Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 76: Thời gian ở bên ít ỏi (H)

Đóng cửa xe, Vương Nhất Bác vội vàng ôm chặt lấy Tiêu Chiến, còn chưa kịp nhìn vào mặt anh: "Anh khóc à?"

"Không có."

Vương Nhất Bác càng ôm anh chặt hơn: "Anh không cần phải cố chịu đựng, nếu muốn khóc, cứ khóc đi. Em sẽ không cười anh."

Tiêu Chiến đưa tay ôm lấy cổ Nhất Bác: "Bao giờ em trở lại?" Cảm xúc của anh hiện tại, cũng một phần là vì sáng mai Vương Nhất Bác phải bay tới Thượng Hải.

Bao giờ trở lại, Vương Nhất Bác không thể trả lời Tiêu Chiến, chính cậu cũng không biết với số lịch trình dày đặc đến tối tăm mặt mũi kia, tới lúc nào cậu mới có thể trở lại Bắc Kinh được.

Có thể là ba ngày, bốn ngày. Nhưng kế đó, còn tới Quảng Châu cho lịch trình tiếp theo, giống như ban đầu cậu nghĩ rằng mình có thể tham gia các bữa tiệc mừng công của đoàn phim, nhưng đột nhiên lịch làm việc có chút thay đổi, vẫn là phải đến Thượng Hải một chuyến. Lịch trình bất ngờ thay đổi không phải là chuyện lạ lẫm gì với nghệ sĩ, chỉ là hai người hiện tại vẫn là có một chút, chưa kịp thích ứng.

Tiêu Chiến gần đây ngủ không tốt, không chỉ chuyện kết thúc hợp đồng, chuyện rùm beng của công ty cũ, còn có bản thân anh vẫn chưa thể chấp nhận được Hàn Băng đã sớm đi tới ngày đóng máy. Đừng nói tới cậu mỗi đêm đều phải lăn qua lăn lại trên một chiếc giường lớn, không có Tiêu Chiến ở bên cạnh, vô cùng nhớ anh, thậm chí Tiêu Chiến, anh khó khăn lắm mới ngủ được ngon giấc khi có cậu bên cạnh ôm anh đi ngủ, vậy sau này, anh phải làm thế nào.

Cậu cũng biết được Tiêu Chiến lúc trước rất  khó để đi vào giấc ngủ, nhưng giống như đã được cải thiện rất nhiều sau khi có cậu ở bên cạnh, mỗi đêm anh đều dựa vào vòng tay của cậu, mới dễ dàng ngủ hơn, ngủ cũng ngon giấc hơn.

Nhưng mà phải làm sao đây? Cả hai đều có lịch trình riêng, không thể lúc nào cũng có thời gian ở cạnh nhau, cũng không thể lúc nào cũng ở cùng một chỗ, ôm lấy đối phương đi vào giấc ngủ, sáng ra sẽ không ngần ngại cho đối phương một cái hôn chào buổi sáng. Hai người đều đã là người trưởng thành, thế nên, trong lòng mặc dù có khó chịu, buồn khổ thế nào vẫn là không muốn để đối phương nhìn thấy.

Vệ sĩ cùng quản lý sau khi đưa hai người về tới hầm để xe nhà Nhất Bác đã sớm rời đi.

Đôi mắt Tiêu Chiến đỏ hoe. Vương Nhất Bác vẫn một mực ở bên cạnh dỗ dành anh, thế nhưng, chỉ vừa vào tới nhà, Tiêu Chiến đã trực tiếp đẩy Vương Nhất Bác tới sofa, đè lên người cậu hôn mạnh mẽ.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chốc, Tiêu Chiến chưa từng chủ động như vậy trước đây, được anh hôn thế này, cậu chính là bị kinh hỉ một trận, nhưng cũng rất nhanh cậu liền đáp ứng.

Ngay lập tức ngồi dậy ôm lấy Tiêu Chiến, giành lại thế chủ động. Tiêu Chiến ngồi lên đùi Nhất Bác, cởi áo len của chính mình, cũng kéo áo phông của của cậu ra.

Mặc kệ khóe môi người kia đã treo cao đến không thể cao hơn, vành tai cậu còn có chút hồng hồng, Tiêu Chiến chủ động hôn ở đó, thậm chí còn chủ động lùi dần xuống cổ, dừng lại nơi yết hầu nhô cao kia, vẫn là không nhịn được cắn cắn.

Vương Nhất Bác chỉ chờ tới lúc này, nghiêng người né đi, đem anh đặt dưới thân mình, cảm nhận được thân thể người kia run rẩy từng đợt theo những chiếc hôn của mình, lửa trong lòng Vương Nhất Bác càng thêm mãnh liệt, từng tấc da tấc thịt cậu hôn xuống cũng theo đó mà trở nên nóng bỏng.

Tiêu Chiến khẽ rên rỉ.

Tới thời điểm Vương Nhất Bác đem tiểu Tán Tán ngậm vào miệng, âm thanh rên rỉ kiều diễm kia đã trở thành một chuỗi ngắn quãng không rõ ràng. Khoái cảm như nhấn chìm Tiêu Chiến, anh chỉ biết khàn giọng cầu xin Vương Nhất Bác cho anh nhiều hơn.

Giọng nói khàn đặc nơi cổ họng, càng lúc càng trở nên yếu ớt, anh thì thầm bên tai: "Vương Nhất Bác, anh yêu em."

Vương Nhất Bác hôn lên môi anh, ngữ điệu đầy nhu tình: "Bảo bối, em yêu anh nhiều hơn."

Tiêu Chiến ở dưới thân đã sớm không còn có đủ bình tĩnh, sau một lời tỏ tình kia chỉ còn có thể rên lên, thanh âm như gió thoảng qua tai, như thì thầm thật khẽ: "Nhất Bác, làm anh."

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến về phòng ngủ, còn không quên dỗ dành: "Tiểu Tán, yêu anh."

Chỉ có một đêm, không dài, hai người ai cũng đều hi vọng giá như đêm nay có thể dài hơn, dài thêm chút nữa.

Sau nhiều lần cùng nhau thế này, chút cảm giác căng thẳng như những lần đầu đều đã triệt để biến mất, chỉ có khoái cảm, chỉ có sự run rẩy đến căng cứng của đối phương còn tồn tại trong tâm trí của mỗi người.

Rụt rè, ngại ngùng.
Tiêu Chiến đã sớm quên mất cảm giác này, anh đã hoàn toàn thích nghi với sự chiếm hữu của Vương Nhất Bác.

Hai người tiếp theo có thể gặp nhau là lúc nào, không ai biết được.

Điều này giống như đã trở thành sự mong đợi không dám chờ mong kết quả, nhưng là so với lo lắng cho sau này, tận hưởng khoảnh khắc của hiện tại, không phải  sẽ tốt hơn, sẽ hạnh phúc hơn sao?

Tiêu Chiến giống như không còn chút kháng cự nào với thân thể Vương Nhất Bác, nhưng đối mặt với tiểu Nhất Bác kia, mỗi lần anh đều là còn sót lại một phần e sợ, Tiêu Chiến giống như đã bị làm đến gần như mất đi giọng nói, nhưng anh không hề muốn dừng lại.

Chỉ mới tới lần đạt cao trào đầu tiên sao? Không, Tiêu Chiến không chỉ muốn có vậy, anh muốn nhiều hơn. Khoái cảm từ huyệt đạo phía sau mang lại khiến cho Tiêu Chiến hết lần này tới lần khác không khống chế được bản thân mà phóng thích.

Một chút tỉnh táo khó khăn lắm mới tìm về với anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Nhất Bác... dừng... dừng lại."

Vương Nhất Bác, có thể dừng lại sao?

Anh trực tiếp bế Tiêu Chiến quay trở lại đối mặt với mình, dùng hai tay đẩy anh tới bên đầu giường, thời điểm đầu anh sắp va vào thành giường, Vương Nhất Bác  ngay lập tức chắn lấy phía sau đầu anh.

Giữ chặt lấy anh lại, trực tiếp đi vào từ phía trước.

"A... Nhất Bác...a..."

Vương Nhất Bác không còn thời gian đáp lại tiếng gọi của người yêu, vô cùng chăm chỉ hôn dọc trên cơ thể anh, không chừa ra bất kì địa phương nào.

Từ phía trước ra vào tới không thể chăm chỉ hơn, dùng tiểu Nhất Bác cắm chặt vào nơi tư mật xinh đẹp kia. Một lần lại một lần nữa đem cả hai lên cao trào.

Tiêu Chiến thở không ra hơi, thậm chí tiếng rên cũng không thành hình, anh chỉ biết tựa vào ngực Nhất Bác thở dốc, phía sau là thành giường, không cách nào chạy trốn, chỉ có thể chôn ngày càng sâu.

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Chiến cảm nhận được sự cương cứng đến vô cùng từ Nhất Bác. Anh chưa từng tham lam cơ thể cậu đến như vậy. Cũng chưa từng thấy bản thân điên cuồng như thế, có thể là vì hai người chưa từng phải xa nhau lâu tới như vậy, cũng có thể là vì, quay phim kết thúc rồi, sau này hai người cũng không còn cơ hội có thể công khai ở cạnh nhau, công khai quan tâm, công khai trêu đùa như trước.

"Nhất Bác... mạnh... mạnh hơn nữa. Ôm chặt lấy anh..."

Giữa kẽ hở của những nụ hôn mãnh liệt, Vương Nhất Bác ở bên tai Tiêu Chiến thì thào: "Yêu anh... tiểu Tán, rất yêu anh."

"Đừng buông anh ra. Nhất Bác... a... đừng.. đừng dừng lại."

"Anh... anh cũng yêu em... Nhất Bác. Anh yêu em."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro