Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Ngay cả khi ngược chiều ánh sáng, hãy để tôi đi


Tiêu Chiến nôn mửa dữ dội, đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng. Nôn đến mức không có gì để nôn nữa, anh nhấn nút xả rồi yếu ớt dựa vào tường, thở hổn hển.

Có người bấm chuông cửa vài lần. Tiêu Chiến cũng chẳng còn sức lực để đi ra mở cửa. Người nọ đợi một lúc, liền dùng chìa khóa mở cửa đi vào. Tiêu Chiến lại không nhịn được, gục xuống bồn cầu mà nôn. Dạ dày trống rỗng, không còn gì để nôn ra nữa, anh cứ thế không ngừng nôn khan.

Tiểu Mạnh có chìa khóa nhà Tiêu Chiến. Cô là trợ lý mà Tiêu Chiến mới thuê gần đây. Cô phụ trách việc cùng với công ty của Tiêu Chiến thực hiện giải ước. Gần đây cô gọi điện cho Tiêu Chiến, nhưng mấy cuộc điện thoại đều không thông, chỉ còn cách đến tận nhà tìm anh.

Vừa bước vào nhà, cô liền nghe thấy âm thanh Tiêu Chiến đang nôn mửa trong phòng. Tiểu Mạnh khiếp sợ, đánh rơi mấy cái túi siêu thị chứa đầy hàng hóa, chạy nhanh vào toilet trong phòng ngủ chính. Nhìn thấy Tiêu Chiên gục trên bồn cầu đang nôn khan, nhổ ra nước bọt đều mang theo tơ máu.

"Chiến ca! Anh sao vậy? Anh không sao chứ? Để tôi gọi 120. Anh chờ một chút, tôi gọi 120!" Tiểu Mạnh sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng móc điện thoại di động ra định nhấn nút gọi xe cấp cứu, nhưng bị Tiêu Chiến cản lại.

"Tôi không sao, chỉ là tôi vừa mới sử dụng chip." Giọng Tiêu Chiến khàn đặc. Tiểu Mạnh thấy anh như vậy, nhịn không được đỏ bừng vành mắt, đỡ anh đến giường nằm xuống, và đến phòng khách rót cho anh một ly nước ấm.

Trong phòng khách là một mớ hỗn độn, hộp cơm vứt lung tung, thùng rác chất đầy rác rưởi, cây trầu bà bên cạnh ghế sô pha đã sắp héo rũ. Chỉ mới nửa tháng không gặp, Chiến ca sao lại thành như vậy?

Tiểu Mạnh vốn là một fan hâm mộ của Tiêu Chiến, cô còn là em gái của một người bạn cùng lớp thời đại học của anh. Cô có năng lực, nghiệp vụ vững vàng nên rất được Tiêu Chiến tin tưởng. Anh giao cho cô chìa khóa nhà mình, cũng cho cô biết chuyện mình đang là người dùng của hệ thống "Du viên".

Tiêu Chiến cầm lấy ly nước ấm, cám ơn Tiểu Mạnh rồi uống vài ngụm, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền. Tiểu Mạnh nhịn không được muốn khóc, Tiêu Chiến trông rất mệt mỏi, giống như đã lâu không có một giấc ngủ ngon.

Không bao lâu sau, Tiêu Chiến nghiêng đầu, thật sự chịu không nổi nữa, liền ngủ thiếp đi. Tiểu Mạnh thở dài một hơi, giúp anh đắp chăn đàng hoàng. Đi đến phòng khách, nhặt lên mấy túi lớn đựng nguyên liệu nấu ăn mua trong siêu thị, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Dọn dẹp và lau chùi một lúc, lại không kìm được nước mắt. Tiểu Mạnh đưa tay quệt nước mắt, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi không thể lau sạch.

Là một fan hâm mộ của Tiêu Chiến, Tiểu Mạnh không phải là kiểu fan cuồng tín. Cô biết Tiêu Chiến là bạn thời đại học của anh trai cô, nhưng bản thân cũng không thân với anh, cô chỉ muốn trở thành một người hâm mộ nhỏ bé thầm lặng, mua vé xem phim của anh, mua đại ngôn của anh và ủng hộ tất cả các sự kiện anh tham dự. Cô thích Tiêu Chiến trong phim điện ảnh, khi đó anh có một loại khí chất kỳ diệu khó nói thành lời, rất có cảm giác, rất có chiều sâu, thành thục và chuyên nghiệp...

Nếu không phải anh trai nhắc đến chuyện Tiêu Chiến cùng công ty giải ước, và rằng Tiêu Chiến đang cần một người giúp đỡ... thì Tiểu Mạnh tuyết đối sẽ không bao giờ tự tiến cử. Cũng may Tiêu Chiến đã chọn cô, cô cũng không để Tiêu Chiến phải thất vọng. Tiểu Mạnh xử lý công việc ổn thỏa, ngoại trừ một số việc cần thiết, người của công ty căn bản không thể quấy rầy Tiêu Chiến, anh càng có nhiều thời gian cho bản thân mình hơn.

Tiểu Mạnh cũng phát hiện ra rằng Tiêu Chiến trong thực tế không phải là người mà như cô đã thấy trong phim. Khi cô nhìn thấy Tiêu Chiến lần đầu tiên, anh trông rất chán nản, gương mặt gầy và hóp lại, người mỏng như một tờ giấy, mà quan trọng nhất là, trong mắt anh chỉ có một mảnh đại dương chết lặng, không hề có chút xao động. Tiểu Mạnh cảm thấy đau lòng, nhưng cô cũng biết mình không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh, và chỉ âm thầm giúp anh xử lý tốt những điều anh không muốn đối mặt.

Lúc mới đầu cô vẫn có thể tìm được Tiêu Chiến, mặc dù điện thoại không nhấc máy, Wechat cũng chậm trả lời. Nhưng dần dần, sau khi công việc được thu xếp ổn thỏa không còn những chuyện phải bận lòng, anh có lúc sẽ không tiếp xúc với ai trong vài ngày.Có khi Tiểu Mạnh vội vàng đến mức tới nhà tìm anh, mở cửa ra liền thấy anh an tĩnh mà nằm trên giường ngủ, trên tay đeo chiếc vòng màu bạc đang phát sáng, chứng tỏ nó đang vận hành. Tiểu Mạnh chỉ có thể thở dài, đóng cửa và rời đi.

Hai tuần qua, Tiểu Mạnh rất bận rộn không thể ghé qua thường xuyên. Sau khi gọi điện và gửi rất nhiều Wechat mà nửa tháng vẫn không thấy Tiêu Chiến hồi âm, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn liền bớt chút thời gian chạy tới nhà anh, vừa kịp thấy Tiêu Chiến đang gục trên bồn cầu mà nôn mửa, cả người không còn ra hình dạng gì.

Tiểu Mạnh biết Tiêu Chiến vẫn đang sử dụng hệ thống "Du viên". Anh không giải thích với cô lý do tại sao sử dụng nó, nhưng Tiểu Mạnh cũng rất có chừng mực. Cô biết rằng mình chỉ là một trợ lý và không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của ông chủ. Nhưng lần này, Tiểu Mạnh thực sự không nhịn được nữa. Tại sao Tiêu Chiến lại trở nên như thế này? Tiêu Chiến, người mà cô đã hâm mộ từ hồi đại học, một Tiêu Chiến kỹ năng diễn xuất vượt trội, một Tiêu Chiến kim quang lấp lánh, hăng hái khí phách, tự tin, thanh lịch, ưu nhã đó... giờ phút này lại nằm trên giường, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, thân thể suy yếu mệt mỏi như vậy? Tại sao anh ấy không còn là chính mình nữa, điều gì đã xảy ra với anh ấy?

Tiểu Mạnh nhịn không được mà bật khóc thành tiếng. Cô biết công ty đối xử tệ với anh, cô biết gần đây là giai đoạn bế tắc của anh, nhưng tại sao anh lại làm như vậy, tại sao anh không thể đối mặt với cuộc sống của chính mình?

Dọn dẹp nhà cửa xong, cô nấu một nồi cháo, hầm thêm món canh. Canh chín thì Tiêu Chiến cũng vừa tỉnh lại.

Tiểu Mạnh lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cô liền nói: "Tiểu Mạnh, thật vất vả cho em rồi."

Tiểu Mạnh vội vàng lắc đầu mỉm cười với anh. Cô chạy vào bếp, lấy bát đũa và múc cho anh một bát canh cùng một bát cháo đầy. Khoang mũi lại bắt đầu cảm thấy nhức nhối, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, tự nhủ: phải nhịn xuống.

Tiêu Chiến không có cảm giác ngon miệng, chỉ ăn được nửa bát cháo, còn chưa ăn được nửa bát canh liền không ăn nổi nữa. Anh nhìn vào vòng đeo tay, thông tin hiển thị cho thấy chip hồi ức vẫn còn 36% thời lượng chưa được đọc, anh liền nói Tiểu Mạnh đi trước.

Tiểu Mạnh rốt cuộc không chịu nổi nữa, đột nhiên đứng trước mặt Tiêu Chiến, vừa khóc vừa nói lớn: "Chiến ca, đừng dùng nữa, em van anh, em van anh, được không? Anh như vậy thật sự sẽ hủy hoại chính mình mất."

Tiêu Chiến cũng chậm rãi đứng lên, nhìn Tiểu Mạnh trên mặt đầy nước mắt, anh khẽ thở dài: "Thật xin lỗi."

"Chiến ca, tại sao anh lại trở nên như vậy, anh vì cái gì lại biến thành như vậy? Rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì? Anh nói đi, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?" Đôi mắt Tiểu Mạnh nhòe nước, cô thật sự không thể chấp nhận người thanh niên luôn mỉm cười dịu dàng trong ấn tượng kia lại biến thành cái dạng này. "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều có thể giải quyết được. Anh đừng từ bỏ bản thân, đừng trở nên như thế này, Chiến ca, cầu xin anh."

Âm thanh cuối cùng ra khỏi miệng, tiếng khóc của Tiểu Mạnh càng trở nên run rẩy, giống như tiếng nức nở trong đau đớn tột cùng. Tiêu Chiến vành mắt rưng rưng, ​​quay đầu nhìn sang chỗ khác.

"Chiến ca, anh như thế này sẽ thật sự hủy hoại bản thân! Chắc chắn! Anh hiện tại đã người không ra người quỷ không ra quỷ rồi. Anh có biết hôm nay là thứ mấy trong tuần, ngày mấy trong tháng không? Anh đã không thể kiểm soát được bản thân, nếu cứ như thế này, anh sẽ phát điên lên mất!" Âm thanh của Tiểu Mạnh trở nên run rẩy. "Em xin anh, em là fan của anh, em thật sự không muốn nhìn thấy anh như thế này, em chỉ muốn thấy một Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ, làm những việc anh ấy muốn làm...".

Tiêu Chiến cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, anh chỉ có thể lắc đầu, nhắc đi nhắc lại: "Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Anh đã cho rằng mình có thể kiểm soát được tâm tư của mình, anh đã cho rằng sức mạnh ý chí có thể giúp anh thoát ra khỏi giấc mơ. Nhưng điều đáng sợ nhất, không phải anh mất kiểm soát, không thể khống chế. Mà là anh không muốn rời đi, anh không muốn kiểm soát.

Tiểu Mạnh cảm giác tan vỡ, cô vơ lấy chiếc túi trên ghế sô pha, chạy nhanh ra khỏi nhà Tiêu Chiến, cánh cửa mở ra sập vào rất mạnh, phát ra một tiếng "loảng xoảng---", tựa như bao cảm xúc trên đời, trong giây phút này đều vỡ vụn.

Tiêu Chiến lau nước mắt, bước vào phòng và nằm xuống.

Anh nhấn nút vận hành và chìm vào giấc mộng một lần nữa.

Ảo mộng trở lại thời điểm Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú theo dõi cuộc đua motor, nhân viên công tác đang đang bận rộn quay phim, bọn họ tựa như chưa bao giờ dùng ánh mắt kỳ dị như vậy nhìn anh.

Tiêu Chiến biết chuyện gì đang xảy ra.

Dệt mộng sư đã dặn dò anh cả ngàn lần rằng hồi ức được dệt nên thực chất được trích xuất từ ký ức của Tiêu Chiến và của người dệt mộng, sau đó dệt nó thành một câu chuyện mới phù hợp với logic của thế giới thực. Giống như trung tâm mua sắm IAC thực sự là trung tâm mua sắm IGC ban đầu ở Quảng Châu, tất cả những ký ức có thể được truy nguyên, nhưng chúng đã được được xử lý qua, và thế giới trong chip, những người trong mộng sẽ nghĩ đây là thế giới thực của họ.

Một khi họ được cho biết rằng họ không là gì khác ngoài thế giới và con người được tạo thành trong con chip ảo, những hồi ức này sẽ được cảnh báo trong tiềm thức và tấn công não bộ đang sử dụng con chip, bởi vì những mộng cảnh này không thể nhận định bộ não này thuộc về thế giới của mình, là chủ thể chính bảo hộ họ cùng với thế giới này.

Chính vì vậy, khi Tiêu Chiến nói lời cảm ơn Vương Nhất Bác đã đến thế giới của anh, chip hồi ức lập tức phản ứng lại và ngay lập tức có hành vi tấn công não bộ của Tiêu Chiến. May mà dệt mộng sư đã cài đặt sẵn một cơ chế bảo vệ người dùng nên Tiêu Chiến mới có thể tỉnh lại ngay lập tức, phản ứng liên tục nôn mửa, choáng váng đầu óc của Tiêu Chiến chính là di chứng của cuộc tấn công.

Chip hồi ức rất nguy hiểm, và đây cũng mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ở những tình huống nghiêm trọng hơn, người dùng có thể bị chấn động não, mất trí nhớ, thậm chí là chết não. Cho nên dệt mộng sư đã cảnh báo về những rủi ro hết lần này đến lần khác, và yêu cầu Tiêu Chiến ký nhiều thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm.

Nhưng Tiêu Chiến lúc đó đắm chìm trong mộng ảo đến nỗi hoàn toàn quên mất lời dặn của dệt mộng sư, đây cũng là tình huống thường xuyên xảy ra: người dùng quá đắm chìm vào ảo cảnh trong chip hồi ức, tưởng rằng đây là thế giới thực, loại tình huống này rất dễ khiến cho bọn họ cùng tử thần gặp gỡ lướt qua.

Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cảm thấy bả vai trầm xuống. Cậu cười hỏi: "Này? Chiến ca, anh sao vậy?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nói: "Chiến ca mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."

"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi."

Vương Nhất Bác liền tắt âm thanh trên điện thoại và điều chỉnh lại dáng ngồi của mình để Tiêu Chiến có thể thoải mái dựa vào.

Tiêu Chiến dựa vào vai cậu, nhắm mắt lại, trước mắt dường như lấp loáng ánh đèn khúc xạ. Anh ở trong một đường hầm tối tăm, càng đi càng xa, nguồn sáng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Tiêu Chiến nghĩ, lần này, cho dù đi ngược chiều với ánh sáng, hãy cứ để tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro