Chương 7
Lúc cậu bước vào học viện thiết kế, nam sinh đối diện đi tới nháy mắt với cậu ra hiệu, nói cậu lại đến thăm giáo thảo của chúng tôi hả. Lúc cậu lướt qua, đối phương cảm khái một câu 'đáng sợ quá'.
Dạo qua một vòng ở bên trong, đều không nhìn thấy Tiêu Chiến. Thế là cậu đi xuyên qua rừng cây nhỏ, đi ra phía sau tòa nhà của lão Lâu, nơi đó có một phòng vẽ tranh – quả nhiên, Tiêu Chiến ở trong phòng vẽ tranh cuối hành lang. Anh đang ngồi vẽ trước bàn, di chuyển một cây bút, cầm điện thoại trong tay. Cậu dừng ở trước cửa kính phòng cuối cùng.
Cửa kính không có khóa, âm thanh nói chuyện bay ra ngoài.
Một bên là thanh âm của Tiêu Chiến, một bên là thanh âm mới nghe cách đây không lâu.
"Tôi còn không biết cậu sao? Cậu chính là thiếu thốn, thiếu cái gì thì muốn cái đó, cậu không phải muốn có tình yêu sao? Không phải cảm thấy cậu ta có thể cho cậu tình yêu sao? Nếu như hiện tại tôi là học sinh cấp ba giống như Vương Nhất Bác, sạch sẽ chưa từng yêu đương giống như cậu ta. Ngược lại tôi muốn xem xem cậu có muốn liều lĩnh ở bên cạnh cậu ta hay không. Lúc tôi lên cấp ba nhận học bổng thì cậu ta còn mang khăn quàng đỏ chép bài đấy."
Tiêu Chiến nói, "Em ấy không giống với anh."
"Hiện tại cảm thấy không giống, trước kia sao cậu không cảm thấy không giống đi, trải qua thêm mấy năm nữa, cậu cũng sẽ nói là giống nhau thôi." Nam nhân nói rất chậm rãi, tựa hồ khắc chế tâm tình của mình, "Nếu cậu cảm thấy hứng thú với cậu ta, thì ngủ cùng cậu ta thêm mấy lần, coi như sau này cậu ta không bồi cậu chơi nữa, ít nhất cậu cũng ngủ đến vui vẻ rồi, tôi đồng ý chuyện này còn chưa đủ à? Không cần chơi một trò chơi cũ rích gì mà chỉ đối tốt với một mình cậu ta. Tiêu Chiến, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, rời xa tôi rồi thì cậu sẽ thua mất tất cả đấy."
"Tôi thì có thể có cái gì để thua?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười cười, "Tôi không có tiền, là người nghèo, ai muốn kiếm tiền từ chỗ tôi chứ, có khi còn phải cho tôi mượn tiền nữa đấy. Khuôn mặt tôi có thể khiến cho người ta cảm thấy hứng thú, cậu ta ngủ với tôi nhiều lần như vậy, muốn nếm thử thức ăn tươi mới thì cũng đã sớm nếm được rồi. Coi như thua tình cảm, thua đến rối tinh rối mù, tôi cũng sẽ không giống như những cô gái trẻ tuổi đi tự sát đâu. Người ngoài như cậu thì quan tâm làm cái gì."
"Tôi là người ngoài sao?"
"Chúng ta đã chia tay rồi."
Bên kia thanh âm có chút gấp, "Cậu cảm thấy chúng ta đã chia tay rồi? Ngày đó cậu xuống xe nói tạm biệt và nắm lấy tay tôi, cậu cho rằng vậy là hảo tụ hảo tán (*), chuyện này đã kết thúc rồi? Cậu cho rằng tốt nghiệp có công việc thì sẽ tự do, có thể làm lại cuộc đời lần nữa đúng không?"
(Hảo tụ hảo tán: gặp mặt hay chia tay đều tiêu sái thoải mái, gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình.)
"Chẳng lẽ cậu không muốn chia tay sao?"
Vấn đề này quá vội vàng không kịp để chuẩn bị, bên kia dừng một chút, sau đó nói, "Nam nhân đều là người như vậy, không chịu làm người bị đá."
"Được, là cậu đá tôi, cậu chơi chán tôi, không còn hứng thú với tôi, cậu chê tôi phiền toái, cho nên cậu muốn chia tay với tôi, hài lòng chưa?"
"Tôi không phải có ý này." Bên kia nói.
"Hèn nhát."
Tiêu Chiến nôn ra hai chữ này.
Thanh âm Tiêu Chiến mang theo một điểm đùa cợt rất nhỏ, "Cậu không dám nói một câu rằng do chính cậu không quên được tôi sao?"
Bên kia điện thoại một mảnh trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở là chứng minh cho việc còn chưa tắt máy.
"Tên hèn nhát cậu cũng không dám nói rằng cậu gọi cuộc điện thoại này là bởi vì muốn cầu xin tôi đừng chia tay. Cậu chưa từng dám nói bất cứ điều gì. Cậu dám nói từ lần đầu tiên cậu gặp tôi ở trong tòa nhà cũ kia, cậu muốn lên giường với tôi không? Cậu dám nói cậu ở phòng hiệu trưởng cấp ba thấy tôi gặp phiền phức, lúc tôi đáp ứng làm bạn trai cậu, gương mặt cậu có bao nhiêu đắc ý, hận không thể lập tức đi mướn phòng không? Cậu chỉ dám nói lúc sau khi làm xong nằm ở trên giường hút thuốc, không nhìn ra được là cậu rất ngây ngô. Ý tứ của cậu không phải là cậu ngủ với kỹ nữ trong truyền thuyết, nhưng không ngờ tới là kỹ nữ này vậy mà lại ngây ngô, thiếu kinh nghiệm trên giường như thế. Cậu cho rằng đều không phải là thật, cho nên trong lòng cậu rất cao hứng. Nhìn không ra, cậu nhìn không ra rất nhiều chuyện, cậu cũng nhìn không ra được lần thứ nhất chúng ta gặp nhau, tôi đã biết cậu thích tôi. Tôi vẫn luôn biết chuyện này."
Sau đó Tiêu Chiến dừng lại mấy giây, khẽ cười nói, "Tên hèn nhát cậu mắng tôi một trăm câu kỹ nữ trong lòng, vậy mà không dám nói một câu thật ra tôi rất thích cậu."
Anh cúp điện thoại, xoay người theo cái ghế, nhìn xuyên qua cửa kính thấy được người bên ngoài.
Thiếu niên sắp thành niên, mặc quần áo đồng phục, không gài hai nút cổ áo.
Bọn họ trầm mặc một hồi lâu.
Vương Nhất Bác đẩy cửa vào, mở miệng trước, "Không phải đang nghe trộm điện thoại của anh đâu."
"Không sao," Tiêu Chiến mỉm cười nói, "Anh cũng không có cái gì để giấu giếm."
Cậu cúi đầu, lần đầu tiên dùng góc độ này để ngắm nhìn gương mặt Tiêu Chiến. Đuôi mắt của cặp mắt anh hơi phiếm hồng, không biết là do kích động hay muốn khóc. Cậu nghĩ, trong điện thoại nói những lời đó có thể tổn thương người khác, không phải cũng có thể tổn thương chính bản thân mình sao? Đương nhiên, những vết thương kia đối với Tiêu Chiến mà nói, vết thương trong nửa đời trước đây của anh quá nhiều rồi.
"Về sau không cho phép để em nhìn thấy anh bắt điện thoại của tên kia."
"Em thật bá đạo, cái gì cũng đều không cho phép."
Cậu nói, "Em ném bức phác họa của anh cho em đi rồi."
Tiêu Chiến ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn cậu.
"Thật xin lỗi."
Cậu thành thật mà xin lỗi.
"Là em vô ý làm mất hay cố ý ném đi?"
"Em cố ý."
"Em không vui sao?"
"Bởi vì, bạn trai cũ của anh tới tìm em lúc chiều nay."
Gương mặt Tiêu Chiến trong nháy mắt liền chìm xuống.
"Anh ta tới tìm em?"
"Hắn nói anh cũng cho hắn một bức phác họa, em ghen tỵ phát điên, ghen tỵ đến nỗi hận không thể giết hắn."
Tiêu Chiến nhìn cậu, lần này ngay cả ý cười trong mắt cũng đều biến mất.
"Anh ta còn nói với em cái gì?" Thanh âm Tiêu Chiến mang theo một tia rét lạnh, khác biệt hoàn toàn với thanh âm ôn nhu lúc bình thường.
"Hắn nói cái gì không quan trọng, em chính là không có cách nào chịu được chuyện này, cho nên chúng ta tính với nhau đi, bây giờ anh vẽ cho em một bức tranh độc nhất vô nhị, viết tên của anh, khắc tên của anh, thế nào cũng được, bất kể người khác trong quá khứ, hiện tại hay tương lai đều không được giống với em – em đã nói rồi, em chỉ muốn có một mình anh, em muốn có được anh, lời em nói đều là thật." Giọng nói cậu mang theo sự ngang ngược, nhiệt liệt mà trực tiếp của một đứa trẻ.
Cậu đưa tay bắt lấy eo Tiêu Chiến, sờ soạng anh từ trên ghế, rồi dùng sức đẩy về sau, để anh thuận theo quán tính ngồi trên bàn vẽ. Sau đó ép đến giữa hai đầu gối anh, hôm nay Tiêu Chiến vậy mà lại mặc quần dài, ôm cực kỳ chặt chẽ. Một tay cậu kéo khóa quần của Tiêu Chiến ra, một tay cầm lấy bút trên bàn.
"Ngay bây giờ, vẽ cho em."
Lúc điện thoại rơi xuống, cậu hôn lấy Tiêu Chiến.
"Đừng làm ở chỗ này, sẽ có bạn học bước vào..." Tiêu Chiến không tự chủ được rụt về sau.
"Em muốn làm tình."
Tay cậu nắm eo Tiêu Chiến rất chặt, không cho anh nhúc nhích. Một tay khác tiến vào trong quần áo anh tìm kiếm, Tiêu Chiến bị cậu hôn đến thở không nổi, một mực lui về phía sau.
Nghe được âm thanh cởi dây thắt lưng, Tiêu Chiến dùng sức đẩy ra, lại bị cậu quấn càng chặt hơn. Tiêu Chiến nói, "Anh không muốn, anh thật sự không muốn."
Mà cậu lại nắm cổ tay Tiêu Chiến kéo đến chỗ khóa kéo của cậu rồi mở ra, dùng tay mình dẫn dắt tay Tiêu Chiến, ép buộc anh cảm nhận vật giữa hai chân mình. Cậu nói, "Anh nói anh thử qua rất nhiều nơi, chẳng lẽ chưa từng thử qua phòng học, lúc cao trung không phải anh ở trong phòng âm nhạc thân mật mới bị đuổi học sao?"
"Em đang ghen tỵ với ai?"
"Em ghen ghét từng người một! Mỗi lần lúc em cho là anh chỉ đối tốt như vậy với một mình em, trong lòng tràn đầy vui vẻ, nhưng em biết anh đối với tất cả mọi người đều như vậy, em không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, đúng không? Em ghen ghét mỗi một nam nhân mà anh đã từng đối xử tốt với bọn họ. Em ghen tỵ muốn chết!"
Một tay Tiêu Chiến bị đặt ở nơi giữa hai chân cậu, phòng vẽ tranh không khí nóng bức lại làm cho anh cảm thấy có chút lạnh. "Vậy tại sao em muốn thích anh? Em có thể thích người tốt hơn anh mà."
Đúng thế. Tiêu Chiến nói không sai, những người thích cậu đều chửi mắng cậu, không có cái gì tốt hay sao mà hết lần này tới lần khác muốn yêu một gái điếm. Thiên sát, đáng chết, kỹ nữ ghê tởm. Kỹ nữ này còn mang một gương mặt xinh đẹp, nói với cậu những lời này.
Cậu căm thù đến tận xương tủy, bắt lấy bàn tay Tiêu Chiến đang chống đỡ trên bàn, đem anh từ trên bàn kéo xuống. Đống giấy trắng trên mặt bàn bị động tác lớn như thế lật tung, bay loạn giữa không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Khí lực Tiêu Chiến không lớn như cậu, giãy dụa không thoát, bị lật người nằm trên mặt bàn. Cậu đè Tiêu Chiến lại, trực tiếp kéo quần dài phía sau xuống.
Lọ mực trên bàn rơi xuống đất. Bình thủy tinh vỡ tan nát, chất lỏng màu đen nồng đậm sềnh sệch lan ra.
"Nếu như em không cao hứng vì anh đã từng đưa tranh cho người khác..."
Bàn tay cậu tập trung che miệng Tiêu Chiến lại, không muốn để cho anh nói ra lời cự tuyệt. Bàn tay khác một đường hướng xuống, còn cố ý véo trên đầu gối anh một chút. Sau đó không có bất kỳ màn dạo đầu nào liền trực tiếp cắm vào hai ngón tay.
Tiêu Chiến đau đến thân thể cứng đờ, cái tay đặt ở trước ngực đang chống đỡ trên bàn kia, ngay cả đầu ngón tay cũng đau đến run rẩy cuộn lại.
Cậu dùng sức đút vào thêm một ngón tay, hốc mắt phát nhiệt nóng lên, so với màu đỏ của sắt nung còn nóng hơn, hoàn toàn không để ý đến người bị cắm vào có đau nhức hay không. Sắc mặt Tiêu Chiến trắng bệch, bờ môi run rẩy, đầu gối trần trụi bất ổn mà run rẩy.
"Em muốn làm thật thì đánh ngất anh đi, đừng để người toàn trường nghe thấy được nơi này có cưỡng gian." Tiêu Chiến nói.
Cậu không trả lời bất kỳ câu nào.
Xưa nay cậu không phải là người tràn đầy tính dục, dễ dàng xúc động nửa người dưới. Trước khi gặp được Tiêu Chiến, ở phương diện này, so cậu với nam sinh cùng tuổi thì cậu không hề cảm thấy hứng thú với học sinh cấp ba khác. Chỉ có thời điểm Tiêu Chiến xuất hiện, mới có thể dễ như trở bàn tay nhóm lên ngọn lửa dục vọng sâu bên trong cậu.
Cậu đứng đấy duy trì động tác xâm phạm ngón tay, cậu đẩy ngã Tiêu Chiến lên sàn nhà trong phòng vẽ màu xám, cũng mặc kệ đối phương trần trụi ngã như vậy thì chân có bị trầy xước hay không. Trong nháy mắt đẩy ngã trên mặt đất đó, ngón tay cậu còn ở bên trong thân thể mềm mại của Tiêu Chiến, ngã sấp xuống như thế này làm cho Tiêu Chiến đau đến miệng mở ra nhưng không phát ra được âm thanh nào. Anh mềm nhũn nằm trên mặt đất, đã mất đi tất cả năng lực phản kháng.
Trong chớp mắt đó trái tim cậu quặn đau, cơ hồ muốn đi qua hôn hôn anh. Thế nhưng lập tức bị sự ghen ghét lấn át tất cả, nó đốt tới đại não trống không của cậu. Giờ này khắc này, cậu muốn triệt để chiếm hữu anh, đi vào trong thân thể của anh, để anh luôn luôn nhớ rõ hương vị và hình dạng của cậu. Lòng ham muốn chiếm hữu này của cậu không biết từ lúc nào mà lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Cậu đem Tiêu Chiến một đường kéo tới bên cạnh, ném cây bút đen trước mặt anh.
"Bây giờ anh vẽ đi."
Cậu nói xong năm chữ này, kéo ống tay áo lên, sắc mặt thanh tịnh lại lạnh nhạt, hơi thở rất bình tĩnh, giống như đây là ở trong căn nhà nhỏ của Tiêu Chiến, là dáng vẻ của bọn họ nằm ở trên giường mỗi lúc trời tối.
"Đến cùng em muốn làm gì?" Thanh âm Tiêu Chiến suy yếu mà nói.
"Hai người có lên giường không?"
"Em có ý gì?"
"Hắn có thể tới tìm em, cũng có thể tới tìm anh, hắn có ép buộc anh không?"
"Không có."
"Anh nói hắn không quên được anh, anh nói hắn muốn cầu xin anh quay trở về."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, "Ừ."
"Vậy hai người có lên giường không?"
"Không có."
Cậu nghe được câu trả lời này, mặt không thay đổi gật gật đầu. Sau đó ngồi dưới đất, sờ soạng một phần eo trắng nõn lộ ra bên ngoài của Tiêu Chiến, "Anh bắt đầu vẽ đi."
Tiêu Chiến nói, "Anh không muốn làm tình ở chỗ này."
"Em biết. Nhưng em muốn làm."
Sau đó cậu dùng tay vịn nơi ấy rồi xông vào trong thân thể Tiêu Chiến. Sau lưng rất căng, rõ ràng không bị làm qua, rất nhanh làm cậu cảm thấy có chút đau, đau vì thiếu bôi trơn, thế nhưng trong thân thể quá nóng, hút chặt lấy cậu, thúc giục cậu di chuyển.
Bên trong phòng vẽ tranh chỉ có thanh âm thở dốc của một mình cậu, còn có thanh âm chuyển động yên tĩnh của cánh quạt trên đỉnh đầu. Tiêu Chiến bị cậu đặt ở trên đất, không nhìn thấy mặt, âm thanh hô hấp đều trở nên yếu ớt. Sau khi làm tư thế này một lúc lâu, cậu lại đem anh kéo đến bên cạnh bàn, để Tiêu Chiến quỳ gối ở đây cùng cậu ân ái. Cậu bị ghen ghét làm cho đầu óc không suy nghĩ được gì, mang theo tính chất trả thù mà làm anh – trong dĩ vãng lần trước bọn họ lên giường, mặc dù đều là nhiệt liệt, nhưng Tiêu Chiến chưa từng nói với cậu rằng không muốn, không nguyện ý, ôn nhu mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, muốn làm bao nhiêu lần thì làm bấy nhiêu lần với anh, xưa nay cậu cũng không bao giờ quá đáng với Tiêu Chiến, càng sẽ không để mình vì thoải mái phát tiết mà không lưu tình chút nào với anh.
Đây là lần đầu tiên.
Vừa mới bắt đầu không có bôi trơn mà không trôi chảy một chút, sau đó cũng bởi vì trừu sáp mà trở nên không còn chặt chẽ nữa, hưởng thụ cảm giác dần dần dễ dàng hơn, cậu vịn eo anh trong tay tăng thêm tốc độ. Không đến mấy lần thì Tiêu Chiến bị đỉnh đến toàn thân nhũn ra, đầu gối quỳ đến đau nhức, lưng run rẩy đổ mồ hôi. Dáng vẻ Tiêu Chiến ướt đẫm giống như một con cá. Cậu sờ soạng vết sẹo trên lưng anh, lại động thân tiến vào, sau đó hỏi anh, "Tại sao anh muốn tra tấn em chứ?"
Hiện tại đến cùng là ai tra tấn ai?
Tiêu Chiến cắn chặt răng, phát ra vài tiếng hừ hừ. Anh không dám phát ra âm thanh, sợ dẫn tới những bạn học hay thầy cô không biết rõ tình hình, trường đại học này anh đã sống yên bình gần bốn năm rồi, hoàn toàn rời xa khỏi quá khứ tồi tệ khủng khiếp kia. Nếu như, nếu như lại giống như trong phòng học âm nhạc năm đó – quần của cậu không cởi ra hết, dây thắt lưng bằng kim loại lạnh lẽo ma sát với làn da của anh. Thế nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm đến. Trong phòng tranh đang có một nam nhân khác ra sức phát tiết phẫn nộ. Mà anh thì đang quỳ trên mặt đất, toàn thân trên dưới đều là đau nhức. Anh rủ đầu xuống, mặt dán ở sàn nhà, theo va chạm của người sau lưng, khuôn mặt anh cọ sát đụng đến trang giấy trắng phía trước, đâm rất lâu, anh cảm thấy da mặt mình đều muốn cứng lại. Sau lưng Vương Nhất Bác thao anh, thao đến hưng phấn, đi vào toàn bộ rồi lại rút ra toàn bộ. Trong hoảng hốt, tường giấy cũ bên trong phòng vẽ tranh khiến anh nhớ lại thật nhiều năm về trước, bên trong nhà lão Lâu, những đồ dùng cũ kỹ có vết rạn và không khí âm u thoang thoảng cùng mùi hương khó tả.
Thời điểm Vương Nhất Bác bắn vào trong thân thể Tiêu Chiến, trong lòng tràn ngập cảm xúc vừa đau đớn vừa thoải mái.
Cậu dán ngực mình vào tấm lưng dính đầy mồ hôi của Tiêu Chiến, nơi đó mềm mại mà vô hại, giống như động vật nhỏ bị thương.
Cậu vuốt ve bờ môi Tiêu Chiến, ngón tay lướt qua cằm, ướt sũng một mảnh. Cậu ngẩn người. Thế nhưng chất lỏng trong lòng bàn tay nói cho cậu biết, đây là sự thật. Cậu liền quay thân thể anh lại xem thật kỹ, thanh âm Tiêu Chiến lại bay ra, "Đừng động."
Ngón tay cậu từ cằm Tiêu Chiến lướt qua, thu hồi lại.
Tiêu Chiến đưa lưng về phía cậu, mặc quần áo tử tế, đùi trần truồng có vết mực đen điểm lấm tấm, chỗ khớp nối khuỷu tay bị rách da. Tiêu Chiến cứ như vậy, sửa soạng lại quần áo, còn nhặt lên những tờ giấy trắng rơi lả tả trên đất.
Cậu nghe được Tiêu Chiến hỏi cậu, "Em sợ sao?"
Cậu nói, "Em sợ cái gì?"
"Lời anh nói trong điện thoại đều là thật. Lần đầu tiên anh gặp anh ta, nhìn ánh mắt anh ta nhìn anh, anh liền biết kỳ thật anh ta thích anh, sau này lúc nhìn thấy anh ta trong phòng hiệu trưởng, ý nghĩ đầu tiên trong lòng anh là, quá tốt rồi, bất luận là điều kiện gì anh cũng đều có thể chấp nhận, chỉ cần anh ta cứu anh, anh ta sẽ cứu anh, anh biết, anh ta thích anh không phải sao. Cho nên sau khi anh đưa bức phác họa kia cho anh ta. Anh đã luôn lợi dụng anh ta, lòng anh biết rõ là anh đang lợi dụng anh ta."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, đôi mắt ngấn nước, trên môi lại mỉm cười.
"Em sợ anh không? Anh là kỹ nữ hàng thật giá thật."
Ở trong mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn thấy một loại gợi cảm ác ý, đó là một loại tốc độ mất khống chế, giống như lúc cậu ấy lái xe motor toàn lực tiến lên mặc kệ con đường phía trước ra sao, ngay cả linh hồn cũng đều thoát khỏi thân thể bay ra ngoài.
Không sai, ở trong lòng cậu từng mắng Tiêu Chiến là kỹ nữ xấu xa hiểu thấu mọi chuyện, cậu hận không thể xé mở lồng ngực Tiêu Chiến ra mà nhìn xem trái tim anh có hình dạng gì. Nhưng không có nghĩa những người khác có thể nghĩ Tiêu Chiến như vậy, không có nghĩa những người khác cũng có tư cách chế giễu và vũ nhục Tiêu Chiến ở trước mặt cậu. Giống như những nam sinh lớp mười hai ở tầng hầm, giống như nam nhân ở quán cà phê nói những lời kia. Tất cả mọi người, bao gồm cả chính Tiêu Chiến cũng đều không thể.
Ngay một khắc này, cậu hiểu được rồi, cái gì cũng đều hiểu.
Cậu không phải vì cứu vớt mỹ nhân đáng thương gặp nạn này, cậu là vì cậu, từ lúc mới bắt đầu chính là vì bản thân cậu.
Cậu vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro