Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

Anh không biết vì sao Vương Nhất Bác lại như thế, hành động đẩy tay anh ra thực sự khiến Tiêu Chiến xấu hổ. Nụ cười trên môi tắt ngúm, ngay cả ngồi trên sofa anh cũng cảm thấy không thoải mái.

Tiêu Chiến đứng dậy không chút do dự, anh không quan tâm Vương Nhất Bác có mặc quần áo hay không. Bị cảm lạnh hay sốt, đều không liên quan gì đến anh nữa.

Mối quan hệ càng trở nên khó xử, mấy ngày liền Tiêu Chiến đều về nhà rất muộn. Buổi tối trên bàn ăn chỉ có đồ ăn mang về cho một người, mỗi ngày Tiêu Chiến vào nhà đều không chào hỏi Vương Nhất Bác.

Việc học của năm cuối cấp 3 rất khắc nghiệt, lớp thể dục duy nhất hàng tuần là cơ hội duy nhất để hít thở không khí trong lành. Vương Nhất Bác rất thích chơi bóng rổ, không ngờ hôm nay lại vô tình bị thương.

Chấn thương trong thể thao là chuyện thường gặp, nhưng vết thương trên cánh tay phải do sàn sân bóng rổ gây ra thật sự rất đau.

Thật là xui xẻo. Vết thương được băng bó trong phòng y tế trường chưa kịp dịu đau, giờ tan học, một trận mưa lớn lại kéo đến ngoài cửa sổ. Đây là trận mưa đầu tiên từ đầu thu ở Diêm Thành, đập vào cửa sổ chói tai.

"Cậu không về hả?" Bạn học gõ lên bàn Vương Nhất Bác. "Tôi về trước nha, khi nào cậu về nhớ tắt đèn nhé."

Vương Nhất Bác đáp lời. Cậu không mang theo ô, cũng không phải kiểu người hay nhờ giúp đỡ. Không có bạn cùng lớp nào về cùng nên Vương Nhất Bác định đợi mưa tạnh một chút rồi mới đi.

Đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, khi bác bảo vệ bảo cậu về nhà, cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngớt. Cậu quay lại nhìn bác bảo vệ đi kiểm tra với chiếc đèn pin, bác cũng chỉ có một chiếc ô trên tay.

Lao vào màn mưa, trái tim cậu khẽ chua xót. Lúc trước sống một mình, cơn mưa luôn ập đến mỗi khi cậu về nhà. Nhưng cậu biết nỗi chua xót này là gì, có lẽ là vì nhìn thấy bố mẹ đang đợi con họ tan trường dưới cổng.

Vương Nhất Bác lên xe buýt, 7 giờ tối đã qua giờ cao điểm. Đèn ở hàng ghế sau chưa bật, cậu co ro trên hàng ghế cuối, nhìn chằm chằm ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Vương Nhất Bác cảm thấy rất lạnh. Nhiệt độ ở Diêm Thành cuối tháng chín đã giảm mạnh, từ bến xe chạy về chung cư rất xa, nhưng khi mở cửa ra, cậu vẫn không thấy ánh sáng.

Tiêu Chiến vẫn không về nhà sớm như mấy ngày trước. Khoảnh khắc đặt cặp sách xuống đất, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mất hết sức lực. Chú mèo con bước tới rúc vào chiếc quần đồng phục ướt sũng của cậu.

"Mày sẽ ốm mất." Cậu bé bế Kiên Quả vào ổ mèo, dùng tay lau bộ lông ướt đẫm vì nước mưa của nó.

Cậu biết mình sẽ bệnh nếu bị mắc mưa, cũng biết vết thương cần phải tránh xa nước. Nhưng vị trí của vai sau thực sự khó chú ý đến, lúc tắm vết thương tiếp xúc với nước, cơn đau muộn màng khiến Vương Nhất Bác nghiến răng phát ra tiếng kêu đau đớn. Cảm giác đau nhức và tê dại kích thích, Vương Nhất Bác cảm thấy toàn bộ bọt sữa tắm đã thấm hết vào vết thương.

Cậu đau đến sắp khóc bám vào tường phòng tắm. Mắt đỏ hoe, cậu còn phải lau nước muối. Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác với đôi tay run rẩy lấy chiếc khăn tắm trên bàn.

Phần thân trên để trần bị gió thổi lạnh, iodophor không rơi vào vết thương xung quanh đã trắng bệch. Vương Nhất Bác quay đầu không thấy được vết thương, nghiến răng bôi thuốc cho mình.

Khóa cửa mở ra, Tiêu Chiến đang cúi đầu nói chuyện điện thoại. Có lẽ anh đang nói, nhưng Vương Nhất Bác không nghe rõ. Vì thế Tiêu Chiến vừa bước vào phòng khách đã thấy khuôn mặt đỏ bừng vì đau của thiếu niên. Vết thương trên vai sau của cậu trông có vẻ hơi đáng sợ, chiếc cặp ướt đẫm nước mưa bị bỏ lại trên sàn.

Thiếu niên không nhìn anh, tiếp tục tùy ý lau vết thương. Bông gòn lại nhúng vào lọ iodophor. "Em đang làm gì vậy?" Lần này, cổ tay cậu bị giữ lại.

"Không cần anh quản!" Vương Nhất Bác thoát khỏi tay Tiêu Chiến, mạnh đến mức quên mất vết thương của mình. Bông gòn dính iodophor bị ném xuống thảm, để lại những vết xấu xí trên tấm thảm màu xám nhạt.

Cậu đang gây sự nhưng vẫn lúng túng nhìn Tiêu Chiến. Đôi mắt đỏ hoe vì đau, rõ ràng là tức giận và ấm ức.

Cũng không biết ấm ức cái gì, hơi thở phập phồng nghe như sấm. Tiêu Chiến nhìn tấm thảm mình mua mấy nghìn tệ, rồi lấy cái nhíp từ tay Vương Nhất Bác.

"Cúi đầu xuống." Điện thoại bị ném sang một bên, Tiêu Chiến ấn gáy Vương Nhất Bác xuống. Chó con tức giận vẫn bướng bỉnh không nghe, trực tiếp bị anh tát cho một cái vào gáy. "Nhanh lên."

Vương Nhất Bác cúi đầu, miễn cưỡng đưa vết thương cho Tiêu Chiến xem. Mái tóc chưa sấy đang nhỏ giọt, làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Chiến.

"Làm sao lại ngã?" Tiêu Chiến bôi thuốc lên vết thương, động tác không giống như giọng điệu, rất dịu dàng, sợ làm Vương Nhất Bác đau. "Em có thể tự bảo vệ mình không, đã lớp 12 rồi, lần này là bị thương vai, lỡ gãy tay thì sao, không muốn học nữa phải không."

Gió từ trong miệng thổi ra nhè nhẹ, mang theo chút hương thơm đặc trưng của Tiêu Chiến. Anh không ép Vương Nhất Bác nói: "Có đau không?"

Mái tóc ướt lắc lư khiến nước càng thêm dính vào áo Tiêu Chiến. Anh biết Vương Nhất Bác cố ý, cũng không khó chịu: "Em tắm để dính nước rồi, ngốc à?"

"Không ai giúp tôi cả." Giọng nói bị bóp nghẹt, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy đôi tai vẫn còn đỏ bừng vì tức giận của Vương Nhất Bác.

Anh dùng gạc băng lại vết thương: "Em đội mưa về à?" Cặp sách của Vương Nhất Bác ướt.

Không ai nói gì. Học sinh cấp 3 ở độ tuổi này quan tâm nhất đến thể diện. Vương Nhất Bác không hiểu tại sao cậu luôn xấu hổ như vậy trước mặt Tiêu Chiến, những ngày mưa chẳng có gì tốt đẹp cả.

"Em không thể cẩn thận hơn hả? Chơi bóng rổ còn để bị thương. Ra ngoài cũng không biết xem dự báo thời tiết, có biết mấy hôm nay có bão không? Mấy ngày tới đi học nhớ cầm theo ô." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, buộc nơ vào vết thương của cậu rồi dùng tay nhẹ nhàng kéo ra để nó không rơi.

"Không mang theo ô thì thôi đi, trời mưa cũng không biết gọi anh đến đón, mưa thế này lỡ có chuyện gì thì sao, không ai thèm nhặt chó con ướt mưa đi lạc đâu. Em có biết chó con đi lạc còn biết tìm nơi trú mưa không hả."

Sau nửa tháng khó xử, Tiêu Chiến biết mình không cần phải nói nhiều như vậy. Anh xoa xoa mái tóc ướt của Vương Nhất Bác, cảm thấy hơi đau lòng.

"Gọi cho anh, trời mưa, chỉ cần gọi anh, anh sẽ đón em..." Anh không muốn Vương Nhất Bác bị ướt mưa, chắc chắn sẽ có người trên đường nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc. Tiêu Chiến không muốn người khác nghĩ Vương Nhất Bác đáng thương.

Vương Nhất Bác không phải là chú chó con mà không ai thèm, rõ ràng anh đã nhặt được chú chó con ướt mưa và mang về nhà vào một ngày mưa. Đôi mày nhíu lại và ánh mắt trông thật xót xa, bao nhiêu lời phàn nàn hay cáu gắt cũng không thể thốt ra.

Thiếu niên ngước đôi mắt to tròn đỏ hoe lên, đôi mắt khiến trái tim người ta loạn nhịp. Cánh tay phải vốn bị thương của cậu vẫn còn rất khỏe, thiếu niên kéo Tiêu Chiến lên đùi.

Một nụ hôn dè dặt, không giống như nụ hôn mãnh liệt tràn đầy dục vọng hôm sinh nhật 18 tuổi. Vương Nhất Bác nâng niu từng cánh môi răng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cạy mở phòng ngự của người đàn ông mà không bị cự tuyệt.

Cậu muốn hôn Tiêu Chiến, những ấm ức trong lòng lại dâng trào ngay khi được đáp lại. Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi trên đùi cậu, vờn theo lưỡi của Vương Nhất Bác. Cả hai hôn nhau rất cẩn thận, như sợ chỉ dùng lực một chút thôi cũng sẽ làm người kia tổn thương.

Hơn một tháng không có tiếp xúc thân mật, chỉ đến khi bàn tay của thiếu niên bắt đầu nóng lên, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng quay mặt đi. Hơi thở nóng rực phả vào tai, làm anh nhớ đến cảnh tượng lần trước.

Anh quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay nhéo mặt thiếu niên, trông thật đẹp mắt. Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn gần Vương Nhất Bác lúc anh tỉnh táo, càng đừng nói đến việc dùng đầu ngón tay lần theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu.

Bầu không khí ái muội đến mức anh có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, giống như bị lỡ nhịp, Tiêu Chiến giật mình vội rụt tay lại đứng dậy: "Lần sau trời mưa nhớ gọi cho anh, biết chưa?"

Giữa anh và học sinh trung học có một khoảng cách nhỏ, anh lại bị kéo vào vòng tay cậu mà chưa kịp nghe câu trả lời. Vương Nhất Bác cũng không bắt Tiêu Chiến ngồi vào lòng mình nữa, chỉ vùi mặt vào bụng anh hít thở.

"Em không thích ngày mưa chút nào." Cậu nói với Tiêu Chiến, ôm chặt anh. Tóc cậu làm ướt áo Tiêu Chiến, hơi thở của Vương Nhất Bác nóng rực, Tiêu Chiến nhất thời không biết đặt tay vào đâu.

"Hồi nhỏ cũng vậy. Có lần em đi học về, ăn tối xong thì nhà bị cúp điện, bảo mẫu và cô giúp việc đều đã về nhà." Lại là tuổi thơ khiến đôi tay giơ lên ​​của Tiêu Chiến cảm thấy chua xót.

Đầu cậu vùi sâu hơn một chút, hai tay ôm chặt như đang tìm kiếm sự giúp đỡ trong chuyến phiêu bạt lang thang. Tiêu Chiến kìm lòng không đặng, anh không dám chạm vào vết thương của Vương Nhất Bác, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm đầu thiếu niên, cẩn thận vuốt ve.

"Đêm đó trời mưa rất to, còn có sấm sét. Em đi từ tầng một lên tầng ba, lục tung khắp các ngăn tủ nhưng không tìm thấy cái đèn pin nào, đến một cây nến cũng không có trong ngôi nhà to lớn đó."

Cậu như quay lại những ngày đó, thậm chí cả giọng nói cũng run rẩy: "Em rất sợ tối, phải bật đèn ngủ mới ngủ được, chỉ có thể trốn trong chăn, che kín tay chân và toàn thân." Vương Nhất Bác lúc đó mới mười tuổi, luôn cảm thấy có người sẽ tóm lấy chân mình kéo đi trong bóng tối.

Người quan tâm đến thể diện sẽ không nói lúc đó mình đã khóc thế nào, chỉ muốn Tiêu Chiến xoa mái tóc ướt của mình nhiều hơn. "Em rất khó chịu, Tiêu Chiến." Cậu nói, "Em không biết tại sao anh lại như thế."

Im lặng. Cậu không muốn oán trách gì Tiêu Chiến. Cũng không muốn hỏi vì sao anh lại làm nhiều thứ cho cậu như vậy rồi lại xem như chưa có gì. Vương Nhất Bác cảm thấy bây giờ điều đó không còn quan trọng đến thế.

Cậu chỉ ôm Tiêu Chiến chặt hơn, gác lại những điều canh cánh trong lòng. Cho đến khi Tiêu Chiến đưa tay chạm lên trán và má cậu, "Em bị bệnh rồi."

Vương Nhất Bác bị sốt, nhiệt độ trên nhiệt kế lên tới 38 độ. Tiêu Chiến bận rộn tìm thuốc hạ sốt và nước ấm cho cậu, lần này anh phải nhìn bạn nhỏ uống thuốc mới yên tâm.

Anh không biết tại sao sức khỏe của Vương Nhất Bác lại kém như vậy, có lẽ khi còn nhỏ không được chăm sóc chu đáo. Đứa trẻ ướt mưa đưa tay ôm lấy anh sau khi uống thuốc, có thể do quá buồn và cô đơn.

"Sấy khô tóc trước nha, như thế này sẽ càng sốt hơn." Tiêu Chiến vốn không thích sấy tóc ở những nơi khác ngoài phòng tắm.

Anh vén mái tóc khô nửa chừng của thiếu niên lên, tiếng máy sấy tóc vù vù trong phòng khách. Sấy một lúc, đầu Vương Nhất Bác cũng nặng trĩu.

Cậu cảm thấy Tiêu Chiến sắp rời đi nên ôm lấy eo người đàn ông. "Anh đi cất máy sấy." Anh vỗ nhẹ mu bàn tay cậu trấn an, Tiêu Chiến trong nháy mắt quay về bên cậu.

Để cho cậu ôm, anh nhẹ nhàng dỗ Vương Nhất Bác nằm xuống. Từ đầu thu, chăn của Vương Nhất Bác đã được thay bằng chăn bông. Khi đắp chăn cho thiếu niên, Tiêu Chiến vẫn lo cậu sẽ bị lạnh.

Anh sờ trán cậu: "Có lạnh không?" Anh hỏi Vương Nhất Bác.

Chú cún con nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu thực sự muốn quay lại phòng ngủ với Tiêu Chiến. Nhưng cậu không làm gì cả, chỉ muốn ôm Tiêu Chiến cho ấm, Vương Nhất Bác không nói gì, cậu biết mình không thể được voi đòi tiên.

Hương thơm dịu nhẹ trên trán bay đi, tay chân của thiếu niên co vào trong chăn. Tiêu Chiến mím môi không nói gì. Hiếm khi anh không ôm con mèo dưới chân, con mèo ngày nào cũng phải cùng anh về phòng ngủ.

Đèn trong phòng khách đã tắt, không gian tối tăm trông thật đáng sợ. Hơi thở của Tiêu Chiến trở nên nặng nề hơn, đã lâu rồi anh mới sợ đêm tối.

"Sau khi em ngủ anh sẽ rời đi." Tiêu Chiến thậm chí còn không biết tại sao mình lại làm như vậy. Động tác khoanh chân rướn người về phía trước thực sự rất mệt mỏi, nhưng anh chỉ muốn dành thời gian cho Vương Nhất Bác trước khi ngủ.

Anh không muốn bạn nhỏ đi ngủ trong sợ hãi. Tiêu Chiến đặt tay lên mặt Vương Nhất Bác, tựa vào gối cậu, hơi nóng của cơn sốt lan ra.

Đó là hơi thở của Vương Nhất Bác và nhịp tim phản ứng được khuếch đại của chính anh. Rõ ràng anh không nên như vậy, tỏ ra mềm mỏng với thiếu niên đang yêu mình. Anh biết rõ kết quả có thể không tốt cho cả hai, nhưng Tiêu Chiến thực sự không muốn rời đi vào lúc này.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác dụi mặt vào tay mình, bàn tay dưới chăn ra giơ ra, nắm lấy đầu ngón tay của Tiêu Chiến không chịu buông. Đó là hơi ấm duy nhất của Vương Nhất Bác trong đêm tối.

Nó vẫn có mùi rất thơm, không phải nước hoa hay sữa dưỡng thể bóng loáng, mà là mùi hương độc đáo của riêng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngửi cổ tay và đầu ngón tay của anh. Khi cậu ngước mắt lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến đang ở rất gần mình.

"Ngủ đi." Tiêu Chiến sờ trán cậu nói: "Ngoan nhé, nhắm mắt lại nào." Đó là sự dịu dàng mà Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua.

Cậu như bị thôi miên, nhắm mắt lại, khe khẽ hôn lên đầu ngón tay Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác hôn nó vài lần như thể không hài lòng, rồi cuối cùng đặt nó vào lòng.

Nhịp tim ấm áp và trong sáng của thiếu niên khiến Tiêu Chiến cảm nhận được tình yêu không thể phủ nhận. Chỉ sau khi Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, anh mới dám cẩn thận ngắm nhìn dung mạo của thiếu niên.

Một chú cún con đáng thương bị thương dưới mưa, tuổi 18 rực rỡ và đẹp đẽ. Tiêu Chiến cảm thấy đầu ngón tay tê dại, hình như hai chân bắt chéo đã lâu, toàn bộ cơ thể anh đều đau nhức vì chỉ có thắt lưng chống đỡ, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần Vương Nhất Bác.

Người nằm trên sofa mở mắt, ánh mắt rực lửa nhìn Tiêu Chiến. Vẫn không thể kìm được, cậu lại ngẩng đầu lên trao cho Tiêu Chiến một nụ hôn nhẹ.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, giống như chạm vào bông hồng trong sân nhà người khác. Vương Nhất Bác nhắm mắt giấu đi cảm xúc: "Tiêu Chiến."

Cậu biết mình không thể vòi vĩnh, nhưng vẫn muốn nói ra điều mình đang kìm nén. "Em đã 18 tuổi rồi, vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp trung học. Em có thể làm bất cứ điều gì mà người lớn có thể làm, em sẽ cố gắng làm tốt hơn nếu anh muốn."

Vương Nhất Bác ôm chặt những đầu ngón tay của Tiêu Chiến giấu trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Anh có thể đừng liên lạc với anh ấy nữa được không?" Yết hầu của cậu khẽ lăn, lặp lại.

"Tiêu Chiến, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro