."

Có ngón tay của người khác cọ qua môi của Tiêu Chiến, lấy điếu thuốc kia đi. Trong lòng cô hiểu rõ, gương mặt của người cô nhìn không thấy kia chính là đối tượng cô thầm mến – Vương Nhất Bác.

Ngay sau đó là hình ảnh làm cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Hai tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhấc Tiêu Chiến lên, đặt ở trên bàn nơi để những công cụ quét dọn và thùng nước sạch sẽ, đặt lên một cách quy củ, giống như chuẩn bị mở ra lễ vật.

"Nghĩ gì vậy Nhất Bác?"

"Nghĩ đến anh."

"Anh đang bị em đặt lên bàn."

"Nghĩ đến gương mặt anh, nghĩ đến ánh mắt anh, nghĩ đến những lời anh nói cùng người khác, mẹ nó em nghĩ đến liền muốn giết người."

"Lần đầu tiên mọi người gặp nhau phải chơi vui vẻ chút, những điều này có sao đâu."

"Em hận không thể giết bọn họ!"

Nghe được lời nói kinh thế hãi tục như thế, Tiêu Chiến tập mãi thành thói quen, cười một chút, "Vì sao? Anh không phải chỉ là 'anh trai' của em sao?"

"Nói hươu nói vượn."

"Xem ra gương mặt này của anh còn rất trẻ, mới bị người thầm mến em coi là 'anh trai' em. Nhất Bác, cuộc sống học sinh của em thật đặc sắc." Anh lấy lại điếu thuốc lá từ Vương Nhất Bác, cũng không hút ngay, mà là nhìn ánh lửa của nó ở giữa ngón tay, "Giáo thảo vạn người mê, nóng bỏng rực tay, nữ sinh thầm mến em còn đuổi theo đến tận cửa nhà chúng ta."

"Cho nên anh bắt em tham gia buổi họp mặt này, bản thân anh cũng tham gia, chính là muốn xem những điều đặc sắc này sao?"

Ngữ khí Vương Nhất Bác được coi là hùng hổ doạ người.

Coi như không phải anh trai thật, nhỏ tuổi hơn mà lại bắt nạt người lớn tuổi hơn như vậy. Trong lòng cô bất bình, nhưng mà nhớ tới lần gặp thoáng qua ở hành lang, gương mặt kia lãnh đạm mà anh tuấn, phẫn nộ lại mềm nhũn như nước, nhìn trên mặt Vương Nhất Bác...

Không biết hai người lại nói gì đó, cổ Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bắt lấy, thoạt nhìn đường cong đó nhu nhược đáng thương, yếu ớt đến mức giống như vừa chạm liền gãy. Hai tay cô nắm chặt cái khăn, muốn đi ra, thế nhưng Tiêu Chiến đã động trước.

Anh giơ tay phải lên, để điếu thuốc kia cách xa bản thân, sau đó không nhanh không chậm nâng lên một chân, mũi chân dừng ở miệng ống quần bên trái của Vương Nhất Bác, chậm rãi cọ qua làn da ở mắt cá chân đang lộ ra bên ngoài một chút kia, tiếp đó bao lấy vải vóc ở cẳng chân bên trái, bồi hồi ma sát qua lại.

Dường như đang đánh giá gân mạch ẩn giấu sau cơ bắp cẳng chân có mạnh mẽ không.

Sau đó bàn chân anh lướt qua nếp nhăn chập trùng của vải quần, cuối cùng dừng ở đầu gối.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, "Anh làm gì vậy?"

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, thân thể Tiêu Chiến lùi về sau, vẫn là vẻ mặt mỉm cười, không thèm quan tâm đến cổ mình đang bị nắm giữ, thậm chí còn run run tay làm rơi xuống không ít tàn thuốc.

Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, rất hưởng thụ mà hút một hơi thuốc, lúc này ánh lửa làm cho lông mi anh rất mỹ lệ.

Tiêu Chiến nói, "Ngại quá, xác nhận một chút xem em có phải thật sự muốn giết người hay không."

Tay cô kịp thời bưng kín cái miệng đang run rẩy của mình.

Bởi vì cô thấy hành động tiếp theo của Vương Nhất Bác, chính là hai tay giữ mặt Tiêu Chiến, hung hăng hôn xuống.

Không gian kín đáo nhỏ hẹp tràn ngập mùi thuốc tẩy rửa này, tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt cô đều là hình ảnh bọn họ hôn môi.

Bàn chân kia của Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, tiếp tục tiến đến giữa hai chân Vương Nhất Bác, cô không dám xác định, bàn chân kia có nghiền ép qua lại hay không, bởi vì cô nghe được âm thanh Vương Nhất Bác cởi ra dây lưng của Tiêu Chiến.

"Mới như thế này đã chịu không nổi rồi sao? Người bạn nhỏ." Bởi vì đang hôn môi, thanh âm Tiêu Chiến tựa như đang trôi nổi giữa những đám mây, hàm chứa trêu đùa đứt quãng, "Anh cho rằng em chịu không nổi đến đổ rượu lên người anh, cũng phải đợi thêm thời gian của mấy bài hát nữa."

Cô muốn bịt tai lại, muốn nhắm mắt lại, muốn trốn vào bóng tối, nhưng mà trời đất quay cuồng, rốt cuộc mình đang ở đâu cũng không biết. Lui lại mấy bước, cô vẫn là nhìn thấy bên trong vạt áo đen xốc xếch của Tiêu Chiến, còn có hai chân anh trần trụi dây dưa cùng quần dài màu trắng của Vương Nhất Bác trở nên lúc ẩn lúc hiện, cẳng chân bị ép mở ra một đường thẳng, ngón chân cuộn tròn lại.

Âm thanh xột xoạt của quần áo bị cởi ra, âm thanh bàn tay gấp rút ma sát một vật nào đó, âm thanh tiếng nước khi hôn môi, còn có tiếng thở dốc ngang ngược, cô là con gái, nhưng cũng hiểu đây là âm thanh gì, cô dùng sức nuốt nước bọt, loại kích thích kỳ diệu từ lưng truyền đến, hiện lên trong đầu, lại là những suy đoán cuồng loạn vô biên. Cái gì vậy. Vương Nhất Bác không nói gì, chắc là đang bận, hai tay cũng đều không nhàn rỗi.

Trên trần nhà ngọn đèn mờ tối, ở dưới đất tại cái bàn kia, bóng dáng lờ mờ, thỉnh thoảng hơi rung chuyển.

Một vài tiếng kêu rên trầm thấp, âm lượng bị đè thấp của Tiêu Chiến đột nhiên bị phá vỡ, cao giọng rên rỉ một tiếng. Ngắn ngủi như vậy, lại giống như một cái móc uốn lượn, làm cả người cô run rẩy.

Cái bóng dưới sàn nhà kia đột nhiên chuyển động, tựa như bị người dùng hết toàn lực thúc đẩy, lắc lư hướng về trước rồi lại ngã ra sau, chuyển động càng lúc càng nhanh, cô nghe thấy tiếng hít thở của Vương Nhất Bác trở nên vô cùng nặng nề, giống với tốc độ mà chiếc bóng đang chuyển động dưới sàn nhà, tựa như trời sinh một thể.

Cái móc uốn lượn ôm lấy trái tim cô, cô chuẩn bị mở ra màn cửa nặng nề ở trước mặt, vì cô mở ra bí mật thế giới trưởng thành đầy thần bí nhất.

Cô đem mặt ra ngoài dò xét.

Nửa người dưới của Vương Nhất Bác chặt chẽ dán vào thân thể Tiêu Chiến, bóp lấy chiếc eo tinh tế, đang không ngừng đỉnh làm. Cô nhìn không chớp mắt đến người bị tách ra hai chân, nhìn ngực anh trần trụi, tựa như bị thấm nước mà ướt sũng, nhìn anh bị hoàn toàn mở ra, tránh không được nhìn cả những đường cong trên thân thể anh.

Không biết có phải bị va chạm đến không còn sức lực hay không, Tiêu Chiến vươn tay phải ra muốn đặt lên bả vai Vương Nhất Bác, lập tức bị Vương Nhất Bác lạnh lùng hất ra. Cổ tay đó tựa như hồ điệp lướt qua thân thể Vương Nhất Bác, rơi trên mặt bàn.

"A."

Cô nghe thấy Tiêu Chiến phát ra một tiếng kinh hô, là thanh âm dính người ẩm ướt. Hóa ra bên cạnh có một thùng nước bị động tác này làm đổ. Bên trong có nước, nhưng khoảng cách quá xa, cô nhìn không rõ là nước bẩn hay nước sạch, trong nháy mắt liền tràn ra nửa mặt bàn. Cánh tay Tiêu Chiến dính nước này, cũng không hốt hoảng rút ra.

"Bẩn quá à." Tiêu Chiến tựa hồ nở nụ cười. Tiếng cười này bởi vì Vương Nhất Bác làm anh quá kịch liệt, mà hóa thành mảnh nhỏ. Cô nhịn không được đẩy ra màn cửa một chút nữa, muốn nhìn rõ ràng bộ vị dán sát của hai người. Thế nhưng tựa như đoán được tâm tư này, Vương Nhất Bác nhíu mày lại, nâng Tiêu Chiến lên, để toàn bộ phần lưng trắng nõn của anh trong tay, rời khỏi mặt bàn đầy nước bẩn kia. Lần này Tiêu Chiến không thể không một lần nữa bắt lấy bả vai Vương Nhất Bác để chống đỡ chính mình, theo những lần bị va chạm chập trùng, một sợi tóc màu đen dính lên khuôn mặt Tiêu Chiến, đầu lưỡi của anh vô ý liếm một chút.

Đó là mùi vị của tình dục.

Tay trái Vương Nhất Bác đè lại bàn tay Tiêu Chiến đang bò trên người cậu, "Vì sao làm như vậy?"

Không tính đợi câu trả lời, thanh âm Vương Nhất Bác khàn khàn, tự hỏi tự nói, "Trên đời còn có chuyện gì anh không biết sao? Anh rõ ràng cái gì cũng biết, em rõ ràng đã nói anh xứng đáng có được tình yêu hơn bất kỳ ai, vì sao còn muốn làm như vậy, đáng chết, mẹ nó anh chính là cố ý, anh muốn thấy em vì anh mà thần hồn điên đảo, dùng nắm đấm nói cho tất cả mọi người biết em thuộc về anh, đúng vậy, em chính là ghen ghét, có cái gì mà không dám thừa nhận, Vương Nhất Bác em không có chuyện gì không dám làm. Em chính là ghen ghét anh ôn nhu nói chuyện cùng người khác, ghen ghét người khác vì mấy câu nói của anh liền mang bộ dáng ngốc nghếch ở trước mặt anh, ghen ghét mỗi người nghe anh nói bừa lòng liền mang ý đồ xấu với anh! Những tên ngu ngốc đó thì có thể hiểu cái gì về anh? Bọn họ có thể thật sự hiểu được anh sao, có thể hiểu được anh đối với bọn họ không có một chút hứng thú, ngay cả quan tâm cũng lười quan tâm đến bọn họ sao, có thể hiểu anh không cần bọn họ ái mộ nhiệt tình, cũng không cần bọn họ điên cuồng hiến dâng, có thể hiểu được rằng cho dù bọn họ có chết ngay lập tức thì anh cũng sẽ không ban cho bọn họ một ánh mắt không? Tiêu Chiến, anh muốn hoàn toàn chỉ có một mình em."

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong ánh mắt phản chiếu ra gương mặt của Vương Nhất Bác. Anh rút tay bản thân ra, sau đó ngón tay chậm rãi lướt qua mi cốt, cái mũi, lỗ tai của Vương Nhất Bác.

Sau đó Tiêu Chiến giống như là thở dài, mở ra vòng tay, ôm lấy phía sau lưng của Vương Nhất Bác, tựa như ôm lấy đồ vật mãi mãi chỉ thuộc về bản thân mình.

Anh nở nụ cười, cười đẹp đến muốn mạng người khác.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu, đột nhiên tiến lại gần, không hiểu rõ lắm mà cắn lên hầu kết anh một cái, kéo kéo làn da hơi mỏng kia.

"Ít hay nhiều nữ sinh yêu thầm em có là gì," Bờ môi cậu để ở trên cổ Tiêu Chiến, gằn từng chữ một nhấn mạnh, "Từ ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy anh ở ban công trường đại học, từ lúc em nói với anh là anh cướp bạn gái tôi, em muốn cũng chỉ có một mình anh."

Lúc Vương Nhất Bác nói những lời này, đôi mắt mỹ lệ của Tiêu Chiến di chuyển xuyên qua bả vai Vương Nhất Bác, nhìn về hướng màn cửa, chính xác tìm được đôi mắt của cô. Giống như đã sớm biết được cô ở chỗ này, lại giống như cố ý sắp đặt chờ đợi con mồi sập bẫy đã lâu.

Sau đó, Tiêu Chiến hơi mỉm cười nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro