9.
Vương Nhất Bác chưa hôn ai bao giờ, ngoại trừ lúc nhỏ, khi bố mẹ còn yêu nhau, họ sẽ hôn lên trán cậu. Đến khi mười tám tuổi, cậu chưa từng hôn ai cả.
Thật mềm, trong miệng Tiêu Chiến thoang thoảng mùi rượu. Không biết có phải anh đã ăn kẹo giải rượu hay không mà có vị chanh tươi mát.
Hàm răng thiếu niên không nghiến chặt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc trước hành động của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác bị ép toàn thân áp vào Tiêu Chiến, cảm nhận được cảm giác tuyệt vời khi lưỡi của anh tiến vào trong miệng.
Cậu không nhúc nhích, cứng ngắc như xác ướp ngàn năm chôn trong đất. Lưỡi móc ra mút nhẹ, cả cơ thể cậu tê liệt.
Bàn tay nắm cổ áo ôm lấy gáy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến xoa xoa phần đuôi tóc mới mọc của thiếu niên. Anh không nhịn được ép Vương Nhất Bác lại gần mình hơn: "Sao em không có phản ứng gì hết vậy..."
Không đợi Vương Nhất Bác lên tiếng, anh tiến lại hôn cậu lần nữa. Nụ hôn từ từ giải phóng hormone trong phòng. Hai chân của Tiêu Chiến theo bản năng quấn quanh eo thiếu niên, anh liếm hàm răng trắng muốt của Vương Nhất Bác.
Đó là phản ứng chậm chạp đầu tiên, cung phản xạ cuối cùng cũng phản ứng, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp phát điên. Làm sao một thanh niên mười tám tuổi có thể để yên khi bị thao túng. Đảo khách thành chủ, Vương Nhất Bác vồ lấy môi Tiêu Chiến.
Mút và liếm. Mọi thứ đều xa lạ. Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác giữ sau đầu Tiêu Chiến, hơi thở phả vào mặt khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Bạn nhỏ không biết cách điều tiết hơi thở, xúc động hôn Tiêu Chiến không ngừng. Hơi thở của cậu quá lớn, hơi thở đầy khao khát. Vừa ngẩng đầu lên chưa đầy một giây đã vội hôn anh như hổ đói.
Vương Nhất Bác cắn đầu lưỡi Tiêu Chiến, dùng lưỡi chơi đùa với nó. Khi còn đi học, cậu nghe bạn cùng bàn kể về trải nghiệm hôn bạn gái, Vương Nhất Bác lúc đó đang làm bài tập hóa, nghĩ cũng chẳng có gì hay ho.
Làm sao cậu biết được mùi vị của nụ hôn lại như thế này. Còn tuyệt vời và thú vị hơn cả thí nghiệm hóa học. Lần này lửa không bùng lên trong chai, mà bùng lên trên môi cậu và Tiêu Chiến, đó là niềm vui mà cậu cảm nhận được khi nhẹ nhàng vuốt ve đường môi anh.
Vương Nhất Bác giống như một chú cún con chủ nhân không bắt được, Tiêu Chiến kéo mạnh cổ áo sau lưng nhưng cậu cũng không thả ra. Vương Nhất Bác hôn anh có chút không thoải mái, môi cũng bị cắn chảy máu.
Tiêu Chiến chật vật quay đầu lại, tất cả những nụ hôn đều rơi xuống cổ và tai anh. Không biết các nhà văn trên thế giới đã từng mô tả cách hôn ai đó chưa. Nhưng Vương Nhất Bác đã học được kỹ năng dành cho người lớn mà không cần thầy dạy.
Cậu ngậm dái tai của Tiêu Chiến và thổi khí vào như đang chơi thổi bong bóng. Vương Nhất Bác vụng về nhớ lại "kiến thức" mình thấy trong video, đưa lưỡi vào lỗ tai của Tiêu Chiến chơi đùa.
"Hmm..." Sự nhạy cảm đã lâu không được chạm vào khiến Tiêu Chiến không khỏi rên rỉ. Động tác đẩy Vương Nhất Bác dưới sự trêu chọc của cậu cũng dần mất hết sức lực.
Vòng eo cương cứng, "Vương Nhất Bác, em đừng, đừng... liếm nữa ưmm." Giọng nói khàn khàn và dâm đãng, ngón tay đẩy thiếu niên ra dường như vừa chống cự vừa mời gọi.
Cậu còn muốn ức hiếp Tiêu Chiến, môi mút cổ anh trồng một quả dâu tây xinh đẹp.
"Không được." Anh nắm cổ áo kéo lại, đầu óc anh cuối cùng cũng tỉnh táo hơn khi bị túm tóc.
Ánh trăng chiếu lên người Tiêu Chiến, dưới ánh sáng mờ nhạt đầu giường, cậu có thể nhìn thấy rõ vết nước bọt để lại trên cổ người đàn ông.
"Em còn chưa thành niên, còn chưa tới mười tám." Giọng Tiêu Chiến hơi hơi say, nhẹ nhàng không có chút nào nghe như đang phàn nàn.
Anh nằm trên giường nhắm mắt lại, nhưng cũng không đẩy nửa người Vương Nhất Bác đang đè lên mình. Ngực Tiêu Chiến phập phồng, cố gắng bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác nhíu chặt mày.
"Em đã trưởng thành rồi." Trước mặt là chứng minh thư, ảnh chụp trên đó vẫn đẹp trai, so với con sói nhỏ hung dữ trước mặt bây giờ có chút mềm mại, đáng yêu. "Em vừa nói với anh rồi, hôm nay là ngày 5 tháng 8, em đã là người lớn rồi."
Ánh mắt họ giao nhau, ngày trên điện thoại quả thực là ngày 5 tháng 8. Tiêu Chiến che mắt lại, cau mày. Buổi tiệc tối nay của công ty thật sự khiến anh say.
Nhưng anh làm gì có cơ hội suy nghĩ, cổ tay đã bị Vương Nhất Bác khóa chặt. Thứ đập vào mắt anh bây giờ, là ánh mắt của thiếu niên, với tình yêu mà ngày thường Tiêu Chiến chưa từng thấy.
Vương Nhất Bác lại chậm rãi cúi đầu, không chỉ thiếu kinh nghiệm mà còn bất cẩn. Cậu nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi Tiêu Chiến, lè lưỡi liếm vết thương vừa bị cắn.
Dường như ngay cả cái đuôi cún con cũng đang vẫy vẫy, cậu chạm vào má Tiêu Chiến rồi buông xuống một nụ hôn, ngay cả đầu lưỡi cũng tràn đầy tình yêu. Vương Nhất Bác hôn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi phần thân dưới cứng rắn cũng đâm vào đùi Tiêu Chiến.
Nó không dám di chuyển quanh eo Tiêu Chiến, nhưng dưới lớp vải mỏng vào mùa hè, lại khiến người ta cảm nhận được một hình dáng đáng sợ. Vương Nhất Bác xúc động đến mức không nhịn được dang chân ra, ấn vào eo Tiêu Chiến. Cậu chưa bao giờ ngủ chung giường với người khác, thậm chí còn không biết đặt đầu ngón tay vào đâu trên người Tiêu Chiến.
Chiếc áo thun ngắn tay trong cạp quần được thiếu niên nhẹ nhàng kéo ra. Bàn tay to lớn của cậu đặt lên eo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng xoa xoa. Cậu cảm thấy lòng bàn tay nóng bức của mình như xuyên qua lớp vải, Vương Nhất Bác không thể chịu được khi được hôn đáp lại. Cậu chạm vào cả tấm lưng của Tiêu Chiến bằng bàn tay to lớn của mình.
Động tác của cậu nặng nề như vậy, ngay cả hàm răng hung dữ cũng cắn vào phần thịt mềm mại trong miệng Tiêu Chiến. Sợi chỉ bạc trong suốt chảy xuống khóe môi, Vương Nhất Bác háo hức muốn liếm trên má Tiêu Chiến.
"Anh sắp đi ngủ rồi." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác trước khi cậu kịp trả lời, "Giúp anh thoa sữa dưỡng thể."
"Da anh rất khô nên tối nào cũng phải thoa sữa dưỡng thể."
Vương Nhất Bác chạy vào phòng tắm, lúc quay lại, Tiêu Chiến đã cởi áo nằm trên giường, cậu không dám cử động, đây giống như một giấc mơ, giấc mơ hơn một tháng trước...
"Không muốn lại đây à?" Người nằm trên giường quay đầu lại, nửa khuôn mặt Tiêu Chiến vùi trong chăn.
Anh nhìn thiếu niên trước cửa chậm rãi bước tới, cửa đóng lại, đầu gối của Vương Nhất Bác ấn xuống giường. Cậu ngẩn ngơ đến nỗi không mở được nắp lọ sữa dưỡng thể ra. Chất kem lấp đầy lòng bàn tay, những tia sáng lấp lánh bên trong làm bỏng mắt Vương Nhất Bác.
"Em phải thoa đều." Giọng Tiêu Chiến vẫn rất khẽ.
Hơi thở của học sinh trung học run rẩy, Vương Nhất Bác không khỏi dùng sức khi bôi sữa dưỡng thể lên người Tiêu Chiến. Cậu đã nhìn thấy điều này trong giấc mơ, nó đẹp đến mức cậu muốn vấy bẩn tất cả.
Từng tấc da thịt ở eo và lưng đều mời gọi Vương Nhất Bác chạm vào. Cậu nằm xuống người Tiêu Chiến.
"Hưm..." Giọng nói đã thay đổi, dường như tiếp thêm can đảm cho Vương Nhất Bác đẩy phần thân dưới nóng hổi lên cao hơn. Nó xuyên qua lớp vải đâm vào mông Tiêu Chiến, giống như bệ đỡ pháo được thiết kế riêng cho thiếu niên.
Bàn tay to bắt đầu vuốt ve eo anh, cảm giác ngứa ran chạy dọc theo dây thần kinh Tiêu Chiến. Anh không thể kìm nén tiếng rên rỉ, Vương Nhất Bác không biết sao âm giọng đứt quãng này lại nghe hay đến thế.
Cậu đã mắc một "sai lầm" lớn, nửa thân trên của Tiêu Chiến nhấc khỏi giường, bàn tay to lớn trực tiếp bao lấy cái bụng gầy của người đàn ông, muốn nương theo sự mềm mại mượt mà này men lên đầu ngực.
Nhưng cậu không ngờ Tiêu Chiến lại quay lại đối mặt với mình. Đôi chân vừa nãy chống đỡ trên người anh, lần này không còn là mông nữa, cậu có thể cảm nhận được Tiêu Chiến đang "chào hỏi" mình.
Sữa dưỡng thể rất lạnh, nhưng tại sao khi chạm vào ngực lại ngứa ngáy như vậy. Anh muốn Vương Nhất Bác nhéo thật mạnh vào cơn tê dại của mình, nhưng đôi bàn tay to lớn này hoàn toàn không hiểu được vẻ đẹp của người trưởng thành.
Trông nó thật nghiêm túc, vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại hơi căng lên do tập thể dục của Tiêu Chiến. Đầu ngón tay non nớt không dám chạm vào nơi đo đỏ đó, chỉ có tay mới có thể thay thế được cơn ngứa ngáy trên ngực Tiêu Chiến do môi Vương Nhất Bác gây ra.
Vương Nhất Bác có lẽ cảm thấy chỉ có phần thân trên của Tiêu Chiến là khô nhất. Cậu xoa xoa cho đến khi toàn bộ sữa dưỡng thể bị ngực Tiêu Chiến hấp thu hoàn toàn, da thịt trên tay từ căng cứng chuyển sang mềm mại.
Ai cũng có thể mắc sai lầm, đầu ngón tay ấn vào hai hạt đậu đỏ. Đó là bản năng yêu thích bộ ngực của con người, cậu nghịch chúng muốn khám phá bí ẩn.
Lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhịp tim Tiêu Chiến, hơi thở của người đàn ông càng trở nên gấp gáp. Hai chân Tiêu Chiến kẹp chặt eo cậu đến đau nhức, Vương Nhất Bác có cảm giác như quần mình sẽ bị đốt cháy.
Động tác tay càng lúc càng nhanh, cuối cùng cậu không nhịn được mà kéo thắt lưng của Tiêu Chiến, "Phần thân dưới cũng cần phải thoa, thân dưới còn chưa thoa xong." Giọng vô cùng gấp gáp nhưng Tiêu Chiến lại nhấc hông lên, ngoan ngoãn để cho chiếc quần thường ngày bị xé toạc.
Nó bị ném xuống đất, chỉ còn lại chiếc quần lót bao trọn dục vọng. Trắng như vậy, Vương Nhất Bác nuốt nước bọt khi nhìn vào nó. Tiêu Chiến làm sao có thể mặc quần áo trắng sạch sẽ như vậy? Sữa dưỡng thể đã bôi lên chân người đàn ông.
Tiêu Chiến nói lạnh, nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác không cho cậu cử động. Nhưng rõ ràng lòng bàn tay cậu vừa mới phủ lên hai quả đào trong quần lót của anh, Vương Nhất Bác thật xấu mà.
Cậu lắc nhẹ cổ tay, thấy Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cắn môi. Sữa dưỡng thể rõ ràng còn chưa bôi lên, mới bôi lên chân Tiêu Chiến.
Không ai biết quần lót màu trắng đã bị cởi ra như thế nào, là Vương Nhất Bác đang cầm Tiêu Chiến hay Tiêu Chiến đang cầm Vương Nhất Bác. Bàn tay hai người đan vào nhau, bao phủ lấy dục vọng của Tiêu Chiến, di chuyển lên xuống, sữa dưỡng thể sáng bóng trong lòng bàn tay trở thành chất bôi trơn.
Vương Nhất Bác biết tại sao Tiêu Chiến nói lạnh, bởi vì dục vọng của anh quá nóng. Nóng đến mức có cảm giác như má và dái tai bị đốt cháy. Cậu chưa bao giờ nô đùa với gậy gộc của người khác, nhưng cậu cảm thấy của Tiêu Chiến trông thế nào cũng vô cùng đáng yêu.
Nó có vẻ rất thơm, khi chạm vào cậu sẽ bí mật nuốt nước bọt. Hai chân của Tiêu Chiến vẫn ở trên người cậu, bị chạm vào sẽ lắc lư hông.
Mông cọ xát, cọ vào cổ tay Vương Nhất Bác càng lúc càng nhanh. Cậu cầm dương vật của Tiêu Chiến bằng đôi tay to lớn của mình an ủi anh, cuối cùng đưa Tiêu Chiến lên đỉnh trong khi anh liên tục cọ qua quần cậu.
Phần thân trên của anh càng đỏ hơn, rốn dính đầy tinh dịch. Vương Nhất Bác dùng nó làm sữa dưỡng thể bôi lên chỗ nhạy cảm trên ngực Tiêu Chiến.
"Bẩn lắm, em đừng có nghịch." Lòng bàn chân anh đá vào đùi thiếu niên, rõ ràng đã giẫm lên dục vọng của Vương Nhất Bác. Anh không biết bạn nhỏ đã mơ giấc mơ giống hệt như vậy, bị người ta tóm lấy mắt cá chân hôn lên.
Càng hôn càng cuồng nhiệt, lan dần lên tận bắp chân. Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm trên giường, ôm chiếc gối ở nửa thân trên, nâng hông lên.
"Ở đây vẫn chưa có sữa dưỡng thể." Anh lắc mông với em trai nhỏ hơn mình sáu tuổi, dang hai chân ra, có thể nhìn thấy cái lỗ mềm mại mấp máy.
Sữa dưỡng thể sáng bóng lại một lần nữa trở thành cái cớ để anh bộc lộ ham muốn, Tiêu Chiến quên mất mình có say hay không khi bàn tay to lớn xoa bóp làn da mềm mại.
Anh thật giỏi lắc eo, có lẽ chính dục vọng đã khiến Tiêu Chiến cử động. Bàn tay to nhào bột càng lúc càng mạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng biến thành những cú tát. Không biết bạn nhỏ mười tám tuổi học được kỹ thuật tát này ở đâu.
Cậu vỗ mông Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác, không chịu dừng lại cho đến khi nghe thấy tiếng 'papapa'. Nhưng Tiêu Chiến cảm thấy rất sướng, muốn Vương Nhất Bác đánh mình thêm mấy phát nữa. Anh không nói ra yêu cầu vô lý như vậy bởi vì hơi thở của thiếu niên đã chạm đến mông anh rồi.
Tiêu Chiến mở to mắt. Anh không ngờ Vương Nhất Bác sẽ liếm mình. Đầu lưỡi của cậu chạm vào mông phải của anh, Vương Nhất Bác đặt vài nụ hôn lên đó.
"Thật thơm." Cậu ngửi nó. Tràn ngập mùi thơm của sữa dưỡng thể, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó khang khác. Vương Nhất Bác không biết có phải mỗi sáng Tiêu Chiến đều xịt nước hoa lên mông mình không, tại sao lại thơm ngào ngạt như vậy.
"Thật sáng bóng, thật sáng bóng Tiêu Chiến." Cậu xoa xoa mông Tiêu Chiến, "Rất đẹp, anh rất đẹp."
Cậu thích xinh đẹp, đã từng nói với Tiêu Chiến rồi. Hơi thở phả vào khe mông, dục vọng vừa được phóng thích lại ngẩng đầu dậy.
Anh cảm nhận được đôi môi của Vương Nhất Bác lại như có như không chạm xuống, dục vọng lấn át lý trí trong đầu anh. Đó là tiếng rên rỉ và cầu xin khoái cảm, toàn bộ mông anh chạm vào khuôn mặt xuất chúng của thiếu niên.
"Liếm... aa... Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, ừm... liếm, liếm." Anh chưa kịp nói xong, lưỡi của thiếu niên đã chạm vào lỗ huyệt.
Vương Nhất Bác quả thật tài giỏi, Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ được liếm mông lại có cảm giác sướng đến thế. Học sinh top 10 của lớp hoàn toàn không cần ai hướng dẫn, dùng lưỡi liếm từng nếp gấp của Tiêu Chiến.
Cậu dường như phát điên muốn liếm ra mật ngọt, lắc lắc đầu để vào sâu hơn. Bàn tay vòng qua eo, cậu biết phải làm gì để Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái.
Bàn tay to lớn của cậu vẫn đang nhào nặn, Vương Nhất Bác rất thích Tiêu Chiến lắc mông, thích người đó cọ mông vào mặt mình. Anh kêu lên một tiếng, cậu nghĩ mình phải liếm sâu hơn để anh không cảm nhận được hơi thở của mình.
Tiêu Chiến nằm sấp hai chân đều yếu ớt, nhưng vừa xoay người lại lại bị Vương Nhất Bác dùng lưỡi liếm vào, không ngừng cọ xát đáy chậu.
Anh dường như đã quên mất mình có thể chất dễ đổ mồ hôi, đẩy đầu cậu vào sát hơn. Ham muốn cuối cùng cũng được giải phóng. Khi thiếu niên ngẩng đầu lên, tóc trên thái dương và trán đều ướt đẫm.
Không biết đó là chất lỏng gì, cậu trèo lên hôn Tiêu Chiến. Lớp áo cuối cùng được cởi ra. Vương Nhất Bác chưa từng làm ai bao giờ, nhưng ham muốn bản năng khiến cậu phải đâm thẳng vào bên trong.
"Không, không!" Tiêu Chiến cảm thấy đau đớn, sợ hãi bò dậy. "Không được, em không thể trực tiếp đi vào." Anh hét lên với thiếu niên.
Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt Tiêu Chiến, cân nhắc xem có nên nghe lời anh hay không. Cậu còn chưa kịp nghĩ thì bàn tay lạnh lẽo nắm trong tay lại phát ra âm thanh sột soạt.
Trên chiếc bao cao su đó ghi "Cực sướng", Vương Nhất Bác không biết có sướng như lúc "cọ tay" hôm nay không. Cậu không cưỡng ép mở mông Tiêu Chiến ra nữa, khi bị chạm vào, cậu không nhịn được mà dùng tay Tiêu Chiến vài lần.
Một lần rồi lại thêm một lần, không thể cầm nó bằng một tay. Tay của Tiêu Chiến bị đụ đến đau nhức và nóng bừng, nhưng con thú khổng lồ trong tay anh lại không có dấu hiệu giải phóng.
"Em tự làm nha? Tay anh đau quá." Anh giả vờ đáng thương với Vương Nhất Bác, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc gối phía sau.
Tiêu Chiến cảm thấy rất mệt, cảm thấy rượu uống vào còn chưa tan hết. Những gì anh làm bây giờ thật hư ảo, giờ nhắm mắt lại anh chỉ muốn ngủ.
Nhưng cậu học sinh trung học mà anh "nhặt" được lại là một con chó con hung dữ, một con chó con xấu tính. Vương Nhất Bác vừa được ăn thịt, không cần người khác chỉ dạy, cậu đã ghi nhớ hết thảy.
Cậu đã liếm cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy tay đau và không muốn giúp mình. Vương Nhất Bác quỳ gối, nhìn thấy Tiêu Chiến mở mắt, trực tiếp dí "cây kem" vào môi người đàn ông.
Cậu duỗi thẳng eo, ôm đầu anh, đầu khấc đã chạm vào đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến.
"Liếm đi." Cậu dỗ dành Tiêu Chiến mở miệng, "Ăn kem que đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro