1.
Lưu ý nhỏ: fic này hơi ngược so với mấy fic trước mình edit, và dạo ni mình bận mụt tẹo nên sẽ rất lâu mới hoàn được, mụi ngừi cân nhắc trước khi nhảy hố nhó!
---
Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ tông vào ai đó, lại còn là ngày đầu tiên khi vừa hết thời gian thực tập sau khi lấy được bằng lái xe.
Mưa ở Diêm Thành không ngừng, đã hơn một tuần rồi vẫn không ngớt. Con hẻm này không có đèn đường, anh mừng vì hôm nay lái xe chậm.
Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy tệ đến thế, lúc cầm ô chạy ra khỏi xe, anh nhìn thấy vật mà đầu xe vừa tông vào. Đó là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, sau lưng có dòng chữ "Trường Trung học phổ thông số 1 Diêm Thành", thể hiện niềm hy vọng của những bông hoa quê hương.
Vương Nhất Bác ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt không hài lòng. Tâm trạng hôm nay của cậu đã tệ đến mức nói: "Lái xe không biết nhìn đường à?"
Giọng nói tức giận, Tiêu Chiến không biết phải đưa tay ra giúp đỡ thế nào. Đứa trẻ cố gắng đứng dậy từ trên mặt đất nhưng cuối cùng lại ngã xuống vì vết thương.
Chiếc ô che đi cơn mưa không ngừng rơi trên đầu, Vương Nhất Bác không biết mình đã đi dưới mưa bao lâu, đơn giản là cậu không quan tâm đến bộ đồng phục lấm lem bùn đất, ngồi dưới đường trông như một tên vô lại. Chỉ ngước lên nhìn tài xế đã đâm mình.
"Thật xin lỗi, nơi này không có đèn đường, nhìn không rõ, em đột nhiên từ bên cạnh lao ra, anh cũng không kịp phanh lại." Tiêu Chiến cuối cùng cũng động đậy, đưa tay định giúp nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm vào đồng phục đã bị cậu bé né tránh.
Thiếu niên ngồi dưới nước nhìn có vẻ rất không vui, ai bị xe tông chắc chắn sẽ không ổn. Cho dù lần này thật sự là trách nhiệm chung của hai người, Vương Nhất Bác không nhìn xe đã lao ra đường.
Sống mũi hơi ngứa ngáy, Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ. Anh không giỏi giao tiếp với những bạn nhỏ tuổi hơn mình, đặc biệt là nam sinh trung học, đang trong thời kỳ nổi loạn.
"Anh sẽ đền cho em nhé? Hay là anh đưa em đến bệnh viện, hoặc là về nhà gặp bố mẹ, em vẫn còn là học sinh, chắc phải trực tiếp nói chuyện với bố mẹ em..."
"Đưa tôi đến bệnh viện." Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến.
Anh chưa bao giờ thấy một đứa nhóc nào như vậy, nói chuyện không cho người khác mặt mũi. Cậu học sinh cấp ba vốn đã ướt sũng lại dùng sức, lần này cậu mới đứng dậy được từ dưới đường, bước về phía trước, có vẻ như vết thương không nghiêm trọng.
Cậu bé mười bảy, mười tám tuổi có nét kiêu ngạo và lòng tự trọng chỉ có ở độ tuổi của mình. Không để ý Tiêu Chiến đang cầm ô cho mình ở phía sau, Vương Nhất Bác đi thẳng đến ghế phụ, khi mở cửa ra, cậu nhìn thấy một con gấu bông vẫn đang thắt dây an toàn.
"Hơi lộn xộn." Tiêu Chiến tháo dây an toàn ở ghế phụ, không đỏ mặt đặt con gấu vào ghế sau.
Mãi cho đến khi hai người lên xe, cần gạt nước phát ra tiếng động nhẹ, anh mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai bên cạnh qua ánh đèn trong xe.
Đó có lẽ là khuôn mặt mà Tiêu Chiến chưa từng thấy ở trường cấp ba. Anh nghĩ hẳn là cậu sẽ nhận được đủ loại thư viết tay từ các cô gái.
Sau khi đổ mồ hôi trên sân bóng rổ và ghi bàn, được các cô gái mang nước uống thể thao cho, chắc các chàng trai ở độ tuổi này thích uống Pepsi có bọt.
Cậu rất đẹp trai, Tiêu Chiến vốn chưa từng thích người nhỏ tuổi hơn cũng phải thừa nhận sự thật này. Nếu không có vết bầm tím trên trán thiếu niên, có lẽ cậu còn đẹp trai hơn.
"Lau tóc và quần áo đi." Chiếc khăn được đưa tới rất mềm mại, Vương Nhất Bác dùng khăn đó lau tóc, có mùi thơm rất dễ chịu. Cậu nhớ nó rất nổi tiếng một thời, các cô gái trong lớp rất thích dùng, chỉ là con gái muốn mùi thơm lâu, nhưng kết quả là cho quá nhiều hạt thơm nên hơi hăng, không giống như chiếc khăn này, mùi hương rất vừa phải.
Chiếc xe đỗ bên đường một lúc cuối cùng cũng khởi động, Tiêu Chiến lặng lẽ hướng về đích đến. Trong xe im lặng, ngoại trừ chàng trai vẫn đang giận dữ lau tóc, cho đến khi chiếc khăn khô Tiêu Chiến đưa cho cậu ướt đẫm.
Khi họ đến bệnh viện đã 09 giờ tối, cậu học sinh bướng bỉnh vẫn không chịu để Tiêu Chiến đỡ mình bước đi.
Nhưng bị thương không phải là chuyện dễ dàng, trẻ vị thành niên không thể đăng ký trong bệnh viện. Khi nghe nói gọi người giám hộ, thiếu niên bên cạnh sắc mặt tối sầm, mím môi không nói gì.
"Để tôi." Tiêu Chiến cầm lấy cây bút của bác sĩ ký tên, sau đó quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến trông trẻ trung và dịu dàng, không thích hợp điền vào cột giám hộ. Vương Nhất Bác nhíu mày khi nghe anh tự xưng là anh trai mình.
"Xương không sao, chỉ bị thương một chút thôi. Lát nữa sẽ có y tá đến bôi thuốc. Đừng để vết thương đụng nước trong vài ngày tới. Lát nữa lấy một ít thuốc chống viêm." Bác sĩ nói với Tiêu Chiến.
Phòng bệnh lại rơi vào im lặng, Tiêu Chiến ngồi ở giường bên kia, nhìn đứa trẻ im lặng đối diện.
Anh không khỏi run chân, nhớ ra chính mình là người đã làm người đó bị thương. Tiêu Chiến chưa kịp tìm được chủ đề để nói thì âm thanh trong bộ đồng phục học sinh của Vương Nhất Bác đã vang lên trong không gian yên tĩnh đến mức chói tai.
Cậu cúp điện thoại, chưa được hai giây thì bên kia đã gọi lại. Tiêu Chiến nhìn rõ chiếc điện thoại đặt trên giường bệnh, là một số lạ, không có ghi chú gì.
Ánh mắt anh không hề ngượng ngùng, điều này khiến Vương Nhất Bác vốn đã chán nản vì cuộc điện thoại lại càng bất mãn. Khi cuộc gọi được kết nối, đôi mắt của thiếu niên nhìn xuống sàn nhà, Tiêu Chiến nhìn thấy đôi tai đỏ bừng vì tức giận của cậu: "Tôi đã nói là tôi sẽ không quay lại."
"Vậy con định làm gì? Muốn thấy hai người tiếp tục cãi nhau sao?" Giọng nói vẫn rất hung hãn, rõ ràng là tức giận.
Âm lượng điện thoại không quá thấp, Tiêu Chiến có thể nghe thấy những lời mắng chửi từ phía bên kia. Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc nhìn anh, dùng đầu ngón tay cầm điện thoại, ấn nút âm lượng.
Giọng nói biến mất, chỉ còn lại đôi lông mày ngày càng cau chặt của Vương Nhất Bác. "Vậy thì khóa thẻ của tôi đi. Có thể bỏ đói tôi đến chết. Người về đây một năm một lần có tư cách gì mà chất vấn tôi? Nếu một ngày tôi chết ở nhà, chắc ông cũng không biết đâu."
"Là tôi cố ý tức giận sao? Tôi quá đáng khi chọc giận các người à? Dù sao các người cũng không chỉ có một đứa con trai là tôi, con riêng của ông bao nhiêu tuổi, có cần tôi nhắc lần nữa không?"
Tiêu Chiến nghe được cuộc tranh chấp gia đình, ngồi trên giường bệnh đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng nề. Anh thấy mình là người ngoài không nên nghe nhiều nên đứng dậy đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng bệnh ngăn cản cuộc cãi vã không ngừng nghỉ bên trong, Tiêu Chiến dựa vào tường nghịch điện thoại. Anh có lẽ đã hiểu tại sao đứa trẻ này không muốn anh nhắc đến người giám hộ và rất ghê tởm khi nghe thấy từ "bố mẹ".
Nhưng đó không phải việc của anh, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hôm nay anh không nên lái xe ra ngoài. Nếu không, anh sẽ không đâm vào người khác và cũng sẽ không phải dọn dẹp đống bừa bộn trong bệnh viện vào ban đêm.
Y tá đẩy xe thuốc vào phòng bệnh. Tiêu Chiến gõ cửa phòng: "Y tá đến bôi thuốc."
Phải mất vài giây trước khi bước vào, không còn bất kỳ tiếng cãi vã nào. Vương Nhất Bác ngồi trên giường bệnh quay lưng về phía anh, chặn số điện thoại của bố.
Người thiếu niên ướt nhẹp, vẻ mặt xấu hổ, chiếc chăn khô bên dưới cũng ướt đẫm. Khi y tá bước vào, không khỏi liếc nhìn vài cái, Tiêu Chiến nghĩ có lẽ Vương Nhất Bác quá hấp dẫn.
Ống quần bị xắn lên, lộ ra nhiều vết thương hơn Tiêu Chiến tưởng tượng. Anh không ngờ mình lại đâm Vương Nhất Bác nặng như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhất thời trở nên khó coi.
Môi anh mím lại không nói nên lời, chiếc áo trên người đung đưa khi anh cúi xuống. "Trực tiếp bôi thuốc có đau không?" Anh quay sang hỏi y tá, sau đó nói: "Bệnh viện có thuốc giảm đau không? Cậu ấy..."
"Tôi không sợ đau!" Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác ngắt lời anh trong đêm nay, với lòng tự trọng thảm hại của một học sinh trung học.
Tiêu Chiến đứng thẳng người nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường bệnh, thiếu niên cũng đang ngước nhìn anh, với vẻ mặt như thể cả thế giới nợ tiền cậu vậy.
Trẻ em ở độ tuổi này quan tâm nhất đến việc giữ thể diện và chịu đựng, nhưng Vương Nhất Bác đã nói không sợ đau nên anh cũng không nói được gì, dù sao người giám hộ thực sự trong sổ hộ khẩu cũng không phải Tiêu Chiến.
Người đàn ông ngồi lại trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kiên cường của thiếu niên khi y tá bôi thuốc. Có lẽ vì vết thương ở chân quá đau nên Vương Nhất Bác không khỏi thở dốc.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Chiến ngồi đối diện, lại mím môi thành một đường thẳng.
"Anh cười cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi người đang cười đối diện.
Vẻ mặt Tiêu Chiến không hề che giấu, khác hẳn với thái độ lịch sự khi lần đầu gặp Vương Nhất Bác. "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy học sinh cấp ba rất giỏi cứng miệng."
"Tôi không cứng miệng, một chút vết thương, cũng không đau." Vương Nhất Bác nhanh chóng phản bác.
Cậu nhìn Tiêu Chiến không có ý định rời đi. Anh không nhớ lần cuối cùng có người nhìn chằm chằm vào mình như thế này là khi nào, Tiêu Chiến chỉ nhớ rằng lúc đó anh có lẽ đã yêu, nếu không sẽ không có ai dành toàn bộ sự chú ý vào một người.
Điều này khiến Tiêu Chiến có chút xấu hổ, anh quay mặt đi, cúi đầu hỏi y tá đang băng bó cho Vương Nhất Bác: "Vết thương trên trán cậu ấy có cần thuốc không? Tôi không nghĩ là da bị rách đâu."
Miếng băng gạc quấn lấy vết thương, tay y tá không ngừng: "Anh xuống siêu thị dưới lầu xem có đá không, vết thương không nặng, chỉ cần chườm đá để tan vết bầm thôi."
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng bệnh, mùi oxi già hơi hăng. Tiêu Chiến rảo bước thật nhanh, anh sợ Vương Nhất Bác sẽ lén lút bỏ trốn, dù sao trông cậu cũng không đơn giản chút nào.
Không phải anh lo lắng cho vết thương của Vương Nhất Bác, chỉ là cảm giác áy náy trong lòng khiến Tiêu Chiến rất xấu hổ. Khi anh xách kem vào phòng bệnh, Vương Nhất Bác vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường không rời đi.
Cậu quay lại nhìn Tiêu Chiến, trong mắt vẫn có vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Không biết cậu có phải đang giả vờ hay không nhưng Tiêu Chiến đã nghĩ trông thật ngầu.
Anh thích kiểu con trai này khi còn học trung học, người lúc nào cũng hành động như thể mọi người đều nợ tiền vậy. Khi đó, Tiêu Chiến cũng bị ám ảnh bởi tiền bối nổi tiếng chơi bóng rổ trên sân, Tiêu Chiến không rõ xu hướng tính dục của mình vào thời điểm đó, nên anh không bao giờ đến gần. Nhưng bây giờ anh đã hiểu rất rõ, que kem được đặt trên trán Vương Nhất Bác qua túi đựng, Tiêu Chiến chỉ giữ nó vài giây rồi nói: "Em tự cầm đi."
Đầu ngón tay của họ chạm vào nhau, Vương Nhất Bác vẫn cầm que kem ngước nhìn người trước mặt. Chỉ liếc mắt một cái, cậu giả vờ không quan tâm mà nhìn sang nơi khác, khi quay đầu lại, Tiêu Chiến nhìn thấy vết tát khó thấy trên má Vương Nhất Bác.
Nó thật xấu xí và lan khắp khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên. Ánh mắt của anh mãnh liệt đến mức khiến Vương Nhất Bác đỏ mặt.
"Anh nhìn cái gì?" Cậu không hề xấu hổ mà có chút tức giận, trong phút chốc, que kem trên trán mất đi chỗ đứng. Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến, xem ra cậu sẽ không được lợi gì từ người này.
"Tự ăn đi, hương vani được chọn lọc đặc biệt." Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt.
Cậu đưa kem về phía trước. "Tôi ghét nhất kem que, tôi chán ngán chúng rồi."
Tiêu Chiến không thể nói rõ ràng với Vương Nhất Bác, liền cầm lấy que kem mà không đẩy lại. Kem que hơi chảy có vị không ngon nên anh cắn hai ba miếng rồi ném vào thùng rác gần đó.
"Ọtttttt" Tiếng rất rõ, Tiêu Chiến quay đầu lại, không khỏi bật cười. Anh không muốn giữ thể diện cho đứa trẻ này nên không kìm lại răng thỏ khi nghe thấy bụng Vương Nhất Bác vẫn đang kêu gào.
"Sao anh lại cười? Tôi không thể đói bụng sao?" Cậu lấy tay che bụng nói, kỳ thực cả đêm Vương Nhất Bác cũng chưa ăn gì.
Cậu nhìn người trước mặt đang vẫy tay, nếu cậu nhớ không lầm thì tên anh ta là Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không thể nhớ nhầm, học lực của cậu khá tốt và trí nhớ cực đỉnh.
"Tiêu Chiến." Thật không lịch sự khi gọi cả tên lẫn họ của ai đó. Tiêu Chiến ngưng cười khi nghe thấy hai từ này. Anh nhìn Vương Nhất Bác đã được băng bó, nhận ra nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
"Anh đưa em về." Tiêu Chiến đi về phía cửa trước.
Mưa vẫn rơi, Vương Nhất Bác lần này ngồi vào ghế phụ có chút lo lắng. Cậu ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiêu Chiến, đặc biệt rõ ràng khi người đàn ông sờ lên trán cậu lúc nãy.
Có vẻ như là hoa nhài? Hoặc loài hoa nào khác, Vương Nhất Bác cũng không nghiên cứu, cậu chỉ tò mò tại sao con trai lại xức nước hoa, tựa như hương thơm của hạt thơm vẫn chưa phai trên tóc cậu.
Xe chạy ra khỏi cổng bệnh viện, đến gần ngã tư, Tiêu Chiến hỏi: "Nhà em ở đâu? Anh đưa em về."
Đã đến đèn giao thông, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chọn một con đường thẳng khác với nhà mình. Trong lòng cậu muốn thoát khỏi cái lồng đó, mưa ngoài cửa sổ xe hình như không lớn lắm, có thể tìm một chỗ trú chân.
"Anh có thể thả tôi xuống bên đường." Cậu nói với Tiêu Chiến.
Vẫn có tiếng gạt nước, cùng với tiếng động cơ. Tiêu Chiến không nói gì hãm phanh, xe chạy qua một con đường khác, đậu bên đường, rất gần với con hẻm nơi Vương Nhất Bác vừa bị tông.
Thiếu niên lưỡng lự mở nhưng vẫn bước vào vũng nước trên đường. "Cảm ơn." Giọng nói hơi khàn khàn, không biết có phải là do trời mưa không.
"Không có gì." Tiếng khởi động xe lại vang lên, cửa sổ ghế phụ từ từ nâng lên. Tiêu Chiến nhìn qua kính chiếu hậu, thấy thiếu niên vừa xuống xe đứng đó không phương hướng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần đi xa.
Thật quen thuộc, đèn giao thông về đêm đang nhảy múa gợn sóng. Anh đi theo ánh sáng mờ ảo và cuối cùng nhớ lại cảm giác quen thuộc này.
Đó là một con chó hoang nhỏ được anh nhặt và mang về nhà bà ngoại khi còn nhỏ, hình như cũng vào một ngày mưa như vậy. Tiêu Chiến cố gắng đuổi nó xuống dưới mái hiên, nhưng con chó rất hung dữ và ngu ngốc không chịu nghe bất cứ điều gì anh nói, cho đến khi Tiêu Chiến dùng một miếng giăm bông để dụ nó về nhà.
Anh nghĩ đến biểu cảm của con chó nhe răng trong mưa, cuối cùng nó cũng trùng khớp với khuôn mặt anh vừa rời đi. Không phải anh không nghe được những bí mật trong bệnh viện, chỉ là Tiêu Chiến không muốn xen vào chuyện của người khác.
Xe quay lại ở ngã tư tiếp theo, anh tự nhủ chỉ là làm việc tốt thôi, chưa kể vết thương của Vương Nhất Bác là do anh gây ra, anh thật sự không có lý do gì để buông tha. Anh không biết liệu cậu bé có còn ở đó không, Tiêu Chiến đã rời đi được vài phút rồi.
Không có người đi bộ trên đường, thiếu niên ngồi dưới mái hiên bên đường trông thật đáng thương. Cậu ngẩng đầu lên, sờ sờ vết tát trên má hơi ngứa ngứa, tựa như lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiêu Chiến.
"Ting--" Tiếng còi xe nhanh và ngắn, Vương Nhất Bác theo bản năng nhìn về hướng đó.
Vẫn là cửa sổ xe hạ xuống, vẫn là khuôn mặt thanh tú như cũ, cậu nhìn thấy nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Chiến, mùi hương như vờn trước mũi, người đàn ông gọi tên cậu: "Vương Nhất Bác."
Chú chó con vẫn ở đó dù trời mưa, Tiêu Chiến vẫn lấy ra miếng giăm bông thơm ngon.
"Em có muốn về nhà với anh trước không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro