Chương 3
Ai thuần khiết đến nổi tận nước này rồi mà còn giả bộ như cái gì cũng không biết.
Vương Nhất Bác đưa tay đoạt lấy điếu thuốc lá đã hút trong tay anh, tự mình cắn, lung tung hút một hơi. Mùi thuốc bay thẳng lên đỉnh đầu. Cậu dời ngón tay, ho khan. Thế nhưng ở nơi cậu cắn, hơi thấm ướt, mang theo hương vị của Tiêu Chiến.
"Anh chưa dạy em mà, sao em lại tự mình hút." Tiêu Chiến nũng nịu oán trách. Anh nói xong liền cầm điếu thuốc lá từ trong tay cậu về, chậm rãi ngậm vào trong miệng mình.
Sau đó Tiêu Chiến thổi khói thuốc lên mặt cậu, nháy mắt một cái rồi nhìn cậu, ánh mắt ngấn nước, giống như trần trụi tán tỉnh.
Cậu nhận lấy điếu thuốc lá kia một lần nữa, học bộ dáng Tiêu Chiến, cắn lấy nơi ướt át của điếu thuốc vào trong miệng, đổi cách hít một hơi. Vẫn là hương vị kích thích, nhưng so với lần đầu hút thì ổn hơn nhiều.
"Em rất thông minh." Tiêu Chiến khen ngợi cậu.
Lúc Tiêu Chiến định lấy điếu thuốc lá từ tay cậu, để một người một ngụm tiếp tục hút, ngón tay của cậu đột nhiên bắt lấy ngón tay Tiêu Chiến, cậu cúi đầu, chăm chú hôn Tiêu Chiến. Tay không còn lại ôm chặt cái ót của Tiêu Chiến, cậu không nói lời nào, cứ như vậy dùng sức ép đầu đối phương mà hôn, cắn chặt đôi môi mềm mại kia.
Chỉ mới hôn thôi mà toàn thân bắt đầu nóng lên.
Cậu cúi người, hai tay mở ra vạt áo tay ngắn bằng bông của Tiêu Chiến, gần như tham lam hôn xuống thân thể kia, từ xương quai xanh hôn đến ngực rồi hôn đến eo, hôn đến rốn. Cậu hôn vừa vội vàng vừa hung hăng, bờ môi và răng cùng xuất trận, hormone của người trẻ tuổi khiến cậu khó mà kháng cự lại thân thể này. Lúc hôn đến ngực, đầu lưỡi cậu liếm láp qua lại, Tiêu Chiến bị cậu đẩy liền dùng tư thế này lui về sau mấy bước, quần cọ đầy bụi đất xám.
"Bây giờ làm luôn hả? Ít nhất cũng đi thuê phòng đi."
Tiêu Chiến bị cậu hết sờ lại liếm, toàn thân đều ngứa, không khỏi nhẹ nhàng cười. Tay phải cầm điếu thuốc bị hai người hút qua hút lại mà lắc lư. Vương Nhất Bác gắt gao chế trụ eo của anh, anh đổ mồ hôi, làn da càng thêm trơn trượt như không xương, tay cậu không ngừng mơn trớn da anh, "Không cần thuê phòng." Cậu hàm hồ nói, cảm giác ôm thân thể này trong tay, gầy giống như cậu tưởng tượng vậy.
"Được được được."
"Hiện tại, ngay ở chỗ này."
"Em biết làm thế nào không đó, người bạn nhỏ nóng lòng quá."
Cậu không trả lời, dùng sức cắn ngực anh một chút, lại liếm liếm một chút.
Tiêu Chiến hít một hơi, ngửa đầu ra sau, lộ ra chiếc cổ thon dài, hầu kết không quá rõ ràng hiện ra dưới ánh đèn lờ mờ.
Vương Nhất Bác dùng một tay mở thắt lưng của anh, làn da xinh đẹp mềm mại dần dần lộ ra trong không khí. Tiêu Chiến vứt điếu thuốc lá đã cháy hết, dựa lưng vào khung thành bóng rổ để chống đỡ, thân thể thuận theo động tác tay của Vương Nhất Bác, giúp cho đối phương có thể thuận lợi cởi quần anh xuống.
Ngay lập tức Tiêu Chiến bị cậu nắm lấy tính khí vuốt ve qua lại, anh hít vào một hơi, phát ra tiếng cười. Vương Nhất Bác nói, "Anh cười cái gì?" Tiêu Chiến quét mắt nhìn nơi quần cậu, "Nếu hôm nay em không làm được, anh sẽ dùng miệng giúp em bắn."
"Không được."
Cậu phun ra hai chữ này.
"Đêm qua tôi xem một bộ phim AV giữa nam với nam."
Thế là Tiêu Chiến bật cười, tiếng cười quanh quẩn trong tầng hầm cũ nát nhỏ hẹp.
"Trời ạ, em thật là làm cho đại ca ca anh lau mắt mà nhìn nha."
Anh cười rồi nằm ngửa ra sau, tính khí nằm trong tay Vương Nhất Bác hơi run rẩy. Vương Nhất Bác lạnh mặt, ác ý bấm một cái, ngón tay đè lại lỗ nhỏ đó, cọ xát cực nhanh mấy lần, lại chậm rãi buông ra, quả nhiên, chỗ kia bắn ra. Tiêu Chiến không cười được nữa, đành phải phát ra giọng mũi, rên khẽ một tiếng. Lập tức Tiêu Chiến nheo mắt lại, mặc cho Vương Nhất Bác ôm mình, tựa đầu vào bả vai đối phương, sau đó lè lưỡi liếm lên lỗ tai đang đỏ của cậu.
Kỹ xảo liếm láp phong phú, thậm chí đầu lưỡi còn mang theo nước mà lướt qua vành tai rồi lượn vòng qua lại.
Vương Nhất Bác bị anh trả thù thế này làm cho đũng quần phình lên suýt nữa bắn ra. Tiêu Chiến phát hiện nơi đó có phản ứng, anh không dừng lại động tác trên miệng, một tay cách quần vuốt ve nơi đó.
"Em không cảm thấy kỳ quái sao?" Tiêu Chiến nói.
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Ở trong phòng thể dục của trường học em, làm loại chuyện này."
"Tôi là học sinh cá biệt."
"Ờ." Tiêu Chiến cười cười. Sau đó anh buông tay ra, thân thể rời khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, hướng bên cạnh thăm dò, anh muốn cầm lấy cái túi của anh. Vương Nhất Bác một tay tóm lấy eo anh, dùng sức kéo anh trở về, kéo vào trong lồng ngực của mình.
"Anh làm gì vậy?" Cậu hỏi anh.
"Không có gì." Tiêu Chiến dịu dàng ngoan ngoãn nói, "Anh lấy bao thôi."
"Không cần."
"Không được."
Ngữ khí Tiêu Chiến dịu dàng ngoan ngoãn, thái độ lại kiên quyết, anh giãy cổ tay, muốn thoát thân để đi mở túi của mình.
"Tôi nói không cần."
"Anh nói không được."
Cậu nhìn anh, "Anh muốn tôi nhất định phải mang bao?"
Tiêu Chiến thở dài, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, giống như trấn an một chú mèo con đang xù lông.
"Anh sợ em để ý anh thôi." Tiêu Chiến nói.
"Để ý cái gì?"
Để ý quá khứ loạn thất bát tao (*) của anh, hay là để ý anh có phải vì cảm động do tôi vì anh đánh nhau mà thân mật cùng tôi.
(Loạn thất bát tao: lộn xộn)
Hay nói thẳng ra, chính anh đang e ngại.
Vương Nhất Bác dùng một tay nắm lấy hai cổ tay anh rồi đặt anh dựa vào trước khung bóng rổ, cậu dùng một tay khác cởi quần đồng phục của mình ra, đồ vật nóng như lửa kia lập tức thoát ra ngoài. Cậu dán vào lỗ tai Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Hiện tại tôi muốn cứ như vậy đi vào."
Cậu rõ ràng cảm giác được Tiêu Chiến run rẩy một chút.
Ban nãy ngón tay cậu dính những chất lỏng đó, giờ dùng nó đi vào nơi tư mật kia. Lúc này tiến hành rất thuận lợi, Tiêu Chiến không kháng cự cũng không tiếp tục né tránh, mà buông thõng lông mi, mặc cho cậu ở trong thân thể mình khuếch trương.
"Em còn thật sự biết phải làm sao nữa." Tiêu Chiến nhẹ nói.
Lúc cậu đâm vào ngón tay thứ ba, Tiêu Chiến tựa hồ co rúm lại một chút, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong. Hai chân cứ như vậy quấn lên eo cậu, anh biết phải thả lỏng thế nào để mình không đau.
"Đừng làm nữa, vào đi." Tay Tiêu Chiến vịn chặt bờ vai cậu.
Thanh âm Tiêu Chiến ở ngay bên tai cậu.
"Vào đi, Vương Nhất Bác."
Thế là cậu nắm chặt vòng eo tinh tế kia, thuận theo bản năng nam tính mà cắm vào. Tiến vào không gian nan như cậu tưởng tượng, cũng không dễ dàng như cậu nghĩ, nhưng mà khoái cảm khi cậu tưởng tượng, nó đến nhanh hơn cậu nghĩ. Cậu giương mắt, nhìn thấy Tiêu Chiến đang nhắm mắt lại, không biết là đang nhịn đau hay cố gắng hít thở, đó là gương mặt từ trước đến nay chưa từng thấy. Cậu ghi nhớ rõ ràng gương mặt này, dùng tư thế thân thể tương liên đẩy về trước, tay phải dùng sức nắm lấy khung sắt.
Phía trước cậu là nơi trưng bày bóng rổ và bóng đá, hương vị bay thẳng vào mũi. Cậu không cần thích ứng, lập tức bắt đầu trừu sáp. Mỗi một lần di chuyển, khung sắt phát ra âm thanh cũ kỹ, còn có tro bụi rơi xuống.
"Em, em nhẹ chút." Tiêu Chiến bị cậu tiến vào liền một phen đỉnh làm không ngừng khiến cho hô hấp anh không theo kịp tiết tấu, đành phải đứt quãng nói, "Em, em chậm một chút đi mà..."
Cậu thấp giọng nói, "Là anh cho tôi trực tiếp tiến vào." Rồi cúi đầu cắn lên môi anh một cái, động tác dưới thân không ngừng, càng làm càng nhanh. Nam sinh cấp ba mười mấy tuổi, không bao giờ thiếu tinh lực bồng bột cùng vô số nhiệt tình. Cậu đặt tay ở eo Tiêu Chiến, đè ép làn da kia, nó đã rất ướt át, mồ hôi ra không ít. Cậu cảm thụ được bên trong Tiêu Chiến thít chặt, bị khoái cảm cùng bản năng thúc giục mà không ngừng cắm vào.
"Anh không phải để em... làm như vậy mà..." Tay phải Tiêu Chiến hung hăng bấm một cái lên bờ vai cậu, đau đến bờ môi đều đang run rẩy, "Anh không nên... cùng một tên xử nam như em..."
"Là ai nói muốn lấy đi lần đầu tiên của tôi?"
Cậu cười thấp.
Theo động tác càng ngày càng kịch liệt của cậu, khung sắt kia cũng bị thúc đẩy, thanh âm cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vang, toàn bộ tầng hầm đều tràn ngập âm thanh cót két cùng âm thanh va chạm. Bóng đèn trên đầu lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện. Cậu làm một hồi lâu rồi ngồi dậy, học bộ phim AV vừa xem tối qua, tay phải nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, lật người anh lại, thừa dịp dưới thân còn ướt át, tiến vào thân thể anh từ phía sau, lúc này thân thể tương liên càng chặt chẽ hơn. Tiêu Chiến không thể chịu được mà phát ra một tiếng rên rỉ, há miệng cắn mu bàn tay phải đang chống trên khung sắt của cậu.
"Cuối cùng em xem gì trong phim AV vậy?" Khóe mắt Tiêu Chiến đỏ lên mà hỏi cậu, thanh âm cùng khóe mắt đều điềm đạm đáng yêu.
"Diễn viên chính không đẹp như anh." Mặt cậu vùi vào trong cổ anh, bờ môi kề sát phía sau cổ, cậu nghiêm túc nói, "Lúc tôi xem, diễn viên chính đều là mặt của anh, thân thể của anh, thanh âm của anh."
Câu nói này làm thân thể Tiêu Chiến run rẩy, suýt nữa thì bắn ra.
Đã rất lâu rồi chưa nghe lời tỏ tình trực tiếp nhiệt liệt, không mang theo sự lợi dụng hay tiền bạc như thế này. Tiêu Chiến không có cơ hội cảm thụ câu nói này của Vương Nhất Bác, bởi vì toàn thân anh bị làm đến nhũn ra, áo tay ngắn tất cả đều ướt đẫm, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể phát ra giọng mũi giống như rên rỉ. Cũng đã lâu rồi nhỉ? Sao mà người này còn có thể tiếp tục làm như thế, nằm ở trên người anh ra ra vào vào không ngừng. Nếu không phải anh không say rượu, anh đã hoài nghi bản thân mình có phải bị luân gian hay không, trên thân đã sớm đổi thành người khác. Thế nhưng không phải, vẫn là học sinh cấp ba đó.
Tay trái Vương Nhất Bác tuột xuống, muốn giúp phía trước anh một chút. Lúc sờ đến lưng, lại sờ được một vết sẹo. Chắc là vết thương lúc trước, hình dáng rất dữ tợn, dần dần cùng làn da hòa làm một. Cậu cẩn thận sờ lên vết sẹo đó, nghe được Tiêu Chiến phát ra tiếng kêu nhỏ. Không biết là ngứa hay là bị nhìn thấy vết thương mà ngượng ngùng.
Thế là cậu buông tay đang chống đỡ trên khung sắt ra, hai cánh tay ôm eo anh, ôm vào trong lồng ngực mình, cứ như vậy mà dán ngực vào phía sau lưng Tiêu Chiến, một lần nữa đổi tư thế bắt đầu chuyển động, cậu muốn dùng tư thế đã xem được trong bộ phim kia, làm một lần với Tiêu Chiến.
Khi Tiêu Chiến hoài nghi cậu có bệnh không bắn được, rốt cuộc cậu cũng bắn ra. Nhưng mà không dễ dàng buông tha đối phương như vậy, cậu ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, sau khi thở dốc xong, lại cởi áo tay ngắn toàn mồ hôi trên thân Tiêu Chiến ra. Sau đó ôm anh, để anh tựa vào bức tường cũ, điều chỉnh tư thế và tách hai chân anh ra, rồi cứ như vậy đứng đó mà tiến vào. Lúc làm từ phía sau, Tiêu Chiến chỉ có thể vô lực mở rộng thân thể theo động tác của cậu, ngón tay thỉnh thoảng sờ soạng tóc cậu, giống như đang cầu xin vậy.
Lần cuối cùng bắn ra, trong lòng cậu tràn ngập thỏa mãn mà hôn lên môi anh.
Cậu nói, "Tối nay anh cùng tôi về nhà đi."
Tầng hầm an tĩnh một lát.
"Anh không thể cùng em về nhà được." Thanh âm Tiêu Chiến vừa nóng bỏng vừa ôn nhu, "Sáng mai anh có hẹn, người ấy sẽ lái xe đến trường đại học đón anh."
"Ngày mai anh cứ như vậy mà gặp người khác?"
"Không sao."
"Anh muốn gặp ai?"
"Bạn trai của anh."
Cậu siết chặt ngón tay đến trắng bệch.
"Vương Nhất Bác, anh chưa bao giờ nói là anh độc thân cả."
Tóc Tiêu Chiến bị làm đến rối bời, dính đầy mồ hôi, gương mặt nghiêng qua một bên lộ ra xương quai xanh tinh tế. Bọn họ gần nhau đến thế, cậu đã sai rồi, cứ cho là mình có thể nghe được mùi hương trên người Tiêu Chiến.
Cậu ôm chặt anh. Mẹ nó, không sai, cậu muốn cùng anh lên giường, nhưng đáng chết thay, anh lại lợi dụng điểm này, mọi thứ đang không ngừng nhắc nhở cậu, cậu có loại ý nghĩ này đối với anh, cho nên ở trước mặt anh, cậu là kẻ hèn mọn thấp hèn – Tiêu Chiến thủ đoạn rất nhiều, tôi chúc cậu may mắn hơn tôi nhé. Lời nói của tên kia cứ vang vọng bên tai cậu. Mẹ nó, mẹ nó, đương nhiên Tiêu Chiến có quyền làm như thế, bởi vì từ lần đầu tiên trông thấy anh, cậu đã muốn ngủ với anh, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cậu đã bị mê hoặc. Tiêu Chiến là một kỹ nữ xấu xa thấu hiểu mọi chuyện, nhưng mà, anh là kỹ nữ luôn xuất hiện trong mộng xuân của cậu, trong mộng cậu cởi hết tất cả của anh rồi tùy tiện đặt anh ở một nơi nào đó, cứ thế mà liều mạng thao anh.
Kỹ nữ này là giấc mộng của cậu.
Một ngày nọ, Vương Nhất Bác đang trên đường về nhà, cậu nhìn thấy một người con gái có chút giống Tiêu Chiến.
Cậu vừa đánh một trận với người khác ở đầu ngõ, chẳng hề để ý mà dùng ngón tay phải lau đi vết máu trên miệng. Cậu không cảm thấy đau nhức một chút nào. Vào lúc đó, khoảnh khắc trông thấy người con gái kia. Ngũ quan cô ấy hoàn toàn không giống với Tiêu Chiến, đôi mắt càng không có chỗ nào giống anh. Cô ấy nhìn bảng hiệu nhà ga, ngoài ý muốn đụng phải ánh mắt cậu. Sau đó cô ấy cười.
Ánh nắng chiều chiếu vào chiếc váy liền áo và đai đeo màu đỏ của cô.
Cho nên chính xác mà nói, cô ấy không hề giống Tiêu Chiến.
Vì Tiêu Chiến đã từng lộ ra vẻ mặt này với cậu.
Sau khi kết thúc lần ân ái đầu tiên trong tầng hầm, bọn họ đi ra sân bóng rổ bên ngoài, Tiêu Chiến sờ lên tóc cậu, cười hỏi cậu, "Thứ bảy em tới nhà anh chơi không?" Lúc Tiêu Chiến mỉm cười thật sự rất đẹp. Cậu nói, "Anh không sợ tôi đụng mặt bạn trai anh à?"
"Em để ý cậu ta hả?"
Tiêu Chiến trêu ghẹo nói.
Cậu lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến duỗi ra cái tay không cầm thuốc lá mà sửa sang cổ áo cho cậu, "Nút áo này của em bị rơi mất rồi, anh hứa giúp em sửa lại mà, em không muốn xem kỹ thuật may vá của anh một chút sao?"
Khóe miệng Tiêu Chiến mỉm cười, đôi mắt tỏa sáng, "Anh làm đồ ăn cũng rất ngon, em có thể ở lại ăn cơm chiều, còn nữa, ngày đó anh có lời muốn nói với em."
"Bây giờ nói đi." Cậu nói.
"Bây giờ còn chưa được." Tiêu Chiến mỉm cười với cậu.
"Bỏ đi." Cậu nói, "Thứ bảy tôi không rảnh."
"Thế chủ nhật đi."
"Chủ nhật tôi cũng không rảnh."
Tiêu Chiến nhìn cậu, ý cười cùng ánh sáng trên mặt anh dần dần biến mất. Anh hút một hơi thuốc rồi lại phun khói ra.
Tiêu Chiến nở nụ cười gằn, "Chơi chán, đúng không? Cảm giác mới mẻ của em qua rồi, mới ngủ một lần với anh thì đã chán ngấy. Không rảnh? Chơi sướng rồi thì không cần nữa, đúng không, người bạn nhỏ?"
Không phải như vậy, dĩ nhiên không phải như vậy.
Nhưng cậu nói không nên lời, bởi vì trong đầu cậu toàn là hai chữ 'bạn trai' kia. Đồ chó hoang khốn nạn kia, cướp đi hai chữ vốn thuộc về cậu, đã làm qua chuyện gì? Tên vô sỉ đáng chết đó, có lẽ sẽ ném một đôi giày da ở cửa nhà của Tiêu Chiến, có lẽ sẽ mặc một bộ áo ngủ sạch sẽ nằm trong phòng ngủ của anh, để một cái bàn chải đánh răng trong nhà vệ sinh của anh, còn vứt một đống quần áo vào trong máy giặt của anh, thế nhưng Tiêu Chiến nhất định sẽ lấy ra, bất đắc dĩ cười, nói cái này phải giặt tay.
Cậu vì năng lực tưởng tượng của bản thân mà lớn tiếng khen hay, không uổng công cậu đọc sách, lúc này vô sự tự thông (*) học xong ngữ văn trong đầu. Thậm chí cậu còn cười cười một cách kỳ quái với bản thân.
(Vô sự tự thông: không thầy dạy cũng tự hiểu được.)
Tiêu Chiến nhìn chăm chú gương mặt Vương Nhất Bác từng chút một, cuối cùng thấy được nụ cười kỳ quái kia. Sau đó anh cũng cười cười với Vương Nhất Bác. Nụ cười trên gương mặt có chút mệt mỏi, tựa như Vương Nhất Bác đi ngang qua nhà tắm công cộng trông thấy một vài cô gái, ai cũng đều phong tình vạn chủng (*), lộ ra gương mặt tươi cười để che giấu sợ hãi, dùng nụ cười như thế để tự bảo vệ bản thân.
(Phong tình vạn chủng: cực kỳ gợi cảm.)
"Bây giờ thấy cậu không có gì khác biệt với những nam sinh buồn nôn lúc nãy cả. Đêm nay, cậu từ một nam hài biến thành một nam nhân, cho nên cậu dự định rút lại những lời đã nói trước đó, dùng thái độ đúng nghĩa tình một đêm đối xử với tôi đúng không? Vương Nhất Bác, không cần chơi đến thế này đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro