Chương 15
"Anh muốn cùng tôi trao đổi thời không sao, Tiêu Chiến?"
"Cà phê!"
Người phục vụ nhanh chóng đưa một ly cà phê tới. Tiêu Chiến bưng ly lên, nhấp một ngụm, xoa xoa thái dương, ánh mắt sáng ngời nhìn Ninh Khiêm Nhiên.
"Này, người anh em, anh định làm gì vậy... tôi, tôi sợ..." Ninh Khiêm Nhiên thấy Tiêu Chiến uống vào cà phê mà như được tiêm máu gà, không tự chủ mà đem tay khoanh trước ngực, thân mình ngả về sau tránh né.
Dệt mộng sư viện cớ có việc phải lên lầu, thực chất là để cho Tiêu Chiến tự mình nói rõ mọi chuyện với Ninh Khiêm Nhiên. Đối với chuyện xảy ra cho Tiêu Chiến, bà luôn cảm thấy thẹn trong lòng, nhưng cũng không muốn can thiệp quá sâu.
"Tôi đã đoán trước được kết quả này." Đôi mắt Tiêu Chiến vẫn sáng ngời, cà phê giữ cho đầu óc anh tỉnh táo sau hành trình bận rộn và mệt mỏi. "Tôi tìm cậu ấy đã 6 năm, dùng hết các mối quan hệ thăm dò qua, có thể nói, đã xem hết hồ sơ của những người tên Vương Nhất Bác trên khắp cả nước, nhưng không ai trong số họ là người tôi muốn tìm. Ở nước ngoài cũng nhờ người đi tìm, cũng không tìm ra người ấy. Anh nói, tôi sao có thể không đoán ra cậu ấy không có ở thế giới này?"
Nếu Vương Nhất Bác không được gọi là Vương Nhất Bác, thì giữa mênh mang biển người Tiêu Chiến làm sao có thể tìm được cậu? Cho đến nay, Tiêu Chiến vẫn ôm một hy vọng mong manh, chờ anh thật sự xác định Vương Nhất Bác không có ở thế giới này, thất bại, tuyệt vọng và bất lực ùn ùn mà tới, nhưng đồng thời trái tim anh lại như tro tàn chờ mong tia lửa được nhóm lên lần nữa, giống như một người không biết bơi giữa biển cả mênh mông, rốt cuộc cũng từ bỏ chiếc phao đã hỏng, không nhụt chí học cách bơi hết sức mình.
"Ninh Khiêm Nhiên, nếu anh có thể xuyên qua thời không, vậy tôi cũng có thể phải không?"
Ninh Khiêm Nhiên liền biết chuyện không tốt, vỗ đùi: "Anh vừa bắt đầu liền to gan như vậy sao? Tôi là người du hành thời không, anh không phải. Anh thậm chí còn không đến từ thời không của chúng tôi. Xin lỗi! Tôi đưa anh đi? Không có khả năng! Trước hết, anh không phải là người từ thời không của tôi, chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho anh được. Hơn nữa, không có hạn ngạch vận chuyển của anh tồn tại trong thời không kia, sự xuất hiện của anh sẽ quấy nhiễu việc vận hành thời không chúng tôi. Thứ hai, anh là một người trong thế giới này, nếu anh tùy tiện rời đi cũng sẽ quấy nhiễu sự vận chuyển của thời không này. Vì tính ổn định của thời không, chuyện này là không thể. Anh hiểu ý tôi không?"
Tiêu Chiến đương nhiên hiểu ý Ninh Khiêm Nhiên. Kể từ khi anh có ý tưởng xuyên không, những lời này anh đã nghe dệt mộng sư nói qua nhiều lần. Có quá nhiều thời không bí mật, quy luật vận hành cũng hoàn toàn không rõ ràng. Cho nên, các nhà nghiên cứu về thời không vì bảo hộ tính ổn định của nó, chỉ có thể dựa theo nhận thức của chính mình mà hết sức cố gắng tránh những việc có khả năng gây ra sự hỗn loạn thời không. Nói tóm lại - bọn họ làm những gì họ nghĩ sẽ bảo vệ thời không, nhưng có thực sự bảo vệ được hay không, thì không ai biết.
Tiêu Chiến quyết định tiến tới từng chút, hắng giọng nói: "Trước tiên, chúng ta hãy nói tới tính ổn định của thời không. Đầu tiên, anh cũng là một quân cờ trong thời không của anh, việc anh đi về giữa các thời không khác nhau cũng có thể coi là đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất. Đây là công việc của anh, phải. Ngay cả khi người thật không quay lại, cũng có thể xem như hy sinh khi làm công vụ. Đương nhiên..." Tiêu Chiến liếc nhìn, Ninh Khiêm Nhiên đang trừng mắt nhìn anh. "Xin lỗi, không phải là chúng ta đang nói về tính logic thôi sao, tôi không cố ý nói như vậy. Quay lại vấn đề, anh đã đến thời không của tôi và nói với tôi những chuyện này, có phải cũng xem như đã phá vỡ quy luật phát triển của tôi ở thời không này? Nếu có chuyện gì xảy ra, anh và tôi liệu có còn tồn tại?"
"Được rồi, kỳ thật chuyện này... haiz, ai kêu dệt mông sư lại nói với anh nhiều chuyện như vậy." Ninh Khiêm Nhiên che mắt, bày ra tư thế chịu trận. "Đây quả thật là một lỗi bug hệ thống. Nhưng có một vấn đề, lùi vạn bước mà nói, ngay cả khi anh thật sự có quyền hạn để du hành xuyên thời không, điều lệ của chúng tôi cũng quy định rõ ràng rằng anh không thể để sự tồn tại của mình can thiệp vào số phận của các nhân vật ở trong thời không đó. Nếu như anh tới thời không có một Vương Nhất Bác và một Tiêu Chiến, anh đối với thời không đó chính là một người chưa từng tồn tại. Anh cùng Vương Nhất Bác phát triển tình cảm, tất yếu sẽ ảnh hưởng đến cậu ta. Được, cứ cho rằng anh đến được thời không đó, anh vẫn là một người thừa, anh làm thế nào để Tiêu Chiến ở thế giới đó tự xử lý? Điều này sẽ tạo thành một sự hỗn loạn. Cứ cho là tôi không biết được thời không sẽ phát triển như thế nào, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm. Điều lệ xuyên không tuyệt đối không cho phép xuất hiện mạo hiểm."
Tiêu Chiến gật đầu, hơi mỉm cười: "Nhưng nếu Tiêu Chiến của thời không kia nguyện ý cùng tôi trao đổi sinh mệnh thì sao? Anh ta tới thời không của tôi, còn tôi sẽ đi tới thời không đó. Nếu như vậy, vấn đề có phải sẽ được giải quyết hay không? Chúng tôi sẽ thay thế đối phương để trở thành quân cờ trong thời không của nhau."
Ninh Khiêm Nhiên thiếu chút nữa bị nước dứa đá nghẹn chết. "Khụ... khụ... Anh còn cò kè mặc cả cùng thời không sao? Ha, được, được rồi. Cứ cho là có thể như vậy, nhưng anh có quyền hạn xuyên không sao? Cho dù anh có, anh làm sao xác định Tiêu Chiến của thế giới kia nguyện ý cùng anh tráo đổi? Tôi thật sự ngưỡng mộ bộ não của anh nha, giống hệt một bài hát như thế này: 'Từng giấc mộng nối nhau bay ra khỏi khung cửa sổ gác mái...'?"*
* Bài hát 大梦想家 (Big Dreamer), lời Vương Vận Vận, sáng tác nhạc Lưu Giai, do nhóm TFBOYS thể hiện. OST "Cửu Châu Thiên Không Thành - 2015.
Link:
"Vấn đề thứ nhất, các anh không cần lo lắng cho an toàn của tôi, có hậu quả gì, tôi sẽ tự mình gánh vác. Hơn nữa, nếu như tôi đoán không sai, các anh chắc hẳn muốn hợp tác cùng dệt mộng sư, tôi cũng có thể giống như anh trở thành nhân viên công tác thời không, cùng các anh trở thành đồng sự, có quyền hạn xuyên qua thời không, coi như một kiểu trao đổi lợi ích. Vấn đề thứ hai, Tiêu Chiến ở thời không khác có nguyện ý hay không, tôi thật sự không biết. Nhưng tôi nghĩ chuyện này có thể thử, đúng không?"
Ninh Khiêm Nhiên thu hồi ánh mắt bỡn cợt, nhìn Tiêu Chiến một cách nghiêm túc, bình tĩnh. Qua gần một phút, anh ta nói: "Tiêu tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ rằng xuyên qua thời không không phải là một trò đùa, cũng không phải là chuyện của một mình anh. Chúng tôi đối với thời không thật sự cẩn thận là bởi chúng tôi có lòng kính sợ. Tôi không biết anh vì sao lại khăng khăng muốn đi tìm Vương Nhất Bác, nhưng hy vọng anh cũng có thể có một chút lòng kính sợ với thời không. Chỉ một hành động của anh, đều có khả năng sẽ liên lụy đến vận mệnh của hàng vạn người, thậm chí có thể làm cho cả thời không bị bóp méo, hỗn loạn, có thể không còn tồn tại..."
Vẻ mặt Tiêu Chiến cũng trở nên nghiêm túc: "Ninh tiên sinh, tôi chưa từng coi thường thời không, 5 năm qua tôi cũng đã nghiên cứu không ít tư liệu về du hành thời không. Tôi hiểu sự tôn trọng và kính sợ của các anh đối với thời không, cũng chưa từng có ý coi thường thời không. Chỉ là tôi đã cố gắng tránh né những khả năng rủi ro mà tôi có thể tính đến, hy vọng có thể đưa ra một số ý tưởng và quyết tâm muốn thử nghiệm của mình. Tôi không cầu anh có thể hiểu, chỉ mong Ninh tiên sinh anh có thể suy xét một chút."
Ninh Khiêm Nhiên đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Những gì anh nói, tôi sẽ trao đổi lại cùng dệt mộng sư. Nếu bà ấy đồng ý, tôi sẽ đề xuất chuyện này tới ban quản lý thời không của mình. Chuyện thành hay không còn tùy thuộc vào suy xét của bọn họ. Còn có, chuyện Tiêu Chiến ở thời không kia có đồng ý hay không, không nằm trong phạm vi chức trách của bọn tôi."
Tiêu Chiến cũng đứng dậy, vươn tay ra bắt tay Ninh Khiêm Nhiên.
"Vô cùng cảm ơn anh. Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi sẽ tận lực cố gắng."
Ninh Khiêm Nhiên gật đầu với anh, bước nhanh ra khỏi quán trà. Tiêu Chiến nhìn anh ta rời đi, xoay người lên lầu.
Dệt mộng sư ở trong văn phòng, đeo kính nghiên cứu các loại tài liệu khác nhau. Tiêu Chiến gõ cửa tiến vào, dệt mộng sư liền tháo kính xuống và hỏi: "Anh cùng Ninh tiên sinh nói chuyện thế nào, có ổn không?"
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện dệt mộng sư, thanh âm không lớn nhưng đầy kiên định, nói: "Dệt mộng sư, tôi có thể cho bà tất cả những gì tôi có, chỉ xin bà, cho tôi một cơ hội xuyên thời không."
**
Tiêu Chiến mở máy tính tra cứu các tư liệu về thời không khác nhau.
Dệt mộng sư không yêu cầu anh thứ gì cả, bà đáp ứng rồi. Đối với những hành vi của Ruby và những tác động tiêu cực của nó đối với Tiêu Chiến, nhiều năm qua bà vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy, luôn đem hết toàn lực mà bù đắp cho anh. Hôm đó, bà một lần nữa đeo mắt kính lên, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến và nói: "Tiêu Chiến, tôi biết mình không nên hỏi nhiều, nhưng người đó nếu không phải là Vương Nhất Bác thì nhất định không được sao? Hoặc là, trên thế giới này còn có nhiều người tốt như cậu ta, thậm chí so với cậu ta có thể tốt hơn, anh cần gì phải mất công, mạo hiểu vượt thời không?"
Ninh Khiêm Nhiên bên kia cũng có tin tức truyền đến, rằng cơ quan nghiên cứu và phát triển thời không bên đó muốn cùng dệt một sư hợp tác, nguyện ý trao đổi tài nguyên, đồng ý để Tiêu Chiến trở thành nhân viên công tác thời không bên này. Anh sẽ cùng các nhân viên công tác khác nhau trải qua một loạt đào tạo và huấn luyện cho các nhiệm vụ khác nhau. Khóa đào tạo này sẽ cho phép Tiêu Chiến có quyền hạn du hành thời không. Cơ quan nghiên cứu phát triển bên đó sau khi thông qua Ninh Khiêm Nhiên biết được ý tưởng của Tiêu Chiến thậm chí đã thành lập một hạng mục đặc thù nghiên cứu xác suất thành công những phỏng đoán của Tiêu Chiến.
Về vấn đề du hành thời không, dệt mộng sư cùng Ninh Khiêm Nhiên lần nữa nhấn mạnh: tuyệt đối không đơn giản như Tiêu Chiến tưởng tượng. Bởi vì thời không có rất nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, nên những biện pháp cần đề phòng cũng nhiều vô số. Ninh Khiêm Nhiên hẹn gặp Tiêu Chiến và lúc 8 giờ tối tại nhà anh để thảo luận chi tiết. Tiêu Chiến cũng đẩy nhanh công việc ngày đó, ở nhà chờ Ninh Khiêm Nhiên đến.
Gần 8 giờ, chuông cửa vang lên. Tiêu Chiến buông máy tính, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Ninh Khiêm Nhiên thân hình cao lớn, Tiêu Chiến mở cửa cho anh ta tiến vào, lại phát hiện phía sau anh ta có một người.
Là Tiêu Chiến.
Một Tiêu Chiến ở thời không khác.
Tiêu Chiến kinh ngạc, trợn mắt nhìn Tiêu Chiến thời không khác đi theo Ninh Khiêm Nhiên vào cửa. Tiêu Chiến kia không gầy như anh, cũng không béo, nhưng theo tiêu chuẩn của nghệ sĩ, cơ thể không đủ gầy.
Tim đập rất nhanh, Tiêu Chiến cảm giác lòng bàn tay toàn mồ hôi, anh nhìn Ninh Khiêm Nhiên.
Ninh Khiêm Nhiên không nói gì, Tiêu Chiến kia mở miệng: "Anh muốn cùng tôi trao đổi thời không sao, Tiêu Chiến?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro