Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Thu dọn hành lý xong, Vương Nhất Bác đến bên giường gọi Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ: "Bảo bảo, anh ngủ chưa đủ sao?", cậu xoa xoa chóp mũi của anh.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, vô thức vươn tay muốn xua đi, Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, hôn khẽ.

Trải qua một hồi mơ hồ rối rắm, Tiêu Chiến nửa mở nửa tỉnh ngồi dậy, lắc lắc đầu rồi rời khỏi giường.

Trên đường về, hai người đi ngang qua quảng trường trung tâm. Một cậu thiếu niên đang giấu bó hoa nhỏ sau lưng, dường như đang đợi ai đó.

Cậu thiếu niên đang ung dung đi lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng khi nhìn thấy một bóng người cách đó không xa. Cậu ho khan một tiếng, lấy dũng khí cho mình.

Khi người cậu yêu thương đến trước mặt, người thiếu niên ấy lấy bó hoa giấu sau lưng ra, người được cậu tặng hoa ngỡ ngàng, ngạc nhiên. Dù đã luyện tập trước không dưới trăm lần nhưng cậu vẫn lo lắng đứng chôn chân tại chỗ. Phải lấy hết dũng khí, đứng trước mặt người mình thích nói ra lời tỏ tình, nhìn thấy đối phương đỏ mặt gật gật đầu, cậu liền vỡ òa vui sướng ôm ghì lấy người kia.

Chứng kiến tất cả những điều này, Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu được, giữa mình và Tiêu Chiến dường như còn thiếu một thứ gì đó. Hóa ra, là thiếu một lời tỏ tình.

Để chuẩn bị cho lời tỏ tình với anh, Vương Nhất Bác một mình ra cửa hàng hoa vào sáng sớm hôm sau.

Cửa hàng hoa có nhiều loại hoa cỏ đa dạng đến mức khiến người ta choáng ngợp. Khi Vương Nhất Bác bước vào cửa hàng, nhân viên đến hỏi cậu, anh muốn mua hoa cho ai vậy?

Vương Nhất Bác mỉm cười, tôi muốn mua hoa để tỏ tình với người tôi yêu hơn cả sinh mạng.

Nhân viên mỉm cười, chọn một bó hoa hồng đỏ đẹp đẽ, đặt vào tay Vương Nhất Bác. Họ nói, hoa hồng đỏ là biểu tượng cho tình yêu mãnh liệt và vĩnh cữu. Trao cho người mình yêu một bó hồng đỏ đồng nghĩa với trao cho họ lời hẹn ước mãi mãi bên nhau dẫu có bất kỳ gian nan, thử thách, chông gai nào cản đường.

Người nhân viên còn nói nhiều nữa, nhưng Vương Nhất Bác không nghe rõ. Bó hoa hồng đỏ rực trước mắt. Vương Nhất Bác bỗng thấy khó chịu. Hoa hồng đỏ còn đọng sương, không giống hoa... Giống điều gì nhỉ...?

Phải rồi... giống như màu máu đỏ tươi...

Vương Nhất Bác cảm thấy đầu đau nhói, mọi thứ xung quanh như bị cô lập, máu đỏ tươi hóa thành dải lụa máu lao về phía cậu, thít chặt cố khiến cậu gần như ngạt thở.

"Thưa anh? Anh không sao chứ?" Nhân viên nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác dần tái đi, không khỏi có chút lo lắng, vội vàng hỏi.

Vương Nhất Bác bị giọng nói của nhân viên kéo về thực tại. Cậu sờ trán, sau một khắc vừa rồi, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương, cố trấn tĩnh lại. Cuối cùng, cậu gửi trả bó hoa hồng lại, chọn một bó Gypsophila trắng rồi rời đi.

Trên đường trở về nhà, Vương Nhất Bác lại ghé vào tiệm bánh quen thuộc, mua cho Tiêu Chiến một vài món bánh mì nhỏ yêu thích của anh.

Về đến nhà, Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa, xem bộ phim SpongeBob, ngoan ngoãn đợi cậu quay về.

Vương Nhất Bác đặt túi bánh mì nhỏ lên bàn, quỳ một bên gối trước mặt Tiêu Chiến, tay ôm bó Gypsophila trắng, đưa lên trước.

"Chiến ca, anh có muốn là người yêu của em không?"


"Đồ ngốc, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi chứ?"

Tiêu Chiến nhận lấy bó hoa tinh khôi trên tay Vương Nhất Bác, duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lên chóp mũi cậu, khẽ gật đầu.

"Anh nguyện ý."


"Em thực sự yêu anh!"

Vương Nhất Bác đáng yêu của Tiêu Chiến vui đến sắp tan chảy.

Vương Nhất Bác phấn khích ôm Tiêu Chiến, thả người xuống ghế sofa. Tiêu Chiến nhanh chóng di chuyển bó hoa ra khỏi tầm nguy hiểm. "Này! Vương Nhất Bác, bó hoa....ưm...", lời nói của anh như bị nuốt trọn vào miệng Vương Nhất Bác.

Mặc dù hoàng hôn hôm nay không lộng lẫy như trên bờ biển, nhưng cậu là người cùng anh ngắm nhìn, vậy là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro