Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Vào năm lớp 11, Vương Nhất Bác có một bí mật.

Ngày nghỉ hè cuối cùng, cậu bị cô bạn gái nhỏ của cậu gửi tin nhắn đề nghị chia tay. Đơn giản mà nói, là cậu, người chạy xe motor bị thầy chủ nhiệm giận dữ đuổi mắng suốt hai con đường, sau đó vẫn mang gương mặt lạnh lùng, tay phải đeo cặp xuất hiện ở cổng trường làm cho tất cả nữ sinh không kìm được mà dậm chân la hét, ném thư tình cho cậu. Trong ngôi trường nổi tiếng Vương Thất, không ai không biết, không người không hay đến vị cao thủ đánh nhau, lạt thủ tồi hoa này (*), vậy mà, bị người khác, đá rồi.

(Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.)

Mặt trời không thể chiếu tới nơi này, cũng không thể chiếu tới chỗ trước cửa thư viện mà cậu đang ngồi.

"Em thích người khác rồi. Tạm biệt, chúc anh hạnh phúc!"

Cậu nhìn chằm chằm tin nhắn này đã mười phút.

Nhắn cái em gái cô đấy.

Tôi thật sự muốn giết cô.

Trong lòng nổi sóng to gió lớn, ngoài mặt bình tĩnh không lay động.

Cậu có một gương mặt sắc bén, cái mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng. Các nữ sinh đi ngang qua thư viện, một bên nói thiếu niên có vấn đề này có gì đáng xem, một bên vụng trộm nhìn cậu kỹ đến từng chân tơ kẽ tóc. Những ánh mắt này, cậu chẳng thèm để ý tới.

Cô bạn gái nhỏ nói với cậu, "Các cô ấy đều nói, vẻ ngoài của anh thật sự rất đẹp trai." Cậu giật giật khóe miệng. Cô nói, "Nhưng bọn họ nói từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy chúng ta cùng nhau tan học về nhà, anh có phải không thích em hay không? Em trả lời bọn họ nếu anh không thích em nhất định sẽ trực tiếp nói với em, em sẽ không nghe bọn họ nói xấu đâu, chúng ta là người yêu, anh cũng đã đồng ý lời tỏ tình của em." Cậu ngắt lời cô, "Cô nói nhiều quá, chưa ai nói rằng cô phiền sao?" Cô nhìn cậu, sau đó thét lên – Anh đi chết đi.

Tôi chết đi thì có quan hệ gì với cô chứ, trong lòng cậu nghĩ như vậy. Cậu nhún vai, đáp lại có mỗi một từ "Ờ."

Cho nên cuối cùng tại sao bọn họ lại ở bên nhau.

Cậu đều không nhớ rõ.

Cậu chỉ nhớ rõ cậu đang ở tiệm sửa chữa xe, nhìn thấy chiếc xe motor sáng bóng hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn không chú ý đến chủ tiệm và một cô gái đang đứng cạnh cậu, cô ấy đứng đó đỏ bừng mặt mà lắp bắp: "Em thích anh lâu rồi..." Cậu cảm khái một câu, "Tuyệt vời!" Nữ sinh ngây ra như phỗng, cùng nữ sinh đi cùng la lên những tiếng thét chói tai đủ để chấn vỡ màng nhĩ.

Chưa kịp hiểu rõ thì cậu đã có bạn gái rồi.

Mặc dù là dạng này...

Nhưng mà cậu - Vương Nhất Bác sao có thể bị người ta đá được!

Bên tai cậu lướt qua tiếng gió cực nhanh, các dãy nhà lầu trên đường trước mặt dần dần tới gần rồi lại lui về phía sau, lốp xe motor cọ sát tạo ra âm thanh vang dội, để lại làn khói sau đuôi xe trên đường cái.

Ánh tà dương đỏ đầy trời, bảo an còn đang ngủ gật ở phòng, không hề hay biết đến người lái xe motor trâu bò như vậy tới. Cậu dừng xe ở cửa nhà hàng của trường đại học, lạnh lùng tháo nón bảo hiểm xuống. Lúc này là giờ cơm tối, sinh viên qua lại rất nhiều, có một vài nữ sinh ăn mặc thành thục, đã chụm đầu ghé tai nhau muốn qua xin số điện thoại của cậu.

Cậu chẳng để tâm đến những thứ này. Mục tiêu của cậu rất rõ ràng. Cậu muốn tìm một người tên là Tiêu Chiến.

Là sinh viên ở trường này, học khoa thiết kế.

Thì ra là thế, khó trách làm cho nữ sinh cao trung ngây ngô chết mê chết mệt. Thật sự là người chẳng ra sao. Một đại nam nhân lại đi dụ dỗ nữ sinh vị thành niên.

Trước mắt cậu là một nam nhân đeo kính mang khăn quàng cổ cầm ly trà sữa cười ấm áp, nói với cô bạn gái nhỏ rằng, uống đi, trà sữa em thích đó. Sau đó hai người cứ thế mà đi khách sạn thuê phòng.

Toàn thân cậu nổi hết da gà.

"Này. Tôi muốn tìm người học đại học năm thứ ba của học viện thiết kế." Cậu gọi và hỏi một nam sinh.

Nam sinh kia hoảng hốt nhìn cậu, sau đó chỉ đường.

Trên đường đi, luôn có người công khai và âm thầm liếc trộm cậu – vì để không bại lộ thân phận học sinh cấp ba, cậu cố ý thay đồng phục, không có khả năng bị nhận ra là học sinh cấp ba. Cậu bị những ánh mắt này làm cho sắc mặt ngày càng lạnh đi, ở sân trường dạo qua một vòng, rốt cuộc tìm được tòa nhà dạy học kia.

Bảng số phòng viết rõ là Phòng luyện tập thiết kế 7.

Lúc này phòng học sớm đã không còn người, chỉ có sắc trời buổi chiều chiếu vào trong phòng học. Cậu tiến vào không do dự. Phòng học đại học so với phòng học cao trung khác nhau, có thể chứa hơn trăm người, từng vòng từng vòng bàn có hình nửa vòng tròn bao quanh giảng đường.

Trong phòng học rất tối, bên ngoài ngược lại lại sáng hơn.

Nhìn xuyên qua cửa kính, cậu có thể nhìn thấy một người đang đứng ở ban công, mặc áo trắng, quần đen, tóc bị sắc chiều chiếu xuống, ánh lên một tầng màu trời.

Cậu vô thức gọi một tiếng, "Tiêu Chiến?"

Người kia quay sang, bên cạnh khuôn mặt là khói thuốc nhàn nhạt phiêu tán, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá trắng như tuyết.

Trong nháy mắt khi thấy rõ mặt anh, là cậu biết.

Người này chắc chắn là Tiêu Chiến.

Cũng chỉ có thể là Tiêu Chiến.

Hóa ra cậu thua người này.

Đối phương thấy người xa lạ gọi, hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cậu.

"Anh."

Cậu nói, "Anh cướp bạn gái tôi."

Mẹ kiếp Vương Nhất Bác, mày điên rồi. Mày đang nói những lời ngu si gì vậy.

Tiêu Chiến tiến về phía trước một bước, từ nơi này mắt cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, cổ áo anh rất thấp, xương quai xanh và cái cổ tinh tế, làn da dưới trời chiều bao phủ xuống tựa như một bức tranh nhan sắc.

Tiêu Chiến hững hờ nhìn cậu một chút.

"Tôi không có hứng thú với bạn gái cậu đâu, bởi vì dung mạo của cô ấy chắc chắn không đẹp bằng cậu." Đôi mắt rủ xuống với đường cong xinh đẹp, nhìn cậu dạt dào tình cảm, "So với cô ấy, tôi thích cậu hơn một chút."

Đây được coi là gì.

Vương Nhất Bác kéo mũ lưỡi trai xuống, tựa như bịt tai mà đi trộm chuông (*), có thể che đi đôi tai không biết vì chuyện gì xảy ra mà muốn bốc cháy kia.

(Bịt tai trộm chuông: tự mình dối mình.)

Cậu bị người ta đùa giỡn – nếu như không hiểu sai, Vương Nhất Bác đánh khắp nơi không đối thủ này, cứ như vậy mà bị người ta dùng lời nói đùa giỡn khinh bạc.

Cậu ngồi ở bậc thang cao nhất của cầu thang bị bỏ trống đã lâu. Nơi này là nơi tuyệt vời để trẻ vị thành niên hút thuốc.

Cậu mở gói thuốc ra, tưởng tượng thấy mình rút điếu thuốc lá này như thế nào, tựa như người kia, uể oải, dùng hai ngón tay kẹp lấy – không, cậu muốn lấy đi điếu thuốc lá kia từ miệng anh, ném xuống đất, sau đó hai tay bắt lại bả vai anh. Rõ ràng cướp đi cô bạn gái nhỏ của cậu, trên mặt còn vô tội nói, cô ấy không phải kiểu mà tôi thích, cậu mới là kiểu mà tôi thích. Anh ta xem mình là tình thánh gì đó sao? Anh ta còn cười với cậu với bộ dáng phảng phất như là nắm chắc thắng lợi trong tay, phảng phất chỉ cần anh nguyện ý nhìn cậu một cái, cậu sẽ vì anh thần phục, vì anh quỳ xuống. Tự tin của anh ta ở đâu ra vậy. Con mẹ nó tự tin của anh ở đâu ra vậy. Con mẹ nhà anh.

Cậu ở trong lòng hung hăng nguyền rủa.

Lúc lấy lại tinh thần, cậu mới phát hiện điếu thuốc lá đã bị cậu bẻ gãy.

Không khí đáng chết, vách tường bẩn thỉu đáng chết, truyền đơn quảng cáo dán đầy khắp nơi đáng chết. Tên ngu xuẩn đáng chết kia còn chưa tới.

Cậu vứt điếu thuốc lá đi, lấy điện thoại di động ra, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.

Tiếng vọng của tiếng chuông ở dưới mấy tầng lầu, hòa cùng tiếng nhạc chuông đang lưu hành trên mạng, hát rằng trên người anh có mùi hoa của cô ta~

"Anh Nhất Bác, em đến rồi!"

Nam sinh mồ hôi đầm đìa, một thân mồ hôi bẩn đang tiến tới, bị cậu nhìn bằng ánh mắt đầy sát khí, lập tức lui lại, duy trì khoảng cách nửa mét.

"Anh bảo người khác kêu em nghe ngóng, anh cần biết chuyện gì vậy, em nghe xong cái tên đó, Tiêu Chiến, hề hề, em biết anh ta!"

Cậu lấy ra một chiếc bật lửa giá rẻ mua được từ cửa hàng tạp hóa, đi lòng vòng.

Ngón tay cái nhấn một cái, một ngọn lửa cháy lên.

"Nói." Cậu tích chữ như vàng.

"Em đã nói rồi, em biết anh ta! Lúc nhỏ là hàng xóm lầu trên với lầu dưới. Anh không biết đâu, mẹ dì cô bác của bọn em rất quý anh ta, luôn thích gõ cửa nhà anh ta rồi còn tranh nhau cho anh ta màn thầu, bánh quy với kẹo nữa. Những đứa nhóc bọn em mắng chết anh ta luôn. Về sau không hiểu sao đại ca của bọn em bị anh ta thu phục, lão ở cổng trường học chờ anh ta, còn dẫn anh ta đi sạp hàng để ăn mì thịt bò, mua quần áo mới cho anh ta mặc, không cho phép bọn em bắt nạt anh ta, nói rằng lão "bảo bọc" anh ta. Hừ, em tốt nghiệp tiểu học xong liền dọn khỏi tòa nhà đó, nghe bạn bè nói, người ta đều đang đồn..."

Tiểu đệ ấp a ấp úng.

Cậu không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, lại lấy ra điếu thuốc mới.

Tiểu đệ dựng thẳng ngón út lên lắc lắc, "Cái này."

"Hai nam nhân, mọi người đều đang đồn anh ta là "bạn gái" của đại ca, cho nên không ai dám động đến anh ta. Về sau anh ta từ tử đệ (*) trung học chuyển trường, ở trung học trọng điểm yêu đương, yêu ai thì không biết. Khi đó dẫn đến nữ sinh thầm mến anh ta ở trường cũ chỗ bọn em đi tìm nữ sinh xuất sắc kia đánh nhau – chắc chắn có âm mưu gì đó, anh ta có thích nữ sinh đâu."

(Tử đệ: con em, người dưới, nói chung những người ở bậc dưới quyền.)

"Hiện tại anh ta đang học đại học tốt nhất ở chỗ bọn em, không còn mấy người nhớ kỹ những quá khứ kia nữa. Ai biết năm đó anh ta làm sao ở trong trường học nát bét có tỉ lệ lên lớp gần như bằng không lại có thể học hành tốt như vậy, không chừng so với thầy tiếng Anh tốt hơn cũng khó nói." Nam sinh vỗ đùi, đối với suy đoán của mình cực kỳ tán thành, "Khi đó em đã cảm thấy thầy tiếng Anh đối với anh ta quá tốt, không có việc gì cũng cho anh ta học bù, còn nói anh ta không giống với người khác."

Nam sinh chậm rãi lại gần, lấy lòng nói, "Anh Nhất Bác, anh anh tuấn phi phàm, là chị dâu không hiểu chuyện không có mắt, coi trọng loại nam nhân kia! Đi, chúng ta đi tìm nữ sinh xinh đẹp nào, em nhớ là sát vách Tứ Trung có một cô đánh đàn dương cầm rất nổi danh..."

Mặt Vương Nhất Bác không cảm xúc nhìn hắn nửa ngày, sau đó đứng lên. Cậu không hề chú ý đến mình đã đem điếu thuốc lá bóp nát trong tay.

Ngữ điệu của cậu nhẹ nhàng, "Tôi muốn tìm sinh viên đại học kia."

Cậu thuần thục leo tường từ trường học chạy đi, lúc này không đi đánh nhau cũng không chạy xe, mà là cầm thời khóa biểu của Tiêu Chiến, chạy đến trong trường đại học, đứng ở đoạn đường cần phải đi qua mới có thể đến lớp, ý định chặn người.

Tiêu Chiến xuất hiện trên đường nhỏ trong bóng rừng, một tay cầm túi, một tay cầm chai nước, vẫn là anh nhìn thấy Vương Nhất Bác trước.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua phù hiệu trên áo khoác đồng phục cậu, nói, "Vương Nhất Bác, trời nóng thế này, mặc áo khoác không nóng hả?"

"Không phải, làm sao anh biết tên tôi?"

Tiêu Chiến cười một tiếng với cậu, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Em đáng yêu thật đó."

"Nói một nam nhân đáng yêu rất không lễ phép."

"Em thật là đẹp trai."

Trong lòng Vương Nhất Bác sắp trợn trừng mắt một cái, đây là loại người gì mà lấy việc trêu đùa người khác ra làm niềm vui? Nhưng mà cậu thừa nhận, cái này rất được lợi. Cậu có chút lâng lâng.

Cậu nói, "Chuyện bạn gái tôi coi trọng anh, tôi sẽ không tính sổ với anh nữa."

"Ờ." Tiêu Chiến nói.

"Cho nên, tôi muốn anh đi với tôi một chuyến."

"Một đấu một sao?"

"Đi rồi thì anh sẽ biết." Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Tiêu Chiến nói, "Được."

Nhìn không ra là nghiêm túc hay đùa giỡn.

Thế là cậu ném nón bảo hiểm cho Tiêu Chiến, để anh ngồi ghế sau của xe motor. Tiêu Chiến hô lên một tiếng, "Đẹp trai quá à."

Sau đó anh nhìn Vương Nhất Bác rồi nháy mắt phải, "Em trưởng thành chưa mà chạy xe motor đó."

Vương Nhất Bác nói, "Chưa trưởng thành."

"Ờ," Tiêu Chiến nói, "Vậy em có bằng lái xe chưa?"

Cậu trả lời, "Chưa có."

Tiêu Chiến cười, "Đây là em muốn lấy mạng của anh hả."

Đâu chỉ muốn mạng của anh. Cậu nghĩ như vậy.

Sau đó cậu dựa vào nắm tay xe motor, tay trái loay hoay xoay kính chiếu hậu một chút, hất cằm lên mang theo khiêu khích nói, "Dám lên không?"

Lúc xuyên qua khu phố náo nhiệt, hai tay Tiêu Chiến rất ý thức mà ôm eo của cậu. Giữa những cao ốc lấp lóe ánh đèn neon, phát ra video quảng cáo trên màn hình lớn, đều biến thành từng điểm sáng mơ hồ bởi tốc độ của xe motor.

Tiêu Chiến nói với cậu, "Học sinh cấp ba các em không tự học vào buổi tối à?"

"Tôi không đi."

"Em trốn học nha."

"Anh cũng trốn học tối nay còn gì, mà này, tôi không phải trốn học, là không lên lớp thôi."

"Em đúng là học sinh cá biệt, còn là một học sinh cá biệt không nghe lời."

"Anh còn biết xem tướng."

"Đó là bởi vì em rất dễ dàng nhìn ra, chòm sao Sư Tử hả?"

Cậu cười lạnh.

Tiêu Chiến thấy cậu không đáp lời, liền hỏi cậu, "Em có muốn biết anh là chòm sao gì không?"

Cậu tiếp tục không đáp lời.

"Có muốn không?"

Cậu muốn mở miệng, Tiêu Chiến đã chuyển chủ đề.

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên, ngắm nhìn bầu trời đêm.

"Hôm nay trời đêm không đẹp lắm." Tiêu Chiến nói.

"Anh muốn nhìn cái gì."

"Anh xem được là hôm nay có thể thấy bầu trời đầy sao, như thế mới đáng giá cho việc trốn học lớp của giáo sư chứ."

"Cũng không phải viết tiểu thuyết với xem phim điện ảnh."

"Em thật là không biết lãng mạn gì hết." Tiêu Chiến nói, "Hèn chi bị con gái đá."

Vương Nhất Bác không có cách nào để xem gương mặt của người nói những lời này ở sau lưng mình, không biết là chế giễu hay trêu ghẹo. Gió đêm mang mùi hương của Tiêu Chiến thổi qua, kết hợp lại vây quanh cậu, trong hoảng hốt, giống như đang bỏ trốn.

Thế là cậu đạp chân ga tăng nhanh tốc độ.

Lúc đến một nơi đã bị bỏ hoang lâu rồi, Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn nói, "Em thật muốn đem anh hủy thi diệt tích à."

Một tay cậu đút vào túi quần, một tay lấy ra gói thuốc lá đã mở, ném cho Tiêu Chiến.

Ngón tay trắng gầy của đối phương cầm lên gói thuốc lá, "Em còn hút thuốc nữa sao?"

"Tôi không hút."

"Vậy là đúng đó, em không thể hút thuốc đâu." Tiêu Chiến bày ra bộ dáng của trưởng bối.

"Bởi vì anh hút."

"Vì sao cho anh thuốc lá?"

"Anh đã nói tôi mới là kiểu mà anh thích, anh thích tôi nhiều hơn một chút, như vậy anh cứ thích tôi đi." Gương mặt Vương Nhất Bác lạnh lùng, nhìn không ra được chút ôn nhu nào, lại thẳng thắn bày tỏ, "Bây giờ chúng ta yêu đương đi."

Trong bầu trời đêm có vài tiếng chim kêu, giống như người ẩn núp đột nhiên làm loạn nhịp trái tim.

Tiêu Chiến lấy ra một cái bật lửa từ túi quần, châm lửa, thuần thục đốt thuốc. Anh hút một hơi, lập tức cười ha hả. Anh cười lên cũng rất đẹp, đôi mắt hơi nheo lại, đuôi mắt cong cong. Sau đó, anh đi tới, hôn lấy Vương Nhất Bác.

Hỗn hợp có mùi thuốc lá và mùi ban đêm, còn có hương vị ẩn ẩn hiện hiện bên trong xao động.

Tiêu Chiến rời khỏi môi cậu, nhẹ nói, "Em có bạn gái mà."

Cậu sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu lại, "Bị anh cướp rồi."

"Cô ấy theo đuổi em à?"

"Ừ."

"Em hôn cô ấy chưa? Trời ạ." Tiêu Chiến thật có chút kinh ngạc, anh nhìn Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác cũng không nhượng bộ chút nào nhìn vào mắt anh, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến thở dài trước.

"Em thế này sẽ làm cho đại ca ca anh cảm thấy áy náy đó."

"Anh nói anh thích kiểu người như tôi."

Tiêu Chiến nói, "Đồ ngốc, người nào anh cũng nói đùa như vậy hết."

Cậu nhìn anh.

"Vậy vì sao anh hôn tôi?"

Tiêu Chiến ném điếu thuốc lá kia xuống đất rồi giẫm tắt, sau đó đem gói thuốc lá còn lại thả vào trong túi áo khoác của Vương Nhất Bác, lui ra ngoài còn lưu luyến không rời vỗ một cái.

"Bởi vì..." Tiêu Chiến đưa tay phải ra khoác lên bờ vai cậu, chậm rãi tiến tới, bờ môi lướt qua trán cậu, mắt cậu, gương mặt cậu, rồi một lần nữa dừng lại ở môi của cậu. Sau đó còn đem đầu lưỡi luồn vào, ở bên trong linh hoạt dẫn dắt vị chủ nhân không lưu loát kia.

"Bởi vì," Tiêu Chiến mỉm cười nói, "Không bởi vì gì cả."

Cái này không có gì. Anh cũng không có gì.

Vương Nhất Bác tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong chăn ướt sũng một mảnh.

Thật đáng chết. Tuổi dậy thì của nam sinh vốn là dục vọng dồi dào, từ sau khi biết Tiêu Chiến, số lần mộng tinh của cậu lại tăng gấp đôi. Hồi xưa coi như lãnh cảm, lâu lâu cũng sẽ như số đông nam sinh khác, cởi quần ra, bầu bạn cùng tay phải, bây giờ bất luận xem bộ phim AV (*) nào, mặt nữ chính cuối cùng đều sẽ biến thành gương mặt của Tiêu Chiến, đôi mắt của Tiêu Chiến, bờ môi của Tiêu Chiến.

(AV: Adult Video - phim người lớn.)

Cậu trở mình, tiếp tục ngủ.

Trong giấc mơ này, cậu gặp được bộ dáng Tiêu Chiến thời cấp ba. So với hiện tại thì gầy hơn một chút, mặc quần áo thể thao. Trông thấy nữ sinh vì anh bưng mặt sợ hãi thán phục, trông thấy nam sinh vì anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau đó có vài người bị anh trêu đùa, bởi vì quần áo bẩn mà bị phụ huynh cầm chổi lông gà quát mắng, bởi vì mặt có máu bầm đọng lại mà bị thầy cô phạt đứng sau đó ngồi xổm trước cửa phòng học.

Cậu lần nữa tỉnh lại, thay quần áo sạch sẽ bước ra khỏi cửa.

Trời tờ mờ sáng, đường xá quạnh vắng, tốc độ của cậu không ngừng tăng lên. Sắp thành thiếu niên, chính là không bao giờ thiếu liều lĩnh bốc đồng, không sợ nhất chính là kết cục lưỡng bại câu thương (*).

(Lưỡng bại câu thương: cả hai đều bị thương nhưng lại chẳng được lợi ích gì.)

Cậu thì có cái gì tốt mà bị Tiêu Chiến trong quá khứ dọa sợ chứ?

Một hai câu đã mong Vương Nhất Bác cậu bỏ dở giữa chừng, cậu đã nói ra rồi còn bắt cậu nuốt trở lại vào bụng sao?

Bây giờ chúng ta yêu đương đi.

Ai cũng đừng nghĩ đến việc khiến cậu thu hồi câu nói này. Cậu thề, lấy tốc độ này mà thề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro