Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến rất cẩn thận, sợ rằng dùng sức anh sẽ càng khóc nhiều hơn. Hai người ngã ra ngoài tủ, Tiêu Chiến nghiêng người về phía trước, dồn toàn bộ sức nặng lên người Vương Nhất Bác.

"Sẽ không có ai đánh anh nữa."

"Đó không phải lỗi của anh."

"Anh nhìn xem Kiên Quả cũng muốn chơi với anh này, phải không?"

Giọng điệu dỗ dành, cậu ôm lấy Tiêu Chiến vỗ nhẹ. Người trong tay vẫn đang khóc trên vai cậu, cơn run rẩy khiến Vương Nhất Bác càng đau đớn hơn.

Cậu không thấy phiền, chỉ bế Tiêu Chiến từ trên sàn lên, ôm anh trước mặt như một đứa trẻ, như thể giây tiếp theo sẽ hát ru.

Đã 9 giờ tối, bữa tối hôm nay bọn họ vẫn chưa ăn gì. Lúc gọi đồ ăn về, Vương Nhất Bác vẫn ôm Tiêu Chiến: "Ăn chút gì nhé?"

Người trong tay lắc đầu phản kháng, nhưng Tiêu Chiến vẫn không nói một lời. Vương Nhất Bác nóng lòng muốn tìm lại những cuốn truyện hồi nhỏ. Cậu thật sự không giỏi dỗ dành người khác, chỉ có thể nói mấy lời đó.

Cậu học sinh top đầu trong lớp cảm thấy mình thật ngu ngốc, giống như điểm tiếng Trung kém nhất của mình. Tiêu Chiến khó hơn bài thi đọc hiểu và những bài luận khó. Cậu ôm Tiêu Chiến ngồi xuống mép giường, dỗ dành anh bằng chiếc đèn ngủ cún con mà người đàn ông mua cho cậu.

Bật tắt, đèn ngủ được Vương Nhất Bác dùng làm đồ chơi để chơi cùng Tiêu Chiến. Cậu không nói gì, chờ tâm trạng Tiêu Chiến dần bình tĩnh lại.

Dùng đầu ngón tay lau nước mắt, Tiêu Chiến vươn tay ra, lại ngã vào vòng tay cậu. Khi ôm Vương Nhất Bác, anh đã dùng hết sức lực, xem em trai nhỏ hơn sáu tuổi là chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.

Quả bóng bay được buộc vào cúc tay áo ngủ của Tiêu Chiến. Khi mở cửa lấy đồ ăn, anh ngượng ngùng quay đầu lại. Người giao hàng có lẽ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt cậu ấy đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy quả bóng bay.

"Thật xấu hổ." Khi cậu vừa ngồi xuống bàn ăn với Tiêu Chiến trong tay, anh nói.

"Sao mà xấu hổ, cậu ấy còn chưa nhìn thấy mặt anh, cũng không biết anh là ai khi kể với người khác mấy cái này." Có lẽ mọi người sẽ chỉ nhớ đến quả bóng và đôi tay Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến.

"Anh đã làm em xấu hổ." Giọng của Tiêu Chiến xen lẫn giọng mũi vừa khóc, cậu càng đau lòng hơn bình thường gấp ngàn lần.

Cánh tay mở đồ ăn dừng lại, Vương Nhất Bác nghiêm túc xoay Tiêu Chiến lại đối diện với mình: "Không xấu hổ, em không thấy xấu hổ."

Cậu không thích sự nghi ngờ và tự trách của Tiêu Chiến: "Không phải lỗi của anh, em cũng không trách anh. Em chỉ muốn khoe khoang lúc nhận hàng thôi. Em có một bảo bối đáng yêu như vậy, chỉ cần một quả bóng bay cũng dỗ được rồi."

Cậu kéo tay áo Tiêu Chiến: "Nhưng em không thấy phiền chút nào, bởi vì Chiến Chiến là bạn nhỏ ngoan nhất trên đời."

Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng, lần đầu nói ra những lời yêu thương ngọt ngào. Nếu nhìn thấy những lời này trong phim truyền hình và tiểu thuyết, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy rất sến, thậm chí nổi da gà và cắm đầu ngón chân xuống đất.

Thích là một điều gì đó tuyệt vời hơn cơn mưa bất chợt trên bầu trời. Cậu muốn gọi anh trai lớn hơn mình sáu tuổi là bạn nhỏ. Tiêu Chiến đã bỏ lỡ tuổi thơ, Vương Nhất Bác lúng túng muốn bù đắp cho anh bằng cách riêng của mình.

Cả hai đều cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, mở túi lấy ra vài hộp đóng gói. Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác gọi món gì, sau khi mở ra mới phát hiện đều là hải sản khó chế biến trước khi ăn.

Trước đây Tiêu Chiến luôn nói dối rằng anh không thích hải sản. Khi họ đến một nhà hàng Nhật Bản, Tiêu Chiến đã ăn hết hải sản được làm sẵn mà họ phục vụ. Cả tôm vốn được chuẩn bị cho Vương Nhất Bác cũng đều vào bụng Tiêu Chiến sau khi được cậu lột vỏ.

Cậu không biết Tiêu Chiến thích ăn gì nên chỉ có thể tự an ủi anh. Tôm được Vương Nhất Bác tự tay bóc vỏ, chấm nước chấm rồi đưa vào miệng Tiêu Chiến.

"Quá giỏi." Vương Nhất Bác thậm chí còn khen ngợi khi Tiêu Chiến mở miệng ăn tôm. "Xuất sắc."

Mặt anh đỏ bừng, không nhìn rõ cảm xúc, Tiêu Chiến do dự nói: "Phiền phức quá." Tôm, cua và ốc, Vương Nhất Bác toàn chọn những món khó ăn, là do không ai bóc vỏ cho Tiêu Chiến.

Thịt cua được lấy ra từng chút một, "Em không thấy phiền phức, ở cùng anh rất vui." Thiếu niên nói, không muốn Tiêu Chiến chạm vào.

Cậu muốn Tiêu Chiến hoàn thành bữa ăn thật sạch sẽ, từ giờ cậu sẵn sàng cùng Tiêu Chiến giải quyết dù vấn đề có phức tạp đến đâu. Kiên Quả vẫn là một con mèo nhỏ háu ăn, nhảy lên bàn nhìn những con tôm mà Vương Nhất Bác đang bóc vỏ.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào đôi mắt mèo con. Vương Nhất Bác bóc vỏ tôm rồi cầm trong tay. Mèo con ngốc nghếch mở rộng bàn chân của mình chạm vào, nhưng Vương Nhất Bác đã tránh được trước khi nó có thể bắt được cậu.

"Đây là đồ ăn cho bố con, không phải phần của con." Tiêu Chiến nghe được lời này, mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Anh không nghĩ cái hũ nút nhàm chán này lại có tài ăn nói như vậy. Ngay cả khi đi ngủ anh cũng không kìm được cảm thán. Ở tuổi 18, hầu hết mọi người đều không thể nói về tình yêu. Đôi khi Tiêu Chiến thắc mắc liệu Vương Nhất Bác có bí mật hẹn hò sau lưng mình không.

"Anh có nghĩ em từng nói thế này với người khác không?" Tiêu Chiến bị nhìn thấu tâm tư, vội lắc đầu. Con tôm lúc nãy Kiên Quả đòi ăn được đưa đến miệng Tiêu Chiến. "Bản thân em cũng thấy ngạc nhiên. Em ghét nhất mấy lời tình cảm của người khác, cảm thấy chúng thật giả dối."

"Nhưng những gì em nói với anh không phải là giả, chỉ muốn nói cho anh biết. Anh không muốn cũng phải nghe." Vương Nhất Bác vẫn không thay đổi, vẫn độc đoán như vậy.

Một con tôm khác được bóc ra, lúc giơ lên, Vương Nhất Bác nói với Kiên Quả: "Hỏi bố xem có chịu cho con ăn không, anh ấy là bạn nhỏ, lời của ba không tính nha."

"Bạn nhỏ gì chứ..." Anh thực sự không thể hiểu được vì sao Vương Nhất Bác lại gọi mình là bạn nhỏ, khi còn nhỏ cũng không có ai gọi anh như vậy.

Mọi người đều muốn anh lớn nhanh một chút, chính bản thân anh cũng muốn mình trưởng thành sớm, để có thể phụ giúp gia đình.

"Có cho hay không nào?" Vương Nhất Bác trêu chọc. Tiêu Chiến nhất thời không thể ngồi yên, chỉ có thể ôm cổ gật đầu.

Con tôm được đặt trước Kiên Quả, mèo con tội nghiệp đang chơi đùa với chủ cuối cùng cũng được ăn miếng đầu tiên.

"Khi anh tốt nghiệp cấp 2, mẹ đã tái hôn." Tiêu Chiến lại lên tiếng.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cẩn thận lắng nghe, mím môi nhưng vẫn không ngắt lời.

"Lúc đó anh mới vào cấp 3, mẹ chưa có việc làm. Chồng mới của bà rất miễn cưỡng đóng tiền học cho anh. Ông ấy nói anh đã lớn như vậy mà vẫn chưa biết tự kiếm tiền, chẳng lẽ sau này họ có con cũng phải nuôi thêm một đứa không máu mủ gì như vậy sao."

Tiêu Chiến lúc đó không có khả năng kiếm tiền, ra ngoài tìm việc người ta cũng không muốn lao động trẻ em. Anh chỉ có thể chịu đựng ánh mắt của mẹ và người đàn ông đó.

"Mẹ sinh hai đứa sinh đôi vào năm đầu tiên lấy nhau. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra mẹ thực ra không ghét trẻ con. Bà còn hát ru và đan áo len vào mùa đông cho chúng."

Đó là điều mà Tiêu Chiến chưa bao giờ được có: "Hai đứa em được tổ chức sinh nhật. Thật ra ngày hôm đó anh rất vui, anh không hề ghét chúng. Ngay cả khi lớn như vậy nhưng anh vẫn ghen tị với chúng vì được bố mẹ yêu thương."

Tiêu Chiến rũ mắt xuống. Vương Nhất Bác vội vàng tháo găng tay ra, định đưa tay lau nước mắt, cậu mới nhận ra Tiêu Chiến thực ra đang cười.

Nụ cười này không đẹp, Vương Nhất Bác chạm nhẹ vào trán cũng thấy buồn. Cậu dồn hết sức lực và sự dịu dàng của mình vào vòng tay Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vỗ lưng anh và không nói gì.

"Bà nói với các vị khách trong bữa tiệc rằng muốn cảm ơn Thượng đế đã ban cho bà hai đứa con. Ngay từ khi chúng chào đời, bà mới cảm thấy mình là một người mẹ và có một gia đình thực sự."

Những vị khách có mặt ít nhiều cũng biết chuyện đã xảy ra. Tiêu Chiến ngồi ở bàn chính không được gọi lên, ngồi một mình dưới sân khấu nhìn em trai song sinh và mẹ của mình trên sân khấu.

Tiêu Chiến có lẽ sẽ không bao giờ quên cách mẹ nhìn anh khi còn nhỏ, những trận đòn roi và lời mắng chửi, di ảnh của bố và gia đình mà anh đã phá hủy.

"Anh đã nói với em rồi, anh không thích người khác tổ chức sinh nhật, cũng không thích người khác chúc mừng sinh nhật. Khi còn nhỏ, anh thường được mời đến dự tiệc sinh nhật của ai đó, anh đã mong mẹ có thể làm sinh nhật cho anh."

Nhưng lúc đó, anh lại bị trách mắng cay nghiệt. "Anh không thể tổ chức sinh nhật, vì sinh nhật cũng là ngày giỗ của bố. Anh không có tư cách tổ chức sinh nhật."

Giọng anh vang lên một tiếng nấc, người vừa lấy lại bình tĩnh đã rơi vào dòng cảm xúc bất ổn. Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay Tiêu Chiến bóp chặt. Cậu thực sự sợ Tiêu Chiến sẽ luôn nhớ tới những chuyện này.

"Không phải lỗi của anh, bảo bối, chuyện này không phải lỗi của anh." Không ai có thể lường trước được tai nạn, Vương Nhất Bác chỉ có thể nói đi nói lại với Tiêu Chiến rằng đó không phải lỗi của anh.

"Khi anh mười tám, anh đã ra ngoài sống một mình. Khi đó, mẹ đột nhiên gửi tin nhắn hỏi anh có muốn tổ chức sinh nhật không." Không ai biết ngày hôm đó Tiêu Chiến đã kinh ngạc đến mức nào. Bản thân anh cũng rất đau buồn vì sự ra đi của bố, nhưng anh tự hỏi mẹ lên tiếng trước thế này có phải bà đã buông bỏ những chuyện xảy ra 18 năm trước hay không.

"Anh tự mua bánh ngọt, lúc đó không giỏi nấu nướng, đợi bà ấy đến nhà trọ, nhưng từ chiều đến tối bà ấy cũng không đến. Cuối cùng anh không thể không gọi cho mẹ lúc 9 giờ tối."

"Anh gọi điện cho bà, bà vội vàng đưa hai đứa em bị bệnh phải nhập viện, còn bảo anh không có việc gì thì đừng làm phiền, bà rất bận."

Bà đã quên lời hứa với Tiêu Chiến từ lâu, có lẽ đó hoàn toàn không phải là một lời hứa, chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến, nhưng bản thân Tiêu Chiến đã nhớ rất lâu.

Anh một mình nhìn chiếc bánh và thắp ngọn nến 18 tuổi. Nhưng Tiêu Chiến dù có lấy hết can đảm đến đâu, anh vẫn không thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng, cũng không ước gì cho đến khi nến cháy hết.

"Anh đúng thật là đồ xui xẻo, bố mất ngay ngày anh ra đời, em trai cũng bị bệnh vào sinh nhật mười tám, anh..."

Vương Nhất Bác lấy bật lửa từ ngăn đựng đồ cạnh bàn ra, chúng vẫn chưa được dọn từ hôm sinh nhật Tiêu Chiến.

Bật lửa cạch một tiếng, Vương Nhất Bác giơ lên ​​trước mặt Tiêu Chiến, "Lần trước em đã nói có thể ước bất cứ lúc nào, điều ước của em đã thành hiện thực, anh đã nhảy cho em xem."

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt của Tiêu Chiến, ngọn lửa mờ ảo nhảy múa trên khuôn mặt anh, giống như nhịp tim đang đập của Vương Nhất Bác.

Bật lửa được giơ lên ​​cao hơn, bàn tay Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến tràn đầy cảm giác an toàn. Cậu nắm lấy những đầu ngón tay bồn chồn của Tiêu Chiến vỗ nhẹ: "Hãy ước một điều, em đảm bảo sẽ thành hiện thực."

Người trong ngực cậu quay đầu lại, ánh mắt lóe lên vẻ đẹp đáng thương, "Thật sao?" Giống như đứa trẻ tìm kiếm đáp án, ấm ức nghi hoặc.

Vương Nhất Bác bật cười: "Thật, nguyện vọng của Chiến Chiến nhất định sẽ thành hiện thực. Em vừa gọi điện với Thượng đế, ngài nói anh là bạn nhỏ may mắn mà ngài ấy thích."

"Ước một điều đi, em hứa nó sẽ thành hiện thực." Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, ngón tay ấn vào bật lửa rất đau.

Cuối cùng cũng đợi cho đến khi Tiêu Chiến nhắm mắt lại, chắp hai tay thành tâm cầu nguyện. Vài giây trôi qua, người đàn ông thở ra, thổi tắt tia sáng trong tay Vương Nhất Bác.

"Giỏi lắm." Cậu đỡ Tiêu Chiến lên, sức lực của cánh tay thiếu niên 18 tuổi vốn đã tập lái mô tô phát huy tác dụng. "Giỏi quá đi, giỏi thật đó, đã biết ước điều ước cho mình."

Ăn tôm cũng khen, cầu nguyện cũng khen. Tiêu Chiến xấu hổ vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, vùi mình vào vai thiếu niên như một con rùa.

Anh được Vương Nhất Bác bế vào phòng, đẩy cửa ra. Ngồi trên giường lớn, nụ hôn tự nhiên rơi xuống. Đây là khoảnh khắc dịu dàng nhất khi Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến, ngay cả mặt trăng trên bầu trời cũng ẩn mình trong mây vì ngượng ngùng.

Tiêu Chiến thực sự rất ngọt ngào và có vị như một cây kem thơm ngon. Anh không còn chống cự như trước nữa, nhẹ nhàng ngâm nga khi được Vương Nhất Bác hôn.

Như kiến bò vào lỗ chân lông, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt. Lời yêu thương đương nhiên phải nói ra, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác, đang định nói, nhưng đó không phải là lời yêu thương, "Nếu anh thực sự không tốt chút nào, nếu anh thực sự xấu."

"Bốp!" Vừa nói xong, anh bị đánh vào lòng bàn tay, không đau cũng không ngứa, giống như đùa giỡn.

Vương Nhất Bác bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến, liền đánh anh mấy phát. Như cảm thấy đau khổ và bất đắc dĩ, cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến thổi thổi.

"Đừng nói thế nữa." Học sinh trung học giả vờ làm người lớn, nghịch nghịch chiếc vòng chân mà cậu đeo vào mắt cá chân Tiêu Chiến.

Anh vươn tay định ôm Vương Nhất Bác nhưng lần này lại bị cậu ôm chặt vào lòng. Thiếu niên cầm chăn, ôm Tiêu Chiến, để anh nằm trên người mình rồi quấn thật chặt như em bé.

"Nhưng hình như không có ai thích anh." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

Chăn bông quấn chặt lấy anh hơn, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến nằm xuống, trán cậu áp vào trán anh, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau: "Sao có thể chứ? Là do bọn họ không biết kính già yêu trẻ."

Hôn lên môi Tiêu Chiến, xoa xoa chóp mũi của anh, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài: "Ai lại không thích cục cưng chứ?"

Cậu gọi Tiêu Chiến là cục cưng, một người đàn ông trưởng thành 24 tuổi, lớn hơn cậu sáu tuổi. Gọi anh là bảo bối, là cục cưng, những cái tên mà anh chưa từng được gọi trước đây.

Bóng tối không còn là cảnh tượng duy nhất trong tủ quần áo, Tiêu Chiến kề sát vào trái tim đang đập của Vương Nhất Bác. Anh siết chặt vai thiếu niên, quay đầu lại và áp môi vào tai chàng trai.

Tiêu Chiến đã dồn hết dũng khí, giao ra toàn bộ tâm hồn vụn vỡ của mình.

"Vương Nhất Bác, đưa anh đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro