Chương 19:
Trời mới mờ sáng, bên ngoài cửa sổ không biết loài chimgì đang ra sức hót líu lo, trước khi chuông báo thức kêu, Tiêu Chiến đã bị đánhthức bởi cơn đau bụng dưới trước rồi. Ban đầu chỉ là râm ran lúc có lúc không,về sau lại dữ dội hơn, khiến cả người Tiêu Chiến cong thành con tôm ngay trêngiường.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang gác trên eo mình củaVương Nhất Bác ra, sau đó ôm bụng bước xuống giường, lúc hai chân vừa chạm đấtliền run rẩy không thôi, đứng hẳn dậy cũng cảm thấy không còn hơi sức. Anh cứthế thập thễnh đi vào nhà vệ sinh, không bao lâu sau liền bắt đầu thượng thổ hạtả, đầu cũng đau như búa bổ. Nôn xong Tiêu Chiến tắm qua một lượt, vúc nước tạthai cái lên mặt để mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó đi tìm cái nhiệt kế anhmua vào lần đầu tiên anh đến nhà Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cầm chặt chiếc nhiệt kế trong tay, nheo mắtnhìn mãi mới nhìn thấy rõ mức thủy ngân chạy đến bao nhiêu độ, 39 độ hơn, y nhưanh đoán, anh sốt rồi.
Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại vô duyên vô cớ lêncơn sốt, xiêu xiêu vẹo vẹo mò về được đến giường, miễn cưỡng lắm mới sốc đượctinh thần dậy gọi điện cho Tiểu Húc, nhờ cậu ráng làm giùm mình một ngày, cúpđiện thoại liền bổ nhào ra gối đánh một cái bụp, rất nhanh đã mơ màng ngủ mất,đến cả hơi sức ngước mắt lên cũng không có.
Tuy mắt đã nhắm nghiền nhưng thật ra anh ngủ không sâu,chỉ cảm thấy từng khớp xương của mình cũng đang nóng ran, nếu bỏ chăn ra thì lạilạnh đến run cầm cập, từ đầu đến cuối chính là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầuóc đặc quánh như hũ bột. Nhưng trước khi hũ bột này hoàn toàn mất đi nhận thức,Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác ngủ cạnh mình đã ngồi dậy, rồi chìm chằm chằmvào anh, cho dù Tiêu Chiến không mở mắt ra coi, cũng có thể cảm nhận được đượcánh mắt của Vương Nhất Bác bằng một cách thần kì nào đấy.
Quả nhiên, ngay giây sau có một bàn tay áp lên trán anh.
So với nhiệt độ trên trán của Tiêu Chiến, thì tay VươngNhất Bác lạnh thấy rõ, lòng bàn tay hơi thô ráp của cậu áp lên trán, cảm giácnày khiến anh vô thức liên tưởng đến những bức tượng thạch cao ở phòng tranh.
Vương Nhất Bác chỉ chạm nhẹ rồi bỏ tay ra, không có độngtác gì tiếp theo nữa. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cậu xỏ chân vào dép rồi loẹtxòa loẹt xẹt đi ra khỏi phòng, sau đó nữa liền không còn động tĩnh gì nữa. Lạingồi ở dưới đất ngoài phòng khách chơi ghép hình, hay là đang chơi với Nắm Thanvậy? Tiêu Chiến không biết nữa, nhưng anh cũng không mong chờ Vương Nhất Bác cóthể có phản ứng gì khác. Chỉ là một lần phát sốt mà thôi, anh có thể giống nhưnhững lần bệnh vặt trước, trùm chăn ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ khỏe lại thôi.
Hai cánh tay ôm chặt trước ngực, nằm nghiêng, anh cảmgiác mình đang đứng giữa đầm lầy rồi từ từ chìm xuống vậy, từ từ chìm vào mộngmị.
Nửa đầu giấc ngủ còn hỗn loạn, đến một thời điểm nào đó bỗngtrở nên thật rõ ràng.
Tiêu Chiến hoảng hốt cảm giác hình như mình đang nằm ngửatrên chiếc giường gỗ kiểu xưa ở quê, ngước mắt nhìn lên là cái màn (mùng) đãhơi ngả vàng, được cuộn lại qua loa. Có lẽ trên người đắp quá nhiều chăn nên mồhôi mồ kê cứ đầm đìa, tóm lại anh cảm thấy người mình rất nặng nề, tứ chi khôngcử động nổi. Nhiệt độ nóng hổi trên trán khiến anh không mở nổi mắt, mở miệngra muốn gọi ai đó, nhưng nhanh chóng nhắm tịt lại: tầm giờ này ba mẹ đang làmthuê ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một mình anh, làm gì có ai đến chăm sóc anhchứ?
Trong cơn mơ mờ mịt, anh lại từ chiếc giường ở quê trở vềlại nhà Vương Nhất Bác, anh ngồi dậy tìm một vòng, căn phòng vắng không mộtbóng người, không có Vương Nhất Bác, cũng không có Nắm Than. Tiêu Chiến có hơisốt ruột, liền mở cửa đi ra ngoài tìm, dép còn không kịp xỏ, cứ thể đi chân trầngiẫm lên con đường nhựa giữa trưa hè. Mặt trời trên đỉnh đầu và cơn nóng từ dướigang bàn chân ngùn ngụt dâng lên, thiêu đốt anh một cách vô tình, Tiêu Chiến cứthế đi hết con đường để tìm, cũng gọi tên Vương Nhất Bác cả con đường, nhưngVương Nhất Bác dường như đã bốc hơi khỏi Trái Đất vậy, Tiêu Chiến không tìm thấycậu ở bất cứ đâu cả.
Có lẽ con người ta mỗi khi bị bệnh sẽ luôn không tránh đượcnhững lúc yếu mềm, anh mơ thấy mình ngồi thụp xuống, dưới ánh mặt trời gay gắt,nảy sinh ra một cảm giác như bị cả thế giới quay lưng vậy.
Chính vào lúc này, một bàn tay khẽ đặt lên trán Tiêu Chiến,lại áp lên má anh. Vẫn là cảm giác mát lạnh như thạch cao ấy, thoải mái đến nỗigò má đỏ ửng vì sốt cao của Tiêu Chiến không còn khó chịu như vừa nãy nữa, anhcũng chầm chậm tỉnh lại.
Chủ nhân của bàn tay đó là Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cốhết sức để hé mắt ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở đầu giường cạnh mình,nhìn anh nhíu mày, bàn tay còn lại bưng một bát nước, thấy anh mở mắt ra, lập tứclộ ra một biểu cảm vui mừng.
Tiêu Chiến dần tỉnh táo lại, mới nhận ra tất cả vừa xongchỉ là một giấc mơ, nhưng vẫn có cảm giác bất ngờ khi "mất rồi tìm lại được",ngơ ngốc nhìn Vương Nhất Bác một lúc lâu, rồi lại ngoan ngoãn dụi dụi má mìnhvào lòng bàn tay Vương Nhất Bác. Nuốt một ngụm nước bọt vô hình, Tiêu Chiến cảmthấy miệng và họng mình khô khốc, dường như cơn sốt đã hong khô cả người anh vậy,anh miễn cưỡng chống nửa thân trên dậy, Vương Nhất Bác bèn đưa chiếc bát đang cầmtrên tay đến trước mặt anh.
Trong bát là một thứ vật chất ở ranh giới giữa cháo vàcơm, nếu nói nó là cháo thì lại quá đặc, nếu nói nó là cơm thì lại bỏ quá nhiềunước, Tiêu Chiến liếm liếm môi, không có ý định sẽ đón lấy nó.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không phản ứng gì, liền dứdứ lần nữa trước mặt anh.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, khàn giọng nói: "Anh muốn uống nước."Vương Nhất Bác đặt cái bát xuống, nhổm người dậy rót cho anh một cốc nước, cònxách theo một túi bóng đựng đầy ắp đồ qua.
Nhìn chằm chằm giám sát Tiêu Chiến uống gần hết cốc nướcto, Vương Nhất Bác đặt túi bóng to đùng kia lên giường, mở to túi ra cho TiêuChiến nhìn. Tiêu Chiến cũng tiến sát lại coi, nhận ra đó là một túi bóng thuốcto, có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm, đến ngay cả siro ho cho trẻcon uống cũng mua về, cứ như đã quét sạch tất cả quầy thuốc của người ta ý.
Tiêu Chiến lúc ban đầu còn muốn cười trêu Vương Nhất Bác,rõ ràng chỉ cần mua một vỉ thuốc hạ sốt là đủ rồi, mắc gì lại mua tất cả nhữngthuốc liên quan đến cảm cúm hạ sốt về. Nhưng anh lập tức nhớ ra, làm sao VươngNhất Bác lại mua được từng này thuốc vậy? Rõ ràng cậu là người đến bản thân bịsốt li bì mấy ngày liền còn không nhớ ra phải đi mua thuốc, cũng chắc không thểchỉ dựa vào bản thân cậu mà có thể tìm ra được một nùi như này.
Tiêu Chiến nhìn túi thuốc to trước mặt, đột nhiên giốngnhư có thể tưởng tượng ra dáng vẻ quẫn bách, bối rối của Vương Nhất Bác khi đứngtrước quầy thuốc. Có lẽ cậu đã phải tốn sức lắm mới có thể biểu đạt rõ rằng nhàmình có người bị ốm, lại cảm thấy chỉ mua một loại thì không đủ, vì thế mua tấtcả những loại thuốc có thể sẽ dùng đến về, để cho Tiêu Chiến chọn.
Tiêu Chiến không biết tại sao mũi mình hơi cay cay, anh cảmthấy nhất định là do mũi mình bị nghẹt thôi.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cứ ngơ ngác không động tĩnhgì, còn cho rằng anh không hiểu ý mình, bèn giơ tay banh túi thuốc rộng ra hơnnữa, nói với Tiêu Chiến: "Uống."
Tiêu Chiến đã bị sốt đến lơ mơ, nhất thời không nhớ ra đượcVương Nhất Bác đã có thể nói được rồi. Mấy giây anh ngơ ngác này, Vương NhấtBác lại bật ra thêm mấy chữ nữa: "Không bị ốm, uống."
Sự biểu đạt không thành câu của Vương Nhất Bác, khiếnTiêu Chiến có hơi mắc cười, giống như mấy đứa trẻ vừa học nói chỉ bật ra ngoàiđược hai ba chữ một lần vậy. Anh không nhịn được mỉm cười, sau đó liền lục lụctìm tìm trong túi bóng thuốc to đó, tìm ra được một hộp thuốc hạ sốt mà trướcđây anh vẫn hay mua, bẻ lớp giấy thiếc ra rồi nuốt xuống một viên, cuối cùngcòn không quên há miệng ra cho Vương Nhất Bác kiểm tra. Vương Nhất Bác lúc nàymới hài lòng, buộc túi bóng lại rồi quẳng sang một bên.
Uống xong thuốc xong thì phải ăn cơm, điều này Vương NhấtBác không quên được. Cậu lại bưng chiếc bát nhỏ được để tạm thời ở đầu giườnglên, vụng về múc một nửa thìa "cháo" xung quanh miệng bát, rồi đưa thìa đến bênmiệng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không có tí thèm ăn nào, nhíu hết mặt mày xinh đẹplại bày ra một biểu cảm đỏng đảnh không tình không nguyện tí nào.
Đúng như dự đoán, Vương Nhất Bác căn bản không để ý đến sựkhông tình nguyện của anh, mà càng kiên quyết đưa cao tay hơn một tí nữa, chiếcthìa sứ màu trắng đã giơ đến tận dưới mũi Tiêu Chiến rồi. Thấy Tiêu Chiến vẫnnhắm chặt miệng, Vương Nhất Bác giống như dỗ trẻ con ăn cơm vậy, cậu há miệngra trước, phát ra âm thanh ngân dài: "Aaaaaaa...."
Từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến chưa từng được chăm sóc như thếnày, ngay từ khi còn nhỏ ba mẹ đã đi làm công, rất bận rộn, sau lớn hơn mộtchút thì em gái lại ra đời, từ hồi bé tí đã là người đóng vai trò đi chăm sócngười khác, vì thế bây giờ được Vương Nhất Bác dỗ dành như này, Tiêu Chiến mớiphát hiện thật ra mình cũng thích chuyện này.
Anh nhẹ nhàng đưa thìa cháo vào miệng, những hạt cơm nátđi vào miệng liền tỏa ngập hương thơm. Thành thật mà nói thì, tuy cái bát cơmkhông ra cơm, cháo không ra cháo, nhìn chẳng vừa mắt tí gì, nhưng khi ăn lạikhông tệ. Một miếng trong miệng vừa nuốt xuống, cái thìa của Vương Nhất Bác đưaxuống rồi lại lập tức đưa lên tiếp, Tiêu Chiến liền cứ thế ăn được tận mấy miếngtrong sự mơ màng và yên tâm. Anh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Vương Nhất Báckhi ngồi cạnh giường, não bỗng lóe lên, đột nhiên nói: "Anh không muốn ăn nữa."
Tuy anh cảm thấy nói thế này có hơi đỏng đảnh, nhưng TiêuChiến nghĩ người bị ốm cũng có quyền được đỏng đanh ha, vì thế bèn được nước lấntới, nói: "Vương Nhất Bác, em ôm anh đi."
Gò má Tiêu Chiến nóng đỏ ửng, mắt cũng không mở to ra được,Tiêu Chiến mang dáng vẻ này mở miệng yêu cầu, không ai có lí do gì để từ chối cả,Vương Nhất Bác đương nhiên cũng không có.
Cậu nhìn bát cháo vẫn còn một nửa trong tay, có thể cậunghĩ rằng Tiêu Chiến ăn được từng đó cũng đủ rồi, liền để bát xuống. Vương NhấtBác dịch dịch mông, nhấc chân lên, dùng tư thế ôm lấy từ đằng sau ôm trọn lấyTiêu Chiến, sau đó ngồi dựa vào thành giường.
Trước khi được Vương Nhất Bác ôm, vốn dĩ Tiêu Chiến còn cóchút lo lắng, dù gì thì bọn họ chỉ cần hơi hơi có tiếp xúc cơ thể một tí thôicũng giống như củi khô bốc cháy, hơn nữa tối hôm qua Vương Nhất Bác vừa khaitrai, anh sợ ôm thế này Vương Nhất Bác sẽ có phản ứng, thế thì anh bị giày vòchết mất thôi. Nhưng vẫn may, Vương Nhất Bác chỉ lặng lẽ ngồi đó, để Tiêu Chiếnnửa ngồi nửa nằm làm ổ trong lòng anh, sau đó không hề động đậy gì nữa.
Trên người Vương Nhất Bác vẫn là chiếc áo may ô màu xámnhư cũ, hai cánh tay ôm quanh eo Tiêu Chiến, có thể nhìn thấy một chút đường cơbắp đẹp đẽ. Tiêu Chiến cũng chính trong lúc này mới nhận ra, ở cùng nhau mộtkhoảng thời gian hình như Vương Nhất Bác đô lên không ít, không còn giống như hồimới gặp nữa, gầy đét như phiến lá.
Lưng Tiêu Chiến dựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác, cực kìhài lòng mà điều chỉnh lại tư thế, tìm được một vị trí thoải mái hơn, thuốc hạsốt bắt đầu phát huy tác dụng, anh nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Trước khi nhận thức hoàn toàn bị đánh bại, Tiêu Chiến lạinhớ đến giấc mơ vừa nãy anh mơ, đầu anh đụng nhẹ vào cằm Vương Nhất Bác, lầm bầmnói: "Về sau không được để anh không tìm được em, có biết chưa?"
Không nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiếncũng không biết câu có nghe thấy hay không, mắt đã nhắm lại rồi, nhưng miệng vẫncòn không quên truy hỏi: "Có biết chưa hả?"
Đến tận khi xác định đã nghe thấy một tiếng "Ừm" củaVương Nhất Bác từ trên vọng xuống, Tiêu Chiến mới yên tâm, ngủ say trong lòngVương Nhất Bác.
Lần này Tiêu Chiến không nằm mơ, cũng không khó chịu nữa,đánh một giấc say nồng đến tận sáng ngày hôm sau. Lúc tỉnh dậy cổ và gáy đều têmỏi cực kì, nhưng điều thần kì là đầu anh không còn đau nữa, mi mắt cũng khôngnặng nề giống như bị thứ gì đè lên, có lẽ đã hạ sốt rồi.
Anh đã tỉnh táo lại rồi mới phát hiện, bọn họ vẫn giữnguyên tư thế ôm lấy nhau như tối qua, chỉ có điều đã hoàn toàn nằm xuống rồi,cằm Vương Nhất Bác để sát vào hõm cổ Tiêu Chiến, vẫn còn đang ngủ say.
Cho dù Tiêu Chiến rất thích được ôm như này, cũng khôngthể không thừa nhận anh duy trì tư thế này lâu quá cả người đã tê cứng cả đi,hơn nữa điều càng dọa người hơn là anh cảm nhận được Vương Nhất Bác hình như đãchào cờ buổi sáng, bởi vì có thứ gì đó cứng ngắc đang ấn vào sau lưng anh, vìthế anh muốn nhanh chóng dịch người ra khỏi lồng ngực Vương Nhất Bác trước khi cậubắt đầu động chân động tay.
Động tác của Tiêu Chiến rất nhanh đánh thức Vương NhấtBác, ngáp một cái thật dài, cánh tay đang đặt trên eo Tiêu Chiến cũng siết lại.Nhưng Vương Nhất Bác không hề làm ra động tác gì tiếp theo, cậu đỡ Tiêu Chiếncùng ngồi dậy, rồi lại áp trán cậu vào trán anh.
Đối mắt với Vương Nhất Bác gần trong gang tấc, lông mi củahai người gần như chạm cả vào nhau, Tiêu Chiến lập tức bỗng dưng không chắc rốtcuộc mình đã hạ sốt hay chưa.
Nhưng trán Vương Nhất Bác lập tức tách ra, Vương Nhất Báclại chằm chằm giám sát anh uống thêm một lần thuốc, sau khi đón lấy cốc nướctrong tay Tiêu Chiến mới buông tay ra. Tiêu Chiến cảm thấy mình cũng ổn ổn rồi,chỉ huy Vương Nhất Bác mang đến cho anh một bộ quần áo sạch, dù sao thì cũng đãhạ sốt, anh vẫn phải đi làm thôi, thiếu một ngày công đã khiến anh đau lòng lắmrồi.
Có lẽ Vương Nhất Bác vẫn lo lắng cho sức khỏe của TiêuChiến, lần đầu tiên dẫn theo Nắm Than một đường tiễn anh đến tận cửa hàng tiệnlợi, vừa hay gặp Tiểu Húc và Điền Hân đang bận rộn dỡ hàng từ xe ô tô xuống.
Tiểu Húc khuất sau đống thùng cao cao chỉ lộ ra một đôi mắt,nhìn thấy Vương Nhất Bác, lại nhìn sang con chó hơi quen mắt trong tay cậu, cuốicùng tầm mắt rơi trên gương mặt ốm yếu của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lập tức thấylo lắng, vội vàng giải thích: "Bọn tớ...vừa gặp nhau trên đường." Nói xong, cònho hai cái như muốn che giấu điều gì.
Điền Hân là một người mau quên, đã quên mất chuyện TiêuChiến nói Vương Nhất Bác là đồ ngốc từ lâu rồi, vừa nhìn thấy bọn họ cùng nhauxuất hiện, liền hô to: "Chào buổi sáng nha!"
Vương Nhất Bác vì quả giọng của Điền Hân mà giật nảymình, cậu không chắc cô gái ồn ào này có phải cũng đang nói chuyện với mình haykhông, chỉ có thể siết chặt lấy dây xích trong tay, nhìn Tiêu Chiến với ánh mắtcầu cứu.
Tiểu Húc nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, nói với Tiêu Chiến:"Sao cậu không nghỉ ngơi thêm hai ngày cho khỏe hẳn, có chịu được không vậy?"
Tiêu Chiến híp mắt cười, "Vẫn ổn, không phải tớ sợ các cậubận không hết việc đó sao."
Lúc bọn họ nói những câu này, Vương Nhất Bác đã dắt theoNắm Than chuồn rồi, lúc Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn chỉ có thể nhìn thấy bónglưng vội vã của cậu, cũng cảm thấy mắc cười.
Tiểu Húc với Điền Hân quan tâm tới anh vừa tỉnh dậy sautrận ốm, cả ngày nay căn bản cũng không để anh làm việc gì, đến 6 giờ tối, haingười liền cùng nhau đuổi anh ra ngoài: "Cậu mau về nghỉ đi, buổi tối cũng chẳngcó mấy khách, để bọn tớ trông là được rồi."
Tiêu Chiến cảm thấy rất có lỗi, vừa đúng lúc cơm hộp bọnhọ gọi được đưa tới, anh bèn chạy trước giành quét mã, nói: "Thế tớ mời các cậucơm tối nhé!"
Tiểu Húc với Điền Hân không chịu, ba người giằng co qua lạimột hồi lâu ở ngoài cửa, đột nhiên có một giọng nói non nớt xen vào: "Các anhchị nhường đường một chút ạ!"
Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn, là một học sinh cấp một vừatan học, khuôn mặt mũm mĩm toàn là mồ hôi, chắc là chạy cả một đoạn đường đến.bọn họ nhanh chóng nhường đường cho cậu, Tiêu Chiến nhân cơ hội này liền trả tiền,còn dẩu dẩu môi với Tiểu Húc.
Cậu bé đó quen đường quen lối lượn một vòng quanh cửahàng, rồi đẩy một que kem và ba gói khoai tây chiên đến trước quầy thu ngân. Cậuchỉ cao hơn quầy thu ngân một xíu, chỉ có thể giơ cao cánh tay, để Điền Hânquét mã ở đồng hồ của mình. "Tít" một tiếng, cậu lập tức bỏ tay xuống, liền nóito vào trong đồng hồ: "Sắp về đến nhà rồi ạ!"
Tiêu Chiến vốn dĩ đã cởi bỏ chiếc áo gile mặc trên ngườichuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy đứa bé này đeo chiếc đồng hồ kia đột nhiên nhưnghĩ tới cái gì, chần chừ trong cửa hàng một lát, sau đó mới theo sau đứa békia ra ngoài, ở một ngã rẽ liền gọi cậu lại: "Này, bạn nhỏ, đợi một chút!"
Cậu bé đang cắn que kem, dây tùm lum ra mặt: "Sao vậy ạ?"
"Anh muốn hỏi em cái này." Tiêu Chiến ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cố gắngkhiến nụ cười của mình trở nên dịu dàng dễ gần một chút, chỉ vào cổ tay cậu, hỏi:"Cái thứ này này, mua ở đâu thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro