Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.

Để xua tan bầu không khí căng thẳng, Chủ tịt xin hát mụt bài ạ =)))


Tuyết rơi ở Diêm Thành vào tháng đầu tiên Vương Nhất Bác rời đi. Tiêu Chiến ngồi trên giường nhìn ra ngoài, gần đây còn choáng váng, ngủ không ngon.

Sự ra đi của Vương Nhất Bác dường như không có gì thay đổi. Công việc của Tiêu Chiến hàng ngày vẫn rất bận rộn. Các dự án đã nhận trước đây đã làm xong, mấy ngày nghỉ phép cuối năm cũng không có ai đi cùng.

Cô đơn đã trở thành cách tốt nhất để thôi nhớ mong. Cà phê tối nay hơi nặng, Tiêu Chiến không ngủ được. Anh ngơ ngác ngồi dậy, ngọn đèn ngủ cún con lờ mờ ở đầu giường như đang mỉm cười với anh.

Vương Nhất Bác không mang theo, kể cả đồng phục học sinh và chìa khóa ngày hôm đó. Họ đã không liên lạc với nhau khoảng một tháng. Tiêu Chiến muốn gửi đồng phục cho Vương Nhất Bác hoặc gọi cậu đến nhà, nhưng anh sợ tin nhắn gửi đi sẽ nhận lại dấu chấm than.

Lòng tự trọng ngăn cản người trưởng thành tiến lên phía trước. Cách nhìn trộm vòng bạn bè của người khác này thật trẻ con. Dự báo thời tiết nói ngày mai ở Diêm Thành sẽ lại có tuyết rơi dày, đây cũng là ngày nghỉ cuối cùng của Tiêu Chiến.

Anh cố ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, đầu óc anh tràn ngập những cảnh tượng vui vẻ ngày trước. Tiêu Chiến muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác, loại cảm giác này như kiến ​​bò trên quần áo, kỳ thật anh cũng không cảm giác được.

Đêm dài, tối qua Tiêu Chiến đi ngủ mà quên kéo rèm. Lúc anh tỉnh dậy, tuyết đã rơi đầy, bầu trời tối đen tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ sụp xuống.

Lúc này đã là buổi trưa, chế độ ăn của anh đã mất cân bằng trong suốt thời gian này. Gọi đồ ăn mang về, anh vô thức chọn mì hải sản, khi đến bàn mới nhận ra mình không thích tôm.

Không ai bóc vỏ cho anh, tôm chấm dấm là ngon nhất. Tiêu Chiến cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, làm việc nhà hoặc đọc sách, nhưng những dòng chữ dày đặc trên trang sách lại như kiến bò đêm qua.

Chúng bò từ quần áo đến da của Tiêu Chiến, ngứa ngáy và đau đớn đến không thể thờ ơ. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, ước muốn lúc nhỏ của anh là được ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết rơi cùng người mình thích vào mùa đông.

Lúc đứng dậy, đôi chân hơi nhũn ra. Bộ đồng phục sạch sẽ được đặt ở góc tủ. Tiêu Chiến đã cố không nhìn nó mỗi ngày, nhưng bây giờ nó đã ở trên tay anh, cảm thấy thật khó để tách rời.

Những chiếc áo sơ mi mùa hè và mùa thu cũng được thay thế bằng áo len cổ lọ. Khi ra ngoài, Tiêu Chiến gấp đồng phục học sinh của Vương Nhất Bác rồi cho vào túi đựng quà. Anh lục tung khắp nhà hồi lâu mới tìm được một chiếc túi khá đẹp với họa tiết màu xanh rừng cây mà Vương Nhất Bác thích.

Đặt túi lên ghế phụ, anh không quên soi mặt trong gương trước khi lái xe. Tiêu Chiến đặc biệt xịt nước hoa khi ra ngoài, xấu hổ không dám làm tóc vì sợ Vương Nhất Bác thấy mình bất thường.

Lần cuối cùng anh đến Trường Trung học phổ thông số 1 Diêm Thành là sáu năm trước. Các quầy bán đồ ăn ở cổng trường không thay đổi nhiều. Đã 5 giờ chiều mà học sinh vẫn chưa tan.

Anh nhận ra mình có chút vội vàng căng thẳng, giống như bậc phụ huynh đang hồi hộp chờ đợi. Tiêu Chiến cố tìm việc gì đó để làm, nếu không tim đập thình thịch sẽ khiến anh lo lắng toát mồ hôi.

Tiêu Chiến còn đang hít một hơi thật sâu thì chuông reo, cảnh tượng thiếu niên rời khỏi nhà vẫn còn hiện rõ trong đầu. Những lời anh nói ngày hôm đó thật tàn nhẫn và xấu xa. Ai biết cậu thiếu niên mười tám tuổi ôm hận còn sẵn lòng gặp anh hay không.

Siết chặt túi quà, anh tự nhắc nhở mình đến đây chỉ để đưa đồng phục. Từng đợt học sinh đổ ra cổng trường nhưng Tiêu Chiến không thấy Vương Nhất Bác.

Vào mùa đông trời tối rất nhanh, lúc này các bậc phụ huynh bên ngoài trường đã lần lượt giải tán. Tiêu Chiến tự hỏi có phải mình đã bỏ lỡ Vương Nhất Bác rồi chăng. Anh nhấc điện thoại lên, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho cậu hay không.

Chàng trai mặc đồng phục để tóc dài hơn một chút. Cậu bước ra khỏi trường cùng một cô gái. Tiêu Chiến đã nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông thưa thớt.

"Vương Nhất Bác!" Anh không biết mình nhớ Vương Nhất Bác đến nhường nào, lúc gọi tên cậu, tim anh đập thình thịch.

Khuôn mặt quay lại vẫn vô cảm như trước, không còn sự chiều chuộng vô hạn khi yêu. Ánh mắt cô gái cũng nhìn về phía này, vội vàng chào tạm biệt Vương Nhất Bác.

Cô bước đi thật nhanh, khi lướt qua chạm phải ánh mắt Tiêu Chiến.

"Sao anh lại ở đây?" Vương Nhất Bác không bỏ đi như anh nghĩ. Giọng Vương Nhất Bác vẫn đều đều và không chút cảm xúc. Cậu đi về phía Tiêu Chiến, bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong phút chốc, niềm vui và nỗi mất mát cùng dâng lên, giống như kẹo cà phê mật ong, khiến người ta cảm thấy khó chịu trong miệng.

"Tới đưa đồng phục cho em." Tiêu Chiến đưa túi quà mà anh đã chọn rất lâu. Cậu không nhìn vào màu xanh rừng cây tô điểm trên đó mà thở dài.

Bầu không khí bỗng chốc cứng đờ, một phụ huynh đột nhiên lùi lại xuýt đụng phải Vương Nhất Bác.

"Cẩn thận." Tiêu Chiến theo bản năng đưa tay ra, kéo ống tay áo của thiếu niên lại, toàn bộ hơi thở mùa đông ấm áp đều phả vào mặt anh.

Nhịp tim anh đột ngột tăng tốc, bàn tay muốn thoát ra khiến trái tim Tiêu Chiến khẽ thắt lại. Vương Nhất Bác mở túi ra, nhìn bộ đồng phục học sinh của mình, là mùi bột giặt quen thuộc và mùi nước hoa của Tiêu Chiến, khiến cậu không khỏi cau mày.

Hai người đi cạnh nhau, Tiêu Chiến cảm thấy may mắn vì lối vào Trường trung học số 1 Diêm Thành có một con dốc dài. Anh và Vương Nhất Bác không đi gần nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn chạm vai nhau.

"Em đứng thứ nhất trong kỳ thi tháng này à." Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu dường như tràn ngập sự ngưỡng mộ vô thức. Đây hẳn là một cách lấy lòng người yêu của anh, bản thân Tiêu Chiến cũng không biết phải nói như thế nào.

"Ừ." Vương Nhất Bác đáp.

"Giỏi thật." Tiêu Chiến nói, cổ họng hơi khàn khàn, Vương Nhất Bác thờ ơ làm cho người ta có chút khó chịu. "Cô gái vừa nãy là bạn gái của em hả?"

Không khí trở nên kỳ quái, Vương Nhất Bác quay đầu lại, sắc mặt rốt cục cũng thay đổi: "Không."

Tiêu Chiến trong lòng trầm xuống, còn chưa kịp cười.

"Tôi sẽ không để bạn gái đi sau mình. Ngay cả khi ở trường, tôi cũng sẽ lén lút nắm tay cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy tự về nhà." Vương Nhất Bác nói.

Nỗi cay đắng lại dâng trào, rõ ràng Vương Nhất Bác đã phủ nhận cô ấy là bạn gái mình. Nhưng tâm trí Tiêu Chiến trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Vương Nhất Bác đang yêu.

Hẳn là một chú cún pha lê đẹp đẽ, giống như tất cả các chàng trai cùng tuổi, giả vờ ngầu trước mặt người mình thích. Mua đồ ăn sáng hay mang theo sữa, kem vào những trưa hè, hay bánh mì nướng vào tối mùa đông.

Vương Nhất Bác hẳn là như vậy, giả vờ lạnh lùng vô cảm. Khi cô gái đưa tay ôm, cậu sẽ mỉm cười, cong môi cúi đầu nhéo má người ta, nhưng rõ ràng đã hôn ở chỗ đó.

Anh đang suy nghĩ lung tung, Vương Nhất Bác đã bước đi theo hướng khác.

"Nhất Bác." Anh vươn tay kéo cậu nhưng không chạm được, đầu ngón tay tê cứng trong cơn gió mùa đông. "Chúng ta cùng ăn cơm đi."

---

Có một con phố thương mại ngay trước cổng trường, họ ngẫu nhiên chọn một quán lẩu. Tiêu Chiến ngồi trong góc quán, thấp giọng hỏi Vương Nhất Bác muốn ăn gì.

"Sao cũng được." Vương Nhất Bác nhìn điện thoại.

Trong nồi là lẩu uyên ương, Tiêu Chiến đặc biệt dặn người phục vụ đặt nước súp trắng hướng về phía thiếu niên. Các món ăn lần lượt được bày lên bàn, đều là những món Vương Nhất Bác thích trong ấn tượng của Tiêu Chiến.

Họ ăn cùng nhau, trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác nhìn điện thoại thường xuyên hơn bình thường. Tuy rằng cậu không đặc biệt chú ý khi ăn cùng Tiêu Chiến, nhưng dường như cậu chưa bao giờ như bây giờ.

Thức ăn nấu trong nước súp trắng. Tiêu Chiến dùng thìa múc vào bát cho cậu.

"Cảm ơn." Lời cảm ơn cũng nhẹ nhàng như vậy.

Đôi môi mím lại vì cay, tê đến mức Tiêu Chiến muốn mở miệng thở dốc: "Đang ăn đừng nghịch điện thoại, không tốt cho dạ dày đâu."

Có cớ để đỏ mặt. Vương Nhất Bác nghe thấy liền ngẩng đầu lên. Cậu ăn đồ ăn Tiêu Chiến bỏ vào bát, liếc nhìn quanh quán.

Tiêu Chiến không ngờ lại nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục ở đây. Cô ấy đang ăn cùng bạn. Mọi người đều nhìn về phía bàn này. Cô gái đang vẫy tay như muốn chào Vương Nhất Bác.

Chàng trai không có phản ứng gì, tiếp tục cúi đầu ăn phần của mình. Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô gái, cúi đầu gõ phím.

Điện thoại trên bàn của Vương Nhất Bác sáng lên, nhưng anh không thể nhìn rõ từ xa. Tiêu Chiến chưa kịp nhìn rõ thì Vương Nhất Bác đã cầm điện thoại lên.

Dường như anh chưa bao giờ lo lắng đến thế khi có người bắt gặp anh đang nhìn trộm. Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại cư xử như vậy với bạn nhỏ nhỏ hơn mình sáu tuổi.

Anh từng rất hòa thuận với Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ thì không thể. Anh lấy điện thoại trong túi ra, vụng về tìm video của Kiên Quả.

"Em có muốn xem Kiên Quả không?" Anh hỏi Vương Nhất Bác.

Điện thoại bị cầm lấy, Vương Nhất Bác xem video nghiêm túc hơn cả lúc nói chuyện với anh. Có vài video liên tiếp, chỉ kéo dài chưa đầy một phút.

"Béo lên rồi." Màn hình đóng lại, lúc trả lại điện thoại, ngón tay anh vô tình chạm vào nhiệt độ đầu ngón tay của thiếu niên.

Tiêu Chiến không nói nên lời, không biết trả lời thế nào, chỉ nói: "Nó rất nhớ em."

Ánh mắt họ chạm nhau trong không khí, bị che khuất bởi làn khói bốc lên từ nồi lẩu. Vẻ đỏ bừng trên khuôn mặt có thể dùng cái cớ ăn lẩu để che đậy, nhưng Tiêu Chiến là người quay mặt đi trước.

Anh vội vàng đi thanh toán nhưng có thể nghe thấy các nữ sinh ở bàn bên cạnh thì thầm, như đang thúc giục cô gái đó đến nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Xin nhanh chút." Trước đây anh chưa từng giục người phục vụ, nhưng vẻ mặt lần này không được đẹp cho lắm.

Lúc xuống lầu, anh quay lại nhìn, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vương Nhất Bác đang đi theo mình.

Diêm Thành lại có tuyết rơi dày, trong phút chốc tóc Tiêu Chiến đã bạc trắng. Anh và Vương Nhất Bác vẫn sóng vai nhau đi về phía trước, Vương Nhất Bác bỏ túi quà vào cặp sách.

Thiếu niên mặc bộ quần áo mỏng manh, khiến Tiêu Chiến muốn đưa tay ôm lấy. Nhưng anh không làm vậy, vì phía trước là ngã ba. Anh mím môi muốn nói chuyện, muốn kiếm cớ đưa Vương Nhất Bác về nhà.

Tiêu Chiến mừng vì đã đậu xe ven đường, anh mở cửa xe mời Vương Nhất Bác lên.

Ngồi trên ghế phụ, "Tôi đến nhà anh lấy đồ lần trước không mang theo." Vương Nhất Bác thắt dây an toàn, bình tĩnh nói. "Thăm Kiên Quả một lát, chẳng phải nó nhớ tôi sao."

Trong lòng anh hưng phấn kỳ lạ, Tiêu Chiến cười lộ răng thỏ. Anh lái xe chậm rãi trên đường về nhà: "Tuyết rơi nhiều quá." Lý do anh đưa ra cũng khá thuyết phục.

Con gấu bông vẫn còn ở ghế sau, ghế phụ của Tiêu Chiến vẫn để trống từ khi Vương Nhất Bác rời đi. Họ bước ra khỏi tầng hầm, trong thang máy cũng không nói gì.

"Kiên Quả." Tiêu Chiến vừa mở cửa liền gọi mèo, mèo con chân ngắn từ trong phòng khách chạy tới, "Nhìn xem ai tới thăm con này."

Anh bế con mèo lên đưa cho Vương Nhất Bác xem, nhưng ánh mắt chú mèo con một tuổi lại tràn đầy nghi ngờ. Dường như nó không còn nhận ra cậu học sinh mặc đồng phục trước mặt nữa, nó kêu meo meo khi Tiêu Chiến định đưa nó vào tay Vương Nhất Bác.

Nó quay mông bỏ chạy ngay. "Chắc nó không nhận ra em ngay được..."

Làm sao một con mèo con có thể nhớ ai đó? Vương Nhất Bác không vạch trần lời nói dối của Tiêu Chiến. Có một đôi dép mới trên sàn ở lối vào. Đó là đôi dép hình cún mà họ đã thấy trong cửa hàng hôm đó.

Chiếc chìa khóa gắn hình Patrick vẫn còn treo trên tường, đã được Tiêu Chiến lau sạch, trông như mới.

Sau khi vào phòng khách, Tiêu Chiến còn chưa kịp mời Vương Nhất Bác ngồi xuống. Thiếu niên nhìn chằm chằm vào phòng, nơi đó có chiếc đèn ngủ hình cún con nằm trên bàn cạnh giường ngủ.

"Gần đây anh hơi sợ tối." Bản thân Tiêu Chiến cũng không thể giải thích được lý do.

Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, ánh mắt vẫn bình tĩnh. "Đồ của tôi đâu?" Cậu hỏi Tiêu Chiến, như muốn rời đi ngay.

Sofa còn chưa kịp tích nhiệt, cửa tủ đã mở ra. Tiêu Chiến gói ghém những thứ Vương Nhất Bác không mang đi thật kỹ, nhưng tổng cộng cũng không nhiều.

Cặp sách hơi xẹp, nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Tôi không có xe nên khó mang đồ về, ngày mai tôi sẽ lấy."

"Ngày mai anh đi công tác." Tiêu Chiến nói, giọng có chút lo lắng. Vương Nhất Bác nói: "Mấy hôm nữa tôi đến lấy. Khi nào về Diêm Thành thì nhắn cho tôi."

Đến lấy lúc nào cũng không quan trọng, Vương Nhất Bác chỉ ở nhà Tiêu Chiến chưa đầy năm phút. Cậu nóng lòng muốn đi như vậy khiến Tiêu Chiến hiểu lầm: "Anh sẽ đưa em về." Anh muốn ở cùng Vương Nhất Bác thêm một chút.

"Không cần." Cửa đã khóa, thậm chí còn không có lời tạm biệt, Vương Nhất Bác bước đi thật nhanh, cũng không mang theo đôi dép hình cún con.

Nỗi mất mát quét qua Tiêu Chiến, những lời nói vụng về đêm đó khiến anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tiêu Chiến chỉ có thể mong sẽ được gặp lại, anh sợ sau khi Vương Nhất Bác lấy đồ đi, thật sự sẽ không liên lạc với anh nữa.

---

[Hôm nay anh về.] Cậu nhận được tin nhắn từ Tiêu Chiến trong giờ học. Vương Nhất Bác phớt lờ giáo viên Vật lý phía trên, bí mật cúi đầu trả lời tin nhắn.

[Khi nào đến?]

Thông tin chuyến bay được gửi từ bên kia, thời gian hạ cánh là 7 giờ tối.

Cậu không trả lời. Lớp học kết thúc lúc 5 giờ rưỡi chiều. Vương Nhất Bác lao ra khỏi cổng trường, chạy thẳng về nhà, gội đầu thay quần áo nhanh nhất có thể, để tóc tự khô trên đường ra ngoài.

Khoảng cách từ trung tâm thành phố đến sân bay rất dài, đầu gối cậu hơi tê khi xuống xe. Lúc đó đã là 7 giờ tối, thiếu niên dùng hết sức lực chạy đến sân bay.

Cậu đứng ở cổng đón, chỉnh lại tóc, lúng túng cố gắng điều hòa hơi thở. E là chính Tiêu Chiến cũng không ngờ sẽ có người tới đón mình. Vừa bước ra đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở sảnh chờ.

Tim anh đập dồn dập, bước chân Tiêu Chiến dần nhanh hơn. Anh đẩy vali chạy về phía thiếu niên.

"Sao em lại đến đây?" Giọng của anh đầy hưng phấn. Tiêu Chiến đã gọi xe đến đón. Tài xế đứng bên cạnh hết nhìn trái rồi nhìn phải, nhưng anh ta chỉ lấy vali Tiêu Chiến đưa cho.

"Không phải nói đến nhà anh lấy đồ sao." Vương Nhất Bác vừa nói vừa túm lấy áo của anh, "Anh về nhà trước đi, em sẽ chạy xe đến đó."

Nói xong, cậu nhấc chân chuẩn bị rời đi, dùng loại "thủ đoạn" ấu trĩ này để đón Tiêu Chiến chẳng thú vị chút nào. Rõ ràng đã có xe đến đón anh, sao phải chạy xe máy đội một thân gió tới?

Thiếu niên 18 tuổi không thể cho anh bất cứ thứ gì, nhưng Tiêu Chiến lại chạy theo Vương Nhất Bác.

"Anh có thể về với em không? Tài xế phải đợi người khác." Anh lại nói dối.

"Ò, sao cũng được." Vương Nhất Bác thờ ơ trả lời, nhưng đã giảm tốc độ lại. Cậu cầm một bó hoa hồng trắng nhỏ trên tay, đến bãi đậu xe trước khi đưa chúng cho Tiêu Chiến.

Chiếc mũ bảo hiểm che đi cảm xúc của chàng trai: "Chạy xe khó cầm quá." Cậu nói với Tiêu Chiến rồi đưa hoa hồng trắng trên tay cho anh.

"Để anh cầm cho em." Tiêu Chiến cầm lấy bó hoa, nhấc đôi chân dài ngồi lên xe thiếu niên. Anh do dự và bối rối, hoa hồng trắng nóng bỏng tay.

"Sao em lại mua hoa?" Giọng anh có chút run rẩy, mùa đông đã lạnh lắm rồi.

Thiếu niên vặn ga, quán tính khiến Tiêu Chiến đập thẳng vào lưng Vương Nhất Bác. Anh nghe được câu trả lời.

"Sau này sẽ tặng cho người em thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro