Chương 18:
Tiêu Chiến đã từng tưởng tượng rất nhiều về thời khắcnày, nghĩ đến khi nào Vương Nhất Bác sẽ nói câu đầu tiên với anh, nghĩ đến VươngNhất Bác sẽ nói những điều gì. Nhưng Vương Nhất Bác vĩnh viễn nằm ngoài dự liệucủa anh, cho dù Tiêu Chiến có đoán thế nào cũng không đoán được, bọn họ sẽ độtngột nghênh đón cuộc đối thoại thế này ở chính thời khắc như thế này.
Điều càng khiến Tiêu Chiến cảm thấy thần kì hơn là, thếmà anh lại có thể nghe hiểu ý của Vương Nhất Bác là gì, thậm chí lại bị một chữnày lần nữa khơi dậy phần lớn khoái cảm vì cơn đau mà đã thối lui vừa nãy. Mộtchữ ngắn gọn giống như một tấm lưới ấm áp chầm chậm bao trùm lấy anh, khoảnh khắcấy anh cảm nhận được Vương Nhất Bác cần anh biết bao nhiêu, anh cũng có thể trởnên quan trọng nhường ấy.
Hai người bọn họ cứ ngồi nguyên ở dưới đất như vậy, ánh mắtchứa chan tình cảm nhìn nhau, Nắm Than bị lạnh nhạt lúc lâu ngồi bên cạnh cuốicùng cũng không nhịn được mà bật ra vài tiếng rên "ư ử" trong cổ họng nhằm thểhiện sự bất mãn. Nó không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể sốt ruột đi vòngrồi xoay mòng mòng giữa hai người, chân trước tí tí lại đẩy cánh tay Vương NhấtBác một cái, rồi chốc chốc lại đặt lên đùi Tiêu Chiến, hòng thu hút sự chú ý củabọn họ.
Tiêu Chiến bị động tĩnh của Nắm Than làm cho xấu hổ, ngoảnhmặt đi tránh khỏi tầm mắt của nó, sau khi đứng lên nói với Vương Nhất Bác vẫncòn đang ngồi lì ra đó với vẻ mặt quyến luyến không nỡ: "Chúng ta đừng ở đây nữa."
Chân trước Tiêu Chiến mới bước vào cửa phòng ngủ, VươngNhất Bác chân sau đã không chút lưu tình nhốt Nắm Than ở bên ngoài, bỏ lại nókhông ngừng rên ư ử rồi cào cào cửa.
Bọn họ đi vào rất vội vã, không kịp bật đèn, Tiêu Chiến bịcụng đầu một cái cốp, dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn hắt vào, kêu "Ai da" mộttiếng.
Quần Vương Nhất Bác còn chưa cởi hết, vẫn giữ nguyên tìnhtrạng chỉ lộ ra một cái côn thịt, nhìn trông có hơi hề hước. Cậu ôm Tiêu Chiến,để Tiêu Chiến làm tư thế giống như vừa nãy ngồi lên đùi mình, cầm lấy thứ đồ đãcương cứng cọ qua cọ lại giữa khe mông Tiêu Chiến, chính là không biết làm thếnào mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất trở lại nơi ấm áp, chật hẹp vừa nãy.
Cậu thúc vào mà không gặp bất cứ cản trở nào, có mấy lầnđều vuột mất, ngược lại còn khiến cả hai người đều cảm thấy đau đớn. Vương NhấtBác phát ra một âm tiết gấp gáp, giống như tiếng rên rỉ của động vật, Tiêu Chiếnkhông rõ nguồn gốc âm thanh này đến từ Vương Nhất Bác hay đến từ Nắm Than bênngoài cánh cửa, nhưng trong lòng lại vì thế mà nảy sinh ra sự yêu thích khómiêu tả thành lời, vì thế liền bưng lấy mặt cậu hôn lên, vừa an ủi cậu vừa ồm ồmnói: "Để anh, để anh đến..."
Vương Nhất Bác vẫn chăm chú nhìn Tiêu Chiến không rời mắt,Tiêu Chiến dưới ánh mắt chứa đầy dục vọng không hề che giấu của cậu đã vứt bỏchút ngại ngùng xấu hổi cuối cùng. Anh tiện tay cởi chiếc áo phông trên ngườira, để lộ hoàn toàn cơ thể lõa lồ của mình trước mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không để cho Tiêu Chiến có thời gian thấtthần, lập tức sáp đến, giống như một con thú nhỏ cắn nuốt từng tấc da thịt mà cậucó thể chạm đến. Răng của Vương Nhất Bác không nhọn bởi thế Tiêu Chiến cũngkhông hề cảm thấy đau đớn gì, chỉ là thỉnh thoảng răng cọ đi cọ lại ở chỗ mẫn cảmnhư đầu nhũ, Tiêu Chiến sẽ không nhịn được mà thở hắt ra một hơi.
Vương Nhất Bác nghe âm thanh này, lần sau sẽ càng cắn mạnhhơn, sau đó đến tận khi Tiêu Chiến cảm thấy đau thật, lại không nỡ kêu Vương NhấtBác dừng lại, dường như chỉ có cảm giác đau đớn chân thật này mới khiến anh cảmthấy mọi chuyện diễn ra hiện tại đều không phải là huyễn cảnh.
Vương Nhất Bác ôm lấy anh, mỗi vết hôn cắn rơi trên da thịtTiêu Chiến đều giống như những hòn đá vứt xuống nước, khiến mặt hồ dục vọnghoàn toàn bị khuấy động.
Tiêu Chiến cảm thấy đã đến lúc thử lại lần nữa, anh cũnghiểu rõ, tình cảnh đã cương cứng không chịu nổi nhưng lại chẳng đút vào được giốngnhư vừa rồi chắc chắn có cách khác. Vừa nghĩ như thế, ánh mắt liền rơi lên chaidưỡng ẩm cho em bé mà Vương Nhất Bác thường ngày dùng để bôi mặt đặt trên đầugiường.
Đó là một chai dưỡng ẩm dành cho em bé rẻ tiền, có lẽ làloại từ nhỏ Vương Nhất Bác đã dùng, vì thế cho dù đã trưởng thành cậu cũng chưatừng đổi sang loại khác. Thông thường nó chỉ có tác dụng mỗi khi mùa đông đếnbôi lên mặt đã nứt nẻ vì lạnh, nhưng bây giờ, Tiêu Chiến dùng ngón trỏ múc lênmột lượng lớn, sau đó lại bị Tiêu Chiến căng thẳng đưa đến một nơi vốn dĩ nókhông nên đến.
Lần này ngón tay lại đút vào cực kì thông thuận, cũngkhông cảm thấy đau đớn gì, chỉ là hơi trướng không thoải mái một xíu. Vương NhấtBác nửa tò mò nửa kinh ngạc nhìn theo động tác của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bị cậunhìn chằm chằm liền cảm thấy không tự nhiên, giống như đang tự thủ dâm trước mặtcậu vậy, dứt khoát ngừng lại, nghĩ bụng, có lẽ thế này là đủ cho Vương Nhất Bácđi vào rồi.
Kết quả ngón tay anh vừa mới rút ra, đằng sau lập tức liềnbị thứ khác lấp đầy. Vương Nhất Bác đưa hai ngón tay vào, một phát đút vào đếntận gốc, sau đó bắt đầu chọc ra chọc vô, thông thuận không gì cản trở.
Ngón tay Vương Nhất Bác dài hơn của anh, xương cũng tohơn, cảm giác này kích thích nhưng cũng đầy xa lạ, ngay cả kêu rên Tiêu Chiếncũng không còn hơi sức để kêu rên nữa, đổ người lên vai Vương Nhất Bác. VươngNhất Bác không hề biết Tiêu Chiến làm thế là để mở rộng hậu huyệt của mình, chỉnhư học lỏm học mót mà chơi đùa, sau khi làm mấy chục lần, liền dần dần cảm thấyhết hứng, nhìn Tiêu Chiến một cái với ánh mắt không biết làm sao.
Tiêu Chiến bị làm tới chân mềm nhũn cả ra, vội vàng đưatay ra ngăn cậu lại, mình thì nửa đứng nửa quỳ, lại lấy thêm một vốc kem dưỡngem bé nửa bôi lên tính khí của Vương Nhất Bác, rồi hai tay mới đỡ lấy thứ đồ củacậu, từng chút một ngồi xuống.
Lúc này đã thuận lợi hơn nhiều, ít nhất cũng không có cảmgiác cản trở khô khốc như nãy nữa. Nhưng ngón tay tất nhiên không thể so sánh vớidương vật của Vương Nhất Bác, cho dù đã bôi kem dưỡng làm trơn rồi nhưng TiêuChiến vẫn đau đến nhăn hết cả mặt mũi. Chỗ đằng sau lần đầu tiên phải dung nạpmột thứ to và thô như thế, giống như mỗi một nếp nhăn đều bị banh ra, thậm chí TiêuChiến còn có thể cảm nhận được hình dáng của Vương Nhất Bác, có thể cảm nhận đượccậu đi vào từng chút từng chút một vào chỗ sâu hơn trong cơ thể mình.
Đau, sao lại đau như thế nhỉ, anh nhìn thấy trán Vương NhấtBác đã lấm tấm mồ hôi, trên gương mặt hoàn toàn không phải là biểu cảm vui vẻthỏa mãn, nghĩ chắc cậu cũng không thoải mái gì.
Tiêu Chiến nghĩ, có thể giữa hai người đàn ông làm chuyệnnày vốn không phải để tìm kiếm khoái cảm. nhưng Vương Nhất Bác đang ở trong cơthể anh, ngoài mẹ và con, trên thế giới này sẽ không còn sự kết hợp nào chặt chẽhơn thế này nữa, nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Chiến cũng vui vẻ hơn, cảm thấycó lẽ cũng chỉ có cơn đau đớn đó mới làm bằng chứng về sự thân mật không cònkhoảng cách giữa bọn họ.
Tiêu Chiến lại hôn lên, nhẹ nhàng nhúc nhích eo. Thật raanh không biết làm thế nào mới có thể xoa dịu cơn đau của hai người, chỉ làm thếnày để cảm nhận được Vương Nhất Bác theo bản năng. Rõ ràng Vương Nhất Bác cựckì hưởng thụ động thái này của anh, cũng nhanh chóng lĩnh ngộ được làm thế nàođể có thể đạt được khoái cảm dưới tình huống như hiện tại.
Có lẽ là bởi vì con người ở một số phương diện nào đó vốndĩ đã có bản lĩnh không thầy mà giỏi, giống như trẻ sơ sinh lần đầu cảm nhận đượcbầu sữa mẹ đã biết mút vào, Vương Nhất Bác vừa đi vào trong cơ thể Tiêu Chiếnliền biết được chuyện tiếp theo phải làm như thế nào. Cậu đẩy người về phía TiêuChiến, thuận thế liếm láp trên bờ ngực của Tiêu Chiến.
Động tác nhỏ này khiến Tiêu Chiến không nhịn được mà rênkhe khẽ, khoái cảm men theo xương sốt dâng lên, Vương Nhất Bác càng gia tăng sứclực thúc hai cái, hai cánh tay siết chặt lấy eo Tiêu Chiến.
Cánh môi Vương Nhất Bác dán lên làn da ở ngực Tiêu Chiến,mỗi hơi thở thở ra theo từng động tác xỏ xuyên đều khiến Tiêu Chiến cảm nhận đượcsức nóng. Lòng bàn tay to lớn ấn lên lưng Tiêu Chiến, dịu dàng xoa dọc tấm lưngy như đang an ủi, cả cuộc hoan ái cho đến tận về sau dường như đều biến thành VươngNhất Bác chủ động dẫn dắt.
Tiêu Chiến mệt mỏi dựa lên đầu vai Vương Nhất Bác, nhưnglúc chạm vào đến một nơi nào đó cả người giống như vừa có dòng điện chạy qua,kích thích đến nỗi lưng anh căng cứng lên chỉ trong nháy mắt, giống một cánh buồmno gió. Loại cảm giác này rất khó hình dung, nói khó nghe một chút, thì có hơigiống cái khoảnh khắc mà bạn nhịn tiểu đến không thể nhịn được nữa ấy, Tiêu Chiếntừ trước đến nay đều không biết trong cơ thể mình lại có một chỗ như thế.
Vương Nhất Bác cũng như thần giao cách cảm biết được TiêuChiến thích chạm vào chỗ đó, không thầy mà giỏi, tìm đúng chỗ ấy, ra ra vào vàotrong cơ thể anh.
Rất nhanh, Tiêu Chiến có được hứng thú từ tư thế này, ở đằngsau ngoài cảm giác trướng ra còn có một loại cảm giác như tê tê vậy, cuối cùnganh đã không cầm vững được tính khí trơn trượt của mình nữa, lúc bắn ra anh cảmthấy như không điều khiển được cơ thể mình nữa.
Anh lên đỉnh chưa được bao lâu thì Vương Nhất Bác cũng bắnvào trong anh, cảm giác bị bắn vào trong cũng thật kì lạ, Tiêu Chiến còn chưabao giờ nghĩ đến mình sẽ bị một người khác đâm thứ kia vào và bắn vào trong cơthể. Vốn dĩ phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến chính là hoảng sợ, chân tay rối loạnmuốn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng nghĩ kĩ lại, anh cũng không phải phụ nữ,không mang thai được, có giữ lại bên trong chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ, cùng lắmthì cũng chỉ là cảm giác trơn trượt dinh dính không thoải mái lắm mà thôi.
Tiêu Chiến vẫn nằm bò trên vai Vương Nhất Bác thở hổn hển,cứ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi bên mé cổ Vương Nhất Bác ngơ ngốc không kịp hoànhồn, Vương Nhất Bác lại ôm anh lên, sau đó nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, lầnmò trong ngăn kéo tủ đầu giường tìm thứ gì.
Lúc đưa đến trước mặt Tiêu Chiến anh mới biết, đó là mộtchiếc kẹo sữa. Vương Nhất Bác lặng lẽ bóc lớp vỏ bọc ra, đưa đến bên miệng TiêuChiến, chắc là cảm thấy làm thế này biểu đạt chưa đủ ý mình, cậu liền sáp lạihôn một cái lên má Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngớ người, sau đó liền híp mắt cười: "Lại cảmơn anh à?"
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, "ừm" một tiếng cực kì rõràng, khiến Tiêu Chiến cảm thấy cả cõi lòng mình cũng trào mật ngọt.
Trên mặt Vương Nhất Bác vẫn còn vương lại dư âm sau cơnlên đỉnh, khóe mắt và chóp mũi đều ửng hồng. Tiêu Chiến nhìn cậu một hồi, tim bỗngđập nhanh, ánh mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu nữa. Vương Nhất Bác thì lạicực kì thoải mái nhìn Tiêu Chiến từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên đôimôi đang ngậm kẹo của Tiêu Chiến.
Có lẽ Tiêu Chiến quá xinh đẹp, làm cái gì cũng như câu dẫnngười ta. Hai chiếc răng thỏ nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc kẹo màu trắng, đầu lưỡiliếm láp, lại úng miệng hút nó vào trong, sau đó đảo từ bên trái sang bên phải,rồi lại dùng đầu lưỡi linh hoạt kia đẩy lên, khiến nó được ngậm ở răng cửa mộtlần nữa.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào cánh môi của Tiêu Chiến,cùng với đầu lưỡi lấp ló thỉnh thoảng mới lộ ra ngoài một xíu kia, không biết tạisao đột nhiên lại cảm thấy nó còn ngon ngọt hơn nhiều so với kẹo sữa.
Vì thế Vương Nhất Bác bèn hôn lên, chẳng có chút thươnglượng hay cảnh báo nào trước, dùng đầu lưỡi của mình đẩy viên kẹo vào lại trongkhoang miệng, sau đó không khách khí bắt đầu hưởng thụ tất cả ngọt ngào trongđó.
Tiêu Chiến bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, hai cánh tay vôthức gác lên vai Vương Nhất Bác, trong lòng âm thầm cảm khái Vương Nhất Bác họchỏi nhanh thật, vừa mới được anh hôn một lần thôi mà đã học được cách hôn rồi,hơn nữa còn hôn giỏi như vậy.
Nụ hôn của Vương Nhất Bác rất mãnh liệt, dường như dùng cảrăng và lưỡi của mình để đuổi theo Tiêu Chiến vậy, đến ngay cả khóe môi cũngkhông bỏ qua. Đến cuối cùng khi Vương Nhất Bác buông tha cho anh, môi của TiêuChiến và một vòng xung quanh miệng đã sáng bóng toàn nước bọt, khiến anh xấu hổvà có chút buồn cười.
Vương Nhất Bác đè lên người Tiêu Chiến hôn một lúc lâu,còn chưa để anh hít thở một hơi, Vương Nhất Bác đã nắm lấy cổ chân anh, cánhmôi đang để sát bên môi anh lại nói một chữ: "Đói."
"Hả?"
Tiêu Chiến còn chưa hoàn hồn lại sau nụ hôn ngọt lịm kia,Vương Nhất Bác đã lật người anh lại, nằm bò lên người anh rồi một lần nữa nhétthứ vừa bắn ra vào bên trong.
Tinh dịch còn sót lại bên trong mông bị ép ra, Tiêu Chiếnkêu lên vài tiếng không khống chế được, đằng sau vừa nóng vừa ngứa, nhạy cảm cựckì, thậm chí anh còn chưa cứng nữa cơ. Nhưng thứ đồ đã bắn một lần của Vương NhấtBác lại xông thẳng vào trong, vào từ đằng sau hình như còn sâu hơn khi làm lầnđầu tiên thì phải, mỗi lần đều nghiến qua chỗ đã sưng lên vì ma sát quá nhiều lầnkia, khiến Tiêu Chiến vừa đau vừa sướng.
Cho dù vừa nãy đã bị đè ra làm một lần rồi nhưng bây giờvới tư thế y như động vật giao phối này vẫn khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất cấn.Kiến thức của anh trong chuyện làm tình toàn bộ đều đến từ những thước phim vàtiểu thuyết anh từng xem hồi còn mười mấy không biết gì, từ trước đến giờ đềuchưa từng nghĩ sẽ thực hành nó, hơn nữa cho dù đã từng xem qua, cũng hạn chế vôcùng, tư thế quỳ bò y như động vật thế này đối với Tiêu Chiến quả thật có phầnquá nguyên thủy, quá không văn minh.
Nhưng trong đầu Vương Nhất Bác tất nhiên chẳng hề có xíuxiu khái niệm gì về văn với chả minh, hai tay cậu vòng qua người Tiêu Chiến, vừadi chuyển eo hông ra vào theo nhịp, vừa lần mò lên trước ngực Tiêu Chiến, hết nắnlại bóp lên hai miếng thịt mềm mại trơn tuột kia.
Tiêu Chiến rất nhanh đã cương cứng, tính khí giống như mộtcủ cải đáng thương vẩy qua vẩy lại theo từng động tác của Vương Nhất Bác, tí tílại cọ vào ga giường, đến nỗi anh không nhịn được mà rên rỉ "ưm ưm" mấy tiếng.
Tiêu Chiến lại không khống chế được nghĩ đến hình ảnh haicon chó anh nhìn thấy hồi còn ở quê, nghĩ đến tiếng rên ư ử đầy đau đớn của conchó cái. Vương Nhất Bác xoa nắn hai đầu nhũ của anh, anh bèn siết chặt hai chânmột cái thật mạnh, cũng không thể kìm chế được phát ra những âm thanh kêu vankhe khẽ.
Hai cánh môi ẩm ướt in lên gáy anh, nụ hôn của Vương NhấtBác rơi rải rác lên khắp vùng da, cuối cùng dứt khoát cắn lên rồi dùng răngnanh day qua day lại.
Tiêu Chiến bắt đầu rướn người lên trong vô thức, mỗi lầnda thịt va chạm đều phát ra những tiếng thanh thúy, bọn họ một người sáp tới mộtngười đón lấy, Tiêu Chiến nhanh chóng bắn ra trong khi hoàn toàn không có thờigian an ủi phần đằng trước của mình. Khoảnh khắc ấy mắt mũi anh tối rầm, thứ cóthể cảm nhận được chỉ có dục vọng ùn ùn kéo đến trong cơ thể, cùng với viên kẹosữa mà lúc ban đầu Vương Nhất Bác đút vào miệng anh, giờ phút này đã hoàn toàntan hết chẳng còn chút vết tích nào.
Vương Nhất Bác run rẩy trong cơ thể anh, cuối cùng bọn họcùng nhau ngã vào đống chăn đệm. Lưng Tiêu Chiến dựa vào lồng ngực chảy mồ hôiđầm đìa của Vương Nhất Bác, trong khoảng thời gian ngắn căn phòng chỉ có thểnghe thấy tiếng thở hổn hà hổn hển của bọn họ.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến cảm nhận được dương vật của VươngNhất Bác mới từ từ mềm xuống, bèn nhỏ giọng nói: "Đi ra đi."
Vương Nhất Bác ở đằng sau ôm Tiêu Chiến chặt hơn. Cậukhông thể nào diễn giải được những suy nghĩ và cảm giác của mình giờ phút này,tất cả mọi chuyện vừa xảy ra vượt ngoài tầm nhận thức của cậu quá nhiều, cũngquá tốt đẹp, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được thế giới này vẫn còn chuyệntuyệt vời như vậy. Cậu không kìm chế được, một lần nữa nhớ lại cảm giác từng lầnva chạm trong cơ thể Tiêu Chiến, dáng vẻ khóc lóc nức nở dưới thân mình, cùng vớikhoái cảm như muốn bay lên trời ở lần cuối cùng, nếu không phải Tiêu Chiến nhìncó vẻ thật sự không còn chút xíu sức lực nào nữa thì cậu vẫn còn muốn trải nghiệmthêm một lần nữa.
Cậu cảm thấy cả ngày mình có thể chẳng làm chuyện gì kháccả chỉ muốn làm chuyện này với Tiêu Chiến thôi. Tiêu Chiến chắc chắn cũng nghĩnhư vậy.
Đến tận khi dương vật của cậu trượt ra ngoài, Vương NhấtBác mới rời khỏi người Tiêu Chiến với vẻ mặt quyến luyến không nỡ. Tiêu Chiếnkhông cần sờ cũng biết mông mình hiện giờ chắc chắn toàn tinh dịch, thôi thì dứtkhoát luôn một lần, anh xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác.
Một cánh tay Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối vẫn gác lêneo anh, giống như đang ôm lấy anh vào lòng, mắt nhìn Tiêu Chiến không rời. TiêuChiến cũng không xấu hổ giống lúc kết thúc lần đầu tiên nữa, dịch dịch ngườivào sát phía Vương Nhất Bác, nói: "Đói quá."
Nói xong, lại vội vàng bổ sung một câu: "Là đói bụng,không phải đói cái kia đâu."
Thật ra Tiêu Chiến không chỉ đói bụng, anh còn rất muốnbước xuống giường tìm quần áo đi tắm, còn nhớ Nắm Than bên ngoài cánh cửa kia nữa,và lo lắng vừa rồi bọn họ đã làm bẩn ga giường như thế nào. Nhưng anh thật sự bịgiày vò đến khổ rồi, mệt mỏi đến nỗi không muốn nhúc nhích đầu ngón tay, mí mắtcũng bắt đầu đánh nhau, vì thế cuối cùng chỉ là muốn thôi, nghĩ qua nghĩ lại liềnngủ gật mất.
Tốc độ chìm vào giấc ngủ của Tiêu Chiến rất nhanh, ngủcũng rất sâu, bởi thế lúc Vương Nhất Bác bưng một nồi nhỏ vào Tiêu Chiến khônghề biết cậu đã đi ra ngoài từ lúc nào, cũng không rõ mình đã ngủ được bao lâu.
Sau khi tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã đổi sang một chiếc áoba lỗ sạch sẽ, Tiêu Chiến nhìn lại người mình, phần lớn cũng đều sạch sẽ, gọngàng, có lẽ lúc ngủ Vương Nhất Bác đã giúp anh lau qua người.
Tiện tay mặc một chiếc áo phông vào, Tiêu Chiến nghiêng đầunhìn chiếc nồi nhỏ trong tay Vương Nhất Bác, bên trong là mì chay đang bốc khóinghi ngút, nhìn cực kì thanh đạm. Nhưng Tiêu Chiến đã đói đến hoa mắt chóng mặtrồi, không còn hơi sức đâu để ý hay soi xét, hai người ngồi khoanh chân trêngiường, cứ thế vục đầu vào ăn.
Ăn được một nửa, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ ra một chuyện,anh ăn nốt đũa mì trong tay, rồi giơ bên chân đang buông thõng xuống đất củamình đẩy đẩy vào chân Vương Nhất Bác, ra bộ có điều quan trọng, nói: "Sau nàyem không thể tùy tiện kêu đói với người khác đâu nhé."
Vương Nhất Bác nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, nhưng TiêuChiến vẫn không yên tâm, cảm thấy chỉ có gật đầu hứa vẫn chưa đủ, cau mày nói:"Em đừng chỉ gật đầu như thế, muốn trả lời anh thì nói, được hay không được."
Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên, cầm siết quai nồi nhìn TiêuChiến một lát, giống như đang chuẩn bị tâm lý hay gì đó, gật đầu thêm một cáichậm rì rì, sau đó mới nói một chữ: "Được."
Lúc này Tiêu Chiến mới hài lòng mỉm cười, gắp thêm một miếngmì nữa, Vương Nhất Bác cũng cười theo, bàn tay đang cầm quai nồi cũng đưa gần lạivề phía Tiêu Chiến hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro