Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Khoảng cách quá xa, hoặc có lẽ giọng của người đàn ông ngồi trên ghế lái quá dịu dàng. Từ đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Nhất Bác là “dịu dàng”, cậu không nghe được câu trả lời của người đàn ông đó.

"Tại Kiên Quả nhớ anh. Lâu rồi anh không đến mà." Nhưng cậu lại nghe thấy giọng của Tiêu Chiến, vẫn có vẻ thoải mái.

"Ở nhà chắc chắn không có ai. Anh đã nhìn thấy ai trong nhà em bao giờ chưa?" Lại là giọng của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chộp lấy chiếc ô trong giỏ, lớp vải ướt thấm nước vào tay cậu rất khó chịu.

"Bạn nhỏ hôm qua à? Làm ơn đi." Tai cậu đột nhiên dựng lên giống như chiếc ăng-ten của Cảnh sát trưởng Mèo đen trong phim hoạt hình dành cho trẻ em. Vương Nhất Bác biết chủ đề của bọn họ là về mình, không hiểu sao đột nhiên căng thẳng.

Nên là vậy, ai cũng quan tâm đến đánh giá của người khác về mình. "Sáng nay vừa thức dậy cậu ấy đã rời đi. Nhà em không phải nơi trú ẩn, làm sao có thể ở lâu được."

“Hôm nay em không lái xe vì sợ chuyện tương tự xảy ra. Biết đâu em lại xui xẻo như vậy, nhặt một chú chó con tội nghiệp mắc mưa bên đường về nhà.”

Chó con mắc mưa? Chó con tội nghiệp bị mắc mưa? Vương Nhất Bác nắm chặt chiếc ô trong tay. Đối với nam sinh trung học, “chó” không phải là một từ hay.

Đôi mắt cậu mờ đi, mím môi tức giận. Vương Nhất Bác khó chịu, cậu cảm thấy mình không nên tới. Nhưng bây giờ không có nơi nào để đi. Tiêu Chiến đang ở ngoài cửa kính, nếu Vương Nhất Bác đi ngang qua thì sẽ bị phát hiện.

"Cái gì mà nam sinh trung học ngoan ngoãn, anh bớt đọc mấy bài vớ vẩn của blogger trên mạng đi. Dù sao thì em cũng không nghĩ em trai có gì tốt. Với lại cậu ấy rất hung dữ và không dễ thương chút nào."

Tiêu Chiến nói cậu hung dữ, Tiêu Chiến thấy cậu không dễ thương chút nào.

Ngồi trên sofa cảm giác như bị kim châm, thiếu niên xấu hổ một lúc. Cậu không quay lại nhìn Tiêu Chiến, cũng không biết người đàn ông này có còn dựa vào cửa ghế phụ  không.

Mưa ở Diêm Thành không ngớt, tìm thêm chút nữa, chắc vẫn có thể tìm được nơi trú ẩn cho riêng mình. Bên tai là giọng Tiêu Chiến tạm biệt với người đàn ông, mời anh ta lần sau đến nhà thăm mèo.

Đôi chân ngắn bé tẹo đó? Vương Nhất Bác không biết đang nghĩ đến ai, cậu chỉ nghĩ Tiêu Chiến càng kỳ quái hơn. Tại sao anh lại nói chuyện với một người bạn nam như vậy? Cậu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu biết mối quan hệ giữa hai người chắc chắn còn hơn bình thường.

Học sinh trung học không có thời gian để nghĩ đến những việc khác ngoài việc học. Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh sẽ xấu hổ như vậy khi gặp Vương Nhất Bác ở dưới lầu nhà mình.

Anh liếc nhìn nơi mình vừa đứng, chợt nhận ra Vương Nhất Bác đã nghe thấy những gì anh nói. Không hiểu sao trong lòng anh lại lo lắng không thôi, bởi vì Tiêu Chiến rõ ràng không sợ người khác nhìn thấu xu hướng tính dục của mình.

Có lẽ anh không muốn dẫn một học sinh cấp 3 chưa đủ tuổi “lầm đường lạc lối”,
bàn tay cầm cán ô đã tê dại.

“Sao em lại ở đây?” Anh cố nặn ra một nụ cười trông không có vẻ gượng gạo.

Thiếu niên ngồi trên sofa không phải là chú chó con mắc mưa, đôi mắt u ám của Vương Nhất Bác trông giống một con sói cô độc hơn. Môi cậu mím thành một đường thẳng, nhưng không hiểu sao cậu không thể đứng dậy và bước ra khỏi tòa nhà.

Mưa ở Diêm Thành quá lớn, cậu tự nhủ ngày mai có bài kiểm tra, đây là sự an ủi Vương Nhất Bác dành cho mình. Cậu thực sự cần một nơi trú ẩn an toàn, nhưng niềm kiêu hãnh khiến thiếu niên cắn chặt môi và không phát ra âm thanh nào.

Bầu không khí đông cứng, Tiêu Chiến cảm thấy nước từ chiếc ô làm ướt chân quần mình. Quần áo của Vương Nhất Bác vẫn như hôm qua, xem ra mâu thuẫn với gia đình vẫn chưa được giải quyết.

Tiêu Chiến không nên nói xấu sau lưng người khác. Anh tự nhủ, chính anh là người đã va phải đứa trẻ này hôm qua.

"Hay... hay là em lên nhà anh?" Anh đỏ bừng mặt nói, Vương Nhất Bác vờ do dự một chút rồi đứng dậy.

Cậu nắm lấy chiếc ô ướt trong tay, chiếc áo khoác đồng phục khiến đôi vai cậu trông rộng hơn. Vương Nhất Bác sẽ không tông cánh cửa và chạy vào mưa vì cậu đã lên thang máy cùng Tiêu Chiến.

Dù chưa từng yêu, nhưng Vương Nhất Bác vẫn biết vẻ đỏ mặt của Tiêu Chiến không phải là ngượng ngùng, mà là xấu hổ. Vương Nhất Bác tự trấn an bản thân đây là phương án tốt nhất, chỉ cần cậu ngồi xuống và không rời đi thì không có gì đáng kể cả.

Chủ yếu là vì trời mưa lạnh quá, và chiếc áo khoác đồng phục của cậu đã hứng quá nhiều gió lạnh. Vương Nhất Bác cần phải thay nó ra, còn phải xem xem có chỗ nào chứa chấp mình không.

Sáng nay cậu cởi đôi dép dùng một lần để lại. Tiêu Chiến bước vào trước và quay lại.

“Cứ để ô của em vào cùng với ô của anh.” Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác, nói thêm: “Sao mỗi lần gặp em đều trong tình huống xấu hổ như vậy nhỉ?”

Vô cùng xấu hổ, Vương Nhất Bác cởi dây giày cũng không lên tiếng. Cậu bước lên sàn nhà đứng yên.

Tiêu Chiến cảm thấy lời mình vừa nói có thể đã xúc phạm đến lòng tự trọng của cậu. Anh đột nhiên thấy áy náy và xấu hổ: “Thật ra, anh…”

"Bởi vì tôi là một con chó con mắc mưa nên đi đâu cũng gây phiền toái." Lời nói vẫn đầy sắc bén.

Thật hung dữ và không dễ thương chút nào. Nhưng không hiểu sao, giọng điệu hung dữ của Vương Nhất Bác lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.

“Em vẫn chưa hết sốt sao?” Lúc nói chuyện có vẻ hơi nóng phả ra, Tiêu Chiến còn chưa kịp giải thích những gì vừa nói. “Em ngồi lên sofa trước đi.”

Vương Nhất Bác nhìn anh đi vào bếp đun nước. Kiên Quả đi theo sau chủ nhân của mình, quay lại nhìn Vương Nhất Bác khi nó đi ngang qua phòng khách.

Đôi chân ngắn ngủn này làm sao có thể khiến người khác nhớ tới chứ, Vương Nhất Bác nghĩ. Cậu nhìn Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, lục lọi thứ gì đó trong tủ. Đồ đạc vương vãi khắp sàn, anh lôi ra một hộp thuốc. Nước trên quầy bar đã sôi, Tiêu Chiến để hộp thuốc lên bàn cà phê. Đó là một hộp thuốc hạ sốt.

Anh thu dọn rồi quay lại quầy bar. Đặt chiếc ly dùng một lần pha nước nóng với nước lạnh trước mặt Vương Nhất Bác.

"Nhà anh chỉ có thuốc hạ sốt này, không có miếng dán hạ sốt dành cho trẻ em." Tiêu Chiến làm xong mọi việc rồi ngồi xuống sàn đối diện sofa, Vương Nhất Bác nhìn anh bắt tay với mèo con.

Viên nang tách ra khỏi giấy nhôm có mùi nhựa. “Tôi không cần miếng dán hạ sốt.” Cậu cũng không phải trẻ con.

Vương Nhất Bác mừng vì Tiêu Chiến đã cho cậu thuốc dạng nang chứ không phải dạng nén. Nhiệt độ nước ấm pha vừa phải, nhưng Vương Nhất Bác uống quá ít nước, viên nang bị mắc trong cổ họng, thật khó chịu.

Cậu nhìn Tiêu Chiến chơi đùa với con mèo, bàn tay mềm mịn vuốt trán mèo con. Trong đầu Vương Nhất Bác chợt lóe lên hình ảnh lúc sáng, hối hận vì sao mình lại tránh đi chứ.

Tiêu Chiến vừa rồi không sờ trán cậu, làm sao biết cậu sốt nặng đến mức nào.

Viên nang chậm rãi trượt xuống, khiến lồng ngực Vương Nhất Bác khó chịu như bị chặn lại. Cậu vỗ nhẹ vào ngực, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm.

Họ quay lại nhìn, ánh đèn trong phòng khách chói lóa. Vương Nhất Bác đột nhiên muốn ở lại lần nữa, lòng tự trọng đáng thương của cậu không đáng nhắc đến trong cơn mưa lớn. Hoặc có thể là do tay Tiêu Chiến rất ấm, sofa ở đây còn thoải mái dễ ngủ hơn giường lớn ở nhà.

"Em còn muốn uống nước không?" Tiêu Chiến đứng dậy cầm lấy chiếc cốc dùng một lần đưa cho Vương Nhất Bác, quay người chuẩn bị rời đi. "Tôi có thể ở lại được không?" Lời nói vội vàng, như thể nóng lòng không chờ được nữa.

Không phải chó con hung dữ, cũng không phải chó con mắc mưa. Không giống như tính cách nóng nảy của Vương Nhất Bác ngồi dưới mưa tối qua, dường như không còn bướng bỉnh không muốn nói chuyện nữa.

Anh nhìn thấy đôi mắt sáng mà chỉ những người trẻ tuổi mới có, Tiêu Chiến hiểu ánh mắt đó là gì, chúng đang khao khát, là đôi mắt của một chú cún con đáng yêu.

Yết hầu anh khẽ lăn, Vương Nhất Bác vẫn chưa đặt cặp sách xuống. Cậu chưa bao giờ dè dặt như vậy trước đây, anh ngước lên và thấy Vương Nhất Bác đang siết chặt chiếc quần đồng phục của mình.

“Ý tôi là cho tôi thuê nhà một thời gian.” Cậu nói rõ ràng, Tiêu Chiến có thể đọc được biểu cảm của Vương Nhất Bác, má sữa sẽ run lên khi cậu lo lắng.

Anh chợt muốn cười, vẻ mặt bộc lộ hết suy nghĩ bên trong. Đó không phải là lời mà một thiếu niên mười bảy tuổi sẽ nói.

“Không phải thẻ bị chặn rồi sao?” Anh quay người đi đến quầy bar lấy nước nóng cho Vương Nhất Bác, cũng không đáp lại yêu cầu ở lại. "Hôm qua anh vô tình nghe thấy."

Lần này là nước nóng, không pha nước lạnh như trước. Vương Nhất Bác không biết phải bao lâu mới có thể uống được. Cậu cảm thấy khó chịu vì viên nang bị kẹt, nhưng cậu vẫn cầm ly, không dám cử động.

“Tôi còn tiền Tết, cũng không ít. Cho dù bị chặn thẻ tôi vẫn có thể sống.” Đầu ngón tay cậu rất nóng, vừa nói vừa đút tay vào túi.

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, cậu muốn Tiêu Chiến biết mình không nói dối: “Lúc đầu tôi nghĩ chỉ cần ở quán Internet là được, nhưng dạo này cảnh sát kiểm tra rất kỹ, ông chủ không cho tôi vào."

“Thuê nhà cũng không được, muốn thuê nhà bên ngoài phải có chứng minh thư.” Cậu mới mười bảy tuổi, có tiền cũng không đi đâu được. Một cậu bé ở độ tuổi này không muốn tỏ ra yếu đuối trước các bạn cùng lớp và không muốn bạn bè biết chuyện gia đình mình.

Chỉ có Tiêu Chiến, chỉ có người lớn này không liên quan gì đến vòng quan hệ của cậu. Vương Nhất Bác đã suy nghĩ rất nhiều trước khi tìm đến đây, cho dù nghe được Tiêu Chiến nói không hay về mình, cậu cũng chỉ có thể cúi đầu xin đối phương cho ở lại.

“Tiền lì xì của tôi thực sự rất nhiều, tôi cũng sắp trưởng thành rồi.” Vương Nhất Bác lại nói.

Vụng về và hung dữ, Tiêu Chiến hối hận vì đã nói cậu không đáng yêu. Cậu học sinh trung học trước mặt giống như một con chó lớn với đôi tai rũ xuống, khiến mọi người chỉ muốn véo véo má sữa.

Làm sao có thể đáng thương đến thế, không có nơi nào để đi khi còn nhỏ như vậy? Anh không có ý định biết lý do tại sao Vương Nhất Bác lại vô gia cư, nhưng khoảnh khắc này thực sự khiến Tiêu Chiến mềm lòng.

Cậu lấy chứng minh thư giơ lên cho anh ​​xem. Tiêu Chiến phát ra một tiếng rít nhẹ, khiến Vương Nhất Bác càng thêm lo lắng.

"Sinh nhật của tôi là ngày 5 tháng 8, hơn một tháng nữa tôi sẽ thành người lớn."

Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai đó đẹp trai như vậy trong ảnh chứng minh thư, khí chất đẹp trai lạnh lùng, không được người yêu thích mới lạ. Tuy giả vờ hung dữ nhưng hình như không đẹp trai bằng một phần mười so với đứa trẻ trước mặt.

Không rườm rà, chỉ mặc đồng phục học sinh. Tiêu Chiến thích những người đẹp trai, mặc dù anh chưa bao giờ có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn, nhưng không ai không đánh giá cao những đồ vật đẹp đẽ, càng đừng nói đến tác phẩm nghệ thuật do Thượng đế tạo ra này.

Mặc dù đối phương là một đứa trẻ, mặc dù là trẻ vị thành niên, mặc dù Tiêu Chiến không thích cậu.

"Em làm việc nhà, ở nhà không được khỏa thân, đừng quấy rầy giấc ngủ của anh vào sáng cuối tuần, anh sẽ bực bội và đuổi em ra ngoài đấy." Không thành vấn đề, với khuôn mặt này, Tiêu Chiến là một nhà thiết kế, nhìn Vương Nhất Bác có thể mang lại cho anh nhiều cảm hứng hơn.

(Nhà thiết kế Tiêu)

“Với lại,” Anh nhìn sofa chật hẹp dưới chân Vương Nhất Bác, “Em chỉ có thể ngủ trên sofa, bởi vì trong nhà anh không có giường thứ hai, cũng không có chỗ kê giường cho em." Anh không thể chia sẻ một nửa chiếc giường của mình. Không chỉ vì anh không thích ngủ với người khác mà còn vì Tiêu Chiến tự nhủ, anh không thể đưa đứa trẻ chưa đủ tuổi vào con đường “xấu”.

Chiếc ly dùng một lần trên tay vẫn còn nóng. Hôm nay Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác đi tắm trước.

Cậu ngồi một mình trên sofa, nhìn nước trong cốc đang dần nguội đi cho đến khi Tiêu Chiến tắm xong mới uống.

Ném lại bộ đồ ngủ mà Vương Nhất Bác đã thay sáng nay cho cậu, “Hôm nay em đã thay đồ lót chưa?” Anh không ngại hỏi.

Học sinh trung học đang định bước vào phòng tắm vội vàng gật đầu: “Sáng nay tôi chưa kịp trả lại đồ anh đưa.” Vương Nhất Bác cầm theo túi đựng đồ đi vào phòng tắm.

Lại có tiếng nước từ phòng tắm, Tiêu Chiến ném ly dùng một lần trên bàn cà phê vào thùng rác. Có lẽ lần thứ hai rót nước nóng cho Vương Nhất Bác, anh biết mình sẽ để cậu ở lại nên không pha nước ấm cho cậu.

Diêm Thành mưa to, “Đi ngủ nào Kiên Quả.” Anh ôm Kiên Quả vào rồi đóng cửa phòng ngủ lại.

Đó là một giấc ngủ ngon, ngay cả khi eo Vương Nhất Bác có chút đau nhức vì ngủ trên sofa. Tiêu Chiến hôm nay dậy không muộn, chen vào phòng tắm cùng cậu đánh răng.

Bọt hương trà xanh tan đi, cậu giữ lời hứa không khỏa thân, vào phòng tắm thay đồng phục. Lúc đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở trước phòng thay đồ, “Đến giúp tôi chọn cái này đi.”

Tiêu Chiến vẫy vẫy tay, Vương Nhất Bác theo bản năng bước tới. Trên kệ là một dãy nước hoa rực rỡ, nhiều đến nỗi Vương Nhất Bác không thể nhìn rõ màu sắc.

Cậu thậm chí còn không có thời gian phân biệt nhãn hiệu. Cổ tay đầy hơi ấm như khi chạm vào trán cậu hôm qua đưa đến, mạch đập đều đặn.

“Em thấy nước hoa này thế nào?” Giọng của Tiêu Chiến khiến người ta choáng váng, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi thơm.

Đó không phải là một loại nước hoa đặc biệt, cả sông Nile và khu vườn của Monet đều không thể sánh được. Cậu nhớ đến bàn tay chạm vào trán mình ngày hôm qua, nhớ mùi hương đặc trưng trên chăn của Tiêu Chiến và trên đồng phục.

Đó là mùi hương của Tiêu Chiến, xuyên qua mùi nước hoa tiến về phía cậu.

"Thơm." Cậu máy móc trả lời, rất thơm.

Anh ấy rất thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro