Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32. Đảo Hồng Kông mưa rồi

32

Chiều hôm sau, Vương Nhất Bác ngồi trong quán cà phê, nói với Tiêu Chiến: "Anh có thể đưa ly nước cho em được không?"

Tiêu Chiến đang ăn một đĩa trứng bác, ngừng thở, dao nĩa trong tay va vào nhau, trong đầu toàn là cú pháp: "Có thể... được không?"

Vương Nhất Bác cười cười, hắn đứng dậy, cúi người, tự mình lấy ly nước lạnh bên cạnh Tiêu Chiến: "Thôi để em tự làm."

Tiêu Chiến thở một hơi, rồi lại thở tiếp một hơi, lần thở thứ ba, anh đặt dao nĩa xuống, lạnh mặt nhìn Vương Nhất Bác nói: "Em muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác cầm ly nước lạnh, đưa lên môi, yết hầu chuyển động khi hắn nuốt xuống: "Em muốn uống nước đó mà."

Tiêu Chiến bắt đầu ho khan, anh dùng khăn ăn che miệng, cố gắng kiềm chế bản thân, để đừng phun hết cà phê lên mặt Vương Nhất Bác.

Không quá nhớ rõ cảnh tượng lúc đó như thế nào, Tiêu Chiến gập gối, quỳ trên giường, vểnh mông lên, giữa hai chân ngậm lấy dương vật của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bị chăn đè đến mức thở không ra hơi, Vương Nhất Bác dùng hai cái gối kê dưới bụng anh, bắt đầu dùng ngón tay xoa xoa lối vào, để Tiêu Chiến có thể nghe rõ tiếng nước phát ra theo từng chuyển động rút ra đẩy vào.

Vương Nhất Bác dường như lại thở dài, ụp người xuống, tiếc nuối nói với Tiêu Chiến: "Hôm nay chịch anh bắn trước đã nhé."

"Em muốn làm gì?"

"Em muốn uống nước đó mà."

Vương Nhất Bác ngồi hướng ngược sáng chiều tà, khuôn mặt chìm trong bóng tối, Tiêu Chiến ho đến sặc, nước mắt chảy ra, nhìn Vương Nhất Bác uống hết ly nước.

Tiêu Chiến giơ tay gọi thanh toán, đặt thẻ tín dụng lên hóa đơn, nói: "Không muốn ăn nữa."

"No rồi à?"

"Không, anh chưa làm đủ, bây giờ đi về."

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn nghĩ, trí nhớ của mình có lẽ sai rồi, Tiêu Chiến chưa từng khóc lúc rạng sáng, chưa từng hét lên "Đừng mà", "Đừng làm nữa", "Chịu không nổi nữa đâu", còn có cả câu khổ sở nhất, "Xin em mà..."

Vương Nhất Bác rút ra tờ 500 đô la Hồng Kông kẹp vào hóa đơn, đặt thẻ tín dụng của Tiêu Chiến lại vào tay anh, kéo Tiêu Chiến đi.

Vương Nhất Bác nói: "Trả tiền mặt sẽ nhanh hơn chút."

Tiêu Chiến giữ lấy tay Vương Nhất Bác, tinh thần phấn chấn, anh nói: "Nhưng anh đâu có vội đâu."

Vương Nhất Bác muốn nói là, "Anh bị chịch đến độ ngủ mê ngủ mệt, chất lượng giấc ngủ quá tốt", nhưng mà thôi hắn không nói, thay vào đó nói, "Em muốn uống nước đó mà."

Sau khi trời tối, Tiêu Chiến nằm trên giường, nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên ghế xoay, đặt chiếc máy tính lên đùi, một chân đặt lên giường, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Màn hình máy tính từ góc nhìn nghiêng chỉ thấy một màu đen, Tiêu Chiến cũng chẳng buồn nhìn từ phía chính diện.

Tiêu Chiến chậm rãi duỗi người vươn vai, ngồi dậy lấy ổ bánh mì Việt Nam ở đầu giường. Cửa hàng dưới lầu của người Việt Nam làm bánh mì này, ổ bánh mì dài 15cm bán với giá 50 đô la Hồng Kông, thực sự rất đáng đồng tiền.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tỉnh dậy, hắn nghiêng người ôm máy tính, không nói gì. Tiêu Chiến đưa ổ bánh mì vừa cắn được một miếng qua, Vương Nhất Bác cắn một miếng lớn, sau đó lại ngoạm thêm một miếng lớn nữa.

"Sao em lại ăn của anh, em cũng có mà."

Tiêu Chiến nhìn chiếc bánh mì Việt Nam từ 15cm giờ chỉ còn 7.5cm, lập tức rụt tay về, khó mà tưởng tượng nổi, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác lại giành nhau ổ bánh mì 50 đô la Hồng Kông.

"Anh giúp em mở ra đi, không có tay."

"Không có tay thì nhịn."

Tiếng gõ bàn phím dừng lại, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt hắn như muốn nói "Em đói chứ bộ, làm anh nguyên buổi chiều luôn đó", hắn không nói, nhưng Tiêu Chiến nghe được.

Vương Nhất Bác dụ Tiêu Chiến: "Cho em cắn thêm miếng nữa đi, lần sau mua cho anh hai ổ luôn."

Tiêu Chiến tức tốc ăn nốt ổ bánh mì Việt Nam, chừa lại một miếng cuối cùng, anh nhét nó vào miệng Vương Nhất Bác, nhìn hắn bị nghẹn đến trợn cả mắt, không thể không đặt máy tính xuống để đi mở một lon bia.

Tiêu Chiến thấy màn hình của hắn là màu đen, đang chạy các con số màu xanh lá cây, Vương Nhất Bác lại đang mã hóa đồng tiền mà hắn từng nhắc tới.

Phần lớn con người ta sau khi xong việc sẽ nằm tận hưởng, ôm nhau ngủ hoặc thủ thỉ tâm tình, nhưng Vương Nhất Bác thì không. Mỗi lần chịch Tiêu Chiến xong, não bộ của hắn sẽ cực kỳ hưng phấn, có thể làm việc với hiệu suất cao hơn.

Tiêu Chiến dùng chân đóng màn hình máy tính của Vương Nhất Bác lại, nhìn hắn tựa vào cửa tủ lạnh uống bia, anh nói: "Bánh mì Việt Nam 50 đô la Hồng Kông, mua có hai ổ mà em đòi lần sau mới mua? Em cũng keo kiệt quá ha."

"Để em tính xem nào, chịch anh vài lần chắc đủ đó."

"Em đang nói cái gì thế hả!?"

Tiêu Chiến chưa kịp nói xong thì điện thoại reo lên, anh nhìn thấy màn hình hiện tên "Đào Qua", liền trực tiếp tắt chuông. Tên Đào Qua mất trí nhớ này tối nay lại có não rồi, gọi hai lần không được mà vẫn tiếp tục gọi lại.

Vương Nhất Bác đi tới, cầm lấy điện thoại của Tiêu Chiến, nhìn một chút rồi trả lại cho anh, bảo anh nghe điện thoại.

Tiêu Chiến bắt máy và nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh lên."

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, ghé sát vào tai bên kia của anh, khẽ nói: "Trò game đó, hôm qua em đã qua ải rồi."

Đào Qua: "Tiêu Chiến, Gill bị cảnh sát bắt rồi, trên đường ra sân bay!"

Tiêu Chiến lập tức đẩy Vương Nhất Bác ra, nhìn chằm chằm vào hắn, Vương Nhất Bác đưa tay giữ tay Tiêu Chiến lại, áp điện thoại sát vào tai anh.

Đào Qua: "Bố tôi vừa tìm người nghe ngóng được, nó thế mà lại mua cần sa, thuốc lắc và ma túy đá trên một trang web ở Quần đảo Virgin, mua vài năm rồi, tổng cộng hơn chục triệu, còn bán cho các bạn học khác ở Hồng Kông, chuyện của Jermy cũng là do thuốc của nó mà ra."

Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, hỏi Đào Qua: "Quần đảo Virgin?"

Đào Qua: "Đúng vậy, cảnh sát bên đó gửi tin, trong hồ sơ của họ có một người mua ở Hồng Kông, thật không ngờ là giải mã ra được."

Tiêu Chiến vẫn nhìn Vương Nhất Bác, hỏi Đào Qua: "Đã nghe ngóng được là nó phải ngồi tù bao nhiêu năm chưa?"

Đào Qua: "Hỏi rồi, bố tôi nói ít nhất là 12 năm, nếu gia đình Jermy truy cứu thì sẽ còn lâu hơn nữa! Tiêu Chiến, tốt quá rồi, lần này nó tiêu đời rồi, tôi còn đang nghĩ mấy ngày nữa sẽ tìm người dạy dỗ nó, trả thù cho cậu."

Tiêu Chiến: "Biết rồi, tôi cúp máy đây, có tin gì khác thì gọi cho tôi."

Câu nói cuối cùng của Đào Qua làm Tiêu Chiến nhớ đến anh hai. Anh hai cũng từng nói những câu tương tự, qua vài ngày hay một thời gian nữa, sẽ dạy dỗ nó, phế tay phế chân nó, làm cho nó thê thảm hết mức, không để anh phải bẩn tay.

Chỉ là phải chờ vài ngày.

Tiêu Chiến đã nói "được", nhưng thật ra là hoàn toàn "không thể được".

Tiêu Chiến ném điện thoại sang một bên, im lặng một lúc rồi gọi Vương Nhất Bác lại gần. Tiêu Chiến tựa trán lên vai Vương Nhất Bác, tay Vương Nhất Bác thì đặt trên lưng anh, chậm rãi vỗ về.

Thật giống cái đêm ở quán trà của chị Phương, Tiêu Chiến mỗi khi dâng trào cảm xúc đều sẽ thế này, đợi đến khi cảm xúc lắng xuống, anh mới ngẩng đầu lên.

"Anh hai anh nói, Gill muốn đi Singapore, qua đó sẽ xử lý nó, phế tay phế chân nó."

"Singapore?"

Vương Nhất Bác hỏi, Tiêu Chiến gật đầu. Sau đó anh nghe thấy giọng Vương Nhất Bác, mang theo sự cứng rắn khiến người khác không thể phản bác: "Cả đời này nó đừng mơ rời khỏi Hồng Kông! Gây chuyện ở nơi nào, thì trừng trị ở nơi đó."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, giọng anh cũng trở nên lạnh lẽo như Vương Nhất Bác: "Làm vậy đã chắc chưa? Hay để anh 'góp thêm' chút?"

"Giờ không cần. Đợi nó bị tuyên án rồi vào tù, anh 'bồi thêm' trong đó, gãy tay gãy chân thì quá nhẹ. Với tính cách của Chiến thiếu, phải để tay chân nó gãy đi gãy lại, hết lần này đến lần khác."

Tiêu Chiến cười, nụ cười của anh lúc nào cũng đẹp, nhưng đêm nay đẹp đến muốn đòi mạng người ta.

"Được, anh sẽ cho nó tận hưởng trọn vẹn."

Vương Nhất Bác bị kích thích bởi cuộc đối thoại này, trong đôi mắt hung ác và ngạo mạn của Tiêu Chiến, hắn nhìn thấy một phần khác của chính mình, hắn muốn hôn anh.

Tiêu Chiến ngửa cổ, để mặc Vương Nhất Bác như loài dã thú, bắt đầu hôn môi, cắn xé cổ anh. Tiêu Chiến ôm lấy gáy Vương Nhất Bác, hắn là người duy nhất hiểu rõ bản thân anh, nhìn thấy sự yếu đuối của anh, và cũng bị kích thích bởi sự tàn nhẫn của anh.

Vương Nhất Bác ngậm lấy đầu vú của Tiêu Chiến, dùng răng cắn vào, để lại vết máu, nghe thấy Tiêu Chiến vì mình mà rên rỉ, Vương Nhất Bác nói: "Nhốt anh 90 phút, em sẽ để nó trong đó 9 năm."

"Ừa."

Tiêu Chiến sẽ không còn sợ những cánh cửa đóng chặt, không còn sợ bóng tối bao trùm, bởi Tiêu Chiến biết, anh, họ, sẽ tự tay khiến đối phương sống không bằng chết.

Sau này, Tiêu Chiến đã quên bẵng Gill đi, đến khi tình cờ nghe một người bạn học cũ nói, tháng trước Gill chết trong tù, cơ thể từng khỏe mạnh giờ chỉ còn da bọc xương, lúc chết nặng chưa đến 40kg.

Tiêu Chiến trầm mặc một lúc, đã chín năm trôi qua.

***

Một tuần sau kỳ nghỉ Tết, Vương Nhất Bác nhận được offer nhập học từ Stanford. Hắn dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào kế hoạch mới và hoàn toàn biến mất khỏi đám đông.

Hắn thường gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, gọi anh đến phòng thu âm trên tầng thượng. Hắn không quan tâm "thời khắc đen tối" của Tiêu Chiến, ở trong căn phòng không có camera giám sát đó, làm tình.

Tiêu Chiến có một dạo đã nghĩ rằng, đoạn biển giữa Cửu Long và Đảo Hồng Kông đã biến mất, chứ không thì sao mà số lần anh ngủ ở Hồng Khám lại còn nhiều hơn cả ở núi Thọ Thần cơ chứ?

Ba và anh trai anh bận rộn đến tận tháng ba mới tạm xong việc. Lúc này, số offer nhập học trên tay Tiêu Chiến đã nhiều đến mức có thể dùng để chơi bài poker.

Trong bữa sáng ngày thứ Bảy, anh nói tối nay sẽ không về nhà, ba gọi anh lại, bảo anh lên thư phòng.

Tiêu Chiến nhắn tin cho Vương Nhất Bác: "Trễ chút nha, ba anh gọi lên thư phòng."

Vương Nhất Bác: "Được, em chờ anh ở Leather."

Tiêu Chiến: "Ồ? Hôm nay không bận à? Vậy tối nay đi The Chairman ăn cá đi."

Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến cất điện thoại vào túi.

Máy tính của Vương Nhất Bác đang đặt trên chiếc bàn trước mặt hắn. Leather vẫn chưa mở cửa, hắn có hai tiếng rảnh rỗi, Vương Nhất Bác đeo tai nghe lên, không xem điện thoại nữa.

Tiêu Chiến gõ cửa thư phòng. Anh trai anh cũng có mặt ở đó. Ba đưa cho Tiêu Chiến một ly whisky. Ông chưa từng coi con trai mình là "trẻ con", họ đều là đàn ông, là những người đàn ông của nhà họ Tiêu.

Tiêu Chiến nhận ly rượu, nhấp một ngụm, đó là loại whisky được ủ trong thùng sherry của Mỹ.

Anh cảm thấy rất lạ, ba anh trước nay không quản việc anh trai hay anh ngủ ở đâu. Tiêu Chiến còn có một căn hộ riêng ở Tây Cửu Long, cả nhà đều biết việc này.

Đàn ông nhà họ Tiêu có một nguyên tắc chung: uống rượu gì, chơi ở đâu, ngủ với ai đều không quan trọng, chỉ cần nhớ rõ mình là ai là được.

Mẹ anh vì không chịu nổi chuyện ba anh ngoại tình mà tự tử. Nhưng bà không nỡ bỏ lại Tiêu Chiến nên từng muốn đưa anh chìm xuống đáy biển cùng mình. Tiêu Chiến từng vì chuyện này mà oán hận ba mình.

Nhưng theo thời gian, nỗi oán hận đó cũng phai nhạt. Tiêu Chiến nhận ra rằng so với mẹ, anh càng giống ba hơn.

Đặc biệt là trong hai năm gần đây, khi nghĩ về mẹ, anh cảm thấy thật không thể hiểu nổi việc vì tình yêu mà tìm đến cái chết, lại còn muốn kéo theo cả con trai mình, thật quá xằng bậy, mơ mộng hão huyền, đòi hỏi quá nhiều.

Vui thì nuông chiều, chán thì bỏ mặc.

Tình yêu và tình dục nào phải hai cái chân bị liệt trên giường. Làm gì có "đường ray" nào, để mà "trật đường ray".

guǐ: đường ray

出轨 chūguǐ: trật đường ray, còn có nghĩa là ngoại tình.

Yêu hay không yêu, đều lãng phí quá nhiều tinh thần và sức lực. Làm hay không làm, thì chỉ là cương cứng trong một chốc lát.

Ba ra hiệu cho anh trai nói với Tiêu Chiến: "Chúng ta dự định tăng cường đầu tư vào châu Âu, mở rộng quy mô công ty ở London. Nếu em có hứng thú, có thể làm việc ở công ty trong mấy năm học đại học. Ba và anh sẽ thường xuyên bay sang đó."

Tiêu Chiến: "Sức mua của đồng euro đang giảm. Bây giờ chúng ta thu gom euro?"

Ba hài lòng nhìn Tiêu Chiến. Anh đã trưởng thành, có thể tham gia vào cuộc chiến của đồng tiền. Ông nói: "Sẽ ngày càng rẻ hơn, và sẽ chuyển hóa thành cổ tức tăng trưởng."

Tiêu Chiến đã hiểu, gật đầu: "Con sẽ cân nhắc."

Ba cha con trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ về chiến lược kinh doanh, cuối cùng về lại chuyện trong nhà.

Anh trai rót thêm cho Tiêu Chiến một ly rượu, mỉm cười hỏi: "Trong tay em có bao nhiêu offer rồi? Làm bạn cùng trường với anh nhé?"

Offer từ Oxford, Tiêu Chiến đã nhận được từ tháng một. Đó là truyền thống của nhà họ Tiêu và cũng là lựa chọn hàng đầu của anh.

"Hay con muốn đến Mỹ? Vậy cũng được. Nhưng nếu vậy thì không theo nổi việc kinh doanh ở London. Bây giờ người Hồng Kông sang Mỹ ngày càng nhiều. Nhóc con nhà họ Thường có lẽ cũng đang nhắm Ivy League nhỉ? Nếu nó không vào được, con có muốn đến San Francisco không?"

Câu nói của ba khiến Tiêu Chiến khẽ nhíu mày. Sau sự cố buổi hòa nhạc Giáng Sinh, số suất theo học Stanford dành cho Hồng Kông đã bị cắt giảm, chỉ còn lại 1 suất, và nhà họ Tiêu hoàn toàn đủ khả năng giành lấy nó.

Tiêu Chiến nhún nhún vai, uống thêm một ngụm rượu, cười nói: "Con cũng sẽ cân nhắc thêm."

Anh trai bước tới, hai tay đặt lên vai Tiêu Chiến, hỏi: "Khi nào quyết định thì nói với anh. Chúng ta có mối quan hệ sở hữu cổ phần với hội đồng trường, anh sẽ sắp xếp."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Ấn nói: "Cảm ơn anh hai. Vậy em đi trước nhé?"

Tiêu Ấn khều khều cằm của em trai, hỏi: "Em dạo này thường không ở nhà, đang yêu đương à?"

Trước đây, Tiêu Chiến luôn thích cách anh hai làm như vậy, sẽ mỉm cười ngoan ngoãn. Lần này, Tiêu Chiến vẫn mỉm cười, nhưng lại bắt lấy tay của anh hai, thuận thế đứng lên, lùi lại một bước:

"Chơi chơi thôi. Anh hai hình như mới mua căn hộ ở Vịnh Nước Cạn?"

Tin tức về việc đại thiếu gia nhà họ Tiêu sắp kết hôn đã đầy trên các tạp chí tuần san, nhưng Tiêu Ấn vẫn chưa chính thức nhắc đến với người nhà.

Ba nói: "Nếu cô gái đó phù hợp thì lo liệu sớm đi."

Tiêu Ấn chỉ đáp: "Để xem đã." Tiêu Chiến nở một cười hoàn hảo không chút tì vết, nếu là nửa năm trước nghe tin này, có lẽ anh sẽ làm ra nhiều chuyện khiến người khác phải sợ. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn cầm chìa khóa xe, rời đi.

Tiêu Chiến vẫn lái chiếc Bugatti đen, anh dừng xe trước cửa Leather, đẩy cánh cửa bằng bê tông, bên trong cực kì ồn ào, ánh sáng mờ tối. Tiêu Chiến lượn hai vòng, bảo Paul rót một ly rượu. Anh dựa vào quầy bar, nhắn tin cho Vương Nhất Bác: "Chờ anh ở Leather?"

Vương Nhất Bác không trả lời. Paul đẩy ly Yamazaki 25 năm về phía Tiêu Chiến, nói: "Spades Q, do cậu ấy gửi lại đó."

Tiêu Chiến ký vào hóa đơn Spades Q, nhìn tờ phiếu lưu trữ rượu, tên của anh và Vương Nhất Bác xuất hiện xen kẽ. Mấy lần gần đây, nét chữ của Vương Nhất Bác càng ngày càng nguệch ngoạc, hớn ha hớn hở ký, chỉ vỏn vẹn bốn chữ cái, MCGN.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm whisky, Tiêu Chiến vừa uống vừa nghĩ đến Offer của anh hai và ba mình: mở rộng đầu tư ở London. Anh có thể làm được rất nhiều điều, điều này thú vị hơn so với việc ở lại Hong Kong.

Còn Mỹ thì sao? Offer từ San Francisco, giờ anh mới nói muốn, thì cả hai cùng đi, hay chỉ mình anh có thể đi?

Tiêu Chiến lại nhắn thêm một tin cho Vương Nhất Bác, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt: "Anh uống xong rồi, em không cần tới nữa."

Sau khi uống cạn ly whisky, Tiêu Chiến cầm áo khoác định rời đi. Ra đến cửa mới phát hiện đảo Hồng Kông đang đổ mưa, mưa mỗi lúc một lớn. Anh đứng trước cửa, gọi nhân viên đỗ xe đi lấy xe. Cuối cùng điện thoại của anh cũng reo.

Vương Nhất Bác nói: "Không xem điện thoại, anh đang ở đâu?"

Cơn giận trong lòng Tiêu Chiến chưa tan, nhưng khi nghe giọng của hắn, anh lại chẳng muốn giận nữa. Không phải không giận, mà là không muốn giận.

Tiêu Chiến: "Vừa qua biển."

Vương Nhất Bác cười, cười rất kiềm chế: "Uống bao nhiêu rồi? Để em lái xe."

Cúp máy, Tiêu Chiến nhìn thấy xe mình đang từ từ chạy đến trong màn mưa. Tối nay, không khí trên đảo Hong Kong hơi lạnh.

Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên kia đường, đèn xe rọi sáng con đường dành cho người đi bộ. Vương Nhất Bác mặc quần dài đen, áo hoodie đen, khoác chiếc overcoat dáng dài cũng màu đen nốt. Cánh tay trái của hắn kẹp máy tính, tay phải cầm chiếc ô màu đen.

Chiếc ô được hạ xuống rất thấp, làn da trắng của Vương Nhất Bác nổi bật giữa màn đêm và bộ quần áo màu đen, trắng đến mức gần như trong suốt. Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn, và khóe môi vẫn còn vương nét cười chưa tắt.

Vài chiếc xe taxi màu đỏ chạy ngang qua giữa hai người, ánh đèn xe kéo dài thành một vệt sáng giữa màn mưa.

Tiêu Chiến một lần nữa nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác mặc cả bộ quần áo màu đen, dáng vẻ hắn cầm ô bước về phía anh, đẹp trai đến mức khiến Tiêu Chiến muốn bóp nát con đường trước cửa Leather.

Khung cảnh ấy như được dùng dao khắc vào đôi mắt anh. Mỗi lần trời mưa, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen, Tiêu Chiến đều sẽ nhớ về nhịp tim đêm đó.

Vương Nhất Bác chạy đến bên Tiêu Chiến, dùng cánh tay cầm ô khoác qua vai anh, nhận chìa khóa từ nhân viên đỗ xe, dắt Tiêu Chiến băng qua đường.

Trên áo gió của hắn còn vương hơi nước ẩm ướt, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi hương khiến anh muốn làm tình, anh tựa vào vai hắn, nói: "Lại bận à?"

"Xin lỗi, không xem điện thoại."

Tiêu Chiến không phải là người mà sẽ bỏ qua chỉ vì một lời xin lỗi, mấy chữ "không xem điện thoại" cũng không đủ để anh quên đi những phút giây mình đã phải chờ đợi. Nhưng lần này, anh phá lệ.

"Thôi vậy."

Tiêu Chiến vốn định nói, "Em tốt nhất đừng có lần sau", nhưng cuối cùng anh lại phá lệ thêm một lần nữa, đổi thành:

"Trời mưa qua biển sẽ kẹt xe, lâu lắm."

Vương Nhất Bác áp sát vào cơ thể anh dưới tán ô, bờ môi lành lạnh và ẩm ướt vẫn kề sát bên tai Tiêu Chiến, khẽ nói:

"Vậy đi khách sạn đi, không qua biển nữa."

TBC

Món ăn được nhắc tới trong chương là trứng bác và bánh mì Việt Nam. Không hiểu sao mà bà Heads Up cứ nhắc đi nhắc lại Bánh mì Việt Nam do người Việt Nam làm suốt à. =))))) Bên bển làm bánh mì ngắn ha, có 15cm. 

Trứng bác (scrambled eggs), hay còn gọi là trứng khuấy, là món trứng đánh tan cùng tiêu và muối, khuấy rồi đun nhỏ cùng bơ lạt, thành phẩm trứng mềm mịn, còn độ lỏng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro