17.
Warning: đây là fic, đây là fic, đây là fic!
Chương này là chương có gam màu u tối nhất trong tất cả các fic mình từng edit, style của mình không phải truyện ngược nên lúc edit chap này thật sự không chịu nổi, phải ngoi lên nhắc nhở những trái tim yếu đuối hãy cân nhắc khi đọc chap này!
---
Hai chân Tiêu Chiến tê cứng, anh không còn sức đứng dậy ngay cả khi được đỡ. Vương Nhất Bác nhìn đám đông ở phía xa, im lặng cõng Tiêu Chiến lên.
Chân nhấc lên khỏi mặt đất, đôi tay theo bản năng vòng quanh cổ thiếu niên. Tiêu Chiến lần này không giãy giụa, có lẽ vì chân anh thực sự đau và tê không thể cử động được.
Anh cảm thấy xấu hổ vùi đầu vào vai Vương Nhất Bác. Bạn nhỏ 18 tuổi dường như biết anh nghĩ gì, Vương Nhất Bác cố tình đi vòng qua đám đông.
Xe đậu ở bãi đậu xe khu vui chơi, mãi đến khi Didi đến cậu mới thả Tiêu Chiến xuống. Hai người ngồi cùng nhau ở ghế sau, chỉ có đôi bàn tay đan vào nhau trong bóng tối.
Vương Nhất Bác không muốn để ý quá nhiều, dẫn Tiêu Chiến về nhà. Tay kia cậu vẫn cầm cây kem chưa ăn xong, sợi dây của bóng bay quấn quanh ngón tay.
Cậu bỏ kem vào tủ lạnh, bóng bay trượt dọc theo trần nhà ngay khi cậu thả ra. Tiêu Chiến đứng ở phòng khách nhìn động tác của thiếu niên, có chút do dự, nhìn giống như người ngoài.
"Em không đi." Vương Nhất Bác lên tiếng trước, ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, "Em ở đây đợi anh."
Người đàn ông vụng về cuối cùng cũng bước vào phòng tắm, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng bước chân của mèo con. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên ầm ĩ, Tiêu Chiến dường như quá sợ Vương Nhất Bác rời đi.
Anh chạy đua với thời gian, chạy ra khỏi phòng tắm mà không sấy tóc. Tóc ướt dính bết vào trán, đôi dép lê dưới chân mang vết nước vào phòng khách.
Mùa đông lạnh như vậy, Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy khăn. Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nên chỉ biết lau tóc cho Tiêu Chiến thật nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay vùi vào trong khăn xuyên qua kẽ tóc, một trận ngứa ngáy kéo qua tim. Tiêu Chiến nheo mắt, anh mừng vì mình đã tắm thật nhanh, không để Vương Nhất Bác phải đợi.
Khăn tắm bị tóc thấm ướt, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn. Tiêu Chiến không nói gì nắm lấy áo Vương Nhất Bác, ngón tay dường như tỏa nhiệt.
"Tối nay... em có thể ở lại không?" Đó không phải câu hỏi như bình thường. Ánh mắt anh nhìn vào mắt thiếu niên, Vương Nhất Bác có thể nhìn rõ sự mong mỏi bên trong.
Đó là nỗi sợ hãi, cậu biết Tiêu Chiến hôm nay yếu ớt đến nhường nào. Mềm yếu đến mức có cảm giác như sắp vắt ra nước, nhưng anh sợ Vương Nhất Bác sẽ từ chối nên bỏ tay xuống.
"Đồ ngủ đâu?" Học sinh trung học không né tránh nữa, "Em không có quần áo để thay, anh cũng không muốn em mặc bộ này đi ngủ đâu."
Cậu nắm lấy cổ áo và ngửi, cau mày tỏ vẻ chán ghét. "Đều là mùi của người khác." Rõ ràng là mùi thơm của bột giặt, còn có hơi ấm đặc trưng của mùa đông.
Trong phòng tắm lại có tiếng nước, nhưng Tiêu Chiến nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm lại cảm thấy bất an. Lần đầu tiên anh cảm thấy ngôi nhà của mình quá lớn, đến nỗi chính anh cũng không biết phải trốn ở đâu.
Anh đã lâu không gặp mẹ, khuôn mặt người phụ nữ đó dường như đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Nỗi sợ hãi lặng lẽ len lỏi vào trái tim anh, thói quen từ nhỏ đã trở thành phản ứng dai dẳng đối với Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác tắm rất nhanh, lần này cậu không có thời gian để ý đến sự mềm mại của đôi môi Tiêu Chiến, cậu hơi lo lắng lúc cõng anh.
Không thấy bóng dáng Tiêu Chiến trong nhà, người lẽ ra có mặt trong phòng khách đã biến mất. Giày ở huyền quan vẫn còn đó, cửa phòng Tiêu Chiến mở rộng, không có động tĩnh gì.
"Tiêu Chiến." Cậu hoảng hốt. Nhà bếp và ban công đều không người. Chỉ có Kiên Quả ngồi một mình trên sàn phòng thay đồ, kêu meo meo trước một chiếc tủ quần áo đóng kín.
Cửa tủ quần áo mở ra từ bên ngoài, Vương Nhất Bác không có biểu cảm gì khi nhìn thấy Tiêu Chiến. Cậu không hiểu tại sao lại có người lớn trốn trong tủ như trẻ con, nhưng nếu là Tiêu Chiến, trong lòng cậu luôn có lời giải thích.
Không hỏi thêm câu nào, thiếu niên chỉ ngồi xuống trước tủ quần áo. Cậu dùng tay giữ cửa tủ, nhìn người bên trong. Bóng tối che khuất ánh đèn trông rất an toàn.
Nghiêng người vào, cửa tủ bị Vương Nhất Bác kéo ra. Mèo con đã chờ rất lâu để gặp bố, bóng tối lại một lần nữa bao trùm không gian nhỏ bé.
Nó mang nhiệt độ của hai người, gần đến mức nửa cơ thể phải áp chặt vào mới có thể ngồi xuống được. Sự tiếp xúc giữa hai vai truyền đến sức nóng như thiêu đốt, tóc của Vương Nhất Bác vướng vào mái tóc khô một nửa của Tiêu Chiến.
"Mặc đồ ngủ thế này thật giống bạn nhỏ." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, kéo tay áo của Vương Nhất Bác trong bóng tối.
Bạn nhỏ, đây không phải là ý định ban đầu của Vương Nhất Bác hôm nay. Lúc ra ngoài cậu học sinh trung học cố tình chạy đến trước gương dài, cậu muốn mình trông trưởng thành hơn, muốn rút ngắn khoảng cách sáu tuổi.
"Còn rất trẻ, tuổi mười tám thật tốt." Tiêu Chiến lại nói.
Vì thế trong lòng Vương Nhất Bác lập tức chấp nhận cách gọi "bạn nhỏ", cậu cảm thấy miệng Tiêu Chiến thật thần kỳ, không chỉ ngọt ngào mềm mại, mà ngay cả lời nói cũng khiến Vương Nhất Bác rất thích.
Vương Nhất Bác không nói gì, cảm nhận nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến dựa vào mình, người đàn ông nghiêng đầu. Bóng tối có thể mang lại dũng khí, Tiêu Chiến dường như đã thực sự quyết định nói ra.
"Người hôm nay là mẹ anh." Giọng Tiêu Chiến khẽ khàng hơn một chút, giống như hơi thở thoát ra từ mũi.
"Ừm." Vương Nhất Bác đáp.
"Bà ấy rất hiền phải không?" Tiêu Chiến hỏi: "Bà ấy sẽ mua kem cho hai đứa nhỏ và lau miệng cho chúng, sẽ khen thưởng khi chúng học giỏi."
Mẹ hiền, lời này đối với Tiêu Chiến thật xa lạ. Anh không nghe thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác, tiếp tục nói.
"Khi còn nhỏ, anh chưa bao giờ nghĩ bà sẽ hiền như vậy. Hóa ra trẻ con ăn kem sẽ không bị tiêu chảy, cũng có thể dính kem đầy miệng, làm bài thi tốt cũng sẽ có thưởng."
Ký ức đã quá xa, quay trở lại thời thơ ấu của Tiêu Chiến. Hơi thở của anh trở nên nặng nề trong bóng tối, anh tiến lại gần Vương Nhất Bác.
"Anh không có bố." Những lời này phát ra, không còn nhiều cảm xúc nữa.
Đôi mắt Vương Nhất Bác mở to, trong cuộc trò chuyện giữa Tiêu Chiến và mẹ anh hôm nay, cậu không nghe ra điều gì khác ngoài chú Lý, hai đứa nhóc sinh đôi không giống Tiêu Chiến, và anh bị đuổi khỏi nhà.
Nhưng cậu không ngờ đó là một tấn bi kịch.
Tiêu Chiến ngồi thẳng lên một chút, "Ông ấy là cảnh sát, lúc anh mới sinh ra ông ấy đang làm nhiệm vụ, nên không thể có mặt lúc anh chào đời. Xong nhiệm vụ ông ấy mới có thể vội vã đến bệnh viện."
Niềm vui chào đời của một đứa trẻ và sự đoàn tụ của gia đình ba người. Mẹ của Tiêu Chiến lúc đó vẫn đang hôn mê, còn Tiêu Chiến đang khóc, có lẽ sẽ không nghĩ tới điều đó.
"Ông ấy lái xe trong lúc mệt mỏi, gặp tai nạn trên cầu." Giọng nói không chút cảm xúc, "Không biết trên mạng có tìm được tin tức lúc đó hay không. Bảy người đã tử vong khi một chiếc ô tô đâm vào cầu hai mươi bốn năm trước."
Đã lâu lắm rồi, những người xem tin tức cách đây 24 năm chắc hẳn đã quên mất. Người duy nhất còn nhớ đến vụ việc này là gia đình những người liên quan đến vụ tai nạn xe.
"Anh chưa bao giờ gặp bố, tất cả tình cảm đều đến từ những bức ảnh cũ của ông. Khi còn nhỏ, anh luôn nghĩ cảnh sát rất giỏi, đó là nghề tốt nhất trên đời."
Vương Nhất Bác nhớ anh từng hẹn hò với người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát. Cậu hỏi Tiêu Chiến có thích anh ấy không, và câu trả lời của Tiêu Chiến lúc đó là cảnh sát rất tốt.
Cậu không hiểu, môi tuy hơi hé mở nhưng không phát ra âm thanh. Vương Nhất Bác 18 tuổi còn chưa tiếp xúc với chủ đề này, lúc này không biết nên an ủi Tiêu Chiến như thế nào.
"Bởi vì bố anh hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn, nhưng người thân của những người mất trong vụ tai nạn đều là những người vô tội bị ảnh hưởng. Số tiền bồi thường lúc đó không nhiều, họ thường đến nhà anh gây rối."
"Toàn bộ tiền bạc đều không còn, ngay cả căn nhà cũng bị bán đi. Khi còn nhỏ anh đã chuyển nhà rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị người ta tìm thấy."
Đó là tuổi thơ của Tiêu Chiến, sống trong một căn nhà thuê rẻ tiền và ẩm ướt. Máy nước nóng trong căn nhà cho thuê đã rất cũ, chỉ có thể tắm nước lạnh.
"Mẹ anh lúc đầu còn gắng gượng được, nhưng thời gian dần trôi, bản thân bà cũng phải chịu đau đớn." Lúc đó Tiêu Chiến mới năm tuổi, còn chưa biết gì.
Cậu thấy mẹ khóc buồn nên đưa cho mẹ những chiếc bánh quy phát cho trẻ em ở trường mẫu giáo.
"Có lẽ bởi vì anh là niềm hy vọng duy nhất của mẹ." Tiêu Chiến cuối đầu nói, hai mắt đỏ lên. Chính anh còn không tin lời nói dối như vậy. "Từ nhỏ bà đã rất nghiêm khắc, chỉ cần anh mắc lỗi nhất định sẽ bị phạt."
Không có kem, bóng bay hay phần thưởng cho Tiêu Chiến. "Trẻ con đều háu ăn. Anh thấy anh trai nhà bên ăn kem nên cũng muốn ăn. Đó là lần đầu tiên anh về nhà nói với bà nhưng đêm đó lại bị đánh."
Khi đó, trạng thái tinh thần của mẹ Tiêu không ổn, bà nhìn con mình giống như đang nhìn kẻ thù hơn.
--
"Ăn, ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn." Cuốn sổ tiết kiệm bị ném trên bàn, bên cạnh còn có một cuốn sổ ghi dày đặc. "Mỗi tháng phải chi biết bao nhiêu tiền cho mày, mày còn chưa kiếm nổi một đồng, ăn cái gì mà ăn!"
--
"Ở nhà có một cuốn sổ. Sau khi anh vào tiểu học, bà sẽ cho anh xem. Nó ghi lại những khoản chi tiêu hàng ngày của anh. Anh không biết bà ấy đùa hay thật. Bà nói anh nợ bà tất cả những điều này, khi nào lớn lên, sau này phải trả lại tất cả cho bà." Tiêu Chiến lúc đó cũng chưa biết nhiều, rất hiếu thảo, đã nói với mẹ rằng khi lớn lên sẽ đối xử tốt với mẹ.
Nhưng mẹ Tiêu không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, bà ngày càng chán ghét đứa con được sinh ra vào đúng ngày giỗ của bố nó.
"Khi anh còn nhỏ, bà bảo anh phải học hành chăm chỉ, dù có liều mạng học hành cũng phải trở thành cảnh sát. Bởi vì anh nợ bố điều đó. Nếu không phải do anh sinh ra sớm hơn ngày dự sinh vài ngày thì bố sẽ không gặp tai nạn và sẽ trở thành một cảnh sát giỏi." Tiêu Chiến nói.
"Không phải." Lần đầu tiên Vương Nhất Bác ngắt lời, môi khô khốc không nói được. "Đây không phải lỗi của anh."
Tiêu Chiến chỉ lắc đầu, trong bóng tối không thể nhìn ra được anh có cười hay không. "Hồi nhỏ anh rất sợ bóng tối, mỗi lần thi không tốt là mẹ nhốt anh vào tủ, tủ khóa từ bên ngoài."
"Anh cầu xin bà cho ra ngoài, hứa với bà lần sau nhất định sẽ làm tốt bài kiểm tra." Cậu bé đập đập vào tủ gọi mẹ, nhưng nhìn qua khe hở, chỉ thấy ngôi nhà chìm trong bóng tối không người, giống như cái miệng đáng sợ của quỷ ăn thịt người.
Một tiếng, rồi hai tiếng, Tiêu Chiến khóc một mình trong tủ cho đến khi mệt lã, khóc đến khàn giọng.
"Nếu bà không quá tức giận, sẽ mở cửa tủ, lúc đó còn dùng chổi tre, bà sẽ lấy nó đánh anh."
Bởi vì không đạt hạng nhất trong kỳ thi nên Tiêu Chiến đã bị đánh đến toàn thân đầy vết đỏ. Anh run rẩy trong tủ, Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng được.
Tủ quần áo tối tăm là nỗi sợ hãi ám ảnh tuổi thơ, nhưng nó là chốn an toàn duy nhất cho Tiêu Chiến trước khi bị đánh.
"Bà bắt anh quỳ trước di ảnh bố và xin lỗi linh hồn của ông trên thiên đường."
--
"Nói!" Đầu của đứa trẻ bị ấn xuống sàn, "Nói!"
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!" Giọng nói khàn khàn của đứa trẻ xuyên qua màn đêm yên tĩnh. Tiêu Chiến khóc đến mức nước mũi và nước mắt trào ra.
--
Có quá nhiều lời khó nghe, Tiêu Chiến không muốn Vương Nhất Bác nghe thấy. Thứ sao chổi hại chết người thân, anh đã chịu đựng mọi ác ý từ mẹ mình.
"Đôi khi anh không thể ngủ được, nhắm mắt lại là hình ảnh người bố đã mất. Anh xin lỗi ông ấy, nếu anh không sinh ra sớm hơn vài ngày thì ông đã không chết. Ông đã trở thành một cảnh sát giỏi, mẹ cũng sẽ không mất đi người chồng yêu thương của mình." Giọng của Tiêu Chiến dần dần trở nên hoảng loạn, toàn thân run rẩy, tay chân đều lạnh cóng.
Anh vẫn còn nhớ tuổi thơ kinh hoàng đó, ánh mắt phẫn uất của mẹ và những trận đòn roi. Gia đình của những người đã khuất đến nhà gây rối, ngôi nhà ngổn ngang kính vỡ và những lá thư đẫm máu trước cửa.
Những bóng ma đòi nợ, đòi mạng. "Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi!" Âm thanh gào thét, ám ảnh tuổi thơ không cách nào thoát ra được.
"Đều là lỗi của tôi! Nếu không phải tôi sinh ra sớm, ông ấy đã không chết, họ cũng sẽ không mất đi người thân!"
Bàn tay to nắm lấy đầu ngón tay đang run rẩy của anh, "Không phải lỗi của anh, Tiêu Chiến!"
Tiêu Chiến giãy dụa: "Nếu tôi không đến thế giới này thì đã không có gì xảy ra! Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, Vương Nhất Bác. Cậu không thể đến gần tôi. Nếu đến gần tôi, cậu sẽ gặp bất hạnh giống như những người đó." Anh gào khóc, Vương Nhất Bác không nắm được tay anh.
Bóng tối lan tràn, tủ đồ cũng ngột ngạt. "Đi đi, đi đi. Ở lại với tôi, cậu sẽ chết..."
Tiếng khóc cuối cùng cũng vang lên trong tủ, Tiêu Chiến vừa nói vừa cười không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Đã lâu rồi anh không sợ hãi như vậy, nhưng hôm nay họ lại gặp nhau ở công viên giải trí...
"Đừng mở! Đừng mở tủ, đừng mở tủ, cầu xin em..." Giọng nói khàn khàn và đứt quãng, như một con dao cứa vào trái tim Vương Nhất Bác.
Cậu nắm tay Tiêu Chiến mở tủ ra: "Anh nhìn xem, bên ngoài chẳng có gì cả."
"Không, không." Tiêu Chiến càng lúc càng co rúm lại, "Cầu xin cậu, là do tôi, là tại tôi..."
Cổ tay anh bị kéo mạnh, Vương Nhất Bác mạnh mẽ mở bàn tay đang che mắt Tiêu Chiến ra. "Sẽ không có hình phạt, sẽ không có gậy tre, cũng không có ai bắt anh quỳ nữa. Nhìn em đi, em muốn nhìn anh, cho em nhìn mặt anh được không?"
Dịu dàng nhưng mạnh mẽ, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo Tiêu Chiến về phía mình. "Em không trách anh, mọi chuyện đều không phải lỗi của anh. Tai nạn là tai nạn, không ai có thể tránh được. Đừng nghe bà ta, bà ta đang lừa dối anh, tất cả đều là dối trá!"
Cơn đau trong lòng xiết chặt, ai biết nỗi đau mà Tiêu Chiến nói ra có bằng một phần mười những gì anh đã trải qua hay không: "Tiêu Chiến! Em không trách anh chuyện gì cả. Không có kem, em sẽ mua cho anh, không có bóng bay, mỗi ngày em đều sẽ mua cho anh. Em sẽ mua tất cả cho anh, sẽ đưa anh đi ăn kem và chơi bóng bay được không?"
"Kiểm tra không tốt cũng không sao cả, dù Tiêu Chiến có thế nào em cũng thích. Chỉ cần anh xuất hiện, em đều sẽ thích anh."
Anh vẫn ôm chân khóc, lắc đầu như một con búp bê bị hỏng. "Sẽ không có ai thích anh, anh là thứ đen đủi..."
"Em thích anh!" Những lời này bị cắt ngang, "Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều. Em đã nói với anh, em rất yêu anh, muốn anh cũng yêu em. Em đã nói anh rất tốt, em muốn tặng hoa cho anh, mua cho anh thật nhiều quà, mọi thứ quý giá trên đời này đều dành cho Tiêu Chiến."
"Anh rất tốt, anh rất tốt!" Vương Nhất Bác đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt Tiêu Chiến, "Không sao đâu, bên ngoài không có gì cả, chỉ có Kiên Quả và em thôi. Anh có muốn ăn khoai tây chiên không? Em dẫn anh đi ăn gì đó ngon nhé?"
"Đừng." Thanh âm thật đáng thương, giống như một chú chó con bị bỏ rơi, "Đừng gọi anh là Tiêu Chiến... Anh không muốn em gọi anh là Tiêu Chiến."
Không muốn Vương Nhất Bác giống như những người khác, từ nhỏ anh chưa từng có tên gọi thân thương nào. Anh đã từng thấy mẹ mình gọi đứa trẻ khác là Hằng Hằng, là con trai, là cục cưng.
Anh chỉ có "Tiêu Chiến", Tiêu Chiến chưa bao giờ là tồn tại đặc biệt.
"Đến đây, lại đây." Vương Nhất Bác duỗi tay bắt lấy anh, ánh sáng chiếu vào nửa người Tiêu Chiến, chỉ còn lại khuôn mặt chìm trong màn đêm, khóc ướt bàn tay Vương Nhất Bác.
Đưa tay về phía tủ, Vương Nhất Bác nói: "Không phải Tiêu Chiến, chúng ta đi ra ngoài thì sẽ không phải là Tiêu Chiến."
Anh ngẩn ngơ giơ tay, cánh tay đau nhức tê dại. Tiếng khóc vẫn không ngừng, Tiêu Chiến cắn chặt môi đến bật máu. Làm thế nào để đưa ra quyết định, "Không phải Tiêu Chiến..."
"Đúng, không phải Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác khẳng định.
Chân anh đau nhức vì co ro quá lâu. Tiêu Chiến cuối cùng cũng nghiêng người về phía trước, nhắm mắt ngã vào vòng tay của thiếu niên.
"Chiến Chiến, bảo bối, bé cưng." Vương Nhất Bác dùng hết những thứ cậu biết. Bên ngoài tủ chỉ có ánh đèn sáng rực và ánh trăng, một quả bóng bay vẫn đang bò trên trần nhà, và một chú mèo đi tới rúc vào chân Tiêu Chiến.
"Nhìn này, em đã đón được anh rồi."
(ké hình Chủ tịt ở đây để cứu vớt con tim tan nát của chị em nào lỡ đọc hụ hụ hụ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro