Chương 28:
Hành lang của tiểu khu kí túc xá Điện Lực khôngcòn tối đen như mực nữa, theo từng tiếng bước chân, bóng đèn cảm ứng âm thanhcũng sáng lên từng tầng một, sáng đến tận tầng 5 nhà của Vương Nhất Bác. TiêuChiến theo sau Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác để vali của anh xuống, dùngchìa khóa mở cánh cửa sắt kẽo cà kẽo kẹt, sau đó bật công tắc đèn ở bên cạnh.
Đèn bật sáng, Tiêu Chiến đứng ngoài cửa, nhìnngôi nhà sáng trưng, thân thuộc bên trong, lại nảy sinh ra cảm giác được thuộcvề mà khi quay lại Trùng Khánh anh chưa từng cảm nhận được.
Vương Nhất Bác nghiêng người để Tiêu Chiến bướcvào, lại nhìn thấy anh cứ chần chừ mãi không chịu nhúc nhích, bèn kéo lấy tay TiêuChiến dẫn anh vào, còn tiện tay nhấc luôn cả vali của anh nữa, một đường dẫn thẳngvào phòng ngủ. Sau khi vào phòng ngủ, đầu tiên Vương Nhất Bác để vali vào mộtgóc cạnh tủ quần áo, rồi dẫn Tiêu Chiến ngồi xuống giường, sau đó ngồi xổm xuốngbật đèn sưởi. Cả căn phòng lập tức ấm lên, ngọn đèn màu cam đỏ, ấm áp bao phủlên toàn bộ mọi thứ trong căn phòng, Vương Nhất Bác nở nụ cười với Tiêu Chiến,giống như đang hỏi anh bây giờ có phải không lạnh nữa phải không.
Tiêu Chiến cũng cười, gật gật đầu, hai tay chốngxuống hai bên chân, vô cùng thoải mái, rụt vai lại, nói: "Ấm quá đi mất."
Vương Nhất Bác cũng ngồi sát ngay cạnh anh, NắmThan dáng vẻ lười biếng nằm bò bên cạnh chân bọn họ, thoải thoải mái mái nằm hongđèn sưởi. Môi trường ấm áp đặc biệt khiến người ta cảm thấy dễ chịu, cảm giác mệtmỏi do việc chạy loanh quanh mấy ngày nay cũng thức tỉnh ngay trong cơ thể TiêuChiến, anh cởi khăn quàng xuống gấp gọn để ở cuối giường, thuận thế nằm vật xuốngduỗi cái eo tê mỏi.
"Trở về thật tốt." Tiêu Chiến nhỏ giọng cảm thánmột câu từ tận đáy lòng, nói xong còn chọt chọt vào lưng Vương Nhất Bác, theo bảnnăng quan tâm đến giờ giấc ăn uống hàng ngày của cậu y như trước đây: "Em ăncơm chưa? Mấy nay ăn cái gì?"
Ai ngờ được rằng câu nói này lại giống như chạmphải keyword gì, Vương Nhất Bác lập tức quay người lại, nhìn Tiêu Chiến nói chắcnhư đinh đóng cột: "Không đói."
Đã quá quen với sức biểu đạt lung tung, lộn xộncủa cậu, Tiêu Chiến lập tức sửa lại lời cậu: "Anh không hỏi em có đói không."
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, vẫn rất cố chấp,nói: "Không đói."
Những ngày Tiêu Chiến không ở đây, chập tối ngàynào cậu cũng xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi như trước, thỉnh thoảng sẽmua một vài thứ như cơm nắm gì gì đó, cũng có khi không mua gì cả, chỉ đứng ởbên ngoài thế thôi.
Bà chủ của cửa hàng tiện lợi nhận ra cậu, lúc bắtgặp sẽ hỏi cậu có đói không, Vương Nhất Bác luôn lắc đầu rồi rời đi. Ban ngày mẹcậu sẽ nấu cơm xong xuôi đưa qua, hoặc đón cậu qua nhà mới để ăn, Vương NhấtBác đều không phản kháng, chỉ là mỗi chập tối, nhất định phải quay về, không đồngý qua đêm ở nhà mới. Mẹ cũng luôn hỏi cậu bụng có đói không, Vương Nhất Báccũng chỉ biết lắc đầu đáp án luôn luôn là không đói.
Bởi vì Tiêu Chiến đã từng nói với cậu, không thểtùy tiện nói "đói" với người khác, chữ này nếu có cũng chỉ hai bọn họ biết ýnghĩa thôi. Vì thế dù cho thỉnh thoảng bụng Vương Nhất Bác đã phát ra tiếng ọt ọtrồi mà cậu vẫn kiên quyết không nói đói mỗi khi người khác hỏi.
"Nghĩa là gì thế?" rất rõ ràng Tiêu Chiến vẫnkhông hiểu, anh ngồi thẳng lưng dậy, nghiêng đầu cố gắng lí giải kho từ vựng củaVương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thấy anh không hiểu, cũng hơi sốtruột, nhìn trái ngó phải xong liền túm lấy tay Tiêu Chiến đặt ở giữa hai chânmình, lắp ba lắp bắp giải thích với Tiêu Chiến vẫn còn đang ngây người: "Chỉnói với anh. Với người khác, không có đói."
Tiêu Chiến vốn dĩ vẫn còn đang xấu hổ với hành độngnày đột nhiên hiểu ra, thì ra Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ lời hứa của cậu với TiêuChiến. Lời hứa mà đến ngay cả chính Tiêu Chiến cũng đã quên từ lâu, nhưng VươngNhất Bác vẫn luôn nhớ rõ: không thể nói "đói" với người khác.
Tiêu Chiến hiểu ra xong lập tức cảm thấy mắtmình cay sè. Anh vẫn luôn cho rằng, cũng là điều anh để tâm nhất, chính làtrong tim Vương Nhất Bác anh dường như chỉ là một nhân vật nhỏ bé tùy tiện lúcnào cũng có thể thay thế, một "người tốt" đã chăm sóc cậu ngoài ba mẹ và bà nộira. Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến, ở một khoảnh khắc nào đó anh khôngnhận ra, Vương Nhất Bác đã hiểu có những chuyện chỉ có thể làm với anh, có nhữnglời nói cũng chỉ có thể nói với một mình anh.
Tiêu Chiến vốn dĩ đã từng giả thiết một cách biquan, nếu khi Vương Nhất Bác bị đám côn đồ kia kiếm chuyện, người xuất hiện làmột người khác, nếu một người khác cũng bước vào cuộc sống của Vương Nhất Bácthế này, thì có thể Vương Nhất Bác cũng sẽ dựa dẫm vào người đó, dù cho ngườiđó có phải là Tiêu Chiến hay không. Nhưng bây giờ Tiêu Chiến không nghĩ thế nữa,bởi vì anh đột nhiên nghĩ thông rồi, cái giả thiết này căn bản không thể xảyra.
Sẽ không có một ai khác nhiệt tình thích lo chuyệnbao đồng như anh, sở dĩ anh có thể trở thành một phần không thể thay thế trongcuộc đời Vương Nhất Bác, không phải trùng hợp, mà bởi vì Tiêu Chiến chính là TiêuChiến.
"Biết rồi."
Tiêu Chiến xấu hổ lại có chút đắc ý, mỉm cười,rút tay từ trong tay Vương Nhất Bác ra, chấm dứt tư thế kì lạ này, lại suy nghĩmột lát, rồi nói với Vương Nhất Bác: "Em vẫn nên quên lời hứa này đi, đừng dùngtừ đói để diễn tả ý kia nữa, nếu không thì kì lạ lắm..."
Vương Nhất Bác không hiểu nhìn anh, giống nhưđang hỏi không dùng từ "đói" để diễn tả thì dùng cái gì? Dù sao thì cậu cũngkhông biết cái gì là ham muốn, cũng không biết chuyện cậu với Tiêu Chiến làm thậtra gọi là làm tình.
"Đói nghĩa là đói bụng, không có ý nghĩa gìkhác. Nếu em muốn...muốn cái kia thì em..."
Tiêu Chiến cắn môi nghĩ một hồi lâu, cảm thấy đểcài một dấu hiệu cho chuyện này cũng xấu hổ quá đi, nhưng Vương Nhất Bác lại chỉcó thể nhờ vào các hành động và lời nói mang tính tượng trưng để lí giải mọichuyện trong cuộc sống, vì thế Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại, nói với cậu: "Thìem hôn môi anh một cái, hôn một cái anh liền biết anh muốn làm cái gì rồi...A,đúng rồi! Nhưng chỉ có thể hôn ở nhà thôi đấy, lúc mà chỉ có hai chúng ta mớiđược hôn, có biết chưa?"
Trong lúc Tiêu Chiến đang luyên thuyên không ngừng,Vương Nhất Bác vẫn luôn chăm chú nhìn vào môi anh, hai cánh môi mềm mại, linhhoạt, hết đóng lại mở, hai chiếc răng thỏ dễ thương còn lúc ẩn lúc hiện.
"Có biết chưa hả?"
Dường như nhìn ra Vương Nhất Bác không tậptrung, Tiêu Chiến chọt vào đùi Vương Nhất Bác một cái, dẩu môi tỏ vẻ không vui,hai cánh môi mọng nước, gợi cảm bị ép lại với nhau, như dụ dỗ người ta.
Tầm mắt của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dờilên đôi mắt Tiêu Chiến, không nói không rằng gì nghiêng người về phía trước,hôn một cái vừa nhẹ vừa nhanh lên môi anh, sau đó "ừm" một tiếng coi như đồngý.
Khuôn mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ phừng phừng,nghĩ bụng còn ai dám nói Vương Nhất Bác là thằng ngốc chứ hả, cậu học mấy thứnày nhanh quá thể. Anh gãi gãi thái dương nhằm che đậy sự xấu hổ, còn muốn giảvờ tỏ ra bình tĩnh nói: "Ừm ừm, cứ thế đi...em biết là được rồi..."
Mà Vương Nhất Bác giống như một học sinh khátkhao được thể hiện vậy, không hề thỏa mãn khi mới chỉ đưa ra được một câu trả lờichính xác này. Cậu nhìn chằm chằm vào môi Tiêu Chiến một lúc, dường như đang hồitưởng cái chạm lành lạnh thơm lừng vào môi Tiêu Chiến, rất nhanh đã lại dánlên, và còn ấn người xuống để cái hôn này mạnh mẽ hơn.
Tiêu Chiến chìm đắm trong nụ hôn sâu này đến nỗingừng thở mấy giây, ngơ ngốc ra mặc kệ Vương Nhất Bác vừa mổ vừa cắn lên môimình, đến khi đầu lưỡi cậu chen đầu lưỡi vào, anh mới phản ứng lại, cuối cùngcũng há to miệng hớp từng ngụm không khí. Đợi Tiêu Chiến điều chỉnh xong hơi thở,cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của Vương Nhất Bác, vô thức rút tay đang chống haibên người về, nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay Vương Nhất Bác.
Giữa hai bọn họ giống như chưa từng có một nụhôn nào dịu dàng đến thế, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, cũng không gấp gápđòi hỏi điều chi. Trong căn phòng được chiếc đèn sưởi chiếu sáng trưng và ấmáp, hai người bọn họ ngồi đó, cạnh nhau, quay đầu qua hôn nhau. Chỉ là hônthôi, một nụ hôn chỉ xuất phát từ tình yêu và nỗi nhớ.
Ánh sáng từ chiếc đèn sưởi chiếu lên mi mắt TiêuChiến, khiến anh lập tức nhắm mắt lại, cũng có thể nhìn thấy màu vàng cam xuyênqua mạch máu ở mi mắt chiếu lên võng mạc. Anh nghĩ rằng nụ hôn này sẽ tiếp tụcmãi dưới thứ ánh sáng như trong cơn mơ này, rồi sẽ thuận lí thành chương khởi độngmột cuộc ân ái cũng sắc tình không kém, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại,nắm lấy vai Tiêu Chiến đẩy hai người bọn họ tách ra.
Tiêu Chiếnbị hôn thoải mái đến nỗi sắp bay vút lên, hành động này lại giống như đột nhiênbị đạp xuống đất vậy, Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ nhìn Vương Nhất Bác, còn nghĩ rằngVương Nhất Bác muốn tiến thêm một bước nữa, vì thế bèn đưa tay ra vỗ về lên bụngdưới cậu, vừa chậm chậm dịch chuyển xuống vừa tiến gần lại muốn hâm lại nụ hônvừa rồi, ai mà ngờ được rằng thế mà anh lại bị Vương Nhất Bác tránh né.
Tiêu Chiến ngớ người luôn, rụt cổ về sau nhìn cậu với ánh mắt không thể tin được, vừasững sờ vừa nghi hoặc hỏi: "Tránh anh?"
Vương Nhất Bác không nói gì, đến ngay cả ánh mắtcũng dời đi, không nhìn Tiêu Chiến nữa. Tay Tiêu Chiến vừa hay dừng lại trênđũng quần Vương Nhất Bác, chỗ đó rõ ràng đã cứng đến không chịu được, rõ ràng cậucũng có cảm giác, Tiêu Chiến không hiểu nổi sao cậu lại đột ngột phanh gấp như vậy.
Vương Nhất Bác nhìn cũng thật sự ủy khuất, cậuđương nhiên muốn làm chuyện khiến cả hai người thoải mái kia với Tiêu Chiến, chỉcó điều với kinh nghiệm trước đó, kí ức sau mỗi lần làm xong chuyện này lạikhông được tốt đẹp cho lắm. Lần đầu tiên làm xong, Tiêu Chiến bị ốm, lần trướclàm xong ngủ một giấc thì không thấy Tiêu Chiến đâu nữa, Vương Nhất Bác khôngchắc lần này xong sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có khi cũng sẽ không phảichuyện tốt gì.
Tiêu Chiến đánh giá tỉ mỉ cậu một lúc, hòa mìnhvào trong dòng suy nghĩ của Vương Nhất Bác, nhớ đến việc lần đầu tiên cậu nói"đói" xong Vương Nhất Bác liền đặt một dấu bằng giữa chữ này với việc làm tình,vì thế anh đoán, có thể cậu cũng đã đánh đồng những việc khác với việc làm tìnhrồi. Tiêu Chiến cố gắng nhớ lại cả nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ ra, hỏi thămdò: "Chắc không phải em...cảm thấy sau khi làm thì anh sẽ biến mất chứ?"
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng ngẩng đầu lên nhìnanh, dáng vẻ thành thật gật gật đầu, giống như Nắm Than được trải qua huấn luyệnvậy.
Tiêu Chiến bị biểu cảm này của cậu làm cho tim mềmnhũn cả ra, lập tức sáp lại hôn "chóc chóc" lên môi Vương Nhất Bác mấy cái, sauđó nhìn cậu nghiêm túc nói: "Anh sẽ không đi nữa đâu, anh hứa với em."
Vương Nhất Bác vẫn nhìn Tiêu Chiến, chớp chớp mắt,trong ánh mắt không hề có hoài nghi, chỉ có một chút do dự sau sợ hãi. Cậu cụpmắt nhìn vào môi Tiêu Chiến, dường như đang dùng chính ánh mắt mình để khắc họanên đường môi anh, rồi lại ngẩng lên nhìn vào mắt Tiêu Chiến, con ngươi hơi lóelên, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, một lần nữa hôn lên môi Tiêu Chiến.
Không biết là do đèn sưởi nóng quá hay do chínhnụ hôn này, cơ thể hai người đều lấm tấm mồ hôi, áo bông nặng nề được cởi ra,rơi xuống từ mép giường, trùm lên đầu Nắm Than. Nắm Than vẫn chưa hiểu đang xảyra chuyện gì, vốn dĩ nó còn đang ngủ gật, nháy mắt đã bị chiếc áo trùm lên đầu,ngay giây sau lại bị bàn tay lớn của Vương Nhất Bác ôm lên, rồi bị vứt ra khỏicửa không chút lưu tình.
Đóng cửa phòng ngủ xong, Vương Nhất Bác xoay ngườilại thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở mép giường, cúi đầu mím môi cười không biết làđang nghĩ cái gì. Trong căn phòng ấm áp đến độ khiến cho người ta lim dim buồnngủ, lúc này Tiêu Chiến dường như đã hạ quyết tâm, anh ngẩng đầu lên, vành dướimi mắt phất lên một chút ửng hồng xinh đẹp. Anh đưa tay ra kéo quần Vương NhấtBác xuống một cái, còn chưa kịp cởi dây quần của Vương Nhất Bác ra, quần đã tụtxuống một nửa, nhất thời không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Vương Nhất Bác cởi dây quần, không biết chân tayrối loạn kiểu gì mà lại đi thắt nút sống thành nút chết. Tiêu Chiến gạt tay cậura, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua mu bàn tay Vương Nhất Bác, nhanh chóng cởiđược nút chết ấy.
Quần trong quần ngoài rớt hết xuống đất, côn thịtđã căng trướng của Vương Nhất Bác khẽ giật giật, Tiêu Chiến lại chậm trễ khôngcó hành động nào tiếp theo, điều này khiến cậu không hỏi sốt ruột. Cậu tiến vềphía trước một bước, túm lấy tay Tiêu Chiến đặt lên thứ đã ngóc đầu dậy kia, bứcthiết muốn lần nữa hưởng thụ những cái vuốt ve dịu dàng của Tiêu Chiến.
Nhìn thấy tính khí quen thuộc đã đứng sừng sữngtrước mắt, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy tim đập bình bịch, giống như giữa bọn họ đãcó bao nhiêu đụng chạm thân mật thì anh vẫn luôn thấy căng thẳng và kích động yhệt lần đầu tiên ăn trái cấm. Anh thuận theo vòng tay nắm lấy nó, vuốt ve lênxuống theo cách thức mà Vương Nhất Bác bình thường thích nhất, rất nhanh, anh cảmnhận được dương vật trong tay mình lại to hơn một phần.
Vương Nhất Bác đứng ở cạnh giường cúi đầu nhìnanh, đôi mắt ướt đẫm, giống như thoải mái đến độ sắp khóc đến nơi. Tiêu Chiến độtnhiên rất muốn nhìn thấy phản ứng lớn hơn của Vương Nhất Bác, muốn Vương NhấtBác vì anh mà đánh mất bản thân, bị ý nghĩ này sai khiến, Tiêu Chiến bỗng nổilên một sự kích động đầy hoang đường.
Anh nhìn đầu khấc đang cách một khoảng gần tronggang tấc, chỗ đó đã cương trướng đến phát sáng, dường như nếu to thêm nữa thì sẽrách ra đến nơi, chính Tiêu Chiến cũng không biết anh đang làm cái gì, như bịthu hút, như bị mê hoặc, anh rướn người đến hôn lên đầu khác đã sưng đỏ và óngánh nước ấy.
Anh cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Vương NhấtBác đã nặng nề hít một hơi thật sau bởi hành động này, Tiêu Chiến vẫn không thỏamãn, nâng mí mắt lên nhìn Vương Nhất Bác một cái, rồi lại cụp mắt xuống, há miệngngậm nhẹ lấy nó, đầu lưỡi chầm chậm đưa vòng xung quanh lỗ nhỏ đầy nhạy cảm.
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm nhận được sự kíchthích này, chỉ thấy khoái cảm đến quá nhanh quá mãnh liệt, khó nhọc "Ưm" một tiếng,giống như chưa thể hoàn toàn chấp nhận được nó.
Một tay Tiêu Chiến chống lên giường, ngồinghiêng ngửa mặt ngậm lấy tính khí của Vương Nhất Bác, giống một người cá lần đầulên bờ không hiểu rõ nhân tình thế thái. Đời này anh chưa từng khẩu giao giúpai, cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ vùi đầu vào háng một người đàn ông khác, nuốtnhả thứ anh cũng có này. Nếu đổi lại trước đây anh nhất định sẽ cảm thấy việcnày tởm lợm vô cùng, nhưng dùng đầu lưỡi khiến Vương Nhất Bác vui vẻ lại là mộtchuyện tự nhiên đến lạ, dù cho giờ phút này người đang hưởng thụ không phảianh, nhưng anh lại chẳng cảm thấy ghét bỏ chút nào.
Anh cũng rất bỡ ngỡ, răng thỉnh thoảng sẽ cọ vàodương vật, Vương Nhất Bác sẽ liền phát ra chút âm thanh. Tiêu Chiến không thểphán đoán mình có làm đau cậu hay không, vì thế bèn ngẩng mặt lên nhìn, từ cổ đếnmặt cậu đều đỏ phừng phừng, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, vẻ mặt vừahưởng thụ lại vừa đau khổ.
Tiêu Chiến bèn nuốt vào sâu hơn một tí nữa, dùngphần thịt mềm trong cổ họng mình nhận lấy dục vọng của Vương Nhất Bác, dù cho cảmgiác này không hề dễ chịu một chút nào. Nhưng điều kì lạ là lúc Vương Nhất Bácvô thức ấn đầu anh, lúc Vương Nhất Bác đưa dương vật của mình vào nơi sâu hơn nữa,khi Vương Nhất Bác phát ra những tiếng thở nặng nhọc ngắt quãng, anh lại nhanhchóng cứng đến không chịu nổi.
Tiêu Chiến lại muốn nhìn biểu cảm của Vương NhấtBác, ánh mắt hai người chạm nhau. Vương Nhất Bác nhìn thấy tính khí của mình vẫnra ra vào vào trong miệng Tiêu Chiến, khuôn miệng của Tiêu Chiến bị đút đến đầyăm ắp, hai cánh môi nhỏ xinh bị chen chúc đến biến dạng, ngay cả đôi mắt lúcnào cũng cười híp mắt lúc này cũng vương chút nước mắt.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi này cũng khiếnsự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác bị đẩy đến giới hạn, cậu thô lỗ rút ra nhưng mộtphần nhỏ tinh dinh vẫn không thể tránh khỏi mà bắn vào miệng Tiêu Chiến, phầncòn lại thì đều bắn lên mặt lên ngực anh.
Động tác rút ra của Vương Nhất Bác quá mức vộivàng, đẩy Tiêu Chiến một cái ngã ra giường. Tiêu Chiến cuộn tròn người lại hokhan vài cái, tinh dịch nhỏ xuống từ chóp mũi anh, mắt cũng không mở ra được,khóe miệng vẫn còn ánh vết nước, dáng vẻ chật vật không chịu được.
Vương Nhất Bác thấy thế liền lập tức cúi người ngồixuống cạnh Tiêu Chiến, bàn tay sờ lên cổ anh, ngón tay cái cọ cọ vài cái nhưđang tỏ ý xin lỗi.
Vuốt lưng anh suốt một hồi, đợi đến khi cơn ho củaanh dần dần dừng lại, Vương Nhất Bác mới ồm ồm nói: "Xin lỗi anh."
"Không sao." Tiêu Chiến miễn cưỡng mới mở được mộtmắt, xòe tay ra với Vương Nhất Bác, nói: "Giấy."
Cậu nhanh chóng rút vài tờ giấy đặt vào tay TiêuChiến, lại lấy thêm mấy tờ lau ngực giúp Tiêu Chiến, đợi Tiêu Chiến lau hếttinh dịch dính trên mặt, thì tinh dịch trên người cũng được Vương Nhất Bác xửlí gần xong. Tiêu Chiến nhìn biểu cảm cứ như vừa làm sai chuyện gì của Vương NhấtBác, căn bản không nhắc gì đến chuyện bị bắn lên mặt, mà mỉm cười, nói: "Thậtkhông tồi nha, bây giờ còn biết nói xin lỗi rồi nè."
Vương Nhất Bác không ngờ rằng mình thế mà còn đượckhen ngợi, cũng mỉm cười theo, vo tròn nắm giấy trong tay cười ngốc nghếch.
Tiêu Chiến vén một góc chăn ra, để Vương NhấtBác chui vào. Đầu tiên Vương Nhất Bác đứng dậy mở cửa phòng ngủ ra, sau đó mớichui vào trong ổ chăn ôm lấy Tiêu Chiến. Nắm Than ngay lập tức cũng luồn vàotrong phòng, nhưng lại cực kì hiểu chuyện, không nháo không ồn, mà nằm bò rađôi dép lê của cậu tiếp tục đánh giấc ngon lành.
Sự mệt mỏi khi trải qua một hành trình dài bỗng ậpđến, Tiêu Chiến cũng không còn hơi sức đâu mà làm chuyện khác nữa, Vương NhấtBác cũng chỉ ôm lấy anh, một cánh tay đặt lên eo Tiêu Chiến, đầu mũi dụi dụivào mặt anh y như cún nhỏ.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng tìm đến, nhưng anh vẫncó thể cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, anh biết Vương Nhất Bác vẫnluôn nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí còn biết Vương Nhất Bác đang nghĩ cái gìcơ. Vì thế trước khi anh thật sự ngủ sâu, Tiêu Chiến luồn vào trong vòng tay cậu,ôm lại Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, anh sẽ không đi đâu cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro