2.
Vừa mở cửa, Tiêu Chiến quay sang Vương Nhất Bác nói: "Trong tủ có dép dùng một lần, em lấy một đôi ra mang đi."
Nói rồi bước thẳng vào nhà. Kiên Quả đã đợi ở nhà từ lâu, đi tới, Vương Nhất Bác thấy con mèo cọ cọ chân Tiêu Chiến.
Mèo con được bế lên, Tiêu Chiến quay người lại, chó con ướt sũng nước mưa vẫn đứng ở cửa.
“Em không vào à?” Anh nhìn cậu.
Cuối cùng cũng có động tĩnh, Vương Nhất Bác mím môi, vẻ mặt hơi xấu hổ. Toàn thân ướt đẫm, thay giày xong cậu cũng không ngồi trên sofa.
"Bỏ quần áo ướt vào máy giặt là được." Tiêu Chiến thêm thức ăn cho Kiên Quả, mèo con ăn tối muộn cũng không cáu kỉnh. Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu chậm rãi đặt cặp sách xuống đất nhưng không cởi quần áo.
Đương nhiên, con trai ở độ tuổi này không thích lộ liễu trước mặt người ngoài, Tiêu Chiến cảm thấy mình quá đột ngột, nói thêm: “Ý anh là sau khi tắm xong, em có thể vứt quần áo ướt vào máy giặt."
Tiêu Chiến cất thức ăn của mèo đi, anh đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, lợi dụng lúc Tiêu Chiến đi vắng để nhìn quanh căn phòng xa lạ này.
Căn hộ một phòng ngủ không lớn, Tiêu Chiến đã thay đổi bố cục cho thuận tiện với bản thân hơn. Ngoài phòng ngủ chính, còn có một phòng làm việc và một phòng thay đồ mà ai đó đang lục lọi tủ.
Đương nhiên, nhà bếp và phòng tắm không có người. Vương Nhất Bác không có thời gian suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến đã lấy gì đó và đi ra khỏi phòng thay đồ.
Là một chiếc quần lót mới tinh, Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy, ngửi thấy mùi gỗ trong tủ, lớp vải trên tay có chút trơn kỳ lạ.
"Quần lót mới, em đi tắm trước đi, anh sẽ tìm bộ đồ ngủ vừa vặn cho em." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác không nói nhiều. Chỉ ư hử với mấy câu hỏi của Tiêu Chiến. Cậu cũng không khách sáo, cầm lấy chiếc quần lót Tiêu Chiến đưa cho rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Cửa phòng đóng lại, Tiêu Chiến ngồi trên sofa cảm thấy hơi không chân thực. Anh thực sự đã đưa một người lạ mới chỉ gặp một lần về nhà, mặc dù anh đã va vào người ta trước.
Tiếng nước ồn ào, khiến tai Tiêu Chiến hơi khó chịu. Anh cúi người sờ đầu mèo con, sau đó đứng dậy tìm bộ đồ ngủ phù hợp cho Vương Nhất Bác.
Hai người họ có chiều cao tương đương nhau nên chỉ cần đưa cho cậu một bộ của anh là được. Nhưng đồ ngủ của Tiêu Chiến hầu hết đều nhẹ và mỏng manh, anh cảm thấy nó không thích hợp để Vương Nhất Bác mặc.
Vết thương nhói lên khi chạm nước, quẳng lời căn dặn của bác sĩ ra sau đầu. Vương Nhất Bác không tránh vết thương, có lẽ vì không quen sống ở nhà người khác nên tăng tốc độ tắm rửa.
Dầu gội và sữa tắm của Tiêu Chiến rất thơm, là một thương hiệu nước ngoài mà cậu chưa từng thấy trước đây. Không giống một nam sinh trung học như Vương Nhất Bác, cậu chả bao giờ nhìn nhãn hiệu hay mùi hương khi mua dầu gội và sữa tắm, chỉ lấy đại một chai.
Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể thật không tự nhiên. Vương Nhất Bác đứng dưới vòi sen ngửi đầu ngón tay. Trước khi cậu kịp ngửi thấy mùi thơm, ngoài cửa phòng tắm đã có tiếng động.
"Em tắm xong chưa? Anh lấy đồ ngủ cho em rồi." Ngoài cửa không có chỗ đặt đồ ngủ nên Tiêu Chiến dựa vào tường đợi Vương Nhất Bác mở cửa cho anh.
Tiếng nước nhanh chóng dừng lại, cánh cửa trượt phát ra tiếng lăn bánh. “Chờ một chút.” Thanh âm của chàng trai vang lên từ khe cửa, mang theo hơi ẩm sau khi tắm.
Sau vài giây, một cánh tay vươn ra từ cánh cửa phòng tắm đang mở. Có lẽ người trẻ tuổi không thích phơi bày sự riêng tư, cho dù cùng là đàn ông, Vương Nhất Bác vẫn không mở cửa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy đứa nhỏ cố bảo vệ quyền riêng tư của mình thật đáng yêu, bàn tay xòe ra trước mặt rất to, anh tự hỏi học sinh cấp 3 bây giờ có thân hình đẹp như vậy sao, bắp tay lộ ra trông rất rắn chắc.
Thật ra Vương Nhất Bác che giấu không tốt lắm, từ góc nhìn của Tiêu Chiến, có thể thấy cơ bụng của cậu, hẳn là rất thích thể thao.
"Chắc sẽ vừa, chúng ta cao gần bằng nhau." Tiêu Chiến buông tay đang cầm bộ đồ ra.
Cửa đóng lại, anh cuối cùng cũng chịu hết nổi, cười lộ cả răng thỏ. Trong nhà chỉ có một phòng tắm, Vương Nhất Bác đợi mấy phút mới ra khỏi phòng tắm.
Sau khi tắm xong, người này không còn vẻ xấu hổ như trước nữa, bộ đồ ngủ của Tiêu Chiến quả thực có vẻ rất vừa vặn. Vương Nhất Bác vén mái tóc ướt ra sau, động tác vô ý trông rất ngầu.
Cậu ôm bộ đồng phục học sinh bẩn ướt, cảm thấy hơi xấu hổ khi bước ra ban công. Do dự một lúc, cậu cho bộ đồng phục vào máy giặt, im lặng đứng đó không nhúc nhích, tay vẫn ôm quần lót bẩn vừa thay.
Một đứa trẻ mười bảy tuổi đương nhiên muốn giữ thể diện nên Tiêu Chiến đi về phòng. Anh lấy một bộ quần áo để thay và bước vào phòng tắm trước khi nước trong máy giặt được đổ đầy, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Chiếc quần lót trên tay thật nóng, Vương Nhất Bác không đợi anh. Cậu cầm giỏ đựng quần áo bẩn để cạnh cửa phòng tắm, đóng cửa lại.
Tiêu Chiến không nhận thấy có gì bất thường, sau khi tắm xong, anh với tay lấy giỏ đựng quần áo bẩn, nhưng phát hiện quần áo bẩn trong đó đã biến mất. Đôi mắt hơi giãn ra, anh quên mất trong nhà mình có một người lạ. Trước đây mỗi ngày đi tắm anh đều đặt giỏ đựng quần áo bẩn cạnh cửa phòng tắm, nhưng hôm nay lại quên mất Vương Nhất Bác cũng ở đó.
Cũng không phải vấn đề gì lớn. "Em giặt quần áo cho anh à." Anh quay sang hỏi Vương Nhất Bác đang ngồi trên thảm.
Đèn trong phòng khách rất sáng, ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn lạnh lùng so với tuổi của cậu. Cậu nhìn Tiêu Chiến chăm chú, không nói lời nào, mực lem ra đầu bút khi chạm vào tờ giấy.
"Đã giặt áo khoác rồi, tôi thấy máy giặt của anh khá lớn." Cậu cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Áo khoác? Tiêu Chiến hơi nhướng mày. Có lẽ anh hiểu ý của Vương Nhất Bác nên quay người bước ra ban công.
Nếu Tiêu Chiến nhớ không lầm thì gần đây các em trai rất nổi tiếng trong giới. Không biết từ khi nào mà sức nóng của nam sinh trung học lan nhanh như thế. Anh không hiểu sao một số blogger lại khoe khoang các cậu bé dễ thương như thế nào, trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên rất vụng về nên ai mà chẳng thích.
Quần lót được đặt trên bồn giặt, máy giặt bên cạnh vẫn hoạt động. Vương Nhất Bác vứt hết quần áo của Tiêu Chiến vào, ngoại trừ quần lót của anh là cậu không giặt.
Quả thực vừa vụng về lại vừa đáng yêu, chẳng trách cậu tránh nhìn anh khi nói chuyện. Tiêu Chiến thực sự không thích người khác giặt đồ lót của mình, anh nghĩ Vương Nhất Bác có lẽ cũng sẽ không thích.
Chiếc quần lót đã được giặt sạch sẽ treo trên giàn phơi quần áo, trên chiếc sào trống chỉ có một chiếc quần lót mà Vương Nhất Bác chưa kịp vắt, còn đang nhỏ nước. Tiêu Chiến cảm thấy hơi khó chịu, lặng lẽ đẩy chiếc quần lót mới giặt của mình ra xa.
Máy giặt vẫn đang chạy, Tiêu Chiến lấy chăn ra khỏi phòng rồi đi ra phòng khách. Lúc này anh mới thấy bài tập về nhà của Vương Nhất Bác, "Em mới học lớp 11 thôi à? Vẫn là một bạn nhỏ. Chẳng trách đến bệnh viện phải có người giám hộ."
Ném chăn lên sofa, Tiêu Chiến lại nói: “Trong nhà không có giường phụ hay chăn mới, chăn anh đã dùng rồi, không thích thì đừng đắp, tắt điều hòa đi là được. Mùa hè ban đêm không lạnh lắm đâu.”
Anh lay lay cậu, Vương Nhất Bác đánh dấu sách bài tập lại. Một nửa ánh sáng trong phòng khách đã bị bóng của Tiêu Chiến che khuất. Tầm nhìn ở gần không mờ như nhìn từ xa. Vương Nhất Bác có thể nhìn rõ kiểu dáng và chất liệu bộ đồ ngủ của Tiêu Chiến.
Nó mỏng manh, xuyên thấu. Trong trí nhớ của mình, cậu chưa từng thấy ai mặc đồ ngủ mỏng như vậy. Đứng ngược sáng càng dễ nhìn rõ phong cảnh bên trong, bờ vai gầy gò như muốn rơi ra.
“Tôi không phải.” Yết hầu khẽ lăn xuống, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nói. Thấy ánh mắt người đàn ông có vẻ khó hiểu, Vương Nhất Bác nói thêm: “Tôi chưa từng nghe ai nói mười bảy tuổi có thể coi là bạn nhỏ.”
Tiêu Chiến nhún vai, phớt lờ vẻ bất lịch sự trong giọng điệu của Vương Nhất Bác. Anh chỉ trêu cậu cho vui, không để tâm lắm ngáp một cái.
“Quần áo có vừa không?” Anh hỏi Vương Nhất Bác, thản nhiên ngồi xuống sofa, tựa vào chăn.
Ngòi bút còn đang viết, Kiên Quả bước về phía Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhìn thấy người đàn ông ôm con mèo vào lòng, không biết vì sao, trong lòng cậu bỗng dâng lên một loại cảm giác khó chịu.
“Hơi chật một chút.” Cậu vừa nói vừa tiếp tục làm bài tập về nhà.
"Chật hả? Anh thấy rất vừa mà." Con mèo được anh ôm vào lòng, Tiêu Chiến chưa nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cho đến khi lưng của chàng trai hơi run lên, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác viết đáp án B vào câu hỏi trắc nghiệm Sinh học. Anh không biết nó có đúng hay không.
"Rất chật." Vương Nhất Bác lại nói.
Thật là một chú chó con hung dữ, Tiêu Chiến nghĩ. Chiếc quần lót nhỏ giọt trên ban công vẫn còn lủng lẳng trước mắt, rõ ràng kích cỡ lớn hơn của anh. Không biết là do trẻ nhỏ bây giờ phát triển quá tốt hay chó con hung dữ này thật sự “tài năng”.
E rằng suy nghĩ chú chó con tội nghiệp bị mắc mưa là sai lầm lớn nhất của Tiêu Chiến đêm nay, nhưng anh không muốn trò chuyện khó chịu với trẻ vị thành niên quá nhỏ tuổi so với mình.
Người ngồi trên sofa thực hiện động tác tiếp theo. Anh ôm Kiên Quả đứng dậy chưa kịp nói thêm lời nào, bụng Vương Nhất Bác đã kêu lên.
Khác với vẻ cố nén của thiếu niên, Tiêu Chiến cười không chút giấu diếm: “Trong bếp có mì gói, dưới bàn cà phê cũng có đồ ăn nhẹ, đói bụng thì tự lo."
Ôm Kiên Quả trong tay đi về phía cửa, Tiêu Chiến quay người nói: “Em có thể kiệm lời, nhưng đừng làm chuyện xấu trong nhà anh.”
Anh cười cười, khiến Vương Nhất Bác phải nhìn hàm răng trắng đó. “Làm xong bài tập rồi đi phơi quần áo. Nhớ kiểm tra xem máy giặt đã sấy khô chưa, đừng để nước nhỏ ướt sàn nhà anh.”
"Chúc khách ngủ ngon nào." Tiêu Chiến nắm chân Kiên Quả, lắc lắc về phía Vương Nhất Bác rồi đóng cửa lại.
Điều hòa trong phòng khách hơi lạnh, Vương Nhất Bác khó chịu đi ngủ, không ăn mì gói hay đồ ăn vặt, bụng đói cồn cào. Chàng trai quấn chặt mình trong chiếc chăn mà Tiêu Chiến đưa cho, trên chăn có mùi hương thoang thoảng.
Không giống như mùi trên cổ tay Tiêu Chiến, không phải hoa nhài hay các loại hoa khác. Cậu không biết nhưng cũng không ghét, tiếng điều hòa ro ro, Vương Nhất Bác rúc vào trong chăn.
Đây là lần đầu tiên ngủ trên sofa, không thoải mái bằng chiếc giường lớn của mình, nhưng Vương Nhất Bác không còn phải nghe tiếng cãi vã mấy ngày nay nữa.
---
Tiêu Chiến hôm nay dậy rất sớm, ngơ ngác mở cửa phòng tắm. Mắt nhắm mắt mở đụng phải sinh vật sống, anh mở mắt ra, mới nhớ tới còn có người khác trong nhà.
"Em chưa đi học à." Vừa mới tỉnh dậy, giọng nghe có chút lười biếng, Vương Nhất Bác đang bôi kem đánh răng hương trà xanh quen thuộc. Cậu đã thay đồng phục học sinh sạch sẽ và nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt vô cảm.
"Anh nhìn cái gì?" Mặt Vương Nhất Bác rất đỏ, hơi thở vừa mới phả vào mặt Tiêu Chiến rất nóng. Người lớn tuổi có kinh nghiệm sống đưa tay ra, lòng bàn tay che trán Vương Nhất Bác.
Tay chân cậu cứng đờ trong giây lát, mùi hương của người đó một lần nữa xuyên qua các tế bào trong cơ thể. Tiêu Chiến vừa mới dậy, còn chưa kịp dùng nước hoa, mùi thơm giống hệt trên chăn.
Đầu có vẻ choáng váng một chút. Vương Nhất Bác quay đầu lại, né tránh bàn tay Tiêu Chiến chạm vào trán mình. Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng, chỉ có má sữa ửng lên do sốt mới thể hiện rõ độ tuổi của cậu.
Tiêu Chiến thản nhiên cho kem đánh răng vị trà xanh lên bàn chải điện. "Em bị sốt. Trong tủ thứ hai có thuốc, trong đó chắc chắn có thuốc hạ sốt." Anh nói với Vương Nhất Bác, nghiêng người lại gần gương xem thử mặt mình có bị sưng hay không.
Học sinh trung học bên cạnh không nhúc nhích, mấy giây sau cậu nhẹ nhàng nói không với Tiêu Chiến. Đứa trẻ vụng về không hề dễ thương, từ trong gương, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đang nhặt cặp sách trên thảm lên.
“Tôi đi học đây.” Sau khi xỏ giày và xách cặp, chàng trai đứng ở cửa vẫn tỏ ra bướng bỉnh. Tiêu Chiến còn chưa kịp quay đầu lại, trong lòng cậu có chút trống trải, khó chịu.
Muốn ở lại? Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác sờ lên tay nắm cửa, Tiêu Chiến đã tốt bụng cho cậu ở nhờ một đêm. Vương Nhất Bác mở cửa ra.
“Cảm ơn.” Cậu chỉ nói một lời, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng đóng cửa.
Bàn tay cầm bàn chải điện vẫn chưa dừng lại, Tiêu Chiến vẫn không nhìn về hướng phòng khách. Anh dụi mắt trước gương, chăn và bộ đồ ngủ được gấp trên sofa, điều hòa trong phòng khách vẫn ro ro, không biết tối qua Vương Nhất Bác có đắp chăn không.
Bọt trà xanh tan dần. “Ăn sáng nào Kiên quả.” Anh ngồi xuống, cười với mèo con.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, chỉ để xin lỗi chàng trai. Tiêu Chiến không quan tâm Vương Nhất Bác có bị sốt hay không, chứ đừng nói đến việc cậu uống thuốc chưa, trừ khi có chuyện gì bất ngờ, họ sẽ không gặp lại nhau.
---
“Cậu làm gì vậy?” Vương Nhất Bác rút tay lại, nghiêng người sang một bên tránh hành vi bất thường của bạn cùng bàn.
Lâm Bỉnh Thâm còn đang khịt khịt mũi, cười nhìn Vương Nhất Bác: “Đang yêu à?”
“Cậu bị khùng hả?” Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi, tiếp tục làm bài kiểm tra Vật lý.
"Đồng phục thơm lắm nha. Không giống mùi bột giặt thông thường của cậu. Cậu cho con gái mượn quần áo à? Họ đặc biệt giặt rồi gửi lại cho cậu nên mới thơm như thế." Mấy nam sinh cấp 3 vẫn hay đùa giỡn chuyện yêu đương, Lâm Bỉnh Thâm đẩy đẩy vai Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác phớt lờ cậu ta, cậu đang suy nghĩ câu hỏi cuối của môn Vật lý. Vương Nhất Bác cầm bút bắt đầu trả lời, cuối cùng nói với Lâm Bỉnh Thâm: “Không có.”
Không yêu, không muốn yêu. Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể nói mấy lời này, trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, Lâm Bỉnh Thâm thật sự không nhìn thấy Vương Nhất Bác đối xử đặc biệt với ai.
Dù sao thì cũng là từ chối và không đọc thư. Vương Nhất Bác không bao giờ ăn đồ ăn vặt. Cậu hoặc là trực tiếp trả lại hoặc ném hết cho cậu ta.
Lớp buổi sáng kết thúc nhanh chóng, tất cả các câu hỏi Vật lý đều đã được giải đáp. Lớp học ồn ào náo nhiệt, học sinh lớp 11 không có áp lực tốt nghiệp.
Vương Nhất Bác không bận tâm lời của bạn cùng bàn. Mùi hương hôm qua quấn quít khiến cậu hơi choáng váng. Tâm trí vốn đã không tỉnh táo khiến cậu làm một điều không ngờ tới.
Cậu đưa tay áo lên mũi ngửi mùi hương quen thuộc. Ngửi thêm mấy lần nữa, mở mắt ra, cả người nóng bừng bừng.
Có vẻ không chỉ đơn thuần là do bột giặt đặt trên ban công. Hôm qua, quần áo của cậu được cho vào cùng giặt với áo của Tiêu Chiến. Trên tay áo, trên chăn, cả bàn tay sờ trán cậu đều có mùi hương giống như Tiêu Chiến.
---
Diêm Thành vẫn mưa không ngừng, trong nhà ồn ào càng khiến Vương Nhất Bác càng thêm mệt mỏi. Cậu không hiểu tại sao mình lại về nhà và bỏ đi như hôm qua.
Trước mặt cậu là một khu nhà quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Cậu chỉ mới rời khỏi đây vào buổi sáng. Vương Nhất Bác không biết tại sao lại đến dưới lầu nhà Tiêu Chiến, lòng kiêu ngạo của thiếu niên không cho phép cậu cúi đầu xin chỗ trú.
Có sofa nghỉ ngơi ở sảnh khu chung cư, ô trong giỏ ướt nhẹp. Đồng hồ điểm chín giờ không phải là may mắn chút nào, Vương Nhất Bác nhớ số tầng nhà Tiêu Chiến, nhưng cậu cảm thấy mình sẽ ngồi ở đây cả đêm.
Cậu hơi bất an, hai tay đặt trên đầu gối, nhưng ở Diêm Thành không có nơi nào cho cậu ở lại. Lòng bàn tay sờ lên trán vẫn còn hơi nóng. Cậu vùi mặt vào tay áo, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại suy nghĩ lời nói của mình.
Ánh đèn pha chiếu sáng khu vườn ngoài khu chung cư, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất khiến tim cậu đập nhanh bất thường. Vương Nhất Bác chưa kịp nhìn rõ người thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo giai điệu thoải mái mà đêm qua không có.
Nếu cậu nhớ không lầm thì an ninh khu này không hề lỏng lẻo, tất cả các phương tiện bên ngoài đều không được vào.
Cậu nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chiến qua tấm kính. Người đàn ông không mặc áo sơ mi trắng trang trọng như tối qua. Anh tựa vào cửa ghế phụ nói với người bên trong, Vương Nhất Bác nghe rõ.
“Tối nay không lên nhà em à?”
---
Rồng time no C cạ nhàaaaa. Dạo ni bận gộn quá nên khom có thời gian edit lun.
Sắp sinh nhật anh Bo rùi, ngoi lên chúc Vương Nhất Bác tuổi mới thật nhiều sức khoẻ, bình an, thuận lợi, ngày ngày tiến lên!
(Học sinh cún con "nạnh nùng" Bí Bo)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro