Chương 5
Phía sau truyền đến tiếng gọi của nam sinh, Vương Nhất Bác không quan tâm, gạt qua đám người nam nam nữ nữ hỗn loạn mà đi. Cửa quán bar không ít người xếp hàng chờ vào trong, thấy mặt cậu đằng đằng sát khí, cười hì hì bắt đầu giao lưu.
Cậu băng qua đường cái, chạy mất mấy phút, trông thấy bóng lưng Tiêu Chiến ở ngõ hẻm bên cạnh những dãy cửa hàng đóng cửa, đang cúi đầu nhìn điện thoại. Chỉ có một mình.
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, thấy là cậu, cũng không ngạc nhiên lắm.
"Về sớm vậy sao? Không ở lại chơi lâu chút hả?"
"Anh đã nói cái gì với hắn?" Cậu hỏi trong lúc còn đang thở vì chạy bộ.
"Hắn?"
"Tên mang kính kia."
Tiêu Chiến hơi nhếch một bên khóe miệng nói, "Hắn chẳng nói gì cả, nói đúng hơn chỉ là trêu đùa nhau chút thôi."
"Dáng dấp hắn rất già."
"Đúng vậy, tất cả những người ở quầy rượu trước mặt em đều già rồi."
"Nhưng anh cũng không thích người trẻ tuổi."
Tiêu Chiến cười một tiếng với cậu, không trả lời.
"Anh học đại học năm tư rồi, sao còn có thời gian ra ngoài chơi vào ban đêm vậy?"
"Em cũng lớp 12 rồi, không học tập cho tốt đi. Nửa đêm còn ra đây tản bộ. Đến cùng em có chuyện gì hả?"
"Không có gì." Cậu nói.
Tiêu Chiến xoay vòng vòng điện thoại trong tay, chuẩn bị quay người rời đi.
"Hai người lên giường chưa?" Cậu nói.
Tiêu Chiến nhướng lông mày.
"Hắn không ở bên cạnh anh."
"Vì sao hắn phải ở bên cạnh anh?"
"Tôi nghĩ hai người muốn đi đến khách sạn."
"Em cảm thấy anh sẽ yêu đương vụng trộm sao?"
Cậu nhìn anh một cái, "Anh không phải chưa từng làm qua."
Tiêu Chiến tiến lên một bước, tới gần cậu, "Anh làm qua cái gì?"
Cậu duỗi ra hai tay bóp lấy gương mặt Tiêu Chiến, ép anh vào trong ngõ nhỏ, một mực ép anh vào sâu trong bóng tối. Cậu dán sát vào bên tai Tiêu Chiến, "Con mẹ nó, thật sự muốn giết chết mỗi một nam nhân muốn chạm vào anh."
Tiêu Chiến bị người kéo vào trong hẻm nhỏ cũng không cảm thấy sợ hãi, trái lại còn ỡm ờ, lạnh nhạt nói, "Vậy anh phải liệt kê một danh sách cho em, em phải giết từ từ, dù sao từ nhỏ đến lớn, người thích anh, muốn lên giường với anh đếm không hết đâu."
Cậu vội vàng bóp gương mặt kia, hôn xuống.
Tiêu Chiến không tránh đi, mà còn thuận theo hoàn thành một nụ hôn nhìn giống như là cưỡng hôn này.
Cậu rời khỏi môi anh, "Tôi đã nói qua là không cho phép anh nói mình như vậy."
"Anh cũng cho rằng em thật sự không quan tâm đến những lời đồn mà bọn họ nói."
Thuốc lá bị bờ môi hồng nhuận của Tiêu Chiến cắn lấy mà thấm ướt, "Kết quả em vẫn để tâm."
"Con mẹ nó, từ trước đến nay tôi không quan tâm những điều này!"
Cậu hạ giọng gầm lên, "Tôi không quan tâm có phải anh để tôi biến thành lốp xe dự phòng, người dự bị hay không, tôi hoàn toàn không quan tâm có phải anh để tôi trở thành tình nhân bí mật hay không. Những lời nói lần đó ở quán cà phê đều là gạt anh, mẹ nó đều là giả! Tôi không có thanh cao như vậy, không xem mình là học sinh ba tốt, có bệnh thích sạch sẽ, tự cho mình là đúng, không vừa ý cái này không vừa ý cái kia, mẹ nó đều là nói nhảm! Biến thành thanh niên sa chân (*) thì thế nào, tôi không sợ, Vương Nhất Bác tôi chưa từng sợ cái gì cả! Tôi không gặp anh là bởi vì tôi không chịu được khi thấy anh yêu đương với người khác, nhìn anh thân mật cùng người khác. Tôi chỉ muốn một mình anh, tôi muốn có được anh, tôi không thể chia sẻ anh với bạn trai anh hay bất kỳ một nam nhân nào khác, tôi chỉ muốn anh đối xử tốt với một mình tôi, chỉ cười với một mình tôi!" Cậu nói đến phần sau thì như một đứa trẻ bướng bỉnh, thần sắc trên mặt càng ngày càng lạnh lùng.
("Sa chân" trong câu "Một bước sa chân nghìn đời ôm hận" của bạn xe.)
Khi Tiêu Chiến nghe những lời nói hùng hổ dọa người của cậu, ánh mắt càng ngày càng sáng, ngay cả khuôn mặt cũng đều sáng lên dưới ánh trăng.
Tiêu Chiến đưa tay trái ra sờ lên một bên tai Vương Nhất Bác, nơi đó hơi nóng. Anh nhìn ngực Vương Nhất Bác chập trùng không ngừng, mỉm cười nói, "Có muốn làm không?"
Cậu thở phì phò, nhìn Tiêu Chiến.
Bờ môi Tiêu Chiến tiến tới, hôn khẽ lên cổ cậu.
"Có muốn yêu đương vụng trộm với anh không, ngay ở chỗ này."
Cậu không gật đầu cũng không từ chối, mà dùng hành động thay cho câu trả lời, trực tiếp vén lên áo của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nói nhiều như vậy khiến cậu sắp phát điên, bây giờ uống nhiều rượu, sau đó nói một câu nhẹ nhàng rằng 'có muốn yêu đương vụng trộm với anh không' để đuổi theo cậu, hóa giải quan hệ của hai người, hòa tan quan hệ của hai người.
Tạm biệt, Vương Nhất Bác.
Anh không phải đã tạm biệt tôi rồi sao?
Hiện tại anh lại mang bộ dáng như nắm chắc thắng lợi trong tay, đáng chết, đúng là kỹ nữ xấu xa hiểu rõ mọi thứ.
Vương Nhất Bác có kinh nghiệm từng thân mật một lần, không còn giống như lần trước, hết hôn lung tung rồi lại liếm với cắn, cậu hôn lên cổ Tiêu Chiến, phát ra thanh âm nhỏ bé mà mập mờ.
"Anh có phải uống say rồi không?" Cậu nói.
"Em cảm thấy thế nào?"
"Vừa rồi ở quán bar anh uống rất nhiều."
"Cho nên em không muốn thừa lúc người gặp họa sao?" Tiêu Chiến nở nụ cười.
Cậu hừ lạnh một tiếng. Động tác trên tay cũng không ngừng lại, rất thuận lợi cởi xuống áo Tiêu Chiến, còn cố ý sờ phía sau lưng của anh. Vết sẹo ở nơi đó lộ ra hình dáng ban đầu có chút rõ ràng dưới ánh trăng. Cậu cẩn thận dùng ngón tay vẽ vài vòng trên vết sẹo, sau đó kéo khóa quần của mình xuống.
Tiêu Chiến bị sờ thì khẽ cười một cái.
"Em xem phim AV dã chiến trong ngõ hẻm chưa?" Tiêu Chiến sờ lên lỗ tai có chút đỏ lên của cậu rồi hỏi.
Cậu lắc đầu, cắn lên bờ vai bóng loáng của anh.
Tiêu Chiến cười cười, "Anh cũng chưa thử qua, cảm giác chắc rất kích thích."
"Vậy anh thử qua cái gì?"
Tiêu Chiến đưa tay tiến vào trong quần lót của cậu, vuốt ve một chút đồ vật đã lâu không gặp vẫn tràn đầy tinh thần như vậy, "Anh thử qua nhiều lắm, em có hứng thú không?"
"Không có hứng thú." Cậu lạnh như băng trả lời.
Tiêu Chiến nói, "Được được được."
Cậu nhìn Tiêu Chiến cười, nhìn thêm một chút lại xoay người anh lại, thuận thế áp đảo trên tường ngõ nhỏ. Cậu cởi quần Tiêu Chiến, tay vươn vào trong, cảm giác được chỗ kia mặc dù có chút nóng nhưng vẫn không hoàn toàn cứng.
Cậu nói, "Muốn tôi giúp anh làm không?"
Tiêu Chiến dùng tay phải ngăn chặn tay cậu, lắc đầu. Chính anh quay người lại, cứ như vậy nửa quỳ trước mặt Vương Nhất Bác, nhàn nhạt hút một hơi thuốc, gảy tàn thuốc, sau đó phun khói thuốc ra như sương mù. Chờ Vương Nhất Bác hiểu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến đã cúi đầu lè lưỡi, liếm láp một chút tính khí cứng đến nỗi đỏ lên của cậu.
Bắt đầu chỉ là dùng lưỡi liếm thăm dò, sau đó chậm rãi ngậm lấy tính khí phía trước.
Cậu dùng tay che miệng mình, liều mạng nhịn xuống thanh âm trong cổ họng, nhưng khống chế không được, khoái cảm cứ không ngừng đánh tới – so với khoái cảm sinh lý thì tinh thần hưởng thụ càng nhiều hơn.
Còn có cái gì có thể sánh được với việc đại ca ca gặp nhau trong lần đầu tiên mà cậu liền muốn ngủ cùng, đang quỳ gối ở nơi này dùng miệng làm cho cậu, khiến cho người ta huyết mạch phun trào?
Cậu vô thức dùng sức đưa tính khí vào trong miệng Tiêu Chiến một chút.
Trong miệng Tiêu Chiến bị đỉnh, không có cách nào nói chuyện được, cố gắng thích ứng với kích thước, đầu lưỡi còn muốn trấn an mà đánh vòng mấy lần.
Thậm chí cậu không tự chủ được mà nắm lấy tóc đen của anh, đi theo tiết tấu này càng lúc càng nhanh. Cậu phát hiện Tiêu Chiến không mang bít tất, cậu có thể trông thấy cả quần lót và chân lộ ra một đoạn cùng mắt cá chân trắng nõn nhỏ gầy.
Nhan sắc này lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt cậu.
Một tay cậu bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến, gần như là lôi anh đứng lên.
"Thế nào..." Tiêu Chiến còn chưa kịp quẹt đi một chút chất lỏng bên khóe miệng, liền bị xoay người đặt ở vách tường cắm vào. Tiêu Chiến hơi vùng vẫy, không thành công, chịu đựng thở hổn hển mấy cái, điều chỉnh tốt hơi thở, không nói một tiếng nào, dùng tay phải chống đỡ vách tường.
Giờ phút này Vương Nhất Bác lại ôm lấy thân thể này một lần nữa, tiến vào thân thể này, giống như một giấc mộng xuân vậy.
Từ lần ở tầng hầm đó về sau, cậu ngay cả phim hành động nam nữ bình thường cũng không xem, cậu lo lắng mình sẽ thấy trong màn hình đều là mặt Tiêu Chiến, thân thể Tiêu Chiến, còn có chiếc eo trắng nõn kia. Vào ban đêm, trong lúc ngủ cũng an phận, rất ít khi mộng tinh, thời gian thoáng một cái đã qua lâu như vậy, không biết tích lũy bao nhiêu tinh lực.
Cậu luồn hai ngón tay của mình vào trong miệng còn mang theo hương rượu nhàn nhạt của anh.
Vừa rồi trong quán bar, Tiêu Chiến uống ly rượu kia, còn liếm nước sót lại trên môi.
Cậu muốn làm gì.
Cậu muốn làm anh.
Cứ như vậy chơi anh.
Tiêu Chiến buông thõng lông mi, ngoan ngoãn duỗi ra đầu lưỡi màu hồng, ở trong miệng liếm qua liếm lại hai ngón tay cậu, cảm nhận ngón tay trong cổ họng đang thô lỗ tiến công. Anh có thể cảm nhận được môi Vương Nhất Bác dán vào gáy anh, hơi thở dồn dập, cuống họng đè ép trầm thấp, giống như thở dài đầy hài lòng. Biết được điều này làm cho trong lòng anh run rẩy, tính khí anh cũng triệt để cứng rắn theo, chống đỡ trên vách tường gập ghềnh, phía trước tiết ra chất lỏng trơn ướt theo động tác đỉnh làm không ngừng nghỉ của Vương Nhất Bác, vẽ lên trên vách tường từng đường vết tích đặc dính không thể thấy rõ trong đêm.
Chưa từng nóng đến thế này. Mặc kệ là lúc trước ở bên trong chỗ làm việc âm u cổ xưa đó, bị lão Lâu kéo ra ngoài, hay là thuở cao trung trong phòng học âm nhạc kia, nam sinh ôm chặt lấy mình, đơn thuần ngượng ngùng nói cậu thật là đẹp, so với bạn gái tôi thì còn đẹp hơn nữa, đều chưa từng nóng đến thế này.
Chỗ kia của anh nóng hổi dọa người, tựa như đang đáp lại nhiệt tình của người phía sau.
Anh nhìn bức tường trước mắt, bởi vì va chạm kịch liệt sau lưng, bức tường đó khi gần khi xa, lúc lớn lúc nhỏ, bên cạnh đó lại tự tay che miệng mình tránh tràn ra tiếng rên rỉ.
***
Chơi chán, đúng không? Cảm giác mới mẻ của em qua rồi, mới ngủ một lần với anh liền chán ngấy. Bây giờ nói không rảnh, còn có chuyện khác muốn làm, chơi sướng rồi thì không cần nữa, đúng không, người bạn nhỏ? Lúc ấy nói ra câu nói kia, tay rất đau, phảng phất điếu thuốc lá kia đã đốt tới ngón tay anh, đốt lên da thịt anh. Hóa ra người bạn nhỏ này chẳng qua là một nam nhân bình thường, mặc quần vào, thắt dây lưng liền thay đổi sắc mặt, bày ra khuôn mặt đối với đối tượng tình một đêm, chuẩn bị tính tiền.
Hóa ra anh cũng sẽ chơi trò hề này với cậu.
Cho nên xem như Vương Nhất Bác tức giận với anh, không muốn nhìn thấy anh thì thế nào, cậu ấy từng mắng nhiều người như vậy, ít đi một người cũng chẳng sao.
Khi đó ở trong lòng Tiêu Chiến ôn nhu mà lạnh lùng nghĩ, trong lòng Vương Nhất Bác khẳng định cũng đã mắng anh là kỹ nữ rồi.
Vương Nhất Bác vịn eo Tiêu Chiến, tiến đến bên tai anh, muốn nói chuyện với anh, há miệng nhưng nói không ra lời nào, cuối cùng chỉ có thể khàn khàn nói, "Sảng khoái..."
Tiêu Chiến bị áp chế ở trên tường làm cho đầu gối như nhũn ra, nghe được câu này, dở khóc dở cười.
Tiêu Chiến nói, "Em đừng làm chết anh ở trong hẻm nhỏ này, anh không thích kiểu chết này đâu."
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, là những người trẻ tuổi chơi ở bar về đi ngang qua, khiến cho người ta kinh ngạc run rẩy.
Cậu dùng tay che miệng Tiêu Chiến, tiếp tục chơi anh.
Không bao lâu thì Tiêu Chiến giống như lần trước, toàn thân đều là mồ hôi, ướt sũng không còn khí lực, toàn bộ thân thể chậm rãi tuột xuống, cậu liền ôm anh, đặt anh ở sàn nhà trong ngõ nhỏ, đầu gối ngăn chặn bắp chân anh, không nói lời nào mà đi vào trong cơ thể anh.
Chờ đến lúc kết thúc, điếu thuốc lá đã sớm không biết rơi vào trong những đống rác kia từ lúc nào.
Vương Nhất Bác lấy từ trong túi quần ra một cái khăn tay, muốn lau đi những vết bẩn giúp Tiêu Chiến. Tiêu Chiến khoát khoát tay, một bên nhặt lên áo tay ngắn bị rơi bẩn, một bên nói chuyện cùng cậu, còn để Vương Nhất Bác giúp anh đốt thuốc. Trong đêm khuya, tay của cậu trong gió có chút run, không thể bật lên lửa. Tiêu Chiến cười với cậu một tiếng, lấy cái bật lửa từ trong tay cậu, nhưng không bật lửa lên.
"Anh không phải muốn dùng cái bật lửa này để hút thuốc sao?"
"Hiện tại không muốn." Tiêu Chiến mỉm cười nói.
Trong bóng đêm, Tiêu Chiến cứ như vậy mỉm cười nhìn gương mặt vừa anh tuấn vừa lãnh đạm của cậu. Đột nhiên anh lấy điếu thuốc lá đang cắn trong miệng xuống rồi nắm vuốt nó trong tay.
"Em sinh năm chín mươi mấy?"
"Năm chín mươi bảy."
"Ờ," Tiêu Chiến nói, "Anh lớn hơn em 6 tuổi, vì sao từ trước đến nay em đều gọi anh là Tiêu Chiến."
Anh hất cằm.
Tiêu Chiến cười cười, tiến tới dùng ngón tay xoa xoa cái cằm sắc bén của cậu, giống như đùa với một con mèo, anh nói, "Gọi anh thử một tiếng ca ca đi, hay gọi anh là Chiến ca cũng được."
Cậu lộ ra vẻ mặt chế giễu rõ ràng.
Tiêu Chiến nói, "Làm sao vậy, lại muốn giống như lần trước hả, ngủ xong rồi lại mặc quần vào, sau đó trở mặt không nhận người nữa?" Lúc này không nhìn ra được vẻ mặt không vui, hoàn toàn là ngữ khí trêu ghẹo.
Cậu trầm mặc.
Tiêu Chiến nói, "Gọi anh đi nào."
Cậu nói, "Chiến ca."
Tiêu Chiến ngồi dậy, duỗi hai tay ra ôm mặt cậu vào trong ngực mình, "Em thật là đáng yêu quá à." Tiêu Chiến cảm khái.
Cậu bị bao phủ bên trong một cỗ hương vị rượu nhàn nhạt, muốn kháng cự nhưng lại không nỡ, chỉ có thể để gương mặt lạnh lùng bị ôm lấy theo kiểu này.
Tiêu Chiến ôm lấy cậu một lúc lâu, đột nhiên thở dài một hơi.
"Anh nói nè, anh không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội cởi quần áo rồi ngủ với nhau như thế này đâu, ngày đó anh nói tạm biệt, coi như thật sự là tạm biệt."
Cậu ngửa mặt lên, sau đó duỗi hai tay ra ôm lấy Tiêu Chiến, ôm rất dùng sức, lưng cũng gần như thẳng băng.
Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Vương Nhất Bác, trong khoảng thời gian này, em có muốn anh không?"
"Tự anh biết."
Cậu càng dùng sức nắm lấy chiếc eo tinh tế kia, gần như là muốn đem nó bóp gãy.
"Thật ra chúng ta không tính là yêu đương vụng trộm đâu." Ngón tay Tiêu Chiến cứ tự nhiên như vậy mà trượt đến một bên khuôn mặt cậu, "Bởi vì anh đã chia tay rồi."
Vương Nhất Bác tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã sáng.
Hôm nay là thứ bảy, không cần lên lớp, cậu có thể phóng túng ngủ một bữa lấy lại sức. Nói đến cũng thật kỳ diệu, tối qua là thứ sáu, mà sáng sớm thứ bảy hôm nay lại phát sinh một chuyện không thể ngờ tới.
Cậu trở người trong chăn, đầu cậu gác lên một tay, ngắm nhìn Tiêu Chiến đang ngủ bên cạnh. Tóc đen an tĩnh buông xuống, mặt vừa trắng vừa gầy. Cậu giống như một đứa trẻ đi tham quan bảo tàng, nhìn anh không rời mắt, ngắm anh thật kỹ càng. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi lên lồng ngực cậu, làm cho thân thể cậu ấm áp, trái tim cũng ấm áp theo.
Giờ này khắc này, hạnh phúc tràn ngập toàn thân cậu.
Tối hôm qua, Tiêu Chiến nói với cậu, anh đã chia tay. Loại hạnh phúc trước nay chưa từng có xông vào và bao quanh cậu.
Cậu cúi người hôn lên môi Tiêu Chiến một cái.
Đối phương bị quấy rối vẫn chưa thức dậy, thế là cậu lại cúi người hôn anh một cái.
"Em đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến buồn ngủ mông lung nói.
"Ngắm anh."
"Ngắm anh làm gì?" Tiêu Chiến đưa tay vuốt vuốt mái tóc xốc xếch trước trán.
"Muốn ngắm anh."
Tiêu Chiến cười, "Đi chết đi, sáng sớm mà cứ như vậy."
Lần này tỉnh thật rồi.
"Em không thể chết." Vậy mà cậu lại nghiêm túc trả lời.
Cậu nói, "Ngày đó, lúc đầu em muốn tìm anh để đánh một trận, em cho là anh lừa gạt nữ sinh vị thành niên, cho rằng anh là một người chẳng ra sao, em phải giáo huấn anh. Không biết vì sao, vào khoảnh khắc em nhìn thấy anh, anh quay mặt lại nhìn em, những ý nghĩ kia đều biến mất, em nghĩ trước tiên em cần phải thu hút sự chú ý của anh, sau đó em liền nói anh cướp bạn gái em – lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi. Hiện tại ai cũng không thể bắt em chết."
"Bây giờ anh muốn em đi giết người cũng được." Cậu nói tiếp.
"Đồ ngốc, ai muốn em đi giết người chứ."
"Chưa có một người con gái nào cảm thấy em ngốc hết, các cô ấy đều cảm thấy em siêu cấp đẹp trai thôi."
Tiêu Chiến hung hăng nhéo cánh tay cậu.
Sau đó bọn họ cùng nhau lăn vào trong chăn.
Tiêu Chiến ngồi ở trên người cậu, ngón tay vuốt ve qua phần ngực và bụng của cậu. Học sinh cấp ba lại còn có cơ bụng săn chắc thế này. Tiêu Chiến nhìn tấm gương trên tủ đầu giường, giống như là đang soi gương, thấy được cảm xúc trên gương mặt mình.
Là vui vẻ.
Sau khi tắm xong, Tiêu Chiến chủ động làm bữa sáng và hâm nóng sữa bò cho cậu.
"Em không cần uống sữa bò để cao lớn đâu." Cậu phàn nàn.
"Uống đi."
Tiêu Chiến bày ra dáng vẻ trưởng bối.
Bọn họ cùng nhau ăn điểm tâm, TV trong phòng khách đang phát tin tức, âm thanh của người dẫn chương trình vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng trong buổi sáng ấm áp hôm nay lại nghe ra được sự dịu dàng.
Sau khi Vương Nhất Bác ăn xong rồi để đũa xuống, cậu vẫn tiếp tục ngắm Tiêu Chiến.
Ánh mắt nóng rực đến không thể lờ đi. Tiêu Chiến phải ngừng ăn lại, hỏi cậu, "Em đang suy nghĩ gì đó?"
"Nghĩ đến chuyện của anh."
"Anh chẳng phải đang ở đây sao?"
"Nghĩ đến chuyện của anh, nghĩ đến tất cả những chuyện đang xảy ra, giống như đang nằm mơ vậy."
"Đây là hiện thực, nếu em nằm mơ thì em không ăn được bữa sáng anh làm đâu."
Tiêu Chiến dùng đũa gõ gõ bát.
"Ngày hôm qua, ban ngày em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, anh cùng tên bạn trai khốn kiếp của anh không biết đang ở chỗ nào đó vui vui sướng sướng, còn em thì chỉ có thể ở trong trường học mà chờ đợi kỳ thi đại học đáng chết từ từ đến. Sáng hôm nay, anh lại nằm bên cạnh em, cái này không phải giống như một giấc mơ sao?"
Tiêu Chiến nghe thấy cậu nói những lời này, trên mặt như muốn cười.
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Cậu trầm mặc.
Tiêu Chiến nói, "Em có biết em nói như vậy sẽ khiến anh áy náy không?"
"Vậy anh tốt với em một chút." Cậu nói, "Buổi chiều anh phải đi xem phim cùng em, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Được được được."
"Chúng ta có thể thừa dịp thứ bảy không có người, đi đến tầng hầm ở trường học."
"Nghĩ gì thế hả?" Ngón tay Tiêu Chiến gảy một cái lên mũi cậu.
"Tối qua anh còn nói em thật đáng yêu."
"Cho nên anh không muốn em thay đổi." Tiêu Chiến nói, ngón tay một đường trượt đến trán cậu, tóc nơi đó có chút cứng, là hormone tuổi trẻ.
"Em là học sinh, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người như anh, có lẽ em cảm thấy mới mẻ, cảm thấy kích thích và cảm thấy hiếu kỳ. Nhưng cảm giác mới mẻ, kích thích và hiếu kỳ này sẽ biến mất rất nhanh. Em thật sự rất đáng yêu, anh không có cách nào tưởng tượng được có một ngày, em biến thành nam nhân bình thường và buồn nôn như những tên kia, bày ra dáng vẻ ngủ sướng rồi thì muốn trả tiền. Anh không muốn để em biến thành nam nhân như vậy..."
Cậu ôm lấy anh, hôn anh.
Sau khi nụ hôn dài này kết thúc, Tiêu Chiến thở hổn hển, nhìn vào mắt cậu.
"Tối hôm qua, em nói những lời kia nếu là vì để một lần nữa lên giường với anh, thì bây giờ nói cho anh biết, anh không tức giận đâu."
"Không phải!"
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn Tiêu Chiến, tựa như muốn nuốt anh vào trong mắt. Nét mặt cậu thậm chí có chút tức giận, hai cánh tay gân xanh giật giật, che giấu sự phẫn nộ.
"Em chỉ muốn có anh, chỉ có một mình anh, anh cũng chỉ có thể đối tốt với em, chỉ được cười với một mình em."
Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu nửa ngày, rốt cuộc dời ánh mắt đi. Lông mi anh rủ xuống, đến bàn trà tìm bật lửa, lại phát hiện ngón tay hơi mất tập trung, không bật xuống một cách chính xác được. Cậu đi qua, muốn giúp anh đốt thuốc. Tiêu Chiến từ trong ngực cậu tránh ra, đến ghế sô pha mở túi của mình. Anh lấy ra một cây kẹp vẽ, bên trong có rất nhiều trang giấy, anh đem trang cuối cùng rút ra.
"Lúc đầu, anh định đưa cái này cho em vào thứ bảy."
Tiêu Chiến quay sang, cặp mắt to ngấn nước nhìn qua.
Đó là một bức phác họa màu trắng, vẽ một bên mặt của chàng trai mặc đồng phục trẻ tuổi, anh tuấn có hình dáng sắc bén và đôi mắt lãnh đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro