Chương 7
Bạn đã đến thành phố của tôi
Tiêu Chiến đi lên thang cuốn. Thanh âm đàn cello như dòng nước chảy, du dương truyền đến.
Trần nhà của trung tâm thương mại có hình dạng một mái vòm màu trắng khổng lồ. Mái vòm mở ra một cửa sổ kính hình tròn, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh và mây trắng chen cùng lá xanh ngăn ngắt. Tia nắng mặt trời xen qua kẽ lá như một chùm mũi tên rực sáng.
Thang cuốn đã đi đến cuối cùng, Tiêu Chiến cúi đầu, sải bước về phía trước.
Trong không khí xen lẫn mùi cà phê và những hương thơm khác, các cửa hàng đồ gốm hai bên phản chiếu bóng dáng mơ hồ của anh, sàn đá cẩm thạch sáng chói. Tiêu Chiến đột nhiên dừng bước.
Vương Nhất Bác đang quay đầu lại nhìn anh. Vẫn là một bộ dáng cao lãnh khó gần ấy với kiểu tóc được cắt cầu kỳ. Cậu khoác trên mình một chiếc áo khoác Chanel màu đen và quần tây đen, trước ngực lủng lẳng một chiếc vòng cổ thật dài. Nhìn cậu thanh lãnh như một vị thần, xinh đẹp và cao quý, bất khả xâm phạm.
Hốc mắt không tự chủ được mà nóng lên. Tiêu Chiến nuốt nước miếng vài lần mới thấp giọng gọi khẽ: "Nhất Bác".
Trong trung tâm mua sắm không nhìn thấy những người khác, ngoại trừ âm thanh của đàn cello vọng tới từ một góc khuất trong đại sảnh không xa.
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, rũ mắt xuống rồi lại nhướng mi: "Xin chào, Tiêu lão sư."
Đóa tỷ cùng A Lực từ phía sau anh bước tới, nhìn thấy hai người họ, đầu tiên là hướng Vương Nhất Bác chào hỏi, rồi chạy tới kéo Tiêu Chiến. A Lực nói: "Chiến ca, sao giờ anh mới đến? Đạo diễn chờ anh lâu lắm rồi."
Đây là mộng ảo trong chip hồi ức được dệt riêng cho Tiêu Chiến.
Sau khi gặp dệt mộng sư, Tiêu Chiến ở lại thành phố đó ba ngày, mỗi ngày đều tới gặp người dệt mộng. Anh nói với dệt mộng sư mình muốn tình tiết gì, người kia như thế nào... Khi dệt mộng sư biết được trong chip trí nhớ do mình phát minh ra xuất hiện một người chưa từng tồn tại, bà có chút giật mình. Tiêu Chiến nói, có lẽ đó là một câu chuyện do tiềm thức của anh tự dưng nên? Dệt mộng sư chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Bởi vì Vương Nhất Bác là người mà Tiêu Chiến ở thế giới này chưa từng gặp gỡ, nên dệt mộng sư đã vô cùng tốn công sức khi xây dựng nhân vật. Bà cũng phải hỏi thật chi tiết, kỹ càng những tính cách, ngoại hình, sở thích của Nhất Bác... Tiêu Chiến dựa theo những gì từng nhìn thấy trong các chip hồi ức cũ, tất cả đều kể ra. Cuối cùng, dệt mộng sư hy vọng Tiêu Chiến có thể cho bà mượn những con chip hồi ức của anh để bà đọc nó dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc một lần. Tiêu Chiến đồng ý.
Tốc độ mà dệt mộng sư có thể đọc chip hồi ức khác với tốc độ người dùng thông thường, sẽ nhanh hơn từ hai đến ba lần. Sau khi bà tỉnh dậy, thật sự cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi mà nói với Tiêu Chiến: "Nếu như đây là những cảnh tượng do tiềm thức của cậu tạo ra thì thật là kỳ lạ. Không quá lời khi nói rằng hồi ức trong tiềm thức của cậu đối với những thứ chưa từng xuất hiện có thể thêu dệt nên những cảnh tượng này thật quá tinh xảo, tương đương với trình độ của một dệt mộng sư cấp cao. Cấp độ này còn cao hơn khả năng hiện tại của tôi rất nhiều. Hơn nữa, nếu tiềm thức của cậu thật sự khát vọng rồi tự thêu dệt hồi ức, sao cậu có thể chưa từng mơ một giấc mơ nào, cũng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó?"
Tiêu Chiến nhíu mày, nói: "Đây là những lời Ruby đã nói. Nhưng trừ cách này ra, chúng tôi không thể tìm ra lời giải thích hợp lý khác."
Dệt mộng sư cười: "Ruby nói với cậu? Con bé thật dám nói bừa."
Dệt mộng sư ngừng lời, nghiêm túc ghi nhớ những yêu cầu của Tiêu Chiến đối với dệt mộng. Dệt mộng không đơn thuần chỉ là dàn dựng các tình tiết, nhân vật mà đôi khi cũng cần phải quan tâm đến cảm giác của người sử dụng. Người dệt mộng trên thực tế là sử dụng nhận thức của chính họ để làm tiêu chuẩn tạo nên một câu chuyện trong giấc mơ. Nếu họ không đủ hiểu biết về khách hàng, rất có thể môi trường và cốt truyện mà họ dệt ra sẽ chạm đến những điểm kích thích quá mức tiêu cực hay tích cực của người sử dụng. Sự biến động quá mức của những cảm xúc như vậy sẽ có thể khiến việc đọc chip hồi ức thất bại, từ đó có những ảnh hưởng lớn đến hoạt động của não bộ.
Một tháng sau, Tiêu Chiến nhận được con chip đầu tiên. Vừa nhận được, ngay lập tức sử dụng.
Vì vậy, anh nhìn thấy được cảnh tượng kia ở trung tâm thương mại.
**
Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác xuất hiện trong thế giới của mình, vì vậy môi trường để tạo nên hồi ức chính là thế giới mà anh đang sống.
Bản thân Tiêu Chiến cũng không biết được tình tiết tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, nhưng chỉ cần có Vương Nhất Bác xuất hiện, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Anh tự nhủ, dù chỉ là trong một con chip, nhưng Vương Nhất Bác đã xuất hiện trong thế giới của riêng anh rồi.
A Lực và Đóa tỷ vội vàng xông tới kéo Tiêu Chiến đi. Hai người họ cũng không giống trong ấn tượng của Tiêu Chiến, khuôn mặt họ đầy lo lắng cùng nôn nóng, giống như những đồng đội đang cùng nhau kề vai chiến đấu chứ không phải những kẻ chân đạp cùng thuyền mà trong lòng đầy mưu mô ác ý.
Tiêu Chiến bị lôi kéo rời đi, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, cậu đang nhìn một chiếc đồng hồ trong tủ kính, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Tiêu Chiến nghĩ, anh nhất định phải mua chiếc đồng hồ đó và đưa nó cho Vương Nhất Bác.
Đóa tỷ và A Lực kéo Tiêu Chiến về đoàn phim, đẩy anh vào phòng hóa trang rồi chạy đi xin lỗi đạo diễn. Tiêu Chiến bị A Lực ấn ngồi vào trên ghế, bắt đầu trang điểm, làm tóc. Trong lúc trò chuyện lan man, anh biết mình trong thế giới này vẫn là diễn viên điện ảnh Tiêu Chiến, nhưng anh không từ chối tham gia quay phim truyền hình. 26 tuổi, Tiêu Chiến tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên của mình, cộng sự của anh chính là Vương Nhất Bác.
Vừa trang điểm, Tiêu Chiến vừa lật xem kịch bản. Dù sao anh cũng là người chuyên nghiệp, đọc lời thoại rất nhanh, xem xong lời thoại liền xem đến cốt truyện.
Đây là một bộ phim truyền hình hiện đại, trong đó Vương Nhất Bác đóng vai một công tử nhà giàu, con trai một gia tộc nổi tiếng, sở hữu Trung tâm thương mại IAC lớn nhất thế giới. Còn Tiêu Chiến là một nhân viên đứng quầy của một nhãn hiệu đồng hồ nổi danh (thương hiệu tài trợ cho bộ phim). Một ngày nọ, Vương Nhất Bác trong một lần đến IAC thị sát bất ngờ đã bước vào cửa hàng của nhãn hiệu đồng hồ mà Tiêu Chiến làm việc, vừa ý một sản phẩm. Tiêu Chiến hoàn toàn không hay biết gì về thân phận của cậu, liền nhiệt tình đón tiếp và mời cậu đeo thử sản phẩm. Thời điểm anh đeo chiếc đồng hồ lên tay cho Vương Nhất Bác, hai người liền đồng thời bị cuốn vào một đường hầm xuyên không cùng nhau.
Kế hoạch bấm máy bắt đầu vào sáng nay. Cảnh đầu tiên chính là Vương Nhất Bác bước vào cửa hàng đồng hồ. Nhưng Tiêu Chiến ở trong con chip hồi ức này không hiểu vì sao lại tới muộn một lúc, gọi điện cũng không nghe máy, hại Đóa tỷ và A Lực tìm cả buổi.
Một lát sau, Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong, đạo diễn tuy không vui vẻ nhưng cũng không dám nhiều lời, vừa hô: "Action" liền bắt đầu cảnh quay.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi vào cửa tiệm, bước tới chào hỏi: "Xin chào buổi sáng, tiên sinh. Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Vương Nhất Bác cách Tiêu Chiến rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ trên người cậu, một mùi hương nồng đậm, mạnh mẽ, tạo cảm giác xa cách. Anh thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn màng trên mặt Vương Nhất Bác. Cậu nhìn quanh cửa hàng đồng hồ, lại đánh mắt về phía Tiêu Chiến. Anh cảm giác trái tim mình tựa như một chiếc bánh kem ngàn lớp mềm mại đang tuôn chảy.
"NG! Tiêu Chiến, sao cậu đứng ngây ra thế?" Đạo diễn thò đầu ra sau màn hình. "Điều chỉnh lại trạng thái một chút rồi diễn tiếp."
Đôi mắt Vương Nhất Bác không có biểu tình gì, khẽ rũ xuống, tựa như đối với Tiêu Chiến ở trước mặt hoàn toàn xa lạ. Vương Nhất Bác trước mặt anh không phải là bạn nhỏ đáng yêu ngọt ngào kia. Bây giờ, bọn họ chỉ là những cộng sự hoàn toàn xa lạ.
Nhưng nào có quan trọng gì. Chỉ cần cậu xuất hiện, mọi thứ đều tốt đẹp.
Tiêu Chiến dù sao cũng là người dạn dày kinh nghiệm diễn xuất, anh có chút xấu hổ vì đã cản trở công việc của mọi người, vì vậy lập tức điều chỉnh trạng thái của mình, quay lại một lần liền qua.
Tiếp đó, Vương Nhất Bác đi thay đổi quần áo. Họ chỉ bao trung tâm thương mại này trong một ngày, có một số cảnh quay khác cần phải hoàn thành trong ngày hôm nay. Cảnh tiếp theo chủ yếu là của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngồi ở một bên xem cậu diễn xuất.
Kỹ năng diễn xuất của Vương Nhất Bác không thực xuất sắc, nhưng cũng không phải là tệ, dù sao cậu cũng là một người mới tương đối tài năng. Tiêu Chiến mở phần mềm tìm kiếm, Vương Nhất Bác của thế giới này xuất đạo với tư cách là một nghệ sỹ lưu lượng, gần đây nhất nhờ vào một gameshow về vũ đạo mà trở nên nổi tiếng, nên mới có thể cùng Tiêu Chiến đồng diễn.
A Lực đi tới, nói với Tiêu Chiến rằng buổi chiều anh vẫn còn lịch trình, cần phải xuất phát ngay lập tức, ngày mai mới quay lại. Tiêu Chiến không muốn rời đi, nhưng không có cách nào khác. Ngay cả ở trong con chip hồi ức, vẫn cần có logic của thế giới hiện thực. Tiêu Chiến lưu luyến đứng dậy, cùng A Lực thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Tiêu Chiến buổi chiều chính là tham gia một sự kiện thương mại, tiệc mừng sinh nhật lần thứ 85 của thương hiệu LEGO, có rất nhiều khách mời nổi tiếng tham dự. Sau khi sự kiện chấm dứt, nhãn hàng còn gửi tặng cho Tiêu Chiến rất nhiều phiên bản giới hạn của các bộ lego mô tô, ván trượt... trông rất đáng yêu.
Dệt mộng sư này cũng thật quá thấu hiểu... Tiêu Chiến bật cười và mang theo đống lego nhỏ này về đoàn làm phim.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dùng chung một phòng hóa trang. Sáng hôm sau, khi cả hai người đến trang điểm, Tiêu Chiến đã đem tất cả lego tới và đặt chúng lên bàn, từng món một. Rất nhanh, anh liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác từ phía sau lưng mình.
Vương Nhất Bác đang quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn qua. Tiêu Chiến giật giật khóe miệng, tay nghịch nghịch lego, liếc cậu.
Vương Nhất Bác lập tức thu hồi tầm mắt, ho khan một tiếng, giả bộ không quan tâm tới.
Tiêu Chiến nhịn xuống tiếng cười, dời tầm mắt, tiếp tục nghịch mấy món lego. Đột nhiên cảm giác có ánh mắt lướt qua, Tiêu Chiên vội nhìn lại, Vương Nhất Bác lúc này không kịp né tránh, bèn đưa mắt nhìn lego, rồi lại nhìn Tiêu Chiến, rồi lại nhìn sang đám lego... Giây phút này, hình tượng đẹp trai cao lãnh chớ đến gần của cậu hoàn toàn sụp đổ, hiện nguyên hình là một bạn nhỏ tò mò khi nhìn thấy món đồ chơi yêu thích nhưng lại giả vờ như không quan tâm.
Tiêu Chiến không thể nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng. Anh giơ một món lego nhỏ xinh lên và hỏi: "Nhất Bác, em có thích không?"
Vương Nhất Bác mất tự nhiên, ho khan một tiếng, nuốt nuốt nước bọt: "Cũng khá thú vị".
Tiêu Chiến cũng giả vờ thấu hiểu vào hùa với cậu: "Vậy anh đưa hết cho em. Anh không biết chơi mấy đồ này lắm, để chỗ anh cũng lãng phí."
Vương Nhất Bác biểu tình mừng rỡ, nhưng cậu nhanh chóng kìm chế lại, dè dặt nói: "Vậy, xin cảm ơn Tiêu lão sư".
Tiêu Chiến lấy cớ đi vệ sinh, vừa ra khỏi phòng hóa trang liền nhịn không được mà vỗ đùi cười ngất. Em, con mẹ nó Vương Nhất Bác, thật quá đáng yêu. Cuối cùng thì một Vương Nhất Bác ngoài miệng cứng rắn bên trong ngọt ngào mềm mại cũng đã trở lại rồi, ha ha ha ha ha...
Có lẽ lego đã mua chuộc được trái tim của Vương Nhất Bác, mà Tiêu Chiến lại hiểu rõ sở thích của cậu. Vương Nhất Bác thầm nghĩ: wow, sao Tiêu lão sư lại có thể hiểu rõ sở thích của mình như vậy? Thật đúng là có duyên phận. Tiêu lão sư cũng thật quá là đẹp trai. Bản tính "nhan khống" cuối cùng cũng bùng nổ. Chẳng mấy chốc, quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã có bước tiến vượt bậc. Tiến tổ chưa được mấy ngày, Vương Nhất Bác đã suốt ngày nhằng nhẵng gọi: "Chiến ca".
Tiêu Chiến tắt giao diện Baidu Motorcycle Race trên điện thoại di động, khẽ mỉm cười, ẩn đi cái tên và danh sách thành tích.
Vương Nhất Bác ở thế giới này cùng Vương Nhất Bác trong thế giới kia không khác gì nhau, thoạt nhìn bề ngoài có vẻ cao lãnh nhưng trên thực tế là một bạn nhỏ đáng yêu. Cậu thích được làm nũng, thích được dụ dỗ và thích chơi đùa xấu xa, nhưng cậu cũng rất có tính kiểm soát và chiếm hữu. Trong thế giới này, trái tim Vương Nhất Bác là chân thành và trong sạch nhất.
Mấy hôm nay, Vương Nhất Bác đã lôi kéo được Tiêu Chiến cùng chơi game đua motor với mình. Cậu cầm điện thoại di động, hò hét, khen ngợi khi trò chơi bước vào giai đoạn gay cấn. Tiêu Chiến cũng bị sự hưng phấn của cậu ảnh hưởng, cùng nhau hò hét.
Vương Nhất Bác chơi đến chăm chú, mê mẩn và không ngừng hò hét. Tiêu Chiến quay đầu nhìn ngắm cậu.
Bạn nhỏ của anh, cuối cùng cũng đã đến thế giới của anh, thành phố của anh.
"Nhất Bác, cảm ơn em đã đến." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn em, đã đến thế giới của anh".
Đột nhiên, Vương Nhất Bác dừng lại, lặng yên không lên tiếng, chỉ quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh bò theo sống lưng Tiêu Chiến, giống như vô số con kiến đang bò trên người anh. Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy những người xung quanh đều dừng hết những việc đang làm, cùng nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Giống như cả thành phố đều là những người được thiết lập, thờ ơ nhìn anh.
Tiêu Chiến đang nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh, lao vào toilet, nôn mửa dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro