8.
"Chúc ngủ ngon." Đây dường như là lần thứ hai họ chúc nhau ngủ ngon.
Phòng khách trở nên yên tĩnh hơn sau khi Tiêu Chiến rời đi. Vương Nhất Bác nghe bộ câu hỏi tiếng Anh trước khi đi ngủ. Dây tai nghe màu trắng hơi mòn, những vết xước đen trên đó khó nhìn rõ trong bóng tối.
Nghe tiếng Anh hôm nay không thôi miên được cậu, tâm trí đã hình thành ý tưởng tiếng Anh cho riêng mình. Tiêu Chiến ngồi trên sofa nói chuyện với cậu một lúc rồi mới đi ngủ, Vương Nhất Bác nằm xuống, cảm thấy hơi ấm mà người đó để lại vẫn chưa tiêu tan.
Ham muốn giống như một cái hố đen không đáy khủng khiếp. Một khi đã khơi dậy sẽ rất tốn sức để trấn áp nó. Vương Nhất Bác nhớ tới lần cuối mình quay tay là vào Tết Nguyên Đán, cậu nằm một mình trên giường ở nhà, có lẽ chỉ để giải trí cho đỡ buồn chán.
Đêm tối giống như tấm màn che cho thiếu niên, khi đưa ngón tay lên chóp mũi vẫn còn thoang thoảng mùi thơm. Vương Nhất Bác biết đó là mùi hương trên người Tiêu Chiến, lâu như vậy vẫn chưa tan đi.
Giọng đọc tiếng Anh đã thay thành tiếng ve kêu hè râm ran, cậu tự trấn an mình đây là thời điểm thích hợp để nghỉ ngơi. Ai mà chẳng có khoảng thời gian nuông chiều bản thân. Vương Nhất Bác chạm vào điện thoại đặt dưới gối.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, màn hình làm lóa mắt cậu. Mới nghe tiếng Anh được hai phần ba, âm thanh bị đè nén, tìm kiếm trong lịch sử duyệt web, Vương Nhất Bác cảm thấy may mắn vì chưa quá nửa năm.
Tiếng Anh dày đặc của học sinh trung học biến thành các liên kết Internet trên thanh tìm kiếm, những hình ảnh chuyển động bắt đầu lắc lư hơn những bài vật lý mới giải được một nửa. Vương Nhất Bác không quên hơi ngẩng đầu nhìn về phía lối đi, có thể mơ hồ nhìn thấy cánh cửa đóng kín của Tiêu Chiến, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không mở ra.
Những ngón tay có mùi thơm, Vương Nhất Bác ngửi đi ngửi lại. Giấc mơ mấy ngày nay lại hiện lên trong đầu, cùng với dáng vẻ yêu kiều của Tiêu Chiến đang nằm trên giường.
Âm lượng hạ xuống chỉ còn một vạch, khi nhấp vào video, tay Vương Nhất Bác bắt đầu vuốt xuống, che đi ham muốn đang ngẩng đầu lên của mình, là bàn tay đã cầm quần lót của Tiêu Chiến.
Đoạn video dài hơn nửa tiếng dường như đặc biệt dài, bàn tay di chuyển lên xuống xoa dịu cơn nóng trong cơ thể. Vương Nhất Bác đã xem màn dạo đầu dài của đôi nam nữ trong video, nhưng xem thế nào cũng cảm thấy hơi nhàm chán.
Cậu xoay người không tìm được tư thế thoải mái, cố gắng di chuyển tay tìm điểm nhạy cảm của mình. Tiếng rên xen lẫn yếu tố diễn xuất trong tai nghe không dễ chịu chút nào, Vương Nhất Bác dường như nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của Tiêu Chiến trong phòng ngày hôm đó.
Chuyển động tay nhanh hơn một chút, thanh tiến trình trên video được kéo đến cao trào. Tiếng lạch bạch, tiếng va chạm kích thích màng nhĩ mỏng manh của con người, tiếng nước ồm ộp dường như không ngừng. "Tài liệu" mà cậu bấm vào tình cờ là "hàng" Âu Mỹ, Vương Nhất Bác không thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai nhân vật chính chưa đầy mười câu trong nửa giờ.
Cậu không hiểu được trọng điểm, lo lắng đến mức giơ chân lên nhìn xuống phía dưới. Vương Nhất Bác cảm thấy khoái cảm còn chưa bằng một phần mười so với cảm giác trong phòng tắm ngày hôm đó. Cậu nhìn chằm chằm vào thân hình xinh đẹp của người phụ nữ trên màn hình.
Không, điều này không đúng. Đáng lẽ không nên thế này, chúng thậm chí còn có cấu trúc khác nhau. Cậu không muốn nhìn vào bộ ngực tròn trịa và thanh tú của người phụ nữ. Vương Nhất Bác biết mình muốn nhìn thấy cặp mông đung đưa của Tiêu Chiến.
Cậu nhấp vào danh mục của trang web và đặc biệt chọn một video không quay khuôn mặt. Khi cái tát giáng xuống, cậu con trai bị đè bên dưới phát ra một tiếng thở hổn hển. Cậu ta kìm nén tiếng rên rỉ như sắp bị đụ chết.
Vương Nhất Bác nhìn vào mông cậu ta, muốn nhìn cho đến khi cặp đào biến thành màu đỏ. Nhưng hình dáng của cậu con trai trong video không đẹp bằng Tiêu Chiến. Nhìn thấy người đàn ông lắc mông sau khi bị tát, chăn bông bên dưới đã ướt đẫm.
Thiếu niên ánh mắt giống như sói, động tác trên tay như giã bánh gạo nếp. Cậu đang nằm trên sofa nhưng nghĩ đến chiếc giường, trên người vẫn đang đắp chiếc chăn mà Tiêu Chiến đã từng dùng.
Lần đầu tiên đưa nó cho cậu, người đàn ông nghĩ cậu sẽ không thích nó. Vương Nhất Bác đã nhìn thấy Tiêu Chiến cao trào bằng máy rung, đã thấy hông của Tiêu Chiến lắc lư không kiểm soát, và thân dưới cậu bắt đầu chuyển động.
Cậu học sinh trung học tập trung nhất khi học bài, thậm chí cậu còn không nhìn thấy khe hở trên cửa. Hiển nhiên, tiếng mở cửa không phải bị cố tình che đi, nhưng Vương Nhất Bác không biết mình đã bật âm thanh trong video từ lúc nào.
"Tiêu... Tiêu Chiến..." Cậu không khỏi rên rỉ, giọng khàn khàn không thích hợp với trẻ con. Hông đẩy lên dường như đã chạm phải thứ gì đó. Lực eo của Vương Nhất Bác luôn rất tốt. Cậu biết mình có thể hoàn toàn đẩy Tiêu Chiến lên.
Đó là làn da mềm mại đàn hồi, không giống như không khí hư ảo. Cậu gọi tên Tiêu Chiến, nghĩ đến người này và lên đỉnh trên tấm chăn mà anh đã đắp.
Đầu ngón tay lạnh cóng, ngay cả gió từ điều hòa cũng không thể xua tan hơi nóng từ cửa. Ánh mắt Tiêu Chiến dán chặt vào sofa, Vương Nhất Bác duỗi chân đắp chăn lên người, anh không thấy rõ bóng dáng của thiếu niên.
Cảm giác tim đập thình thịch thật đáng sợ, mọi ý định đi vệ sinh trước khi ngủ đều bị đè nén. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy ai đó thủ dâm bằng tên mình, anh không giấu được ngạc nhiên, đóng cửa lại.
Người ngồi trên sofa còn chưa thành niên, kém anh gần sáu tuổi.
Chiến trường sắp trở nên hỗn loạn. Vừa nhắm mắt lại, Vương Nhất Bác đột nhiên rút tai nghe ra. Mọi âm thanh trong đầu đều biến mất, cậu nghiến răng phun trào dục vọng.
Chăn ướt, cảm giác mềm mại khiến Vương Nhất Bác lại xoa thêm mấy lần. Cậu tắt điện thoại vốn định phát tiếng Anh. Vương Nhất Bác nghĩ giọng Tiêu Chiến chắc hẳn hay hơn nhiều.
---
Tiêu Chiến về nhà muộn mấy ngày liền, kỳ nghỉ mười ngày trôi qua rất nhanh, Vương Nhất Bác cũng phải đến trường. Thời gian hai người gặp nhau dường như càng ít đi.
Cho đến ngày hôm đó, cậu nhìn thấy một chiếc SUV không rõ danh tính ở tầng dưới nhà, Tiêu Chiến vừa bước ra khỏi ghế phụ. Buổi tối cậu không hỏi Tiêu Chiến người đó là ai, đương nhiên Tiêu Chiến cũng sẽ không nói với Vương Nhất Bác việc riêng của mình.
Thiếu niên không nghĩ nhiều, dù đó là chuyện yêu đương hay thực sự làm gì khác với chủ nhà. Dù sao giữa cậu và Tiêu Chiến cũng cách nhau sáu tuổi, Vương Nhất Bác biết mình không quản được anh.
"Anh về rồi." Hôm đó Tiêu Chiến về vẫn còn nghe điện thoại, hôm nay anh cũng không hỏi cậu đã làm bài tập xong chưa.
Ném chìa khóa lên tủ giày ở lối vào. Vương Nhất Bác cúi đầu điền vào chỗ trống bằng tiếng Anh.
"Ngày mai anh sẽ về rất muộn. Nếu em không có việc gì thì ngủ trước đi." Tiêu Chiến cúp điện thoại rồi quay sang Vương Nhất Bác.
Câu thứ 7, bốn chữ ABCD, khiến Vương Nhất Bác không biết bắt đầu từ đâu. "Muộn cỡ nào? Sau khi tôi ngủ? Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi." Vương Nhất Bác không vui, giọng điệu cũng không tốt lắm.
"Vậy thì đừng chờ cửa, dù sao cũng có thể anh sẽ không về." Tiêu Chiến thản nhiên nói.
Sự tập trung đã bị cướp đi, Vương Nhất Bác không quan tâm đáp án câu 7 là cái gì. "Anh đi hẹn hò à?" Giọng hướng về phía Tiêu Chiến, "Với tên cảnh sát kia?"
Cậu không ngờ Tiêu Chiến lại cười, khi quay người lại vẫn còn nhìn thấy răng thỏ. "Em thấy lúc nào thế?" Anh ngồi trên sofa, "Một người bạn giới thiệu cho anh đấy, đẹp trai không?"
Vương Nhất Bác không biết anh ta có đẹp trai hay không, chỉ là nhìn anh ta có vẻ không bằng mình, nhưng cậu không có cách nào nói với Tiêu Chiến: "Anh thích tên cảnh sát đó à?"
Vẻ mặt Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh như thường, đôi chân đi tất đen giẫm lên nền nhà màu xám. Vương Nhất Bác quay đi, nhìn chằm chằm vào cái miệng đang chuẩn bị mở ra của Tiêu Chiến.
"Ai mà không thích cảnh sát? Em có biết sự cám dỗ của đồng phục không? Con người sinh ra đã thích đồng phục, nếu không sao lại cosplay nhiều như vậy." Tiêu Chiến nói, nhưng đôi mắt biết cười của anh lại khiến Vương Nhất Bác không vui.
"Không hấp dẫn bằng đồng phục học sinh..."
"Em đang lẩm bẩm cái gì thế?" Nhìn thấy miệng thiếu niên đóng mở, Tiêu Chiến đẩy vai Vương Nhất Bác: "Em đang mắng anh đấy à, có biết mắng sau lưng người khác sẽ biến thành chó con không."
"Tôi nói anh bụng đói vơ quàng." Chó con lớn tiếng nói, xoay người đi lấy bút tiếp tục làm bài tập.
Một phần tóc của cậu dựng lên do ngủ, chứng OCD khiến tay Tiêu Chiến ngứa ngáy. Nhưng nhớ tới cảnh tượng đêm đó, anh không đưa tay ra ấn tóc xuống.
"Đây gọi là nhu cầu sinh lý của người lớn, oắt con không biết thì đừng nói."
"Anh có thể đừng suốt ngày nói về tuổi tác được không? Lúc nào cũng người lớn với trẻ vị thành niên, người lớn có nhu cầu sinh lý, còn trẻ vị thành niên thì không à?" Ngẫu nhiên chọn C, Vương Nhất Bác lại nói: "Anh chỉ lớn hơn tôi có sáu tuổi thôi."
"Đương nhiên chỉ có người lớn mới có nhu cầu sinh lý." Tiêu Chiến biết nguyên nhân khiến Vương Nhất Bác không vui. Nhưng e rằng ngay cả người trong cuộc cũng không thể nhìn thấu được suy nghĩ của thiếu niên, nên những lời nghe có vẻ ghen tị lúc này cũng không phù hợp. "Em thấy cửa hàng sextoy dành cho người lớn, nhưng đã bao giờ thấy cửa hàng sextoy dành cho trẻ vị thành niên chưa?"
Cậu không thể nói rõ ràng với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác còn chưa điền xong chỗ trống. Lần này cậu vào phòng tắm tắm rất nhanh, cố tình không mặc đồ ngủ, thậm chí còn không lau khô người đã thay đồ lót.
Khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu, "Em ngoan nhỉ, không chịu thay đồ ngủ mà mặc đồng phục. Trong tủ cũng không thiếu quần áo nha Vương Nhất Bác!"
Thiếu niên cau mày, áo đồng phục ngoại cỡ phủ qua eo, phía dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, đôi chân quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng trắng nõn, nhưng trông rất mạnh mẽ.
"Không phải anh nói không được khỏa thân ở nhà à, tôi quên mang theo đồ ngủ." Cậu vênh váo bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến trước mặt Tiêu Chiến.
Tầm nhìn khi ngồi trên sofa ở độ cao hoàn hảo, không trên cũng không dưới vị trí của Vương Nhất Bác. Nhiệt độ cơ thể hòa lẫn với hơi nóng sau khi tắm, giống như hơi nóng đang phả thẳng vào mặt Tiêu Chiến.
Anh không phản bác lời Vương Nhất Bác, anh là một người trưởng thành và có dục vọng sinh lý khó kiểm soát. Yết hầu khẽ lăn theo bản năng khi lo lắng, anh hơi hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.
"Đi mặc quần áo vào đi. Đừng để bị cảm lạnh sốt, sẽ không có ai quan tâm đến em đâu." Tiêu Chiến quay mặt đi.
Sự cám dỗ của đồng phục học sinh là không gì có thể sánh, Vương Nhất Bác đứng đó một lúc trước khi rời đi. Cậu chộp lấy bộ đồ ngủ của mình và trực tiếp thay trước mặt Tiêu Chiến, không quan tâm có bị nhìn hay không.
Cậu học sinh trung học ngốc nghếch, vụng về 17 tuổi nghĩ rằng mình đã thắng trò chơi. Nhưng khi trở về căn nhà trống rỗng vào ngày hôm sau, cậu nhận ra rằng sự cám dỗ của đồng phục học sinh không bằng đồng phục cảnh sát.
Điện thoại không có tin tức gì của Tiêu Chiến, cậu ăn một miếng lớn mì gói. Ngọn lửa không tên khiến Vương Nhất Bác vô tình cắn phải lưỡi, cậu đã phạm sai lầm với Tiêu Chiến và muốn tìm cơ hội sửa lại.
Học thêm một tuần nữa, lần này điểm kiểm tra của cậu vẫn nằm trong top 10 của lớp. Nhà trường chu đáo cho họ nghỉ một ngày nhưng Vương Nhất Bác vẫn lấy bài ra học.
Thật khó để chuyển hướng chú ý, thời gian càng trôi, cậu càng trở nên khó chịu. Bài làm hôm nay không được như tối qua, Vương Nhất Bác chưa bao giờ làm sai bảy câu trong số hai mươi câu.
Cậu cắn môi, bực bội. Đồng hồ trên điện thoại chỉ mười hai giờ đêm. Điều cậu chờ đợi vẫn không đến, bài tập bị ném sang một bên.
"Alo, Tiêu Chiến." Cuộc gọi được trả lời ngay lập tức, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động ở đầu bên kia. Cậu dường như mất lý trí chột lấy chìa khóa xe máy chạy ra ngoài.
Không có đồng phục cảnh sát như tưởng tượng, Tiêu Chiến ngồi trên sofa trong khách sạn cùng với hai đồng nghiệp say rượu khác. Đồng phục học sinh chạy về phía anh. "Em tới rồi." Anh nói với Vương Nhất Bác, sau đó cúi đầu cười nhạt: "Sao lại là em? Anh gọi em à?"
"Anh còn muốn ai nữa!" Học sinh trung học rất khỏe, nâng anh lên dễ dàng. Vương Nhất Bác không quan tâm Tiêu Chiến muốn quay đầu nói chuyện với đồng nghiệp, tóm lại là không có cảnh sát.
Cậu giúp Tiêu Chiến vào thang máy, khi bước vào tầng hầm không khí tràn đầy nóng bức. "Hôm nay có tiệc à? Tôi tưởng anh đi hẹn hò." Thiếu niên nói thẳng.
Choáng váng, Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác. Anh vẫn còn lưỡng lự khi thấy chiếc mũ bảo hiểm che kín đầu, tay anh bị ấn mạnh: "Đừng cử động, đội vào."
"Em thật hung dữ, Vương Nhất Bác..." Tại sao lại tàn nhẫn với người say như thế. Anh thấy Vương Nhất Bác áy náy ngậm miệng lại.
Dường như Tiêu Chiến muốn nhéo Vương Nhất Bác theo bản năng. Anh đỡ chiếc xe máy cố đứng thẳng. "Trẻ vị thành niên không được phép đi xe máy. Sẽ bị cảnh sát giao thông bắt đó. Em không có giấy phép... Có biết mình đang lái xe không có giấy phép không?"
Đêm hôm khuya khoắt trên đường không có cảnh sát giao thông, Vương Nhất Bác không nói lời nào ôm Tiêu Chiến vào lòng. Anh bị túm lấy eo và nhấc lên xe máy, chưa kịp nói gì thì ngực của thiếu niên đã chặn lưng anh.
"Đã hơn mười hai giờ rồi. Hôm nay là ngày 5 tháng 8, tôi đã trưởng thành, Tiêu Chiến." Xe máy tắt ga, cậu có bằng lái xe hay không không quan trọng, mà quan trọng là Vương Nhất Bác đã đủ tuổi lái xe, chứng chỉ này chỉ cần Tiêu Chiến đóng dấu.
Tiêu Chiến chưa bao giờ tận hưởng cảm giác phấn khích trên xe máy, cảm giác hưng phấn sau khi uống rượu khiến anh đưa tay ra cản gió. Người ngồi phía sau không kìm nén bản tính trẻ con của mình, Vương Nhất Bác thỉnh thoảng vòng tay qua eo Tiêu Chiến, kéo anh vào lòng, lo lắng người đàn ông này sẽ vô tình ngã xuống.
Chiếc xe máy lăn bánh trên đường phố Diêm Thành, Tiêu Chiến chưa kịp cởi mũ bảo hiểm đã bị bắt lại. Lần này, thay vì dùng đôi tay to lớn ôm lấy eo anh, Vương Nhất Bác lại bế anh lên nói: "Em sợ anh chạy lung tung."
Lời giải thích thật buồn cười, Tiêu Chiến thực sự đã đánh giá thấp thể lực của học sinh trung học. Cậu bế anh từ tầng hầm về nhà mà không hề thở dốc.
Cuối cùng anh cũng nằm lên chiếc giường lớn thoải mái ở nhà, Vương Nhất Bác đưa tay cởi mũ bảo hiểm ra: "Đừng nhúc nhích, bình tĩnh lại được không?" Cổ tay anh bị bóp chặt, anh cảm thấy đầu gối của thiếu niên đang đè lên giường mình.
Tiêu Chiến yên tĩnh lại, cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay Vương Nhất Bác lướt trên cổ mình. Mũ bảo hiểm cuối cùng cũng được cởi ra, Tiêu Chiến hít thở không khí trong lành.
Đầu gối của cậu sắp rời khỏi giường, anh cũng không biết Vương Nhất Bác đi đâu. Chuyển động đã trở thành thói quen duy nhất, anh nắm lấy cổ áo đồng phục của học sinh trung học và kéo cậu vào lòng.
Cơ thể vừa va vào anh vừa cứng vừa nóng, Tiêu Chiến dường như nghe thấy tiếng thở dồn dập của bọn họ: "Đây không phải là cún con nhà chúng ta sao?"
Không đợi câu trả lời, anh đã tóm lấy cổ áo đồng phục Vương Nhất Bác hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro