12.
"Mau ngủ đi." Câu hỏi bị bỏ qua, Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào má thiếu niên.
Vẻ mặt cậu tối sầm trong đêm tối, yết hầu Vương Nhất Bác khẽ trượt, nuốt xuống nỗi thất vọng. Đôi mắt cậu vẫn sáng ngời, "Em không ngủ được." Cậu không hỏi lại nữa, không ai có can đảm hỏi lại một câu hỏi đã bị ngó lơ.
"Em muốn anh ở lại với em thêm một lát nữa, em vừa ngủ anh đã đi mất, em không ngủ được đâu." Cậu đang bị sốt, giọng đầy nũng nịu và yếu ớt nhưng không khó nghe.
Cậu cọ má vào tay Tiêu Chiến, bảo anh sờ trán mình. Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, không nói gì, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt lại.
Bàn tay ấm áp trên trán rút lại, Tiêu Chiến tựa mặt vào gối. "Nếu em không ngủ nhanh anh sẽ vào ngay bây giờ."
Lời đe dọa vô cùng hữu hiệu, có lẽ anh cũng không biết Vương Nhất Bác sợ mình rời đi đến mức nào. Thiếu niên nằm trên sofa lập tức nhắm mắt lại: "Em ngủ đây, ngủ liền đây."
Cậu ôm đầu ngón tay Tiêu Chiến, đặt nó vào lòng như ôm báu vật. Nhịp tim của thiếu niên thật ấm nóng: "Mau ngủ đi."
Anh dỗ dành Vương Nhất Bác, tay còn lại đưa ra nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào ngực thiếu niên, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cảm giác buồn ngủ vì dầm mưa và bị ốm ngày càng tăng lên. Không lâu sau khi nhắm mắt lại, hơi thở của Vương Nhất Bác đã dần ổn định. Trong phòng khách rèm còn chưa kéo lại, ánh trăng dường như đặc biệt dịu dàng trên gương mặt thiếu niên.
Giống như đôi mắt của Tiêu Chiến, tham lam nhìn Vương Nhất Bác. Từ đôi lông mày nhíu lại ngay cả khi ngủ cho đến đôi môi hơi nhếch lên, Tiêu Chiến đã nếm qua hương vị của nó, đó là sự dịu dàng và nóng bỏng của thiếu niên.
"Vương Nhất Bác..." Anh không nhịn được thì thầm, đôi tay khẽ lướt trên hàng mi mỏng của bạn nhỏ.
"Ưm..." Giọng khe khẽ, mặc dù Vương Nhất Bác đã ngủ nhưng bản năng vẫn còn đó. Cậu nghiêng người, nhẹ nhàng cọ má vào tay Tiêu Chiến, hơi thở từ giữa các ngón tay thoát ra, phả vào mặt Tiêu Chiến.
"Đã lâu rồi anh không có liên lạc." Chỉ trong đêm khuya Tiêu Chiến mới dám nói cho Vương Nhất Bác biết. "Gần đây công ty nhận một dự án lớn, anh là leader team thiết kế, công việc bận rộn nên về muộn."
Cuộc trò chuyện ở huyền quan khi nãy là báo cáo công việc với cấp trên, một ngày sau ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, anh đã không liên lạc với anh cảnh sát. Tiêu Chiến không thể nói là vì Vương Nhất Bác. Anh không muốn tình cảm của mình trông quá mãnh liệt và nồng nhiệt.
Sở dĩ họ không tiếp tục liên lạc là vì không hợp. Khi Tiêu Chiến lên xe, hai người trao nhau một nụ cười, anh chúc Trần Vũ sẽ gặp được người tốt hơn.
Anh cũng có một người tốt hơn, một người thậm chí thở thôi cũng thật đáng yêu. Làm sao có thể chạm bao nhiêu cũng không đủ. Đôi mắt của Tiêu Chiến dần dần trở nên đỏ ướt.
Anh không biết phải nói gì, phải đáp lại tình cảm của học sinh cấp 3 như thế nào. Đây là một con đường tăm tối không có tương lai. Anh không biết Vương Nhất Bác có biết cảm giác đau khổ khi mất đi một điều quan trọng không, cũng không biết phải giải thích thế nào với thiếu niên rằng anh sợ bị bỏ rơi lần nữa.
"Thật đáng yêu." Không phải lần đầu tiên anh trêu chọc cún con, lời của Tiêu Chiến là từ tận đáy lòng. Vương Nhất Bác là bạn nhỏ dễ thương nhất anh từng gặp, dù lúc nào cũng cau mày, kể cả khi hung dữ.
Dù rất tức giận vì bị xa cách nhưng Tiêu Chiến thấy cậu thật dễ thương.
Khi rút tay lại, bàn tay vẫn còn hơi ấm từ ngực thiếu niên. Tiêu Chiến nắm chặt tay, không muốn để nhiệt độ tan đi, nhưng vẫn ôm Kiên Quả trở về căn phòng không có Vương Nhất Bác.
---
Anh mua cho Vương Nhất Bác một chiếc đèn ngủ hình cún con xinh xắn, ngày anh tặng nó cho Vương Nhất Bác tình cờ là tháng 10. Cậu bé cầm chiếc đèn ngủ mà chỉ có trẻ con mới thích đi vòng quanh nhà. Thiếu niên thích thú tắt hết đèn trong phòng khách để nhìn rõ đèn ngủ.
"Có thích không?" Tiêu Chiến hỏi cậu.
"Thích." Vương Nhất Bác không hề ngần ngại trả lời, vươn tay ôm Tiêu Chiến vào lòng. Thiếu niên dường như đã cao lên gần bằng Tiêu Chiến chỉ trong vài tháng. Thân hình phát triển tốt rất vững chãi, vùi cả cơ thể Tiêu Chiến vào trong vòng tay của cậu. "Em rất thích."
Đèn ngủ cún con đồng hành cùng Vương Nhất Bác trong đêm tối. Khi không thể hôn Tiêu Chiến, cậu luôn cầm đèn ngủ để sưởi ấm trong đêm tối.
Mùa đông ở Diêm Thành cuối cùng cũng đến, tháng 10 dưới 10 độ. Lần đầu tiên trong đời Vương Nhất Bác trải qua mùa đông ấm áp trong ngôi nhà tràn đầy ánh đèn và thức ăn.
Cậu nói muốn ăn tôm nên Tiêu Chiến đã mua mấy ký. "Anh không ăn à?" Cậu nhìn Tiêu Chiến không nhúc nhích.
"Anh không thích hải sản." Tiêu Chiến nói.
Đặt đũa xuống, Vương Nhất Bác bóc từng chút vỏ tôm. Cậu lấy chiếc bát mới đặt trước mặt Tiêu Chiến.
"Em từng nghe nói người ta không thích hải sản vì thấy phiền phức." Cậu lột sạch vỏ tôm, Tiêu Chiến có thể ăn hoặc không.
Vương Nhất Bác sẽ không ép buộc anh, nhưng nếu Tiêu Chiến thích, cậu sẵn sàng bóc vỏ tôm cả đời.
Chưa từng có ai bóc vỏ tôm cho Tiêu Chiến. Anh luôn ghét đồ ăn có vỏ. Khi còn nhỏ, mẹ anh không thích anh vì ăn tôm không sạch. Sau này, Tiêu Chiến không còn muốn ăn chúng nữa.
Do dự một lúc, anh dùng đũa gắp miếng tôm, chỉ khi chấm giấm vào miệng mới thấy ngon. Anh đã lâu không ăn hải sản, tựa hồ so với trong trí nhớ còn ngon hơn gấp trăm lần.
Anh không khỏi ăn thêm một miếng nữa, không nhìn thấy thiếu niên cúi đầu cười khúc khích. Hai ký tôm đều đã được bóc vỏ, mãi đến cuối bữa tối, Tiêu Chiến mới nhận ra mình đã ăn hết.
Mặt anh đỏ bừng, nhìn Vương Nhất Bác, không biết phải giải thích lời nói dối vừa rồi thế nào. Thiếu niên bưng bát cơm ăn từng ngụm lớn, cười đến nỗi má sữa cũng dồn thành một cục mềm mềm.
"Sao em vui như vậy?" Tiêu Chiến không khỏi cười lớn, vỗ vỗ vai thiếu niên, giả vờ tức giận.
Còn có thể vui vì điều gì. "Em rất vui." Vương Nhất Bác gắp thịt lợn om trong bát của Tiêu Chiến nói: "Em rất vui khi được bóc tôm cho anh."
Đến bóc tôm cũng là niềm vui, còn anh thì lợi dụng mối tình vụng về ngốc nghếch của học sinh cấp 3. Tiêu Chiến cảm thấy mũi mình đau nhức, đỏ mắt trốn trong phòng.
Anh dường như ngày càng dễ bị lay động, nhưng anh không thể hiểu làm thế nào mà một người nào đó lại có thể vui vẻ bóc tôm cho người khác. Tiêu Chiến không dám bước vào phòng khách. Vài giờ nữa là sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của anh.
Sự hoảng loạn trong lòng còn tệ hơn, anh cảm thấy dằn vặt mỗi giây phút ngồi trên giường. Nỗi lo lắng, bàng hoàng vẫn chưa tiêu tan, ánh đèn trong phòng chợt tắt khiến lòng anh càng run hơn.
Tiêu Chiến chưa kịp suy nghĩ đã chạy ra cửa. "Vương Nhất Bác!" Anh nhớ cái đêm mất điện, bạn nhỏ tìm khắp ba tầng lầu cũng không tìm thấy ánh đèn nào, co ro trong bóng tối.
Tiếng chuông lúc nửa đêm vang lên trong tiếng kêu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã thắp xong ngọn nến cuối cùng lại cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tiêu Chiến..."
"Đừng nói!" Trong giọng nói có chút run rẩy. Tiêu Chiến biết ngày 5 tháng 10 đã đến. "Đừng nói, đừng chúc mừng sinh nhật anh, anh không muốn nghe, anh không thích người khác tổ chức sinh nhật cho anh." Anh kinh hãi, Tiêu Chiến sợ hãi quay mặt đi.
Anh nhìn bóng tối trên sàn đung đưa dưới ánh nến và nghe thấy tiếng bước chân của Vương Nhất Bác đang đến gần.
"Chung cư bị cúp điện. Hôm nay đi học về, em nhìn thấy tờ thông báo dán ở tầng một." Khung cảnh ngoài cửa sổ quả thực rất tối, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không nói dối.
"Ừm." Anh bối rối quay người về phòng, "Anh biết rồi."
"Em chỉ đột nhiên muốn ăn bánh thôi." Không ai có thể cưỡng lại được cái nắm tay đó. Vương Nhất Bác theo dõi nhịp tim của Tiêu Chiến, cuối cùng đan tay vào tay anh. "Anh có thể ăn bánh với em không?"
Anh được nắm tay dẫn tới bàn cà phê, Vương Nhất Bác gỡ tấm thiệp chúc mừng sinh nhật xuống. Cậu ngồi xuống với Tiêu Chiến và chắp tay trước khi ngọn nến sắp tàn.
"Em đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến không hiểu, "Hôm nay không phải sinh nhật anh." Anh nói với vẻ lúng túng khác thường, không dám nhìn vào chiếc bánh.
Nhưng Vương Nhất Bác phớt lờ anh, không mở mắt cho đến khi điều ước kết thúc. "Ai nói với anh chỉ có thể chúc vào ngày sinh nhật? Nếu muốn, mỗi ngày anh đều có thể ước một điều, ăn bánh và tổ chức sinh nhật."
Cậu nhìn Tiêu Chiến, nói từng chữ một: "Chỉ cần anh muốn, ngày nào cũng có thể làm."
Ngọn nến cháy hết rồi biến mất trong không khí cùng với lời nói của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Anh chắc chắn Vương Nhất Bác không thể nhìn rõ mặt mình trong bóng tối.
"Vậy em ước gì?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi. Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác lấy hết nến trên bánh xuống. Có tổng cộng hai mươi bốn cây nến, khác với con số mười tám mà anh đã tự cắm vào đêm sinh nhật thứ mười tám.
Bánh được cắt thành từng miếng nhỏ, kem có vị ngọt của xoài đưa vào miệng Tiêu Chiến. Anh theo bản năng mở miệng nhận lấy, để Vương Nhất Bác đút cho mình từng chút một.
"Anh biết nhảy đúng không." Là một cậu khẳng định, Vương Nhất Bác vừa đút Tiêu Chiến ăn vừa nói. "Em nhìn thấy ảnh anh tham gia văn nghệ thời đại học."
Đã lâu lắm rồi, bản thân Tiêu Chiến cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra cách đây ba bốn năm. Thực ra anh không học nhảy lâu, chỉ là nhất thời nổi hứng thôi.
"Em muốn xem à?" Anh hỏi Vương Nhất Bác, kem trong miệng rất ngọt.
Khi đến miếng cuối cùng, Vương Nhất Bác đưa chiếc bánh vào miệng. Đó chính là chiếc thìa mà Tiêu Chiến đã liếm. Cậu dường như vô tình nhìn vào chiếc đĩa giấy phủ đầy bơ, "Anh có muốn giúp em thực hiện điều ước không?" Cậu ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Chiến.
"Em ước nhìn thấy anh nhảy hả?" Sự lúng túng vừa rồi dường như thoáng qua. Anh lại bị Vương Nhất Bác chọc cười: "Ai lại ước chuyện nhỏ như vậy?"
"Điều ước quá lớn khó thành hiện thực, giống như nếu bây giờ em ước anh sẽ yêu em, anh chắc chắn sẽ không thực hiện được." Vương Nhất Bác nói.
Trong đêm tối không thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Chiến, nhưng đôi mắt kia lại sáng đến mức khiến Vương Nhất Bác rung động. Giọng của cậu có chút khàn khàn, nói thêm: "Hơn nữa, em không nghĩ mong muốn được nhìn thấy anh nhảy là chuyện nhỏ, chỉ cần là anh, em không nghĩ đó là chuyện nhỏ."
Ánh mắt của họ va vào nhau trong không trung, lần này không ai trốn tránh. Tiêu Chiến chống hai tay xuống sàn đứng dậy, anh thật sự không nhớ nổi những động tác vũ đạo đã lâu.
Hai má nóng bừng, anh vặn eo, Tiêu Chiến nhẹ nhàng hát một bài hát tiếng Anh. Giọng của anh rất hay và động tác có vẻ lười biếng.
Giống như một con mèo muốn được vuốt ve vào mùa đông, đốt cháy không khí đến cùng cực. Kem trong miệng còn chưa tan hết, lúc Tiêu Chiến quỳ xuống, Vương Nhất Bác cảm thấy khát.
Cậu không nhịn được khẽ nuốt khan, tóc Tiêu Chiến dính vào trán. Vương Nhất Bác cảm thấy sợi tóc đó thật chướng mắt.
"Em thích kiểu này à?" Giống như một con hồ ly giảo hoạt, hơi thở như suối nước chảy vào mặt Vương Nhất Bác. Đôi mắt thiếu niên cuồng si, mông lung mờ ảo như nhìn thấy thiên tiên.
Cậu sợ Tiêu Chiến sẽ làm điều này với người khác, vòng tay qua eo người trước mặt. Những đầu ngón tay vừa chạm vào yết hầu lập tức rút lại, trước khi chúng kịp chống cự hay nghênh đón.
Đôi môi hôn lên, có mùi thơm của xoài và vị ngọt của kem. Tiêu Chiến đặt tay lên ngực thiếu niên, đẩy nhẹ như muốn vùng vẫy.
Môi và lưỡi bị cuốn vào miệng, tay bị thiếu niên nắm chặt lấy. Lòng bàn tay đặt sau eo đã hơi ấm, Vương Nhất Bác dường như xoa chưa đủ, vuốt ve lưng Tiêu Chiến lên xuống.
Môi cậu chu du xuống cổ, những lời rên rỉ từ miệng Tiêu Chiến càng khuếch đại sức mạnh của Vương Nhất Bác. Cậu không nhịn được cắn một miếng ngon lành trên ngực người trước mặt.
"Hừm..." Cậu không kiềm được giọng, đây là món ngon mà lần trước Vương Nhất Bác chưa từng nếm qua.
Bộ đồ ngủ bị liếm ướt đẫm, nước bọt của thiếu niên khiến vải ướt dính vào da Tiêu Chiến. Sự nhạy cảm được bao bọc trong hơi ấm khiến anh ngứa ngáy đến mức không nhịn được ưỡn ngực về phía trước, nhưng Vương Nhất Bác lại di chuyển.
Lòng bàn tay từ thắt lưng và bụng di chuyển lên trên, bóp nhẹ nơi đo đỏ. Cậu nhìn bộ đồ ngủ của Tiêu Chiến hỏi: "Sau này ở nhà mặc thêm một bộ khác nhé?"
"Bộ nào?" Tiêu Chiến cố ý hỏi, nắm lấy cổ tay thiếu niên nhưng không kéo xuống.
Cậu hài lòng, bàn tay bồn chồn đã xoa mông qua lớp vải.
"Bộ đồ mỏng như giấy mà anh đã mặc hôm đưa em về." Vương Nhất Bác nói.
Đôi mắt Tiêu Chiến có chút mơ hồ, anh hé mở mắt nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác, "Anh mặc đồ ngủ đó có đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp." Làm sao cậu có thể nói mà môi hôn anh lại mạnh như vậy. Vương Nhất Bác dùng môi chà xát răng của Tiêu Chiến: "Từ giờ hãy mặc bộ đồ ngủ đó ở nhà."
Nhưng anh trai trong lòng lại lắc đầu, cho dù thoải mái được phục vụ cũng không chịu, "Không mặc, mặc ở nhà cho ai xem."
Một cơn đau dữ dội truyền đến từ mông anh, Vương Nhất Bác nhéo nhéo mông Tiêu Chiến. Cậu nhìn Tiêu Chiến không thể thoát khỏi vòng tay mình, ngực cọ vào mặt cậu, vết ướt còn chưa khô đã khiến làn da của thiếu niên ươn ướt.
"Anh còn muốn mặc nó cho ai xem nữa?" Cậu nói với giọng điệu hung dữ, không nương tình cắn Tiêu Chiến thêm phát nữa. Vương Nhất Bác thích những chiếc cúc trên đồ ngủ của anh. Chỉ cần cởi cúc áo, cậu có thể nhìn thấy tiên cảnh.
Đêm tối tiếp thêm dũng khí cho thiếu niên, môi và lưỡi không còn bị chặn nữa. Cậu liếm nó như đứa trẻ chưa cai sữa, "Em thích xem, mặc cho em xem, anh chỉ có thể mặc cho em xem thôi."
Bạn nhỏ mười tám tuổi độc đoán như vậy nhưng Tiêu Chiến lại cong môi cười. Anh thích sự nóng bỏng của Vương Nhất Bác. Ở tuổi này, chạm vào mọi thứ đều có cảm giác nóng bỏng.
Thật thoải mái, chỉ cần liếm cũng đủ khiến Tiêu Chiến xúc động. Anh cảm thấy mình và Vương Nhất Bác đã đi quá xa nên kéo đầu cậu ra.
Lực tay chỉ làm cho lưỡi rung chạm mãnh liệt hơn. Thiếu niên 18 tuổi như đứa trẻ khát sữa mẹ, cậu lắc đầu không chịu buông.
"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến nhịn không được hét lên một tiếng, kích động không nhịn được, "Đủ rồi..."
"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến." Thiếu niên bị kéo ra vẫn chưa ăn no nhắm mắt lại, tìm kiếm phần ăn của mình. Cậu dùng tay trói chặt Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến... Tiêu Chiến."
"Sao em... không biết lớn nhỏ." Hơi thở dồn dập, "Phải gọi anh... gọi anh... Anh lớn hơn em sáu tuổi."
Nhưng bạn nhỏ vẫn bướng bỉnh, "Tiêu Chiến, anh là Tiêu Chiến." Cậu không chịu gọi Tiêu Chiến là anh.
Tóc cậu lại được nhẹ nhàng kéo ra, Tiêu Chiến cúi đầu dùng ngón tay xoa xoa má sữa của Vương Nhất Bác. Anh có vẻ bỏ cuộc, nói: "Bạn nhỏ không nghe lời chút nào, đồ cún con."
"Sao mà giống cún con được." Là cách gọi thân mật, cái tên thân mật được Tiêu Chiến đặt cho Vương Nhất Bác.
Đôi môi được nâng niu bằng những nụ hôn, lần này là một cách tôn kính. "Em là cún con." Làm gì có ai tự gọi mình là cún con, đứa trẻ 18 tuổi ngốc nghếch này.
Vương Nhất Bác tựa trán vào tim Tiêu Chiến nói.
"Cún con thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro