Chương 6
Vương Nhất Bác là sự dịu dàng duy nhất trong gần 30 năm cuộc đời của Tiêu Chiến
Vừa kết thúc công việc, Tiêu Chiến lên xe, nhận lấy chiếc cốc giữ nhiệt mà A Lực đưa cho, nhấp một ngụm trà nóng.
Đóa tỷ đưa qua một tập tài liệu, Tiêu Chiến thuận tay cầm lấy. Cô nói: "Ở đây có một bộ phim do Khương tổng, người mà lần trước chúng ta cùng xã giao đầu tư, cậu xem đi."
Tiêu Chiến cầm lên, lật giở xem qua kịch bản và hỏi: nữ chính là ai? Đóa tỷ nói: là một tiểu hoa tuyến 3 gây khá nhiều tranh cãi trong thời gian gần đây. Anh nhíu mày, lại lật kịch bản ra xem một hồi, phát hiện đây là một câu chuyện ngôn tình não tàn, tình tiết xoay quanh nam chính gặp nữ chính và đem lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại không có được cô. Nhờ nỗ lực quyết tâm đeo đuổi tình yêu bằng mọi giá và cuối cùng cũng có được tình yêu của nữ chính.
Người đại diện biết thói quen chọn kịch bản của anh. Nếu là trước kia, cô sẽ không bao giờ giao loại kịch bản này cho Tiêu Chiến, bởi vì anh nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng lúc này... Tiêu Chiến tức giận đóng tập tài liệu lại, nói: "Đóa tỷ, nếu vuột mất "Vô Ẩn" cũng không cần phải lấy loại kịch bản này cho em đâu, em đối với công ty cũng coi như đã cố gắng hết sức, thế nên có xảy ra chuyện gì, chị cứ thẳng thắn mà nói."
Có lẽ bởi vì sắp chấm dứt hợp tác với Tiêu Chiến, Đóa tỷ nâng tay, ngắm nghía bộ móng được chăm sóc cầu kỳ của mình, thản nhiên nói: "Tiêu Chiến, rõ ràng trong lòng mọi người đều hiểu cả, cậu cần gì phải chọc thủng lớp giấy cửa sổ này."
Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn cô.
"Công ty không có kế hoạch gia hạn hợp đồng với cậu. Đừng có nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ là vừa báo cáo tình trạng mới nhất của cậu lên trên, đây là quyết định của công ty sau khi đã rà soát, đánh giá". Đóa tỷ nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói: "Tôi đã sớm khuyên cậu tuân thủ quy tắc, phía công ty chắc chắn sẽ nâng đỡ cho cậu rất nhiều, nhiều hơn những gì cậu nghĩ tới. Cậu đừng nghĩ đến chuyện đối đầu cùng công ty. Cho dù cậu giỏi giang đến đâu, nếu không biết nghe lời thì cũng đừng mong sẽ thu được kết quả gì tốt đẹp. Ai rồi cũng sẽ lạnh lòng thôi".
"Cho nên chị liền đưa cho em loại kịch bản này?" Tiêu Chiến giơ tập tài liệu. "Em dù có thế nào cũng sẽ không bao giờ diễn loại kịch bản rác này".
"Tôi biết, cậu muốn tạo dựng danh tiếng. Đây chẳng qua là một tài nguyên của Khương tổng dùng để dỗ dành nâng đỡ tiểu tình nhân của mình. Cô nhân tình bé bỏng kia khuôn mặt cũng chỉ toàn là đồ nhựa. Nếu không phải vì cô ta kỹ năng diễn xuất kém cỏi, nhiệt độ không có, kịch bản không đến tay, nháo nháo khóc khóc một trận thì Khương tổng cũng không cần phải vất vả như vậy." Đóa tỷ cười trào phúng. "Chỉ là cô ta lại coi trọng cậu, chỉ đích danh cậu đóng vai nam chính".
Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa. "Đóa tỷ, em tự hỏi bản thân, bao nhiêu năm qua em chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của công ty, đối với chị cũng mười phần tôn trọng. Chị nhất định phải ép đến mức tan rã không vui sao?"
"Tiêu Chiến, thương nhân chỉ coi trọng lợi nhuận, ai cũng biết điều đó. Đúng không? Chỉ cần cậu có thể kiếm tiền cho công ty thì làm gì có đạo lý công ty không cần cậu. Cậu cũng biết gần đây công ty đã ký hợp đồng với rất nhiều diễn viên tiềm năng, tất cả đều là tiểu thịt tươi, có nhan sắc, có diễn xuất nhưng vẫn không được trọng dụng? Họ cũng chỉ có những tài nguyên nhỏ lẻ. Còn những tài nguyên lớn nhất đương nhiên phải nằm trong tay diễn viên tuyến 1. Tiêu Chiến cậu ở trong công ty cũng không phải là cái loại này nhỉ?" Đóa tỷ giơ ngón tay cái lên: "Không có cách nào khác. Nếu cậu không nhận kịch bản này, cũng chỉ còn lại những kịch bản tương tự thế này thôi. Tôi biết cậu có tư cách để chọn lựa, nhưng nếu cậu không làm thì cũng còn cách nào khác? Mọi chuyện cũng không đến lượt cậu an bài, có phải không? Cậu cũng biết, nghệ sỹ chỉ cần nửa năm không lộ diện một lần thì kết cục sẽ như thế nào?"
Tiêu Chiến bật cười, giận dữ gật đầu: "Được rồi, được rồi, được rồi. Ngày thường tôi thật không nhìn ra, Đóa tỷ chị cũng có khả năng ăn nói hùng hồn như vậy. Nếu công ty muốn ép tôi tàn nhẫn như vậy, tôi cũng đành chịu. Đóng băng tôi nửa năm, so với diễn cái loại phim này vẫn còn tốt hơn."
Dứt lời, anh mạnh mẽ kéo cửa, bước xuống xe, nhanh chóng đi vào lề đường, vẫy một chiếc taxi rời đi.
A Lực nhìn theo Tiêu Chiến, rồi lại nhìn sang Đóa tỷ đang vuốt ve bộ móng tinh xảo của mình, khẽ nhướng mày.
**
Tiêu Chiến kiểm kê lại tài sản của mình. Nhiều năm hoạt động trong ngành này, thu nhập cũng không kém, anh vẫn có một số tiền tích lũy.
Chịu ảnh hưởng của bạn bè từ thời đại học, Tiêu Chiến vẫn luôn chú trọng đầu tư và quản lý tài sản từ khi bắt đầu có thu nhập. Chỉ cần anh không tiêu xài hoang phí, số tiền tích lũy cũng đủ cho anh sống vài năm.
Tiêu Chiến dự định sẽ bán hết tất cả cổ phiếu và ngân quỹ để đầu tư mua thêm một vài cửa hàng. Hiện tại anh đã đứng tên một chuỗi năm hoặc sáu cửa hàng, cho dù sau này không tiếp tục đóng phim thì vẫn có nguồn thu nhập ổn định.
Sau rất nhiều năm vật lộn với chấp niệm phải trở nên nổi tiếng, anh đã rất mệt mỏi. Hơn nữa gần đây trạng thái của anh cũng không tốt, nếu tiếp tục lăn lộn, anh thật sự sẽ sụp đổ mất. Trước mắt, nghỉ ngơi nửa năm cũng không phải là một chuyện xấu.
Trong thỏa thuận hợp tác mà Tiêu Chiến ký kết cùng công ty, anh có quyền được lựa chọn công việc mình muốn. Nếu anh không đồng ý, công ty cũng không thể ép buộc anh, chỉ là không có nguồn lợi về tài chính. Nhưng điều này đối với Tiêu Chiến không quan trọng.
Song, Tiêu Chiên nghĩ tới, trong 6 tháng qua, anh đã thường xuyên sử dụng chip hồi ức của hệ thống "Du viên". Mặc dù những con chip đó có thể đọc đi đọc lại cả trăm lần, nhưng hồi ức bên trong thì không có gì khác biệt. Tiêu Chiến còn muốn nhiều hơn nữa. Chương trình "Du viên" rất đắt đỏ, nếu thường xuyên mua chip trong thời gian dài, anh cần phải có thu nhập ổn định và đáng kể. Vì vậy, anh quyết định đầu tư thêm vài cửa hàng nữa.
Thật ra, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong mộng cảnh dường như quen nhau chưa lâu. Tính từ lần đầu gặp mặt đến khoảnh khắc cuối cùng hiển thị trong con chip cũng chỉ khoảng hai, ba năm. Con chip đã cho anh những trải nghiệm trong mộng cảnh quá mức đẹp đẽ và tuyệt vời, đến nỗi ngay cả khi đã thanh tỉnh, anh vẫn không nhịn được mà thường xuyên hồi tưởng nó. Mỗi một lần hồi tưởng lại thêm một tầng chua xót, nhưng vẫn không nhịn được mà càng khao khát nhiều hơn.
Anh muốn có một Vương Nhất Bác cùng anh ở thế giới này, cùng nhau tỉnh dậy mỗi sớm.
Những lúc ngồi trên ô tô, nhìn ra ánh đèn lấp loáng bên ngoài, hay khi xe chạy qua cầu, dưới chân cầu là sóng nước mênh mông, gió lồng lộng thổi tràn qua cửa kính, anh đều nảy sinh ý nghĩ xúc động muốn mở cửa xe mà nhảy xuống.
Một loại cảm giác chua xót, nghẹn ngào và bất lực nặng trĩu trong lòng, như lên men, mọc rễ.
Tựa như một dung mạo đã bị hủy hoại, Tiêu Chiến ở trên thế giới này từ một khuôn mặt rỗng lại vì ghen ghét mà vặn vẹo thành hình.
Anh đột nhiên nhớ tới lời Ruby từng nói, khi cô tức giận hỏi Tiêu Chiến rằng anh có biết phải tốn kém bao nhiêu chi phí và tinh lực để tạo ra một đoạn hồi ức giả hay không? Như vậy cũng có nghĩa là hồi ức có thể làm giả được, chỉ là giá thành rất cao mà thôi.
Tiêu Chiến lập tức liên lạc với Ruby, dò hỏi cô về việc chế tạo những hồi ức giả.
Ruby nói, hồi ức quả thật có thể làm giả được, trong hệ thống gọi đó là "dệt mộng". Chỉ có một dệt mộng sư duy nhất trên thế giới, chính là người đã tạo nên hệ thống "Du viên".
Tuy nhiên, dệt mộng là một việc rất khó khăn, có độ rủi ro cao, rất nguy hiểm cho cả người đặt hàng và người dệt mộng. Chỉ cần không cẩn thận một chút, rất có thể đại não ngay lập tức phải chịu thương tổn. Bản thân dệt mộng sư cũng đã từng trải qua một cơn chấn động não vì tai nạn ngoài ý muốn trong lúc dệt mộng gây nên.
Có không ít người muốn dệt ảo mộng cho riêng mình, nhưng giá cả quá mức đắt đỏ, không phải ai cũng có thể trả nổi. Tiêu Chiến hỏi thăm một chút, biết được để dệt ảo mộng cho một con chip hồi ức phải mất khoảng hai tháng, tối đa cũng chỉ có thể dệt thành ba con chip, thời lượng của mỗi con chip khoảng 1 giờ, giá cả phải bỏ ra có thể mua được một dãy phòng ở khu đô thị của một thành phố cấp 3. Không phải ai cũng có thể mua nổi.
Mức giá này đối với Tiêu Chiến cũng không tính là rẻ, nhưng vẫn nằm trong khả năng anh có thể chi trả được. Chủ yếu là bởi anh quá mong mỏi có một Vương Nhất Bác xuất hiện trong đời.
Ruby nói, vấn đề này cần phải gặp mặt nói chuyện bởi sẽ có nhiều thỏa thuận cần phải được thương lượng và ký kết trực tiếp. Vì vậy, Tiêu Chiến đã đặt một chuyến bay trong ngày để tới nơi hẹn. Khi anh đến nơi, vẫn còn sớm hơn thời gian ước định một tiếng đồng hồ.
Tiêu Chiến không muốn đến làm phiền Ruby vào lúc sáng sớm, dù sao thì cô cũng không phải là một cô gái dễ chịu. Vì vậy, anh ngồi trong quán trà lầu dưới, gọi một ly cà phê uyên ương*, chậm rãi chờ thời gian trôi.
* Cà phê uyên ương: Yuanyang (tiếng Anh: Yuenyeung, Coffee with tea, tiếng Trung còn được gọi là: Yuanyang milk tea, coffee tea, tiếng Mã Lai: Kopi Teh), tức là trà sữa pha cà phê, là một thức uống hỗn hợp có nguồn gốc từ Hồng Kông (tiếng Anh: Mixed drink), nó có mùi thơm của cà phê và đặc, mịn của trà sữa, màu sắc nâu và đỏ, vị đắng và ngọt. Có thể được phục vụ nóng hoặc lạnh, thường là không có đường, nhưng có thể được thêm vào tùy theo sở thích cá nhân. Món này có ở các quầy hàng Da Pai, nhà hàng trà, nhà hàng thức ăn nhanh kiểu Hồng Kông và nhà hàng kiểu phương Tây kiểu Hồng Kông.Nguồn:https://zh.m.wikipedia.org/wiki/%E9%B4%9B%E9%B4%A6_(%E9%A3%B2%E6%96%99)?fbclid=IwAR02zeynTNqVq1Vhj2r-kH6V9dfYz9r-aMjCbOKM8_C4j7Zb-S0BHK6qAxE
Hôm nay vẫn là một ngày làm việc, không phải cuối tuần, quán trà này hẳn cũng không phải nổi tiếng lắm nên rất vắng khách. Vị khách duy nhất ngồi ở băng ghế dài cạnh quầy vừa đọc báo vừa uống trà chanh đá. Tiêu Chiến ngồi ở trong góc, quay lưng ra phía cửa, vì vậy anh tháo khẩu trang, nhấp vài ngụm cà phê.
Một ông lão từ sau bức tường đi ra, có vẻ như vừa từ trên lầu xuống. Ông bước vào trong quán trà, định tìm một chỗ ngồi xuống thì nhìn thấy Tiêu Chiến bên cạnh, liền hỏi một câu bằng tiếng Quảng: "Chàng trai trẻ, chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Tiêu Chiến có chút bối rối. Ông lão liền đổi sang tiếng chuẩn phổ thông hỏi lại: "Chàng trai, chúng ta đã từng gặp nhau phải không?"
Tiêu Chiến nhận ra ông lão trước mặt mình chính là vị Trần bá mà anh đã từng gặp khi tới đây vào lần trước. Tiêu Chiến cũng có thể nghe hiểu được một vài câu tiếng Quảng, anh hiểu được Trần bá cũng là khách hàng của hệ thống "Du viên" để có thể gặp người vợ đã mất của mình.
Ông lão đi tới, Tiêu Chiến vội vàng chào hỏi ông và ngồi xuống. Trần bá giơ tay vẫy phục vụ, gọi mấy chiếc bánh tart trứng, nói với anh: "Nơi này chẳng có gì nổi tiếng cả, chỉ có bánh tart trứng là đặc sản, cậu nếm thử vài cái đi, lão mời."
Tiêu Chiến từ chối vài lần nhưng ông lão không chịu thôi, anh đành nói cảm ơn. Trần bá là người nhiệt tình, hình như cũng không biết anh là ai, Tiêu Chiến nghĩ, anh nói mình cũng là một khách hàng của hệ thống "Du viên".
Trần bá nhìn anh, vẻ mặt hơi lo lắng, hỏi anh tần suất sử dụng như thế nào, rồi kinh nghiệm sử dụng ra sao... sau đó, ông thở dài một hơi, nhắc nhở: "Chàng trai trẻ, cậu phải để ý chăm sóc bản thân một chút".
Tiêu Chiến gật đầu. Trần bá lại nói: "Chúng ta giống nhau, đều là mong nhớ người trong mộng. Vợ lão ra đi đã 10 năm rồi, ta vẫn nhớ đến bà ấy mỗi ngày. Khi vui vẻ cũng nhớ tới bà ấy, khi không hạnh phúc lại càng nhung nhớ nhiều hơn".
Trần bá uống một ngụm sữa Ovaltine, nói tiếp: "Tất cả mọi thứ mà ta có đều là nhờ bà ấy: con cái, hạnh phúc gia đình, niềm hạnh phúc mà ta có được trong hiện tại cũng là nhờ bà ấy mới có. Chỉ đáng tiếc là bà ấy không có phúc, ta lại càng kém phúc hơn vì đã sớm mất đi bà ấy".
"Vậy ông nhất định có thể hiểu được, vì sao ông lại muốn người đó quay lại". Tiêu Chiến khẽ rũ mi mắt.
"Ừm... Trên đời này có bao nhiêu chuyện có thể nói được rõ ràng chứ? Duyên phận chỉ đến đó, ai cũng phải chia lìa. Trong lòng có thể nhớ nhung một chút đã là tốt rồi. Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, phải cố mà sống cho thật tốt. Người ta phải nhìn về phía trước, không thể mắc kẹt trong quá khứ mãi được." Trần bá lắc đầu: "Mỗi tháng có thể nhìn thấy bà ấy nửa giờ, ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Có nhiều người thậm chí còn không có cơ hội để hồi tưởng lại những giấc mộng cũ. Ta có thể nhìn thấy bà ấy nửa giờ, đã là quá may mắn."
Tiêu Chiến mỉm cười, nâng ly cà phê uyên ương, trong mắt cay cay.
"Chàng trai trẻ, mong cậu không chê ta là một lão già phiền phức. Người mà cậu thích có thật tốt như cậu tưởng tượng hay không, hay là cậu thích cảm giác được có người kề cận yêu thương. Cũng có thể cậu chưa chắc đã thật sự thích người kia. Có thể khi đã kề cận nhau, cậu lại cảm thấy điểm này không bằng lòng, điểm kia thật chướng mắt. Có khi, không được gặp lại, mới là chuyện tốt."
Phục vụ bưng lên mẻ bánh tart trứng mới nướng còn nóng hổi, thơm ngậy mùi sữa.
Tiêu Chiến nói: "Trần bá, có lẽ cháu và cậu ấy thật sự không có duyên phận, cho nên chúng cháu mới không thể gặp nhau. Nhưng nếu là thật sự không duyên không phận thì tại sao lại để cháu biết được là cậu ấy có tồn tại, còn bắt cháu phải khát khao, khổ sở từng ngày."
Trần bá thở dài một hơi, không nói nữa, mỗi người cầm một chiếc bánh tart, lặng lẽ ăn.
Vỏ bánh rất giòn, lòng đỏ trứng thơm mịn, vị sữa béo ngậy tan ra trong miệng cùng lớp vỏ bánh. Tiêu Chiến nuốt xuống miếng bánh tart, trong mắt đã hơi ươn ướt. "Trần bá, cảm ơn người".
Thời gian hẹn với Ruby đã tới. Tiêu Chiến chào tạm biệt Trần bá, đi lên lầu.
Ruby đưa Tiêu Chiến vào một căn phòng riêng bí mật và lấy ra rất nhiều loại tài liệu, bao gồm những việc cần chú ý, thỏa thuận bảo mật cùng thỏa thuận trách nhiệm. Dệt mộng sư là một phụ nữ trung niên, nhắc đi nhắc lại với anh rằng việc dệt ra những con chip hồi ức giả có độ rủi ro rất cao; nói rằng những hồi ức đó đều là giả, anh không nên trầm mê vào đó, nên chú ý quay về cuộc sống thực tại.
Bà hỏi đi hỏi lại: anh có chắc chắn muốn dệt mộng hay không? Tiêu Chiến đều thong thả mà kiên định gật đầu, không chút do dự.
Trần bá nói, đời người là phải nhìn về phía trước, nhưng chính ông ấy cả đời đều luôn lùi lại phía sau.
Lui về trong thế giới của ông, với những nghi vấn về cuộc sống, không có gì để ông thực sự mong chờ, cũng không oán không hối, không màng bất cứ chuyện gì cao cả to tát, cũng không hề có bất kỳ một sự dịu dàng chăm sóc nào.
Mà Vương Nhất Bác, lại là sự dịu dàng duy nhất trong cuộc đời gần 30 năm của Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro