15. Pháo hoa cháy đến nhà hỏa táng
BGM: Pháo hoa của hai người
15
Năm Tiêu Chiến trở thành Scout Elite, nhà họ Tiêu đã tổ chức một buổi tiệc mừng hoành tráng, bắn pháo hoa từ trên đỉnh núi. Màn pháo hoa lộng lẫy choáng ngợp đến mức hàng triệu người từ khắp nơi đều có thể chiêm ngưỡng.
Từ đỉnh núi nhìn về phía Bắc, lưng chừng núi, khu Central, cảng Victoria... cho đến tận phía bắc Cửu Long, mọi nơi đều rực sáng bởi những chùm pháo hoa lấp lánh.
Ngoài đội trưởng Tiêu Chiến, Đào Qua cũng trở thành tâm điểm của buổi tiệc đó.
Chính cậu ta là người đã lao xuống vùng biển đen kịt để nhặt lại lá cờ đầu Ưng cho Tiêu Chiến. Đào Qua bị chuốc không biết bao nhiêu ly rượu Brandy, say đến mức đi loạng choạng, cuối cùng ôm chặt bồn cầu nhà họ Tiêu mà nôn. Đến tận giờ phút này, cậu ta vẫn cảm thấy như đang mơ. Một giấc mơ quá hào nhoáng, choáng ngợp.
Ngay cả chất lỏng màu nâu vừa nôn ra trong bồn cầu, trong mắt Đào Qua cũng lại hóa thành những giấc mộng mà cậu ta hằng khao khát, như ẩn chứa hương vị ngọt ngào của tiền tài và dục vọng, trong đó còn có một ly rượu mà Tiêu Chiến mời cậu ta.
"Có phải là mơ không ta?"
Đào Qua ôm bồn cầu, tự tát mình một cái, không đau lắm. Là do rượu làm cậu ta mất cảm giác, hay thật sự chỉ là mơ.
Nếu đây là mơ, tại sao khi Tiêu Chiến đi đến bên cậu ta, mỉm cười với cậu ta và nói: "Đào Qua, làm tốt lắm." Câu nói ấy lại chân thật đến mức từng chữ, từng cử chỉ, từng sợi tóc của Tiêu Chiến đều khắc sâu vào tim Đào Qua.
Cậu ta cho rằng chỉ cần có một cái ôm của Tiêu Chiến, được ở bên anh là đủ rồi. Nhưng giấc mơ đẹp này giống như một loại độc dược, uống cho thỏa cơn khát, càng uống càng say. Đào Qua muốn có thêm một lần nữa.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, cậu ta muốn đích thân nói với Tiêu Chiến thật nhiều điều.
Nhưng ngay cả khi đã say đến mức bước đi không vững, Đào Qua vẫn không dám nghĩ đến câu nói: "Tiêu Chiến, tôi thích cậu."
Khi Đào Qua quay lại sảnh chính, Tiêu Chiến đang đứng giữa đám đông. Tiệc mừng chiến thắng không được tổ chức ngay sau trận đấu mà là hai ngày sau đó.
***
Rạng sáng ngày chiến thắng, Vương Nhất Bác đã rời đi từ sớm, khiến nụ cười của Tiêu Chiến hoàn toàn biến mất. Đào Qua tưởng Tiêu Chiến sẽ không tổ chức Party gì cả. Bao năm làm "tùy tùng" bên cạnh Tiêu Chiến, cậu ta biết anh không phải người thích Party, vả lại Đào Qua hiểu, nhân vật chính hôm nay không phải là mình, Tiêu Chiến sẽ không vì cậu ta mà tổ chức buổi tiệc mà anh không thích.
Chính vì thế khi thấy Tiêu Chiến trầm mặc, Đào Qua chủ động xoa dịu bầu không khí:
"Có lẽ Vương Nhất Bác mệt quá thôi, cậu ấy liều mạng dã man luôn mà, uống không ít nước biển, chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Với cả, cậu ấy còn bị thương nữa, nên là về nghỉ ngơi. Đội mình thắng chắc chắn cậu ấy cũng rất vui."
Tiêu Chiến không nói gì, ánh mắt của anh ngày càng lạnh lẽo, Đào Qua gượng cười, nói:
"Chắc mọi người đều mệt rồi, hay là tạm thời đừng tổ chức tiệc mừng công nữa? Tiêu Chiến, cậu cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nay cậu vất vả quá rồi, tất cả đều nhờ vào cậu cả. Đợi khi Vương Nhất Bác không bận làm thêm nữa, tôi sẽ mời mọi người ăn mừng sau nhé?"
Arthur và Stephen vội vàng tán thành, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kiêu ngạo và giận dữ của Tiêu Chiến bây giờ.
"Làm thêm?"
Tiêu Chiến lên tiếng, nhưng ngữ điệu lại như là một câu hỏi. Đào Qua tưởng Tiêu Chiến thật sự đang hỏi, liền trả lời ngay:
"Đúng vậy, Vương Nhất Bác đang làm rất nhiều việc cùng lúc, lúc ở trường cũng thường xuyên tới thư viện, tới phòng máy tính, chắc nhà cậu ấy không có máy tính. Nói chung cậu ấy lúc nào cũng bận."
Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, anh nhìn Đào Qua, có phải trong trận đấu vừa nãy, hồn phách của cậu ta đã thoát khỏi xác luôn rồi không.
Tiêu Chiến hiểu thế nào là "làm thêm", nhưng hai chữ anh vừa nói chẳng mảy may liên quan đến thăm hỏi gì hết.
"Những việc đó không gọi là làm thêm."
"Tiêu Chiến, ý cậu là sao vậy?"
"Cậu ta ở trường học mới là làm thêm. Giờ cậu ta cảm thấy mình có thể nghỉ việc rồi."
Không ai hiểu được ẩn ý trong câu nói của Tiêu Chiến, cũng giống như không ai hiểu được ý của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nợ Tiêu Chiến một ân tình, ân tình rất lớn. Vì vậy, ngay ngày đầu tiên của năm học mới, hắn đã xuất hiện để trả nợ, làm một kẻ theo đuôi tận tụy, làm mọi việc được giao phó, hoàn thành xuất sắc mệnh lệnh của Tiêu Chiến hơn cả kỳ vọng. Cho đến cái đêm mà Vương Nhất Bác cảm thấy đã trả hết món nợ đó, hắn từ chức.
Lúc đó, Tiêu Chiến không nhắc đến tiệc mừng, chỉ ngồi vào xe nhà họ Tiêu mà rời đi.
Đào Qua tưởng rằng, buổi tiệc không dành cho cậu ta, thế là đã bị huỷ bỏ.
Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau của ô tô, chống tay lên trán, nhìn con đường quanh co lên núi, từng vòng từng vòng, phía dưới là bãi cát, trước bãi cát là đại dương. Trời sáng rồi, quái vật đen ngòm đã biến trở về sắc xanh dịu dàng.
Đường bờ biển ánh lên sắc hồng.
Dịu dàng như cách Vương Nhất Bác lấy lòng, xuất hiện đúng lúc, biến mất hợp lý hợp tình. Hắn gọi một tiếng "Nữ hoàng", suýt nữa khiến người ta tưởng hắn thật lòng.
Về nhà nghỉ ngơi một ngày, đến chủ nhật, Đào Qua nhận được thiệp mời của Tiêu Chiến, mời họ đến nhà họ Tiêu dự tiệc mừng công.
Mọi người đến nơi mới trầm trồ, quy mô của tiệc mừng công lần này vượt xa mong đợi, nửa giới thượng lưu ở Đảo Hồng Kông đều có mặt, ngay cả nữ minh tinh vừa mới gả vào gia tộc hào môn cũng đến chúc mừng.
"Đào Qua, cậu nói xem, sao lần này Chiến thiếu khoa trương như vậy, còn có phóng viên, chẳng phải cả Hồng Kông đều biết à?"
"Tiệc mừng của thiếu gia nhà họ Tiêu, tổ chức long trọng cũng đâu có gì lạ."
"Phải rồi, cậu có thấy Vương Nhất Bác không, cậu ấy chưa đến à?"
Câu hỏi của Arthur nhanh chóng có người trả lời, Tiêu Chiến mặc bộ vest đuôi tôm màu đen bước đến, tay cầm ly rượu, đai lưng trắng tinh và nơ cổ tôn lên vẻ anh tuấn của thiếu gia, hệt như một ngôi sao Hollywood.
"Hôm nay vẫn là cuối tuần, Vương Nhất Bác còn phải làm thêm, các cậu quên rồi à?"
"À ừ nhỉ."
"Đào Qua, tôi mời cậu một ly, lần này làm tốt lắm!"
Bốn người uống cạn ly rượu Brandy, rượu mạnh ủ lâu năm cay nồng đến mức làm họ rụt cổ lại. Gương mặt Tiêu Chiến vẫn vô cảm, nhanh chóng rời đi, tiếp tục tiếp khách, trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Phải nói rằng từ khi Tiêu Chiến xuất hiện, dáng người thẳng tắp và khí chất cao quý đã khiến tất cả mọi người không thể rời mắt, anh chắc chắn sẽ lên trang bìa ngày mai.
Khi tiệc mừng công chạm tới thời khắc cao trào nhất, nhà họ Tiêu bắn pháo hoa, mọi người tụ tập tại khu vườn trên sân thượng, nghe anh cả Tiêu Ấn nói:
"Hôm nay là tiệc mừng công của Tiêu Chiến, mọi người đều biết, từ nhỏ em ấy là bé cưng tôi nuông chiều nhất, giờ Tiêu Chiến giành được Scout Elite, em ấy đã trưởng thành rồi, sẽ mãi mãi đứng bên tôi, mang lại cho Hồng Kông những thành tựu rực rỡ hơn nữa!"
Giữa tiếng hoan hô và vỗ tay, Tiêu Ấn nắm tay Tiêu Chiến, cùng nhau châm pháo, mười tám quả pháo hoa đồng loạt phóng lên, bừng sáng rực rỡ trên bầu trời nhà họ Tiêu.
Những người dưới núi, đang trên đường, đang làm việc hay vô công rồi nghề, đều sẽ nghe thấy âm thanh đó mà ngẩng đầu, sau đó như những "con rối cơ khí" giơ tay chỉ vào pháo hoa, miệng thốt lên tiếng "Wow", rồi dừng lại ngắm nhìn.
Những người này mãi mãi không biết rằng, một phút tạm dừng lại trong cuộc sống của họ, là để nhìn về đỉnh cao nơi Tiêu Chiến đang đứng, ngước nhìn quyền uy của tiền tài.
Dưới màn pháo hoa, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng, anh vô thức tựa vào bên cạnh anh hai, chưa ai từng thấy một Tiêu Chiến dịu dàng, thậm chí có chút yếu ớt như vậy.
Biểu cảm như vậy trước giờ chỉ xuất hiện khi ở bên anh hai.
"Anh hai, cảm ơn anh."
"Em là em trai của anh, chúng ta là những người thân nhất, đúng không?"
"Dạ."
Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, anh nhìn tòa cao ốc dát kính dưới chân, nơi có muôn vạn ánh đèn và dòng người tấp nập, nhìn đến thất thần.
Anh hai ôm lấy vai Tiêu Chiến, nâng cằm anh lên, hỏi: "Đang nghĩ gì à?"
"Không có gì, uống nhiều quá thôi."
"Em uống cũng không ít thật, trên người toàn mùi Brandy. Ở bên anh hai, không cần phải nghĩ gì cả."
Đứng cạnh anh hai, nhìn ngắm khung cảnh của bảy triệu con người, từng là điều Tiêu Chiến yêu thích nhất.
Lẽ ra anh nên tận hưởng màn pháo hoa thuộc về mình, pháo hoa của riêng anh, đẹp đến mức khiến người ta không nói nên lời. Nhưng Tiêu Chiến lại nhìn về phía xa bên dưới, về hướng Cửu Long, rồi xa hơn nữa.
Hồng Khám – nơi những khu chung cư cũ kỹ trải dài từ đầu phố đến cuối phố, như những chiếc lồng bồ câu, như tổ ong.
Những ô cửa sổ nhỏ xíu chứa đựng cả một gia đình, quần áo phơi lơ lửng trên đầu người qua đường, gián béo như chuột.
Vương Nhất Bác đang ở trên chuyến tàu điện ngầm từ Hồng Khám đến nhà tang lễ Hà Văn Điền. Khi tàu rời khỏi khu vực sầm uất, đường ray nhô lên khỏi mặt đất. Vương Nhất Bác đeo tai nghe, quay lưng về phía Đảo Hồng Kông, chăm chú đọc email.
Cặp đôi ngồi đối diện đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng Vương Nhất Bác. Miệng liên tục mở ra khép lại, có vẻ như đang thốt lên "Wow", gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ vui vẻ. Ánh sáng hình tròn của pháo hoa nở rộ trên cửa kính tàu điện.
Vương Nhất Bác không quay đầu lại. Hắn không quan tâm nơi đỉnh cao nhất của Hồng Kông đang diễn ra chuyện gì. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, xếp hàng chờ hắn xử lý xong trước ngày thứ Hai.
Pháo hoa ở cảng Victoria vào đêm giao thừa, rất hoành tráng, nhưng Vương Nhất Bác không thể hiểu nổi niềm vui từ việc ngước nhìn như thế. Pháo hoa dù bay cao đến đâu, cũng chỉ là hỗn hợp của kali nitrat, lưu huỳnh và chất tạo màu. Những thứ này trong mắt Vương Nhất Bác, không hề đẹp đẽ.
Màn pháo hoa tối nay thuộc về một người, màn pháo hoa của riêng một người.
Có lẽ là Tiêu Chiến?
Quả thật rất hoành tráng.
Tối qua, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn từ Đào Qua, thông báo nhà họ Tiêu sẽ tổ chức tiệc mừng, mời Vương Nhất Bác cùng tham gia.
Vương Nhất Bác: Mai tôi kín lịch rồi.
Đào Qua: Làm thêm? Cậu không thể xin nghỉ nửa ngày sao? Chúng ta là một team mà, thiệp mời do Tiêu Chiến đích thân gửi đó.
Vương Nhất Bác: Scout team đã giải tán sau chiến thắng ở Tây Cống. Tôi không nhận được thiệp mời. Các cậu chơi vui vẻ.
Đào Qua: Tiêu Chiến chỉ gửi cho tôi thôi, bảo tôi thông báo với mọi người. Cậu ấy là Tiêu Chiến, sao có thể tự tay gửi thiệp cho từng người được? Arthur và Stephen cũng do tôi thông báo. Vương Nhất Bác, cậu có phải trách tôi không nói với Tiêu Chiến không?
Vương Nhất Bác: "Cậu nhớ kỹ, không có chuyện gì cần phải nói với Tiêu Chiến. Cậu sống vui vẻ được thì cứ yên tâm mà tận hưởng."
Đào Qua ở đầu bên kia im lặng rất lâu. Trong lúc đó, Vương Nhất Bác bận rộn làm việc. Hắn xuất dữ liệu từ trang "tài liệu học tập", hủy đăng ký IP, xóa sạch dữ liệu.
Hoàn thành ba giao dịch của tài liệu tiếng Anh "The Sapphire Crystal".
Vương Nhất Bác thức trắng nguyên đêm hôm qua. Hắn dựng một trang web mirror mới, gửi email hệ thống thông báo địa chỉ mới cho khách hàng mua tài liệu học tập, tải lên hàng chục Essay mẫu của học sinh trung học Mỹ.
Là người xây dựng trang web, Vương Nhất Bác cũng tự đăng ký tài khoản. Ảnh đại diện của hắn là một "dấu thập", còn mật danh là một chuỗi ký tự vô nghĩa.
Hắn kiếm tiền từ việc chia sẻ tài liệu học tập, chủ yếu là bài luận và đề thi, đồng thời cung cấp dịch vụ xử lý thông tin khách hàng, nhận thanh toán bằng mã hóa.
Loại mã hóa tiền tệ mà Vương Nhất Bác tạo ra lúc ấy chưa có tên, chỉ được những người trong hệ thống sử dụng. Ban đầu chỉ có hai người, giờ đã lên đến hàng chục. Giá trị đoạn mã tính theo đô la Mỹ, đã vượt quá 100 đô la.
Ngoài việc không ai có thể dùng loại tiền tệ này để tìm ra người nhận là Vương Nhất Bác, về mặt pháp lý, hắn chỉ là một học sinh vừa học vừa làm, thông qua việc thu thập tài liệu học tập và nhận viết bài luận thuê, để chi trả học phí và phí sinh hoạt.
Khi trang web mirror hoàn thành, Vương Nhất Bác tự tạo cho mình một mã định danh ngẫu nhiên mới, hắn chưa từng thay đổi giá trị mặc định. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào chuỗi ký tự đó trong hai giây, sau đó các ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím: chọn tất cả, delete, type, Vương Nhất Bác đã có một mã định danh mới: "mgcn".
Hắn khẽ đọc một từ đơn, Magician, rồi lược bỏ tất cả nguyên âm. Nhà ảo thuật đã trình diễn một màn ảo thuật đơn giản.
Khi vào nhà tang lễ, Vương Nhất Bác gặp một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặt mày xám xịt. Bà gầy đến mức không mặc vừa chiếc váy đen, chiếc váy đen rẻ tiền nhất, tay dắt theo hai đứa trẻ, đang làm thủ tục hỏa táng.
Vương Nhất Bác bước tới, gật đầu với bà. Người phụ nữ định đưa tay chạm vào mặt hắn, nhưng hắn né đi.
Vết bầm trên mặt Vương Nhất Bác vẫn chưa tan, qua một ngày đã chuyển sang màu tím xanh, giống hệt vết bầm trên khóe miệng người phụ nữ.
"Xong chưa? Còn bao lâu nữa? Đi được chưa?"
Một gã đàn ông say rượu phàn nàn vì người phụ nữ làm việc quá chậm. Khi thấy Vương Nhất Bác, gã nhổ một bãi nước bọt, buông một câu chửi, "Thứ gì đâu không", rồi có vẻ như sợ hãi mà bỏ đi trước.
Hắn là chồng mới của bà, bố của hai đứa trẻ kia.
Người đang nằm trong kia chờ hỏa táng chính là người đàn ông đã sinh ra Vương Nhất Bác.
Hôm qua ông ta chết, chết trong tù, vì lén ăn bánh bò bông vào ban đêm, tự làm mình nghẹn chết. Lúc chết, ông ta không mang giày.
Vương Nhất Bác ký vào thủ tục hỏa táng với vẻ mặt không chút biểu cảm, đầu không ngẩng lên, hỏi người phụ nữ:
"Ông ta đánh à?"
"Không đâu... mẹ tự đụng trúng thôi. Giờ ông ấy thay đổi rồi, không còn động tay động chân nữa. Vương Nhất Bác, vết thương trên mặt con là sao vậy?"
"Thủ tục xong rồi, bà đi đi."
"Vương Nhất Bác, hậu sự của cha con có cần mẹ giúp không?"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn người phụ nữ, ánh mắt khinh miệt và chế giễu, khiến bà không dám nói thêm câu nào.
Nhân viên nhà tang lễ nhận thủ tục từ Vương Nhất Bác, cau mày nhìn chàng trai trẻ và người phụ nữ bên cạnh, xác nhận thêm lần nữa:
"Hai người là người nhà đúng không? Xác định không nhận tro cốt?"
Vương Nhất Bác trả lời: "Đúng."
Người phụ nữ kinh ngạc nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, miệng lẩm bẩm, rằng như thế không được, bất hiếu sẽ bị trời đánh, cha con sẽ mãi mãi bị đày dưới địa ngục.
Vương Nhất Bác gạt tay bà ra, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào:
"Xuống địa ngục? Thế thì còn tốt hơn đời này của ông ta."
Hắn quay người bỏ đi, không ở lại chờ xem hỏa táng. Người phụ nữ kéo hai đứa trẻ chạy theo, rút ra hai tờ 500 đô la Hồng Kông, cố nhét cho Vương Nhất Bác.
Người chồng hiện tại của bà quản rất chặt, không cho bà đưa một xu nào cho đứa con riêng của chồng trước. Gã làm việc ở bến tàu, nhà có một quán trà nhỏ, giờ do bà quản lý. Hai tờ tiền này là bà lén lút dành dụm được.
Vương Nhất Bác trả lại mấy tờ tiền, người phụ nữ vẫn cố đưa, tờ tiền rơi xuống đất, bị gió ở nhà hỏa táng thổi bay, bà cuống cuồng đuổi theo nhặt.
Vương Nhất Bác nhìn xuống hai đứa nhỏ, nói:
"Nói với mẹ mấy đứa, Vương Nhất Bác muốn sang Mỹ học đại học, bảo bà ấy chuẩn bị năm triệu, không thì đừng để Vương Nhất Bác thấy mấy tờ tiền này nữa."
Hai đứa nhỏ vốn rất sợ người mà mẹ nói là "anh trai" này, chúng máy móc gật đầu.
Vương Nhất Bác xoa đầu bọn nhỏ, đội mũ hoodie lên, đeo khẩu trang đen và tai nghe, bước vào màn đêm.
Việc đầu tiên đã xong, đây là việc ít quan trọng nhất trong tối nay.
TBC
Hôm nay ở Hong Kong chỉ có pháo hoa của một người, ngày đó ở Los Angeles có pháo hoa của một người, hy vọng sau này sẽ có pháo hoa của hai người nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro